Lão bản nương nhớ tới chuyện ở Băng cung, lại tràn đầy cảm động, đi tới phía sau hắn, ôm cổ của hắn, nói:
- Thật xin lỗi.
Mới sáng sớm, nàng đã dùng tư thái này ôm tên hầu bàn, thật sự là quá hoang đường, nếu để cho bọn thợ mộc thấy được, đoán chừng cũng sẽ chấn kinh.
- Lẽ ra ngươi nên sớm nói những lời này, hiện tại đã ngủ với ta rồi, mới nói lời xin lỗi có phải có chút muộn hay không? Ôi...
Lão bản nương thẹn quá thành giận, lại lộ vẻ điêu ngoa, níu lấy lỗ tai của hắn...
Cánh cửa phòng ngủ vừa mở ra, Miêu Nghị len lén chuồn ra ngoài, vừa về tới phòng mình, liền nằm vật lên trên giường, vẻ mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn. Đúng là một đêm khó quên, giống như nằm mơ vậy, đột nhiên cảm thấy cuộc đời này của mình sẽ không còn mê mang nữa.
- Phong Huyền? Tôn tử của Phong Bắc Trần thì thế nào?
Miêu Nghị gối đầu trên hai bàn tay, nhìn vách trần phía trên, trên mặt khẽ lộ ra nụ cười toan tính, nói thầm:
- Ta không tìm ngươi tính sổ là may rồi, ngươi biến mất lâu như vậy, còn ra ngoài làm gì? Cần gì phải làm cho nàng khó xử như thế? Chỉ cần ta không chết, đời này ngươi cũng không có cơ hội trở ra gặp mặt nàng, như vậy tất cả mọi người đều sẽ sống tốt...
Gây ra danh tiếng lớn ở Nam Cực Băng cung quả nhiên không phải là chuyện tốt, An Chính Phong rất nhanh phái người liên lạc với Miêu Nghị, hỏi thăm chuyện Băng Linh và Băng Diễm rút cuộc là thế nào.
Miêu Nghị trực tiếp hồi âm, tình cờ phần thưởng đến tay, về phần nội tình là chuyện cá nhân, các ngươi không ép ta giao ra công pháp tu luyện chứ? Cái này đánh chết cũng không làm! Còn nói đã giao toàn bộ ‘Băng Nhan’ cho Lão bản nương để lôi kéo tình cảm, muốn bồi bổ lại.
An Chính Phong trả lời, không cho ngươi tự tiện chủ trương đưa đồ quý trọng như vậy, cũng không thể chứng minh ngươi đưa cho Vân Tri Thu, không có bồi bổ.
Miêu Nghị tức giận phát điên, đích thân chạy tới thương hội, chính diện lý luận với An Chính Phong, muốn hắn tìm người đi hỏi thăm Lão bản nương.
An Chính Phong nổi giận, hiện giờ sao ngươi có thể khinh địch như vậy, còn dám tùy tiện chạy tới thương hội, không sợ bại lộ thân phận của mình sao? Không được! Miêu Nghị muốn chứng minh sự trong sạch của mình, không muốn chịu vũ nhục này.
Người ta có là heo chết cũng không sợ nước nóng, muốn chém giết muốn róc thịt tùy các ngươi! An Chính Phong không có cách nào làm gì hắn, chỉ có thể nói mấy câu cảnh cáo, sau này chưa được sự đồng ý mà đưa đồ quý giá sẽ không được bồi bổ lại, sau đó lại cho hắn hai mươi vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu mới đuổi hắn đi được!
Còn Miêu Nghị và Lão bản nương nói được là làm được, mấy ngày sau Lão bản nương cuối cùng rời khỏi phòng ra ngoài, sau khi đi ra hai người vẫn gọi nhau là “Ngưu Nhị”, “Lão bản nương”, hết thảy như lúc ban đầu, không ai nhìn ra cái gì.
Nhưng đám người thợ mộc lại phát hiện thời gian Lão bản nương lên sân thượng uống rượu càng ngày càng ít, phần lớn thời gian trốn trong phòng tu luyện, cuối cùng phong cảnh quyến rũ đẹp đẽ trên sân thượng biến mất, ngoại trừ buổi sáng Lão bản nương vẫn theo lệ ra ngoài dò xét một lần, thời gian còn lại tựa hồ đều ở trong phòng tu luyện.
Lão bản nương thường xuyên tu luyện, tần số tắm rửa cũng ít đi, Miêu Nghị vì vậy cũng điều chỉnh thời gian đến đại sảnh làm việc, buổi sáng đưa nước tắm, nhân tiện hoàn thành nhiệm vụ công việc, thời gian còn lại cũng núp trong phòng tu luyện.
Nguyên nhân biến hóa rất đơn giản, Lão bản nương không muốn mình già nhanh như vậy, không muốn mỗi ngày lãng phí một canh giờ uống rượu ngắm trời chiều, một ngày một canh giờ quanh năm suốt tháng không làm được chuyện gì, nàng muốn dốc sức duy trì trạng thái tuổi trẻ của mình, đợi người nào đó thực hiện hứa hẹn. Đồng thời cũng là để cho người nào đó có nhiều thời gian tu luyện hơn để thực hiện hứa hẹn.
Thời gian một năm đối với tu sĩ mà nói, trôi qua rất nhanh!
Lại đến thời điểm ra ngoài thăm viếng, Lão bản nương tuân thủ hứa hẹn, mang theo Miêu Nghị đến Nam Cực Băng cung và Bắc Cực Băng cung. Nhưng trong lòng Miêu Nghị vẫn nói thầm, chạy đến một nơi xa như vậy, nhưng chỉ ở lại lưỡng cực Băng cung có một ngày, nói cách khác, sau này hàng năm trong pháp nguyên chỉ có thể ngưng luyện ra hai viên lam tinh.
Nhưng hắn cũng biết bọn họ không tiện lưu lại quá lâu, lần trước Nam Cực lão tổ đã phát hiện có cái gì không đúng, nếu tiếp tục làm tiếp, chỉ sợ sẽ bị phát hiện.
Nhưng lần này xuất hành cũng không thuận lợi, khi rời khỏi Bắc Cực Băng cung đến Tinh Túc hải lại gặp phải phiền toái...
Không giống lần xuất hành năm trước, Lão bản nương cho dù ngoài mặt tươi cười, nhưng tâm tình thật sự của nàng có bao nhiêu người có thể biết? Chưa chắc cao hứng, dù sao cũng là tặng đồ cho người ta để chuẩn bị quan hệ.
Nhưng năm nay cũng không giống với những lần trước, lần này có Miêu tiểu nhị đi theo, cộng thêm quan hệ của hai người đã thay đổi, chuyến này Lão bản nương rõ ràng là mang theo tình nhân ra ngoài du ngoạn sơn thủy. Ở khách sạn, bọn họ cũng không có nhiều cơ hội quang minh chính đại ở chung với nhau, cho nên cũng lười làm phép ngự không, tùy ý để thợ mộc và thợ đá khiêng cỗ kiệu bay trên trời.
Thời điểm không ai chú ý, hai người lại vứt cho nhau ánh mắt tràn đầy tình cảm, hiện tại đang bay trên trời, cũng không sợ bị thiên khiển.
Bình thường thợ mộc và thợ đá thích nhất là trêu ghẹo Miêu tiểu nhị, lần này dĩ nhiên cũng tránh không được, lôi kéo Lão bản nương tham dự vào, không phải chỉ là nói chuyện đơn giản.
Từ một số động tác nhỏ có thể thấy được, Lão bản nương lúc còn trẻ cũng không phải là người hiền lành, tuyệt đối là một đôi với Vân Nhược Song. Cái này đoán chừng có liên quan đến sự dạy dỗ của gia đình, đều là Ma Thánh Đại lão gia Vân Ngạo Thiên làm ra, tình huống của Lão bản nương lúc còn trẻ không cần nghĩ cũng có thể biết, chẳng qua trải qua năm tháng khá dài đã tiêu trừ đi một số thứ.
Lần này tâm tình tốt, cũng ham chơi hơn một chút, cái mông của Miêu tiểu nhị trở thành mục tiêu, không nói câu nào, mũi chân của Lão bản nương cứ liên tục đâm chọt, trên mặt rõ ràng ẩn chứa ác thú, không chừng cũng có mấy phần khoái cảm trâu già gặm cỏ non.
Dù sao đây không phải lần đầu tiên nàng làm chuyện này, thợ mộc và thợ đá cũng sẽ không hoài nghi, hai người ngược lại càng ồn ào, dụ dỗ được Lão bản nương càng thêm vui vẻ, hậu quả chính là chọc rất đã nghiền.
Miêu Nghị kêu lên một tiếng bất đắc dĩ, mắng cũng mắng rồi, van xin cũng van xin rồi. Nữ nhân này có vẻ nghiện đâm, nói chuyện cũng đâm, ngươi không nói lời nào người ta nói chuyện với ngươi cũng dùng chân đâm cái mông ngươi chào hỏi. Miêu Nghị thật sự muốn bắt lấy mắt cá chân nhạy cảm của nàng, để thân thể mềm mại của nàng phải run rẩy.
Tiến vào không trung Tinh Túc hải, đúng lúc mặt trời mới lên, thật vất vả lắm mới yên tĩnh, Miêu Nghị đang yên lặng luyện hóa Nguyện Lực châu, ai ngờ thợ mộc nhìn mặt trời mọc, đột nhiên nói một tiếng:
- Ngưu Nhị. Có thể hát cho chúng ta nghe một bài được không.
---------------
- Thật xin lỗi.
Mới sáng sớm, nàng đã dùng tư thái này ôm tên hầu bàn, thật sự là quá hoang đường, nếu để cho bọn thợ mộc thấy được, đoán chừng cũng sẽ chấn kinh.
- Lẽ ra ngươi nên sớm nói những lời này, hiện tại đã ngủ với ta rồi, mới nói lời xin lỗi có phải có chút muộn hay không? Ôi...
Lão bản nương thẹn quá thành giận, lại lộ vẻ điêu ngoa, níu lấy lỗ tai của hắn...
Cánh cửa phòng ngủ vừa mở ra, Miêu Nghị len lén chuồn ra ngoài, vừa về tới phòng mình, liền nằm vật lên trên giường, vẻ mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn. Đúng là một đêm khó quên, giống như nằm mơ vậy, đột nhiên cảm thấy cuộc đời này của mình sẽ không còn mê mang nữa.
- Phong Huyền? Tôn tử của Phong Bắc Trần thì thế nào?
Miêu Nghị gối đầu trên hai bàn tay, nhìn vách trần phía trên, trên mặt khẽ lộ ra nụ cười toan tính, nói thầm:
- Ta không tìm ngươi tính sổ là may rồi, ngươi biến mất lâu như vậy, còn ra ngoài làm gì? Cần gì phải làm cho nàng khó xử như thế? Chỉ cần ta không chết, đời này ngươi cũng không có cơ hội trở ra gặp mặt nàng, như vậy tất cả mọi người đều sẽ sống tốt...
Gây ra danh tiếng lớn ở Nam Cực Băng cung quả nhiên không phải là chuyện tốt, An Chính Phong rất nhanh phái người liên lạc với Miêu Nghị, hỏi thăm chuyện Băng Linh và Băng Diễm rút cuộc là thế nào.
Miêu Nghị trực tiếp hồi âm, tình cờ phần thưởng đến tay, về phần nội tình là chuyện cá nhân, các ngươi không ép ta giao ra công pháp tu luyện chứ? Cái này đánh chết cũng không làm! Còn nói đã giao toàn bộ ‘Băng Nhan’ cho Lão bản nương để lôi kéo tình cảm, muốn bồi bổ lại.
An Chính Phong trả lời, không cho ngươi tự tiện chủ trương đưa đồ quý trọng như vậy, cũng không thể chứng minh ngươi đưa cho Vân Tri Thu, không có bồi bổ.
Miêu Nghị tức giận phát điên, đích thân chạy tới thương hội, chính diện lý luận với An Chính Phong, muốn hắn tìm người đi hỏi thăm Lão bản nương.
An Chính Phong nổi giận, hiện giờ sao ngươi có thể khinh địch như vậy, còn dám tùy tiện chạy tới thương hội, không sợ bại lộ thân phận của mình sao? Không được! Miêu Nghị muốn chứng minh sự trong sạch của mình, không muốn chịu vũ nhục này.
Người ta có là heo chết cũng không sợ nước nóng, muốn chém giết muốn róc thịt tùy các ngươi! An Chính Phong không có cách nào làm gì hắn, chỉ có thể nói mấy câu cảnh cáo, sau này chưa được sự đồng ý mà đưa đồ quý giá sẽ không được bồi bổ lại, sau đó lại cho hắn hai mươi vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu mới đuổi hắn đi được!
Còn Miêu Nghị và Lão bản nương nói được là làm được, mấy ngày sau Lão bản nương cuối cùng rời khỏi phòng ra ngoài, sau khi đi ra hai người vẫn gọi nhau là “Ngưu Nhị”, “Lão bản nương”, hết thảy như lúc ban đầu, không ai nhìn ra cái gì.
Nhưng đám người thợ mộc lại phát hiện thời gian Lão bản nương lên sân thượng uống rượu càng ngày càng ít, phần lớn thời gian trốn trong phòng tu luyện, cuối cùng phong cảnh quyến rũ đẹp đẽ trên sân thượng biến mất, ngoại trừ buổi sáng Lão bản nương vẫn theo lệ ra ngoài dò xét một lần, thời gian còn lại tựa hồ đều ở trong phòng tu luyện.
Lão bản nương thường xuyên tu luyện, tần số tắm rửa cũng ít đi, Miêu Nghị vì vậy cũng điều chỉnh thời gian đến đại sảnh làm việc, buổi sáng đưa nước tắm, nhân tiện hoàn thành nhiệm vụ công việc, thời gian còn lại cũng núp trong phòng tu luyện.
Nguyên nhân biến hóa rất đơn giản, Lão bản nương không muốn mình già nhanh như vậy, không muốn mỗi ngày lãng phí một canh giờ uống rượu ngắm trời chiều, một ngày một canh giờ quanh năm suốt tháng không làm được chuyện gì, nàng muốn dốc sức duy trì trạng thái tuổi trẻ của mình, đợi người nào đó thực hiện hứa hẹn. Đồng thời cũng là để cho người nào đó có nhiều thời gian tu luyện hơn để thực hiện hứa hẹn.
Thời gian một năm đối với tu sĩ mà nói, trôi qua rất nhanh!
Lại đến thời điểm ra ngoài thăm viếng, Lão bản nương tuân thủ hứa hẹn, mang theo Miêu Nghị đến Nam Cực Băng cung và Bắc Cực Băng cung. Nhưng trong lòng Miêu Nghị vẫn nói thầm, chạy đến một nơi xa như vậy, nhưng chỉ ở lại lưỡng cực Băng cung có một ngày, nói cách khác, sau này hàng năm trong pháp nguyên chỉ có thể ngưng luyện ra hai viên lam tinh.
Nhưng hắn cũng biết bọn họ không tiện lưu lại quá lâu, lần trước Nam Cực lão tổ đã phát hiện có cái gì không đúng, nếu tiếp tục làm tiếp, chỉ sợ sẽ bị phát hiện.
Nhưng lần này xuất hành cũng không thuận lợi, khi rời khỏi Bắc Cực Băng cung đến Tinh Túc hải lại gặp phải phiền toái...
Không giống lần xuất hành năm trước, Lão bản nương cho dù ngoài mặt tươi cười, nhưng tâm tình thật sự của nàng có bao nhiêu người có thể biết? Chưa chắc cao hứng, dù sao cũng là tặng đồ cho người ta để chuẩn bị quan hệ.
Nhưng năm nay cũng không giống với những lần trước, lần này có Miêu tiểu nhị đi theo, cộng thêm quan hệ của hai người đã thay đổi, chuyến này Lão bản nương rõ ràng là mang theo tình nhân ra ngoài du ngoạn sơn thủy. Ở khách sạn, bọn họ cũng không có nhiều cơ hội quang minh chính đại ở chung với nhau, cho nên cũng lười làm phép ngự không, tùy ý để thợ mộc và thợ đá khiêng cỗ kiệu bay trên trời.
Thời điểm không ai chú ý, hai người lại vứt cho nhau ánh mắt tràn đầy tình cảm, hiện tại đang bay trên trời, cũng không sợ bị thiên khiển.
Bình thường thợ mộc và thợ đá thích nhất là trêu ghẹo Miêu tiểu nhị, lần này dĩ nhiên cũng tránh không được, lôi kéo Lão bản nương tham dự vào, không phải chỉ là nói chuyện đơn giản.
Từ một số động tác nhỏ có thể thấy được, Lão bản nương lúc còn trẻ cũng không phải là người hiền lành, tuyệt đối là một đôi với Vân Nhược Song. Cái này đoán chừng có liên quan đến sự dạy dỗ của gia đình, đều là Ma Thánh Đại lão gia Vân Ngạo Thiên làm ra, tình huống của Lão bản nương lúc còn trẻ không cần nghĩ cũng có thể biết, chẳng qua trải qua năm tháng khá dài đã tiêu trừ đi một số thứ.
Lần này tâm tình tốt, cũng ham chơi hơn một chút, cái mông của Miêu tiểu nhị trở thành mục tiêu, không nói câu nào, mũi chân của Lão bản nương cứ liên tục đâm chọt, trên mặt rõ ràng ẩn chứa ác thú, không chừng cũng có mấy phần khoái cảm trâu già gặm cỏ non.
Dù sao đây không phải lần đầu tiên nàng làm chuyện này, thợ mộc và thợ đá cũng sẽ không hoài nghi, hai người ngược lại càng ồn ào, dụ dỗ được Lão bản nương càng thêm vui vẻ, hậu quả chính là chọc rất đã nghiền.
Miêu Nghị kêu lên một tiếng bất đắc dĩ, mắng cũng mắng rồi, van xin cũng van xin rồi. Nữ nhân này có vẻ nghiện đâm, nói chuyện cũng đâm, ngươi không nói lời nào người ta nói chuyện với ngươi cũng dùng chân đâm cái mông ngươi chào hỏi. Miêu Nghị thật sự muốn bắt lấy mắt cá chân nhạy cảm của nàng, để thân thể mềm mại của nàng phải run rẩy.
Tiến vào không trung Tinh Túc hải, đúng lúc mặt trời mới lên, thật vất vả lắm mới yên tĩnh, Miêu Nghị đang yên lặng luyện hóa Nguyện Lực châu, ai ngờ thợ mộc nhìn mặt trời mọc, đột nhiên nói một tiếng:
- Ngưu Nhị. Có thể hát cho chúng ta nghe một bài được không.
---------------