Hôm sau, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy kết bạn bay tới, đáp xuống bên trong dinh phủ của phủ chủ, rất nhanh lại dưới sự hướng dẫn của Diêm Tu đi tới cô đảo, tiến vào vườn từ cửa hông sau sân.
Bên trong đình viện nằm trong vườn, Miêu Nghị đang ngồi đó từ từ uống trà, Tuyết Nhi đánh đàn ở bên cạnh.
Người dẫn tới rồi, Diêm Tu tự giác lui xuống. Tuyết Nhi cũng nhanh chóng ngừng đánh đàn, đứng dậy hành lễ với khách tới.
Tình cảnh này làm cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy nhìn nhau, có thể nói là song song cười lắc đầu đi tới. Tư Không Vô Úy từ thật xa liền vừa chỉ vừa nói:
- Lão đệ, ngươi thật ra là quá tiêu dao sung sướng rồi. Chúng ta đều gấp như lửa đốt, ngươi lại trốn ở chỗ này nhấm trà, ngắm cảnh, còn có mỹ nữ đánh đàn làm bạn nữa.
Miêu Nghị ngay cả người cũng chẳng thèm đứng dậy, đưa tay mời ngồi, tự tay châm trà cho hai người. Tuyết Nhi quy quy củ củ đứng ở phía sau hắn. Thiên Nhi thì ở lại trấn giữ dinh phủ.
- Trong thư không phải đã nói cho nhị vị rồi sao. Ta lần này là lặng lẽ trở về, cũng không dám công khai lộ diện trước mặt thủ hạ của mình, không làm gì khác hơn là núp trên hòn cô đảo này phong hoa tuyết nguyệt.
Miêu Nghị cười chia nhau đẩy chén trà tới trước mặt hai người.
Hai người dường như không có tâm tình uống trà. Tư Không Vô Úy mới vừa ngồi xuống móc ra một khối ngọc điệp lại đứng lên, chánh nhi bát kinh nói với Miêu Nghị:
- Pháp chỉ của Thủy Hành cung cung chủ!
Triệu Phi cũng đứng dậy ở một bên tỏ vẻ tôn kính với cung chủ. Miêu Nghị lại từ từ uống chén trà nhìn Tư Không Vô Úy.
Tư Không Vô Úy sửng người, lặp lại lần nữa:
- Lão đệ, pháp chỉ của cung chủ!
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Ta không phải đang nghe sao? Hay là ngươi trực tiếp cho ta xem đi vậy.
Tuyết Nhi đứng phía sau hắn cũng khẩn trương. Đại nhân ơi! Đây chính là pháp chỉ của cung chủ nha! Ngài chỉ là phủ chủ nho nhỏ có phải tối thiểu cũng nên làm ra bộ ra dạng mới được chứ.
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy hai mặt nhìn nhau. Triệu Phi nhíu nhíu mày, nhắc nhở:
- Lão đệ, đây là pháp chỉ của Đào cung chủ hạ cho ngươi.
- Không phải là pháp chỉ của Đào Thanh Ly sao?
Miêu Nghị hừ hừ cười lạnh hai tiếng:
- Nàng ta tự thân khó bảo toàn, toàn bộ nhân mã của Thủy Hành cung đều bị hai bà cháu bọn họ lôi xuống nước, lúc này hạ pháp chỉ cho ta là có ý gì?
Hắn lại liếc nhìn hai người một cái:
- Còn nữa, ta không phải nói cho hai người các ngươi là ta len lén trở về sao? Nàng ta làm sao mà biết được ta đã trở về chứ? Ngàn vạn đừng nói cho ta là Đào Thanh Ly ả có thể biết bấm độn nha!
Hai người bị hắn nói có chút ngượng ngùng, Tư Không Vô Úy gãi đầu một cái, "hai" một tiếng, lại ngồi xuống, rồi trực tiếp đẩy pháp chỉ tới trước mặt Miêu Nghị, để cho hắn tự xem.
Triệu Phi cũng lắc đầu ngồi xuống. Tư Không Vô Úy giải thích:
- Hai chúng ta có thể nói là đồng thời nhận được tin của ngươi truyền đến. Vì hai chúng ta lúc đó đều ở trong cung, cung chủ ở ngay bên cạnh, cũng chính vì thế nên không thể giấu diếm nàng ấy. Cung chủ nói lão cung chủ trước đó tự mình đáp ứng ngươi sau khi trở về sẽ đề bạt ngươi làm điện chủ, vừa đúng lúc Trấn Giáp điện trống không. Đây là một phần pháp chỉ bổ nhiệm, bổ nhiệm ngươi làm điện chủ của Trấn Giáp điện!
Miêu Nghị cầm pháp chỉ nhìn một cái, thuận tay ném trả lại cho Tư Không Vô Úy:
- Pháp chỉ này ta không thể nhận! Chuyển cáo cung chủ, cứ nói tại hạ vô luận là tư lịch hay là tu vi đều không đủ để đảm đương nhiệm vụ này, thỉnh cầu cung chủ chọn người có đức hạnh tài năng khác.
Kháng chỉ sao? Triệu điện chủ cùng Tư Không điện chủ sửng sốt.
Chỉ thấy Miêu Nghị lại móc ra một khối ngọc điệp, nhanh chóng viết vài điều, chụp lấy con Linh Thứu nhét thư vào trực tiếp thả bay đi.
Thư này là phát ra cho An Chính Phong ở thương hội tại Lưu Vân Sa hải. Không có biện pháp nào, dựa theo lệ thường, pháp chỉ đến chỗ của lão ta, một đạo pháp chỉ khác khẳng định cũng đến Trấn Giáp điện. Chuyện người trở về không dối gạt được nữa, đâu còn có thể chờ đến An Chính Phong tìm tới cửa trước.
Tư Không Vô Úy vẻ mặt đau khổ hỏi:
- Lão đệ, tại sao không tiếp chỉ? Tư lịch cùng tu vi e rằng đều là cái mượn mà thôi đúng không?
Miêu Nghị lạnh nhạt đáp:
- Cái này còn muốn ta nói ra sao? Trấn Giáp điện ở gần sát phủ của cung chủ như vậy, một khi có người tấn công, phủ của cung chủ nhất định đứng mũi chịu sào. Người dám đi tấn công phủ của cung chủ là ai? Các ngươi ngàn vạn lần chớ nói các ngươi không hề biết nhân mã của Trấn Giáp điện đều là những thứ nhân mã (người ngựa) dạng gì, nhân mã dẫn đội như vậy còn muốn hộ giá sao? Nhân mã của Thủy Vân phủ ta mặc dù không nhiều, nhưng còn mạnh hơn những đám ô hợp đó. Hơn nữa cách xa phủ của cung chủ như vậy, có thể tránh gặp phải sự công kích cường đại nhất. Đối thủ đối mặt sẽ không quá mạnh, ít nhất còn có đường sống quay về. Bây giờ chạy tới Trấn Giáp điện quả thực là muốn chết! Ta là loại binh tôm tướng cá này, làm sao chống đỡ được Tử liên cao thủ tấn công chứ?
Thấy hai người trầm mặc không nói, Miêu Nghị từ từ uống ngụm trà, tiếp tục:
- Ta nghĩ hai người các ngươi sẽ không phải nhìn không ra những thứ này. Thứ cho ta nói thẳng, Đào Thanh Ly còn có Thiên Ngoại Thiên làm đường lui. Người ta chưa chắc sẽ giết nàng ta, ít nhiều còn nễ mặt mũi của Mục Phàm Quân, còn chúng ta có cái gì? Các ngươi cũng là kẻ lõi đời có nhiều kinh nghiệm đánh giết, xem ra hiểu rõ, sự đánh giết giữa cung này với cung kia có nghĩa là một lượng lớn các vị trí sẽ trống chỗ ra. Bất luận người đánh giết tới là bên nào, cũng sẽ không nhẹ tay nương tình. Đào Thanh Ly còn có đường sống, chúng ta có sao? Ta không nghĩ ra nhị vị giúp Đào Thanh Ly nàng ta liều mạng lần cuối cùng như thế này có lợi ích gì?
Triệu Phi thở dài:
- Ngươi cũng biết, chúng ta đã kết bái tỷ đệ cùng Đào Thanh Ly. Nàng ta lúc này gặp phiền toái, chúng ta làm sao có thể bỏ mặc? Lúc trước khi kết bái, thật ra cũng tính ngươi vào trong đó rồi. Chẳng qua là ngươi đúng lúc không có mặt ở đây, bằng không dựa vào tính cách của lão đệ ngươi, cũng sẽ không nói lời đem thân ở bên ngoài sự việc giống như hôm nay.
Miêu Nghị nói:
- Ta cho dù ở đó cũng không có khả năng sẽ kết bái với nàng.
Tư Không Vô Úy kinh ngạc hỏi:
- Tại sao? Lúc trước ngươi không phải vẫn muốn có mối quan hệ tốt với nàng sao?
- Nàng ta là thượng quan của ta, ta không có mối quan hệ tốt với nàng ta chẳng lẽ còn cố ý làm cho quan hệ căng thẳng xấu đi hay sao?
Miêu Nghị liếc mắt, đặt chén trà xuống:
- Về phần tại sao thì rất đơn giản, Nguyệt Hành cung Trấn Ất điện điện chủ Hoắc Lăng Tiêu là đại ca kết bái của ta. Ta từng được vị đại ca này dạy dỗ qua rồi. Cho nên tại hạ cũng không dám kết bái với thượng quan nữa!
Hai người hơi nghiêng đầu liếc nhìn nhau. Họ đều biết chuyện Hoắc Lăng Tiêu chỉnh trị Miêu Nghị bằng cách đưa tới Tinh Túc Hải, ít nhiều lý giải tâm tình của hắn rồi.
Tuyết Nhi tiến lên, mang bình trà đi châm nước thêm giúp Miêu Nghị. Sau khi đặt bình trà xuống, lại lẳng lặng đứng phía sau lưng Miêu Nghị. Nàng không lên tiếng, đứng nghe là được.
---------------
Bên trong đình viện nằm trong vườn, Miêu Nghị đang ngồi đó từ từ uống trà, Tuyết Nhi đánh đàn ở bên cạnh.
Người dẫn tới rồi, Diêm Tu tự giác lui xuống. Tuyết Nhi cũng nhanh chóng ngừng đánh đàn, đứng dậy hành lễ với khách tới.
Tình cảnh này làm cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy nhìn nhau, có thể nói là song song cười lắc đầu đi tới. Tư Không Vô Úy từ thật xa liền vừa chỉ vừa nói:
- Lão đệ, ngươi thật ra là quá tiêu dao sung sướng rồi. Chúng ta đều gấp như lửa đốt, ngươi lại trốn ở chỗ này nhấm trà, ngắm cảnh, còn có mỹ nữ đánh đàn làm bạn nữa.
Miêu Nghị ngay cả người cũng chẳng thèm đứng dậy, đưa tay mời ngồi, tự tay châm trà cho hai người. Tuyết Nhi quy quy củ củ đứng ở phía sau hắn. Thiên Nhi thì ở lại trấn giữ dinh phủ.
- Trong thư không phải đã nói cho nhị vị rồi sao. Ta lần này là lặng lẽ trở về, cũng không dám công khai lộ diện trước mặt thủ hạ của mình, không làm gì khác hơn là núp trên hòn cô đảo này phong hoa tuyết nguyệt.
Miêu Nghị cười chia nhau đẩy chén trà tới trước mặt hai người.
Hai người dường như không có tâm tình uống trà. Tư Không Vô Úy mới vừa ngồi xuống móc ra một khối ngọc điệp lại đứng lên, chánh nhi bát kinh nói với Miêu Nghị:
- Pháp chỉ của Thủy Hành cung cung chủ!
Triệu Phi cũng đứng dậy ở một bên tỏ vẻ tôn kính với cung chủ. Miêu Nghị lại từ từ uống chén trà nhìn Tư Không Vô Úy.
Tư Không Vô Úy sửng người, lặp lại lần nữa:
- Lão đệ, pháp chỉ của cung chủ!
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Ta không phải đang nghe sao? Hay là ngươi trực tiếp cho ta xem đi vậy.
Tuyết Nhi đứng phía sau hắn cũng khẩn trương. Đại nhân ơi! Đây chính là pháp chỉ của cung chủ nha! Ngài chỉ là phủ chủ nho nhỏ có phải tối thiểu cũng nên làm ra bộ ra dạng mới được chứ.
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy hai mặt nhìn nhau. Triệu Phi nhíu nhíu mày, nhắc nhở:
- Lão đệ, đây là pháp chỉ của Đào cung chủ hạ cho ngươi.
- Không phải là pháp chỉ của Đào Thanh Ly sao?
Miêu Nghị hừ hừ cười lạnh hai tiếng:
- Nàng ta tự thân khó bảo toàn, toàn bộ nhân mã của Thủy Hành cung đều bị hai bà cháu bọn họ lôi xuống nước, lúc này hạ pháp chỉ cho ta là có ý gì?
Hắn lại liếc nhìn hai người một cái:
- Còn nữa, ta không phải nói cho hai người các ngươi là ta len lén trở về sao? Nàng ta làm sao mà biết được ta đã trở về chứ? Ngàn vạn đừng nói cho ta là Đào Thanh Ly ả có thể biết bấm độn nha!
Hai người bị hắn nói có chút ngượng ngùng, Tư Không Vô Úy gãi đầu một cái, "hai" một tiếng, lại ngồi xuống, rồi trực tiếp đẩy pháp chỉ tới trước mặt Miêu Nghị, để cho hắn tự xem.
Triệu Phi cũng lắc đầu ngồi xuống. Tư Không Vô Úy giải thích:
- Hai chúng ta có thể nói là đồng thời nhận được tin của ngươi truyền đến. Vì hai chúng ta lúc đó đều ở trong cung, cung chủ ở ngay bên cạnh, cũng chính vì thế nên không thể giấu diếm nàng ấy. Cung chủ nói lão cung chủ trước đó tự mình đáp ứng ngươi sau khi trở về sẽ đề bạt ngươi làm điện chủ, vừa đúng lúc Trấn Giáp điện trống không. Đây là một phần pháp chỉ bổ nhiệm, bổ nhiệm ngươi làm điện chủ của Trấn Giáp điện!
Miêu Nghị cầm pháp chỉ nhìn một cái, thuận tay ném trả lại cho Tư Không Vô Úy:
- Pháp chỉ này ta không thể nhận! Chuyển cáo cung chủ, cứ nói tại hạ vô luận là tư lịch hay là tu vi đều không đủ để đảm đương nhiệm vụ này, thỉnh cầu cung chủ chọn người có đức hạnh tài năng khác.
Kháng chỉ sao? Triệu điện chủ cùng Tư Không điện chủ sửng sốt.
Chỉ thấy Miêu Nghị lại móc ra một khối ngọc điệp, nhanh chóng viết vài điều, chụp lấy con Linh Thứu nhét thư vào trực tiếp thả bay đi.
Thư này là phát ra cho An Chính Phong ở thương hội tại Lưu Vân Sa hải. Không có biện pháp nào, dựa theo lệ thường, pháp chỉ đến chỗ của lão ta, một đạo pháp chỉ khác khẳng định cũng đến Trấn Giáp điện. Chuyện người trở về không dối gạt được nữa, đâu còn có thể chờ đến An Chính Phong tìm tới cửa trước.
Tư Không Vô Úy vẻ mặt đau khổ hỏi:
- Lão đệ, tại sao không tiếp chỉ? Tư lịch cùng tu vi e rằng đều là cái mượn mà thôi đúng không?
Miêu Nghị lạnh nhạt đáp:
- Cái này còn muốn ta nói ra sao? Trấn Giáp điện ở gần sát phủ của cung chủ như vậy, một khi có người tấn công, phủ của cung chủ nhất định đứng mũi chịu sào. Người dám đi tấn công phủ của cung chủ là ai? Các ngươi ngàn vạn lần chớ nói các ngươi không hề biết nhân mã của Trấn Giáp điện đều là những thứ nhân mã (người ngựa) dạng gì, nhân mã dẫn đội như vậy còn muốn hộ giá sao? Nhân mã của Thủy Vân phủ ta mặc dù không nhiều, nhưng còn mạnh hơn những đám ô hợp đó. Hơn nữa cách xa phủ của cung chủ như vậy, có thể tránh gặp phải sự công kích cường đại nhất. Đối thủ đối mặt sẽ không quá mạnh, ít nhất còn có đường sống quay về. Bây giờ chạy tới Trấn Giáp điện quả thực là muốn chết! Ta là loại binh tôm tướng cá này, làm sao chống đỡ được Tử liên cao thủ tấn công chứ?
Thấy hai người trầm mặc không nói, Miêu Nghị từ từ uống ngụm trà, tiếp tục:
- Ta nghĩ hai người các ngươi sẽ không phải nhìn không ra những thứ này. Thứ cho ta nói thẳng, Đào Thanh Ly còn có Thiên Ngoại Thiên làm đường lui. Người ta chưa chắc sẽ giết nàng ta, ít nhiều còn nễ mặt mũi của Mục Phàm Quân, còn chúng ta có cái gì? Các ngươi cũng là kẻ lõi đời có nhiều kinh nghiệm đánh giết, xem ra hiểu rõ, sự đánh giết giữa cung này với cung kia có nghĩa là một lượng lớn các vị trí sẽ trống chỗ ra. Bất luận người đánh giết tới là bên nào, cũng sẽ không nhẹ tay nương tình. Đào Thanh Ly còn có đường sống, chúng ta có sao? Ta không nghĩ ra nhị vị giúp Đào Thanh Ly nàng ta liều mạng lần cuối cùng như thế này có lợi ích gì?
Triệu Phi thở dài:
- Ngươi cũng biết, chúng ta đã kết bái tỷ đệ cùng Đào Thanh Ly. Nàng ta lúc này gặp phiền toái, chúng ta làm sao có thể bỏ mặc? Lúc trước khi kết bái, thật ra cũng tính ngươi vào trong đó rồi. Chẳng qua là ngươi đúng lúc không có mặt ở đây, bằng không dựa vào tính cách của lão đệ ngươi, cũng sẽ không nói lời đem thân ở bên ngoài sự việc giống như hôm nay.
Miêu Nghị nói:
- Ta cho dù ở đó cũng không có khả năng sẽ kết bái với nàng.
Tư Không Vô Úy kinh ngạc hỏi:
- Tại sao? Lúc trước ngươi không phải vẫn muốn có mối quan hệ tốt với nàng sao?
- Nàng ta là thượng quan của ta, ta không có mối quan hệ tốt với nàng ta chẳng lẽ còn cố ý làm cho quan hệ căng thẳng xấu đi hay sao?
Miêu Nghị liếc mắt, đặt chén trà xuống:
- Về phần tại sao thì rất đơn giản, Nguyệt Hành cung Trấn Ất điện điện chủ Hoắc Lăng Tiêu là đại ca kết bái của ta. Ta từng được vị đại ca này dạy dỗ qua rồi. Cho nên tại hạ cũng không dám kết bái với thượng quan nữa!
Hai người hơi nghiêng đầu liếc nhìn nhau. Họ đều biết chuyện Hoắc Lăng Tiêu chỉnh trị Miêu Nghị bằng cách đưa tới Tinh Túc Hải, ít nhiều lý giải tâm tình của hắn rồi.
Tuyết Nhi tiến lên, mang bình trà đi châm nước thêm giúp Miêu Nghị. Sau khi đặt bình trà xuống, lại lẳng lặng đứng phía sau lưng Miêu Nghị. Nàng không lên tiếng, đứng nghe là được.
---------------