Như cũ là cố hết sức tránh đi vào đường lớn, đi lại thường xuyên trong rừng sâu núi thẳm như thoi đưa trên khung cửi, che dấu hành tung của phần lớn nhân mã.
Triệu Phi dẫn hơn một vạn thuộc hạ do mình cai quản đi lên phía trước, trước khi vẫn chưa chính thức xuất phát, hắn đã tung ra hơn một trăm tên thám tử đi dò đường, phòng ngừa chuyện bị người mai phục, Trấn Ất điện chấn chỉnh qua nhiều năm như vậy là có hiệu quả đấy.
Miêu Nghị dẫn nhân mã đi ở giữa cùng một chỗ Đào Thanh Ly, nếu như nói không có ai trong nhóm ba người Miêu Nghị ở lại bên người Đào Thanh Ly, thì trong lòng Đào Thanh Ly sẽ không có cảm giác an toàn chút nào, nếu muốn giữ người liền giữ lại Miêu Nghị ở bên người thì càng thỏa đáng.
Tư Không Vô Úy dĩ nhiên là dẫn nhân mã đi theo phía sau.
Hành quân cấp tốc trong đêm tối trong suốt mấy ngày, rốt cục thì nhân mã của ba điện cũng đã đến địa điểm được chỉ định, cách biên cảnh của Nhật Hành cung chừng một trăm dặm đường.
Vào lúc này, nơi đây đã được tụ tập bởi nhân mã của ba điện, cộng thêm bản thân Đào Thanh Ly dẫn đội đến đây, đã tụ tập được gần tám vạn nhân mã, vẫn còn nhân mã của bốn điện nữa bởi vì nguyên nhân đường xá xa xôi nên còn chưa đến.
Trong tám vạn nhân mã này, ngoại trừ tất cả thủ lĩnh của điện, kẻ dưới hoàn toàn không biết là chạy tới đây để làm gì, tất cả Điện chủ của các điện cũng không cho biết, kẻ dưới chỉ biết là để phòng bị Nhật Hành cung tấn công Thủy Hành Cung mà thôi, cả đám chờ đợi lo lắng ở đây, xì xào bàn tán khi nằm ẩn núp ở trong núi rừng.
Thậm chí có một ít người đã nói ra những câu như cầu ông trời phù hộ, hy vọng chỉ là sợ bóng sợ gió một trận mà thôi, hy vọng Nhật Hành cung đừng tấn công.
Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn tuy thờ ơ lạnh nhạt nhưng vẫn nghe lọt vào tai những lời nghị luận xung quanh, hơi có chút không biết phải nói gì cho phải, những người dưới quyền trong Thủy Hành Cung này vẫn còn chưa biết chuyện phải đánh Nhật Hành cung sao?
Ngay lập tức, hai người nhận ra được chuyện xảy ra hoàn toàn không giống như lời mà Miêu Nghị đã nói khi đàm phán, kẻ dưới của Thủy Hành Cung hoàn toàn không có dũng khí đập nồi dìm thuyền để tử chiến đến cùng. Mẹ kiếp, Mộc Hành cung bị lừa dối rồi!
Lại đến dưới chân một cây cổ thụ to lớn rậm rạp như cái ô, tán cây gương ra xung quanh, che chắn khiến cỏ cây dưới chân cổ thụ không được tắm rửa bởi ánh mặt trời, cho nên không nhìn tới cỏ dại, trông có vẻ tương đối sạch sẽ, chỗ này liền thành nhà lều quân dụng trung tâm để cho Đào Thanh Ly trấn thủ.
Hai vị Hành tẩu của Mộc Hành cung bước nhanh trở lại Đào Thanh Ly bên người, Thượng Lưu Hoan chất vấn:
- Đào cung chủ, kẻ dưới của Thủy Hành Cung vốn không biết chuyện muốn đánh Nhật Hành cung, đến tột cùng thì các ngươi đang làm cái gì?
Không đợi Đào Thanh Ly mở miệng. Miêu Nghị đã chủ động nói:
- Kẻ dưới có biết hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là trận chiến này ở thế phải làm, đến thời điểm lên chiến trường thì bọn họ sẽ không thể không liều mạng! Điều càng trọng yếu hơn là, bên phía chúng tôi sẽ thực hiện theo đúng như những lời hứa của chúng tôi. Sẽ không khiến người bên phía các ngươi thất vọng, xin hai vị tùy quân cứ việc rửa mắt mà mong chờ đi, tuyệt đối là sẽ không khiến 2 vị thất vọng đâu! Nếu như chúng tôi không thể tuân thủ ước định được, bên phía Mộc Hành cung vẫn có thể án binh bất động, các ngươi cũng sẽ không bị tổn thất đến cái gì.
Đào Thanh Ly gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn nhìn lẫn nhau, người ta đã nói như vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể mỏi mắt mong chờ thôi, ít nhất thì vào lúc này, người ta cũng không có chỗ nào nuốt lời cả.
Triệu Phi mặc tam phẩm chiến giáp, vẫn luôn cầm Phương Thiên Họa Kích ở trong tay, im lặng mà đứng ở bên người Đào Thanh Ly.
Tư Không Vô Úy thì phụ trách phía bên ngoài, đích thân y bố trí thủ hạ nhân mã, tung ra đến mấy vạn nhân mã ẩn núp ở chung quanh để dò xét tình hình. Vừa là phòng bị chuyện sẽ có kẻ trốn đi làm dao động lòng quân, cũng là vừa phòng ngừa có địch nhân tới gần.
Tiếp theo sau đó thì nhân mã của bốn điện đã lần lượt mà đến, mười ba vạn nhân mã của Thủy Hành Cung đã đến đông đủ, các Điện chủ của các khu vực dẫn theo các Hành tẩu dưới quyền của mình đến tụ tập bên người cung chủ Đào Thanh Ly.
Miêu Nghị lại một lần nữa bố trí kế hoạch tiến công cụ thể chi tiết ở trên địa đồ, giải đáp tất cả các thắc mắc của các vị Điện chủ sau khi xác nhận được rằng tất cả mọi người đã nhớ kỹ. Đào Thanh Ly đứng dậy, lớn tiếng mà nói:
- Trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của Thủy Hành Cung chúng ta, cũng liên quan đến tiền đồ của chư vị, cho nên chỉ có thể thắng, không cho phép bại! Bây giờ, bổn cung chính thức tuyên bố pháp kỷ trên chiến trường: Kẻ kháng lệnh không tôn, chém! Kẻ khiến lòng quân dao động, chém! Kẻ tự tiện bỏ chạy. Chém! Kẻ nhát gan lui chiến, chém! Kẻ không ra sức chiến đấu, chém!
Bản Ngũ Trảm vừa được đưa ra, tất cả Điện chủ cùng Hành tẩu đều nhìn lẫn nhau, trong đó không thiếu những kẻ đang chuẩn bị chuồn mất nếu chiến sự không thuận lợi!
Đào Thanh Ly quát:
- Đều đã nghe rõ pháp chỉ của bổn cung sao?
Mặc kệ là đã nghe rõ được hay không, mọi người đều chắp tay mà đáp:
- Xin kính cẩn tuân theo pháp chỉ của cung chủ!
Đào Thanh Ly trầm giọng mà nói:
- Sau khi lui xuống. Lập tức truyền đạt lại pháp chỉ Ngũ Trảm của Bổn cung lần lượt cho các bộ hạ từng cấp của mỗi người, nói cho bọn hắn biết, Bổn cung là người kỷ luật nghiêm minh, nếu có kẻ kháng chỉ thì nhất định là giết không tha! Sau khi trở về thì các ngươi có thể chính thức công khai dự tính của trận chiến này với cấp dưới!
- Dạ!
Mọi người đáp, về phần trong họ lòng nghĩ như thế nào thì ai cũng không rõ ràng được.
Đến lúc này cũng không cần phải bận tâm đến chuyện trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào. Chỉ có thể dùng biện pháp mạnh mà thôi. Đào Thanh Ly quay đầu lại, ánh mắt đã rơi vào trên người Tư Không Vô Úy.
- Tư Không Vô Úy!
- Ti chức có mặt!
Tư Không Vô Úy ôm quyền.
Đào Thanh Ly mặt không biểu tình mà nói:
- Lệnh cho ngươi dẫn nhân mã cốt lõi làm Chấp pháp giám quân ở phía hậu phương, chấp hành theo pháp chỉ Ngũ Trảm của Bổn cung, phải nhìn cho thật kĩ một vạn nhân mã thuộc về Trấn Ất điện của ngươi, hễ mà có kẻ chống lại pháp chỉ Ngũ Trảm của Bổn cung, thì phải giết không tha!
- Ti chức xin nhận lệnh!
Tư Không Vô Úy hô to mà đáp.
Lời này vừa nói ra, tất cả thủ lĩnh của các điện đều bị hãi hùng khiếp vía một trận, tổng cộng lại thì mới có mười hơn ba vạn nhân mã, vậy mà lại xài hơn một vạn nhân mã của một điện làm Chấp pháp giám quân, điều này thì nói rõ là muốn chặt đứt đường lui của mọi người đó!
Hồi Đào lão cung chủ mất, khi túc trực bên linh cữu, tình cảnh mà Tư Không Vô Úy ném đầu của Hậu Phong-Điện chủ cũ của Trấn Giáp điện trước mắt mọi người, mọi người đều có thể nói đó là ký ức hãy còn mới mẻ, vị tướng dữ dằn như vậy lại không phái đi để làm quân tiên phong, mà lại chuyên dùng để giết người một nhà, điều này...
---------------
Triệu Phi dẫn hơn một vạn thuộc hạ do mình cai quản đi lên phía trước, trước khi vẫn chưa chính thức xuất phát, hắn đã tung ra hơn một trăm tên thám tử đi dò đường, phòng ngừa chuyện bị người mai phục, Trấn Ất điện chấn chỉnh qua nhiều năm như vậy là có hiệu quả đấy.
Miêu Nghị dẫn nhân mã đi ở giữa cùng một chỗ Đào Thanh Ly, nếu như nói không có ai trong nhóm ba người Miêu Nghị ở lại bên người Đào Thanh Ly, thì trong lòng Đào Thanh Ly sẽ không có cảm giác an toàn chút nào, nếu muốn giữ người liền giữ lại Miêu Nghị ở bên người thì càng thỏa đáng.
Tư Không Vô Úy dĩ nhiên là dẫn nhân mã đi theo phía sau.
Hành quân cấp tốc trong đêm tối trong suốt mấy ngày, rốt cục thì nhân mã của ba điện cũng đã đến địa điểm được chỉ định, cách biên cảnh của Nhật Hành cung chừng một trăm dặm đường.
Vào lúc này, nơi đây đã được tụ tập bởi nhân mã của ba điện, cộng thêm bản thân Đào Thanh Ly dẫn đội đến đây, đã tụ tập được gần tám vạn nhân mã, vẫn còn nhân mã của bốn điện nữa bởi vì nguyên nhân đường xá xa xôi nên còn chưa đến.
Trong tám vạn nhân mã này, ngoại trừ tất cả thủ lĩnh của điện, kẻ dưới hoàn toàn không biết là chạy tới đây để làm gì, tất cả Điện chủ của các điện cũng không cho biết, kẻ dưới chỉ biết là để phòng bị Nhật Hành cung tấn công Thủy Hành Cung mà thôi, cả đám chờ đợi lo lắng ở đây, xì xào bàn tán khi nằm ẩn núp ở trong núi rừng.
Thậm chí có một ít người đã nói ra những câu như cầu ông trời phù hộ, hy vọng chỉ là sợ bóng sợ gió một trận mà thôi, hy vọng Nhật Hành cung đừng tấn công.
Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn tuy thờ ơ lạnh nhạt nhưng vẫn nghe lọt vào tai những lời nghị luận xung quanh, hơi có chút không biết phải nói gì cho phải, những người dưới quyền trong Thủy Hành Cung này vẫn còn chưa biết chuyện phải đánh Nhật Hành cung sao?
Ngay lập tức, hai người nhận ra được chuyện xảy ra hoàn toàn không giống như lời mà Miêu Nghị đã nói khi đàm phán, kẻ dưới của Thủy Hành Cung hoàn toàn không có dũng khí đập nồi dìm thuyền để tử chiến đến cùng. Mẹ kiếp, Mộc Hành cung bị lừa dối rồi!
Lại đến dưới chân một cây cổ thụ to lớn rậm rạp như cái ô, tán cây gương ra xung quanh, che chắn khiến cỏ cây dưới chân cổ thụ không được tắm rửa bởi ánh mặt trời, cho nên không nhìn tới cỏ dại, trông có vẻ tương đối sạch sẽ, chỗ này liền thành nhà lều quân dụng trung tâm để cho Đào Thanh Ly trấn thủ.
Hai vị Hành tẩu của Mộc Hành cung bước nhanh trở lại Đào Thanh Ly bên người, Thượng Lưu Hoan chất vấn:
- Đào cung chủ, kẻ dưới của Thủy Hành Cung vốn không biết chuyện muốn đánh Nhật Hành cung, đến tột cùng thì các ngươi đang làm cái gì?
Không đợi Đào Thanh Ly mở miệng. Miêu Nghị đã chủ động nói:
- Kẻ dưới có biết hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là trận chiến này ở thế phải làm, đến thời điểm lên chiến trường thì bọn họ sẽ không thể không liều mạng! Điều càng trọng yếu hơn là, bên phía chúng tôi sẽ thực hiện theo đúng như những lời hứa của chúng tôi. Sẽ không khiến người bên phía các ngươi thất vọng, xin hai vị tùy quân cứ việc rửa mắt mà mong chờ đi, tuyệt đối là sẽ không khiến 2 vị thất vọng đâu! Nếu như chúng tôi không thể tuân thủ ước định được, bên phía Mộc Hành cung vẫn có thể án binh bất động, các ngươi cũng sẽ không bị tổn thất đến cái gì.
Đào Thanh Ly gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn nhìn lẫn nhau, người ta đã nói như vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể mỏi mắt mong chờ thôi, ít nhất thì vào lúc này, người ta cũng không có chỗ nào nuốt lời cả.
Triệu Phi mặc tam phẩm chiến giáp, vẫn luôn cầm Phương Thiên Họa Kích ở trong tay, im lặng mà đứng ở bên người Đào Thanh Ly.
Tư Không Vô Úy thì phụ trách phía bên ngoài, đích thân y bố trí thủ hạ nhân mã, tung ra đến mấy vạn nhân mã ẩn núp ở chung quanh để dò xét tình hình. Vừa là phòng bị chuyện sẽ có kẻ trốn đi làm dao động lòng quân, cũng là vừa phòng ngừa có địch nhân tới gần.
Tiếp theo sau đó thì nhân mã của bốn điện đã lần lượt mà đến, mười ba vạn nhân mã của Thủy Hành Cung đã đến đông đủ, các Điện chủ của các khu vực dẫn theo các Hành tẩu dưới quyền của mình đến tụ tập bên người cung chủ Đào Thanh Ly.
Miêu Nghị lại một lần nữa bố trí kế hoạch tiến công cụ thể chi tiết ở trên địa đồ, giải đáp tất cả các thắc mắc của các vị Điện chủ sau khi xác nhận được rằng tất cả mọi người đã nhớ kỹ. Đào Thanh Ly đứng dậy, lớn tiếng mà nói:
- Trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của Thủy Hành Cung chúng ta, cũng liên quan đến tiền đồ của chư vị, cho nên chỉ có thể thắng, không cho phép bại! Bây giờ, bổn cung chính thức tuyên bố pháp kỷ trên chiến trường: Kẻ kháng lệnh không tôn, chém! Kẻ khiến lòng quân dao động, chém! Kẻ tự tiện bỏ chạy. Chém! Kẻ nhát gan lui chiến, chém! Kẻ không ra sức chiến đấu, chém!
Bản Ngũ Trảm vừa được đưa ra, tất cả Điện chủ cùng Hành tẩu đều nhìn lẫn nhau, trong đó không thiếu những kẻ đang chuẩn bị chuồn mất nếu chiến sự không thuận lợi!
Đào Thanh Ly quát:
- Đều đã nghe rõ pháp chỉ của bổn cung sao?
Mặc kệ là đã nghe rõ được hay không, mọi người đều chắp tay mà đáp:
- Xin kính cẩn tuân theo pháp chỉ của cung chủ!
Đào Thanh Ly trầm giọng mà nói:
- Sau khi lui xuống. Lập tức truyền đạt lại pháp chỉ Ngũ Trảm của Bổn cung lần lượt cho các bộ hạ từng cấp của mỗi người, nói cho bọn hắn biết, Bổn cung là người kỷ luật nghiêm minh, nếu có kẻ kháng chỉ thì nhất định là giết không tha! Sau khi trở về thì các ngươi có thể chính thức công khai dự tính của trận chiến này với cấp dưới!
- Dạ!
Mọi người đáp, về phần trong họ lòng nghĩ như thế nào thì ai cũng không rõ ràng được.
Đến lúc này cũng không cần phải bận tâm đến chuyện trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào. Chỉ có thể dùng biện pháp mạnh mà thôi. Đào Thanh Ly quay đầu lại, ánh mắt đã rơi vào trên người Tư Không Vô Úy.
- Tư Không Vô Úy!
- Ti chức có mặt!
Tư Không Vô Úy ôm quyền.
Đào Thanh Ly mặt không biểu tình mà nói:
- Lệnh cho ngươi dẫn nhân mã cốt lõi làm Chấp pháp giám quân ở phía hậu phương, chấp hành theo pháp chỉ Ngũ Trảm của Bổn cung, phải nhìn cho thật kĩ một vạn nhân mã thuộc về Trấn Ất điện của ngươi, hễ mà có kẻ chống lại pháp chỉ Ngũ Trảm của Bổn cung, thì phải giết không tha!
- Ti chức xin nhận lệnh!
Tư Không Vô Úy hô to mà đáp.
Lời này vừa nói ra, tất cả thủ lĩnh của các điện đều bị hãi hùng khiếp vía một trận, tổng cộng lại thì mới có mười hơn ba vạn nhân mã, vậy mà lại xài hơn một vạn nhân mã của một điện làm Chấp pháp giám quân, điều này thì nói rõ là muốn chặt đứt đường lui của mọi người đó!
Hồi Đào lão cung chủ mất, khi túc trực bên linh cữu, tình cảnh mà Tư Không Vô Úy ném đầu của Hậu Phong-Điện chủ cũ của Trấn Giáp điện trước mắt mọi người, mọi người đều có thể nói đó là ký ức hãy còn mới mẻ, vị tướng dữ dằn như vậy lại không phái đi để làm quân tiên phong, mà lại chuyên dùng để giết người một nhà, điều này...
---------------