Phi Thiên

Chương 590-2: Hết sức căng thẳng (2)

Trên tảng đá lớn róc rách bên dòng suối, Điện chủ Trấn Tân điện Đào Quân Quân và Điện chủ Trấn Nhâm điện Nam Tra đang ngồi quanh bàn cờ chơi cờ, non xanh nước biếc, chính là nhàn nhã ung dung.

Đào Quân Quân là phụ nhân, Nam Tra là một lão đầu, hai người nhìn bàn cờ có thể nói là hết sức chăm chú.

Hai thị nữ chơi đùa bên cạnh dòng suối, có người nấu rượu, có người thả câu trong khe nước câu cá. Có thể thấy được, mặc dù nhân mã đóng giữ ở chỗ này, nhưng không ai đặt Thủy Hành cung vào trong mắt.

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân dồn dập lao đến, phá vỡ sự yên lặng của sơn cốc, khiến mấy người bên dòng suối đều quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy thám mã chạy nhanh đến, cất vó khẩn cấp dừng lại, thám tử nhảy xuống long câu, chắp tay báo cáo:

- Nhị vị điện chủ, đại sự không ổn, nhân mã cực lớn của Thủy Hành cung đã xông vào cảnh nội Nhật hành cung!

- Cái gì?

Hai vị điện chủ tựa hồ đồng thời đứng lên, Nam Tra lo lắng nói:




- Tới bao nhiêu người?

Thám tử trả lời:

- Nhân mã trong núi thấy đầu không thấy đuôi, không biết bao nhiêu người, đoán chừng ít nhất không ít hơn năm vạn!

Đào Quân Quân trầm giọng nói:

- Ngươi xác nhận đối phương không phải đang đóng giữ, mà là xông vào cảnh nội Nhật Hành cung ta?

Thám tử hồi báo:

- Chính xác là xông vào, thám tử đối phương thậm chí còn chủ động đuổi giết thuộc hạ, nếu không phải thuộc hạ thoát nhanh, chỉ sợ mạng này cũng nằm lại trong tay đối phương rồi!

- Địch tập kích! Địch tập kích...

Lúc này Nam Tra ngửa đầu giận dữ kêu lên.

Trong phút chốc, tiếng chân long câu trong núi rừng như sấm dậy, hù dọa chim muông bay tán loạn, tốc độ phản ứng này đúng là nhân mã Thủy Hành cung không thể so sánh.

Bàn cờ, đồ đi câu... được thu hồi trong nháy mắt, thị nữ của hai vị điện chủ rất nhanh chóng phủ thêm chiến giáp lên người Long câu, tập trung vật cưỡi, ầm ầm rời núi.

- Nam Tra, tình huống có chút không đúng, người của Thủy Hành cung làm sao dám chủ động công kích Nhật Hành cung?

Đào Quân Quân đột nhiên truyền âm nói với Nam Tra.

Nam Tra truyền âm hỏi ngược lại:


- Ngươi có ý kiến gì không?

Đào Quân Quân nói:

- Đừng nói Thủy Hành cung không có lá gan lớn như vậy, chỉ dựa vào thực lực của bọn họ cũng không dám làm như thế, chuyện này có gì đó kỳ lạ, mau kịp thời đưa tin về Nhật Hành cung, báo cáo tình huống, mời Cung chủ mau phái cao thủ tới tăng viện, để phòng ngừa vạn nhất!

Nam Tra cau mày nói:

- Chẳng lẽ chúng ta cứ phòng thủ không chiến sao?

Đào Quân Quân cười lạnh nói:

- Phòng thủ mà không chiến? Ngươi nói đùa gì vậy? Cung chủ phái chúng ta trú đóng lần này, là chuẩn bị cho hai điện chúng ta quét ngang tiên phong của Thủy Hành cung, nếu gặp nhân mã Thủy Hành cung mà không chiến, đừng nói chúng ta không còn mặt mũi nào, quay về ta và ngươi còn giữ được vị trí điện chủ hay sao? Cầu viện vẫn phải cầu viện, chiến vẫn phải chiến, chẳng những phải chiến, còn phải đánh ra uy phong, bổn tọa đề nghị lập tức chạy tới bình nguyên sông Cửu Khúc dàn trận, nếu thật nhân mã Thủy Hành cung thật sự không có gì đáng sợ, bên kia không có Tử Liên cao thủ, nếu tình huống không đúng, lại tính tiếp cũng không muộn!

- Nói có lý, được!

Nam Tra gật đầu, hai người nhanh chóng suất lĩnh nhân mã, hoả tốc rời núi.

Ngoài núi chính là một mảnh diện tích bình nguyên, phạm vi nhìn trống trải, đại đội nhân mã đi qua căn bản không cách nào chạy trốn tầm mắt, cũng là một nơi rất tốt để trấn thủ.

Hai vạn đại quân ầm ầm lao đến, phá vỡ sự yên lặng của bình nguyên, từng con long câu vọt tới bên cạnh con sông đều bay lên không nhảy vọt qua, chỉ chốc lát sau tất cả nhân mã đều đã qua sông, ở bờ bên kia dàn trận đợi địch!

Nam Tra và Đào Quân Quân cùng đứng phía trước, phía sau xếp thành một hàng gồm sáu vị hành tẩu, mười hai vị chấp sự, hai mươi vị phủ chủ.

Trên ngọn cây ở cánh rừng phía xa, thân ảnh Yến Bắc Hồng đột nhiên hiện thân trong tàng cây, lộ ra nửa thân thể, mở pháp nhãn chăm chú quan sát. Trên mấy thân cây bên cạnh cũng toát ra sáu người, chính là sáu vị hành tẩu của hai điện. Xem ra hắn muốn giúp Miêu Nghị một tay, nên đã đem theo sáu vị Hồng Liên tu sĩ.

Nếu quả thật tham chiến..., cử động này của hắn không khỏi không hợp quy củ, người của Tử Lộ chạy đến Thần Lộ tham chiến còn ra thể thống gì nữa?




Bên trên bình nguyên, đại đội nhân mã của song phương còn còn chưa chạm mặt, nhưng thám mã song phương phái ra đều đang cấp tốc chạy đi chạy lại báo cáo tình huống, khúc nhạc dạo của đại chiến hết sức căng thẳng.

Chờ một lát sau, mặt đất bình nguyên rung động, một người mặc áo choàng màu đen phần phật tung bay, cỡi ngựa lao ra khỏi đường chân trời, lăng không phóng ngựa lướt qua gò đất, ngay sau đó từng đội nhân mã giống như thủy triều lao ra.

Khi vọt tới nơi cách đối phương khoảng ngàn thước, hắc thán đeo chiến giáp dữ tợn, vội vàng cất vó đứng lại, trên lưng Miêu Nghị vung thương quét ngang, nhân mã đuổi theo phía sau lập tức phân tán chạy sang hai bên. Cảm nhận được không khí khẩn trương của đại chiến sắp tới, hắc thán dị thường hưng phấn, không ngừng tê minh cất vó, phát ra tiếng xung phong mãnh liệt. Nếu không phải Miêu Nghị ở trên lưng áp chế, con ngựa này khẳng định đã liều mạng xông ra ngoài, đẩy Miêu Nghị xuống hố.

Hắc thán xao động bất an chạy tới chạy lui, cưỡi trên lưng nó, Miêu Nghị đang cầm thương, cũng đang không ngừng quay đầu lại nhìn trận doanh sẵn sàng đón địch của đối phương ở phía sau, nhân mã ở phía sau tụ tập mà đến cũng nhanh chóng dàn trận.

Bên phía Thủy Hành cung dàn trận mặc dù cũng coi như nhanh chóng, nhưng xốc xếch đến rối tinh rối mù, vừa nhìn cũng biết chưa từng trải qua chiến trận, may có những thân tín của Triệu Phi chạy qua chạy lại tổ chức, mới miễn cưỡng bố trí ra trận thế.

Nhìn thấy nhân mã giống như thủy triều xông ra, hai vị điện chủ Nam Tra và Đào Quân Quân có thể nói là nghiêm túc đối đãi, nhưng trước mắt tình hình làm hai người đưa mắt nhìn nhau không biết nói gì mới đúng. Nhìn, nhìn, thậm chí dần dần lộ ra nụ cười, là loại nụ cười cảm thấy buồn cười.

Đối phương thật sự không giống như đang gỉa vờ, xem ra nhân mã của Thủy Hành cung thật sự có thể giống như đang “diễn”.

Nhìn thấy có hai tên cưỡi ngựa va vào nhau xiêu vẹo, trong đám nhân mã phía sau hai vị điện chủ bật ra tiếng “phụt” nén cười, ngay sau đó tiếng cười nhanh chóng khuếch tán, nhân mã của hai điện có thể nói là ôm bụng cười to, lần đầu tiên bọn họ gặp đối thủ như vậy, xem ra Thủy Hành cung quả nhiên là danh bất hư truyền.

Đông đảo nhân mã biến áp lực của hai điện trong nháy mắt thành trò cười, Nam Tra và Đào Quân Quân quay đầu lại nhìn phía sau, cũng khẽ mỉm cười, tinh thần có thể nói rất phấn chấn!

Thấy đối phương đang cười bên này, Miêu Nghị liếc nhìn phía sau, đây là chuyện trong dự liệu, sau khi đánh một hai trận dĩ nhiên sẽ có kinh nghiệm.

Hơn mười vạn nhân mã xếp thành ma trận vuông giống như chín miếng đậu hũ phân biệt rõ ràng, nhân mã của Tư Không Vô Úy chạy động xung quanh. Đào Thanh Ly người mặc kim giáp dẫn mấy người từ trong ma trận chạy tới, đoàn người xếp hàng phía trước, Hắc Thán chở Miêu Nghị lui về phía sau, sáp nhập vào hàng ngũ do Đào Thanh Ly dẫn đầu.

---------------

back top