Nguyên nhân không vì gì khác, toàn bộ Nam Tuyên phủ có mười sơn, cần ít nhất hơn một ngàn một trăm tên tu sĩ trấn giữ, mà sau khi Dương Khánh công hạ Nam Tuyên, địa bàn đột nhiên mở rộng, binh mã bản bộ trong tay y căn bản không đủ dùng, phần lớn đều là dựa theo ước định ban đầu với Lam Ngọc môn, để đệ tử Lam Ngọc môn bổ sung vào.
Đông Lai động cũng không ngoại lệ, trước khi Miêu Nghị tới, trừ ba người Diêm Tu, Đơn Biểu Nghĩa và Khâu Thiệu Quần, toàn bộ bảy người kia là đệ tử Lam Ngọc môn. Có ba người có tu vi Bạch Liên tam phẩm, bốn người khác đều là tu vi Bạch Liên nhị phẩm.
Mặc dù Diêm Tu được lệnh tạm quản Đông Lai động nhưng bảy người kia là đệ tử đồng môn, có thể nói là cùng một giuộc, cộng thêm người đông thế mạnh, cũng không xem lão ra gì.
Diêm Tu điều người giữ cửa, chăn ngựa và xử lý tạp vật trong số bọn họ, người ta không thèm lý tới, ngược lại ép ba người Diêm Tu phải chăn ngựa, lại làm việc vặt, còn phải chuẩn bị cơm cho bọn họ, lấy đâu ra người rảnh rỗi thủ ở đây trông chừng sơn môn?
Vốn là thành chủ Đông Lai thành ngược lại muốn hiếu kính cho động chủ Đông Lai động ít nhân thủ hoặc lễ vật, nhưng Diêm Tu biết vừa đưa tới chắc chắn sẽ bị những người kia phân chia sạch sẽ. Đến lúc đó bất kể tân động chủ có phải Miêu Nghị hay không, lão cũng không biết phải ăn nói thế nào. Vì vậy Diêm Tu ngấm ngầm hù dọa thành chủ, nói phải đợi sau khi động chủ tới mới có thể quyết định, nếu không động chủ tới sẽ không tha cho thành chủ ngươi.
Ở đây vừa dứt lời, bên trong có bảy người mặc áo lam nghe được động tĩnh, có thể nói là ung dung điềm tĩnh, chậm rãi đi ra, không giống ba người Diêm Tu chạy ra thật nhanh.
Miêu Nghị ngồi trên Hắc Thán nheo mắt nhìn những người này, mắt lóe tinh quang, hai tay đặt trên bụng, ngón giữa mang nhẫn trữ vật gõ gõ nhẹ nhàng, không biết đang suy nghĩ gì.
Ba người Diêm Tu tựa hồ có hơi sợ những người này, Diêm Tu cũng không dám nói rõ, âm thầm truyền âm giới thiệu những người này với Miêu Nghị.
Ba người cầm đầu nghênh ngang đi tới trước tên là Tống Phù, Vương Tử Pháp, Chu Thiên Biểu, thoạt nhìn tuổi tác không nhỏ, nhất là Tống Phù, chính là một lão đầu tử, thoạt nhìn tuổi còn lớn hơn Diêm Tu, bất quá đều có tu vi Bạch Liên tam phẩm.
Bốn người phía sau đều có tu vi Bạch Liên nhị phẩm, tên là Thương Hựu Lai, Hầu Thắng, Vương Tú Cầm, Nam Tư Tư, hai người sau là nữ.
Thấy Miêu Nghị ngồi ngay ngắn trên long câu, còn có nhẫn trữ vật trên tay hắn, cộng thêm phản ứng của bọn Diêm Tu đám người, ba người Tống Phù nhìn nhau, đã hiểu rõ trong lòng, vẻ châm chọc trong mắt càng khó có thể che giấu. Một tiểu tử tu vi Bạch Liên nhất phẩm lại muốn làm động chủ bọn họ, thật là nực cười, coi Lam Ngọc môn dễ ức hiếp như vậy sao?!
Bảy người đi tới đứng lại, Tống Phù ỷ mình cao tuổi, chỉ Miêu Nghị không hề khách sáo quát lớn:
- Là ai hô to gọi nhỏ ở chỗ này?
Miêu Nghị không để ý tới lão, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn lão.
Ngược lại Diêm Tu vội vàng giải thích:
- Là tân động chủ tới.
- Tân động chủ ư?
Tống Phù vuốt chòm râu bạc phơ, tựa hồ thật sự bất ngờ, hỏi:
- Có thủ dụ sơn chủ bổ nhiệm chăng?
Diêm Tu vội vàng đưa ngọc điệp trong tay cho lão, sau khi Tống Phù nhận ngọc điệp rót pháp lực vào tra xét, khẽ vuốt cằm, lại chuyển giao cho Vương Tử Pháp bên cạnh, người sau xem qua lại giao cho Chu Thiên Biểu.
Sau khi ngọc điệp trở lại tay Diêm Tu, Tống Phù nhìn Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cuối cùng động chủ ngài cũng tới rồi, động chủ mau mau bảo Đông Lai thành chủ đưa lương tháng này và thị nữ tới cho chúng ta, nếu không chúng ta không cách nào yên tâm tu luyện.
Thân trên Miêu Nghị hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm lão mỉm cười nói:
- Ngươi đang dạy dỗ bản động chủ đó sao?
- Không dám!
Tống Phù chắp tay cười nói:
- Chỉ là sợ động chủ trẻ tuổi không có kinh nghiệm, cho nên nhắc nhở một chút.
Trong mắt lão lại toát ra vẻ ‘ngươi có thể làm gì được ta’.
- Có kinh nghiệm hay không không cần lão quan tâm, ta chỉ biết là các ngươi là thủ hạ của ta.
Miêu Nghị chỉ bảy người, đột nhiên gằn giọng quát lớn:
- Thấy bản động chủ vì sao không bái kiến, chẳng lẽ muốn tạo phản?!
Mấy người nhìn nhau, Tống Phù cười nói:
- Động chủ cần gì phát hỏa như vậy, chúng ta đi ra gặp động chủ, không phải là bái kiến động chủ sao?
Miêu Nghị trầm giọng quát lớn:
- Đơn Biểu Nghĩa!
Đơn Biểu Nghĩa còn đang muốn xem Miêu Nghị làm sao, đột nhiên nghe điểm danh đầu tiên là sửng sốt, thấy Miêu Nghị lạnh lùng quét mắt nhìn, lập tức tiến lên một bước ôm quyền nói:
- Có thuộc hạ!
Miêu Nghị cười lạnh nói:
- Ngươi lập tức chạy tới Trấn Hải sơn bẩm báo với sơn chủ, mời sơn chủ hỏa tốc bẩm báo phủ chủ, cứ nói Lam Ngọc môn không tuân hiệu lệnh Nam Tuyên ta, đã làm phản, mời phủ chủ sớm định đoạt!
Hắn bất chấp hết thảy, trước hết hãy chụp cho bọn họ một cái mũ thật lớn.
Bọn Tống Phù trợn mắt há mồm, đây không phải là làm xằng làm bậy sao, ngươi muốn hù dọa chúng ta ư???
Cơ mặt Đơn Biểu Nghĩa giật giật, dường như đang hỏi ngươi đang chơi thật hay là chơi giả.
- Sao?
Miêu Nghị nhìn chằm chằm y phát ra giọng mũi chất vấn. Ngân thương thình lình xuất hiện trong tay Miêu Nghị, hắn không giết được người khác, giết Đơn Biểu Nghĩa chỉ là một tu sĩ tu vi Bạch Liên nhị phẩm, Miêu Nghị vẫn có nắm chắc.
Đơn Biểu Nghĩa run lên một cái, lập tức ôm quyền lĩnh mệnh, quay đầu chuẩn bị đi lấy long câu.
- Chậm đã!
Tống Phù vội vàng đưa tay ngăn cản Đơn Biểu Nghĩa.
Thấy Miêu Nghị là chơi thật, chụp cho cái mũ khổng lồ tạo phản như vậy, ảnh hưởng không phải là tầm thường. Lam Ngọc môn mới vừa hợp tác với Dương Khánh, cho dù là trong lòng hai bên vẫn có ngăn cách, nhưng tạm thời cũng không vạch trần. Bất kể sự thật chuyện này thế nào, kết quả cuối cùng rất có thể là mỗi người phải chịu phạt năm mươi gậy. Lam Ngọc môn nhất định phải xử phạt bọn họ nặng nề cho Dương Khánh xem, nếu không sẽ phá hỏng cục diện hợp tác trước mắt.
Nói cho cùng Lam Ngọc môn cũng không sợ Dương Khánh, mà là sợ thế lực chấp hành chế độ sau lưng Dương Khánh, do Tiên Thánh Mục Phàm Quân quyết định bao phủ toàn bộ Tiên Quốc. Cho dù là có thể thách thức Dương Khánh, nhưng không dám thách thức điện chủ mười điện sau lưng Dương Khánh. Phía trên còn có cung chủ mười cung, trên nữa còn có mười hai lộ Quân Sứ, cao nhất là Tiên Thánh Mục Phàm Quân.
- Động chủ nói quá lời.
Tống Phù sa sầm nét mặt chắp tay coi như là xin lỗi, sau đó quay đầu lại quát lớn với đệ tử đồng môn:
- Còn không mau bái kiến động chủ!
Bảy người chỉnh đốn lại một chút, thờ ơ chắp tay ôm quyền nói:
- Thuộc hạ tham kiến động chủ!
Trong lời mấy người này không có chút ý tôn kính vị động chủ Miêu Nghị gì cả.
Miêu Nghị cũng không cần biết bọn họ là thật lòng hay là giả ý, thân trên lại hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Tống Phù, cười híp mắt hỏi:
- Vậy kể từ hôm nay, các ngươi có nguyện nghe theo hiệu lệnh bản động chủ không?
Đông Lai động cũng không ngoại lệ, trước khi Miêu Nghị tới, trừ ba người Diêm Tu, Đơn Biểu Nghĩa và Khâu Thiệu Quần, toàn bộ bảy người kia là đệ tử Lam Ngọc môn. Có ba người có tu vi Bạch Liên tam phẩm, bốn người khác đều là tu vi Bạch Liên nhị phẩm.
Mặc dù Diêm Tu được lệnh tạm quản Đông Lai động nhưng bảy người kia là đệ tử đồng môn, có thể nói là cùng một giuộc, cộng thêm người đông thế mạnh, cũng không xem lão ra gì.
Diêm Tu điều người giữ cửa, chăn ngựa và xử lý tạp vật trong số bọn họ, người ta không thèm lý tới, ngược lại ép ba người Diêm Tu phải chăn ngựa, lại làm việc vặt, còn phải chuẩn bị cơm cho bọn họ, lấy đâu ra người rảnh rỗi thủ ở đây trông chừng sơn môn?
Vốn là thành chủ Đông Lai thành ngược lại muốn hiếu kính cho động chủ Đông Lai động ít nhân thủ hoặc lễ vật, nhưng Diêm Tu biết vừa đưa tới chắc chắn sẽ bị những người kia phân chia sạch sẽ. Đến lúc đó bất kể tân động chủ có phải Miêu Nghị hay không, lão cũng không biết phải ăn nói thế nào. Vì vậy Diêm Tu ngấm ngầm hù dọa thành chủ, nói phải đợi sau khi động chủ tới mới có thể quyết định, nếu không động chủ tới sẽ không tha cho thành chủ ngươi.
Ở đây vừa dứt lời, bên trong có bảy người mặc áo lam nghe được động tĩnh, có thể nói là ung dung điềm tĩnh, chậm rãi đi ra, không giống ba người Diêm Tu chạy ra thật nhanh.
Miêu Nghị ngồi trên Hắc Thán nheo mắt nhìn những người này, mắt lóe tinh quang, hai tay đặt trên bụng, ngón giữa mang nhẫn trữ vật gõ gõ nhẹ nhàng, không biết đang suy nghĩ gì.
Ba người Diêm Tu tựa hồ có hơi sợ những người này, Diêm Tu cũng không dám nói rõ, âm thầm truyền âm giới thiệu những người này với Miêu Nghị.
Ba người cầm đầu nghênh ngang đi tới trước tên là Tống Phù, Vương Tử Pháp, Chu Thiên Biểu, thoạt nhìn tuổi tác không nhỏ, nhất là Tống Phù, chính là một lão đầu tử, thoạt nhìn tuổi còn lớn hơn Diêm Tu, bất quá đều có tu vi Bạch Liên tam phẩm.
Bốn người phía sau đều có tu vi Bạch Liên nhị phẩm, tên là Thương Hựu Lai, Hầu Thắng, Vương Tú Cầm, Nam Tư Tư, hai người sau là nữ.
Thấy Miêu Nghị ngồi ngay ngắn trên long câu, còn có nhẫn trữ vật trên tay hắn, cộng thêm phản ứng của bọn Diêm Tu đám người, ba người Tống Phù nhìn nhau, đã hiểu rõ trong lòng, vẻ châm chọc trong mắt càng khó có thể che giấu. Một tiểu tử tu vi Bạch Liên nhất phẩm lại muốn làm động chủ bọn họ, thật là nực cười, coi Lam Ngọc môn dễ ức hiếp như vậy sao?!
Bảy người đi tới đứng lại, Tống Phù ỷ mình cao tuổi, chỉ Miêu Nghị không hề khách sáo quát lớn:
- Là ai hô to gọi nhỏ ở chỗ này?
Miêu Nghị không để ý tới lão, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn lão.
Ngược lại Diêm Tu vội vàng giải thích:
- Là tân động chủ tới.
- Tân động chủ ư?
Tống Phù vuốt chòm râu bạc phơ, tựa hồ thật sự bất ngờ, hỏi:
- Có thủ dụ sơn chủ bổ nhiệm chăng?
Diêm Tu vội vàng đưa ngọc điệp trong tay cho lão, sau khi Tống Phù nhận ngọc điệp rót pháp lực vào tra xét, khẽ vuốt cằm, lại chuyển giao cho Vương Tử Pháp bên cạnh, người sau xem qua lại giao cho Chu Thiên Biểu.
Sau khi ngọc điệp trở lại tay Diêm Tu, Tống Phù nhìn Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cuối cùng động chủ ngài cũng tới rồi, động chủ mau mau bảo Đông Lai thành chủ đưa lương tháng này và thị nữ tới cho chúng ta, nếu không chúng ta không cách nào yên tâm tu luyện.
Thân trên Miêu Nghị hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm lão mỉm cười nói:
- Ngươi đang dạy dỗ bản động chủ đó sao?
- Không dám!
Tống Phù chắp tay cười nói:
- Chỉ là sợ động chủ trẻ tuổi không có kinh nghiệm, cho nên nhắc nhở một chút.
Trong mắt lão lại toát ra vẻ ‘ngươi có thể làm gì được ta’.
- Có kinh nghiệm hay không không cần lão quan tâm, ta chỉ biết là các ngươi là thủ hạ của ta.
Miêu Nghị chỉ bảy người, đột nhiên gằn giọng quát lớn:
- Thấy bản động chủ vì sao không bái kiến, chẳng lẽ muốn tạo phản?!
Mấy người nhìn nhau, Tống Phù cười nói:
- Động chủ cần gì phát hỏa như vậy, chúng ta đi ra gặp động chủ, không phải là bái kiến động chủ sao?
Miêu Nghị trầm giọng quát lớn:
- Đơn Biểu Nghĩa!
Đơn Biểu Nghĩa còn đang muốn xem Miêu Nghị làm sao, đột nhiên nghe điểm danh đầu tiên là sửng sốt, thấy Miêu Nghị lạnh lùng quét mắt nhìn, lập tức tiến lên một bước ôm quyền nói:
- Có thuộc hạ!
Miêu Nghị cười lạnh nói:
- Ngươi lập tức chạy tới Trấn Hải sơn bẩm báo với sơn chủ, mời sơn chủ hỏa tốc bẩm báo phủ chủ, cứ nói Lam Ngọc môn không tuân hiệu lệnh Nam Tuyên ta, đã làm phản, mời phủ chủ sớm định đoạt!
Hắn bất chấp hết thảy, trước hết hãy chụp cho bọn họ một cái mũ thật lớn.
Bọn Tống Phù trợn mắt há mồm, đây không phải là làm xằng làm bậy sao, ngươi muốn hù dọa chúng ta ư???
Cơ mặt Đơn Biểu Nghĩa giật giật, dường như đang hỏi ngươi đang chơi thật hay là chơi giả.
- Sao?
Miêu Nghị nhìn chằm chằm y phát ra giọng mũi chất vấn. Ngân thương thình lình xuất hiện trong tay Miêu Nghị, hắn không giết được người khác, giết Đơn Biểu Nghĩa chỉ là một tu sĩ tu vi Bạch Liên nhị phẩm, Miêu Nghị vẫn có nắm chắc.
Đơn Biểu Nghĩa run lên một cái, lập tức ôm quyền lĩnh mệnh, quay đầu chuẩn bị đi lấy long câu.
- Chậm đã!
Tống Phù vội vàng đưa tay ngăn cản Đơn Biểu Nghĩa.
Thấy Miêu Nghị là chơi thật, chụp cho cái mũ khổng lồ tạo phản như vậy, ảnh hưởng không phải là tầm thường. Lam Ngọc môn mới vừa hợp tác với Dương Khánh, cho dù là trong lòng hai bên vẫn có ngăn cách, nhưng tạm thời cũng không vạch trần. Bất kể sự thật chuyện này thế nào, kết quả cuối cùng rất có thể là mỗi người phải chịu phạt năm mươi gậy. Lam Ngọc môn nhất định phải xử phạt bọn họ nặng nề cho Dương Khánh xem, nếu không sẽ phá hỏng cục diện hợp tác trước mắt.
Nói cho cùng Lam Ngọc môn cũng không sợ Dương Khánh, mà là sợ thế lực chấp hành chế độ sau lưng Dương Khánh, do Tiên Thánh Mục Phàm Quân quyết định bao phủ toàn bộ Tiên Quốc. Cho dù là có thể thách thức Dương Khánh, nhưng không dám thách thức điện chủ mười điện sau lưng Dương Khánh. Phía trên còn có cung chủ mười cung, trên nữa còn có mười hai lộ Quân Sứ, cao nhất là Tiên Thánh Mục Phàm Quân.
- Động chủ nói quá lời.
Tống Phù sa sầm nét mặt chắp tay coi như là xin lỗi, sau đó quay đầu lại quát lớn với đệ tử đồng môn:
- Còn không mau bái kiến động chủ!
Bảy người chỉnh đốn lại một chút, thờ ơ chắp tay ôm quyền nói:
- Thuộc hạ tham kiến động chủ!
Trong lời mấy người này không có chút ý tôn kính vị động chủ Miêu Nghị gì cả.
Miêu Nghị cũng không cần biết bọn họ là thật lòng hay là giả ý, thân trên lại hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Tống Phù, cười híp mắt hỏi:
- Vậy kể từ hôm nay, các ngươi có nguyện nghe theo hiệu lệnh bản động chủ không?