Phiếu Cơm

Chương 10: Mũ sắt chịu lực

Chương 10: Mũ sắt chịu lực
Sáng hôm sau, Đường Ngạo vẫn năm giờ rời giường, bên ngoài còn tối đen như mực. Anh thắp nến dùng ly thủy tinh làm thành chiếc đèn bão đơn giản đặt lên bàn, sau đó dùng máy đào đất tiếp tục đào rãnh. Lần này thông minh hơn nhiều, biết buộc một sợi dây thừng vào thân cây bên bờ sông Bách Lộ.
Đến bảy giờ, Hải Mạt Mạt rời giường, bắt đầu làm bữa sáng. Cô bé nướng bốn cái bánh mì, rán bốn quả trứng gà đặt vào trong, lại thêm chút rau dại rửa bằng nước muối. Cuối cùng rưới nước tương và tương ớt, xong món bánh cuốn. Thêm một đĩa rau xanh xào rau sam, thế là xong bữa sáng.
Cô bé làm xong bữa sáng, đúng lúc Tô Thiến rời giường. Ngửi mùi thơm của thức ăn, dạ dày cô ta không ngủ được. Cô ta rửa mặt xong, lúc này mới ra cửa cửa hàng nhỏ.
Mặt trời còn chưa mọc, phương Đông sáng mờ như gấm. Trong không khí mang theo mùi lành lạnh của cỏ xanh và hoa thu, cô ta hít thở sâu một hơi, chỉ cảm thấy mấy ngày trốn đông nấp tây, nhịn đói giống như cơn ác mộng. Hôm nay tỉnh mộng, cuối cùng đều đã trôi qua rồi.
Đường Ngạo lúc ấy đang mặc một chiếc quần jean màu trắng rất dày, trên người là một cái áo sơ mi màu xanh dương, ống tay áo xắn đến cùi chỏ, giống như cao bồi miền vậy. Bởi vì đang làm việc, người anh đẫm mồ hôi. Áo sơ mi dán vào lưng, có vẻ cường tráng rắn chắc, hấp dẫn muốn chết.
Tô Thiến đi tới ôm anh một cái.
Thành thật mà nói, ban đầu cô ta ở bên Đường Ngạo chẳng qua là muốn được ở lại Tập đoàn ASA mà thôi. Gặp dịp thì chơi, chẳng ai cho là thật. Nhưng sau nhiều ngày lo lắng hãi hùng, một lần nữa đi theo người đàn ông này, cô ta lại cảm thấy vô cùng an toàn.
Trời mới biết tại sao cô ta lại có ý nghĩ này, cô ta từ phía sau ôm Đường Ngạo, ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy hoang đường. Cả thành phố E đều biết người này ngoại trừ lợi ích ra thì không đáng tin đến nhường nào.
Đường Ngạo đẩy cô ta ra: “Trước mười giờ tôi muốn đi ra ngoài, phải đào xong chỗ này đã.”
Tô Thiến đứng thẳng lên: “Dạ, tổng giám đốc!”
Đường Ngạo nhún vai, tiếp tục đào.
Lúc ba người một chó bắt đầu ăn cơm, Hải Mạt Mạt đổ nửa bát của mình cho Gâu Gâu, bánh cũng chia cho nó một nửa. Tô Thiến biết rõ tính nết Đường Ngạo, lúc ấy liền mở miệng: “Thức ăn khan hiếm như vậy, đừng cho chó ăn mấy thứ này. Ba cháu tìm đồ ăn rất vất vả, có biết không vậy?”
Hải Mạt Mạt nhìn cô ta một cái, lại nhìn Đường Ngạo, không nói lời nào. Gâu Gâu cũng đã cúi đầu vẫy đuôi ăn cơm rồi. Tô Thiến không vui lườm Hải Mạt Mạt một cái, khổ nỗi Đường Ngạo ở đây nên cũng không tiện quát, con oắt con này bị ngốc thật đấy à?
Đường Ngạo lại không thèm để ý chút nào: “Cứ để kệ con bé.” Anh thân mật nhéo má Hải Mạt Mạt, “Dù sao ba cũng nuôi được.”
Hải Mạt Mạt liền ôm cổ anh, hung hăng cắn cằm của anh một cái. Tô Thiến bắt đầu hoài nghi có phải mình xuyên không rồi hay không. . . . . .
Tin đồn giữa Đường Ngạo và Hải Mạt Mạt toàn bộ Tập đoàn ASA đều biết. Ban đầu Hải Mạt Mạt tới công ty tìm anh, luôn miệng gọi anh là ba. Đường Ngạo đương nhiên không nhận, gần như là đạp con bé ra ngoài.
Sau này Hải Mạt Mạt vẫn thường xuyên đến, đám phóng viên cũng kéo đến cửa Tập đoàn ASA săn tin. Sau này mới biết con bé này bị chậm phát triển trí tuệ, ít nói chuyện với người khác.
Hiện giờ nó lại đi theo Đường Ngạo, rất có thể là con gái ruột của anh. Chậc chậc, nhìn quả thật có hơi ngốc, đáng tiếc cho khuôn mặt đáng yêu kia.
“Được rồi.” Tô Thiến cũng rất có mắt, sao không nhìn ra được bây giờ Đường Ngạo đối xử với Hải Mạt Mạt rất đặc biệt. Nói thật, cô ta không hiểu. Nhưng dưới tình huống này, cô ta vẫn biết mình nên làm gì. Cô ta chia nửa phần bánh cho Hải Mạt Mạt, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, “Nó tên là gì vậy, đúng là đáng yêu hệt như Mạt Mạt của chúng ta vậy.”
Hải Mạt Mạt trả lại phần bánh cho cô ta, vẫn không nói một lời. Cuối cùng Đường Ngạo mở miệng: “Buổi chiều còn có việc, ăn cơm đi.”
Tô Thiến nở nụ cười hiền lành giống như bà mẹ tốt hiểu con gái nhất: “Nào, để cô cuốn bánh cho Mạt Mạt. . . . . .”
Đường Ngạo xoa xoa đầu Hải Mạt Mạt, thái độ của Hải Mạt Mạt đối với người xa lạ làm anh cực kỳ hài lòng.
Buổi chiều, Đường Ngạo tìm được một đống vật liệu da, thanh sắt, kim chỉ linh tinh. Tô Thiến thật sự không hiểu anh muốn làm cái gì. Anh lấy thùng sắt nhỏ trong cửa hàng cắt bỏ một nửa, sau đó may vải lót, bên trong nhồi nhung lông vịt, bên ngoài dùng vải bạt may thành hình cái mũ.
Sợ anh bực, Tô Thiến cũng không dám hỏi. Cho đến ban đêm, một con zombie quần áo rách nát ở bên ngoài cửa hàng nhỏ kêu ha ha. Đường Ngạo và Hải Mạt Mạt cùng ra nghênh đón, quả nhiên là con đặt mũ lần trước!
Đường Ngạo cầm rìu chữa cháy, vẫn hết sức cẩn thận. Cho đến khi tới gần, mới nhìn thấy trên tay con zombie này quả nhiên xách theo một bịch gạo.
Tổng giám đốc Đường đằng đằng sát khi lập tức trở nên vô cùng thân thiện. Anh tự mình đội “mũ” cho con zombie này. Zombie ha ha hừ hừ mấy câu, để lương thực xuống rồi đi.
Tô Thiến trợn mắt há hốc mồm, vậy là sao? !
Đường Ngạo không hề giải thích, chỉ bảo Tô Thiến cùng anh đào đất, trước mắt đây là phòng ngự hữu dụng nhất, zombie nhất định không thể nào vượt qua được bẫy. Mà rãnh sâu bảy tám mét, một khi ngã xuống, bọn nó chắc chắn cũng không bò lên nổi.
Lại thêm một lớp hàng rào sắt, có thể nói là không còn sơ hở. Khi muốn đi ra ngoài thì kê một cái ván gỗ, dùng xong thì rút lại.
Nghĩ đến Hải Mạt Mạt vừa khỏi bệnh, Đường Ngạo không phân cho cô bé bất cứ nhiệm vụ gì. Cô bé đang ở bờ sông chơi nhặt nhánh cây cùng Gâu Gâu. Thỉnh thoảng có zombie đi tới, Hải Mạt Mạt lập tức hừ hừ ha ha nói chuyện với nó. Có zombie khá đần, hình như không hiểu.
Hải Mạt Mạt cũng rất cẩn thận, gặp phải con như vậy sẽ bỏ chạy. Tổng giám đốc Đường sẽ dùng rìu giải quyết tất. Gặp được con có thể trao đổi, cô bé liền PR mũ sắt chịu lực cho chúng nó. . . . . .
Cứ như vậy, hôm sau lại có năm con zombie đến đặt hàng.
Nhìn Hải Mạt Mạt chơi trên bờ, Tô Thiến ghen tị vô cùng. Tổng giám đốc Đường có tiếng không nuôi kẻ vô công rỗi nghề, hôm nay có con gái rồi chuyện vớ vẩn gì cũng làm ra được.
Hải Mạt Mạt cùng zombie tán gẫu hết ngày, đứng ở phía trên miệng hố: “Ba ơi!” Cô bé lanh lảnh gọi. Đường Ngạo dịu dàng trả lời: “Nói đi.”
Tô Thiến lại mất hứng. Con bé thiểu năng này chỉ không nói chuyện với mỗi mình cô ta mà đối xử với chó còn tốt hơn cô ta. Hải Mạt Mạt ngồi xổm xuống: “Bọn nó muốn năm cái mũ bảo hiểm, con bảo chúng nó tối mai tới lấy.”
Đường Ngạo gật đầu: “Nguyên liệu không nhiều lắm, ngày mai còn phải đi ra ngoài một chuyến.”
Tô Thiến không khỏi trợn tròn mắt: “Asa, anh. . . . Anh bán mũ bảo hiểm cho zombie?!” Cô ta nhìn về phía Hải Mạt Mạt, “Con bé. . . . Con bé thật sự có thể hiểu zombie nói gì sao?”
Đường Ngạo không trả lời, Hải Mạt Mạt có ý nghĩa thế nào với anh, anh biết. Đó chính là bí mật buôn bán, loại nhân vật như Tô Thiến không xứng để biết.
Tô Thiến lại bừng tỉnh, khó trách. . . . . . Khó trách tổng giám đốc Đường coi con nhóc kia như bảo bối.
Trời đã tối hẳn, Đường Ngạo bắt đầu làm mũ bảo hiểm, đây cũng không đơn giản là một cái thùng sắt. Anh dùng một miếng sắt lá làm thành hình mũ trùm đầu, bên trên chèn thép tấm, ở chỗ tiếp xúc với não bộ thì nhồi thêm nhung lông vịt moi từ trong chăn ra.
Cuối cùng bao mảnh dây xích sắt bên ngoài lá sắt. Như vậy muốn đánh vỡ, tối thiểu phải dùng súng rifle rồi. Chỉ tiếc không thể làm được kính bảo hộ.
Sau hai giờ, mũ bảo hiểm có xích trên đỉnh đầu đã ra đời, so với cái mũ lúc trước bán cho con zombie đầu tiên đã chắc chắn hơn một chút. Đường Ngạo khá hài lòng, nhưng nguyên liệu không còn nhiều.
Tô Thiến quyết tâm muốn ở lại bên cạnh anh, loạn thế như thế này, người đàn ông như anh luôn dễ dàng mang lại cảm giác an toàn cho phụ nữ. Cô ta từ từ đến bên cạnh Đường Ngạo, giả vờ xem mũ nhưng cả người đã dán lên lưng anh. Đường Ngạo dĩ nhiên hiểu, hai người liếc mắt nhìn Hải Mạt Mạt đang chơi đùa cùng Gâu gâu, lặng lẽ lên tầng.
Động tác của hai người vốn đã rất cẩn thận rồi, nhưng có cẩn thận cũng chỉ có thể không kinh động Hải Mạt Mạt, chứ sao có thể không kinh động Gâu Gâu?
Bọn họ vừa lên tầng Gâu Gâu liền phát hiện. Nó vẫy vẫy cái đuôi tiến lên, hai móng trước để lên bên giường, khẽ sủa trợn mắt nhìn hai người.
Đường Ngạo cùng Tô Thiến hết chỗ nói, giường vốn không cao, hiện giờ Gâu Gâu tì móng trước lên, quả thật là mắt đối mắt. Chỉ nghe người thích AV, không ngờ chó cũng có sở thích này.
Tô Thiến còn có thể cảm thấy chóp mũi hơi lạnh của con chó này rồi. Cô ta không nhịn được đẩy một cái, nhỏ giọng mắng: “Còn nhìn! Không sợ đau mắt hột à!”
Gâu Gâu không đi, còn liếm lưng cô ta. Tô Thiến không thích chó, loại động vật này cả ngày chảy nước miếng, bẩn kinh! Cô ta dùng sức đánh vào mũi Gâu Gâu, không ngờ lần này lại chọc vào tổ ong vò vẽ!
Gâu Gâu tức giận nhảy lên giường, móng vuốt cào lên lưng cô ta, tạo thành mấy vết máu, sau đó sủa inh ỏi.
Âm thanh này gần như vậy, Hải Mạt Mạt vốn đang dọn bát cũng nghe được. Cô bé đặt bát đũa đi lên, Tô Thiến càng giận, dùng sức đá Gâu Gâu. Con chó kia lại vô cùng linh hoạt, lập tức tránh thoát.
Chó mà hung dữ vẫn có chút dọa người, Tô Thiến không dám tiến lên nữa, chỉ đành phải đẩy Đường Ngạo: “Asa. . .”
Đường Ngạo gõ chóp mũi cô ta: “So đo với con chó làm gì.”
Tô Thiến chỉ chỉ lưng mình: “Con súc sinh kia cào em!”
Đường Ngạo liếc mắt nhìn, hứng thú cũng tắt ngúm: “Trong túi thuốc dưới tầng có rượu cồn, tự bôi đi.”
Tô Thiến vô cùng uất ức, Đường Ngạo lại nghiêng người ngủ. Gâu Gâu như cây lau nhà tức giận, điên cuồng sủa Tô Thiến. May có Hải Mạt Mạt đi lên hô một tiếng: “Gâu Gâu, ngủ.”
Con chó kia lúc này mới phẫn nộ lườm Tô Thiến vài lần, tiếp tục nằm ở cửa cầu thang. Tô Thiến chỉ có thể tự đứng dậy, đi xuống tầng lấy rượu cồn sát trùng vết thương. Ngộ nhỡ chó bị dại thật thì cô ta thật đúng là ‘Thập Tử Vô Sinh’ rồi, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Cô ta vừa dùng rượu cồn sát trùng vết thương, vừa mắng chó chết, chó ngu vô số lần.
Đêm nay đương nhiên chẳng làm được gì, đợi cô ta trở lại giường, Đường Ngạo và Hải Mạt Mạt đã ngủ thiếp đi rồi. Hải Mạt Mạt gần như theo thói quen chui vào trong lòng Đường Ngạo, Đường Ngạo không mắng, còn ôm cô bé ngủ.
Ngày hôm sau, Đường Ngạo còn chưa ra cửa thì một con zombie đã tới rồi. Kết quả thật bất hạnh. . . Nó trượt chân ngã xuống cái rãnh sâu trước nhà. Nhìn nó mang theo gạo, Đường Ngạo đành phải ôm Hải Mạt Mạt ra. Hải Mạt Mạt cùng zombie nói mấy câu, sau đó để Đường Ngạo kéo nó lên.
Nhận lấy một túi gạo năm cân, Đường Ngạo tiến lên đội cho nó cái mũ có xích vừa làm xong tối hôm qua.
Tô Thiến cũng bị đánh thức, lúc này đứng ở bên cạnh, vẫn vô cùng không hiểu: “Tại sao không giết nó, dù sao nó cũng đưa gạo đến rồi.”
Đường Ngạo liếc cô ta: “Nó bây giờ là khách hàng của chúng ta, biết không?”
Tô Thiến liền đã hiểu: “A, Thượng Đế, xin mời lên đây.” Cô ta vội vàng tới giúp một tay đón tiếp. Tôn chỉ của ASA, khách hàng là Thượng Đế.
Zombie được hai người nhiệt tình mang ra khỏi rãnh sâu. Đường Ngạo tự tay đeo cái mũ bảo hiểm đơn giản chắc chắn cũng cồng kềnh cho nó. Cũng may zombie rất khỏe nên không thấy vướng víu lắm. Con zombie kia giật giật đầu, dường như hết sức hài lòng. Đường Ngạo cung kính khéo léo đưa nó ra cửa: “Zombie tiên sinh, mong nhận được ý kiến phản hồi sau khi sử dụng, hoan nghênh lần sau lại tới.”
Hải Mạt Mạt dùng tiếng zombie phiên dịch cho nó, nó lảo đảo đi về phía trước, hừ hừ ha ha trả lời đôi câu.
Hôm đó, Đường Ngạo không có thời gian đi xa, đi xung quanh tìm nguyên liệu, vội vã chế tạo gấp bốn cái mũ. Trời còn chưa tối, từ hướng đảo Bách Lộ lại có hai con zombie, mỗi con xách theo một túi gạo. Động tác zombie xách gạo thật sự vô cùng buồn cười, Tô Thiến sợ mất mật. Đường Ngạo vẫn cầm rìu, để Hải Mạt Mạt cách rạch đối thoại với chúng nó. Kết quả là Hải Mạt Mạt vừa mới nói ‘cẩn thận cái hố’, hai anh em nó đã lọt xuống hố.
Cái hố ngăn zombie này quả thực lần nào cũng hiệu quả. Đường Ngạo lại kéo hai vị “Thượng Đế” ra khỏi hố, Hải Mạt Mạt nhanh chóng phiên dịch: “Ba ơi, bọn họ lại muốn hai cái mũ.”
Đường Ngạo gật đầu, quả nhiên có nhu cầu thì sẽ có thị trường. Anh bảo zombie để gạo xuống, sáng sớm ngày mai tới đây lấy hàng. Hai con zombie hừ hừ ha ha một lúc, để gạo xuống rồi đi. Hải Mạt Mạt lúc này mới chuyển lời: “Bọn họ hi vọng có cái mũ có xích giống con zombie ngã xuống hố lần trước.”
Tâm trạng Đường Ngạo không tệ: “Of course.”
Buổi tối hôm đó, hai con zombie khác cũng tới lấy hàng. Cái hố sâu tám mét kia vẫn thay Đường Ngạo hoan nghênh bọn chúng như trước. Giao dịch với chúng nó vô cùng đơn giản, chính là một tay giao gạo một tay giao mũ.
Nhưng Đường Ngạo luôn phải tự thân tự lực. Thứ nhất, tính thăng bằng của zombie vô cùng kém, bọn chúng không thể tự đội mũ lên. Mặt khác, Hải Mạt Mạt là trân bảo vô giá, ngộ nhỡ những con zombie kia làm con bé bị thương thì sao. . . . . .
Cho nên dù nhiều phiền toái, dù phải đi ra ngoài, anh cũng tuyệt đối không cho phép Hải Mạt Mạt tự mình tiếp xúc với những con zombie đến đặt hàng. Cho dù trong nhà có hàng hay không, cũng nhất định phải chờ anh trở về mới có thể giao dịch.
Hải Mạt Mạt đương nhiên nghe anh, bình thường cũng không một mình tiếp xúc với zombie. Gần đây đơn đặt hàng rất ổn định, một ngày có thể bán bốn, năm cái, cũng bằng hai mươi ba mươi cân lương thực. Nuôi sống ba người và một con chó hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng chí hướng của tổng giám đốc Đường rõ ràng không chỉ có thể.
Đùa gì thế, anh là ai nào, chỉ cần ăn no mặc ấm là đủ sao?!
Đường Ngạo suốt đêm chế tạo hai chiếc mũ bảo hiểm. Dụng cụ chưa đủ, mũ làm ra khó tránh khỏi hơi thô. Hơn nữa tay của anh đã nhiều chỗ bị sắt cứa vào, nguyên liệu cũng thiếu rất nhiều. Điều vui mừng duy nhất là nhiều gạo hơn.
Tô Thiến không hiểu: “Bọn chúng lấy đâu ra gạo?”
Đường Ngạo không ngẩng đầu: “Bọn chúng chiếm cứ tất cả siêu thị, quán ăn và những nơi con người tìm kiếm thức ăn trong thành phố. Nhưng bọn chúng lại không ăn thức ăn của con người, cho nên zombie không coi đó là quan trọng.”
“Chẳng lẽ anh định tiếp tục làm giao dịch với chúng nó sao?” Tô Thiến sợ hết hồn hết vía.
Khóe môi Đường Ngạo khẽ nhếch, nở nụ cười tà mị: “Chỉ cần bọn chúng có thể mua, tại sao lại không?

back top