Phiếu Cơm

Chương 20: Nông trường ở tận thế

Chương 20: Nông trường ở tận thế
Đến nơi ở mới có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Đường Ngạo ôm Hải Mạt Mạt tuần tra xung quanh. Ở nơi xa lạ, anh không yên lòng để Hải Mạt Mạt một mình. Gâu Gâu lại rất vui vẻ, nó lại có chỗ để chơi nhặt bóng rồi! Nó đi theo bên chân Đường Ngạo chạy trước chạy sau giống như quả cầu tuyết.
Đường Ngạo cẩn thận kiểm tra độ chắc chắn của những tấm lưới điện, dặn Cầu Đại Vân dẫn năm sáu chục người đàn ông khỏe mạnh sửa chữa gia cố tường rào.
Mấy chục gã đàn ông không phục Cầu Đại Vân, Đường Ngạo thản nhiên nói một câu: “Vậy để Hải Lam. . . . . .”
Mấy chục gã đàn ông liền tè ra quần xin Cầu Đại Vân dẫn bọn họ đi.
Cầu Đại Vân có thể lấy một chọi hai, sức mấy người đàn ông này còn không bằng cô. Cô dẫn người sửa chữa tường, công việc dùng thể lực thì để Hải Lam và Tô Bách mang zombie tới làm.
Cầu Đại Vân vẫn cho rằng Đường Ngạo sẽ chuyển xưởng gia công ở cửa hàng nhỏ tới nơi này, nhưng Đường Ngạo vẫn không.
Anh dùng gần một tháng sửa chữa lại vườn thú một lượt, phân công cho zombie và người xong mới lục tục chuyển lương thực từ cửa hàng nhỏ đến đây, chỉ để lại khẩu phần lương thực cho khoảng ba đến năm ngày trong cửa hàng nhỏ.
Xưởng gia công cũng không mở rộng quy mô, thay vào đó anh bảo mọi người khai khẩn quả núi phía sau vườn thú, dường như muốn trồng hoa màu.
Mấy chục gã đàn ông vừa định ý kiến, tổng giám đốc Đường lại nói: “Vậy để cho Hải Lam. . . . . .”
Mấy chục gã đàn ông lập tức cười như hoa: “Ai ôi, chuyện nhỏ ấy mà. . . . . .”
Có nơi ở tốt hơn, bệnh cảm của đám zombie cũng dần khá lên. Vườn thú có máy phát điện, điện lực không thành vấn đề. Trước đó vài ngày lúc Đường Ngạo thu thập vật phẩm đã thu gom tất cả thuốc trung tây có thể tìm được trong thành phố E.
Mà Ôn Lan cũng gần đến ngày sinh rồi. Không biết vì sao, Đường Ngạo luôn coi mạng người như trò đùa nay lại đón cả cô đến vườn thú, còn phân công Kiều Tiểu Vũ và Ngô Hoa đặc biệt chăm sóc.
Ngô Hoa và Kiều Tiểu Vũ cũng là lần đầu tiên đỡ đẻ, may Vương Phượng và Lưu Vân Mỹ có chút kinh nghiệm. Mọi người chăm nom Ôn Lan chừng ba ngày, cuối cùng Ôn Lan cũng sinh được một thằng nhóc mập mạp nặng ba cân rưỡi.
Một sinh mệnh mới ra đời khiến tất cả mọi người trong trụ sở này thêm một phần vui mừng và ấm áp khó có thể dùng lời diễn tả được. Ôn Lan vô cùng cảm kích Cầu Đại Vân và Đường Ngạo, đặt tên con là Ôn Cát, cũng coi như phù hộ mọi người cát tường bình an.
Một căn cứ gồm các thành viên đến từ trời nam biển bắc hình như cũng vì đứa bé này ra đời mà đoàn kết lại với nhau. Tâm trạng Đường Ngạo không tệ, liền giao chức vụ bác sĩ cho Ngô Hoa và Kiều Tiểu Vũ, yêu cầu họ tổ chức một Bộ vệ sinh đơn sơ. Anh phải suy tính chu đáo, nếu như đến mùa xuân, tiết trời ấm lên, xảy ra ôn dịch thì không hay.
Kiều Tiểu Vũ và Ngô Hoa vốn là nhà bào chế thuốc, mặc dù chuyên ngành không phải bác sĩ nội ngoại khoa, nhưng cơ bản như đau nhức đầu uống chút thuốc thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Mà Đường Ngạo chưa từng nhàn rỗi. Anh đang vơ vét từ cửa hàng hạt giống khoai tây, ngô, khoai lang, lúa mì và mấy loại cây nông nghiệp chủ yếu. Bởi vì không có nước và đất, không thể trồng lúa đành phải lấy khoai tây thay thế, sau đó dùng hạt giống rau dưa bù vào. Cả mùa đông, cửa hàng nhỏ tiếp tục sản xuất, còn mọi người bên vườn thú này lại cầm sách học cách trồng trọt.
Anh dường như vĩnh viễn có thể tìm chuyện cho cấp dưới làm. Khi mọi người đang nghiên cứu trồng trọt thế nào thì anh lại nghiên cứu cách dẫn nước. Cuối cùng anh quyết định dẫn đường ống tới sông Bách Lộ, dùng máy bơm hút nước từ sông Bách Lộ lên, nước thải dùng làm phân hóa học cũng tốt.
Mọi người không hiểu làm vậy để làm gì, cửa hàng nhỏ có đầy đủ lương thực, tại sao còn phải trồng trọt?!
Nhưng không ai dám làm trái lời anh. Mùa đông rảnh rỗi, tất cả mọi người tiến hành xới đất. Đất núi phía sau vườn thú không phì nhiêu cho lắm, lúc rảnh rỗi mọi người sẽ phải bón phân nuôi đất. Đợi đến xuân về tuyết tan, núi phía sau vườn thú đã được chia thành từng mảng canh tác.
Đường Ngạo vẫn cực kì bận rộn, trên thực tế anh là người đi ngủ muộn nhất trong doanh. Anh và Hải Mạt Mạt ở cùng một phòng, thường đến trời sáng mới tắt đèn. Mấy chục gã đàn ông lúc đầu còn không phục anh, giờ không thể không thừa nhận rằng đi theo anh đáng tin hơn đi theo gã bảo vệ kia nhiều.
Dần dần bọn họ cũng không còn nghi ngờ hay bất bình nữa.
Bởi vì có Hải Mạt Mạt, gian phòng Đường Ngạo ở có thể coi là gian thoải mái nhất trong vườn thú. Bên ngoài là phòng khách, vì anh thường làm việc nên cần cả ghế sa lon, bàn gõ. Đèn bàn, máy vi tính, máy in, máy đun nước v…v… đều đầy đủ hết.
Bên trong là phòng ngủ, lúc trước Ngô Bưu ở phòng này nên chăn đệm được chuẩn bị rất cẩn thận.
Trước kia ở cửa hàng nhỏ Đường Ngạo còn có thể nghĩ đến chuyện ‘hóng mát’, đến đây quá bận rộn nên cũng chẳng thèm đoái hoài tới. Cũng may Hải Mạt Mạt rất ngoan, lúc anh làm việc cô bé sẽ tự chơi với Gâu Gâu, không quấy rầy anh.
Có lúc nửa đêm cô bé tỉnh lại, Đường Ngạo còn đang ngồi bên bàn viết phương án dẫn nước, vẽ bản thiết kế đường ống. Đây vốn không phải nghề của anh nhưng trong doanh không có nhân viên chuyên nghiệp, anh chỉ đành tự mình làm lấy.
Những lúc như vậy Hải Mạt Mạt sẽ rót nước cho anh, sau đó chui vào trong lòng anh. Đường Ngạo ôm cô bé, cô bé ngủ cứ ngủ, anh làm thì cứ làm. Hai người không quấy nhiễu nhau.
Mùa đông dần qua, gió xuân thổi qua ngọn lá xanh. Vạn vật tỉnh giấc từ cái rét căm căm. Ôn Cát đã biết cười, có lúc còn quơ quơ cánh tay nhỏ nhắn mập mạp, cực kỳ đáng yêu.
Khi tất cả mọi người bận rộn gieo giống, Đường Ngạo vừa đi tuần tra vừa bắt đầu nghĩ chuyện khác. Đám người Tô Bách ăn uống điều độ đã bốn, năm tháng rồi, mặc dù thân thể đã có nhiệt độ, có nhịp tim, nhưng virus cũng không hề có dấu hiệu bị khống chế.
Bọn họ vẫn mang bề ngoài của zombie, động tác vẫn vụng về, đầu óc vẫn chập mạch.
Anh ôm Hải Mạt Mạt nhìn bọn họ tưới cây, không khỏi cố ý nói: “Mạt Mạt, chú Tô Bách và bọn họ vẫn không chuyển biến tốt.”
Hải Mạt Mạt cắn môi, từ từ rũ mắt xuống, không nói gì. Đường Ngạo nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Bọn họ rất đáng thương, nếu như Mạt Mạt biết làm thế nào để bọn họ khỏe lại thì nói cho ba đi?”
Hải Mạt Mạt lắc đầu, Đường Ngạo vỗ nhẹ lên má cô bé. Trong lòng anh đương nhiên cũng có tính toán, virus có liên quan đến Hải Minh Tiển, Hải Mạt Mạt lai lịch bất minh, lúc này cũng chỉ đành tìm đầu mối từ cô bé.
Thế nhưng con nhóc nhìn như ngốc nghếch này lại vô cùng kín miệng, không biết còn có bao nhiêu chuyện lừa anh.
Hải Mạt Mạt không lên tiếng, Đường Ngạo cũng không ép cô bé. Thật ra, những người này trở thành zombie có lợi với anh hơn là để họ khôi phục thành người. Bởi vì bọn họ là zombie, lại không muốn với làm bạn zombie nên chỉ có thể sống ỷ lại vào anh.
Một khi hoàn toàn khôi phục thành người, bọn họ có rất nhiều sự lựa chọn, lúc ấy lại không dễ quản lý nữa.
Anh vẫn ôm Hải Mạt Mạt tuần tra một vòng, tất cả mọi người đều làm việc hăng say. Rất nhiều động vật trong vườn thú đã bị Ngô Bưu giết rồi ăn thịt. Hiện tại chỉ còn lại một ít động vật ăn cỏ.
Đường Ngạo đứng ở đỉnh núi, có thể nhìn thấy đám động vật đi lại chơi đùa trong sân cỏ. Hải Mạt Mạt vô cùng thích nơi này, ngày ngày chơi đùa với động vật. Nhưng hôm nay hình như cô bé không có hứng, Đường Ngạo đặt cô bé xuống, cô bé liền ngồi im trên một tảng đá lớn bên cạnh.
Gâu Gâu công một con thỏ tới đây cho cô bé, cô bé cũng không có phản ứng.
Tất cả mọi người trong căn cứ đều biết ơn Đường Ngạo. Có thể nói là một mình anh đang chống đỡ căn cứ này, anh là đầu não của nơi này. Mọi người bình thường vẫn thân thiết gọi anh là Đường tổng, gọi Cầu Đại Vân là thủ lĩnh, gọi Tô Bách ‘Tang Sư’, gọi tên xấu xa Hải Lam kia là ‘Táng Tận Lương Tâm’. Vương Phượng bị gọi đùa là ‘Mẹ Tang’ bởi cô ấy lo quá nhiều chuyện.
[*] Tang (Táng) trong từ Tang Thi – Zombie.
Nhân khí và danh tiếng dần dần tăng lên, càng ngày càng nhiều người tới căn cứ xin góp sức, không chỉ giới hạn trong phụ nữ, người già và trẻ nhỏ.
Đường Ngạo giao việc này cho Cầu Đại Vân. Những người mới ai có sức lao động thì ở lại vườn thú, yếu thì đưa đến xưởng gia công trong cửa hàng nhỏ.
Công việc ở nơi đó cho dù là người già hơn sáu mươi tuổi cũng vẫn làm được.
Tất cả hoa cỏ thực vật trong vườn thú bị nhổ hết. Hiện giờ cây là cây ăn quả, trong bồn hoa chỉ trồng dâu tây, dưa hấu, cà chua v…v… Quả thật giống một nông trường lớn.
Tất cả mọi người đều có việc để làm, không ai nhàn rỗi. Mọi người rảnh rỗi còn cảm thấy chán, hận không thể tìm hai con zombie tới quay jj giải trí một chút.
Mọi chuyện tưởng như đến đây là kết thúc rồi, tâm trạng Đường tổng cũng không tệ.
Cho đến hôm ấy, một người đứng trước cửa vườn thú. Người giữ cửa cho rằng đó là người may mắn còn sống sót đến xin gia nhập, lập tức báo cho Cầu Đại Vân. Cầu Đại Vân nhìn một cái cũng biết người này không tầm thường. Anh ta mặc quân trang, trên vai hai vạch một sao. Dáng người cao lớn, khuôn mặt. . . Hình như hơi quen.
Cô đứng cách cửa quan sát một lúc sau đó mới dùng loa hỏi: “Có chuyện gì?”
Không ngờ người tới lại lấy chứng nhận sĩ quan giơ lên: “Tôi muốn gặp Đường tổng.”
Cầu Đại Vân vừa nhìn chứng nhận sĩ quan liền biết vì sao cô lại thấy người này hơi quen. . . Anh ta tên Đường Hạo. Cô lập tức dùng bộ đàm báo cho Đường Ngạo. Lúc Đường Ngạo đi tới, vẻ mặt như vách quan tài: “Chuyện gì?”
Anh còn chẳng thèm mở cửa, đứng ở phía sau cửa sổ nhỏ phòng bán vé, dùng loa phóng thanh hỏi. Đường Hạo hình như cũng đã quen với sự vô lễ của thằng em: “Hai ngày sau quân đội sẽ tổ chức cứu hộ rút lui một lần nữa, không có nhiều người biết đâu. Chú có đi không?”
Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng: “Mẹ bảo anh đến à?”
Đường Hạo lắc đầu: “Mẹ khóc cầu xin anh đến.”
Đường Ngạo chỉ nói đúng một câu: “Không đi, đừng hy vọng em cầu xin ông ta!”
Đường Hạo cũng không muốn nói nhiều với em trai. Những năm qua đứng giữa hai cha con kia, anh và anh cả đã nói đến rách cả miệng rồi: “Hỏi xem có ai trong doanh của chú muốn đi thì ngày mai đến sân bay Thành Đông thành phố E kiểm tra.”
Anh ta nói xong định xoay người đi thì Đường Ngạo mở miệng: “Người bị nhiễm ở sân bay chắc không ít nhỉ?”
Đường Hạo nhún vai, cuối cùng vẫn trả lời: “Nếu chú tự nguyện đến sẽ không ai đuổi chú về đâu. Ba. . . . Ba không chỉ huy nhiệm vụ lần này.”
Đường Ngạo vẫn lạnh nhạt: “Em không cần ông ta bố thí!”
Vẫn xấu tính như xưa. Đường Hạo không nói nữa, quay về xe. Lúc này Đường Ngạo mới hỏi: “Đã tìm được thuốc điều trị chưa?”
Đường Hạo vẫn lắc đầu: “Chưa có số liệu chính xác. Chú tự bảo trọng nhé, lúc gần đi ông già bảo anh chuyển lời đến chú: Nếu như bị cắn thì tự sát sớm đi, đừng để người ta phiền lòng.”
Nói xong, chính anh ta lại cười: “Chỉ có điều ‘tai họa sống ngàn năm’, chắc chú không dễ dàng bị cắn đâu.”
Đường Ngạo lười phải múa mép khua môi với anh ta. Anh em gặp nhau ngăn cách bằng cánh cửa, nói với nhau đôi câu là hết.
Lúc này Cầu Đại Vân mới phát hiện quan hệ gia đình Đường tổng hình như không hài hòa lắm. Sau đó cô nhớ ra thân phận của Đường tổng: “Anh là tổng giám đốc Asa của Tập đoàn ASA!”
Đường Ngạo nhún vai: “Trước kia là.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Tiểu Vũ chạy tới thở hổn hển nói: “Đường. . . . Đường tổng. . . . Tô. . . . Tô Bách. . . .”
Đường Ngạo hoảng sợ: “Tô Bách làm sao?”

back top