Chương 44: Một kẻ lừa đảo
Nhìn phòng thí nghiệm kỳ lạ mặc dù biết tình thế không ổn, tổng giám đốc Đường vẫn hơi cong khóe môi cười: “Anh Sa Nghị sao lại tự giày vò mình thành thế này?”
Trong quả cầu bí đỏ không ngừng truyền ra tiếng dịch nuôi cấy chảy, Declan trước mặt hừ một tiếng, không trả lời. Sa Khang lại cười ha hả: “Đường tổng hỏi nhiều quá, mà thôi, đây cũng là điều dễ hiểu. Không bằng cậu cứ ở lại đây, về sau Sa mỗ sẽ từ từ giải đáp.”
Đường Ngạo liếc mắt nhìn xung quanh, trong lòng cũng không ngừng kêu khổ. Phòng thí nghiệm tuy có cửa sổ, nhưng tất cả đều là thủy tinh chống đạn. Anh muốn đập vỡ cũng không dễ.
Sa Khang luôn chú ý đến ánh mắt của anh, liền bật cười: “Tuy rằng Đường tổng không mời mà đến nhưng Sa mỗ chắc chắc sẽ tiếp đãi cậu thật tốt. Cậu cũng đừng không nói mà đi đấy nhé?”
Đường tổng cười khổ: “Anh Khang cũng định cài máy nhận tín hiệu vào đầu em đấy à?”
Sa Khang cười sằng sặc quái dị: “Làm vậy với Đường tổng thì thật quá đáng tiếc.” Declan cũng đăm chiêu, “Tôi chỉ còn não, không có thân thể.” Declan đi tới, có lẽ vì ở trong này tín hiệu tốt nên động tác của hắn ta vô cùng lưu loát.
Tay của hắn khẽ vuốt cổ và bả vai Đường Ngạo, cực kỳ hài lòng: “Tôi rất thích thân thể này của Đường tổng, ha ha.”
Đường Ngạo nhìn hắn cười mà nổi cả da gà, đám người này đều là một lũ điên. Anh đột nhiên nghiêng người nhanh như chớp đã chạy đến trước quả cầu bí đỏ. Trong tay anh vốn có súng, vừa rồi ôm Hải Mạt Mạt vẫn giấu ở sau lưng cô bé.
Lúc này một tay anh rút súng chĩa vào bộ não trong quả cầu bí đỏ: “Nhưng thân thể của tôi rất không thích cái bộ óc buồn nôn này của anh Sa Nghị đâu. Không bằng bắn nát nó luôn nhé, đỡ cho ông anh si tâm vọng tưởng.”
Sa Khang và Declan cùng biến sắc. Chất liệu ống nuôi cấy đặc biệt, không thể dùng thủy tinh chống đạn. Nếu anh thật sự nổ súng. . . . . .
Sắc mặt Sa Khang rất khó coi: “Đường Ngạo, mày cho rằng mày có thể sống sót ra khỏi đây sao?”
Tổng giám đốc Đường nhún vai: “Không biết, tao chỉ biết bộ óc ghê tởm này có thể chôn theo tao!”
Hải Mạt Mạt sốt ruột: “Người xấu! Ba tôi đâu?”
Khóe miệng Sa Khang hơi cong lên: “Mạt Mạt, cháu lấy quả cầu bí đỏ trong tay Đường tổng cho chú, chú dẫn cháu đi gặp ba cháu, có được không?”
Đường Ngạo liền biến sắc, Hải Mạt Mạt liếc nhìn quả cầu bí đỏ, lập tức dứt hết ống dẫn dịch dinh dưỡng xung quanh, xách nó lên. Đường Ngạo cuống cuồng: “Mạt Mạt! Đừng nghe hắn ta nói linh tinh!”
Hải Mạt Mạt cầm quả cầu bí đỏ chạm rỗng sải bước tới trước mặt Sa Nghị. Sa Nghị nở nụ cười, ngồi xổm xuống, đang định đưa tay ra đón, Hải Mạt Mạt đột nhiên giơ quả cầu bí đỏ lên đập bộp vào đầu hắn.
Declan như bị đâm, rên lên một tiếng, thân thể lảo đảo. Sa Nghị bị nện cho sao bay đầy đầu, Hải Mạt Mạt ném trả bộ óc đó cho Đường Ngạo, tự mình lôi Sa Khang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự tức giận: “Ông cho rằng tôi ngốc hả! Nói mau, ba tôi ở đâu! !”
Sa Khang lại bị cô bé xách lên, thở hồng hộc. Hải Mạt Mạt sốt ruột: “Không nói tôi đánh chết ông, nhét luôn óc ông vào quả cầu làm bạn với anh ông, hai người các ông đúng là hai kẻ khốn! !”
Sa Khang lo sốt vó: “Mạt Mạt, Mạt Mạt ngoan!! Chú không phải người xấu, chú là người tốt. Đừng đánh chú, đi, chúng ta đi tìm ba cháu.”
Hải Mạt Mạt đi theo hắn xuống tầng dưới, Đường Ngạo vẫn cảm thấy không ổn: “Mạt Mạt, cẩn thận có bẫy!”
Trong tay Hải Mạt Mạt còn túm đầu hắn, cô bé nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng: “Có bẫy con sẽ đấm vỡ đầu ông ta!” Sa Khang biết cô bé kích động, rất sợ cô bé ra tay thật: “Không đâu không đâu, chú sao có thể hại Mạt Mạt!”
Declan đi theo phía sau bọn họ, bọn họ vừa đi qua, trong phòng khách đột nhiên xông ra khoảng một trăm người. Đám người từ từ bao vây cửa tầng hầm ngầm.
Nơi này là một căn phòng chứa đồ dưới đất, rộng khoảng 50 mét. Sa Khang cũng không đi vòng vèo, trực tiếp đi tới phía sau cầu thang, nhấn lên tường một cái.
Bức tường nhìn như không có gì lại đột nhiên lóe ra một vệt sáng xanh, giọng nói điện tử vang lên: “Vân tay hợp lệ, xin quét võng mạc.”
Sa Khang đưa mắt vào, chỉ chốc lát sau, mặt sàn sau lưng liền tách ra.
Đường Ngạo vừa định bảo Hải Mạt Mạt cẩn thận, Hải Mạt Mạt đã túm Sa Khang đi vào. Đường Ngạo cầm quả cầu bí đỏ chứa não Sa Nghị cũng đi vào theo.
Nơi này cũng là một gian phòng thí nghiệm, rất nhiều người mặc áo choàng trắng đang bận bịu. Tiếng dụng cụ thí nghiệm đan vào nhau, trên bàn mổ thỉnh thoảng có thể thấy được rất nhiều vật thí nghiệm.
Đường Ngạo càng nhìn càng kinh hãi, những vật thí nghiệm này là con người. Xem ra, phòng thí nghiệm lúc trước chỉ là phòng thí nghiệm cá nhân của Hải Minh Tiển. Nơi này mới là căn cứ thực sự của anh ta.
Sa Khang đi tới trước một bàn điều khiển, cầm bộ đàm: “Tiến sĩ Hải Minh Tiển, xin mời đến khu a3b4.”
Chỉ chốc lát sau, một người được bảo an dùng xe đưa tới. Hải Mạt Mạt vừa nhìn thấy lập tức ném Sa Khang trong tay đi: “Ba!” Cô bé giang tay, nhào tới như chú chim nhỏ.
Đường Ngạo lại như gặp phải kẻ thù giết cha, chỉ thấy tên Hải Minh Tiển kia cũng mặc áo khoác trắng, trên cổ còn đeo một cái ống nghe bệnh hình thù kỳ quái. Ngũ quan anh ta rất xinh đẹp, cả người có một loại khí chất vô cùng thân thiện.
“Mạt Mạt!” Anh ta ngồi xổm xuống, đưa tay đón lấy Hải Mạt Mạt đang nhào tới như quả cầu nhỏ, vẻ mặt từ ái, “Mạt Mạt chịu khổ rồi.”
Tâm trạng tổng giám đốc Đường lúc này thật rối rắm. Khổ cái lông ý, ông đây chăm sóc con bé như tổ tông tám đời vậy rồi còn gì.
Hải Mạt Mạt ôm lấy Hải Minh Tiển, liên tục gặm mấy cái trên mặt anh ta. Hải Minh Tiển nhè nhẹ vỗ lưng cô bé, quả đúng là cảnh tượng cha con gặp lại, cùng hưởng niềm hạnh phúc gia đình. Tổng giám đốc Đường cảm thấy mình thật con mẹ nó uất ức! !
Đây là cái gì? Bỗng biến thành người qua đường Giáp hả! !
Hải Minh Tiển ôm Mạt Mạt lên, tổng giám đốc Đường cực kỳ không vui: “Hải Minh Tiển, không phải anh đã chết rồi sao?”
Hải Minh Tiển ngẩng đầu nhìn anh một cái, không ngờ còn nhớ anh: “Đường tổng ASA? Sao anh lại ở đây?”
Sa Khang cười lạnh một tiếng: “Con gái anh trong khoảng thời gian này đã phiền Đường tổng chăm sóc đấy.”
Hải Minh Tiển gật đầu một cái: “Mạt Mạt bướng bỉnh, cảm ơn.”
Sắc mặt Đường Ngạo tái xanh, xem ra ở đây hết chuyện của anh rồi. Không, vẫn còn. . . . . Sa Nghị vẫn chờ nhét óc hắn vào thân thể anh kia kìa!
Mẹ nó! Tổng giám đốc Đường quả thực tức đến nghẹn chết.
Hải Mạt Mạt dính sát vào Hải Minh Tiển, một lát sau cũng hỏi: “Ba, sao ba còn sống?”
Hải Minh Tiển ôn hòa đáp: “Ba vốn định đưa con đi, nhưng chính phủ ra kế hoạch rút lui từng nhóm. Vì vậy ba và những người khác rời đi, bọn họ phái người giả làm ba dẫn con đi.”
Hải Mạt Mạt nghiêng đầu nghĩ, cuối cùng lại liếc nhìn Đường Ngạo. Sau đó cô bé đột nhiên giùng giằng đòi xuống, lập tức chạy đến trước mặt Sa Khang, đấm cho Sa Khang khạc ra một búng máu. Hải Minh Tiển liền biến sắc: “Mạt Mạt?”
Hải Mạt Mạt xách Sa Khang lên: “Nếu như khi đó ba tôi là bọn họ giả trang, vậy bây giờ sao tôi biết ông có phải bọn họ giả trang hay không?”
Cô bé kéo Sa Khang về bên cạnh Đường Ngạo. Sa Khang im lặng: “Nghi anh ta là giả thì đánh anh ta chứ. Đánh chú làm gì!”
Hải Mạt Mạt thành thật đáp: “Chẳng may là thật thì sao? !”
Hải Minh Tiển vẫn rất ôn hòa: “Mạt Mạt, ba thật sự chính là ba con. Không tin con qua đây nhìn xem.”
Hải Mạt Mạt lắc đầu, cảnh giác lùi về phía sau hai bước: “Không qua. Mã số thí nghiệm của tôi là bao nhiêu?”
Hải Minh Tiển lập tức đáp: “n9ȕ18.”
Hải Mạt Mạt tát Sa Khang một cái: “Còn gì nữa?”
Hải Minh Tiển ngớ ra. . . . Ngoại trừ n9ȕ18 còn có mã số khác sao? Bọn họ không nói cho anh ta biết.
Đường Ngạo không còn gì để nói. . . . . Cái mã số 18X này người bình thường ai mà nghĩ ra được.
Hải Mạt Mạt cực kỳ tức giận, dưới cơn nóng giận liền lôi Sa Khang ra đánh cho tơi bời. May là đối với người khác là đánh tơi bời nhưng cô bé vẫn xuống tay nể tình rồi. Sa Khang kêu quang quác một hồi, đột nhiên trong góc chợt lóe lên ánh sáng đỏ, màn hình lớn trên tường chiếu ra một người.
“Mạt Mạt, đừng đánh.” Giọng anh ta khàn khàn, nhưng Hải Mạt Mạt lập tức ngừng tay.
“Ba. . . . . .” Cô bé nghiêng đầu nhìn màn hình lớn, bên trong đúng là Hải Minh Tiển. Hai mắt anh ta đỏ lừ, vẻ mặt vô cùng tiều tụy, hơn nữa còn ngồi xe lăn, trên người cắm rất nhiều ống dẫn. Anh ta thông qua camera ở góc, dường như cũng đang nhìn Mạt Mạt: “Bảo bối, ba bị thương nên mới để cho chú Sa tới đón con. Không cần phải sợ.”
Hải Mạt Mạt lúc này mới buông Sa Khang ra, đi tới trước màn hình lớn: “Ba, ba ở đâu?”
Hải Minh Tiển khẽ than thở: “Ba ở phòng thí nghiệm vô khuẩn, tạm thời không thể rời khỏi nơi này. Mạt Mạt ngoan, cứ ở tạm bên ngoài vài ngày được không?”
Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn gật đầu: “Mạt Mạt đợi ba ra ngoài.”
Hải Minh Tiển lại ngẩng đầu nhìn về phía Đường Ngạo bên cạnh: “Đường tổng, thời gian này cảm ơn anh đã chăm sóc Mạt Mạt. Sa tiên sinh, xin đừng làm khó anh ta, để anh ta đi đi.”
Sa Khang suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Tiến sĩ Hải đã mở lời đương nhiên là không thành vấn đề. Chỉ có điều con gái anh rất hung dữ, anh nhất định phải trông coi nó cẩn thận.”
Hắn lau mũi bị Hải Mạt Mạt đánh chảy máu: “Đường tổng, chuyện tới nước này tôi cũng không sợ cậu tiết lộ. Có tiến sĩ Hải xin cho cậu, anh em tôi cũng không thể nói thêm gì nữa, cậu đi đi.”
Đường Ngạo nhìn Hải Minh Tiển trong màn hình lớn, đột nhiên hỏi: “Tiến sĩ Hải, anh biết bên ngoài bây giờ thế nào không?”
Hải Minh Tiển phất tay một cái: “Đường tổng, từ sau khi bị thương tôi vẫn luôn ở đây. Anh cũng không cần thuyết phục tôi, tôi là nhà khoa học, ước mơ cả đời tôi chính là tìm kiếm giới hạn của sinh mệnh. Mà những thứ này, Sa tiên sinh có thể cho tôi. Quốc gia chỉ biết hạn chế, hạn chế thành quả và tài hoa của các nhà khoa học. Tôi đi con đường này, cũng đã nghĩ rất kỹ rồi. Anh không cần phải nói thêm gì nữa.”
Đường Ngạo cũng không tiếp tục nhiều lời, anh cất bước đi ra ngoài. Hải Mạt Mạt cũng muốn đi theo: “Con muốn đưa ba con đi ra ngoài.”
Cô bé không cần hỏi ý kiến ai, tự mình chạy theo Đường Ngạo ra ngoài. Ở ngoài phòng thí nghiệm quả nhiên có không ít người vây quanh, lúc Đường Ngạo đi tới cửa, bọn họ lại lặng lẽ tản ra.
Hải Mạt Mạt đưa anh đến cửa lớn. Tổng giám đốc Đường đi một đoạn, đột nhiên dừng bước: “Hải Mạt Mạt, Hải Minh Tiển. . . . . .”
Không đợi anh nói xong, Hải Mạt Mạt liền cắt ngang: “Ba con là người tốt.”
“Tùy con vậy.” Tổng giám đốc Đường cất bước đi ra ngoài, đám Sa Khang cũng không tiếp tục ngăn cản. Anh dần dần đi xa, ánh đèn sau lưng cũng khuất dần. Một thứ hình tròn màu trắng đột nhiên lao ra, là Gâu Gâu.
Nó ngửi trái ngửi phải, cuối cùng khó hiểu nhìn Đường Ngạo. Đường Ngạo cũng không để ý đến nó: “Hải Mạt Mạt đi với Hải Minh Tiển rồi, nếu mày thích thì đi theo luôn đi. Dù sao một người một chó hai đứa chúng mày đều là đồ vong ân phụ nghĩa!”
Gâu Gâu hơi do dự, cuối cùng vẫn chầm chậm dè dặt đi theo sau lưng Đường Ngạo.
Khi Tổng giám đốc Đường trở lại vườn thú, đám Ngô Quế Hải vô cùng ngạc nhiên. . . . Anh ra ngoài từ lúc nào vậy?
Tổng giám đốc Đường trở về phòng làm việc, nằm xuống liền ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng anh mơ thấy đêm hè sương trắng giăng đầy kia.
“Mạt Mạt tồn tại là để lao ra vào những lúc ba cần. Cho dù. . . . . . Tan xương nát thịt.”
“Đồ lừa đảo!” Anh phẫn nộ mắng.
********
【3 giờ 15 phút 17 giây chiều, ngày 18 tháng 3 năm x】
Khi tôi tỉnh lại đã nhìn thấy rất nhiều thứ. Tôi không biết đó là gì, tôi chưa thấy bao giờ có. Có một ‘thứ’ không ngừng nhích qua nhích lại, ‘thứ đó’ và vật thể tĩnh xung quanh rất khác nhau. Tôi vẫn nhìn ‘thứ đó’, dù tôi không biết ‘thứ đó’ đang làm cái gì, nhưng mà tôi lại cảm thấy rất thú vị.
【10 sáng 11 phút 21 giây sáng, ngày 19 tháng 3 năm x】
Tôi thử đưa tay ra lại bị một thứ vô hình chặn lại. Thật thú vị! Tôi đưa tay ra chạm vào lần nữa, lại bị chặn lại. Nhưng sau khi chơi được mấy lần tôi không muốn tiếp tục chơi trò chơi chạm vào vật chắn lại này nữa. Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc cái thứ vô hình cứng cứng kia. Tôi muốn vẽ lại những gì cái thứ nhích qua nhích lại ngày hôm qua cứ nhìn tôi chằm chằm đã vẽ. Tôi cảm thấy tôi vẽ rất giống! ( Thật ra thì chỉ vẽ một đống hoa văn bất quy tắc. . . )
【8 giờ 13 phút 26 giây sáng, ngày 20 tháng 3 năm x】
Tôi thấy cái thứ nhích qua nhích lại kia đang cầm một cái gì đó, ‘thứ đó’ gắp những thứ không phải dịch dinh dưỡng từ trong đó rồi cho vào miệng. Cái thứ kia (hộp đồ ăn sáng) chỉ chốc lát sau đã trống không rồi. Thật thú vị! Tôi cũng muốn một cái!
【10 giờ 02 phút 01 giây sáng, ngày 12 tháng 4 năm x】
Có một thứ nhích qua nhích lại khác chạy vào. Nó và cái thứ nhích qua nhích lại luôn nhìn tôi rất khác nhau. Nó nghiêng đầu nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó. Nó rất thú vị. Tôi đưa tay muốn sờ nó, lại chỉ có thể chạm vào vật chắn vô hình kia. Tôi không sờ được nó. Nó đột nhiên phát ra tiếng “Gâu gâu”. Tôi không hiểu “Gâu gâu” có ý gì, nhưng rất thú vị. Tôi mở miệng: “Gâu gâu”, nó: “Gâu gâu”, tôi lại học nó “Gâu gâu”. Cái thứ nhích qua nhích lại hay nhìn tôi đi vào, mang cái thứ “Gâu gâu” kia đi. Tôi vui vẻ nói với anh ta: “Gâu gâu!”
【9 giờ 41 phút 09 giây sáng, ngày 14 tháng 4 năm x】
“Người Tinh Lọc n9ȕ18″ – Cái thứ nhích qua nhích lại ấy nói. Tôi không hiểu nhưng vẫn học theo, nói “Người Tinh Lọc n9ȕ18″. ‘Thứ đó’ há miệng liên tiếp phát ra một tràng âm thanh, tôi chẳng hiểu chúng có nghĩa gì. Tôi học ‘thứ đó’, nói: “Trời ạ, cô bé có học tập năng lực! Hơn nữa có vẻ như năng lực này cực kỳ mạnh!” Tôi cảm thấy đọc theo ‘thứ đó’ như vậy rất thú vị! Tôi lại tiếp tục bắt chước ‘thứ đó’, nói “Tôi có nên mua mấy quyển sách thiếu nhi dạy vỡ lòng cho cô bé không??”
【11 giờ 22 phút 01 giây sáng, ngày 18 tháng 4 năm x】
“Ba. . . . . .ba.” Cái thứ nhích qua nhích lại kia tự chỉ vào mình nói. Tôi không nói theo ‘thứ đó’ nữa, bởi vì rất chán. Bắt chước ‘thứ đó’ đã không thể tiếp tục hấp dẫn được tôi nữa rồi. Tôi đang vẽ lên món đồ vô hình kia, tôi muốn vẽ cái thứ ‘Gâu gâu’ ngày ấy. Từ sau ngày chúng tôi gặp nhau tôi đã không thấy nó nữa.
“Ba . . . . . ba. . . . Gọi ba, gọi ba đi.”
Dáng vẻ nó không giống cái thứ nhích qua nhích lại này. Có hơi khó vẽ, nhưng sao có thể làm khó được tôi.
“Ba. . . . . .ba.”
Tôi tiếp tục vẽ.
“Gọi ba đi!” Tiếng hét cực to. Rốt cuộc tôi cũng ngẩng đầu. Tôi hiểu cái thứ nhích qua nhích lại này muốn nói gì rồi. ‘Thứ đó’ đang giới thiệu mình tên là “Gọi ba đi!”, giống như tôi tên là Người Tinh Lọc n9ȕ18 vậy.
Sau khi hiểu ra, tôi liền gọi tên anh ta: “Gọi ba đi!”
*******
Nhìn phòng thí nghiệm kỳ lạ mặc dù biết tình thế không ổn, tổng giám đốc Đường vẫn hơi cong khóe môi cười: “Anh Sa Nghị sao lại tự giày vò mình thành thế này?”
Trong quả cầu bí đỏ không ngừng truyền ra tiếng dịch nuôi cấy chảy, Declan trước mặt hừ một tiếng, không trả lời. Sa Khang lại cười ha hả: “Đường tổng hỏi nhiều quá, mà thôi, đây cũng là điều dễ hiểu. Không bằng cậu cứ ở lại đây, về sau Sa mỗ sẽ từ từ giải đáp.”
Đường Ngạo liếc mắt nhìn xung quanh, trong lòng cũng không ngừng kêu khổ. Phòng thí nghiệm tuy có cửa sổ, nhưng tất cả đều là thủy tinh chống đạn. Anh muốn đập vỡ cũng không dễ.
Sa Khang luôn chú ý đến ánh mắt của anh, liền bật cười: “Tuy rằng Đường tổng không mời mà đến nhưng Sa mỗ chắc chắc sẽ tiếp đãi cậu thật tốt. Cậu cũng đừng không nói mà đi đấy nhé?”
Đường tổng cười khổ: “Anh Khang cũng định cài máy nhận tín hiệu vào đầu em đấy à?”
Sa Khang cười sằng sặc quái dị: “Làm vậy với Đường tổng thì thật quá đáng tiếc.” Declan cũng đăm chiêu, “Tôi chỉ còn não, không có thân thể.” Declan đi tới, có lẽ vì ở trong này tín hiệu tốt nên động tác của hắn ta vô cùng lưu loát.
Tay của hắn khẽ vuốt cổ và bả vai Đường Ngạo, cực kỳ hài lòng: “Tôi rất thích thân thể này của Đường tổng, ha ha.”
Đường Ngạo nhìn hắn cười mà nổi cả da gà, đám người này đều là một lũ điên. Anh đột nhiên nghiêng người nhanh như chớp đã chạy đến trước quả cầu bí đỏ. Trong tay anh vốn có súng, vừa rồi ôm Hải Mạt Mạt vẫn giấu ở sau lưng cô bé.
Lúc này một tay anh rút súng chĩa vào bộ não trong quả cầu bí đỏ: “Nhưng thân thể của tôi rất không thích cái bộ óc buồn nôn này của anh Sa Nghị đâu. Không bằng bắn nát nó luôn nhé, đỡ cho ông anh si tâm vọng tưởng.”
Sa Khang và Declan cùng biến sắc. Chất liệu ống nuôi cấy đặc biệt, không thể dùng thủy tinh chống đạn. Nếu anh thật sự nổ súng. . . . . .
Sắc mặt Sa Khang rất khó coi: “Đường Ngạo, mày cho rằng mày có thể sống sót ra khỏi đây sao?”
Tổng giám đốc Đường nhún vai: “Không biết, tao chỉ biết bộ óc ghê tởm này có thể chôn theo tao!”
Hải Mạt Mạt sốt ruột: “Người xấu! Ba tôi đâu?”
Khóe miệng Sa Khang hơi cong lên: “Mạt Mạt, cháu lấy quả cầu bí đỏ trong tay Đường tổng cho chú, chú dẫn cháu đi gặp ba cháu, có được không?”
Đường Ngạo liền biến sắc, Hải Mạt Mạt liếc nhìn quả cầu bí đỏ, lập tức dứt hết ống dẫn dịch dinh dưỡng xung quanh, xách nó lên. Đường Ngạo cuống cuồng: “Mạt Mạt! Đừng nghe hắn ta nói linh tinh!”
Hải Mạt Mạt cầm quả cầu bí đỏ chạm rỗng sải bước tới trước mặt Sa Nghị. Sa Nghị nở nụ cười, ngồi xổm xuống, đang định đưa tay ra đón, Hải Mạt Mạt đột nhiên giơ quả cầu bí đỏ lên đập bộp vào đầu hắn.
Declan như bị đâm, rên lên một tiếng, thân thể lảo đảo. Sa Nghị bị nện cho sao bay đầy đầu, Hải Mạt Mạt ném trả bộ óc đó cho Đường Ngạo, tự mình lôi Sa Khang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự tức giận: “Ông cho rằng tôi ngốc hả! Nói mau, ba tôi ở đâu! !”
Sa Khang lại bị cô bé xách lên, thở hồng hộc. Hải Mạt Mạt sốt ruột: “Không nói tôi đánh chết ông, nhét luôn óc ông vào quả cầu làm bạn với anh ông, hai người các ông đúng là hai kẻ khốn! !”
Sa Khang lo sốt vó: “Mạt Mạt, Mạt Mạt ngoan!! Chú không phải người xấu, chú là người tốt. Đừng đánh chú, đi, chúng ta đi tìm ba cháu.”
Hải Mạt Mạt đi theo hắn xuống tầng dưới, Đường Ngạo vẫn cảm thấy không ổn: “Mạt Mạt, cẩn thận có bẫy!”
Trong tay Hải Mạt Mạt còn túm đầu hắn, cô bé nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng: “Có bẫy con sẽ đấm vỡ đầu ông ta!” Sa Khang biết cô bé kích động, rất sợ cô bé ra tay thật: “Không đâu không đâu, chú sao có thể hại Mạt Mạt!”
Declan đi theo phía sau bọn họ, bọn họ vừa đi qua, trong phòng khách đột nhiên xông ra khoảng một trăm người. Đám người từ từ bao vây cửa tầng hầm ngầm.
Nơi này là một căn phòng chứa đồ dưới đất, rộng khoảng 50 mét. Sa Khang cũng không đi vòng vèo, trực tiếp đi tới phía sau cầu thang, nhấn lên tường một cái.
Bức tường nhìn như không có gì lại đột nhiên lóe ra một vệt sáng xanh, giọng nói điện tử vang lên: “Vân tay hợp lệ, xin quét võng mạc.”
Sa Khang đưa mắt vào, chỉ chốc lát sau, mặt sàn sau lưng liền tách ra.
Đường Ngạo vừa định bảo Hải Mạt Mạt cẩn thận, Hải Mạt Mạt đã túm Sa Khang đi vào. Đường Ngạo cầm quả cầu bí đỏ chứa não Sa Nghị cũng đi vào theo.
Nơi này cũng là một gian phòng thí nghiệm, rất nhiều người mặc áo choàng trắng đang bận bịu. Tiếng dụng cụ thí nghiệm đan vào nhau, trên bàn mổ thỉnh thoảng có thể thấy được rất nhiều vật thí nghiệm.
Đường Ngạo càng nhìn càng kinh hãi, những vật thí nghiệm này là con người. Xem ra, phòng thí nghiệm lúc trước chỉ là phòng thí nghiệm cá nhân của Hải Minh Tiển. Nơi này mới là căn cứ thực sự của anh ta.
Sa Khang đi tới trước một bàn điều khiển, cầm bộ đàm: “Tiến sĩ Hải Minh Tiển, xin mời đến khu a3b4.”
Chỉ chốc lát sau, một người được bảo an dùng xe đưa tới. Hải Mạt Mạt vừa nhìn thấy lập tức ném Sa Khang trong tay đi: “Ba!” Cô bé giang tay, nhào tới như chú chim nhỏ.
Đường Ngạo lại như gặp phải kẻ thù giết cha, chỉ thấy tên Hải Minh Tiển kia cũng mặc áo khoác trắng, trên cổ còn đeo một cái ống nghe bệnh hình thù kỳ quái. Ngũ quan anh ta rất xinh đẹp, cả người có một loại khí chất vô cùng thân thiện.
“Mạt Mạt!” Anh ta ngồi xổm xuống, đưa tay đón lấy Hải Mạt Mạt đang nhào tới như quả cầu nhỏ, vẻ mặt từ ái, “Mạt Mạt chịu khổ rồi.”
Tâm trạng tổng giám đốc Đường lúc này thật rối rắm. Khổ cái lông ý, ông đây chăm sóc con bé như tổ tông tám đời vậy rồi còn gì.
Hải Mạt Mạt ôm lấy Hải Minh Tiển, liên tục gặm mấy cái trên mặt anh ta. Hải Minh Tiển nhè nhẹ vỗ lưng cô bé, quả đúng là cảnh tượng cha con gặp lại, cùng hưởng niềm hạnh phúc gia đình. Tổng giám đốc Đường cảm thấy mình thật con mẹ nó uất ức! !
Đây là cái gì? Bỗng biến thành người qua đường Giáp hả! !
Hải Minh Tiển ôm Mạt Mạt lên, tổng giám đốc Đường cực kỳ không vui: “Hải Minh Tiển, không phải anh đã chết rồi sao?”
Hải Minh Tiển ngẩng đầu nhìn anh một cái, không ngờ còn nhớ anh: “Đường tổng ASA? Sao anh lại ở đây?”
Sa Khang cười lạnh một tiếng: “Con gái anh trong khoảng thời gian này đã phiền Đường tổng chăm sóc đấy.”
Hải Minh Tiển gật đầu một cái: “Mạt Mạt bướng bỉnh, cảm ơn.”
Sắc mặt Đường Ngạo tái xanh, xem ra ở đây hết chuyện của anh rồi. Không, vẫn còn. . . . . Sa Nghị vẫn chờ nhét óc hắn vào thân thể anh kia kìa!
Mẹ nó! Tổng giám đốc Đường quả thực tức đến nghẹn chết.
Hải Mạt Mạt dính sát vào Hải Minh Tiển, một lát sau cũng hỏi: “Ba, sao ba còn sống?”
Hải Minh Tiển ôn hòa đáp: “Ba vốn định đưa con đi, nhưng chính phủ ra kế hoạch rút lui từng nhóm. Vì vậy ba và những người khác rời đi, bọn họ phái người giả làm ba dẫn con đi.”
Hải Mạt Mạt nghiêng đầu nghĩ, cuối cùng lại liếc nhìn Đường Ngạo. Sau đó cô bé đột nhiên giùng giằng đòi xuống, lập tức chạy đến trước mặt Sa Khang, đấm cho Sa Khang khạc ra một búng máu. Hải Minh Tiển liền biến sắc: “Mạt Mạt?”
Hải Mạt Mạt xách Sa Khang lên: “Nếu như khi đó ba tôi là bọn họ giả trang, vậy bây giờ sao tôi biết ông có phải bọn họ giả trang hay không?”
Cô bé kéo Sa Khang về bên cạnh Đường Ngạo. Sa Khang im lặng: “Nghi anh ta là giả thì đánh anh ta chứ. Đánh chú làm gì!”
Hải Mạt Mạt thành thật đáp: “Chẳng may là thật thì sao? !”
Hải Minh Tiển vẫn rất ôn hòa: “Mạt Mạt, ba thật sự chính là ba con. Không tin con qua đây nhìn xem.”
Hải Mạt Mạt lắc đầu, cảnh giác lùi về phía sau hai bước: “Không qua. Mã số thí nghiệm của tôi là bao nhiêu?”
Hải Minh Tiển lập tức đáp: “n9ȕ18.”
Hải Mạt Mạt tát Sa Khang một cái: “Còn gì nữa?”
Hải Minh Tiển ngớ ra. . . . Ngoại trừ n9ȕ18 còn có mã số khác sao? Bọn họ không nói cho anh ta biết.
Đường Ngạo không còn gì để nói. . . . . Cái mã số 18X này người bình thường ai mà nghĩ ra được.
Hải Mạt Mạt cực kỳ tức giận, dưới cơn nóng giận liền lôi Sa Khang ra đánh cho tơi bời. May là đối với người khác là đánh tơi bời nhưng cô bé vẫn xuống tay nể tình rồi. Sa Khang kêu quang quác một hồi, đột nhiên trong góc chợt lóe lên ánh sáng đỏ, màn hình lớn trên tường chiếu ra một người.
“Mạt Mạt, đừng đánh.” Giọng anh ta khàn khàn, nhưng Hải Mạt Mạt lập tức ngừng tay.
“Ba. . . . . .” Cô bé nghiêng đầu nhìn màn hình lớn, bên trong đúng là Hải Minh Tiển. Hai mắt anh ta đỏ lừ, vẻ mặt vô cùng tiều tụy, hơn nữa còn ngồi xe lăn, trên người cắm rất nhiều ống dẫn. Anh ta thông qua camera ở góc, dường như cũng đang nhìn Mạt Mạt: “Bảo bối, ba bị thương nên mới để cho chú Sa tới đón con. Không cần phải sợ.”
Hải Mạt Mạt lúc này mới buông Sa Khang ra, đi tới trước màn hình lớn: “Ba, ba ở đâu?”
Hải Minh Tiển khẽ than thở: “Ba ở phòng thí nghiệm vô khuẩn, tạm thời không thể rời khỏi nơi này. Mạt Mạt ngoan, cứ ở tạm bên ngoài vài ngày được không?”
Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn gật đầu: “Mạt Mạt đợi ba ra ngoài.”
Hải Minh Tiển lại ngẩng đầu nhìn về phía Đường Ngạo bên cạnh: “Đường tổng, thời gian này cảm ơn anh đã chăm sóc Mạt Mạt. Sa tiên sinh, xin đừng làm khó anh ta, để anh ta đi đi.”
Sa Khang suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Tiến sĩ Hải đã mở lời đương nhiên là không thành vấn đề. Chỉ có điều con gái anh rất hung dữ, anh nhất định phải trông coi nó cẩn thận.”
Hắn lau mũi bị Hải Mạt Mạt đánh chảy máu: “Đường tổng, chuyện tới nước này tôi cũng không sợ cậu tiết lộ. Có tiến sĩ Hải xin cho cậu, anh em tôi cũng không thể nói thêm gì nữa, cậu đi đi.”
Đường Ngạo nhìn Hải Minh Tiển trong màn hình lớn, đột nhiên hỏi: “Tiến sĩ Hải, anh biết bên ngoài bây giờ thế nào không?”
Hải Minh Tiển phất tay một cái: “Đường tổng, từ sau khi bị thương tôi vẫn luôn ở đây. Anh cũng không cần thuyết phục tôi, tôi là nhà khoa học, ước mơ cả đời tôi chính là tìm kiếm giới hạn của sinh mệnh. Mà những thứ này, Sa tiên sinh có thể cho tôi. Quốc gia chỉ biết hạn chế, hạn chế thành quả và tài hoa của các nhà khoa học. Tôi đi con đường này, cũng đã nghĩ rất kỹ rồi. Anh không cần phải nói thêm gì nữa.”
Đường Ngạo cũng không tiếp tục nhiều lời, anh cất bước đi ra ngoài. Hải Mạt Mạt cũng muốn đi theo: “Con muốn đưa ba con đi ra ngoài.”
Cô bé không cần hỏi ý kiến ai, tự mình chạy theo Đường Ngạo ra ngoài. Ở ngoài phòng thí nghiệm quả nhiên có không ít người vây quanh, lúc Đường Ngạo đi tới cửa, bọn họ lại lặng lẽ tản ra.
Hải Mạt Mạt đưa anh đến cửa lớn. Tổng giám đốc Đường đi một đoạn, đột nhiên dừng bước: “Hải Mạt Mạt, Hải Minh Tiển. . . . . .”
Không đợi anh nói xong, Hải Mạt Mạt liền cắt ngang: “Ba con là người tốt.”
“Tùy con vậy.” Tổng giám đốc Đường cất bước đi ra ngoài, đám Sa Khang cũng không tiếp tục ngăn cản. Anh dần dần đi xa, ánh đèn sau lưng cũng khuất dần. Một thứ hình tròn màu trắng đột nhiên lao ra, là Gâu Gâu.
Nó ngửi trái ngửi phải, cuối cùng khó hiểu nhìn Đường Ngạo. Đường Ngạo cũng không để ý đến nó: “Hải Mạt Mạt đi với Hải Minh Tiển rồi, nếu mày thích thì đi theo luôn đi. Dù sao một người một chó hai đứa chúng mày đều là đồ vong ân phụ nghĩa!”
Gâu Gâu hơi do dự, cuối cùng vẫn chầm chậm dè dặt đi theo sau lưng Đường Ngạo.
Khi Tổng giám đốc Đường trở lại vườn thú, đám Ngô Quế Hải vô cùng ngạc nhiên. . . . Anh ra ngoài từ lúc nào vậy?
Tổng giám đốc Đường trở về phòng làm việc, nằm xuống liền ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng anh mơ thấy đêm hè sương trắng giăng đầy kia.
“Mạt Mạt tồn tại là để lao ra vào những lúc ba cần. Cho dù. . . . . . Tan xương nát thịt.”
“Đồ lừa đảo!” Anh phẫn nộ mắng.
********
【3 giờ 15 phút 17 giây chiều, ngày 18 tháng 3 năm x】
Khi tôi tỉnh lại đã nhìn thấy rất nhiều thứ. Tôi không biết đó là gì, tôi chưa thấy bao giờ có. Có một ‘thứ’ không ngừng nhích qua nhích lại, ‘thứ đó’ và vật thể tĩnh xung quanh rất khác nhau. Tôi vẫn nhìn ‘thứ đó’, dù tôi không biết ‘thứ đó’ đang làm cái gì, nhưng mà tôi lại cảm thấy rất thú vị.
【10 sáng 11 phút 21 giây sáng, ngày 19 tháng 3 năm x】
Tôi thử đưa tay ra lại bị một thứ vô hình chặn lại. Thật thú vị! Tôi đưa tay ra chạm vào lần nữa, lại bị chặn lại. Nhưng sau khi chơi được mấy lần tôi không muốn tiếp tục chơi trò chơi chạm vào vật chắn lại này nữa. Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc cái thứ vô hình cứng cứng kia. Tôi muốn vẽ lại những gì cái thứ nhích qua nhích lại ngày hôm qua cứ nhìn tôi chằm chằm đã vẽ. Tôi cảm thấy tôi vẽ rất giống! ( Thật ra thì chỉ vẽ một đống hoa văn bất quy tắc. . . )
【8 giờ 13 phút 26 giây sáng, ngày 20 tháng 3 năm x】
Tôi thấy cái thứ nhích qua nhích lại kia đang cầm một cái gì đó, ‘thứ đó’ gắp những thứ không phải dịch dinh dưỡng từ trong đó rồi cho vào miệng. Cái thứ kia (hộp đồ ăn sáng) chỉ chốc lát sau đã trống không rồi. Thật thú vị! Tôi cũng muốn một cái!
【10 giờ 02 phút 01 giây sáng, ngày 12 tháng 4 năm x】
Có một thứ nhích qua nhích lại khác chạy vào. Nó và cái thứ nhích qua nhích lại luôn nhìn tôi rất khác nhau. Nó nghiêng đầu nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó. Nó rất thú vị. Tôi đưa tay muốn sờ nó, lại chỉ có thể chạm vào vật chắn vô hình kia. Tôi không sờ được nó. Nó đột nhiên phát ra tiếng “Gâu gâu”. Tôi không hiểu “Gâu gâu” có ý gì, nhưng rất thú vị. Tôi mở miệng: “Gâu gâu”, nó: “Gâu gâu”, tôi lại học nó “Gâu gâu”. Cái thứ nhích qua nhích lại hay nhìn tôi đi vào, mang cái thứ “Gâu gâu” kia đi. Tôi vui vẻ nói với anh ta: “Gâu gâu!”
【9 giờ 41 phút 09 giây sáng, ngày 14 tháng 4 năm x】
“Người Tinh Lọc n9ȕ18″ – Cái thứ nhích qua nhích lại ấy nói. Tôi không hiểu nhưng vẫn học theo, nói “Người Tinh Lọc n9ȕ18″. ‘Thứ đó’ há miệng liên tiếp phát ra một tràng âm thanh, tôi chẳng hiểu chúng có nghĩa gì. Tôi học ‘thứ đó’, nói: “Trời ạ, cô bé có học tập năng lực! Hơn nữa có vẻ như năng lực này cực kỳ mạnh!” Tôi cảm thấy đọc theo ‘thứ đó’ như vậy rất thú vị! Tôi lại tiếp tục bắt chước ‘thứ đó’, nói “Tôi có nên mua mấy quyển sách thiếu nhi dạy vỡ lòng cho cô bé không??”
【11 giờ 22 phút 01 giây sáng, ngày 18 tháng 4 năm x】
“Ba. . . . . .ba.” Cái thứ nhích qua nhích lại kia tự chỉ vào mình nói. Tôi không nói theo ‘thứ đó’ nữa, bởi vì rất chán. Bắt chước ‘thứ đó’ đã không thể tiếp tục hấp dẫn được tôi nữa rồi. Tôi đang vẽ lên món đồ vô hình kia, tôi muốn vẽ cái thứ ‘Gâu gâu’ ngày ấy. Từ sau ngày chúng tôi gặp nhau tôi đã không thấy nó nữa.
“Ba . . . . . ba. . . . Gọi ba, gọi ba đi.”
Dáng vẻ nó không giống cái thứ nhích qua nhích lại này. Có hơi khó vẽ, nhưng sao có thể làm khó được tôi.
“Ba. . . . . .ba.”
Tôi tiếp tục vẽ.
“Gọi ba đi!” Tiếng hét cực to. Rốt cuộc tôi cũng ngẩng đầu. Tôi hiểu cái thứ nhích qua nhích lại này muốn nói gì rồi. ‘Thứ đó’ đang giới thiệu mình tên là “Gọi ba đi!”, giống như tôi tên là Người Tinh Lọc n9ȕ18 vậy.
Sau khi hiểu ra, tôi liền gọi tên anh ta: “Gọi ba đi!”
*******