Phiếu Cơm

Chương 64: Một đêm ở ngôi miếu đổ nát

Chương 64: Một đêm ở ngôi miếu đổ nát
Trời lạnh dần, đám sương hòa vào ánh tà dương khiến khung cảnh trên núi giống như tiên cảnh.
Hải Mạt Mạt không có thời gian thưởng thức những cảnh đẹp này, cô tìm rất nhiều cành cây khô, mang chăn ga giường trong phòng ra phơi nắng. Bỏ hoang một năm những thứ này mặc dù không dính gió dính mưa nhưng cũng bị ẩm.
Đường lão tướng quân tự cảm thấy xấu hổ, ông còn không thích ứng nhanh bằng một đứa trẻ. Ông vội vàng đi tìm bật lửa, đặt cành khô ra giữa nhà, đốt một đống lửa. Thấy gió thổi lá khô bay lung tung, Hải Mạt Mạt vội vàng tìm vài hòn gạch chất xung quanh, sau đó lại dùng gậy trúc dựng thành khung ở bốn phía, vắt chăn đệm lên hong cho khô.
Đường Ngạo ngứa không chịu nổi, Hải Mạt Mạt bèn giữ chặt lấy anh. Đường Diệu Thiên không thể ngồi không, nghỉ đủ rồi ông liền đứng dậy tìm kiếm xung quanh xem còn gì hữu dụng không. Hải Mạt Mạt chọn chỗ này ông rất hài lòng, thứ nhất là tầm nhìn trống trải, nếu zombie có động tĩnh họ sẽ nhìn thấy ngay lập tức. Thứ hai là có đường lui, cho dù zombie bao vây núi họ cũng có thể thoát ra từ giếng cạn.
Đám zombie hẳn là vẫn chưa biết con đường bí mật ở sân sau.
Lúc trước cái miếu nhỏ này có rất nhiều người tới thắp hương cúng bái, vậy nên dù đã bỏ hoang một năm, nhưng đồ dùng hàng ngày vẫn tương đối đầy đủ. Hơn nữa ở sân sau còn có một vườn rau xanh, ao nhỏ, ăn ở không thành vấn đề.
Điều duy nhất khiến ông lo lắng là lỡ như hai đứa con trai ông biến thành zombie. . . . . .
Trời tối dần, khi màn đêm buông xuống, Hải Mạt Mạt chuyển Đường Ngạo và Đường Hạo đang hôn mê bất tỉnh vào miếu nhỏ. Chăn đã hong khô, Đường Ngạo và Đường Hạo nằm. . . . Khụ khụ, trần truồng bên cạnh đống lửa. Đường lão tướng quân cởi áo sơ mi của mình che lên cho Đường Hạo, lại cởi áo ba lỗ bên trong che vị trí quan trọng cho Đường Ngạo.
Trước mặt con trẻ mà trần truồng như thế thì còn ra thể thống gì nữa.
Đợi đến khi trời tối hẳn, Hải Mạt Mạt liền ôm Đường Ngạo và Đường Hạo về phòng, dùng chăn đã được hong ấm đắp cho họ. Thời tiết tháng chín chưa quá lạnh, nhưng trong núi vẫn khá lạnh lẽo, có chăn đắp vẫn tốt hơn. Phía sau có năm sáu gian phòng, có thể thấy được nơi này trước kia khá nhiều khách hành hương.
Hải Mạt Mạt đưa Đường Ngạo và Đường Hạo vào gian phòng phía đông, đặt lên trên giường. Đường lão tướng quân cảm thấy ở đây không còn chuyện của mình nữa bèn ra sân sau hái chút rau dưa, lại bắt mấy con cá, rửa sạch rồi mổ.
Trong phòng bếp còn ít củi gạo dầu muối, cũng may còn vài gia vị chưa quá hạn. Ông mang ra ngoài nướng cá.
Đường Ngạo và Đường Hạo ngủ như chết, không hề tỉnh. Hải Mạt Mạt lại lo nghĩ vô cùng chu đáo, cô mang gạch tới vây quanh đống lửa tạo thành cái lò bếp đơn sơ, rồi dùng một cái chảo nấu canh cá.
Đường lão tướng quân ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn khá vừa lòng với đứa cháu gái này. Mặc dù Đường Ngạo vô liêm sỉ nhưng dạy con gái không tệ. Hiểu chuyện, biết chăm sóc, cũng rất thông minh. So với những cô gái trẻ ngày nay tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
. . . . . . Nhưng nghĩ đến loại văn hóa này có bắn đại bác cũng không tới thằng con mình, mà rất có thể là do Hải Minh Tiển dạy dỗ, tam quan đã vỡ vụn của Đường lão tướng quân cũng tan thành tro bụi luôn.
Đường lão tướng quân là người ngay thẳng, mặc dù vô cùng ngứa mắt với tổng giám đốc Đường nhưng không hề giận cá chém thớt sang Hải Mạt Mạt. Ông vỗ vỗ cái đệm cói bên cạnh mình: “Tới đây ngồi đi.”
Hải Mạt Mạt ngồi xuống, hai người ăn rau xanh cá nướng, đói bụng nên thấy gì cũng ngon. Chỉ có Gâu Gâu nằm bẹp, thở hổn hển, đối mặt với cá nướng thơm phức cũng không động lòng, uể oải ngủ thiếp đi.
Đường lão tướng quân đã có hai đứa cháu trai, con lớn của Đường Dực đã sáu tuổi rồi, đứa thứ hai cũng đã hơn chín tháng. Nhưng cháu gái lại là đứa đầu tiên.
Ông rẽ phần cá nhiều thịt cho cô, Hải Mạt Mạt cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy. Một già một trẻ ăn xong cơm tối, canh cá cũng đã bắc xuống được rồi.
Vì lý do an toàn nên buổi tối đương nhiên phải ngủ cùng nhau. Tất cả mọi người đều mệt mỏi rã rời, nhất là Đường lão tướng quân, dù sao cũng đã có tuổi rồi. Ông vào trong phòng trước, tựa vào giường, vốn ngồi trông hai anh em Đường Ngạo, Đường Hạo cuối cùng lại thiếp đi lúc nào không biết.
Hải Mạt Mạt nương ánh lửa chờ canh cá nguội rồi mới đút cho Đường Hạo và Đường Ngạo. Xong xuôi còn rửa bát đũa sạch sẽ rồi mới đi ngủ.
Bốn người ngủ trên cùng một chiếc giường quả thật quá chật. Cũng may Hải Mạt Mạt nghiêng người ngủ trong lòng tổng giám đốc Đường nên chỉ cần chút diện tích là đủ. Đường Hạo mặc dù nằm ngửa, nhưng vì Đường lão tướng quân lại ngồi tựa vào đầu giường, do đó cũng miễn cưỡng chen đủ.
Gâu Gâu ngủ ở cửa, hình như nó cũng mệt mỏi, bắt đầu ngáy grừ grừ.
Khi tổng giám đốc Đường tỉnh lại là lúc nửa đêm, bên tai còn nghe thấy tiếng ếch kêu. Anh định giơ tay lên lại thấy đau điếng. Hải Mạt Mạt lập tức nhận ra anh tỉnh, vô cùng vui vẻ, ngẩng đầu khẽ hôn lên cằm anh.
Tổng giám đốc Đường không thể động đậy nhưng ngứa ngáy cũng đã giảm bớt. Anh dùng hết sức quay đầu, lửa trong phòng lớn đã tắt, ánh trăng mờ ảo chiếu vào trong phòng, anh chỉ nhìn thấy hai bóng người.
Dù sao cũng là người một nhà nên anh lập tức nhận ra họ là ai.
Dưới chăn anh và Đường Hạo có thể nói là da thịt dính sát vào nhau. Anh nhíu mày, mặc dù biết sẽ làm rách miệng vết thương nhưng vẫn không nhịn được dịch vào tường. Vừa khẽ động một cái là vết thương quả nhiên đau nhói, chắc chắn lại chảy máu rồi. Anh chỉ hơi nhíu mày, không rên một tiếng. Hai thằng đàn ông dính sát vào nhau như vậy, lại còn trần truồng nữa, da gà trên người anh nổi hết cả lên rồi đây này! Dù phải xé một lớp da anh cũng muốn dịch xa ra một chút.
Hải Mạt Mạt cũng áp sát vào anh thế nhưng anh lại không hề cảm thấy không ổn, chỉ ngẩng đầu cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Hải Mạt Mạt vốn đang hôn anh, lúc này cũng tự nhiên cọ lại.
Chờ hai người cọ đủ rồi, tổng giám đốc Đường vừa cúi đầu liền vùi vào một thứ gì đó mềm mại. Mặt anh lập tức xanh như tàu lá, vội khẽ nói: “Hải Mạt Mạt, dịch ra một tẹo nữa đi.”
Nhưng giường chỉ có bằng vậy, Hải Mạt Mạt sắp dính cả vào tường rồi, còn dịch đi đâu được nữa.
Đường Ngạo bó tay, chỉ đành ngửa đầu lên để Hải Mạt Mạt tựa đầu vào cần cổ anh, hơi thở của cô thỉnh thoảng lướt qua da anh nhồn nhột. Đêm ở ngoại ô vô cùng yên tĩnh, anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bọn họ hô hấp.
Hải Mạt Mạt thấy anh vẫn chưa ngủ bèn cho rằng ba cần an ủi. Cô lập tức đưa tay về phía Đường Ngạo, rất thuần thục nắm lấy vũ khí đang ở trạng thái nghỉ ngơi của tổng giám đốc Đường!
Đường Ngạo cứng đờ, tim suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực: “Hải Mạt Mạt!”
Anh khẽ quát, nhưng khi năm ngón tay của Hải Mạt Mạt hơi nắm lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng là tổng giám đốc Đường lập tức giơ súng chào cờ.
Máu cả người anh đều chảy về một chỗ, anh đỏ mặt muốn chết. Hải Mạt Mạt dùng đủ loại kỹ năng, xoa khẽ vê chậm. Tổng giám đốc Đường cố gắng thở nhẹ, chỉ sợ kinh động đến Đường lão tướng quân đang dựa vào giường mà ngủ.
Nếu để Đường lão tướng quân tính khí nóng nảy phát hiện ra chuyện này thì ông nhất định sẽ băm anh thành chín chín tám mươi mốt miếng ném cho chó ăn!
Tay phải anh đặt lên bàn tay nhỏ bé của Hải Mạt Mạt, ánh trăng trước mắt hình như hóa thành làn sóng mờ ảo, tầm mắt chao đảo. Ánh mắt của anh dần dần trở nên mơ màng, đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn Hải Mạt Mạt. Môi lưỡi quấn quýt, anh bắt đầu mút lấy dòng suối ngọt mùi cam bên trong.
Tay phải Hải Mạt Mạt dịu dàng “An ủi” anh, anh hừ nhẹ ra tiếng rồi vội vàng chặn tiếng kêu ở cổ. Khoái cảm chồng chất giống như thủy triều, không ngừng đưa anh lên cao trào.
Thân thể run rẩy không kìm chế được, anh cố gắng khống chế, lại không nhịn được liều mạng đòi hỏi. Thấy anh gần đến, Hải Mạt Mạt quả nhiên định phanh gấp. Cũng may tổng giám đốc Đường đã sớm có chuẩn bị, anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô, dùng sức lên xuống mấy cái. Hải Mạt Mạt chỉ cảm thấy lòng bàn tay như bị bỏng, có thứ gì đó bắn vào lòng bàn tay cô.
Mà tổng giám đốc Đường rốt cuộc không nhịn được hừ ra tiếng. Trong bóng tối một giọng nói vang lên, trong uy nghiêm cũng lộ ra mấy phần quan tâm: “Tỉnh rồi à?”
Tổng giám đốc Đường đổ mồ hôi như mưa, thân thể lập tức thoát khỏi trạng thái bồng bềnh thỏa mãn. Anh cầm thật chặt tay phải của Hải Mạt Mạt, không cho cô động đậy. Thật lâu sau mới cố gắng để giọng mình trở lại bình thường: “Ừm, con không sao. Anh hai thế nào rồi?”
Đường lão tướng quân dù sao cũng dựa vào đầu giường ngủ nên hơi đau lưng. Ông đứng lên vươn vai mấy cái: “Trước mắt xem ra không nguy hiểm đến tính mạng.”
Đường Ngạo ậm ừ một tiếng, không nói gì thêm. Thật ra khi nhìn thấy Đường Hạo ở đây anh cũng không còn lo lắng nữa rồi. Trước kia anh bị thương như vậy mà Hải Mạt Mạt còn cứu được, Đường Hạo chắc chắn cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh thậm chí đã có chút ỷ lại vào cô. Tin tưởng vốn là một kiểu ỷ lại.
Hai người không nói gì thêm, Đường lão tướng quân khẽ nói: “Còn sớm, ngủ tiếp một lát đi.”
Tổng giám đốc Đường mong còn chẳng được, đợi Đường tướng quân thiếp đi, anh mới tiện tay xé thứ che ở trên người lau tay phải cho Hải Mạt Mạt. Cho đến khi lau sạch sẽ, anh mới vỗ vỗ đầu cô, ý bảo ngủ đi!
Hải Mạt Mạt nhẹ nhàng cọ anh, tổng giám đốc Đường lúc này vẫn đắm chìm trong dư vị của hưng phấn, không thế nào ngủ được. Thân thể lười biếng, anh nhẹ nhàng trêu chọc cô: “Mạt Mạt.”
“Ba.” Hải Mạt Mạt non nớt đáp lại. Hai người một gọi một đáp khiến Đường tướng quân không chịu nổi, mắng: “Muộn thế này không để cho con bé ngủ, trêu nó làm gì? !”
Tổng giám đốc Đường chỉ đành nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt cô. Anh bất động không nói gì, Hải Mạt Mạt lập tức ngủ thiếp đi. Đường Ngạo dĩ nhiên biết vết thương của anh đang chảy máu, nhưng chỉ lát sau là ngừng.
Anh nằm trong bóng tối, đột nhiên giật mình phát hiện ra một chuyện – thân thể anh dường như có chút khác thường. Ví dụ như lúc này, anh có thể cảm thấy rõ ràng thân thể đang tự mình chữa trị. Đây hoàn toàn không phải tốc độ bình phục của con người. Hơn nữa tai anh có thể nghe được tiếng nước chảy dưới chân núi, có thể cảm thấy gió thổi qua đá làm bụi bậm tung bay.
Anh ngẫm nghĩ, cảm thấy có lẽ là do Hải Mạt Mạt giúp anh liếm vết thương nên không để ý nữa, nhắm mắt lại ngủ.

back top