Chương 77: Khu cách ly
Cô tìm ở lòng sông cả một ngày, đôi tay cũng đã không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa. Nhưng với diện tích của sông Bách Lộ, dựa vào một mình cô thì không thể nào tìm hết được. Cô đã kiệt sức, không thể làm gì khác hơn là quay về bên cạnh Đường Ngạo.
Đường Ngạo đã không còn sức đuổi theo Gâu Gâu nữa rồi. Gâu Gâu lúc trước còn đứng ở xa, cuối cùng từ từ công thức ăn cho chó đóng hộp nó thích ăn nhất nhẹ nhàng đặt lên đùi Đường Ngạo.
Môi Đường Ngạo khô khốc, có lẽ anh không cảm thấy khó chịu, nhưng thân thể anh thật sắp chết rồi.
Hải Mạt Mạt nhẹ nhàng đi đến gần, liếm hôn môi anh.
Cánh môi khô khốc dần mềm lại, anh từ từ mở mắt ra. Trước mắt là mái tóc dài màu vàng kim, anh dựa lưng vào tảng đá, Hải Mạt Mạt nằm trong lòng anh. Chất lỏng thơm ngọt làm dịu cánh môi, anh chỉ cảm thấy như bị bỏng.
Nhưng đây là lần đầu tiên từ sau khi thân thể mất đi tri giác anh có thể cảm thấy đau. Tay phải anh ôm eo Hải Mạt Mạt, dùng sức kéo cô vào lòng, đầu lưỡi của anh cũng thử đưa ra cạy mở khớp hàm cô.
Dòng cam tuyền uốn lượn quanh đầu lưỡi, sau đó dần dần nóng lên; dường như mỗi tấc thân thể răng môi dòng nước chảy qua đều bị thiêu thành tro. Thế nhưng anh lại vô cùng thích loại cảm giác này. Đây là liên hệ duy nhất giữa anh cùng thân thể mình. Anh tham lam mút lấy dòng nước trong veo trong miệng cô. Hải Mạt Mạt khua tay phải trên mặt đất, cầm được một chai không biết là cái gì.
Cô không kịp nhìn, miễn cưỡng đẩy lồng ngực Đường Ngạo. Đường Ngạo vô cùng thô bạo kéo cô trở lại, hình như môi cũng đã chảy máu. Anh càng hưng phấn, cái cảm giác đau đớn nóng như lửa đốt truyền đến từng ngóc ngách. Hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề.
Hải Mạt Mạt liền nhân lúc thân thể anh có thể cảm nhận được đột nhiên uống một hớp nước, chờ anh hôn lại chậm rãi đút cho anh.
Anh không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy sau khi hơi thở của cô tiến vào thân thể mình thì cảm giác mờ mịt, chết lặng lại dần biến mất. Thân thể mặc dù đau đớn khó chịu nhưng cảm giác lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh đẩy Hải Mạt Mạt ngã xuống đất, đầu lưỡi dùng sức cướp đoạn cam lộ trong miệng cô.
Hải Mạt Mạt cứ từng ngụm từng ngụm đút cho anh. Thứ kia cô không có thời gian nhìn, có lẽ là sữa. Đường Ngạo và cô cứ dây dưa như vậy một lúc lâu. Uống chừng hai chai, lúc này anh mới chưa thỏa mãn buông cô ra.
Hải Mạt Mạt thử đưa chocolate cho anh, anh do dự một chút, cuối cùng cũng để cô đút chocolate vào miệng. Chocolate thơm ngọt tan ra ở đầu lưỡi, anh lại có thể nếm được mùi vị. Não bắt đầu ra lệnh tiết nước bọt, miếng chocolate dần bị anh nuốt xuống.
Hải Mạt Mạt mừng như điên, vội hôn anh tiếp. Quấn quít cùng anh một lúc lâu, lại đút cho anh ít thực phẩm có nhiệt lượng cao. Ánh mắt Đường Ngạo vẫn trống rỗng, nhưng không còn kháng cự nữa, anh lặng lẽ nuốt những thứ đó xuống.
Hải Mạt Mạt rất thông minh, cô lập tức nhận ra là Người Tinh Lọc của mình có tác dụng áp chế Người Tiến Hóa trong cơ thể anh, có thể làm cho đầu lưỡi của anh tạm thời khôi phục tri giác.
Cô vô cùng vui vẻ, vội đến bên lưới điện thu thập tất cả đồ ăn nhiều nhiệt lượng và nhiều mỡ về. Đường Diệu Thiên nhìn mà chua xót, suy nghĩ hồi lâu bèn sai người đưa cho cô một cái lều.
Hải Mạt Mạt đem lều đến bên cạnh tảng đá Đường Ngạo ngồi, cô rất thông minh, nhìn một lúc là lắp được.
Mọi người lúc này mới nhận ra ngoại trừ đồ ăn thì còn phải chuẩn bị cho bọn họ những thứ khác. Fan của tổng giám đốc Đường lập tức chuẩn bị quần áo cho anh, từ áo trong, quần lót đến áo ngoài, áo khoác v…v…
Fan Hải Mạt Mạt cũng không chịu thua kém, ngoài quần áo thì ngay cả đồ vệ sinh cá nhân, khăn lông…. Cái gì cũng chuẩn bị đủ.
Fan Gâu Gâu không chỉ chuẩn bị cho nó thức ăn ngon mà ngay cả khăn lông hút nước, chổi lông cũng mang tới.
Tô Bách và Vương Phượng hôm sau mới tới được, anh ta trực tiếp điều máy bay trực thăng của tập đoàn ASA thả dù một rương trái cây, hoa quả tươi.
Nhưng ở đây không có biện pháp bảo quản, cuối cùng mọi người nhất trí không thể để như vậy được! Hải Mạt Mạt ăn thức ăn của con người, cô là người, vì vậy quyết liệt yêu cầu Chính phủ mở điện thông nước cho khu cách ly.
Chính phủ vô cùng đau đầu, cuối cùng hết cách, bọn họ đành mắc một đường dây điện thoại, một đường dây điện, cùng một đường dây mạng.
Hải Mạt Mạt không dùng, mà cô cũng không có thời gian dùng. Đường Ngạo mỗi bữa trước khi ăn đều phải hôn cô chừng nửa tiếng mới chịu ăn. Gần đây anh vẫn không thân thiện với Gâu Gâu, nhưng cũng không đuổi theo đòi ăn nó nữa. Bình thường Gâu Gâu ở cùng anh trong một cái lều, anh thường vừa ăn vừa liếc nhìn nó một cái.
Gâu Gâu vẫn luôn có cảm giác mình đang bị dùng để ăn với cơm.
Trí nhớ của Đường Ngạo vô cùng kém, mỗi lần Hải Mạt Mạt dẫn anh vào lều cho ăn xong, anh sẽ lại rời đi. Sau đó cũng lang thang không mục đích khắp thành phố E khô cằn như những con zombie khác.
Lúc này, Hải Mạt Mạt sẽ lẳng lặng đi theo phía sau anh. Có lúc anh sẽ xua đuổi. Anh đuổi thì Hải Mạt Mạt bỏ chạy, chờ anh không đuổi theo nữa lại lũn cũn đi theo như cái đuôi nhỏ.
Người bên ngoài lưới điện thường sẽ trông thấy cảnh tượng như sau: Đường Ngạo ánh mắt đờ đẫn lang thang trong thành phố E hoang vu, đi theo sau lưng cách anh không xa là một cô gái. Một con chó trắng nhỏ chạy nhảy, vui đùa bên chân bọn họ.
Khi đó là cuối tháng một, là lúc rét nhất năm. Hải Mạt Mạt thường mặc áo khoác quân phục màu xanh lá cây, khuôn mặt nhỏ lạnh đến đỏ bừng. Nhưng cho dù mưa gió hay tuyết rơi, là ngày hay đêm, cô vẫn luôn đi theo phía sau anh, chưa bao giờ ngừng.
Đến tối, cô buồn ngủ nhưng Đường Ngạo lại không cần nghỉ ngơi. Hệ thống thần kinh của anh vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ đông.
Hải Mạt Mạt sợ anh đi lạc, lại sợ mình ngủ quên mất, bèn dùng dây thừng fan Gâu Gâu đưa buộc một đầu vào eo anh, đầu còn lại thì buộc quanh eo mình.
Quần chúng bên ngoài đứng nhìn mà đau lòng không dứt, hứa sẽ giúp cô để ý hướng đi của Đường Ngạo, cô cũng không nghe, vẫn ngày ngày đi theo Đường Ngạo.
Chớp mắt đã qua nửa tháng, Đường Ngạo rốt cuộc cũng hình thành thói quen mỗi sáng trưa tối quay về lều. Trước khi ăn cơm anh sẽ chủ động hôn Hải Mạt Mạt, nửa tiếng sau, Người Tinh Lọc trong cơ thể Hải Mạt Mạt sẽ mềm hoá đầu lưỡi của anh.
Khi Người Tinh Lọc xâm nhập, virus trong cơ thể anh sẽ tạm thời biến mất, anh có thể nhận ra được mùi vị.
Nhưng lần này Người Tiến Hóa trong cơ thể anh quả thật vô cùng ngoan cố, thể dịch của Hải Mạt Mạt cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt hết. Cô cũng không nản lòng, dù sao Đường Ngạo chịu ăn là tốt rồi.
Sau mấy trận mưa rào, thành phố E xuất hiện những ao nước. Hải Mạt Mạt sẽ dùng khăn lông dấp nước, nhân lúc anh ăn cơm xong lau sạch sẽ cho anh, sau đó giúp anh thay quần áo.
Tóc anh dài rất nhanh, râu cũng vậy. Có lẽ là vì gene thay đổi nên tóc và râu của anh đều biến thành màu vàng. Hải Mạt Mạt sẽ dùng máy cạo fan Gâu Gâu đưa cắt tóc cho anh.
Trước đây, tất cả mọi người đều cho rằng Mạt Mạt là nữ thần, cho đến khi bọn họ nhìn thấy kiểu tóc cô cắt cho ba mình liền orz.
Trong khu cách đầy đủ đồ dùng hàng ngày, nhưng Hải Mạt Mạt không biết quản lý. Quân đội không chấp nhận được, bắt đầu hạn chế quần chúng quăng đồ ăn vào bên trong lưới điện. Nếu không thành phố E sẽ thành bãi rác mất.
Nhưng bọn họ không ngăn được quần chúng vây xem. Vô số ánh mắt ở bên ngoài lưới điện ngày đêm chăm chú dõi theo một zombie một người một chó. Khi bọn họ phát hiện Đường Ngạo bắt đầu ăn đồ ăn Hải Mạt Mạt mang về thì đồng loạt reo hò.
Mà ngày hôm sau, có một nhiếp ảnh gia ngày đêm theo dõi tình hình khu cách ly đã chụp được một tấm hình. Dưới trời chiều vô ngần, trên mảnh đất đen khô cằn, Hải Mạt Mạt quỳ bên một vũng nước giặt quần áo, Đường Ngạo ngồi ở bên cạnh cô đột nhiên xoay người lại hôn lên má cô. Sau khi bức ảnh được tung lên mạng một phút đã được cư dân mạng thi nhau truyền tay, mọi người gọi đây là “Lời gọi của trái tim”.
Buổi tối hôm ấy, mưa to mưa tầm tã, sấm sét ầm ầm.
Bên ngoài có quần chúng đội mưa đến xem, tất cả đều vô cùng lo lắng. Nhưng buổi tối hôm nay, bọn họ không thấy Đường Ngạo đi xung quanh, cũng không nhìn thấy cái đuôi nhỏ là Mạt Mạt và Gâu Gâu nữa. Trong lều không có đèn, mặc dù quốc gia đã mắc đường dây điện nhưng Hải Mạt Mạt không biết dùng.
Có lẽ bởi vì mưa quá lớn, lần đầu tiên Đường Ngạo không ra ngoài. Anh ngồi trong lều, Hải Mạt Mạt dính lấy anh. Mặc dù bây giờ anh hơi tý là nổi giận, nhưng Hải Mạt Mạt cậy tốc độ khôi phục của mình nhanh nên không thèm để ý đến những thương tích nhỏ ấy.
Tia chớp thỉnh thoảng lóe lên ở phía chân trời, đôi mắt màu vàng kim của Đường Ngạo vẫn nhìn chằm chằm vào trong ngực mình — Anh đang quan sát Hải Mạt Mạt.
Hải Mạt Mạt ngồi trên đùi anh: “Ba. . . . . .” Cô ôm Đường Ngạo, mặc cho anh nhìn.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô. Khi ngón tay chạm lên làn da mềm mại của cô, anh bỗng run lên như có dòng điện chạy qua. Anh thích thú, không ngừng vuốt ve.
Khi đó, Hải Mạt Mạt mặc áo khoác quân phục rộng thùng thình, bên trong là áo len và quần jean. Lều dựng ở chỗ cao nên không bị nước vào. Nhưng mưa rơi lộp độp trên lớp vải không thấm nước khiến không gian nho nhỏ cứ rung lên không ngừng.
Gâu Gâu nằm ở cửa, đôi lúc lại vẫy vẫy tai.
Hải Mạt Mạt thỉnh thoảng sờ xem nó có bị mưa hắt ướt không, mặc dù ba người chen chúc trong một cái lều nhỏ có vẻ vô cùng chật chội, nhưng cô cảm thấy như vậy rất hạnh phúc. Thật tốt, chúng ta vẫn được ở bên nhau.
Lần này mưa to liên miên mấy ngày, rất nhiều nơi bị lụt. Hơn nữa còn gặp phải vấn đề nan giải hơn đó là tình hình ở những khu bị lây trong giai đoạn dọn dẹp chuyển biến xấu.
Khi nước chảy qua khu bị lây đã khiến đại đa số nước ngầm bị ô nhiễm. Nguồn nước không sạch là trí mạng đối với con người, rất nhiều người dùng phải nguồn nước ô nhiễm đã xuất hiện biến dị.
Quốc gia thông báo khẩn, tất cả dân chúng chỉ có thể uống nước từ hệ thống công ty cung cấp nước uống. Nhưng ở những vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh vẫn không tránh khỏi bị lây bệnh.
Chính phủ giao cho chính quyền các cấp phân phát Thánh Ân xuống từng địa phương, thuốc trừ độc Người Bảo Vệ cũng được phát cho mỗi nhà. Ra nghiêm lệnh mọi người phải làm tốt công tác tiêu độc, tránh tiếp xúc với nguồn truyền bệnh.
Hải Minh Tiển vẫn rất bận rộn, quân đội không cho anh ta biết tình hình hiện nay của Hải Mạt Mạt. Đường Diệu Thiên cũng chỉ nói Hải Mạt Mạt đang ở chỗ vợ ông. Hải Minh Tiển không hề nghi ngờ bởi anh ta biết Đường lão tướng quân sẽ không bạc đãi Mạt Mạt .
Chuyện lần này mặc dù không phải anh ta trực tiếp phạm tội, nhưng cũng không tránh khỏi liên can. Nếu xét xử theo tội danh, anh ta bị bắn chết một vạn lần cũng không đủ để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng. Dưới tình huống này, anh ta không muốn liên lụy đến Hải Mạt Mạt.
Cũng may hiện giờ anh ta còn hữu dụng, quốc gia cũng không lập tức hành hình. Anh ta ngày ngày sống trong phòng thí nghiệm. Sau nước sát trùng và Thánh Ân, anh ta còn nghiên cứu ra một loại thuốc làm sạch nguồn nước. Một loại sinh khuẩn có ích, không chỉ có thể giết hết Người Tiến Hóa mà còn có thể tiêu diệt hết vi khuẩn có hại khác trong nước.
Chỉ có điều nguồn nước phân bố quá rộng, loại sinh khuẩn có ích này lại phải phối theo đúng liều lượng. Quốc gia bây giờ cũng chỉ có thể bảo đảm nước trong hệ thống cung cấp nước của công ty là an toàn.
Mà tình huống ở thành phố E cũng không quá khả quan, mưa to liên miên hơn mười ngày, rất nhiều nơi trong thành phố E đã bị ngập. Hải Mạt Mạt cùng Đường Ngạo, Gâu Gâu gần như bị cô lập trong một chiếc lều. Chất lượng chiếc lều này rất tốt, bên trong không bị nước vào, nhưng không tránh khỏi lạnh.
Hải Mạt Mạt ngày ngày đi ra ngoài nhặt thức ăn, trở lại liền ôm Gâu Gâu sà vào lòng Đường Ngạo. Đường Ngạo vừa tiếp xúc với thể dịch của cô thì nhiệt độ cơ thể sẽ tăng cao. Tùy xem tiếp xúc bao nhiêu, có lúc tiếp xúc nhiều, nhiệt độ cơ thể anh có thể lên đến khoảng 50 độ.
Hải Mạt Mạt quả thật coi anh thành lò sưởi, không có việc gì liền hôn anh.
Gâu Gâu mặc dù có lông, nhưng nó cũng cảm thấy người anh ấm hơn thế là ngày ngày cùng Hải Mạt Mạt dính lấy anh. Anh hiện giờ cũng không quá bài xích hai người, có lúc còn có thể đưa tay ra ôm cả một người một chó vào lòng.
Nơi này còn ba người vậy nên vấn đề nguồn nước thành chủ đề được mọi người quan tâm nhất. Hơn mười ngày đều chỉ nhìn thấy Hải Mạt Mạt ra ngoài nhặt đồ ăn, mọi người đều lo lắng không thôi. Cư dân mạng chỉ có thể dùng lượng thức ăn cô nhặt để đoán xem hai người kia còn sống hay không.
Vô số người tự phát chuẩn bị áo mưa và thiết bị sưởi ấm cho họ. Trên mạng cứ blog nào nhắc tới Hải Mạt Mạt, Gâu Gâu, Đường Ngạo thì số lượt xem sẽ không thấp hơn mười nghìn.
Truyền thông hận không thể xé rách lưới điện chui vào chụp cho đã.
Mà thời gian của Hải Mạt Mạt cũng cứ đơn điệu lặp lại như vậy, cũng may cô coi đó là hạnh phúc.
Sau trận mưa to, truyền thông quốc gia phát hiện ra một chuyện kinh khủng khác – Trong lòng sông Bách Lộ lại xuất hiện thêm mấy con zombie! Không, không, không phải mấy con, theo tính toán chính xác thì sợ không dưới mười con.
Hai con zombie mắt màu vàng, còn lại tất cả đều là màu bạc.
Mọi người rối rít yêu cầu quân đội giải quyết chúng, ai biết bọn chúng có thể tạo thành nguy hiểm cho đám người Hải Mạt Mạt hay không? !
Quân đội ngoài mặt đồng ý, trên thực tế lại cố tình dùng dằng. Bọn họ không thể xử lý Đường Ngạo, nhưng cũng không thể để anh ta như vậy mãi được. Nếu như không có Đường tướng quân, họ không tiện trở mặt, thì đã sớm bắt anh ta để làm thí nghiệm hoặc giết luôn rồi.
Mà lúc này hơn mười con zombie lại xuất hiện rất đúng lúc. Để bọn chúng đánh nhau sống dở chết giở, hay tốt nhất là cùng chết, đây mới là kết cục Chính phủ muốn thấy. Mặc dù hơi vô tình, nhưng cũng chỉ còn cách đó.
Trong một lần đi nhặt đồ ăn, Hải Mạt Mạt cũng gặp được hơn mười con zombie này, trong đó còn có mấy người quen cũ – Hải Lam, Hà Hợp, Lưu Vân Mỹ. Zombie màu bạc có tổng cộng mười một con. Cô chạy như bay đến ôm cổ Hải Lam, Hải Lam ha ha mấy tiếng. Hà Hợp vẫn nhớ lần trước Hải Mạt Mạt khiến nó rớt cấp nên không dám tới gần, không thể làm gì khác hơn là đi trêu Gâu Gâu.
Gâu Gâu dùng thức ăn cho chó đóng hộp bôi lên mặt nó.
Đang lúc mọi người vui mừng gặp nhau thì hai con zombie màu vàng phát hiện ra bọn họ. Chính là hai con zombie thủ lĩnh!
Bọn chúng bắt đầu đuổi bắt mười một con zombie màu bạc. Hà Hợp không dễ gì mới lên được cấp này, nó không muốn bị bắt vậy nên cuống cuồng bỏ chạy. Hải Lam cũng biết bây giờ hơn mười con zombie màu bạc không phải đối thủ của bọn chúng, đành phải chạy tứ tán bốn phía.
Hai con zombie mắt màu vàng nhanh chóng phát hiện ra Gâu Gâu. Mặc dù nó mãn cấp lâu nhất, nhưng hình thể hạn chế quá lớn. Trong tất cả zombie màu bạc, chỉ có nó là sức chiến đấu yếu nhất, nhưng lại ngon nhất.
Gâu Gâu vừa sủa inh ỏi vừa co cẳng chạy. Nhưng tốc độ của nó dù sao cũng không bằng hai con zombie màu vàng.
Quần chúng bên ngoài lưới điện cũng sợ hết hồn, vừa hô cố lên, vừa cố gắng liên lạc với quân bộ yêu cầu cứu viện. Hải Mạt Mạt đương nhiên không chạy, cô xông lên đánh nhau với hai con zombie màu vàng. Nhưng dù sao cô cũng chỉ có một người hai tay, ngăn con này con kia lại đuổi theo.
Cô mệt rã rời, Gâu Gâu cũng chạy đến mức không thở nổi, cuối cùng một cái tay sau lưng đã bắt được nó. Nó ô ô mấy tiếng, quyết định dùng hai móng trước bịt mắt lại. Khi con zombie mắt vàng chuẩn bị cắn một cái, đột nhiên một luồng sức mạnh từ phía sau nó đánh tới. Nó lảo đảo về phía trước mấy bước, sau đó ngã đập mặt xuống đất.
Nó tức giận quay đầu lại, chỉ thấy Đường Ngạo lạnh lùng đứng sau nó. Nó định gầm gừ, lại sợ sát ý kinh khủng trong mắt Đường Ngạo. Đường Ngạo chỉ đi tới trước mặt nó, dễ dàng tách đôi tay cứng như gọng kìm của nó ra.
Anh nhấc Gâu gâu còn đang dùng móng trước che mắt, do dự một chút. . . Sau đó dưới cái nhìn của mọi người, anh đem Gâu Gâu trả cho Hải Mạt Mạt đang ngã ngồi trên mặt đất.
Trong phút chốc, tiếng hoan hô như sấm dậy.
Cô tìm ở lòng sông cả một ngày, đôi tay cũng đã không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa. Nhưng với diện tích của sông Bách Lộ, dựa vào một mình cô thì không thể nào tìm hết được. Cô đã kiệt sức, không thể làm gì khác hơn là quay về bên cạnh Đường Ngạo.
Đường Ngạo đã không còn sức đuổi theo Gâu Gâu nữa rồi. Gâu Gâu lúc trước còn đứng ở xa, cuối cùng từ từ công thức ăn cho chó đóng hộp nó thích ăn nhất nhẹ nhàng đặt lên đùi Đường Ngạo.
Môi Đường Ngạo khô khốc, có lẽ anh không cảm thấy khó chịu, nhưng thân thể anh thật sắp chết rồi.
Hải Mạt Mạt nhẹ nhàng đi đến gần, liếm hôn môi anh.
Cánh môi khô khốc dần mềm lại, anh từ từ mở mắt ra. Trước mắt là mái tóc dài màu vàng kim, anh dựa lưng vào tảng đá, Hải Mạt Mạt nằm trong lòng anh. Chất lỏng thơm ngọt làm dịu cánh môi, anh chỉ cảm thấy như bị bỏng.
Nhưng đây là lần đầu tiên từ sau khi thân thể mất đi tri giác anh có thể cảm thấy đau. Tay phải anh ôm eo Hải Mạt Mạt, dùng sức kéo cô vào lòng, đầu lưỡi của anh cũng thử đưa ra cạy mở khớp hàm cô.
Dòng cam tuyền uốn lượn quanh đầu lưỡi, sau đó dần dần nóng lên; dường như mỗi tấc thân thể răng môi dòng nước chảy qua đều bị thiêu thành tro. Thế nhưng anh lại vô cùng thích loại cảm giác này. Đây là liên hệ duy nhất giữa anh cùng thân thể mình. Anh tham lam mút lấy dòng nước trong veo trong miệng cô. Hải Mạt Mạt khua tay phải trên mặt đất, cầm được một chai không biết là cái gì.
Cô không kịp nhìn, miễn cưỡng đẩy lồng ngực Đường Ngạo. Đường Ngạo vô cùng thô bạo kéo cô trở lại, hình như môi cũng đã chảy máu. Anh càng hưng phấn, cái cảm giác đau đớn nóng như lửa đốt truyền đến từng ngóc ngách. Hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề.
Hải Mạt Mạt liền nhân lúc thân thể anh có thể cảm nhận được đột nhiên uống một hớp nước, chờ anh hôn lại chậm rãi đút cho anh.
Anh không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy sau khi hơi thở của cô tiến vào thân thể mình thì cảm giác mờ mịt, chết lặng lại dần biến mất. Thân thể mặc dù đau đớn khó chịu nhưng cảm giác lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh đẩy Hải Mạt Mạt ngã xuống đất, đầu lưỡi dùng sức cướp đoạn cam lộ trong miệng cô.
Hải Mạt Mạt cứ từng ngụm từng ngụm đút cho anh. Thứ kia cô không có thời gian nhìn, có lẽ là sữa. Đường Ngạo và cô cứ dây dưa như vậy một lúc lâu. Uống chừng hai chai, lúc này anh mới chưa thỏa mãn buông cô ra.
Hải Mạt Mạt thử đưa chocolate cho anh, anh do dự một chút, cuối cùng cũng để cô đút chocolate vào miệng. Chocolate thơm ngọt tan ra ở đầu lưỡi, anh lại có thể nếm được mùi vị. Não bắt đầu ra lệnh tiết nước bọt, miếng chocolate dần bị anh nuốt xuống.
Hải Mạt Mạt mừng như điên, vội hôn anh tiếp. Quấn quít cùng anh một lúc lâu, lại đút cho anh ít thực phẩm có nhiệt lượng cao. Ánh mắt Đường Ngạo vẫn trống rỗng, nhưng không còn kháng cự nữa, anh lặng lẽ nuốt những thứ đó xuống.
Hải Mạt Mạt rất thông minh, cô lập tức nhận ra là Người Tinh Lọc của mình có tác dụng áp chế Người Tiến Hóa trong cơ thể anh, có thể làm cho đầu lưỡi của anh tạm thời khôi phục tri giác.
Cô vô cùng vui vẻ, vội đến bên lưới điện thu thập tất cả đồ ăn nhiều nhiệt lượng và nhiều mỡ về. Đường Diệu Thiên nhìn mà chua xót, suy nghĩ hồi lâu bèn sai người đưa cho cô một cái lều.
Hải Mạt Mạt đem lều đến bên cạnh tảng đá Đường Ngạo ngồi, cô rất thông minh, nhìn một lúc là lắp được.
Mọi người lúc này mới nhận ra ngoại trừ đồ ăn thì còn phải chuẩn bị cho bọn họ những thứ khác. Fan của tổng giám đốc Đường lập tức chuẩn bị quần áo cho anh, từ áo trong, quần lót đến áo ngoài, áo khoác v…v…
Fan Hải Mạt Mạt cũng không chịu thua kém, ngoài quần áo thì ngay cả đồ vệ sinh cá nhân, khăn lông…. Cái gì cũng chuẩn bị đủ.
Fan Gâu Gâu không chỉ chuẩn bị cho nó thức ăn ngon mà ngay cả khăn lông hút nước, chổi lông cũng mang tới.
Tô Bách và Vương Phượng hôm sau mới tới được, anh ta trực tiếp điều máy bay trực thăng của tập đoàn ASA thả dù một rương trái cây, hoa quả tươi.
Nhưng ở đây không có biện pháp bảo quản, cuối cùng mọi người nhất trí không thể để như vậy được! Hải Mạt Mạt ăn thức ăn của con người, cô là người, vì vậy quyết liệt yêu cầu Chính phủ mở điện thông nước cho khu cách ly.
Chính phủ vô cùng đau đầu, cuối cùng hết cách, bọn họ đành mắc một đường dây điện thoại, một đường dây điện, cùng một đường dây mạng.
Hải Mạt Mạt không dùng, mà cô cũng không có thời gian dùng. Đường Ngạo mỗi bữa trước khi ăn đều phải hôn cô chừng nửa tiếng mới chịu ăn. Gần đây anh vẫn không thân thiện với Gâu Gâu, nhưng cũng không đuổi theo đòi ăn nó nữa. Bình thường Gâu Gâu ở cùng anh trong một cái lều, anh thường vừa ăn vừa liếc nhìn nó một cái.
Gâu Gâu vẫn luôn có cảm giác mình đang bị dùng để ăn với cơm.
Trí nhớ của Đường Ngạo vô cùng kém, mỗi lần Hải Mạt Mạt dẫn anh vào lều cho ăn xong, anh sẽ lại rời đi. Sau đó cũng lang thang không mục đích khắp thành phố E khô cằn như những con zombie khác.
Lúc này, Hải Mạt Mạt sẽ lẳng lặng đi theo phía sau anh. Có lúc anh sẽ xua đuổi. Anh đuổi thì Hải Mạt Mạt bỏ chạy, chờ anh không đuổi theo nữa lại lũn cũn đi theo như cái đuôi nhỏ.
Người bên ngoài lưới điện thường sẽ trông thấy cảnh tượng như sau: Đường Ngạo ánh mắt đờ đẫn lang thang trong thành phố E hoang vu, đi theo sau lưng cách anh không xa là một cô gái. Một con chó trắng nhỏ chạy nhảy, vui đùa bên chân bọn họ.
Khi đó là cuối tháng một, là lúc rét nhất năm. Hải Mạt Mạt thường mặc áo khoác quân phục màu xanh lá cây, khuôn mặt nhỏ lạnh đến đỏ bừng. Nhưng cho dù mưa gió hay tuyết rơi, là ngày hay đêm, cô vẫn luôn đi theo phía sau anh, chưa bao giờ ngừng.
Đến tối, cô buồn ngủ nhưng Đường Ngạo lại không cần nghỉ ngơi. Hệ thống thần kinh của anh vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ đông.
Hải Mạt Mạt sợ anh đi lạc, lại sợ mình ngủ quên mất, bèn dùng dây thừng fan Gâu Gâu đưa buộc một đầu vào eo anh, đầu còn lại thì buộc quanh eo mình.
Quần chúng bên ngoài đứng nhìn mà đau lòng không dứt, hứa sẽ giúp cô để ý hướng đi của Đường Ngạo, cô cũng không nghe, vẫn ngày ngày đi theo Đường Ngạo.
Chớp mắt đã qua nửa tháng, Đường Ngạo rốt cuộc cũng hình thành thói quen mỗi sáng trưa tối quay về lều. Trước khi ăn cơm anh sẽ chủ động hôn Hải Mạt Mạt, nửa tiếng sau, Người Tinh Lọc trong cơ thể Hải Mạt Mạt sẽ mềm hoá đầu lưỡi của anh.
Khi Người Tinh Lọc xâm nhập, virus trong cơ thể anh sẽ tạm thời biến mất, anh có thể nhận ra được mùi vị.
Nhưng lần này Người Tiến Hóa trong cơ thể anh quả thật vô cùng ngoan cố, thể dịch của Hải Mạt Mạt cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt hết. Cô cũng không nản lòng, dù sao Đường Ngạo chịu ăn là tốt rồi.
Sau mấy trận mưa rào, thành phố E xuất hiện những ao nước. Hải Mạt Mạt sẽ dùng khăn lông dấp nước, nhân lúc anh ăn cơm xong lau sạch sẽ cho anh, sau đó giúp anh thay quần áo.
Tóc anh dài rất nhanh, râu cũng vậy. Có lẽ là vì gene thay đổi nên tóc và râu của anh đều biến thành màu vàng. Hải Mạt Mạt sẽ dùng máy cạo fan Gâu Gâu đưa cắt tóc cho anh.
Trước đây, tất cả mọi người đều cho rằng Mạt Mạt là nữ thần, cho đến khi bọn họ nhìn thấy kiểu tóc cô cắt cho ba mình liền orz.
Trong khu cách đầy đủ đồ dùng hàng ngày, nhưng Hải Mạt Mạt không biết quản lý. Quân đội không chấp nhận được, bắt đầu hạn chế quần chúng quăng đồ ăn vào bên trong lưới điện. Nếu không thành phố E sẽ thành bãi rác mất.
Nhưng bọn họ không ngăn được quần chúng vây xem. Vô số ánh mắt ở bên ngoài lưới điện ngày đêm chăm chú dõi theo một zombie một người một chó. Khi bọn họ phát hiện Đường Ngạo bắt đầu ăn đồ ăn Hải Mạt Mạt mang về thì đồng loạt reo hò.
Mà ngày hôm sau, có một nhiếp ảnh gia ngày đêm theo dõi tình hình khu cách ly đã chụp được một tấm hình. Dưới trời chiều vô ngần, trên mảnh đất đen khô cằn, Hải Mạt Mạt quỳ bên một vũng nước giặt quần áo, Đường Ngạo ngồi ở bên cạnh cô đột nhiên xoay người lại hôn lên má cô. Sau khi bức ảnh được tung lên mạng một phút đã được cư dân mạng thi nhau truyền tay, mọi người gọi đây là “Lời gọi của trái tim”.
Buổi tối hôm ấy, mưa to mưa tầm tã, sấm sét ầm ầm.
Bên ngoài có quần chúng đội mưa đến xem, tất cả đều vô cùng lo lắng. Nhưng buổi tối hôm nay, bọn họ không thấy Đường Ngạo đi xung quanh, cũng không nhìn thấy cái đuôi nhỏ là Mạt Mạt và Gâu Gâu nữa. Trong lều không có đèn, mặc dù quốc gia đã mắc đường dây điện nhưng Hải Mạt Mạt không biết dùng.
Có lẽ bởi vì mưa quá lớn, lần đầu tiên Đường Ngạo không ra ngoài. Anh ngồi trong lều, Hải Mạt Mạt dính lấy anh. Mặc dù bây giờ anh hơi tý là nổi giận, nhưng Hải Mạt Mạt cậy tốc độ khôi phục của mình nhanh nên không thèm để ý đến những thương tích nhỏ ấy.
Tia chớp thỉnh thoảng lóe lên ở phía chân trời, đôi mắt màu vàng kim của Đường Ngạo vẫn nhìn chằm chằm vào trong ngực mình — Anh đang quan sát Hải Mạt Mạt.
Hải Mạt Mạt ngồi trên đùi anh: “Ba. . . . . .” Cô ôm Đường Ngạo, mặc cho anh nhìn.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô. Khi ngón tay chạm lên làn da mềm mại của cô, anh bỗng run lên như có dòng điện chạy qua. Anh thích thú, không ngừng vuốt ve.
Khi đó, Hải Mạt Mạt mặc áo khoác quân phục rộng thùng thình, bên trong là áo len và quần jean. Lều dựng ở chỗ cao nên không bị nước vào. Nhưng mưa rơi lộp độp trên lớp vải không thấm nước khiến không gian nho nhỏ cứ rung lên không ngừng.
Gâu Gâu nằm ở cửa, đôi lúc lại vẫy vẫy tai.
Hải Mạt Mạt thỉnh thoảng sờ xem nó có bị mưa hắt ướt không, mặc dù ba người chen chúc trong một cái lều nhỏ có vẻ vô cùng chật chội, nhưng cô cảm thấy như vậy rất hạnh phúc. Thật tốt, chúng ta vẫn được ở bên nhau.
Lần này mưa to liên miên mấy ngày, rất nhiều nơi bị lụt. Hơn nữa còn gặp phải vấn đề nan giải hơn đó là tình hình ở những khu bị lây trong giai đoạn dọn dẹp chuyển biến xấu.
Khi nước chảy qua khu bị lây đã khiến đại đa số nước ngầm bị ô nhiễm. Nguồn nước không sạch là trí mạng đối với con người, rất nhiều người dùng phải nguồn nước ô nhiễm đã xuất hiện biến dị.
Quốc gia thông báo khẩn, tất cả dân chúng chỉ có thể uống nước từ hệ thống công ty cung cấp nước uống. Nhưng ở những vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh vẫn không tránh khỏi bị lây bệnh.
Chính phủ giao cho chính quyền các cấp phân phát Thánh Ân xuống từng địa phương, thuốc trừ độc Người Bảo Vệ cũng được phát cho mỗi nhà. Ra nghiêm lệnh mọi người phải làm tốt công tác tiêu độc, tránh tiếp xúc với nguồn truyền bệnh.
Hải Minh Tiển vẫn rất bận rộn, quân đội không cho anh ta biết tình hình hiện nay của Hải Mạt Mạt. Đường Diệu Thiên cũng chỉ nói Hải Mạt Mạt đang ở chỗ vợ ông. Hải Minh Tiển không hề nghi ngờ bởi anh ta biết Đường lão tướng quân sẽ không bạc đãi Mạt Mạt .
Chuyện lần này mặc dù không phải anh ta trực tiếp phạm tội, nhưng cũng không tránh khỏi liên can. Nếu xét xử theo tội danh, anh ta bị bắn chết một vạn lần cũng không đủ để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng. Dưới tình huống này, anh ta không muốn liên lụy đến Hải Mạt Mạt.
Cũng may hiện giờ anh ta còn hữu dụng, quốc gia cũng không lập tức hành hình. Anh ta ngày ngày sống trong phòng thí nghiệm. Sau nước sát trùng và Thánh Ân, anh ta còn nghiên cứu ra một loại thuốc làm sạch nguồn nước. Một loại sinh khuẩn có ích, không chỉ có thể giết hết Người Tiến Hóa mà còn có thể tiêu diệt hết vi khuẩn có hại khác trong nước.
Chỉ có điều nguồn nước phân bố quá rộng, loại sinh khuẩn có ích này lại phải phối theo đúng liều lượng. Quốc gia bây giờ cũng chỉ có thể bảo đảm nước trong hệ thống cung cấp nước của công ty là an toàn.
Mà tình huống ở thành phố E cũng không quá khả quan, mưa to liên miên hơn mười ngày, rất nhiều nơi trong thành phố E đã bị ngập. Hải Mạt Mạt cùng Đường Ngạo, Gâu Gâu gần như bị cô lập trong một chiếc lều. Chất lượng chiếc lều này rất tốt, bên trong không bị nước vào, nhưng không tránh khỏi lạnh.
Hải Mạt Mạt ngày ngày đi ra ngoài nhặt thức ăn, trở lại liền ôm Gâu Gâu sà vào lòng Đường Ngạo. Đường Ngạo vừa tiếp xúc với thể dịch của cô thì nhiệt độ cơ thể sẽ tăng cao. Tùy xem tiếp xúc bao nhiêu, có lúc tiếp xúc nhiều, nhiệt độ cơ thể anh có thể lên đến khoảng 50 độ.
Hải Mạt Mạt quả thật coi anh thành lò sưởi, không có việc gì liền hôn anh.
Gâu Gâu mặc dù có lông, nhưng nó cũng cảm thấy người anh ấm hơn thế là ngày ngày cùng Hải Mạt Mạt dính lấy anh. Anh hiện giờ cũng không quá bài xích hai người, có lúc còn có thể đưa tay ra ôm cả một người một chó vào lòng.
Nơi này còn ba người vậy nên vấn đề nguồn nước thành chủ đề được mọi người quan tâm nhất. Hơn mười ngày đều chỉ nhìn thấy Hải Mạt Mạt ra ngoài nhặt đồ ăn, mọi người đều lo lắng không thôi. Cư dân mạng chỉ có thể dùng lượng thức ăn cô nhặt để đoán xem hai người kia còn sống hay không.
Vô số người tự phát chuẩn bị áo mưa và thiết bị sưởi ấm cho họ. Trên mạng cứ blog nào nhắc tới Hải Mạt Mạt, Gâu Gâu, Đường Ngạo thì số lượt xem sẽ không thấp hơn mười nghìn.
Truyền thông hận không thể xé rách lưới điện chui vào chụp cho đã.
Mà thời gian của Hải Mạt Mạt cũng cứ đơn điệu lặp lại như vậy, cũng may cô coi đó là hạnh phúc.
Sau trận mưa to, truyền thông quốc gia phát hiện ra một chuyện kinh khủng khác – Trong lòng sông Bách Lộ lại xuất hiện thêm mấy con zombie! Không, không, không phải mấy con, theo tính toán chính xác thì sợ không dưới mười con.
Hai con zombie mắt màu vàng, còn lại tất cả đều là màu bạc.
Mọi người rối rít yêu cầu quân đội giải quyết chúng, ai biết bọn chúng có thể tạo thành nguy hiểm cho đám người Hải Mạt Mạt hay không? !
Quân đội ngoài mặt đồng ý, trên thực tế lại cố tình dùng dằng. Bọn họ không thể xử lý Đường Ngạo, nhưng cũng không thể để anh ta như vậy mãi được. Nếu như không có Đường tướng quân, họ không tiện trở mặt, thì đã sớm bắt anh ta để làm thí nghiệm hoặc giết luôn rồi.
Mà lúc này hơn mười con zombie lại xuất hiện rất đúng lúc. Để bọn chúng đánh nhau sống dở chết giở, hay tốt nhất là cùng chết, đây mới là kết cục Chính phủ muốn thấy. Mặc dù hơi vô tình, nhưng cũng chỉ còn cách đó.
Trong một lần đi nhặt đồ ăn, Hải Mạt Mạt cũng gặp được hơn mười con zombie này, trong đó còn có mấy người quen cũ – Hải Lam, Hà Hợp, Lưu Vân Mỹ. Zombie màu bạc có tổng cộng mười một con. Cô chạy như bay đến ôm cổ Hải Lam, Hải Lam ha ha mấy tiếng. Hà Hợp vẫn nhớ lần trước Hải Mạt Mạt khiến nó rớt cấp nên không dám tới gần, không thể làm gì khác hơn là đi trêu Gâu Gâu.
Gâu Gâu dùng thức ăn cho chó đóng hộp bôi lên mặt nó.
Đang lúc mọi người vui mừng gặp nhau thì hai con zombie màu vàng phát hiện ra bọn họ. Chính là hai con zombie thủ lĩnh!
Bọn chúng bắt đầu đuổi bắt mười một con zombie màu bạc. Hà Hợp không dễ gì mới lên được cấp này, nó không muốn bị bắt vậy nên cuống cuồng bỏ chạy. Hải Lam cũng biết bây giờ hơn mười con zombie màu bạc không phải đối thủ của bọn chúng, đành phải chạy tứ tán bốn phía.
Hai con zombie mắt màu vàng nhanh chóng phát hiện ra Gâu Gâu. Mặc dù nó mãn cấp lâu nhất, nhưng hình thể hạn chế quá lớn. Trong tất cả zombie màu bạc, chỉ có nó là sức chiến đấu yếu nhất, nhưng lại ngon nhất.
Gâu Gâu vừa sủa inh ỏi vừa co cẳng chạy. Nhưng tốc độ của nó dù sao cũng không bằng hai con zombie màu vàng.
Quần chúng bên ngoài lưới điện cũng sợ hết hồn, vừa hô cố lên, vừa cố gắng liên lạc với quân bộ yêu cầu cứu viện. Hải Mạt Mạt đương nhiên không chạy, cô xông lên đánh nhau với hai con zombie màu vàng. Nhưng dù sao cô cũng chỉ có một người hai tay, ngăn con này con kia lại đuổi theo.
Cô mệt rã rời, Gâu Gâu cũng chạy đến mức không thở nổi, cuối cùng một cái tay sau lưng đã bắt được nó. Nó ô ô mấy tiếng, quyết định dùng hai móng trước bịt mắt lại. Khi con zombie mắt vàng chuẩn bị cắn một cái, đột nhiên một luồng sức mạnh từ phía sau nó đánh tới. Nó lảo đảo về phía trước mấy bước, sau đó ngã đập mặt xuống đất.
Nó tức giận quay đầu lại, chỉ thấy Đường Ngạo lạnh lùng đứng sau nó. Nó định gầm gừ, lại sợ sát ý kinh khủng trong mắt Đường Ngạo. Đường Ngạo chỉ đi tới trước mặt nó, dễ dàng tách đôi tay cứng như gọng kìm của nó ra.
Anh nhấc Gâu gâu còn đang dùng móng trước che mắt, do dự một chút. . . Sau đó dưới cái nhìn của mọi người, anh đem Gâu Gâu trả cho Hải Mạt Mạt đang ngã ngồi trên mặt đất.
Trong phút chốc, tiếng hoan hô như sấm dậy.