Chương 80: Liều thuốc Người Tinh Lọc
Cảm giác tê liệt càng ngày càng nghiêm trọng, Đường Ngạo không biết làm sao, chỉ đành phải gọi điện thoại cho Tô Bách, yêu cầu anh ta dùng tất cả mọi cách lập tức liên lạc với Hải Minh Tiển. Tô Bách hiện giờ cũng đã là Phó tổng giàu có của Tập đoàn ASA rồi, anh ta nhờ vài mối quan hệ, dùng thêm chút tiền, cuối cùng cũng tìm được người truyền tin tức.
Hải Minh Tiển hiện nay gần như đã bị sống cách ly, cũng may là anh say mê thí nghiệm, nghiên cứu khoa học quen rồi. Lúc này được nghe về tình hình bên ngoài, anh ta cũng vô cùng kinh ngạc.
Nếu anh ta yêu cầu ra ngoài, quân đội chắc chắn sẽ không cho phép. Anh ta chỉ đành tìm Đường Diệu Thiên.
Quan hệ của Đường Diệu Thiên và Đường Ngạo mặc dù không tốt, nhưng dù sao cũng là cha con. Hiện giờ virus trong người Đường Ngạo nghiêm trọng thế nào, sao ông lại không biết. Nghe nói Hải Minh Tiển có cách chữa trị, ông lập tức yên lòng vài phần. Ngay ngày hôm sau liền dẫn Hải Minh Tiển đến thành phố E.
Tình trạng thành phố E lúc này vẫn khiến Hải Minh Tiển kinh ngạc, nhưng nghĩ đến tốc độ thăng cấp của virus này, âu cũng là hành động bất đắc dĩ.
Anh ta yêu cầu được đến khu cách ly, Đường Diệu Thiên quả quyết cự tuyệt. Anh ta chỉ đành đứng cách lưới điện gặp mặt Đường Ngạo.
Tay trái của Đường Ngạo đã hoàn toàn mất cảm giác, đang định túm lấy Hải Minh Tiển chửi cho một trận, Hải Minh Tiển đã dùng một câu chặn họng anh: “Cậu khôi phục cảm giác bằng cách nào vậy? !”
Tổng giám đốc Đường dù da mặt dày như tường thành cũng không dám nói! Anh chỉ đành uyển chuyển gợi ý: “Tôi cảm thấy virus Người Tinh Lọc trong cơ thể tôi vẫn có tác dụng ức chế virus Người Tiến Hóa. Anh có thể điều chế chút Người Tinh Lọc nồng độ cao cho tôi được không? !”
Hải Minh Tiển vò tóc, thật ra lý do khiến Người Tiến Hóa sau khi tiến vào thân thể con người khó chữa khỏi là bởi vì liều lượng thuốc rất khó xác định. Virus một khi tác động đến thân thể con người sẽ kích thích đột biến. Một khi đã thăng cấp, tùy thể chất mỗi người khác nhau mà lượng thuốc cũng có sự khác biệt.
Không những thế, Người Tinh Lọc vốn cũng có hại cho thân thể con người. Cho nên chỉ khi xác định được liều thuốc của cả Người Tinh Lọc và Người Tiến Hóa mới có thể khiến chúng hoàn toàn tiêu diệt lẫn nhau.
Người Tiến Hóa đời đầu dễ giết bởi vì ức chế virus tương đối đơn giản, liều thuốc cũng dễ xác định. Nhưng một khi thăng cấp, tùy thể chất mỗi người mà sẽ xuất hiện những phản ứng bất đồng, lúc này muốn tiêu diệt lại hết sức khó khăn.
Cho nên anh ta hoàn toàn không thể ngờ Đường Ngạo có thể khôi phục ý thức: “Nồng độ thế nào? ! Cậu phải nói cho tôi biết cụ thể quá trình khôi phục, tôi mới phối thuốc được chứ.”
Trên mặt Tổng giám đốc Đường hiện lên màu đỏ khả nghi: “Là. . . . . . Nhạt hơn máu một chút, đậm hơn nước bọt một chút. . . . . .”
Hải Minh Tiển sa sầm mặt: “Cậu có biết nồng độ giữa chúng chênh lệch bao nhiêu không? !”
“Tôi. . . . . .” Tổng giám đốc Đường vò đầu bứt tai nửa giờ, vẫn không thể không biết xấu hổ mà nói ra được.
Nhưng cảm giác tê dại này nhanh chóng lan ra nửa người.
Anh cũng không trông cậy vào Hải Minh Tiển được nữa rồi, aiz.
Hải Minh Tiển cũng mặc kệ, đang lúc anh ta nói chuyện với Đường Ngạo, Gâu Gâu ngậm một chiếc đĩa ném đi tới. Nhìn thấy anh ta, nói vội vẫy đuôi sủa gâu gâu đi tìm Hải Mạt Mạt.
Chỉ chốc lát sau Hải Mạt Mạt liền chạy tới, vừa nhìn thấy Hải Minh Tiển mắt cô như phát sáng: “Ba!”
Hải Minh Tiển biến sắc: “Đường tướng quân, xưa nay tôi kính trọng ngài tín nghĩa, nhưng tại sao Mạt Mạt lại ở đây?!” Anh ta xưa nay luôn kiềm chế giờ cũng nổi trận lôi đình, “Hay là vì con trai ngài ở đây, cho nên ngài bắt Mạt Mạt ở đây cùng anh ta? !”
Đường Diệu Thiên hừ lạnh: “Anh có thể khuyên được Mạt Mạt rời khỏi đây, lão già này cảm tạ tám đời tổ tông nhà anh.”
Hải Minh Tiển cũng chỉ có thể cách lưới điện tỉ mỉ quan sát Hải Mạt Mạt. Mặc dù nơi này chỉ còn là một vùng đất cằn cỗi, nhưng trên người cô vẫn rất sạch sẽ. Từ quần áo mặc cho đến khí sắc, xem ra hoàn toàn không phải chịu khổ. Anh ta dịu giọng nói: “Mạt Mạt, sao con lại ở đây?”
Hải Mạt Mạt vui vẻ huơ tay múa chân: “Con ở đây với ba Đường.”
Hải Minh Tiển liếc mắt nhìn Đường Ngạo, tổng giám đốc Đường hừ lạnh một tiếng, nhưng có chút chột dạ nhìn ra chỗ khác. Đường Diệu Thiên ngẩn ra . . . . Thằng con ông xưa nay quen thói vênh váo tự đắc, đã bao giờ có vẻ mặt chột dạ như vậy đâu?
Đúng rồi. . . . . . Nếu Hải Mạt Mạt là con ruột của họ, vậy quan hệ của hai người này. . . . . . Chẳng phải rõ rành rành sao?
Ông thật lòng cảm thấy gia môn bất hạnh, môn phong bại hoại, lập tức tức giận hừ một tiếng, sắc mặt xanh mét.
Hải Minh Tiển chỉ vội vui mừng quan sát Hải Mạt Mạt, thấy cô khỏe mạnh liền dịu dàng khuyên nhủ: “Mạt Mạt đừng ở đây nữa, đi cùng ông nội được không? !”
Hải Mạt Mạt do dự, nhìn anh ta rồi lại quay đầu nhìn Đường Ngạo. Đường Ngạo khinh thường: “Muốn cút thì cút, nhìn ông đây làm cái lông gì.”
Hải Mạt Mạt lại quay sang Hải Minh Tiển: “Nhưng Mạt Mạt phải ở đây với ba Đường.”
Hải Minh Tiển dụ dỗ: “Nhưng nếu như Mạt Mạt đi với ông nội thì có thể thường xuyên gặp ba.”
Hải Mạt Mạt lại do dự, Đường Ngạo mặc dù biết cô có thể hóa giải triệu chứng trên người mình, nhưng xét về tình cảm anh vẫn luôn đối xử với cô như con gái. Nếu như cô muốn đi, thì tốt nhất không nên ở lại cái nơi tồi tàn này nữa. Vì vậy anh im lặng không nói tiếng nào.
Hải Mạt Mạt tính tình trẻ con, cô ở bên cạnh Đường Ngạo lâu như vậy, đúng là cũng rất nhớ Hải Minh Tiển rồi. Cô liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc: “Vậy ba tới đón Mạt Mạt đi.”
Đường tướng quân lập tức phái máy bay trực thăng, Hải Minh Tiển và ông đích thân tới đón. Hải Mạt Mạt tự mình thu dọn quần áo. Máy bay trực thăng không được phép hạ cánh, chỉ có thể bay ở độ cao nhất định rồi ném thang dây.
Hải Mạt Mạt mang theo đồ ăn vặt, đồ chơi, quần áo của mình, lại ôm cả Gâu Gâu, chuẩn bị leo lên thang dây. Tổng giám đốc Đường đứng ở phía sau cô, xa xa đưa mắt nhìn.
Hải Mạt Mạt leo lên thang dây, được một đoạn bỗng quay đầu nhìn tổng giám đốc Đường hai tay đút trong túi quần, yên lặng nhìn cô chăm chú. Cô bỗng khóc òa lên, nhảy xuống khỏi thang dây, vứt đồ chạy tới ôm cổ tổng giám đốc Đường: “Nhưng Mạt Mạt không nỡ bỏ ba.”
Nước mắt của cô nhỏ xuống bả vai anh, Đường Ngạo chầm chậm ngồi xổm xuống, giây phút ấy trái tim anh bỗng mềm mại như đám mây.
Đường Diệu Thiên gọi điện thoại cho anh, đen mặt hỏi: “Thế là sao?!”
“Để con bé ở lại.” Đường Ngạo lẳng lặng trả lời một câu, sau đó cúp điện thoại, tiện tay ném điện thoại đi.
Anh không thể biến thành zombie, trên anh có già dưới có trẻ, không thể xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn được.
Vậy mà buổi chiều, lúc Hải Minh Tiển đi, Hải Mạt Mạt cũng khóc ruột gan đứt từng khúc . . . . Cô cũng không nỡ bỏ Hải Minh Tiển.
Ngày đó, rất nhiều cư dân mạng khi nhắc tới cuộc gặp này không thể không dùng ba chữ: Tiến sĩ Hải Minh Tiển và tổng giám đốc Đường . . . . Có gian tình! !
Tổng giám đốc Đường hận không thể băm Hải Minh Tiển ra cho Gâu Gâu ăn. Buổi tối, cả nửa người anh chỉ còn tay phải là có tri giác. Hải Minh Tiển mặc dù đã lấy mẫu máu của anh về, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là không nghiên cứu kịp liều thuốc Người Tinh Lọc trước khi anh mất ý thức.
Anh rất phiền não.
Buổi chiều Tô Bách đã đưa tới một loạt container giống phòng ở, tất cả đều được làm bằng sắt chắc chắn, không thấm nước, chất lượng cũng không tệ. Mặc dù để cho boss lớn nhà mình ở loại phòng này có chút thiệt thòi, nhưng dù sao cũng tốt hơn ở lều nhỏ.
Hải Lam, Hà Hợp và đám zombie màu bạc cũng biết mình còn phải dựa vào thuộc hạ của Đường Ngạo cung cấp thức ăn, đồ dùng hàng ngày, hù dọa hai con zombie màu vàng kim, cho nên cũng vô cùng hợp tác.
Đẳng cấp bây giờ của bọn họ rất cao nên hành động cũng tương đối linh hoạt. Hơn mười zombie nhanh chóng sắp xếp container, mặc dù bài biện đơn giản nhưng ở cũng không tệ.
Buổi tối, Hải Mạt Mạt ngồi trên giường xem truyện tranh Tô Bách mang tới. Đường Ngạo liếc mắt nhìn, thấy nội dung truyện tranh rất thuần khiết trong sáng. Anh hừ lạnh một tiếng, đi sang dò xét phòng ở của đám Hải Lam, lại ngoài ý muốn phát hiện ra Tô Bách chuẩn bị cho bọn Hải Lam rất đầy đủ!
Đám Hải Lam còn có cả đĩa phim người lớn cơ đấy! ! Mười một con zombie, ngoại trừ Lưu Vân Mỹ đã ra ngoài thì tất cả đang túm tụm. . . . Xem phim.
Tổng giám đốc Đường đương nhiên nổi giận!
Lập tức tịch thu hơn mười đĩa phim.
Chờ mọi người đi ngủ hết, anh lấy đĩa phim bỏ vào máy tính xách tay của mình. Hải Mạt Mạt nghe thấy tiếng, ngang nhiên rúc vào trong lòng anh, ăn khoai tây chiên, cùng anh xem phim.
. . . . . .
Tổng giám đốc Đường đã sớm giơ súng chào cờ, Hải Mạt Mạt sờ sờ cây gậy chọc vào mông mình, thay anh xoa bóp trấn an. Anh a một tiếng, mặc dù có chút khó chịu, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào tốt hơn.
Một tay anh nâng mông Hải Mạt Mạt lên, một tay cởi quần mình. Hải Mạt Mạt tay phải ‘giúp đỡ’ anh, tay trái còn đút cho anh một miếng khoai tây chiên. Tổng giám đốc Đường coi như được. . . . . . Mở mang kiến thức.
Anh đặt túi khoai tây chiên lên tủ đầu giường, Hải Mạt Mạt không chịu, định với theo lấy. Anh vội vàng dụ dỗ: “Lát nữa bảo chú Tô Bách mua kem cho Mạt Mạt nhé.”
Lúc này Hải Mạt Mạt mới chịu, Đường Ngạo đặt laptop ở bên giường, mặc dù là container, nhưng Tô Bách cũng không dám sơ suất với boss lớn nhà mình. Giường vô cùng lớn, hơn nữa chiếc container rộng rãi này nhìn một cái là biết được đặt làm. Bên trong không khác gì một căn phòng bình thường.
Riêng cái giường đã chiếm nửa gian phòng, là loại trước kia Đường Ngạo dùng. Chăn ga trên giường cũng là nhãn hiệu anh quen dùng. Laptop mở tiếng rất nhỏ, dù sao tổng giám đốc Đường cũng vẫn cần mặt mũi, container của đám Hải Lam ở cách đây không xa. Nếu để cho bọn họ nghe thì thật mất hình tượng.
Anh kéo tay Hải Mạt Mạt khẽ vuốt lồng ngực mình, ngay cả anh cũng cảm thấy mình thật khốn kiếp: “Mạt Mạt giúp ba nhé, được không?”
Hải Mạt Mạt nghiêng đầu, không hiểu lắm. Tổng giám đốc Đường vứt hết sĩ diện, dụ dỗ cô ngây thơ: “Giống như trong phim vậy, giúp ba, được không?”
Hải Mạt Mạt hiểu ra: “Vâng!”
Bàn tay thon thả trắng nõn của cô mơn trớn lồng ngực anh, đôi môi nhẹ nhàng liếm cắn hạt châu nhỏ. Đường Ngạo không có mặt mũi đâu mà chủ động, đành phải bị động. Không ngờ Hải Mạt Mạt lại học tập ‘có sắc có hương’ đến mức này. Cô cởi áo sơ mi ra, chỉ để lại một cúc ở giữa, nửa bả vai trần, phong cảnh bên trong như ẩn như hiện, không biết là học từ phim nào.
Tổng giám đốc Đường lần đầu tiên trong đời hoàn toàn bị động, anh cảm thấy mình quả thật có chút bị động.
Đầu ngón tay Hải Mạt Mạt khẽ lướt trên thân thể rắn chắc của anh, trong tê dại lại mang theo một chút đau nhói. Anh hít sâu một hơi, mặc dù cơ thể không có cảm giác nhưng vẫn không nhịn được khẽ run lên: “Hải Mạt Mạt, con mẹ nó, con không cần làm cả bộ đâu, nội dung chính là được rồi.”
Nhưng Hải Mạt Mạt không chịu, cô cứ dựa theo tiết tấu của một bộ dài, chơi đùa tổng giám đốc Đường 90 phút mà vẫn chưa tiến vào vấn đề chính.
Mẹ kiếp! !
Tổng giám đốc Đường cũng sắp phát điên rồi, không biết là nghẹn hay là thoải mái. Đúng là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được! Anh cảm thấy thân thể sắp nổ tung.
“Mạt. . . . . . Mạt, đủ rồi, A. . . . . . Fuck. . . . . .” Giọng anh đã khàn đặc, lúc này Hải Mạt Mạt mới nhẹ nhàng rút hai cánh tay ra khỏi tay áo. Chiếc áo sơ mi chỉ còn cài một cúc cứ như vậy vắt vẻo trên vòng eo nhỏ không đến một vòng ôm của cô.
Cô không biết dùng áo lót, nhưng ngực thật sự quá lớn cho nên bên trong vẫn mặc một chiếc áo quây ngắn nửa người màu xanh lá cây.
Mùi thơm lan tỏa trong không khí, trên trán tổng giám đốc Đường đã đẫm mồ hôi. Suốt 90 phút, anh đều đắm chìm trong cảm giác vừa hưng phấn cực độ vừa không được thỏa mãn!
Con mẹ nó, rốt cuộc đây là bộ phim nào hả! !
Thật sự là quá. . . . . . Quá mạnh mẽ! !
Anh không nhịn được suýt nữa thốt ra câu nói mất mặt ấy, mẹ nó, hóa ra không phải phim sex nào cũng lởm!!! Ánh mắt anh mê ly như nước, thở gấp kéo bàn tay nhỏ bé của Hải Mạt Mạt: “Ngoan. Tới luôn được không?”
Đôi chân mịn màng của Hải Mạt Mạt khẽ cọ cọ bên hông anh, nét quyến rũ trên mặt hoàn toàn làm anh kinh sợ. Tổng giám đốc Đường cảm thấy lúc ấy đầu mình không tỉnh táo. Có cảm giác trời đất quay cuồng trôi nổi.
Cái gì gọi là e lệ quyến rũ? Cái gì gọi là sóng mắt như tơ?
Anh sống 29 năm tự cho là trải hết gió hoa, hóa ra con mẹ nó đều là sống uổng phí! !
“Hải Mạt. . . . . .” Giọng nói khàn khàn biến thành rên khẽ, tiết tấu càng lúc càng nhanh. Trong bụng anh như dấy lên ngọn lửa hừng hực. Cái gì mà lúng túng, cái gì mà băn khoăn cũng ném lên chín tầng mây hết rồi.
Khi đó trên người Hải Mạt Mạt chỉ mặc một chiếc áo quây ngắn màu xanh lá cây, phía dưới mặc một cái quần ngắn màu hồng nhạt. Áo sơ mi màu trắng như có như không vắt bên hông. Da thịt như sương như tuyết.
Mái tóc dài màu vàng kim thỉnh thoảng lại cọ lên thắt lưng cường tráng của anh như trêu chọc, trong mắt anh rừng rực lửa! Cô lại lẳng lặng lùi đến cuối giường, đôi môi đỏ hé mở, khẽ khàng rên rỉ ra tiếng. Đó là một loại âm thanh mất hồn quyến rũ khi ân ái.
Là khi giống đực hoàn toàn chinh phục giống cái, giống cái đau đớn lại vui thích thuần phục.
Anh cũng không nhịn được nữa, đột nhiên nhào qua: “Mẹ kiếp! Hải Mạt Mạt, hôm nay ông đây phải giết chết con!”
***
Cảm giác tê liệt càng ngày càng nghiêm trọng, Đường Ngạo không biết làm sao, chỉ đành phải gọi điện thoại cho Tô Bách, yêu cầu anh ta dùng tất cả mọi cách lập tức liên lạc với Hải Minh Tiển. Tô Bách hiện giờ cũng đã là Phó tổng giàu có của Tập đoàn ASA rồi, anh ta nhờ vài mối quan hệ, dùng thêm chút tiền, cuối cùng cũng tìm được người truyền tin tức.
Hải Minh Tiển hiện nay gần như đã bị sống cách ly, cũng may là anh say mê thí nghiệm, nghiên cứu khoa học quen rồi. Lúc này được nghe về tình hình bên ngoài, anh ta cũng vô cùng kinh ngạc.
Nếu anh ta yêu cầu ra ngoài, quân đội chắc chắn sẽ không cho phép. Anh ta chỉ đành tìm Đường Diệu Thiên.
Quan hệ của Đường Diệu Thiên và Đường Ngạo mặc dù không tốt, nhưng dù sao cũng là cha con. Hiện giờ virus trong người Đường Ngạo nghiêm trọng thế nào, sao ông lại không biết. Nghe nói Hải Minh Tiển có cách chữa trị, ông lập tức yên lòng vài phần. Ngay ngày hôm sau liền dẫn Hải Minh Tiển đến thành phố E.
Tình trạng thành phố E lúc này vẫn khiến Hải Minh Tiển kinh ngạc, nhưng nghĩ đến tốc độ thăng cấp của virus này, âu cũng là hành động bất đắc dĩ.
Anh ta yêu cầu được đến khu cách ly, Đường Diệu Thiên quả quyết cự tuyệt. Anh ta chỉ đành đứng cách lưới điện gặp mặt Đường Ngạo.
Tay trái của Đường Ngạo đã hoàn toàn mất cảm giác, đang định túm lấy Hải Minh Tiển chửi cho một trận, Hải Minh Tiển đã dùng một câu chặn họng anh: “Cậu khôi phục cảm giác bằng cách nào vậy? !”
Tổng giám đốc Đường dù da mặt dày như tường thành cũng không dám nói! Anh chỉ đành uyển chuyển gợi ý: “Tôi cảm thấy virus Người Tinh Lọc trong cơ thể tôi vẫn có tác dụng ức chế virus Người Tiến Hóa. Anh có thể điều chế chút Người Tinh Lọc nồng độ cao cho tôi được không? !”
Hải Minh Tiển vò tóc, thật ra lý do khiến Người Tiến Hóa sau khi tiến vào thân thể con người khó chữa khỏi là bởi vì liều lượng thuốc rất khó xác định. Virus một khi tác động đến thân thể con người sẽ kích thích đột biến. Một khi đã thăng cấp, tùy thể chất mỗi người khác nhau mà lượng thuốc cũng có sự khác biệt.
Không những thế, Người Tinh Lọc vốn cũng có hại cho thân thể con người. Cho nên chỉ khi xác định được liều thuốc của cả Người Tinh Lọc và Người Tiến Hóa mới có thể khiến chúng hoàn toàn tiêu diệt lẫn nhau.
Người Tiến Hóa đời đầu dễ giết bởi vì ức chế virus tương đối đơn giản, liều thuốc cũng dễ xác định. Nhưng một khi thăng cấp, tùy thể chất mỗi người mà sẽ xuất hiện những phản ứng bất đồng, lúc này muốn tiêu diệt lại hết sức khó khăn.
Cho nên anh ta hoàn toàn không thể ngờ Đường Ngạo có thể khôi phục ý thức: “Nồng độ thế nào? ! Cậu phải nói cho tôi biết cụ thể quá trình khôi phục, tôi mới phối thuốc được chứ.”
Trên mặt Tổng giám đốc Đường hiện lên màu đỏ khả nghi: “Là. . . . . . Nhạt hơn máu một chút, đậm hơn nước bọt một chút. . . . . .”
Hải Minh Tiển sa sầm mặt: “Cậu có biết nồng độ giữa chúng chênh lệch bao nhiêu không? !”
“Tôi. . . . . .” Tổng giám đốc Đường vò đầu bứt tai nửa giờ, vẫn không thể không biết xấu hổ mà nói ra được.
Nhưng cảm giác tê dại này nhanh chóng lan ra nửa người.
Anh cũng không trông cậy vào Hải Minh Tiển được nữa rồi, aiz.
Hải Minh Tiển cũng mặc kệ, đang lúc anh ta nói chuyện với Đường Ngạo, Gâu Gâu ngậm một chiếc đĩa ném đi tới. Nhìn thấy anh ta, nói vội vẫy đuôi sủa gâu gâu đi tìm Hải Mạt Mạt.
Chỉ chốc lát sau Hải Mạt Mạt liền chạy tới, vừa nhìn thấy Hải Minh Tiển mắt cô như phát sáng: “Ba!”
Hải Minh Tiển biến sắc: “Đường tướng quân, xưa nay tôi kính trọng ngài tín nghĩa, nhưng tại sao Mạt Mạt lại ở đây?!” Anh ta xưa nay luôn kiềm chế giờ cũng nổi trận lôi đình, “Hay là vì con trai ngài ở đây, cho nên ngài bắt Mạt Mạt ở đây cùng anh ta? !”
Đường Diệu Thiên hừ lạnh: “Anh có thể khuyên được Mạt Mạt rời khỏi đây, lão già này cảm tạ tám đời tổ tông nhà anh.”
Hải Minh Tiển cũng chỉ có thể cách lưới điện tỉ mỉ quan sát Hải Mạt Mạt. Mặc dù nơi này chỉ còn là một vùng đất cằn cỗi, nhưng trên người cô vẫn rất sạch sẽ. Từ quần áo mặc cho đến khí sắc, xem ra hoàn toàn không phải chịu khổ. Anh ta dịu giọng nói: “Mạt Mạt, sao con lại ở đây?”
Hải Mạt Mạt vui vẻ huơ tay múa chân: “Con ở đây với ba Đường.”
Hải Minh Tiển liếc mắt nhìn Đường Ngạo, tổng giám đốc Đường hừ lạnh một tiếng, nhưng có chút chột dạ nhìn ra chỗ khác. Đường Diệu Thiên ngẩn ra . . . . Thằng con ông xưa nay quen thói vênh váo tự đắc, đã bao giờ có vẻ mặt chột dạ như vậy đâu?
Đúng rồi. . . . . . Nếu Hải Mạt Mạt là con ruột của họ, vậy quan hệ của hai người này. . . . . . Chẳng phải rõ rành rành sao?
Ông thật lòng cảm thấy gia môn bất hạnh, môn phong bại hoại, lập tức tức giận hừ một tiếng, sắc mặt xanh mét.
Hải Minh Tiển chỉ vội vui mừng quan sát Hải Mạt Mạt, thấy cô khỏe mạnh liền dịu dàng khuyên nhủ: “Mạt Mạt đừng ở đây nữa, đi cùng ông nội được không? !”
Hải Mạt Mạt do dự, nhìn anh ta rồi lại quay đầu nhìn Đường Ngạo. Đường Ngạo khinh thường: “Muốn cút thì cút, nhìn ông đây làm cái lông gì.”
Hải Mạt Mạt lại quay sang Hải Minh Tiển: “Nhưng Mạt Mạt phải ở đây với ba Đường.”
Hải Minh Tiển dụ dỗ: “Nhưng nếu như Mạt Mạt đi với ông nội thì có thể thường xuyên gặp ba.”
Hải Mạt Mạt lại do dự, Đường Ngạo mặc dù biết cô có thể hóa giải triệu chứng trên người mình, nhưng xét về tình cảm anh vẫn luôn đối xử với cô như con gái. Nếu như cô muốn đi, thì tốt nhất không nên ở lại cái nơi tồi tàn này nữa. Vì vậy anh im lặng không nói tiếng nào.
Hải Mạt Mạt tính tình trẻ con, cô ở bên cạnh Đường Ngạo lâu như vậy, đúng là cũng rất nhớ Hải Minh Tiển rồi. Cô liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc: “Vậy ba tới đón Mạt Mạt đi.”
Đường tướng quân lập tức phái máy bay trực thăng, Hải Minh Tiển và ông đích thân tới đón. Hải Mạt Mạt tự mình thu dọn quần áo. Máy bay trực thăng không được phép hạ cánh, chỉ có thể bay ở độ cao nhất định rồi ném thang dây.
Hải Mạt Mạt mang theo đồ ăn vặt, đồ chơi, quần áo của mình, lại ôm cả Gâu Gâu, chuẩn bị leo lên thang dây. Tổng giám đốc Đường đứng ở phía sau cô, xa xa đưa mắt nhìn.
Hải Mạt Mạt leo lên thang dây, được một đoạn bỗng quay đầu nhìn tổng giám đốc Đường hai tay đút trong túi quần, yên lặng nhìn cô chăm chú. Cô bỗng khóc òa lên, nhảy xuống khỏi thang dây, vứt đồ chạy tới ôm cổ tổng giám đốc Đường: “Nhưng Mạt Mạt không nỡ bỏ ba.”
Nước mắt của cô nhỏ xuống bả vai anh, Đường Ngạo chầm chậm ngồi xổm xuống, giây phút ấy trái tim anh bỗng mềm mại như đám mây.
Đường Diệu Thiên gọi điện thoại cho anh, đen mặt hỏi: “Thế là sao?!”
“Để con bé ở lại.” Đường Ngạo lẳng lặng trả lời một câu, sau đó cúp điện thoại, tiện tay ném điện thoại đi.
Anh không thể biến thành zombie, trên anh có già dưới có trẻ, không thể xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn được.
Vậy mà buổi chiều, lúc Hải Minh Tiển đi, Hải Mạt Mạt cũng khóc ruột gan đứt từng khúc . . . . Cô cũng không nỡ bỏ Hải Minh Tiển.
Ngày đó, rất nhiều cư dân mạng khi nhắc tới cuộc gặp này không thể không dùng ba chữ: Tiến sĩ Hải Minh Tiển và tổng giám đốc Đường . . . . Có gian tình! !
Tổng giám đốc Đường hận không thể băm Hải Minh Tiển ra cho Gâu Gâu ăn. Buổi tối, cả nửa người anh chỉ còn tay phải là có tri giác. Hải Minh Tiển mặc dù đã lấy mẫu máu của anh về, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là không nghiên cứu kịp liều thuốc Người Tinh Lọc trước khi anh mất ý thức.
Anh rất phiền não.
Buổi chiều Tô Bách đã đưa tới một loạt container giống phòng ở, tất cả đều được làm bằng sắt chắc chắn, không thấm nước, chất lượng cũng không tệ. Mặc dù để cho boss lớn nhà mình ở loại phòng này có chút thiệt thòi, nhưng dù sao cũng tốt hơn ở lều nhỏ.
Hải Lam, Hà Hợp và đám zombie màu bạc cũng biết mình còn phải dựa vào thuộc hạ của Đường Ngạo cung cấp thức ăn, đồ dùng hàng ngày, hù dọa hai con zombie màu vàng kim, cho nên cũng vô cùng hợp tác.
Đẳng cấp bây giờ của bọn họ rất cao nên hành động cũng tương đối linh hoạt. Hơn mười zombie nhanh chóng sắp xếp container, mặc dù bài biện đơn giản nhưng ở cũng không tệ.
Buổi tối, Hải Mạt Mạt ngồi trên giường xem truyện tranh Tô Bách mang tới. Đường Ngạo liếc mắt nhìn, thấy nội dung truyện tranh rất thuần khiết trong sáng. Anh hừ lạnh một tiếng, đi sang dò xét phòng ở của đám Hải Lam, lại ngoài ý muốn phát hiện ra Tô Bách chuẩn bị cho bọn Hải Lam rất đầy đủ!
Đám Hải Lam còn có cả đĩa phim người lớn cơ đấy! ! Mười một con zombie, ngoại trừ Lưu Vân Mỹ đã ra ngoài thì tất cả đang túm tụm. . . . Xem phim.
Tổng giám đốc Đường đương nhiên nổi giận!
Lập tức tịch thu hơn mười đĩa phim.
Chờ mọi người đi ngủ hết, anh lấy đĩa phim bỏ vào máy tính xách tay của mình. Hải Mạt Mạt nghe thấy tiếng, ngang nhiên rúc vào trong lòng anh, ăn khoai tây chiên, cùng anh xem phim.
. . . . . .
Tổng giám đốc Đường đã sớm giơ súng chào cờ, Hải Mạt Mạt sờ sờ cây gậy chọc vào mông mình, thay anh xoa bóp trấn an. Anh a một tiếng, mặc dù có chút khó chịu, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào tốt hơn.
Một tay anh nâng mông Hải Mạt Mạt lên, một tay cởi quần mình. Hải Mạt Mạt tay phải ‘giúp đỡ’ anh, tay trái còn đút cho anh một miếng khoai tây chiên. Tổng giám đốc Đường coi như được. . . . . . Mở mang kiến thức.
Anh đặt túi khoai tây chiên lên tủ đầu giường, Hải Mạt Mạt không chịu, định với theo lấy. Anh vội vàng dụ dỗ: “Lát nữa bảo chú Tô Bách mua kem cho Mạt Mạt nhé.”
Lúc này Hải Mạt Mạt mới chịu, Đường Ngạo đặt laptop ở bên giường, mặc dù là container, nhưng Tô Bách cũng không dám sơ suất với boss lớn nhà mình. Giường vô cùng lớn, hơn nữa chiếc container rộng rãi này nhìn một cái là biết được đặt làm. Bên trong không khác gì một căn phòng bình thường.
Riêng cái giường đã chiếm nửa gian phòng, là loại trước kia Đường Ngạo dùng. Chăn ga trên giường cũng là nhãn hiệu anh quen dùng. Laptop mở tiếng rất nhỏ, dù sao tổng giám đốc Đường cũng vẫn cần mặt mũi, container của đám Hải Lam ở cách đây không xa. Nếu để cho bọn họ nghe thì thật mất hình tượng.
Anh kéo tay Hải Mạt Mạt khẽ vuốt lồng ngực mình, ngay cả anh cũng cảm thấy mình thật khốn kiếp: “Mạt Mạt giúp ba nhé, được không?”
Hải Mạt Mạt nghiêng đầu, không hiểu lắm. Tổng giám đốc Đường vứt hết sĩ diện, dụ dỗ cô ngây thơ: “Giống như trong phim vậy, giúp ba, được không?”
Hải Mạt Mạt hiểu ra: “Vâng!”
Bàn tay thon thả trắng nõn của cô mơn trớn lồng ngực anh, đôi môi nhẹ nhàng liếm cắn hạt châu nhỏ. Đường Ngạo không có mặt mũi đâu mà chủ động, đành phải bị động. Không ngờ Hải Mạt Mạt lại học tập ‘có sắc có hương’ đến mức này. Cô cởi áo sơ mi ra, chỉ để lại một cúc ở giữa, nửa bả vai trần, phong cảnh bên trong như ẩn như hiện, không biết là học từ phim nào.
Tổng giám đốc Đường lần đầu tiên trong đời hoàn toàn bị động, anh cảm thấy mình quả thật có chút bị động.
Đầu ngón tay Hải Mạt Mạt khẽ lướt trên thân thể rắn chắc của anh, trong tê dại lại mang theo một chút đau nhói. Anh hít sâu một hơi, mặc dù cơ thể không có cảm giác nhưng vẫn không nhịn được khẽ run lên: “Hải Mạt Mạt, con mẹ nó, con không cần làm cả bộ đâu, nội dung chính là được rồi.”
Nhưng Hải Mạt Mạt không chịu, cô cứ dựa theo tiết tấu của một bộ dài, chơi đùa tổng giám đốc Đường 90 phút mà vẫn chưa tiến vào vấn đề chính.
Mẹ kiếp! !
Tổng giám đốc Đường cũng sắp phát điên rồi, không biết là nghẹn hay là thoải mái. Đúng là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được! Anh cảm thấy thân thể sắp nổ tung.
“Mạt. . . . . . Mạt, đủ rồi, A. . . . . . Fuck. . . . . .” Giọng anh đã khàn đặc, lúc này Hải Mạt Mạt mới nhẹ nhàng rút hai cánh tay ra khỏi tay áo. Chiếc áo sơ mi chỉ còn cài một cúc cứ như vậy vắt vẻo trên vòng eo nhỏ không đến một vòng ôm của cô.
Cô không biết dùng áo lót, nhưng ngực thật sự quá lớn cho nên bên trong vẫn mặc một chiếc áo quây ngắn nửa người màu xanh lá cây.
Mùi thơm lan tỏa trong không khí, trên trán tổng giám đốc Đường đã đẫm mồ hôi. Suốt 90 phút, anh đều đắm chìm trong cảm giác vừa hưng phấn cực độ vừa không được thỏa mãn!
Con mẹ nó, rốt cuộc đây là bộ phim nào hả! !
Thật sự là quá. . . . . . Quá mạnh mẽ! !
Anh không nhịn được suýt nữa thốt ra câu nói mất mặt ấy, mẹ nó, hóa ra không phải phim sex nào cũng lởm!!! Ánh mắt anh mê ly như nước, thở gấp kéo bàn tay nhỏ bé của Hải Mạt Mạt: “Ngoan. Tới luôn được không?”
Đôi chân mịn màng của Hải Mạt Mạt khẽ cọ cọ bên hông anh, nét quyến rũ trên mặt hoàn toàn làm anh kinh sợ. Tổng giám đốc Đường cảm thấy lúc ấy đầu mình không tỉnh táo. Có cảm giác trời đất quay cuồng trôi nổi.
Cái gì gọi là e lệ quyến rũ? Cái gì gọi là sóng mắt như tơ?
Anh sống 29 năm tự cho là trải hết gió hoa, hóa ra con mẹ nó đều là sống uổng phí! !
“Hải Mạt. . . . . .” Giọng nói khàn khàn biến thành rên khẽ, tiết tấu càng lúc càng nhanh. Trong bụng anh như dấy lên ngọn lửa hừng hực. Cái gì mà lúng túng, cái gì mà băn khoăn cũng ném lên chín tầng mây hết rồi.
Khi đó trên người Hải Mạt Mạt chỉ mặc một chiếc áo quây ngắn màu xanh lá cây, phía dưới mặc một cái quần ngắn màu hồng nhạt. Áo sơ mi màu trắng như có như không vắt bên hông. Da thịt như sương như tuyết.
Mái tóc dài màu vàng kim thỉnh thoảng lại cọ lên thắt lưng cường tráng của anh như trêu chọc, trong mắt anh rừng rực lửa! Cô lại lẳng lặng lùi đến cuối giường, đôi môi đỏ hé mở, khẽ khàng rên rỉ ra tiếng. Đó là một loại âm thanh mất hồn quyến rũ khi ân ái.
Là khi giống đực hoàn toàn chinh phục giống cái, giống cái đau đớn lại vui thích thuần phục.
Anh cũng không nhịn được nữa, đột nhiên nhào qua: “Mẹ kiếp! Hải Mạt Mạt, hôm nay ông đây phải giết chết con!”
***