Chương 90: Tình yêu sáu tuổi
Ngay hôm sau Đường tướng quân liền chạy tới thành phố E, cách lưới điện chửi mắng Đường tổng một trận. Đường tổng chẳng biết xấu hổ: “Đường tướng quân, tôi đã không còn là con trai của ngài từ lâu rồi, sao có thể bại hoại gia phong nhà ngài được!”
Đường tướng quân giận điên: “Đường Ngạo, mày cứ mơ đi! Hải Minh Tiển bây giờ là trọng phạm của quốc gia, không biết sẽ bị xử bắn lúc nào! Kết hôn, mày kết cái đầu nhà mày!”
. . . . . . Ờ?
Tổng giám đốc Đường cảm thấy hình như mình không hiểu lắm: “Thôi đi, bắn chết anh ta rồi các vị lấy cái gì chống lại tên bản sao kia? Mà còn nữa, anh ta chết cũng đâu ảnh hưởng đến chuyện con kết hôn!” Anh thản nhiên nói, “Chỉ cần không để cho Mạt Mạt biết là được.”
Sắc mặt Đường tướng quân xanh mét: “Thằng súc sinh, dù mày không để ý đến danh dự của mình, thì cũng phải nghĩ cho con cái chứ! Nếu hai đứa chúng mày thực sự. . . . . . Về sau bảo Mạt Mạt phải làm sao?”
Tổng giám đốc Đường dĩ nhiên đã cân nhắc chuyện này: “Con sẽ bảo vệ cô ấy.”
“Mày bảo vệ cái rắm!” Đường tướng quân nổi trận lôi đình, “Lập tức giao Mạt Mạt cho tao, tao phải đưa con bé đi.”
Cách lưới điện ông vẫn muốn xông vào, tổng giám đốc Đường lại chẳng thèm để ý: “Ba nghĩ hay nhỉ? Được rồi, đừng cố quá. Già đầu rồi mà vẫn cứ nóng nảy.”
Khi đó Hải Mạt Mạt đang chơi cùng Gâu Gâu ở sân sau. Ngày nào cô cũng đi xem những hạt giống kia có nảy mầm hay không. Tổng giám đốc Đường liền sai Tô Bách đưa một khoảnh sân cỏ lớn tới đây. Lúc này sân cỏ là đất tư nhân của tổng giám đốc Đường, vừa khéo bao quanh phòng container của anh và Hải Mạt Mạt. Sợ Hải Mạt Mạt chán, Đường Ngạo liền dẫn zombie mang xích đu, vòng xoay cùng đu quay đến, biến nơi này thành công viên.
Hải Mạt Mạt bình thường rảnh rỗi sẽ lại ra đây chơi.
Tổng giám đốc Đường cãi nhau với Đường tướng quân xong, nhàn nhã trở lại sân sau, nhìn thấy Hải Mạt Mạt nằm trên sân cỏ, đang chăm chú nhìn một đóa hoa dại nở rộ trên sân. Tư thế kia thật khiến người ta phải nghĩ lung tung, Đường Ngạo tiến lên, ôm lấy cô, cởi dây lưng.
Hải Mạt Mạt hiện giờ đã không còn bài xích anh nữa, dù sao anh làm của anh, cô cứ chơi của cô thôi. Đường Ngạo hôn lên vành tai cô: “Gọi anh.”
Hải Mạt Mạt nũng nịu gọi: “Ba. . . . . . Anh!”
Đường tổng hài lòng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô. Gâu Gâu từ xa công bóng tới, vừa thấy tư thế của hai người, nó lập tức chạy đến bên cạnh Hải Mạt Mạt lắc mông, làm mẫu cho tổng giám đốc Đường.
Nhìn động tác của nó, Đường Ngạo cảm thấy mình sẽ có ám ảnh với tư thế này trong một thời gian dài. Anh rời khỏi người Hải Mạt Mạt, tiện tay lấy ra một chiếc hộp trang sức tuyệt đẹp, sau đó nâng tay trái của cô lên, nhẹ nhàng đeo một chiếc nhẫn ngọc bích lên ngón áp út.
Hải Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn, thật ra cô thích đá tự nhiên sáng lấp lánh hơn, đồ trang sức gia công rồi cô không thích lắm. Đường Ngạo ngồi ở trên sân cỏ, ôm cô vào lòng: “Đây là nhẫn đính hôn của chúng ta, Mạt Mạt nhớ phải đeo, không được vứt lung tung đâu đấy.”
“Vâng.” Hải Mạt Mạt nhìn một chút, chiếc nhẫn kia được gia công cực kỳ tinh tế, mặc dù cô không quen, nhưng Đường Ngạo bảo cô đeo thì cô sẽ đeo.
Đường Ngạo lại lấy một chiếc nhẫn khác: “Mạt Mạt đeo cho anh.”
Hải Mạt Mạt cũng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh. Đường Ngạo nhẹ nhàng hôn cô. Có lẽ cô không biết điều này đại biểu cho cái gì, nhưng vậy cũng chẳng sao.
Lần thứ hai, Đường tướng quân mang theo ngọn lửa giận đang cháy hừng hực tìm Hải Minh Tiển. Lúc đó Hải Minh Tiển mới vừa từ phòng thí nghiệm ra, hai vệ binh theo sát anh ta một tấc cũng không rời. Đường tướng quân sải bước đi vào, suýt chút nữa đâm vào mặt anh ta.
Hải Minh Tiển rất ngạc nhiên, Đường tướng quân lại mặt mũi tái xanh: “Chuyện thằng nghiệt súc kia, cậu có biết không?”
Hải Minh Tiển dĩ nhiên biết “Nghiệt súc” ông nói là chỉ ai, chuyện kia anh ta đương nhiên cũng biết: “Mấy ngày trước cậu ta tới đây, đã nói với tôi rồi.”
Đường tướng quân tức giận hừ một tiếng: “Cậu thấy thế nào?”
Hải Minh Tiển chau mày: “Tôi đương nhiên không đồng ý, làm thế sau này Mạt Mạt biết sống thế nào?”
Mắt Đường tướng quân sáng lên, cuối cùng cũng hòa nhã với Hải Minh Tiển hơn một chút: “Cậu nghĩ nên làm thế nào, chúng ta không thể để nó muốn làm gì thì làm được!”
Hải Minh Tiển gật đầu: “Cách tốt nhất vẫn là nhờ ngài đi đón Mạt Mạt, cho con bé cuộc sống của người bình thường.”
Ý tưởng này quả thực rất hợp với suy nghĩ của Đường tướng quân: “Nhưng thằng ôn kia sẽ không dễ dàng giao Mạt Mạt đâu.”
Hải Minh Tiển lắc đầu: “Mạt Mạt là con gái tôi, chẳng có quan hệ gì với cậu ta cả. Cho dù là trên pháp luật, quyền giám hộ cũng là của tôi.”
Đường tướng quân vỗ tay: “Được, chúng ta dùng luật pháp khởi tố, đoạt quyền giám hộ Mạt Mạt. Nhưng nếu như nó vẫn nhất quyết muốn kết hôn với cậu thì sao?”
“Cậu ta. . . . . .” Hải Minh Tiển ngẩn ra, sau đó hóa đá.
Đường tướng quân, rốt cuộc trong đầu ngài chứa những gì vậy! ! !
Sau khi biết được đối tượng thật sự mà tổng giám đốc Đường muốn lấy, Đường tướng quân không nói gì. . . Bởi vì ông tức đến bất tỉnh luôn rồi.
Hôm sau, Đường tướng quân mang theo Hải Minh Tiển tới thẳng khu cách ly thành phố E. Khi đó Hải Mạt Mạt còn đang ngủ, tổng giám đốc Đường đang huấn luyện bộ đội zombie. Đường tướng quân không chào hỏi bất kỳ ai mà xông thẳng tới giường Hải Mạt Mạt, bế cô lên.
Hải Minh Tiển vội vàng mặc quần áo cho cô. Nhìn thấy những quả dâu tây khả nghi trên cổ cô, mặt Đường tướng quân tím đen lại.
Hải Mạt Mạt nhập nhèm mở mắt, nhìn thấy Hải Minh Tiển. Cô vui vẻ ôm cổ anh ta, hôn chụt một cái lên má: “Ba! !”
Hải Minh Tiển gật đầu: “Mạt Mạt đi cùng ba nhé.”
Hải Mạt Mạt vẫn rất nghe lời anh ta: “Vâng.”
Chờ cô mặc quần áo xong, Hải Minh Tiển dắt cô, cùng Đường tướng quân đi ra ngoài. Đường Ngạo nghe tin chạy tới, vừa lúc chạm mặt bọn họ ở cửa. Hải Mạt Mạt nhìn thấy anh, định đi đến: “Ba. . . . . . Anh!”
Hải Minh Tiển túm chặt cô không buông. Cô cũng cảm thấy sắc mặt Đường tướng quân không ổn, lúc này cô nhìn cả hai bên, vẻ mặt khó hiểu.
Mặt Đường Ngạo lạnh tanh: “Đây là ý gì?”
Đường tướng quân vung tay lên, hơn một trăm vệ binh bên cạnh đồng loạt giơ súng: “Đây là ngăn cản thằng súc sinh như mày tiếp tục làm bậy! !”
Ông ra hiệu cho Hải Minh Tiển mang theo Mạt Mạt lên máy bay trước. Hải Mạt Mạt nhìn về phía Đường Ngạo. Đường Ngạo dang hai tay ra: “Mạt Mạt tới đây nào.”
Hải Mạt Mạt vẫn muốn qua, cô quay đầu nhìn về phía Hải Minh Tiển. Hải Minh Tiển cũng nghiêm mặt: “Nếu con cảm thấy cậu ta quan trọng hơn ba thì cứ qua. Nhưng ba sẽ rất đau lòng, cực kì đau lòng đấy.”
Hải Mạt Mạt xoa mặt anh ta, Hải Minh Tiển dắt cô lên máy bay.
Cửa khoang chậm rãi khép lại, Hải Mạt Mạt nằm cạnh cửa, đột nhiên hỏi: “Vậy lúc nào thì chúng ta trở về?”
Hải Minh Tiển đưa đồ ăn vặt trong túi xách cho cô: “Sớm thôi.”
Máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh, vẻ mặt Đường Ngạo không chút thay đổi.
Không chỉ anh ta sẽ đau lòng thôi đâu, anh cũng sẽ đau lòng mà.
Hải Mạt Mạt.
Hải Mạt Mạt ở chỗ Hải Minh Tiển mấy ngày. Ban đầu ngày nào cô cũng khóc, muốn tìm Đường Ngạo, muốn tìm Gâu Gâu. Hải Minh Tiển mỗi lần đều vô cùng kiên nhẫn dỗ dành, Đường tướng quân cũng mang theo rất nhiều đồ chơi tới. Đợi đến khi cô không khóc nữa, Đường tướng quân liền đưa cô về thành phố A. Trường học ở đây đồng ý nhận cô, phụ trách giáo dục học phần cơ bản cho cô.
Đường phu nhân cũng vô cùng quan tâm cô, mỗi ngày tan học đều có tài xế riêng đưa đón. Cuộc sống của cô chỉ gói gọn trong hai điểm một đường. Trong nhà chuẩn phòng riêng cho cô, còn cả một thư phòng nhỏ đặt cạnh thư phòng của Đường tướng quân. Đặc biệt mời gia sư dạy kèm.
Nơi này khác với phòng thí nghiệm của Hải Minh Tiển, lại càng khác khu cách ly thành phố E. Cô có một người bạn cùng bàn tên Mễ Lỵ, là fan tình yêu của cô. Ngày nào cũng mang đồ ăn cho cô.
Nghe nói cô ấy phải tranh giành gian khổ lắm mới có cơ hội ngồi cùng bàn với Hải Mạt Mạt.
Năm hai trung học là thời kỳ cho mối tình đầu nảy nở. Hai mươi mốt nam sinh trong lớp, không ai nhìn thấy cô mà không đỏ mặt. Mỗi lần trường học có cuộc thi gì là luôn có người giữ cho cô vị trí tốt nhất.
Hải Mạt Mạt luôn đi học và ra về cùng Mễ Lỵ, lúc rảnh rỗi Đường phu nhân cũng sẽ cho vệ binh theo hai người đi dạo phố. Sau này cô còn thường xuyên cùng bạn cùng lớp đi đánh tennis.
Cô vô cùng thông minh, học một lần là hiểu, dần dần đuổi kịp chương trình.
Có lúc cô vẫn sẽ rất nhớ Đường Ngạo, nhớ Gâu Gâu. Lúc ấy Đường phu nhân sẽ đưa cô tới thủy cung, tới vườn thú, tới rất nhiều chỗ chơi.
Trên blog của Hải Mạt Mạt tràn ngập hoa cỏ, biểu diễn xiếc, lễ hội, phim mới chiếu v…v… Cô thích một ngôi sao, trước đây không lâu rốt cuộc cũng được chụp ảnh chung.
Đường Ngạo ngày nào cũng xem blog của cô, có lúc cô cũng sẽ viết đôi câu vài lời “Nhớ ba” “Nhớ ba. . . Anh” “Nhớ Gâu Gâu”. Hải Lam và Hà Hợp đều cảm thấy khó hiểu: “Anh thật sự để bọn họ đưa Hải Mạt Mạt đi sao?”
Tổng giám đốc Đường chẳng thèm đáp lại, khép laptop. Đợi mọi người rời đi, anh mới nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Hai tháng sau, Đường tướng quân đưa hình Hải Mạt Mạt tham gia trại hè tới, cùng đến còn có Hải Minh Tiển. Đường Ngạo cẩn thận nhìn từng hình, hình nào cô cũng cười rực rỡ, muôn màu muôn vẻ.
Anh nhắm mắt lại, Đường tướng quân chỉ còn thiếu nước viết lên trán hai chữ – Thắng lợi!
Chỉ có Hải Minh Tiển vỗ nhè nhẹ vai Đường Ngạo: “Đường tổng, gene mỗi loài đều tồn tại thiếu sót. Thiếu sót trong gene của con bé chính là tình cảm vĩnh viễn dừng lại ở trình độ của một đứa bé sáu tuổi.”
Đường Ngạo chợt nhìn về phía anh ta, vẻ mặt anh ta bình tĩnh: “Con bé sẽ nhanh chóng quên tình cảm giữa hai người thôi.”
Lúc gần đi Đường Diệu Thiên để lại xấp hình cho anh: “Giờ anh đã tin chưa, rời khỏi anh con bé vẫn có thể sống tốt.”
Đường Ngạo lần đầu tiên không trả lời.
Đợi đến bọn họ đi hết, Đường Ngạo đột nhiên rất muốn uống rượu. Anh tìm một két bia, tiện tay mở hai lon. Chẳng biết trời đã tối từ khi nào, anh cũng đã ngà ngà say. Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu dồn dập của Gâu Gâu.
Anh đi ra ngoài. Khi đó thành phố E đã phủ đầy hoa cỏ. Giữa muôn vàn hoa lá, một bóng người đang ra sức đào đất ướt dưới lưới điện. Gâu Gâu ở bên này lưới điện cũng điên cuồng đào đất, chỉ chốc lát sau liền tạo thành một cái hố đủ cho một người bò qua. Hải Mạt Mạt liền bò từ cái hố đó vào.
Gâu Gâu nhảy phốc lên, nhào vào trong lòng cô. Trên lưng cô còn đeo cặp sách, cứ thể hả hê chạy vội tới trước mặt Đường Ngạo: “Ba. . . Anh! Em rốt cuộc cũng trốn về được rồi này! !”
Thân thể mềm mại nhào vào trong lòng, trước mắt Đường Ngạo đột nhiên mờ hẳn đi.
Giống như là bị cát bay vào mắt mất rồi.
—
Tác giả có lời muốn nói: Đường tổng còn lâu mới khóc nhé. >_
Ngay hôm sau Đường tướng quân liền chạy tới thành phố E, cách lưới điện chửi mắng Đường tổng một trận. Đường tổng chẳng biết xấu hổ: “Đường tướng quân, tôi đã không còn là con trai của ngài từ lâu rồi, sao có thể bại hoại gia phong nhà ngài được!”
Đường tướng quân giận điên: “Đường Ngạo, mày cứ mơ đi! Hải Minh Tiển bây giờ là trọng phạm của quốc gia, không biết sẽ bị xử bắn lúc nào! Kết hôn, mày kết cái đầu nhà mày!”
. . . . . . Ờ?
Tổng giám đốc Đường cảm thấy hình như mình không hiểu lắm: “Thôi đi, bắn chết anh ta rồi các vị lấy cái gì chống lại tên bản sao kia? Mà còn nữa, anh ta chết cũng đâu ảnh hưởng đến chuyện con kết hôn!” Anh thản nhiên nói, “Chỉ cần không để cho Mạt Mạt biết là được.”
Sắc mặt Đường tướng quân xanh mét: “Thằng súc sinh, dù mày không để ý đến danh dự của mình, thì cũng phải nghĩ cho con cái chứ! Nếu hai đứa chúng mày thực sự. . . . . . Về sau bảo Mạt Mạt phải làm sao?”
Tổng giám đốc Đường dĩ nhiên đã cân nhắc chuyện này: “Con sẽ bảo vệ cô ấy.”
“Mày bảo vệ cái rắm!” Đường tướng quân nổi trận lôi đình, “Lập tức giao Mạt Mạt cho tao, tao phải đưa con bé đi.”
Cách lưới điện ông vẫn muốn xông vào, tổng giám đốc Đường lại chẳng thèm để ý: “Ba nghĩ hay nhỉ? Được rồi, đừng cố quá. Già đầu rồi mà vẫn cứ nóng nảy.”
Khi đó Hải Mạt Mạt đang chơi cùng Gâu Gâu ở sân sau. Ngày nào cô cũng đi xem những hạt giống kia có nảy mầm hay không. Tổng giám đốc Đường liền sai Tô Bách đưa một khoảnh sân cỏ lớn tới đây. Lúc này sân cỏ là đất tư nhân của tổng giám đốc Đường, vừa khéo bao quanh phòng container của anh và Hải Mạt Mạt. Sợ Hải Mạt Mạt chán, Đường Ngạo liền dẫn zombie mang xích đu, vòng xoay cùng đu quay đến, biến nơi này thành công viên.
Hải Mạt Mạt bình thường rảnh rỗi sẽ lại ra đây chơi.
Tổng giám đốc Đường cãi nhau với Đường tướng quân xong, nhàn nhã trở lại sân sau, nhìn thấy Hải Mạt Mạt nằm trên sân cỏ, đang chăm chú nhìn một đóa hoa dại nở rộ trên sân. Tư thế kia thật khiến người ta phải nghĩ lung tung, Đường Ngạo tiến lên, ôm lấy cô, cởi dây lưng.
Hải Mạt Mạt hiện giờ đã không còn bài xích anh nữa, dù sao anh làm của anh, cô cứ chơi của cô thôi. Đường Ngạo hôn lên vành tai cô: “Gọi anh.”
Hải Mạt Mạt nũng nịu gọi: “Ba. . . . . . Anh!”
Đường tổng hài lòng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô. Gâu Gâu từ xa công bóng tới, vừa thấy tư thế của hai người, nó lập tức chạy đến bên cạnh Hải Mạt Mạt lắc mông, làm mẫu cho tổng giám đốc Đường.
Nhìn động tác của nó, Đường Ngạo cảm thấy mình sẽ có ám ảnh với tư thế này trong một thời gian dài. Anh rời khỏi người Hải Mạt Mạt, tiện tay lấy ra một chiếc hộp trang sức tuyệt đẹp, sau đó nâng tay trái của cô lên, nhẹ nhàng đeo một chiếc nhẫn ngọc bích lên ngón áp út.
Hải Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn, thật ra cô thích đá tự nhiên sáng lấp lánh hơn, đồ trang sức gia công rồi cô không thích lắm. Đường Ngạo ngồi ở trên sân cỏ, ôm cô vào lòng: “Đây là nhẫn đính hôn của chúng ta, Mạt Mạt nhớ phải đeo, không được vứt lung tung đâu đấy.”
“Vâng.” Hải Mạt Mạt nhìn một chút, chiếc nhẫn kia được gia công cực kỳ tinh tế, mặc dù cô không quen, nhưng Đường Ngạo bảo cô đeo thì cô sẽ đeo.
Đường Ngạo lại lấy một chiếc nhẫn khác: “Mạt Mạt đeo cho anh.”
Hải Mạt Mạt cũng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh. Đường Ngạo nhẹ nhàng hôn cô. Có lẽ cô không biết điều này đại biểu cho cái gì, nhưng vậy cũng chẳng sao.
Lần thứ hai, Đường tướng quân mang theo ngọn lửa giận đang cháy hừng hực tìm Hải Minh Tiển. Lúc đó Hải Minh Tiển mới vừa từ phòng thí nghiệm ra, hai vệ binh theo sát anh ta một tấc cũng không rời. Đường tướng quân sải bước đi vào, suýt chút nữa đâm vào mặt anh ta.
Hải Minh Tiển rất ngạc nhiên, Đường tướng quân lại mặt mũi tái xanh: “Chuyện thằng nghiệt súc kia, cậu có biết không?”
Hải Minh Tiển dĩ nhiên biết “Nghiệt súc” ông nói là chỉ ai, chuyện kia anh ta đương nhiên cũng biết: “Mấy ngày trước cậu ta tới đây, đã nói với tôi rồi.”
Đường tướng quân tức giận hừ một tiếng: “Cậu thấy thế nào?”
Hải Minh Tiển chau mày: “Tôi đương nhiên không đồng ý, làm thế sau này Mạt Mạt biết sống thế nào?”
Mắt Đường tướng quân sáng lên, cuối cùng cũng hòa nhã với Hải Minh Tiển hơn một chút: “Cậu nghĩ nên làm thế nào, chúng ta không thể để nó muốn làm gì thì làm được!”
Hải Minh Tiển gật đầu: “Cách tốt nhất vẫn là nhờ ngài đi đón Mạt Mạt, cho con bé cuộc sống của người bình thường.”
Ý tưởng này quả thực rất hợp với suy nghĩ của Đường tướng quân: “Nhưng thằng ôn kia sẽ không dễ dàng giao Mạt Mạt đâu.”
Hải Minh Tiển lắc đầu: “Mạt Mạt là con gái tôi, chẳng có quan hệ gì với cậu ta cả. Cho dù là trên pháp luật, quyền giám hộ cũng là của tôi.”
Đường tướng quân vỗ tay: “Được, chúng ta dùng luật pháp khởi tố, đoạt quyền giám hộ Mạt Mạt. Nhưng nếu như nó vẫn nhất quyết muốn kết hôn với cậu thì sao?”
“Cậu ta. . . . . .” Hải Minh Tiển ngẩn ra, sau đó hóa đá.
Đường tướng quân, rốt cuộc trong đầu ngài chứa những gì vậy! ! !
Sau khi biết được đối tượng thật sự mà tổng giám đốc Đường muốn lấy, Đường tướng quân không nói gì. . . Bởi vì ông tức đến bất tỉnh luôn rồi.
Hôm sau, Đường tướng quân mang theo Hải Minh Tiển tới thẳng khu cách ly thành phố E. Khi đó Hải Mạt Mạt còn đang ngủ, tổng giám đốc Đường đang huấn luyện bộ đội zombie. Đường tướng quân không chào hỏi bất kỳ ai mà xông thẳng tới giường Hải Mạt Mạt, bế cô lên.
Hải Minh Tiển vội vàng mặc quần áo cho cô. Nhìn thấy những quả dâu tây khả nghi trên cổ cô, mặt Đường tướng quân tím đen lại.
Hải Mạt Mạt nhập nhèm mở mắt, nhìn thấy Hải Minh Tiển. Cô vui vẻ ôm cổ anh ta, hôn chụt một cái lên má: “Ba! !”
Hải Minh Tiển gật đầu: “Mạt Mạt đi cùng ba nhé.”
Hải Mạt Mạt vẫn rất nghe lời anh ta: “Vâng.”
Chờ cô mặc quần áo xong, Hải Minh Tiển dắt cô, cùng Đường tướng quân đi ra ngoài. Đường Ngạo nghe tin chạy tới, vừa lúc chạm mặt bọn họ ở cửa. Hải Mạt Mạt nhìn thấy anh, định đi đến: “Ba. . . . . . Anh!”
Hải Minh Tiển túm chặt cô không buông. Cô cũng cảm thấy sắc mặt Đường tướng quân không ổn, lúc này cô nhìn cả hai bên, vẻ mặt khó hiểu.
Mặt Đường Ngạo lạnh tanh: “Đây là ý gì?”
Đường tướng quân vung tay lên, hơn một trăm vệ binh bên cạnh đồng loạt giơ súng: “Đây là ngăn cản thằng súc sinh như mày tiếp tục làm bậy! !”
Ông ra hiệu cho Hải Minh Tiển mang theo Mạt Mạt lên máy bay trước. Hải Mạt Mạt nhìn về phía Đường Ngạo. Đường Ngạo dang hai tay ra: “Mạt Mạt tới đây nào.”
Hải Mạt Mạt vẫn muốn qua, cô quay đầu nhìn về phía Hải Minh Tiển. Hải Minh Tiển cũng nghiêm mặt: “Nếu con cảm thấy cậu ta quan trọng hơn ba thì cứ qua. Nhưng ba sẽ rất đau lòng, cực kì đau lòng đấy.”
Hải Mạt Mạt xoa mặt anh ta, Hải Minh Tiển dắt cô lên máy bay.
Cửa khoang chậm rãi khép lại, Hải Mạt Mạt nằm cạnh cửa, đột nhiên hỏi: “Vậy lúc nào thì chúng ta trở về?”
Hải Minh Tiển đưa đồ ăn vặt trong túi xách cho cô: “Sớm thôi.”
Máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh, vẻ mặt Đường Ngạo không chút thay đổi.
Không chỉ anh ta sẽ đau lòng thôi đâu, anh cũng sẽ đau lòng mà.
Hải Mạt Mạt.
Hải Mạt Mạt ở chỗ Hải Minh Tiển mấy ngày. Ban đầu ngày nào cô cũng khóc, muốn tìm Đường Ngạo, muốn tìm Gâu Gâu. Hải Minh Tiển mỗi lần đều vô cùng kiên nhẫn dỗ dành, Đường tướng quân cũng mang theo rất nhiều đồ chơi tới. Đợi đến khi cô không khóc nữa, Đường tướng quân liền đưa cô về thành phố A. Trường học ở đây đồng ý nhận cô, phụ trách giáo dục học phần cơ bản cho cô.
Đường phu nhân cũng vô cùng quan tâm cô, mỗi ngày tan học đều có tài xế riêng đưa đón. Cuộc sống của cô chỉ gói gọn trong hai điểm một đường. Trong nhà chuẩn phòng riêng cho cô, còn cả một thư phòng nhỏ đặt cạnh thư phòng của Đường tướng quân. Đặc biệt mời gia sư dạy kèm.
Nơi này khác với phòng thí nghiệm của Hải Minh Tiển, lại càng khác khu cách ly thành phố E. Cô có một người bạn cùng bàn tên Mễ Lỵ, là fan tình yêu của cô. Ngày nào cũng mang đồ ăn cho cô.
Nghe nói cô ấy phải tranh giành gian khổ lắm mới có cơ hội ngồi cùng bàn với Hải Mạt Mạt.
Năm hai trung học là thời kỳ cho mối tình đầu nảy nở. Hai mươi mốt nam sinh trong lớp, không ai nhìn thấy cô mà không đỏ mặt. Mỗi lần trường học có cuộc thi gì là luôn có người giữ cho cô vị trí tốt nhất.
Hải Mạt Mạt luôn đi học và ra về cùng Mễ Lỵ, lúc rảnh rỗi Đường phu nhân cũng sẽ cho vệ binh theo hai người đi dạo phố. Sau này cô còn thường xuyên cùng bạn cùng lớp đi đánh tennis.
Cô vô cùng thông minh, học một lần là hiểu, dần dần đuổi kịp chương trình.
Có lúc cô vẫn sẽ rất nhớ Đường Ngạo, nhớ Gâu Gâu. Lúc ấy Đường phu nhân sẽ đưa cô tới thủy cung, tới vườn thú, tới rất nhiều chỗ chơi.
Trên blog của Hải Mạt Mạt tràn ngập hoa cỏ, biểu diễn xiếc, lễ hội, phim mới chiếu v…v… Cô thích một ngôi sao, trước đây không lâu rốt cuộc cũng được chụp ảnh chung.
Đường Ngạo ngày nào cũng xem blog của cô, có lúc cô cũng sẽ viết đôi câu vài lời “Nhớ ba” “Nhớ ba. . . Anh” “Nhớ Gâu Gâu”. Hải Lam và Hà Hợp đều cảm thấy khó hiểu: “Anh thật sự để bọn họ đưa Hải Mạt Mạt đi sao?”
Tổng giám đốc Đường chẳng thèm đáp lại, khép laptop. Đợi mọi người rời đi, anh mới nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Hai tháng sau, Đường tướng quân đưa hình Hải Mạt Mạt tham gia trại hè tới, cùng đến còn có Hải Minh Tiển. Đường Ngạo cẩn thận nhìn từng hình, hình nào cô cũng cười rực rỡ, muôn màu muôn vẻ.
Anh nhắm mắt lại, Đường tướng quân chỉ còn thiếu nước viết lên trán hai chữ – Thắng lợi!
Chỉ có Hải Minh Tiển vỗ nhè nhẹ vai Đường Ngạo: “Đường tổng, gene mỗi loài đều tồn tại thiếu sót. Thiếu sót trong gene của con bé chính là tình cảm vĩnh viễn dừng lại ở trình độ của một đứa bé sáu tuổi.”
Đường Ngạo chợt nhìn về phía anh ta, vẻ mặt anh ta bình tĩnh: “Con bé sẽ nhanh chóng quên tình cảm giữa hai người thôi.”
Lúc gần đi Đường Diệu Thiên để lại xấp hình cho anh: “Giờ anh đã tin chưa, rời khỏi anh con bé vẫn có thể sống tốt.”
Đường Ngạo lần đầu tiên không trả lời.
Đợi đến bọn họ đi hết, Đường Ngạo đột nhiên rất muốn uống rượu. Anh tìm một két bia, tiện tay mở hai lon. Chẳng biết trời đã tối từ khi nào, anh cũng đã ngà ngà say. Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu dồn dập của Gâu Gâu.
Anh đi ra ngoài. Khi đó thành phố E đã phủ đầy hoa cỏ. Giữa muôn vàn hoa lá, một bóng người đang ra sức đào đất ướt dưới lưới điện. Gâu Gâu ở bên này lưới điện cũng điên cuồng đào đất, chỉ chốc lát sau liền tạo thành một cái hố đủ cho một người bò qua. Hải Mạt Mạt liền bò từ cái hố đó vào.
Gâu Gâu nhảy phốc lên, nhào vào trong lòng cô. Trên lưng cô còn đeo cặp sách, cứ thể hả hê chạy vội tới trước mặt Đường Ngạo: “Ba. . . Anh! Em rốt cuộc cũng trốn về được rồi này! !”
Thân thể mềm mại nhào vào trong lòng, trước mắt Đường Ngạo đột nhiên mờ hẳn đi.
Giống như là bị cát bay vào mắt mất rồi.
—
Tác giả có lời muốn nói: Đường tổng còn lâu mới khóc nhé. >_