Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 105

Bạch Phát Ngô Sân khoanh chân ngồi xuống, canh giữ ngay trước cửa vào Phật Trần bí huyệt. Sau khi hắn bị giam cầm thời gian dài, mặc dù thân thể vẫn còn giữ được, nhưng công lực giảm đi, khi hắn tiến vào huyễn cảnh thì đã đạt tới Phân Thần hậu kỳ, sắp bước vào Hợp Thể sơ kỳ, vừa rồi hắn kiểm tra một chút đã phát hiện mình chỉ còn tu vi của Phân Thần trung kỳ, trong lòng không khỏi vô cùng tức giận. Hắn biết nếu không trải qua mười năm tu luyện, thì không thể nào khôi phục lại như lúc đầu, đừng nói chi bước được vào Hợp Thể kỳ. Hắn còn không biết tiểu đệ Phó Sơn của mình đã là Hợp Thể hậu kỳ siêu cấp cao thủ rồi. Tại tu chân giới, người tu chân có thể bước lên tới Độ Kiếp kỳ thật sự là vô cùng hiếm có.

 

Mị nhi bay qua bay lại trong đại sảnh, từ khi Lý Cường đi vào trong Phật Trần, nàng giống như bị mất đi hồn phách, tâm thần cực độ bất an, thật không biết làm sao mà nàng có thể trải qua được suốt một trăm mười năm cuộc sống tăm tối như thế nữa. Cho tới bây giờ tựa như nàng chưa từng có sự bất an kỳ lạ như vậy. Từ khi Lý Cường trợ giúp nàng tu luyện linh thể, nàng cũng chỉ biết sau này mình sẽ không thể rời khỏi hắn nữa.

 

Ngô Sân chậm rãi thở ra một hơi, nhìn Mị nhi không ngừng đi lại trước mắt mình, nhịn không được nói: " Tiểu nha đầu, đừng có bay tới bay lui nữa, ngươi làm cho đầu của ta choáng váng rồi, ngồi xuống nói chuyện đi."

 

Mị nhi không thể làm gì khác hơn là đứng ở trước mặt Ngô Sân, nói: " Ca ca sao còn chưa đi ra a ? Lão gia tử, ngươi nói ca ca có thể ra không..ân, dám chắc sẽ không việc gì đâu."

 

Trong lòng Ngô Sân rất kỳ quái, tiểu nha đầu này dường như đối với Lý Cường phi thường không muốn xa rời, nhưng nàng là linh thể, hoàn toàn cách biệt với người tu chân như Lý Cường. Hắn rất tò mò, tại tu chân giới rất khó thấy người tu chân và linh thể có thể trở thành bằng hữu.

 

Rất nhanh, Ngô Sân đã hối hận đã cùng Mị nhi nói chuyện phiếm. Tiểu nha đầu này không có lời gì khác để nói, mỗi một lúc lại hỏi: " Ca ca sao còn không ra?" Hoặc là: " Có nguy hiểm gì không a?" " Làm Mị nhi chờ đến chết mất!" " Lão gia tử, ngươi nghĩ biện pháp đi, ca ca đi vào thời gian dài lắm rồi a."

 

Ngô Sân bị nàng lao thao đến choáng đầu hoa mắt chỉ còn có thể cười khổ. Hắn rất kiêu ngạo, tại tu chân giới cũng có danh tiếng, bây giờ lại bị một linh thể tiểu nha đầu cuốn chặt lấy mà không còn biện pháp nào.

 

Mị nhi lại vừa nói thêm một lần: " Kỳ quái, thời gian dài như vậy, ca ca tại sao còn không ra a?"

 

Ngô Sân bị nàng liên tục oanh tạc đến mệt nhọc khiến cho cả người run rẩy, đầu đầy tóc bạc dựng đứng như con nhím. Cuối cùng Mị nhi cũng chú ý đến hắn, nói: " Lão gia tử, ngươi bị gì vậy? Có phải là bị bệnh rồi không, kỳ quái, người tu chân không dễ dàng bị sanh bệnh đâu…" Rồi lại khẩn trương nói tiếp: " Ai, ca ca tại sao còn không ra, làm Mị nhi bị sốt ruột chết rồi."

 

Ngô Sân quả thực sắp nổi điên, hắn đứng bật dậy, dương tay xuất ra một đạo bạch quang đánh vào vách tường, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, làm vách tường bị thủng một lỗ. Hắn không khống chế được nữa, hét lớn: " Nha! Oa…oa…oa! Đi!" Hắn đá mạnh một cước vào một cây trụ " rắc…" " Oanh!" Bụi đất hòa đá vụn bay loạn, cây trụ bị một cước của hắn chấn nát bấy.

 

Mị nhi cả kinh, nói: " Lão gia tử, người đừng có gấp, ca ca sẽ ra mà!" Tiểu nha đầu vốn không biết Ngô Sân chính là bị nàng luôn miệng lẩm bẩm đến nổi điên, còn tưởng rằng hắn đang lo lắng cho an nguy của Lý Cường. Đáng tiếc cho Đại Huyễn Phật Cảnh nổi tiếng của Phật tông bị Ngô Sân hoàn toàn phá hủy, mà người gây họa lại chỉ là một Linh thể tiểu cô nương.

 

Ngô Sân vô lực rơi xuống mặt đất thở hổn hển, hắn mới từ trong huyễn cảnh thoát ra, công lực thối lui phần lớn, tâm thần cực kỳ không ổn định, Mị nhi liên tục lao xao giống như đang điểm hỏa dược, khiến cho hắn liền nổi điên. Đứng trên mặt đất một lát, hắn đột nhiên hiểu ra mình đã thất thố, thở dài, một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, nói: " Tiểu nha đầu, đừng hỏi nữa, ca ca của ngươi không có việc gì đâu."

 

Mị nhi tựa như nắm được một cành cây cứu mạng, bay tới bên người Ngô Sân, nói: " Thật a ? Thật tốt quá, ca ca không có việc gì…nhưng sao ca ca còn chưa đi ra a ?" Nàng tựa hồ như không còn gì để nói, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một câu.

 

Ngô Sân chắp tay, hữu khí vô lực nói: " Ách! Tiểu cô nãi nãi, ngươi yên tĩnh dùm ta một lát có được không a ? Ai!" Hắn ngầm thề, sau này nhìn thấy linh thể, nhất là nữ linh thể, nhất định phải tránh mặt thật xa, thật sự là quá đáng sợ.

 

Sự chú ý của Mị nhi hoàn toàn không ở nơi này, cũng không để ý tới lời nói của hắn, nàng vẫn bất an như trước bay tới bay lui, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: " Ca ca sao còn không ra a."

 

Ngô Sân rốt cuộc cũng là tu chân cao thủ, rất nhanh đã điều chỉnh tâm lý, vì để tránh tức giận nữa, nên đem tâm thần chìm vào nguyên anh bắt đầu tu luyện.

 

Khi hắn từ trong tu luyện tỉnh lại, hắn phát hiện Mị nhi vẫn đang ở đằng kia lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng cô đơn, nhìn bộ dáng rất thương tâm. Ngô Sân ngây dại, đột nhiên trong lúc đó hắn phi thường cảm động, tiểu nha đầu này không nghĩ tới lại chấp nhất như vậy, hắn quả thật không hiểu rõ Lý Cường có bản lĩnh gì, có thể làm cho tiểu nha đầu này lo lắng đến như vậy.

 

Mị nhi nhìn thấy Ngô Sân mở mắt ra, lập tức lướt lại gần, cất giọng thánh thót thổn thức: " Lão gia tử…Ngô đại ca, sao ca ca ta còn chưa ra?"

 

Ngô Sân không biết tại sao đạo tâm đã nhiều năm bình lặng đột nhiên khẽ run lên, chợt nghĩ có chút đau xót, hắn rất thành khẩn nói: " Nha đầu, ngươi yên tâm đi, ca ca ngươi nhất định sẽ ra tới mà…yên tâm đi." Thương cảm cho Ngô Sân cả đời không có an ủi người, chỉ biết khuyên bảo những lời như vậy.

 

Tiểu Hải yêu sau khi rời khỏi Lý Cường vẫn nằm trên một cây trụ, không hề động đậy ngủ ngon lành. Ngay khi Ngô Sân cũng không còn nhịn được thì đột nhiên nó bay lên, lao vào trong ngực của Mị nhi. Mị nhi ôm lấy nó, rốt cuộc đã tìm được một đối tượng để giải tỏa, nói: " Lam Quang, làm Mị nhi gấp chết rồi, ca ca đang làm cái quỷ gì, đến bây giờ còn không có tin tức…" Tiểu Hải yêu xoay tròn con mắt, nhỏ giọng kêu khẽ gì đó.

 

Ngô Sân chỉ tay vào Phật Trần, lớn tiếng nói: " Nha đầu mau nhìn kìa!"

 

Mị nhi nhẹ nhàng lướt tới, chỉ thấy nơi góc tường đoàn Phật Trần kịch liệt quay cuồng, nàng hưng phấn kêu lên chói tai: " Ca ca đi ra rồi! Ca ca đi ra rồi!"

 

Một tia kim quang từ trong Phật Trần xuất ra, dần dần kim quang đại thịnh. Ngô Sân nắm lấy Mị nhi, bay ngược ra sau, Mị nhi không rõ vì sao, kêu lên: " Ngô đại ca, đừng kéo Mị nhi, ta phải nghênh đón ca ca a!"

 

Anh mắt Ngô Sân vẫn là bất phàm, quát: " Đó là bảo quang của Kim Liên Ngọc Tọa, là bảo bối lợi hại của Phật tông đang đi ra! Coi chừng!"

 

Kim quang mãnh liệt có thể làm người ta mù mắt, tiểu Hải yêu hưng phấn kêu to, từ trong ngực Mị nhi bay ra, nhào vào trong kim quang. Trong nháy mắt kim quang tiêu tán, Lý Cường cười hì hì ôm tiểu Hải yêu, nói: " Đại ca, Mị nhi, a a, thiếu chút nữa không còn được nhìn thấy các ngươi rồi, haha…"

 

Vẻ mặt của hắn thật cao hứng, bí huyệt này hung hiểm dị thường nhưng thu hoạch cũng thật lớn. Mị nhi cũng theo tiểu Hải yêu lao tới, ôm lấy cổ Lý Cường, không buông tay cũng không nói lời nào, Lý Cường cười cười vỗ vỗ lưng nàng, nói: " Mị nhi ngoan hay không ngoan a…"

 

Bạch Phát Ngô Sân tiếp lời nói: " Sao lại lâu như vậy? Xảy ra chuyện gì? Có nhìn thấy người của Phật tông không?"

 

Hắn không hổ là tiền bối cao nhân, đoán được rất chuẩn.

 

Lý Cường cười nói: " Đại ca, đừng hỏi nữa. Bên trong thật sự hung hiểm, vận khí không tốt thì thiếu chút nữa đã không thể ra đây rồi." Hắn cũng không muốn nói đến chuyện đã gặp Trí trưởng lão, bởi vì cừu hận của Ngô Sân và Phật tông đời này thật khó hóa giải được, Lý Cường biết rõ sau này vĩnh viễn cũng không gặp được người của Phật tông nữa, nói về họ cũng không còn ý nghĩa.

 

Mị nhi ở bên tai Lý Cường nhỏ giọng nói: " Ca ca, sau này hãy mang theo Mị nhi bên cạnh, nếu không Mị nhi sẽ lo lắng đến chết mất. Ca ca, sau này cho Mị nhi vào Huyễn Ma Châu tiềm tu, như vậy Mị nhi vẫn có thể đi theo ca ca được mà."

 

Lý Cường cười nói: " A a, được a, nhưng ta không biết làm sao đưa Mị nhi vào đó."

 

Ngô Sân ở một bên cười nói: " Rất đơn giản, ta dạy cho ngươi một thủ ấn, cam đoan có thể đưa nàng vào đó." Hắn bày ra một thủ thế, nói một câu linh chú. Lý Cường kinh ngạc hỏi: " Đại ca, sao huynh cũng biết dùng bảo vật của Phật tông?"

 

Ngô Sân đắc ý cười to: " Cùng Phật tông tranh đấu lâu như vậy, về khả năng này của họ ai mà không biết."

 

Lý Cường nói: " Bây giờ Mị nhi có muốn vào đó không?"

 

Mị nhi cười duyên nói: " Được a, muội và Lam Quang cùng đi vào."

 

Ngô Sân vội vàng ngăn cản: " Đừng đi vào, bây giờ khoan đã, đợi đến khi nào hiểu rõ thì hãy đi. Bên trong Huyễn Ma Châu hấp thu vô số hồn phách nguyên anh, tiểu nha đầu bây giờ đi vào không chịu nổi đâu, phải có chủ nhân của Huyễn Ma Châu trợ giúp mới được."

 

Mị nhi sợ đến le lưỡi, dịu dàng nói lời cảm tạ: " Cảm ơn lão nhân gia nhắc nhở, Mị nhi sợ nhất là đánh nhau đó." Nói xong nàng phi thân nhảy đến trên vai Lý Cường, súc lại thành một tiểu cô nương nhỏ như ngón cái.

 

Lý Cường hỏi: " Chúng ta ra ngoài thế nào? Đại ca biết không?"

 

Ngô Sân nói: " Bên trái có thông đạo để đi. Lão đệ, ngươi làm sao lấy được Kim Liên Ngọc Tọa vậy? Loại phật bảo này chỉ có mấy người lợi hại nhất của Phật tông mới có, xem ra bọn họ cũng đã xong hết rồi, mới có thể để lại bảo vật này ở bí huyệt thôi."

 

Lý Cường chỉ cười mà không đáp, thay đổi lời nói: " Đại ca, huynh biết Điền Cức Lão Tổ không?"

 

Ngô Sân lắc đầu, nói: " Hắn là ai vậy? Cái tên mà cũng có khẩu khí lớn quá."

 

Mị nhi nói: " Điền Cức Lão Tổ và Điền Cức Ma Trượng có quan hệ gì không a? Ca ca, huynh nghe nói qua ở nơi nào vậy?"

 

Lý Cường biết sau khi Lý Du Vi nhập ma, ước chừng chỉ có người của Phật tông mới biết được lai lịch của hắn, những người khác sẽ không thể biết được. Hắn nói: " Điền Cức Ma Trượng chính là nguyên thần thứ hai của Điền Cức Lão Tổ, nghe nói hắn sắp xuất thế."

 

Ngô Sân mặc dù không biết Điền Cức Lão Tổ là ai, nhưng đối với Điền Cức Ma Trượng cũng rất rõ ràng, bây giờ lại nghe nói Điền Cức Ma Trượng chính là nguyên thần thứ hai của hắn, liền hỏi: " Song Nguyên Thần của Ma Đầu? Ma đầu là Điền Cức Lão Tổ ? Là ai tu vào ma đạo, dĩ nhiên lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ là…" Trong lòng hắn mơ hồ có một loại cảm giác không tốt.

 

Ba người một thú hướng theo thông đạo phía trước bay đi. nguồn TruyenFull.vn

 

Lý Cường đột nhiên dừng lại, nói: " Nơi này lại có dấu vết, người này rất kỳ quái, tựa hồ rất quen thuộc hoàn cảnh nơi này."

 

Bọn họ đã ở lại khá lâu bên trong Di Chỉ, ngay cả Mị nhi cũng đã có chút không rõ phương hướng, thông đạo nơi này thật sự là quá nhiều, quanh co lần lượt thay đổi, tầng tầng lớp lớp, so với mê cung còn phức tạp hơn rất nhiều. Lý Cường phát hiện dấu vết là trước khi bọn họ tiến vào Đại Huyễn Phật Cảnh đã nhìn thấy, rất rõ ràng là dấu vết do người tu chân lưu lại.

 

Ngô Sân gật đầu nói: " Người này nhất định là bị thương, hình như cứ bay một đoạn lại bị rơi xuống."

 

Mị nhi nói: " Mọi người nhìn lên tường, là thủ ấn người nọ lưu lại."

 

Lý Cường nhìn dấu tay, xem xét một hồi vẫn không rõ ràng, vì vậy cười nói: " Chúng ta ở đây làm chi, hình như đang truy tung người này sao, a a, chúng ta phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài trước, đừng có ở mãi chỗ này a."

 

Ngô Sân cũng bừng tỉnh, cười to nói: " Ha ha, lão đệ nói không sai, ai! Lòng hiếu kỳ thật sự là hại người a, không chậm trễ thời gian nữa, đi!"

 

May là trước kia Mị nhi từ phía trên Di Chỉ đi xuống, nàng vì đi vào bên trong từng tốn hao rất nhiều công phu và tinh lực, đối với tình huống bên trong tương đối dường như quen thuộc. Ba người tìm được một tế thai lớn, Mị nhi kêu to: " Nơi này là Đại Bái Đàn, Mị nhi biết đường đi ra ngoài rồi."

 

Nàng chỉ cần tìm được vật so sánh, lập tức hiểu ngay đường cần đi. Nàng phi thân lên, cười duyên nói: " Mị nhi dẫn đường, hai vị đại ca đi theo a."

 

Con đường này lên cao xuống thấp, khi trái khi phải, Mị nhi tựa hồ phi thường quen thuộc. Kỳ thật, đây đều là những nơi nàng đã chuẩn bị đi qua, nàng đã hoàn toàn nhớ kỹ không quên. Cho dù như vậy, ba người cũng hao tốn một thời gian rất lâu, trên đường cũng có gặp qua những trận pháp bình thường, có Ngô Sân, một đại tông sư về trận pháp, bọn họ không chút phí công đi qua dễ dàng. Ngô Sân còn thuận tiện chỉ cho Lý Cường những học vấn về trận pháp một phen.

 

Một thông đạo rất rộng mở xuất hiện ở trước mặt bọn họ, Mị nhi hưng phấn nói: " Đã đến được tầng trên rồi."

 

Lý Cường cũng thật cao hứng, cười nói: " A a, trước tiên hãy đi nhanh hơn rồi hãy nói, ta còn chưa từng tới được Mãng Nguyên bao giờ a."

 

Ngô Sân vừa muốn nói chuyện, cả Di Chỉ đột nhiên chấn động. Mị nhi nhát gan, liền bay trở về trên vai Lý Cường, nhỏ giọng hỏi: " Chuyện gì vậy a?" Bây giờ chỉ cần cơn gió nhẹ thổi là nàng liền lập tức trở lại vai Lý Cường, tựa hồ nơi đó mới là nơi an toàn của nàng.

 

Âm thanh chấn động ngày càng giống như thiên băng địa liệt ( trời rung đất chuyển), những tảng đá lớn theo chấn động rơi xuống thông đạo vang lên những tiếng ầm ĩ. Tay Lý Cường bổ vào tảng đá, trong lòng kinh nghi nói: " Không phải là ma đầu xuất thế đó chứ, ai nha, ta còn chưa kịp chuẩn bị cho tốt a."

 

Vách tường thông đạo phát ra tiếng vỡ vụn. Mọi người đều cũng biết thông đạo nơi này đều bị mật pháp gia cố qua, bình thường sẽ không có chuyện rạn nứt bao giờ. Mị nhi kêu lên: " Mọi người nghe thử…là tiếng sấm!"

 

Lý Cường kêu lên: " Đại ca, chúng ta hướng ra ngoài xông ra!" Hấp Tinh kiếm liền xuất ra.

 

Lá gan Ngô Sân thật lớn, không mặc chiến giáp, cũng không cần phi kiếm, ứng tiếng nói: " Được, chúng ta đi! Di ? Lão đệ cũng có Chân Huyễn kiếm khí, thật sự là nghĩ không ra…"

 

Mị nhi nhìn thấy hắn trong lúc gấp gáp này còn tâm trí quan tâm đến kiếm vụ của Lý Cường, không khỏi cảm thấy bội phục, cao thủ dù sao cũng khác hẳn với người khác.

 

Tiếng sấm ở bên trên mơ hồ truyền đến, mỗi tiếng sấm truyền tới thì thông đạo lại chớp lên không ngừng, trước mắt tràn đầy sương khói, những hòn đá trên đầu không ngừng rơi xuống. Lý Cường quát: " Mị nhi chỉ phương hướng, đại ca chúng ta đi!" Hắn liền nhanh chóng phóng về phía trước. Ngô Sân theo sát ở phía sau, trong lòng còn đang suy nghĩ: Phó Sơn thu vị tiểu đệ này làm cho người ta thật ngạc nhiên, hắn lại có được loại kiếm pháp trong truyền thuyết thế này.

 

Mị nhi kêu lên: " Mọi người cẩn thận, càng đi tới thì công lực sẽ càng yếu bớt đó…"

 

Ngô Sân và Lý Cường nghe không hiểu ý tứ của nàng. Ngô Sân hắng giọng: " Phía trước là ra khỏi rồi sao?"

 

Mị nhi nói: " Xuyên qua miệng giếng sáu cánh kia là có thể lên mặt đất."

 

Thông đạo lại một lần nữa kịch liệt chớp lên, càng có nhiều hòn đá vỡ ra rơi xuống, tiếng sấm đã nghe càng thêm rõ ràng. Lý Cường ngạc nhiên nói: " Bên ngoài như đang đấu pháp bảo, chúng ta nhanh lên một chút!"

 

Ba người rất nhanh đã từ miệng giếng trời trực tiếp bay lên, chỉ trong một sát na bay lên mặt đất, mọi người đều cảm giác được thân thể chợt trầm xuống. Lý Cường kêu lên: " Mụ nội nó, chuyện gì xảy ra?"

 

Ngô Sân đáp: " Bên trên bị cấm chú, ân, công lực ít nhất giảm đi một trong ba phần. Không có việc gì đâu, chỉ là phải cố hết sức một chút!" Đến lúc này hai người mới hiểu được ý tứ của Mị nhi.

 

Phật tông di chỉ trên mặt đất chiếm một khu rất lớn, Lý Cường phóng mắt nhìn lại, chung quanh đều là hoang tàn đổ nát, nhìn lướt qua cơ hồ không thấy ranh giới. Bầu trời xa xa đầy nghẹt người, từng đạo tia chớp tiếng sấm điếc tai nhức óc, những luồng ánh sáng năm màu lần lượt lóe lên quang mang chói mắt. Ngô Sân kinh ngạc nói: " Sao lại có nhiều người tu chân tụ tập ở chỗ này như vậy?" Hắn nhịn không được ngửa mặt lên trời cất lên tiếng huýt sáo thật dài.

 

Lập tức liền có mấy người tu chân cấp tốc bay xẹt qua. Lý Cường nghĩ thầm: " Lão ca ước chừng đã không còn nhẫn nại." Bọn họ liền tiếng lên nghênh đón.

 

Những người qua tới Lý Cường không nhận ra một ai, không biết là môn phái nào, trang phục cũng rất xa lạ. Mị nhi ở bên tai Lý Cường nhỏ giọng nói: " Nhìn trang phục, bọn họ là người tu chân từ Phong Duyên Tinh tới…"

 

Ngô Sân tóc dài phiêu động, trong thời gian ngắn đã tới ngay trước mặt mấy người tu chân, Lý Cường không biết thuấn di, cũng chạy theo sau tới gần.

 

Chỉ cần là người tu chân sẽ hiểu được thuấn di đại diện cho điều gì, phải là người tu chân có tu vi ngoài Phân Thần kỳ, người có tu vi như vậy, dám chắc tại tu chân giới là một đại tông sư. Ngô Sân lạnh lùng hỏi: " Ở đây đang làm gì? Các ngươi là ai?"

 

Mấy người tu chân nọ ước chừng giữ nhiệm vụ cảnh giới, nhìn thấy Ngô Sân có thể thuấn di, biết người này lợi hại, thái độ rất cung kính nói: " Chúng ta là người tu chân tới từ Phong Duyên Tinh." Rồi lại chỉ vào những người trên không trung nói: " Bọn họ đều là cao thủ từ các nơi tới đây…"

 

Lúc này Lý Cường mới chạy tới, lẳng lặng đứng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện.

 

Nguyên lai, một phản đồ của Thiên Kích Phong đã phá hư cấm chế giam giữ Điền Cức Lão Tổ, nên hắn đã được thả ra. Việc này đã bị cao thủ của Thiên Kích Phong trấn thủ Mãng Nguyên phát hiện, bọn họ nhanh chóng khẩn cấp phát ra Thiên Triệu Lệnh tối cao của tu chân giới, đồng thời khởi động một tòa đại trận đã được chuẩn bị sẵn, đem Lão Tổ vây lại trong địa huyệt, bất quá chỉ có thể tạm thời giam cầm hắn, không thể kéo dài được thời gian, với thực lực của Điền Cức Lão Tổ sẽ rất nhanh có thể thoát khốn ra.

 

Thiên Triệu Lệnh là một trong tam đại triệu lệnh tối cao của tu chân giới, nếu mỗi khi có đại tai nạn phát sinh thì tất cả người tu chân của các đại môn phái tiếp lệnh phải buông hết mọi chuyện mà nhanh chóng chạy tới hỗ trợ. Bây giờ đã có một bộ phận người tu chân chạy tới, ước chừng năm, sáu trăm người, còn có người tu chân phía sau cũng đang không ngừng đổ tới, bất quá kỳ quái chính là những người tu chân đến đây lại không có nhiều cao thủ, tu đến Xuất Khiếu kỳ không quá mười người, siêu cấp cao thủ Phân Thần kỳ chỉ có ba, tính luôn cả Ngô Sân vừa mới tới, cao thủ Hợp Thể kỳ cũng không có một ai. Cũng may Lão Tổ tạm thời còn chưa đi ra, bây giờ từ địa huyệt chạy ra chỉ là những quái vật do hắn tu luyện ra, đang tranh đấu cũng những người tu chân trên bầu trời.

 

Mấy người tu chân này tu vi tu chân còn kém, còn chưa tới được Nguyên Anh kỳ, cho nên được phái ra ngoài đảm nhiệm cảnh giới và tiếp đãi. Lý Cường nhìn chung quanh, cũng quả nhiên nhìn thấy phía xa xa có kiếm quang chớp động. Ngô Sân gật đầu nói: " Tốt, chúng ta cũng tới diệt ma đó." Hắn lại hướng tới bọn họ giải thích mình ở nơi nào tới.

 

Trong đó có một người tu chân hỏi: " Xin hỏi các ngươi là người của môn phái nào? Tên là gì? Chúng ta cần phải thông báo một tiếng."

 

Lý Cường nói: " Chúng ta thuộc Trọng Huyền Phái, vị này là Bạch Phát Ngô Sân, ta gọi là Lý Cường."

 

Mấy người tu chân này nghe xong đều sửng sốt, Bạch Phát Ngô Sân? Một trong bảy đại cao thủ trong truyền thuyết ? Danh khí của hắn tại tu chân giới như sấm nổ bên tai, đệ tử danh gia đại phái ai mà không biết? Lý Cường tại tu chân giới bây giờ cũng đại danh đỉnh đỉnh, tu vi của hắn cao đến bao nhiêu người khác không rõ ràng lắm, nhưng bằng hữu của hắn đều là nhân vật vô cùng nổi danh tại tu chân giới.

 

Mấy người tu chân kia nhìn nhau, trong đó có một người nói: " Hai vị tiền bối xin mời đợi một chút." Hắn dương tay xuất ra một hỏa hiệu, cấp tốc bay lên trời, nổ tung trên đó, phát ra bạo âm như một chuỗi xuyến. Đây là tín hiệu đã ước định của bọn họ, tỏ vẻ đã có siêu cấp cao thủ tới rồi. Lập tức có bảy, tám kiếm ảnh lóe sáng, rất nhanh hướng bên này bay tới.

 

Người bay ngay giữa trung gian chính là một người Lý Cường quen biết, đó chính là Tạp Bổn thần sử. Hắn cười hì hì tiến lên nghênh đón.

 

Tạp Bổn thần sử vừa nhìn thấy Lý Cường thì không ức chế được nữa, liền nở nụ cười, trong lòng hắn vô cùng bội phục đại khí của Lý Cường. Cùng với Thiên Kích Phong xảy ra xung đột lớn như thế, nhưng hắn vẫn còn chịu đến đây để hỗ trợ. Thật ra Lý Cường chỉ là trong lúc vô ý đi tới được di chỉ tại Mãng Nguyên mà thôi.

 

Tạp Bổn thần sử cười nói: " Lão Đại, thật tốt quá, ngươi cũng đã đến, vị tiền bối này là ai a? Lão Đại giới thiệu một chút đi."

 

Ngô Sân quay đầu nhìn Lý Cường, hỏi: " Lão Đại ? Lão đệ, ngươi dẫn theo bao nhiêu người ? Hắn gọi ngươi lão Đại ? Hắc hắc, nghe hình như là hơi quá phận a."

 

Lý Cường làm người vốn không quan niệm lớn nhỏ, hắn cười hì hì nói: " Tạp Bổn thần sử, a a, đây là đại ca của ta, Trọng Huyền Phái Bạch Phát Ngô Sân." Lại nói: " Lão ca a, nếu không thì huynh làm lão Đại đi, để cho huynh sảng khoái một lần?"

 

Người tu chân bay lại nghênh đón đều là những nhân vật đầu lĩnh, vừa nghe tên Bạch Phát Ngô Sân cũng liền chấn động. Trong lòng Tạp Bổn thần sử không khỏi cười khổ, Lý Cường này cũng thật tuyệt, mỗi lần hắn xuất hiện bên người đều có một nhân vật vô cùng lợi hại, lần trước là Kỳ Quân Sát, lần này lại tới một Bạch Phát Ngô Sân. Hắn vội vàng báo danh thi lễ: " Sứ giả Tạp Bổn của Khảm Ba Nhi đại thần bái kiến tiền bối."

 

Ngô Sân lại rất sĩ diện và kiêu ngạo, nhìn thấy Tạp Bổn cung kính như thế thì gật đầu nói: " Ân, được rồi, Thản Bang đại lục Khảm Ba Nhi đại thần ? Ta hình như vẫn nhớ là Đàn Kỳ Nhi đại thần a, sao lại đổi người rồi?"

 

Da đầu của Tạp Bổn cũng đã tê dại, bèn cung kính nói: " Đàn Kỳ Nhi đại thần đã ra ngoài tiềm tu, bây giờ đã truyền ngôi cho Khảm Ba Nhi đại thần."

 

Những người khác cũng đã tiến lên hành lễ, báo xuất thân phận và môn phái. Bọn họ là Thiên Kích Phong đệ nhị Trấn Quan Sử Lỗ Thành Siêu, đệ cửu Trấn Quan Sử Minh Kỳ, Phong Duyên Tinh Bách Kiếm Môn Trần Chí Lực, Động Uyên Giáo Thạch Thanh Minh chưởng giáo. Bên người mỗi người bọn họ đều có đi theo một gã đệ tử, cũng theo trưởng bối hướng Ngô Sân hành lễ. Mọi người ra mắt xong, lại quay về nhìn Ngô Sân vị cao thủ trong truyền thuyết, trong lòng đều cảm thấy bất an.

 

Lý Cường phát hiện, phàm là các đại phái nổi danh cũng không có ai tới, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, liền hỏi Tạp Bổn: " Tạp Bổn, sư tôn của ta có tới hay không a? Còn những người khác có tới không?"

 

Tạp Bổn nói: " Hành tung của Kỳ tiền bối ta không biết, còn những người khác đều đã đến Lạp Đô quốc, bọn họ nói Lão Đại đã dặn họ tập hợp ở nơi này, chỉ có Cảnh trưởng lão tới đây thôi."

 

Lý Cường cười nói: " Lão phong tử thích đánh nhau, ai, nhiều người tụ tập ở đây như vậy, đang đánh cái gì chứ?"

 

Thiên Kích Phong Lỗ Thành Siêu chen lời đáp: " Bọn họ đang tiêu diệt những quái vật và ma hồn từ địa huyệt chui ra. Lý tiền bối, lần trước Thiên Kích Phong Trấn Quan Sử Long Thiên Nhạc và Minh Linh tử hai người đã đắc tội với tiền bối, Thiên Kích Phong tuyệt đối không khoan dung cho họ. Bây giờ Long Thiên Nhạc đã bị giam cầm, ta đối với việc bọn họ đã đắc tội với tiền bối thật sự xin lỗi."

 

Lý Cường có chút sửng sốt, hắn không biết Nạp Thiện ở Thiên Lộ thảo nguyên từng đại nháo, làm Tạp Bổn thần sử sợ đến lập tức thảo luận với người của Thiên Kích Phong rất nhiều lần, Tạp Bổn có ý muốn người của Thiên Kích Phong tới gặp Lý Cường để xin lỗi, hắn đáp ứng sẽ đứng trung gian hóa giải cho họ.

 

Tạp Bổn nói: " Thiên Kích Phong không biết lão Đại là khách quý được mời tới, mới phát sinh hiểu lầm như vậy, lão Đại hãy nể mặt Tạp Bổn…"

 

Lý Cường cười nói: " Quên đi, đó là hiểu lầm, ta không muốn làm gì Thiên Kích Phong đâu."

 

Tạp Bổn nhất thời thấy yên tâm, cười nói: " Ai, ta đã nói qua, lão Đại sẽ không để ý chuyện này đâu, a a…"

 

Lỗ Thành Siêu cười khổ nói: " Nhưng nghiệt chướng Minh Linh tử chạy trốn tới phía dưới Di Chỉ, đã làm ra đại họa động trời, ai! Hắn đã phá hủy Trấn Phong Tinh Bi, vốn giam cấm từ lâu đã không được yên ổn đã bị hắn phá vỡ hoàn toàn, ma đầu sẽ xuất thế a."

 

Ngô Sân đột nhiên nói: " Nguyên lai dấu vết phía dưới chính là tiểu tử kia lưu lại…"

 

Lý Cường cũng đã có phản ứng, nói: " Dĩ nhiên là hắn, trách không được dấu vết nọ lại xuất hiện sự bối rối, đáng tiếc..đáng tiếc…"

 

Đối thoại của hai người bọn họ không ai nghe hiểu. Động Uyên Giáo Thạch Thanh Minh chưởng giáo hỏi: " Lý tiền bối, các ngươi từng tìm kiếm qua sao?"

 

Lý Cường cười nói: " Thạch chưởng giáo khách khí quá, ta đã truy tung Điền Cức Ma Trượng nên mới đến dưới Di Chỉ, nhưng không phát hiện ra tung tích của nó nên mới đi lên đây."

 

Mị nhi súc gọn trong bộ lông của tiểu Hải yêu, nàng căn bản không muốn gặp mặt những người này, chỉ lo tu luyện mà thôi.

 

Xa xa lại có một hỏa hiệu bay lên, Tạp Bổn cười nói: " Không biết là ai tới, Lão Đại, chúng ta cùng đi nhìn xem ?"

back top