Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 11

Kim Tinh Giác Thú là loại quái thú có lực công kích rất mạnh. Nó dài chừng sáu thước, đỉnh đầu có một cái sừng dài hình dáng như cây đao, trắng như tuyết. Toàn thân của nó đầy lân giáp màu trắng, khi bị chọc giận thì lân giáp trắng biến thành vàng. Chiếc đuôi dài ngóc cao cũng phủ đầy vảy lân. Lúc bình thường thì chỉ có hai con mắt màu hồng, nhưng khi nó tức giận, thì trên trán lại mở ra một con mắt thứ ba, vì vậy mới gọi là Tam nhãn thú.

 

Lý Cường không kịp lên tiếng mắng, vung Bách Nhận thương lên đánh liên tiếp vào đầu Kim Tinh Giác thú, đồng thời la lên: "mọi người mau lui lại!" Những mũi ảo thương không thể ngăn cản bước tiến Kim Tinh Giác thú. Khi ngực nó va vào Lý Cường, xích diễm long thuẫn lập tức phát động. Điều phiền toái là con quái thú này quá nặng, quán tính quá lớn, nên hắn ứng phó không kịp, bị đánh bay ra ngoài.

 

Triệu Hào cùng Trịnh Bằng từ hai bên trái phải cùng xáp lại gần. Bảo đao của Triệu Hào nhắm ngay con mắt quái thú mà đâm tới. Còn Trịnh Bằng ra hết sức lấy vung Tắc Luân đại phủ giáng một búa vào đầu nó. Sừng quái thú chỉ lúc lắc, đại phủ bổ vào sừng nhoáng lên ánh kim quang, Trịnh Bằng cảm giác là mình vừa chém vào mõm núi Nam sơn, bị dội ngược trở lại, té phịch xuống đất, đại phủ rời tay bay đi. Một đao của Triệu Hào đâm vào không khí, lão biết là không hay, vội dùng công phu khéo léo, thân hình linh động, trở tay thêm một đao chém vào người quái thú, mượn sức bắn ngược ra ngoài, một đao này dĩ nhiên cũng không thể đả thương tới da nó.

 

Lòm còm đứng dậy từ trên mặt đất, mặc dù không có thụ thương nhưng trong lòng rất uất ức, Lý Cường bây giờ thấm thía sự bất lực của chính mình, giương mắt nhìn lại, liền hồn phi phách tán, cả kinh la to: "Hắc tử tránh mau!"

 

Trịnh Bằng đang ngồi trên mặt đất, cây đại phủ nằm ở xa xa, Kim Tinh Giác Thú đang lao nhanh về phía hắn.

 

Mười hai đạo tiên ảnh liên tục quấn quít vào chân Kim Tinh Giác thú. Chạy lảo đảo vài bước, quái thú ngả ầm xuống đất, trường tiên của Mai Tinh Tinh liền cuốn lấy Trịnh Bằng kéo trở lại. Lý Cường đưa ánh mắt tán dương nhìn cô bé, rồi quan sát xung quanh một chút, trong lòng định ra chủ ý, hét: "Mọi người mau đi cùng ta!" Lý Cường đưa mấy người đi tới thẳng cây đại thụ, ở dưới tàng cây nói: "Các ngươi trốn đằng sau khối đá lớn này, để ta dẫn dụ nó."

 

Kim quang trên người Kim Tinh Giác Thú chớp động, chỉ vài cái là thoát khỏi cảnh trói buộc mà đứng lên, nó tựa hồ như rất phẫn nộ, chuyển người liếc mắt một cái nhìn thấy Lý Cường đứng ở dưới tàng cây, liền rống lớn vọt tới.

 

Bắn ra một mũi kim ưng trúng vào Kim Tinh Giác Thú làm nó thối lui vài bước, Lý Cường cười to nói với người trên cây: "Ngươi ngồi cho chắc nghe!", rồi lắc mình trốn ra đằng sau tảng đá lớn. Kim Tinh Giác Thú bị kim ưng đánh trúng vô cùng giận dữ, hùng hục nhào tới. Lý Cường đột nhiên biến mất, làm cho nó húc đầu vào thân cây. Người nọ la to oai oái từ trên cây nhảy xuống, vừa vặn đáp lên người Kim Tinh Giác Thú.

 

Điều làm cho bọn người Lý Cường trợn mắt há miệng nhìn, đó là người này dùng quyền đấm vào lân giác của quái thú, từng quyền từng quyền một, đều là chậm rãi đánh ra. Kim Tinh Giác Thú tựa như bị một ngọn núi đè ép, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, mà mỗi một quyền của người nọ đều làm cho nó đau tận xương tủy. Người ấy liếc về hướng đám người Lý Cường, nhếch miệng cười nói: "Ha ha, lão tử muốn đánh thì phải không nhúc nhích mới đánh được, ai da, người già cả, gân cốt lỏng lẻo nhiều rồi a!"

 

Y nhảy xuống Kim Tinh Giác Thú, chỉ dùng một tay khống chế nó rồi đi về phía bọn Lý Cường đang núp sau tảng đá.

 

Cả bọn bốn người Lý Cường ngây ngốc cả người, đây là sức mạnh gì chớ? Nhìn thấy con quái thú trên người kim quang lấp lóe, ráng hết sức để thoát ra khỏi sự khống chế của người nọ, miệng gầm gừ nho nhỏ, có vẻ như bất đắc dĩ. Mai Tinh Tinh khẩn trương nói: "Hắn, hắn lôi quái thú tới kìa!" Mọi người đều rõ, chỉ cần y buông tay ra, kết quả sẽ đáng sợ như thế nào.

 

Khẩn trương suy nghĩ, Lý Cường chợt nghĩ ra, lấy ra bình rượu Mao Đài chỉ còn có một nửa, giơ lên cao, nhìn người nọ cười nói: "Ý... Ngươi phải nắm cho chắc đó, nếu ngươi buông tay ra, ta sẽ bị khẩn trương đó. Nếu vậy thì ta có thể cầm không được rượu à."

 

Người nọ bị Lý Cường nắm đúng chổ yếu, la lên: "Được, ngươi giỏi lắm!" rồi khuôn mặt tươi cười nói:"Thương lượng thế nào đây? Ta giúp ngươi đuổi Kim Tinh Giác Thú đi, ngươi thì cho ta bình rượu đó." Hắn nhìn bình rượu trên tay Lý Cường, mà nước miếng chảy dài.

 

Mai Tinh Tinh kêu lên: "Không công bằng, cũng là ngươi đưa quái thú tới, nên ngươi tự mình đuổi nó đi, cái này không tính! Trao đổi điều kiện đi."

 

Người nọ trong lòng nghĩ: "Hà ha, đã đạt được mục đích, còn có điều kiện gì có thể làm khó dễ ta sao?" liền lau đi nước miếng, nói: "Được, ngươi nói điều kiện gì mới bằng lòng trao đổi!"

 

Lý Cường gật đầu nói: "Cô bé ngươi đề nghị đi." Hắn nghĩ thầm: "Như vậy là tốt nhất, mọi người đều không mất mặt mũi."

 

Trong khoảng thời gian ngắn Mai Tinh Tinh thật nghĩ không ra điều kiện gì, đảo mắt nhìn thấy người nọ đang đè một tay lên sừng của quái thú, trong lòng nhất thời nảy sinh ý kiến, cười khanh khách nói: "Hay là người dùng sừng của quái thú trao đổi đi." Nghĩ thầm: "Coi làm sao mà ngươi giải quyết đây."

 

Người nọ thở ra một hơi nhẹ nhõm thấy rõ, cười nói: "À, cái này đâu có thể làm khó lão tử."

 

Chỉ thấy hắn tay trái đè lên đầu quái thú, tay phải vặn chiếc sừng, chỉ nghe tiếng "rập" vang lên, quả nhiên cái sừng kim sắc trên đầu quái thú gãy tới sát gốc. Cả bốn người cũng không dám tin vào mình, cái loại lực lượng …này có thể có ở người sao chứ?

 

"Mi công lao không nhỏ, lão tử ta không giết mi, cút!" Người nọ bay lên đá một cú, quái thú dường như là đồ vật bị hút đi, quay cuồng rồi biến mất trước mắt mọi người. Còn người nọ đắc ý đi tới trước mọi người nói: "Tiểu cô nương nhãn quang rất tốt, cái Kim Tinh giác này chính là một kiện bảo bối."

 

Triệu Hào biết người này nhất định là thế ngoại cao nhân, trong lòng tâm phục, nhưng ngoài miệng lại hỏi: "Uy, rốt cuộc ngươi là ai?"

 

Người nọ căn bản không đáp lại Triệu Hào, đưa sừng cho Mai Tinh Tinh, bộ dáng có vẻ không chờ đợi nổi nữa: "Đưa rượu cho ta!"

 

Nhìn bộ dạng gấp gáp của hắn, Lý Cường mỉm cười, nói: "Rượu thì ta có nhiều lắm, nhưng ngươi phải nói cho ta biết trước đã, ngươi là ai?"

 

Người nọ mắt sáng lên, nói: "Thật chứ? Nhưng mà không thấy ngươi mang theo, a, ngươi có trữ vật thủ trạc, vậy ngươi là môn hạ của ai? Ai, trước tiên… đưa rượu cho ta!"

 

Nhìn bộ dạng nóng nảy của y, Lý Cường đưa ra bình rượu.

 

Uống một hớp nhỏ, gương mặt gầy gò của y dãn ra, thở ra một hơi, hỏi: "Rốt cuộc ngươi thuộc về môn phái tu chân nào, làm sao mà có được trữ vật thủ trạc vốn là thứ cao thủ trong đám người tu chân cũng rất khó mà có thế này? Nhìn tu vi ngươi thì vừa đạt tới Nguyên Anh kỳ, sao mà sư môn của ngươi lại cho ngươi thủ trạc trân quý như thế chứ?"

 

Không đợi Lý Cường trả lời, y đã biến sắc, nói: "Chúng ta hãy tới một chổ yên tịnh nói chuyện đi, bây giờ có hai tên đáng ghét đang tới kìa." Nói chưa hết thì một đạo bạch quang hướng tới bốn người, trong nháy mắt trên mặt đất không còn một bóng người nào.

 

Trên mặt đất trống vắng xuất hiện hai quái nhân, một cao một thấp, người cao nói: "Mẹ nó, hắn vừa mới ở đây thôi!"

 

Người thấp hích hích mũi, ngạc nghiên nói: "Cái lão già kia hình như đã kiếm được rượu ngon, có lẽ đã giải được chú "'Vô Tình Kết' của chúng ta."

 

Người cao căm hận nói: "Chúng ta sẽ tìm lần nữa, đi!"

 

-------o0o------

 

"Tới rồi!" Người nọ ngồi xuống mặt đất.

 

Mặc dù Lý Cường không thuấn di (di chuyển tức thời) được, nhưng đã có kinh nghiệm được kéo đi, còn ba người Triệu Hào trước giờ chưa từng kinh qua như vậy, vừa sợ vừa phục. Người nọ lại uống một hụm rượu, nói: "Chúng ta nói tiếp đi." Nói xong nhìn về phía Lý Cường.

 

Thoáng chút do dự, Lý Cường nói: "Hình như ta không có môn phái, thủ trạc là do đại ca ta cho."

 

Người nọ vẻ mặt hoài nghi, nói: "Không có khả năng a, đại ca ngươi là ai hả?"

 

Lý Cường đáp: "Đại ca ta tên gọi Phó Sơn, ở Phong Duyến Tinh."

 

Người nọ từ dưới đất nhảy dựng lên, kinh ngạc la lớn: "Cái gì? Là Phó Sơn, Phó Sùng Bích?" Lão gãi gãi đầu lại nói: "Khó trách, khó trách, kỳ quái kỳ quái, tiểu lão đệ à, Phó Sơn có phải là Lĩnh lộ nhân (người hướng dẫn) của ngươi không?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

 

Lý Cường mừng rỡ, lão ta biết Phó Sơn đại ca: "Đúng rồi, Phó đại ca là Lĩnh lộ nhân của ta, ngươi biết huynh ấy à?"

 

Người nọ cười nói: "Hắc hắc, đâu chỉ biết mà thôi, hai chúng ta đã đánh nhau mấy trăm năm, không ai làm khó được ai, được rồi, ngươi xem ra chưa học được bản lãnh gì nhiều lắm, sao lại tệ như vậy a?"

 

Ba người Triệu Hào kinh ngạc không chen vào, mỗi người trong lòng đều trầm tư.

 

Lý Cường bèn đem chuyện xảy ra ở Hỏa tinh nói cho hắn nghe.

 

Người nọ vui vẻ cười to, nói: "Ha ha, Hoa Mỵ Nương, không sai, không sai, tiểu yêu nữ này có lá gan không nhỏ, dám chống đối lại Phó Sùng Bích, có ý tứ, thật là có ý tứ." Lão lại nói: "Nếu ngươi là huynh đệ của Phó Sùng Bích thì ta không gạt ngươi nữa, ta họ Hầu, tên Phích Tịnh, cùng với đại ca ngươi vừa là bằng hữu vừa là đối đầu."

 

Lý Cường giật mình cười nói: "Cái gì, gọi là Hầu Thí Tinh? Ha ha!". Bốn người họ không nhịn được cười lớn.

 

Hầu Phích Tịnh phát giận: "Không biết lớn nhỏ, phích trong sét đánh, còn tịnh là sạch sẽ, không cho cười! Bà nội nó, ta biết là các ngươi sẽ cười mà!"

 

Bốn người cố gắng nín cười, gương mặt nhỏ nhắn của Mai Tinh Tinh cũng đỏ lên vì ráng nhịn, góc miệng còn vẻ cười đến nước miếng cũng muốn trào ra. Lý Cường thì khó khăn lắm mới nghiêm lại một chút, liếc qua một cái thấy bộ dạng quái ác của cô bé, chịu không nổi lại phát cười lớn.

 

Vừa dậm chân, lại thở dài, Hầu Phích Tịnh thở ra rồi uống vào một ngụm rượu lớn, nói: "Vậy ngươi có muốn biết về môn phái của Phó Sơn hay không vậy?"

 

Lý Cường đương nhiên là muốn biết, từ lúc thất lạc với Phó Sơn ở Hỏa tinh, có nhiều chuyện không kịp giải thích, sau này tự mình muốn trở về địa cầu mà không có sự hướng dẫn của Phó Sơn, thì cũng gần như là nằm mơ thôi.

 

Hầu Phích Tịnh đắc ý nói: "Muốn nghe à, mang thêm một bình rượu nữa đi!"

 

Lý Cường nghẹt thở vì tức.

 

Hầu Phích Tịnh uống vào một hớp rượu, cúi đầu trầm tư một chút, rồi bắt đầu nói về bối cảnh và môn phái Phó Sơn với Lý Cường.

 

Phó Sơn, tên là Sùng Bích, hiệu là Thanh Phong chân nhân, tu chân môn phái gọi là "Trọng huyền". Môn phái tu hành này chú trọng chế khí, phương pháp tu hành không giống với người khác, vô cùng kỳ lạ, người mới luyện tiến bộ cực kỳ nhanh chóng.

 

Trong thất đại môn phái và tổ chức tại Phong Duyến tinh, họ là môn phái đặc biệt nhất. Trong môn phái này, nhân vật trung tâm không phải theo kiểu sư đồ truyền thừa, mà xưng hô huynh đệ, sử dụng phương thức "lĩnh lộ nhân" để thu người mới, bất quá để có thể trở thành người mới được thu nhận ấy, nhất định phải phù hợp với những yêu cầu đặc biệt của môn phái. Ngoài ra, để đủ tư cách là Lĩnh lộ nhân của môn phái, tu vi phải đạt tới tầng thứ tám Phân thần kỳ, hơn nữa còn phải chế ra một kiện bảo khí tu hành đặc biệt, làm cơ sở cho người tu chân mới.

 

Trọng Huyền phái có một quy củ kỳ quái, mỗi huynh đệ trở thành một hạch tâm (hạt nhân), có thể tự mình thu người, cho nên Trọng huyền phái cũng là một môn phái có thực lực rất lớn. Hạch tâm huynh đệ của Trọng huyền phái hiện có 27 người, chỉ là có 15 người không biết đi đâu, có thể là bế quan tu luyện. Phó Sơn ở môn phái là huynh đệ đứng thứ 12, thực lực đã đạt tới cảnh giới tông sư.

 

Lý Cường thở dài nói: "Hầu lão ca, đáng tiếc là ta đã phân tán với Phó đại ca." Hắn chợt nhớ tới một vấn đề, hỏi: "Vừa rồi lão ca người có đề cập tới hai tên đáng ghét là ai vậy, tại sao hầu lão ca trốn tránh bọn họ vậy?"

 

Phun ra một hơi rượu, Hầu Phích Tịnh mắng: "Hai cái tên khốn kiếp đó, chỉ là ám toán người, bọn họ là trưởng lão của 'Độc Chú' giáo. Con bà chúng nó, bọn chúng thừa lúc lão tử không chú ý hạ vào 'Vô Tình Kết' chú lợi hại nhất của môn phái chúng. Nguyên anh của lão tử bị phong bế, phải uống rượu mới có thể tạm thời giải được, lão tử ta so với tửu quỷ thì còn thảm thương hơn."

 

Lý Cường tò mò hỏi: "Tại sao mà rượu lại có thể giải được 'Vô Tình Kết' chú vậy?"

 

"Ta không rõ lắm, lão tử trúng Vô Tình Kết, trong lòng không được thấy mái, chạy đi uống rượu thì phát hiện ra nó có thể tạm thời giải khai cái kết chú chết tiệt kia, rượu càng nồng đậm càng tốt, con bà nó, uống rượu hết mười năm, khiến cho lão tử bây giờ hể hửi thấy mùi rượu là chảy nước miếng mà." Hầu Phích Tịnh bất lực nói.

 

Lý Cường trầm tư: "Rượu càng nồng đậm càng tốt, vậy có thứ nào hơn được rượu cồn chứ, vừa lúc ta có rượu cồn 100 độ dùng trong y học, ha ha, vậy rượu cồn này có thể giải khai ra cái Vô Tình Kết đó không nhỉ?"

 

Lấy ra một bình rượu cồn, Lý Cường cười nói: "Cái này là rượu nặng nhất của ta mang tới, có cái là không ngon lắm, có muốn thử hay không?" Trong lòng lại ám muội nghĩ: "Thử thôi à, rượu cồn 100 độ, nóng tới thiêu chết người được đó, mà coi hắn lợi hại vậy chắc uống thật cũng không sao đâu."

 

Chữ duy nhất Hầu Phích Tịnh nghe không chịu nổi hiện giờ chính là "Rượu", vội giật lấy ngay, mở nắp bình, tu ực, ực ực liền ba ngụm lớn, nghi ngờ hỏi: "Mùi vị gì đây?" Lão cảm thấy như có một luồng lửa đốt cháy từ trong bụng lên, lớn tiếng quát: "Thật đã quá, ngon quá, rượu này thật là đã thèm mà." Nói rồi nâng bình lên dốc hết vào bụng, lập tức ngồi xếp bằng xuống.

 

Mai Tinh Tinh nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, huynh cho hắn uống rượu gì vậy, coi mặt hắn đỏ bừng kìa, cả người cũng phát quang nữa."

 

Trịnh Bằng hồ đồ nói: "Tiểu ca, huynh cũng cho đệ uống một ngụm với."

 

Lý Cường dở khóc dở cười, cười mắng: "Uống được ta cũng không cho ngươi uống, đó là rượu cồn a."

 

Cả ba người còn lại đều không hiểu rượu cồn là thứ gì, nhìn ánh mắt thắc mắc của ba người, Lý Cường cũng phát nhức óc, cái này quả thật không có cách nào để giải thích cho ổn.

 

Hầu Phích Tịnh cục kỳ hưng phấn. Lão bị Vô Tình kết làm khổ sở hết gần mười năm trời, giờ hoàn toàn được giải khai. Chân nguyên dưới sự thôi động của rượu cồn bắt đầu nhanh chóng chuyển động, mắt nhắm lại, lão thấy một tầng tơ chỉ đen đen bao trùm trên nguyên anh bắt đầu loãng ra, chân nguyên lực mau chóng giảm bớt, càng ngày càng mờ nhạt đi, nguyên anh bành trướng kịch liệt. Trong nháy mắt, Vô Tình kết vây khốn gần mười năm tiêu tán mất.

 

Toàn thân toát đầy mồ hôi đen kịch và hôi hám, Hầu Phích Tịnh nhảy lên hoan hô, bay lơ lững một vòng trong không trung, rớt xuống trước mặt Lý Cường, cười ha ha vui sướng.

 

Lý Cường nghĩ thầm: "Ôi da, rượu cồn 100 độ dùng trong y thuật, mà uống như uống nước, ông trời à!" Nhưng hắn vẫn cười nói: "Là đã giải khai rồi đúng không, chúc mừng! Chúc mừng!"

 

Hầu Phích Tịnh nói: "Đã giải khai rồi, hà hà, huynh đệ, lão hầu ta không nợ ân tình người khác, lời cám ơn lão hầu ta không nói, mai này huynh đệ mà có chuyện bất bình gì, đều có lão hầu ta gánh vác!"

 

Lý Cường thật sự không hiểu được là có gì đặc biệt, bất quá có cao thủ lợi hại như vậy, tự mình cũng rất cao hứng. Hắn không biết ở tu chân giới Hầu Phích Tịnh cùng với Phó Sơn có đại danh đỉnh đỉnh, là người cực kỳ khó chơi, tu vi cực cao, hiếm có đối thủ. Nếu có ông ta chống lưng, số người có thể dám ghẹo vào Lý Cường giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lý Cường cười nói: "Hầu lão ca, ta thất tán với Phó đại ca, có nhiều công phu tu chân thật không biết, người chỉ giáo cho ta đi, được không?"

 

Hầu Phích Tịnh kinh ngạc trong lòng: "Cái tên huynh đệ này của ta hình như một chút xíu quy củ gì của giới tu chân cũng không biết. Các môn phái luôn không cho môn đồ của phái khác tu luyện phương pháp tu hành của phái mình. Thôi được, ai biểu ta thích hắn làm chi." Lão hỏi lại: "Huynh đệ, ngươi muốn học cái gì?"

 

Triệu Hào giật giật vạt áo Lý Cường, nói nho nhỏ: "Học bay đi!" Tu hành Triệu Hào tuy thấp, nhưng lại có cách nhìn độc đáo.

 

Mai Tinh Tinh cùng Trịnh Bằng cũng la lên: "Chúng ta cũng muốn học đó!"

 

Hầu Phích Tịnh nhìn Triệu Hào cười mắng: "Cái tên nhóc này, nhãn quang cũng lợi hại lắm, tốt, hôm nay lão tử vui vẻ, dạy cho mỗi người một thứ công phu."

 

Triệu Hào cười khổ, hơn bảy mươi tuổi rồi mà vẫn còn bị người ta gọi là nhóc này nhóc nọ. Tuy nhiên, cũng nhờ núp bóng sư tôn, mới có thể học hỏi công phu thế này. Nhìn y lợi hại vậy, dạy cho mình công phu nhất định sẽ không kém.

 

-----o0o-----

 

Lý Cường cẩn thận vận chuyển nguyên anh trong người, cả người từ từ bay lên, thử đi một bước, trong lòng vừa máy động, lập tức hiểu ra nguyên nhân làm cho mình di chuyển trong không trung, chậm chậm đi tới. Lý Cường mừng rỡ, hét lên: "Ha ha, ta biết bay rồi!", nhất thời không tập trung tinh thần, "bùm" một cái, rớt xuống đất.

 

Ngượng nghịu đứng dậy, Lý Cường giải thích: "Ai, đừng cười mà, không cẩn thận, không cẩn thận a!"

 

Mai Tinh Tinh nói: "Ca ca, cái bộ dạng rớt xuống của huynh thiệt là... đẹp đó."

 

"Phụt" Hầu Phích Tịnh phun ra một mớ rượu, ho khan cười lớn: "Tiểu nha đầu, rốt cuộc là ngươi khen ngợi ca ca ngươi hay là ghẹo hắn vậy, hà hà!"

 

Mai Tinh Tinh đỏ mặt nói: "Ta đương nhiên là khen ngợi ca ca rồi, ngươi dám cười nhạo ta, ta đánh ngươi đó."

 

Huyên náo một hồi, mọi người lại bắt đầu học tiếp, Lý Cường có cơ sở chắc, rất nhanh chóng thuần thục, thật ra chỉ cần người tu chân đạt tới Khai quang kỳ, thì có thể học ngự kiếm thuật, bắt đầu học phi hành, bất quá lại phải có một thanh bảo kiếm mới được, tu thành nguyên anh rồi thì sau đó không cần ngoại vật giúp đỡ nữa, có thể tự do phi hành. Nhưng nếu muốn học Thuấn di thuật, thì phải tu luyện tới tấng thứ tám Phân thần kỳ, cho nên chỉ cần học được thuấn di, nhất định là đạt tới cảnh giới Tông sư.

 

Nhìn bộ dáng đáng thương của Triệu Hào, Hầu Phích Tịnh cười nói: "Ngươi đừng có nhìn lão tử như vậy chứ, không phải là ta không muốn dạy cho ngươi, sư tôn ngươi không cho ngươi bảo kiếm, thì lão tử đâu có dạy được à."

 

Lý cường nghĩ trong bụng: "Ồ, tu chân giới thu đồ đệ thì phải ban cho kiếm, thiệt tệ quá, ta không cho coi sao được." Suy nghĩ một chút, Lý Cường cười với Hầu Phích Tịnh.

 

Hầu Phích Tịnh liếc mắt thấy nụ cười của Lý Cường, kêu lên: "Á, dẹp chủ ý của ngươi đi nha, lão tử không có kiếm, không có, thực là không có."

 

Lý Cường cũng không đáp lại, chậm rãi lấy ra tám cái bầu rượu để trên đất, cười nói với Triệu Hào: "Mặc dù là ta thu ngươi là đệ tử ký danh, nhưng ta lại không có phi kiếm tặng ngươi, cái này là tám bầu rượu hảo hạng, coi như là ta cho ngươi đền bù đi."

 

Triệu Hào hiểu ý, nói: "Cám ơn sư tôn."

 

Hầu Phích Tịnh con ngươi muốn lọt ra ngoài, la lên: "Huynh đệ, lão hầu ta không có làm lỗi với ngươi a, ngươi, ngươi …!" Lão gấp gáp đến độ cào cả má và lỗ tai.

 

Triệu Hào cười nói: "Sư bá, như vầy có được không, tám bầu rượu này xem như là sư điệt kính tặng người, người thì cho sư điệt lại một thanh bảo kiếm."

 

Hầu Phích Tịnh bị Lý cường nắm được điểm yếu chết người của lão, uống rượu đã mười năm, ghiền rượu quá tới chính bản thân mình còn không tin tưởng nữa. Lắc lắc đầu, Hầu Phích Tịnh giả bộ kinh ngạc nói: "Ý, lão tử mới nghĩ ra, hình như là có bảo kiếm, tính ra, tiểu tử này được tiện nghi rồi, cầm lấy đi, chỉ là ngươi phải tu luyện thêm lần nữa mới sử dụng được."

 

Triệu Hào mừng rỡ nhận kiếm, đây là một cây bảo kiếm dài bảy tấc, thân kiếm dường như có thủy ngân lưu động, sắc bạc lấp lóe tinh kỳ lạ thường. Ở cổ kiếm có hai chữ khắc nhỏ 'Hàn Tước'. Mai Tinh Tinh cùng Trịnh Bằng không chịu kém, tiến lại nhì nhằng như điên. Đủ thứ chuyện, lúc cứng lúc mềm đủ trò.

 

Bốn người quấn quít lấy Hầu Phích Tịnh đến phát cuồng, Hầu Phích Tịnh chính mình là một nhất đại tông sư, giờ bị bốn đứa vãn bối mới nhập môn, hỏi han tới lui làm cho rối loạn cả đầu óc, la toáng lên không chịu nổi nữa.

 

Tu luyện hơn mười ngày đã làm cho bọn Lý Cường bốn người thực lực gia tăng thật lớn.

 

Hôm đó, Hầu Phích Tịnh trốn trên một cây đại thụ, uống rượu ngon, lim dim mắt tập trung suy nghĩ.

 

Lý Cường bay lên ngồi bên cạnh lão, hỏi: "Lão ca ca, có phải huynh cũng tu chân ở Phong Duyến tinh không?"

 

Hầu Phích Tịnh lắc đầu đáp: "Ta tu luyện ở Ba đạt tinh, chỉ là thường xuyên tới lui Phong Duyến tinh thôi, ở đó tu chân giả thì nhiều, môn phái cũng đông đảo, có khi tu chân giả có cần thứ gì đó, thì chỉ có ở Phong Duyến tinh mới có thể mua được

 

Lý Cường tò mò hỏi: "Vậy rồi huynh vì sao mà lại tới Thiên Đình tinh này?"

 

Hầu Phích Tịnh trả lời: "Đây chính là quê hương ta đó, cứ khoảng mười năm thì ta lại về đây một lần, kỳ thật cũng chẳng còn có gì để thăm nữa, người vật đều đã thay đổi hết rồi, chỉ là trong lòng cứ không quên được thôi…" giọng cười trống rỗng chứa đựng sự cay đắng mỉa mai.

 

"Không nói nữa, huynh đệ ngươi chuẩn bị đi tiếp nơi đâu đây?"

 

Lý Cường cười khổ nói: "Hoàng thượng của Cố tống quốc muốn đệ tới kinh thành, đệ cũng không biết là hắn muốn làm gì?"

 

Hầu Phích Tịnh gật gật đầu nói: "Ừm, cũng không có gì lạ, bởi vì ngươi là tu chân giả, đừng có lo, ta đi với ngươi." Ánh mắt lão lóe lên, nói: "Tốt lắm, hai cái tên khốn kiếp đó cuối cùng cũng tới nơi này rồi, lần này để xem lão tử làm sao mà xử lý bọn ngươi."

 

Lý Cường biết, người Độc chú giáo đã tới.

back top