Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 111

Mạt Bổn nhìn tòa thành nhỏ xa cách đã lâu, trong lòng vô cùng hỗn loạn, hắn chỉ vào bờ sông gần đó, nói: " Sư tôn, chúng ta tới nơi đó trước, sau đó sẽ vào thành." Thanh âm có vẻ trống rỗng buồn bã.

 

Mị nhi vui vẻ bay ra, hóa thân thành một tiểu cô nương chừng mười ba, mười bốn tuổi đáp xuống đất. Sau đó Cảnh Phong chậm rãi đáp xuống, còn cách mặt đất khoảng ba, bốn thước thì hắn đột nhiên buông tay, Nạp Thiện hoảng hốt kêu lên một tiếng rớt xuống. Độ cao này đối với hắn không có gì nguy hiểm, chỉ là hắn không nghĩ tới lúc này Cảnh Phong lại buông tay, hắn ôm lấy cổ hừ hừ đứng lên, trừng mắt há miệng nhìn Cảnh Phong: " Phong tử! Ngươi muốn té chết ta sao…ai yêu…cái cổ của ta.." Hắn len lén liếc mắt nhìn Mạt Bổn, thấy hắn vẫn còn đang ngây ngốc, nghĩ thầm: " Ai, ném ta ngã thật oan uổng a." Text được lấy tại Truyện FULL

 

Cảnh Phong cười mắng: " Có chút độ cao này mà đã la um sùm, ngươi thật quá tệ, dù sao cũng là người tu chân đó." Hắn không biết chính vì Nạp Thiện muốn dời đi lực chú ý của Mạt Bổn nên mới cố ý la hoảng.

 

Mạt Bổn nhìn cảnh sắc quen thuộc, chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, hắn rời khỏi quê quán đã hơn mười năm, nơi này tựa hồ như chẳng khác gì lúc hắn rời đi. Lý Cường không nói gì, ở một bên lẳng lặng chờ hắn. Mị nhi kéo tay Mạt Bổn, nói: " Ca ca, nhà huynh ở chỗ này sao? Di, sao huynh lại khóc?"

 

Mạt Bổn lau nước mắt: " A, không có. Sư tôn, chúng ta đi."

 

Mị nhi tựa hồ cũng thấy hắn đang thương tâm, nhu thuận kéo tay hắn không nói gì nữa. Trong lòng Mạt Bổn dâng lên một nỗi ấm áp, hắn có thể cảm nhận được sự ân cần của mọi người dành cho mình.

 

Tòa thành không lớn, chỉ có một ngã tư đường, nhà cửa đều làm từ gỗ, ở trên đường có vẻ xơ xác, người đi đường không nhiều lắm, chỉ có mấy đứa bé đang truy đuổi nhau, trùng hợp ngay thời gian ăn cơm, không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Mạt Bổn vào thành càng có vẻ bối rối, Mị nhi cảm giác được tay hắn đang run nhè nhẹ. Mọi người đều không nói lời nào, không khí có vẻ trầm muộn.

 

Năm người bọn họ khác hẳn với người khác, hài đồng đang chơi đùa trên đường lập tức bị hấp dẫn lại, theo sát sau lưng bọn họ, tò mò chỉ chỉ nói gì đó. Không ít người đi đường cũng nghỉ chân quan sát. Đang lúc đi tới, từ hẻm nhỏ bên đường đi ra một người, hắn liếc mắt nhìn thấy Mạt Bổn, kinh hô: " Ngươi không phải là Mạt Bổn đó sao?"

 

Mạt Bổn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại hán vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn hắn. Mạt Bổn còn chưa nói gì, đại hán kia đi tới, nhìn hắn từ trên xuống dưới, có chút không dám xác định, nghi hoặc hỏi: " Mạt Bổn?"

 

Mạt Bổn nhàn nhạt nói: " Bộ An Đông, ta là Mạt Bổn."

 

Bộ An Đông là cừu nhân của hắn cũng là thân thích của Bộ Cơ Cộng, ở trong thành nhỏ này, Bộ gia là một tộc lớn. Bộ An Đông kinh ngạc hỏi: " Ngươi..ngươi không phải đã…đã chết rồi sao?"

 

Mạt Bổn thần sắc cứng như gỗ, lạnh lùng nói: " Đúng là đã chết, bất quá ta lại từ dưới đất đi ra rồi."

 

Bộ An Đông rùng mình, hắn rõ ràng cảm giác được Mạt Bổn và trước kia không giống nhau, Mạt Bổn trước kia gặp ai cũng cười, lá gan rất nhỏ, cho tới bây giờ cũng không cùng kẻ nào tranh đấu, Mạt Bổn bây giờ toát ra khí thế không chút tầm thường, thần sắc trên mặt không giận mà tự uy.

 

Bộ An Đông không dám làm loạn, hắn xấu hổ đưa ra khuôn mặt tươi cười, nói: " Nga, ta còn chút việc, sau này nói tiếp đi." Không đợi Mạt Bổn trả lời, hắn xoay người vội vã chạy đi.

 

Nạp Thiện ở bên cạnh nói: " Người này có ý tứ, nói còn chưa xong đã bỏ chạy, hắn làm gì vậy?"

 

Mạt Bổn nói: " Bộ Cơ Cộng là đường đệ( em họ) của hắn, hắn đương nhiên phải vội vàng."

 

Nạp Thiện chợt hiểu ra, nói: " Nguyên lai là vậy, mụ nội nó, người này thật không có lễ phép. Lão Mạt, đừng để ý tới hắn, về nhà trước rồi hãy nói."

 

Mạt Bổn không nói gì, chỉ vào một con đường bên cạnh.

 

Lý Cường vỗ vai hắn, nói: " Đi thôi, Mạt Bổn, chúng ta đi theo ngươi."

 

Mạt Bổn lấy một cỗ dũng khi đi tới.

 

Đây là một cái sân không lớn, tường viện chỉ dùng những mảnh gỗ làm thành, chỉ cao chừng nửa người, bên trên có những dây leo màu xanh biếc, không có cửa lớn, chỉ có một lỗ hổng để ra vào. Mạt Bổn đứng ngay chỗ lỗ hổng, ngơ ngác nhìn vào căn nhà gỗ rách nát.

 

Cánh cửa nhà đột nhiên mở, từ bên trong đi ra một hán tử ba mươi tuổi, hắn quay đầu vào bên trong nói: " Linh Nương, lần sau ta sẽ mang đến thịt cho ngươi, hắc hắc, ngoại trừ thịt trên người ngươi, ta còn đến nơi này…" Hắn đột nhiên phát hiện ở cửa đứng vài người, không chưa nhìn rõ ràng, đã kêu lên: " Linh Nương, thật là tốt, có người tới…hắc hắc…ách.."

 

Hán tử kia vừa nhận ra Mạt Bổn.

 

Mạt Bổn chậm rãi đi vào sân, sắc mặt hắn trắng xanh, nắm tay siết chặt vang lên răng rắc. Nạp Thiện rút Nghịch Quang kiếm định tiến lên, Lý Cường vội vàng ngăn cản hắn, nhỏ giọng nói: " Để cho hắn tự mình xử lý, chúng ta không nên tới."

 

Hắn biết mấy chuyện này Mạt Bổn phải tự mình giải quyết, nếu không tâm kết này hắn vĩnh viễn giải không ra.

 

Ngữ khí của Mạt Bổn hờ hững hỏi: " Bộ Cơ Tư, ngươi đến nhà ta để làm chi?" Hắn đi tới trước mặt Bộ Cơ Tư, trong mắt lóe lên lãnh diễm. Bộ Cơ Tư đột nhiên nhìn thấy Mạt Bổn, không khỏi có tật giật mình, sợ run, trong lòng kỳ quái: " Tên sợ chết Mạt Bổn này sao lại trở về được? Không phải đại ca đã nói đã cho hắn chết rồi sao? Ai, sao ta lại sợ hắn? Tên vô dụng này hôm nay không biết từ nơi nào chui ra vậy chứ?"

 

Bộ Cơ Tư đã sớm có thói quen khi dễ Mạt Bổn, hắn giận dữ nói: " Gan? Con mẹ nó biến thành cái giống gì, dám nói chuyện với ta như vậy. Nói cho ngươi, nơi này là Bộ gia chúng ta, lão bà của ngươi cũng đã sớm cải giá gả cho đại ca của ta rồi, Linh Nương nàng…hắc hắc, nói cho ngươi, nàng ta bất quá chỉ là một món đồ chơi…"

 

Mạt Bổn đột nhiên trấn định lại, lạnh lùng nói: " Bộ Cơ Cộng đã chết."

 

Bộ Cơ Tư rùng mình một cái, đến lúc này hắn mới phát hiện, Mạt Bổn như đã thay đổi thành một người khác. Hắn đột nhiên cảm thấy bụng đau nhức không chịu nổi, cúi đầu xuống coi, chỉ tất một cước của Mạt Bổn bay tới, hắn căn bả không kịp làm ra động tác gì, bị đánh rơi xuông đất rồi văng ra ngoài. Công phu của Mạt Bổn bây giờ tại thế tục giới đã có thể xem là cao thủ, người của Bộ gia mặc dù cũng biết một chút quyền cước, nhưng vẫn còn kém xa Mạt Bổn.

 

Nạp Thiện lớn tiếng quát: " Hay! Đánh rất hay! Lão Mạt chơi chết hắn đi!" Tiểu tử này làm ra bộ dáng như sợ thiên hạ không loạn.

 

Mạt Bổn bước tới từng bước, không đợi Bộ Cơ Tư rớt xuống, bay ra một cước, đá vào vai hắn. Bộ Cơ Cộng bay thẳng vào vách, hắn bị Mạt Bổn liên hoàn công kích đánh cho choáng váng đầu óc, trong miệng oa oa kêu không ra lời.

 

" Dừng tay!"

 

Cả người Mạt Bổn run lên, chỉ thấy trong nhà gỗ đi ra một phụ nhân, ước chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt như mất hứng. Mạt Bổn chậm rãi xoay người lại, thấp giọng nói: " Linh Nương…"

 

Linh Nương dù sao cũng không nghĩ đến đó chính là trượng phu của mình, nàng do dự một chút, đột nhiên mở miệng mắng: " Các ngươi làm gì? Tất cả cút ra ngoài cho ta…" Nàng vội vã chạy đến bên Bộ Cơ Tư nâng hắn dậy: " Máu đã chảy rồi, đừng nhúc nhích, ta lau cho ngươi." Nàng móc ra một cái khăn mềm, cẩn thận vì hắn lau thật kỹ lưỡng.

 

Lý Cường nhìn đến choáng váng, hắn thật sự nhịn không được, hỏi: " Mạt Bổn, nàng là ai?"

 

Sắc mặt Mạt Bổn đỏ rực lên như máu, hắn điên cuồng hét lên: " Nàng là ai? Nàng là lão bà của ta! Nàng…nàng…bây giờ…nàng cái gì cũng không phải…oa nha!" Hắn rút ra trường thương từ trong đai lưng trữ vật, quét về phía nhà gỗ: Binh…oanh!"

 

Nhà gỗ bị đánh vỡ ra một khoảng trống lớn, trường thương trong tay hắn linh xảo xuất ra một luồng sáng " ca bá!", một vách gỗ bị đánh nát vụn tán lạc.

 

Mạt Bổn giống như phát điên, phát tiết vào căn nhà gỗ, không được một lát căn nhà đã biến thành một đống phế khu. Hắn đứng ở trên đống nát vụn, đằng đằng sát khí nói: " Bây giờ…Mạt Bổn ta không có lão bà như vậy nữa."

 

Linh Nương và Bộ Cơ Tư sợ đến hồn phi phách tán, bọn họ như thế nào cũng không có nghĩ đến Mạt Bổn lại lợi hại như vậy. Linh Nương dùng hết dũng khí thét to: " Ngươi…ngươi tên vô dụng đáng chết! Đi ra bao nhiêu năm, cũng mặc kệ chết sống của chúng ta, bây giờ còn có mặt mũi trở về? Nếu không có Bộ gia, mẹ con chúng đã sớm chết đói…ô ô.."

 

Đang trong lúc ồn ào, từ bên ngoài lao tới mười mấy đại hán, cầm đầu chính là Bộ An Đông, bọn họ vây quanh mấy người Lý Cường. Bộ An Đông nhìn thấy nhà gỗ nát vụn lại càng hoảng sợ, hắn đi tới bên người Bộ Cơ Tư, hỏi: " Tiểu đệ, là ai làm đó?"

 

Bộ Cơ Tư đau đớn không chịu nổi, hận hận nói: " Hay, chính là Mạt Bổn tên hỗn đản! Hắn cũng dám đánh ta."

 

Mạt Bổn đi tới bên người Linh Nương, lạnh lùng hỏi: " Nữ nhi của ta ở nơi nào?"

 

Linh Nương sợ đến thối lui ra sau, nàng không nghĩ đến Mạt Bổn lại trở nên đáng sợ như vậy. Nàng nào biết đâu rằng, Mạt Bổn trải qua bao nhiêu ma luyện trong máu tanh chém giết, đã không còn là một tiểu hành thương nhát gan khi xưa, hắn bây giờ chính là một người tu chân.

 

Bộ An Đông ngăn trở Mạt Bổn, vẻ mặt cổ quái nói: " Ngươi muốn gặp nữ nhi?"

 

Mạt Bổn trầm giọng nói: " Như thế nào? Ngươi biết?"

 

Bộ An Đông đột nhiên cảm thấy rất nổi giận, hắn không chịu được khí thế Mạt Bổn xuất ra, lui về phía sau từng bước nói: " Đây là chuyện nhà của các ngươi, không có quan hệ gì với Bộ gia, chúng ta đi!"

 

Bộ Cơ Tư kêu lên: " An Đông ca…hắn..hắn dám đánh ta…ta phải…"

 

Bộ An Đông giảo hoạt ngăn cản, nói: " Tiểu đệ, chúng ta đi, trở về rồi hãy nói."

 

Hắn phát hiện Mạt Bổn trở nên rất lợi hại, mà mấy người cùng tới với Mạt Bổn hình như còn lợi hại hơn.

 

Lý Cường vẫn không hề lên tiếng, đến lúc này mới nói: " Ai cũng đừng nghĩ chạy, nói rõ đã rồi đi cũng không muộn."

 

Bộ An Đông quát lớn: " Nói rõ? Ai biểu nói rõ? Mẹ kiếp, Bộ gia chúng ta…" Hắn còn chưa nói xong đã bị Nạp Thiện hung hăng tát mạnh vào miệng. Bộ dáng của Nạp Thiện tuyệt đối hung ác, hắn chụp lấy tóc của Bộ An Đông, độc nhãn trừng lên, thanh âm còn lớn hơn: " Thứ hỗn đản! Theo Lão Đại ta nói chuyện, trong miệng ngươi có thứ thúi gì, con mẹ ngươi đừng tưởng nói ai cũng được!"

 

Bộ An Đông bị đánh đến mơ hồ, hắn ô ô không hiểu là đang nói cái gì.

 

Ở bên cạnh lập tức có năm, sáu đại hán xông lên, mỗi người tay cầm đao nhọn, đánh về phía Nạp Thiện. Lý Cường nhàn nhạt nói: " Đừng giết người, còn lại thì tùy tiện."

 

Bộ Cơ Tư lại hô: " Giết…giết chết bọn họ…giết cho ta…"

 

Lúc này Cảnh Phong vốn đã khó nhịn nổi, thấy Lý Cường vẫn không nhúc nhích, hắn hi hi cười nói: " Ai, lão đệ, ngươi khoanh tay đứng nhìn, thật không có ý tứ a." Hắn nhịn không được đã muốn ra tay.

 

Lý Cường chưa từng nhìn thấy người tu chân lại thích đánh nhau kiểu như thế. Hắn là cao thủ Xuất Khiếu kỳ, ở tu chân giới cũng đã xem như là cao thủ lợi hại, vậy mà cũng có hứng thú đánh nhau với người thế tục, quả thật không thể tư nghị.

 

Cảnh Phong đem công lực thu vào, hoàn toàn bằng chiêu thức mà đánh, bất đắc dĩ công lực của hắn quả thật rất cao, quyền cước của những người này chỉ cần chống lại hắn thì giống như đụng vào một bức tường đồng vách sắt " ba ba..", mỗi một hán tử giao thủ với hắn đều cũng bị đánh đến thịt da tan nát, gãy xương đứt gân, điên cuồng gào thét kêu đau. Nạp Thiện không dùng Nghịch Quang kiếm, hắn và Mạt Bổn cả hai không phí bao nhiêu công phu đã đánh ngã hết những người còn lại, Mạt Bổn cũng không hề cố kỵ, đánh cho sướng khoái tận cùng.

 

Lý Cường ngồi xổm xuống, rất lễ phép hỏi: " Bộ Cơ Tư, xin hỏi, nữ nhi của Mạt Bổn ở đâu? Ngươi có thể nói cho ta biết không?"

 

Mũi của Bộ Cơ Tư còn không ngừng chảy máu, đau đớn kịch liệt khiến cho cả người hắn run rẩy, hắn ấp úng nói: " Ta..ta không…biết.."

 

Bộ An Đông nằm trên mặt đất kêu lên: " Nữ nhi của hắn không quan hệ gì đến Bộ gia chúng ta, ngươi đi hỏi Linh Nương…huynh đệ của ta không biết đâu…"

 

Nạp Thiện một quyền đánh xuống, hắn chỉ dùng ba phần lực, mắng: " Mụ nội nó, lão Đại không có hỏi ngươi, ngươi nói cái gì."

 

Một quyền này đã đánh nát một nửa hàm răng của Bộ An Đông, hắn điên cuồng hét lên, thanh âm ô ô không rõ ràng lắm.

 

Mạt Bổn đứng ở trước mặt Linh Nương, hắn không nói lời nào, chỉ nhìn nàng chằm chằm. Gương mặt Linh Nương không còn chút máu, môi run bần bật, rốt cuộc nàng không chịu nổi ánh mắt của hắn, thét to: " Lão nương đã sớm không phải người của ngươi nữa, nữ nhi thế nào cũng không đến phiên ngươi xen vào…" Nàng ra vẻ hung dữ, bộ dáng ngang ngược vô lại. Ở trước kia Mạt Bổn chưa bao giờ dám ở trước mặt nàng lớn tiếng nói chuyện, nàng từ trong tâm luôn xem thường hắn. Mạt Bổn từng có không ít tài sản của tổ tiên để lại, nhưng nàng vẫn nói không đủ, ương ngạnh buộc hắn đi buôn bán ở Thản Bang đại lục, Mạt Bổn không dám cãi lại nàng, chỉ uất ức đi Thản Bang đại lục, từ đó về sau vận xấu không ngừng, mãi cho đến khi gặp được Lý Cường ở Hắc ngục.

 

Linh Nương làm gan hét to, nhưng trong lòng lại cảm thấy phi thường sợ hãi, Mạt Bổn bây giờ thật sự đã thay đổi, trước kia hắn không dám dùng ánh mắt kiên định như thế để nhìn nàng. Mạt Bổn lạnh lùng thốt: " Nữ nhi ở nơi nào? Nói!" Một chữ " nói" giống như tiếng sét đánh vang ầm lên, hắn đã dùng đến chân nguyên lực.

 

Linh Nương sợ đến co rụt lại phía sau, nàng nghĩ bị hắn làm đến không chịu nổi, tên vô dụng này dám nói chuyện như vậy, nàng tựa như phát điên gào thét lên.

 

" A…ở đâu có nữ nhi của ngươi…ngươi vô dụng như vậy mà có nữ nhi? Haha..vật gì vậy! Ngươi cho là nó là nữ nhi của ngươi hay sao ? Haha! Nói cho ngươi…suốt đời này ngươi cũng đừng mong thấy nó!" Nàng đã điên cuồng kêu lên.

 

Mạt Bổn vung mạnh trường thương, quát to: " Ngươi đi chết đi!" Con mắt hắn đã đỏ rực.

 

Lý Cường chụp lấy cây thương, lắc đầu nói: " Mạt Bổn, bà ta không đáng giá cho ngươi giết, ngẫm lại nữ nhi của ngươi."

 

Mạt Bổn ngẩn ngơ, chậm rãi thu hồi trường thương, hắn hiểu được ý tứ của sự tôn, giết chết mẫu thân của con mình thì hắn sẽ vĩnh viễn không cách nào đối mặt với con hắn, dù cho mẫu thân của đứa nhỏ đã từng làm cái gì.

 

Lý Cường nhẹ giọng nói: " Mạt Bổn, theo ta đi." Hắn đi tới trước mặt Bộ An Đông, chụp hắn kéo tới rồi niệm chú ngữ, đó chính là mê tâm chú ngữ học được tại hoàng cung Lạp Đô quốc. Bộ An Đông dần dần bị mê hoặc, nhìn ánh mắt tán loạn của hắn, Lý Cường thử hỏi: " Ngươi là ai?"

 

Bộ An Đông đờ đẫn trả lời: " Bộ An Đông."

 

Tinh thần Mạt Bổn run lên, hắn hiểu được sư tôn đang giúp mình nên đã tự ra tay. Lý Cường hỏi: " Nữ nhi của Mạt Bổn ở nơi nào?"

 

Bộ An Đông nói: " Đã chết rồi."

 

Hai chân Mạt Bổn mềm nhũn quỵ xuống mặt đất, hai tay ôm chặt lấy đầu. Lý Cường cũng cả kinh: " Chết như thế nào? Linh Nương biết không?"

 

Bộ An Đông tựa hồ do dự một chút. Lý Cường ôn nhu nói: " Nói đi."

 

Bộ An Đông nói: " Linh Nương không biết. Tiểu nha đầu nọ rất quật cường, ngày nào cũng đòi cha của nàng, Linh Nương rất căm tức, là Bộ Cơ Cộng đại ca đem nàng về Bộ gia, để cho nàng làm nha hoàn hầu hạ đại lão gia. Ai biết, không quá vài năm, tiểu nha đầu càng ngày càng xinh đẹp, đầu tiên là bị công tử của đại lão gia cưỡng hiếp kế tiếp là đại lão gia. Sau đó tiểu nha đầu chỉ muốn chết, có một ngày nửa đêm nàng chạy thoát ra ngoài, chúng ta cho rất nhiều người đuổi theo, tại bờ sông ngăn chận, kết quả tiểu nha đầu nhảy sông tự vận, trước khi tự vận nàng còn nói, cha của ta sẽ trở về, quay lại tìm các ngươi báo thù." Hắn bị mê tâm chú ngữ của Lý Cường mê hoặc khống chế, quả nhiên có cái gì là nói ra cái đó.

 

Sắc mặt Lý Cường trở nên trầm xuống, hỏi: " Đại lão gia là ai?"

 

Bộ An Đông bị sát khí của Lý Cường kinh động, bất an giãy dụa, vặn vẹo thân thể, nói: " Đại lão gia chính là Bộ Hoàn, đại bá của Bộ Cơ Cộng."

 

Mạt Bổn thương tâm phát điên, ở trên đời này hắn chỉ còn quan tâm tới tiểu nha đầu này, hắn phi thường thống hận mình lúc đầu sao lại mềm yếu như vậy, hắn nức nở nói: " Bảo bảo, cha không có bản lãnh, làm hại con phải nhảy sông tự vận, bảo bảo, đừng sợ a, con…con…ta.." Hắn nói không được nữa, đầu vai kịch liệt run lên. Lý Cường vỗ vai hắn, an ủi: " Ai, Mạt Bổn…bình tĩnh một chút đi."

 

Bộ An Đông đột nhiên bừng tỉnh, kêu lên quái dị: " Ngươi làm gì ta?" Hắn khó thể tin nhìn Lý Cường.

 

Mạt Bổn chậm rãi rút ra trường thương, hướng Lý Cường thi lễ nói: " Sư tôn, xin thứ cho đệ tử vô lễ."

 

Bộ An Đông hoảng sợ nhìn Mạt Bổn. Lý Cường than thở: " Biết rồi." Hắn xoay người đi trở về trong viện. Mạt Bổn cũng quay đầu đi, trường thương của hắn đột ngột đâm thẳng về phía sau, xuyên thẳng qua cổ Bộ An Đông. Bộ An Đông cũng không nghĩ đến Mạt Bổn sẽ giết người, hắn chậm rãi ngã dài xuống đất.

 

Lý Cường đi qua nói với Cảnh Phong: " Chúng ta ra ngoài đường cái đợi, Mạt Bổn sẽ ra sau."

 

Nạp Thiện vừa muốn nói chuyện, Lý Cường ngăn cản nói: " Đi!" Hắn kéo tay Cổ Mị nhi đi ra ngoài. Mị nhi đi theo hắn không nói một lời, Nạp Thiện lắc lắc cái đầu trọc, cũng theo đi ra.

 

Gương mặt Mạt Bổn không chút thay đổi hướng tới Bộ Cơ Tư, trên mặt vẫn đầm đìa hai hàng nước mắt. Trong tiếng thét chói tai của Linh Nương, hắn đã giết sạch mười mấy đại hán của Bộ gia, chỉ lưu lại tiếng thét kinh hoàng không ngớt của Linh Nương rồi xoay người đi ra sân.

 

Nạp Thiện cười khổ nói: " Không nghĩ tới Mạt Bổn lại thảm như vậy. Lão Đại, huynh để cho đệ đi giúp hắn được không?"

 

Lý Cường lắc đầu nói: " Không có cách giúp hắn, chúng ta đi theo là được, tâm kết của chính hắn thì hắn phải chính mình giải thôi."

 

Mạt Bổn cầm trường thương màu đen, cả người đầy vết máu đi ra ngoài đường cái, từng bước hướng về phía đông đi tới. Lý Cường bốn người không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn, ở phía sau có rất nhiều người đi xem náo nhiệt, trong đó không ít người nhận ra Mạt Bổn. Những người hàng xóm trước kia không ngừng chê bai hắn nhát gan vô dụng, nổi danh ở nơi này, cơ hồ ai cũng từng khi dễ hắn. Đã có người nhìn thấy tử thi nơi hẻm nhỏ, vì vậy chuyện Mạt Bổn giết mười mấy người của Bộ gia lập tức oanh động tòa thành nhỏ này, người đi theo phía sau Mạt Bổn càng ngày càng nhiều.

 

Cảnh Phong cười nói: " Lần này quả thật là náo nhiệt, hắc hắc, Mạt Bổn chỉ một mình mà làm chuyện kinh người a."

 

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Đáng tiếc, đây không phải là điều hắn hy vọng."

 

Tâm tình của Mạt Bổn Lý Cường rất hiểu rõ, hắn biết nếu không cho Mạt Bổn phát tiết ra, sau này hắn tu chân cũng rất có thể tu vào ma đạo.

 

Trên con đường phía đông có một khoảng đất trống lớn, Bộ gia tọa lạc ở nơi này. Tường viện của Bộ gia do những tảng đá chất chồng lên nhau làm ra, ở địa phương này thật rất hiếm thấy. Mạt Bổn căn bản là không có tìm cửa lớn, hắn vung trường thương nện vào tường " Oanh!" bụi đất chung quanh bay lên, tường viện bị hắn đánh sập thành một lỗ lớn, hắn cứ như vậy đi thẳng vào.

 

Nạp Thiện kinh ngạc nói: " Ai, Mạt Bổn thật là lợi hại a." Bốn người bọn họ đã đi theo vào sân. Những người phía sau cũng tiến vào, Mạt Bổn hiển lộ ra thực lực làm cho lòng hiếu kỳ của mấy người này đại phát, đều không để ý chết sống tiến vào xem náo nhiệt.

 

Bộ gia một trận đại loạn, từ trong phòng lao ra hơn mười đại hán, có người cả kinh lêu lên: " Đây không phải là Mạt Bổn sao?"

 

Từ trong Bộ gia đi ra một lão hán, quát lớn: " Ngươi là Mạt Bổn?"

 

Ánh mắt Mạt Bổn đảo qua, người này thì hắn biết, chính là nhân vật lợi hại nhất của Bộ gia, mỗi khi trước kia Mạt Bổn nhìn thấy hắn thì đều tránh né đi vòng thật xa.

 

Mạt Bổn không chút thay đổi, nói: " Bộ Đạp Phản, ta muốn Bộ Hoàn!"

 

Bộ Đạp Phản ha ha cười to, nói: " Ai nha, thật sự là Mạt Bổn, nhìn không ra a, hình như đã biến thành lợi hại, lão thái gia chịu gặp ngươi sao? Đừng có nằm mộng, tên vô dụng ngươi có phải tìm được chỗ dựa rồi à? Gan ngươi thật không nhỏ, con mẹ ngươi không biết gì sao? Dám cùng Phản đại gia nói chuyện như vậy, ngươi không muốn sống rồi!" Hắn ra vẻ hung thần ác sát, lá gan nhỏ một chút quả thật có thể bị hắn làm cho hoảng sợ. Nhưng Mạt Bổn cũng không còn là một người nhát gan vô dụng khi xưa nữa, ngay cả da mặt hắn cũng không một chút cử động, trường thương trong tay đột ngột đâm thẳng tới sát cổ họng Bộ Đạp Phản.

 

Mạt Bổn vẫn lạnh lùng như trước, nói: " Giao ra Bộ Hoàn!"

 

Bộ Đạp Phản khó có thể tin năm được mũi thương, bằng thân thủ của hắn dĩ nhiên cũng không thấy rõ trường thương của Mạt Bổn làm sao đâm thẳng vào sát cổ họng của mình. Hắn dùng sức như muốn kéo mũi thương, Mạt Bổn chỉ dùng một tay nắm trường thương màu đen, Bộ Đạp Phản vô luận dùng sức như thế nào thì mũi thương vẫn bất động, tựa như đã bị đóng chặt ở đó. Hắn lui nhanh về phía sau, tránh trái tránh phải nhưng Mạt Bổn vẫn phiêu nhiên tiến theo, mũi thương vẫn nằm ngay yết hầu của hắn. Bộ Đạp Phản nhất thời lửa giận bốc cao, hét lớn: " Mạt Bổn, con mẹ nó ngươi có gan cứ đâm vào đi, ta…" Nếu hắn biết Mạt Bổn đã giết chết hơn mười người nhà của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dám nói như vậy.

 

Mạt Bổn gật đầu nói: " Tốt!" Trường thương đâm tới, " phốc xích" một tiếng vang nhỏ, mũi thương từ trước đâm xuyên ra sau cổ Bộ Đạp Phản. Mạt Bổn lạnh lùng nói: " Muốn chết rất dễ dàng, giao ra Bộ Hoàn!"

 

Bộ Đạp Phản vẫn còn dính trên trường thương, hai mắt mở to, đến chết hắn cũng không hiểu được Mạt Bổn vì sao lại trở nên lợi hại và lãnh khốc như vậy.

 

Người của Bộ gia hoàn toàn luống cuống, ngay cả đám người xem náo nhiệt cũng bối rối hoảng sợ. Người của Bộ gia cầm côn bổng và khảm đao ùa lên. Nạp Thiện và Cảnh Phong nhìn Lý Cường, hắn lắc đầu nói: " Để cho hắn tự mình xử lý đi." Hai người nhất thời cúi đầu ủ rũ.

 

Nạp Thiện nói thầm: " Ai, không phải ta đi uổng công sao?"

 

Mạt Bổn vũ động trường thương xông vào đám người, đám ô hợp này của Bộ gia làm sao là đối thủ của hắn, hắn không có tiếp tục giết người, mũi thương chỉ đâm vào đầu gối của họ. Cả người hắn đều chìm trong thương ảnh, không tới một lát, trên mặt đất nằm đầy những đại hán đang kêu rên thảm thiết. Hắn đi tới bên cạnh một người, mũi thương chĩa vào cổ họng hắn, hỏi: " Bộ Hoàn ở nơi nào?" Thanh âm càng thêm lạnh lùng khô khan.

 

Người nọ sợ hãi: " Ta…ta…"

 

Mạt Bổn nhướng mày: " Không biết?" Một thương liền xuyên qua cổ, xoay người hắn chĩa vào cổ họng người khác: " Bộ Hoàn ở nơi nào?" Người nọ sợ đến òa khóc lớn.

 

Từ trong phòng chạy ra ba người, hét lớn: " Dừng tay! Có chuyện từ từ nói! Có chuyện từ từ nói!"

 

Mạt Bổn ngẩng đầu: " Ân, ta tưởng gia chủ của Bộ gia đã chết sạch, thật tốt lắm! Bộ Tông! Con người cưỡng chiếm Linh Nương, ca ca ngươi bức chết nữ nhi của ta, Bộ gia các ngươi thật sự là lợi hại không tưởng tượng nổi, quá khi dễ người. Mạt Bổn ta từ cõi chết trở về, ta muốn nhìn xem lão thiên có mở mắt hay không, hay lắm! Hôm nay lão thiên tựa như phi thường chiếu cố Mạt Bổn…haha…Bộ Hoàn ở nơi nào? Nói!"

 

Bộ Tông nhìn đệ tử Bộ gia nằm đầy sân, quả thật sợ ngây người, hắn nhìn Mạt Bổn đang đằng đằng sát khí, không biết làm sao nói: " Ngươi…ngươi giết nhiều người của Bộ gia chúng ta như vậy…nhiều như vậy..ngươi, ta liều mạng với ngươi!" Hắn điên cuồng vọt tới.

 

Trường thương của Mạt Bổn run lên, mũi thương đảo qua chân hắn, Bộ Tông đột nhiên phát hiện một chân của mình bay ra ngoài. Không đợi hắn té ngã, cổ tay Mạt Bổn xoay lại, trường thương rút lui lại chặt đứt thêm một chân của hắn. Bộ Tông hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

 

Mấy người Lý Cường cũng bị sự lãnh khốc giết chóc của Mạt Bổn làm cho khiếp sợ, nghĩ không ra hắn điên cuồng và máu tanh như thế. Lý Cường khẽ cau mày, trong lòng thở dài, cừu hận có thể khiến cho người ta mất đi lý trí, tựa như khi mình ở quê hương bị người lừa gạt, cùng với sự phản bội của bạn gái, tâm tình lúc ấy sợ rằng không hề khác Mạt Bổn bây giờ.

 

Trường thương của Mạt Bổn vừa chỉ tới người khác thì người họ đã kinh hoàng, hắn khóc vang kêu lớn: " Đại lão gia ở ngay trong phòng…ngay…"

 

Trường thương của Mạt Bổn run lên, phát ra một trận ông ông run rẩy, hắn kéo thương đi vào phòng.

 

Bộ Hoàn ngồi ở trên ghế, phía sau có mấy đệ tử Bộ gia. Hắn nhìn chằm chằm Mạt Bổn, hữu khí vô lực nói: " Mạt Bổn, ngươi điên rồi! Nói đi, ngươi muốn thế nào?"

 

Bốn người Lý Cường đi theo vào nhà, Nạp Thiện nhỏ giọng nói: " Ai, hắn chính là người đã bức tử nữ nhi Mạt Bổn sao? Lão bất tử này quá khốn kiếp mà."

 

Trường thương của Mạt Bổn lướt qua trên mặt đất, phát ra tiếng kim chúc va chạm ma sát, mũi thương không một tiếng động chĩa thẳng vào khố của Bộ Hoàn. Cổ tay Mạt Bổn xoay mạnh một cái, mũi thương đâm tới, Bộ Hoàn phát ra tiếng hét thảm. Mạt Bổn lạnh như băng nói: " Không phải ngươi rất thích chà đạp cưỡng bức người sao? Bây giờ ai ngươi cũng không thể làm gì được…"

 

Bộ Hoàn đau đến mắt nổ đom đóm, hắn rên rỉ: " Ác yêu…ngươi…ngươi…" Đám đệ tử Bộ gia câm như hến, đứng im lìm bất động.

 

Một nam tử chừng ba mươi tuổi xông vào nhà. Vẻ mặt Bộ Hoàn kịch biến, hắn nhịn đau kêu lên: " Ngươi tới làm gì? Cút! Mau cút!"

 

Mạt Bổn điên cuồng cười to, một thương đâm xuyên qua ngực nam tử kia, tất cả người nhà của Bộ gia đều kêu to lên. Mạt Bổn nói: " Ta không giết ngươi, cũng cho ngươi nếm thử mối hận mất con, mối thù tan nhà nát cửa, haha…!"

 

Nam tử nọ chính là con trai độc nhất của Bộ Hoàn, người thứ nhất đã cưỡng bức con gái của Mạt Bổn.

 

Bộ Hoàn kêu thảm: " Ngươi giết ta đi…con mẹ nó ngươi giết ta đi…"

 

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Đủ rồi, Mạt Bổn, đi thôi." Rồi hắn xoay người đi ra khỏi phòng.

 

Mạt Bổn đột nhiên từ trong cực độ phẫn nộ tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy sự bi thương trong lòng như nước thủy triều dâng lên. Hắn đi theo sát Lý Cường, phía sau truyền đến tiếng kêu khóc của Bộ Hoàn. Lý Cường nâng cánh tay Mạt Bổn, nói: " Chúng ta đi!"

 

Năm người bay lên không trung. Những đám người đang vây xem kinh ngạc phát ra tiếng kinh hô.

 

Bộ gia trải qua biến cố lần này, gia đạo nhanh chóng suy bại. Bộ Hoàn vì con trai độc nhất bị giết chết, cả ngày phẫn hận không thôi, không lâu bỏ mình.

 

Sau khi Bộ gia bị suy bại, Linh Nương cũng biết nữ nhi của mình đã bị Bộ gia bức tử, lòng hối hận dâng lên, trở nên điên điên khùng khùng, ngày nào cũng kêu tên con lang thang khắp nơi, cuối cùng chẳng biết ra sao.

back top