Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 136

Đồ Phu mắng: " Kinh hoảng la hét vậy làm gì? Mẹ kiếp! Ngươi còn bộ dáng của quân nhân hay sao?"

 

Kê Bì lại càng hoảng sợ, liền đem quy củ hành lễ nói: " Dạ! Đại đội trưởng…"

 

Lý Cường nói: " Kê Bì lão đệ, phát sinh chuyện gì? Nói mau đi, đừng thèm để ý đến người này."

 

Đồ Phu hắc hắc cười vỗ vai Lý Cường một cái: " Mẹ kiếp, chỉ có mình đại ca dám nói ta như vậy. Ai, Kê Bì có việc mau nói a, con mẹ nó phát ngốc ra làm gì?"

 

Lý Cường lắc đầu, quan quân nơi này một người so với một người càng thô lỗ, hắn nói: " Kê Bì lão đệ, nói đi, chuyện gì?"

 

Kê Bì lo lắng nói: " Liệp Ưng tiểu đội gặp phiền toái, bị thương năm, sáu huynh đệ…"

 

Đồ Phu quát: " Gặp thứ gì mà bị thương nhiều người như vậy?"

 

Kê Bì nói: " Lúc vây khốn Phi Linh, một huynh đệ bị trúng một sừng, mọi người liền đi cứu, nhưng mấy người đi cứu cũng đều bị một sừng làm bị thương, ai! Trúng độc rồi."

 

Lý Cường đẩy Kê Bì: " Còn đứng ngốc đây làm chi, mau dẫn ta đi a!"

 

Kê Bì quay chân đi nhanh, Lý Cường và Đồ Phu đi theo sát, Đồ Phu vừa chạy vừa mắng: " Mẹ kiếp! Chỉ bắt một con Phi Linh mà lại bị thương nhiều người như vậy, một đám ngu ngốc!"

 

Lều cứu hộ đang có rất nhiều người vây xung quanh, Đồ Phu vừa đến đã mắng: " Mẹ kiếp! Tất cả ở chỗ này làm chi, đi! Đi! Đi! Mau về lều của mình đi, sẽ lập tức đi bình nguyên săn thú rồi, các ngươi con mẹ nó có phải là rảnh rỗi lắm hay không?" Binh lính đang vây quanh sợ hãi vội vã tán đi, nếu làm cho Đồ Phu nhìn không vừa mắt, thì hắn sẽ không buông tha.

 

Biên Trùng Nha đang rầu rĩ từ trong lều đi ra, vừa nhìn thấy Lý Cường, hắn vui vẻ nói: " Lão huynh, mau tới hỗ trợ, ngươi xem có thể cứu bọn họ hay không?"

 

Lý Cường đi vào lều, nói: " Đồ Phu lão đệ, hình như ngươi rất thanh nhàn a, còn không đi chuẩn bị một chút!" Khẩu khí nói chuyện của hắn giống như Đồ Phu là cấp dưới.

 

Đồ Phu thuận miệng đáp: " Được, ta sẽ đi ngay…ai? Mẹ kiếp! Ta là đại đội trưởng a…bỏ đi, ta đi trước đây." Hắn đối với Lý Cường không hề đại phát tính tình.

 

Biên Trùng Nha nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, cả quân doanh không có ai dám nói chuyện với Đồ Phu như thế, ước chừng chỉ có Kê Bà tướng quân, không nghĩ đến Lý Cường lại dám nói chuyện với hắn như vậy.

 

Binh lính bị thương nằm trên chỗ da thú được trải rộng. Tổng cộng có bảy binh lính, đều cũng trần truồng, trên người có vô số vết thương nhỏ, chảy ra chất dịch màu đen, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên. Đội trưởng cứu hộ đang bó tay đứng bên cạnh, hắn không biết cách trị độc thương. Lý Cường cầm lấy một cái chén gỗ múc ra nửa chén nước ấm, lấy ra một viên Hàn Tủy Lân, bỏ linh đan vào trong nước: " Mỗi người uống một ngụm, sẽ khỏe lại nhanh thôi."

 

Đội trưởng cứu hộ cầm lấy chén gỗ, cho mỗi binh lính uống một ngụm, chỉ chốc lát sau, mắt nhìn đã thấy những vết sưng xẹp xuống, vết thương cũng chậm rãi khép lại. Đội trưởng cứu hộ cười khổ nói: " Ai, hay là ngươi làm đội trưởng cứu hộ thích hợp hơn."

 

Lý Cường cười nói: " Ngươi muốn làm ta mệt chết sao? Ai, lần này săn thú các ngươi cũng phái người đi chứ?"

 

Biên Trùng Nha chen lời nói: " Bọn họ không có đi, ở nơi này chúng ta bị vết thương nhẹ thì tự mình chịu đựng, trọng thương nếu không chết thì khi trở về mới chữa, nếu gặp tình huống nguy cấp thì cũng đành chịu, trừ phi có bạn tốt bên người hỗ trợ, nếu không chỉ chỉ đành nghe thiên mệnh thôi."

 

Mấy binh lính xoay người đứng dậy, luôn miệng hướng Lý Cường đa tạ. Sừng độc tạo ra vết thương rất nhỏ, mấu chốt là có độc, sau khi giải độc thì sẽ khôi phục rất nhanh. Lý Cường nói: " Các ngươi về lều của mình nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có việc gì nữa, đừng có chạy loạn khắp nơi, lần này săn thú các ngươi không nên đi."

 

Biên Trùng Nha nói: " Các ngươi nghỉ ngơi đi thôi, ta còn phải đi huấn luyện tân binh. Lão huynh, cảm ơn, mấy người bọn họ đều là người giỏi, nếu chết thật sự là đáng tiếc."

 

Lý Cường lắc đầu, hắn phát giác nơi này tính mạng của binh lính tựa như một món đồ vật, toàn nhìn vào giá trị mà định, điều này làm cho hắn không quen chút nào.

 

Lý Cường trở lại lều, nói với Kê Bì đi theo phía sau: " Ngươi đi chuẩn bị một chút, lần này săn thú ngươi cũng đi, khi nào đi thì gọi ta một tiếng." Hắn nói xong thì khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tu hành.

 

Kê Bì hành lễ rời đi, hắn phụng lệnh Kê Bà tướng quân đến hầu hạ Lý Cường đồng thời giám thị, nhưng một năm trôi qua hắn cũng đã không còn ý tứ đó, bởi vì Lý Cường đối với hắn rất tốt, còn dạy cho hắn không ít kỹ xảo đánh nhau, cho tới bây giờ cũng không có khi dễ hắn, tác phong làm người khác hẳn những người trong quân doanh. Binh lính trong quân doanh kéo bè kéo phái bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh thì rất phổ biến, duy chỉ có Lý Cường là ngoại lệ, không ai dám chọc đến hắn, còn hắn cho tới bây giờ cũng không hề khi dễ người khác.

 

Gần đây Lý Cường tu luyện đến một bước rất kỳ quái, sau khi nhập vào cảnh giới Nhị Dục Thiên, tiến cảnh cơ hồ dừng lại, vô luận hắn cố gắng như thế nào cũng không hề tiến bộ. Hắn không biết cho tới bây giờ không có người tu chân luyện qua Thiên Tiến Chương, đó là một chuyện không thể nào tưởng tượng, như hắn cũng là nhờ hai đại Tán Tiên mạnh mẽ trợ giúp hắn tu vào thần đạo, thật không biết là phúc hay là họa nữa.

 

Nhờ tiên linh khí của hai đại Tán Tiên trợ giúp, Lý Cường nhanh chóng dễ dàng tu qua ba cảnh giới của Nhất Phạm Thiên, bởi vì hắn đã lĩnh ngộ hai mươi bảy cảnh giới của Cửu Trọng Thần Thiên, đối với việc tu thần hắn đã không còn cảm thấy xa lạ, nhưng tình huống trước mắt hắn đã không thể nào tưởng tượng, lại không có ai chỉ điểm cho hắn cách để tu hành, hắn hoàn toàn dựa vào chính mình mà tìm hiểu, bình thường thì tranh thủ thời gian khổ tu. Nhưng từ khi hắn tu qua ba cảnh giới của Nhất Phạm Thiên, hắn cảm thấy thần dịch lực của mình đã tinh thuần hơn rất nhiều, hắn bây giờ muốn học nhất chính là tu luyện tiên khí và thần khí, chỉ là khổ nỗi không cửa mà vào, phương pháp luyện khí của Trọng Huyền Phái hắn đã cảm thấy không thích hợp với chính bản thân mình nữa.

 

Rạng sáng ngày thứ hai, khi trời còn chưa sáng hẳn, tiếng tù và trầm thấp trong quân doanh đã vang lên, đây là hiệu lệnh tập hợp. Lý Cường vặn eo một cái rồi đứng dậy, hắn không giống như những binh lính khác phải đến thao trường tập hợp. Kê Bì đã đợi bên ngoài lều, trong tay cầm đuốc, nói: " Lý đại ca, chúng ta đi thao trường doanh địa?"

 

Lý Cường lắc đầu nói: " Ngươi đi đến đó chờ ta, trong chốc lát ta sẽ tới."

 

Kê Bì biết Lý Cường không cần điểm danh, hắn xoay người chạy về hướng thao trường, một khi chậm trễ mà không có lý do chính đáng thì sẽ bị phạt roi nên hắn không dám chậm trễ.

 

Lý Cường đi tới chỗ đội tu sửa, trong lều không có một người thợ nào, chỉ có một lão binh bị tàn phế canh gác, nửa ngủ nửa tỉnh trên da thú. Hắn nhìn thấy Lý Cường đi đến thì đứng dậy, trong miệng hàm hồ nói: " Đội trưởng…sao lại sớm như vậy a?"

 

Lý Cường khoát khoát tay nói: " Ngươi cứ việc nghỉ ngơi, ta có chút việc, lập tức đi ngay."

 

Lão binh tàn phế chỉ có một tay, hắn vẫn đứng đó, giúp Lý Cường mở cửa, hỏi: " Có muốn ta đi tìm huynh đệ lại hỗ trợ hay không?"

 

Lý Cường cười nói: " Không cần đâu, ta sẽ lập tức đi theo đội đến bình nguyên săn thú, ta muốn tìm hai kiện binh khí cầm tay."

 

Lão binh tàn phế kia rùng mình một cái, tay hắn run lên, đốt cây đuốc cắm lên, nhỏ giọng nói: " Đội trưởng, ngươi phải cẩn thận, mắt mũi linh hoạt một chút, phát hiện điều gì không đúng thì không nên liều mạng, tận lực ở cùng một chỗ với các huynh đệ…"

 

Lý Cường cảm động vỗ vai hắn nói: " Ngươi yên tâm đi, ta không có việc gì đâu."

 

Lão binh tàn phế thở dài, xoay người đi ra bên ngoài. Cánh tay hắn chính là khi đi săn thú mà mất đi, nếu không phải vận khí may mắn, có huynh đệ liều mạng cứu trở về, thì sớmd đã chết tại bình nguyên. Bây giờ hắn chỉ cần nghe nói đến săn thú là không nhịn được toàn thân phát run.

 

Lý Cường tiện tay tìm vài món binh khí rắn cầm tay, lấy ra một ít Thiên Kim Sa, đem thiên hỏa đốt nó. Hắn không muốn sử dụng Hấp Tinh kiếm và Thái Hạo Toa, bởi vì hắn còn muốn ở chỗ này tiềm tu một đoạn thời gian, nếu bại lộ thân phận người tu chân của mình thì không thể tiếp tục ở lại trong quân doanh.

 

Hắn vẫn luôn thích binh khí có hình kiếm, cho nên luyện chế ra một thanh kiếm lớn, thân kiếm cỡ chừng năm lóng tay, mũi kiếm khoảng một trăm bốn mươi phân, chuôi kiếm cũng cỡ bốn mươi phân, nặng chừng sáu mươi cân.

 

Nhìn bảo kiếm cao cỡ người mình, Lý Cường cảm thấy rất thú vị, hắn lại tìm một cây sắt luyện ra một cái vỏ kiếm, đem bảo kiếm cắm vào trong vỏ kiếm, máng lên đầu vai, lúc này mới đi tới hướng thao trường quân doanh.

 

Thao trường quân doanh đứng đầy những binh lính đang xếp thành hàng, bên người mỗi binh lính đều có một chiến mã cao lớn. Lần này Kê Bà tướng quân đã xuất ra nặng vốn, chọn lựa toàn binh lính tinh duệ, tuyệt đại bộ phận đều là người có kinh nghiệm, lĩnh đội chính là đại đội trưởng Đồ Phu. Lúc Lý Cường đi tới thì hắn cũng vừa nói xong, thật xa đã nhìn thấy Lý Cường đeo một món binh khí cổ quái, vật mà cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua.

 

Đồ Phu ngoắc Lý Cường, sau đó nói: " Nghe! Lần này đội trưởng Lý Cường của đội sửa chữa sẽ làm phó thủ của lão tử, lời hắn nói chính là lời ta nói! Nếu có ai dám con mẹ nó không nghe hắn nói, lão tử sẽ đem hắn cấp cho quái thú tại bình nguyên làm điểm tâm, tất cả con mẹ nó cũng đều nghe rõ rồi chứ?" Bọn lính ai mà không biết tính tình của Đồ Phu, một tiếng trả lời quả là rung trời động địa.

 

Lý Cường mỉm cười khiêng đại kiếm đi tới trước mặt binh lính, chậm rãi nói: " Chào mọi người, lần này đi săn ta hy vọng các huynh đệ đồng tâm hiệp lực, đánh được vật gì cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là…phải cố gắng còn sống trở về cho lão tử, lão tử biết trong quân doanh có chút thói quen xấu, không phải bạn tốt sẽ không cứu! Không phải đồng hương sẽ không cứu! Lần này tuyệt đối không cho phát sinh loại chuyện này, mặc kệ là tình huống gì, tuyệt không cho bỏ rơi người bên cạnh, nếu không quái thú cắn không chết ngươi, lão tử sẽ chém chết ngươi!" Tay hắn chém ra đại kiếm trên vai, nhắm vào cột đá ngay bên người.

 

Một cây trụ đá cao lớn cỡ hai người, do đại kiếm vũ động, vỡ vụn thành vô số khối nhỏ bay tứ tán. Cả quân doanh nhìn thấy vô cùng run sợ, loại uy pháp này bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy, Đồ Phu cũng cảm thấy da đầu tê dại, lần này hắn nhìn thấy Lý Cường ra tay, nghĩ không ra bình thường ôn văn nhã nhặn như Lý Cường mà cũng lộ ra được một khí thế cường hãn như vậy.

 

Lý Cường lại một lần nữa quát hỏi: " Tất cả đều nghe hiểu chưa?"

 

Lần này mọi người đều cũng hét lớn: " Hiểu được!"

 

Đồ Phu nghĩ thầm: " Hay thật, thật không biết đại ca trước kia làm gì đây, con mẹ nó so với lão tử còn muốn hung tợn hơn a."

 

Kê Bà tướng quân và Sát Áp tướng quân đứng ở một bên nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, cho đến bây giờ chưa từng có ai nói những lời như vậy. Sát Áp tướng quân gắt gao nhìn chằm chằm đại kiếm của Lý Cường, thực sự là thèm thuồng vô cùng, hắn hiểu được đây chính là một món binh khí vô địch, trong lòng đang nghĩ làm sao mới có được món binh khí này.

 

Lý Cường biết mình không thay đổi được cái gì, hắn chỉ có thể dùng toàn lực của mình mà cố gắng, đi từng bước tính từng bước mà thôi.

 

Kê Bà tướng quân rất vừa ý, hắn cảm thấy ánh mắt của mình không sai, mặc dù với lời nói của Lý Cường không cho là đúng, nhưng hắn cũng không mở miệng phản bác, dù sao tới bình nguyên hết thảy mọi việc đều cũng do bọn họ tự mình quyết định. Hắn nói: " Được rồi, lần này săn thú các huynh đệ phải dũng cảm sát quái, ân, này..này cũng nên chú ý an toàn, ân, cứ như vậy. Cáp Bố Lực Phu đội trưởng, chuẩn bị xuất phát!" Hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp ra lệnh cho Đồ Phu đội trưởng xuất phát.

 

Kê Bì nắm một con ngựa đi tới trước mặt Lý Cường, nhỏ giọng nói: " Đây là Sát Áp tướng quân tặng cho ngươi một Hãn Thanh mã, là danh câu của chúng ta, rất hiếm thấy đó."

 

Lý Cường liếc mắt nhìn thì liền thích ngay, con ngựa này thuần màu đen như mực, cao hơn mình cả một cái đầu, đầu lớn eo nhỏ, trước ngực đầy lân giáp, khác với loài ngựa ở quê hương, nhìn qua dị thường thần tuấn. Sát Áp tướng quân hướng Lý Cường phất tay, Lý Cường có chút thi lễ, trong lòng hiểu được vị Sát Áp tướng quân này đã coi trọng thanh đại kiếm trong tay mình.

 

Thổ Lang quan là một quan ải nhỏ, là một con đường thông đạo nhỏ đi tới bình nguyên. Chiến Quyển đại lục rất kỳ lạ, ở giữa là một bình nguyên dài hẹp, hai bên đều là khúc cua lớn, bình nguyên và khúc cua cách nhau một ngọn núi cao, chỉ có một ít thông đạo là có thể tiến vào bình nguyên.

 

Người của nơi này so với những người Lý Cường gặp qua cũng khác nhau, từ thể chất của binh lính mà nhìn, người của nơi này trời sinh là chiến sĩ, chẳng những thân hình cao lớn khôi ngô, hơn nữa sức mạnh vô cùng, chỉ cần xem bọn hắn sử dụng binh khí thì biết, binh khí nặng cỡ hai mươi cân, còn có thể đạt tới ba, bốn mươi cân. Có khi Lý Cường còn nghĩ nếu mình không tu chân, ở chỗ này chỉ sợ cái gì cũng làm không được, không ai thèm để ý tới mình, ở chỗ này người yếu bị khi dễ hình như là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

 

Lý Cường cưỡi Hãn Thanh lập tức, hai tay cầm đại kiếm gác ngang lưng ngựa, một bên hông ngựa là một cái túi da thú, bên trong có rất nhiều những hình tam giác bằng sắt cỡ ngón tay, đây là vũ khí bí mật của hắn. Dùng cung tiễn hắn cảm thấy rất mệt, hơn nữa đeo cung tiễn thì chỉ có hạn, nếu dùng pháp bảo thì hắn lại không muốn bại lộ thân phận, bởi vậy dùng loại tam giác này cũng dễ dàng hơn, vừa không thấy được vừa rất lợi hại.

 

Đồ Phu cũng cưỡi Hãn Thanh mã, nhưng ngựa của hắn lại là màu đỏ. Hắn nói: " Đại ca, lần này chúng ta đến giữa bình nguyên tìm vận khí, nếu có thể gặp loại thú kỳ lạ thì coi như là phát tài rồi."

 

Lý Cường cười nói: " Bình nguyên ngoại trừ quái thú thì còn có thứ gì lợi hại?"

 

" Lợi hại thì có nhiều, quái thú chỉ là một bộ phận trong đó, mẹ kiếp, chỉ mong đừng gặp phải thứ đáng sợ đó." Hắn tựa hồ có chút sợ hãi. Vật có thể làm cho Đồ Phu cũng cảm thấy sợ hãi nhất định là rất lợi hại, Lý Cường hỏi: " Là cái gì? Nói nghe một chút a, ta cái gì cũng không biết."

 

Đồ Phu nói: " Đồ vật này bình thường thì nhìn không thấy, trừ phi là mười năm một lần đại công kích thì mới gặp phải…ai, đại ca đừng hỏi nữa, đều là thứ quái vật không giống bình thường, lợi hại cực kỳ, chúng ta gọi nó là Thiên Nha Nhân, còn có…thôi, không nói nữa. Đại ca, binh khí này của ngươi có thể cho ta xem một chút được không?" Hắn đã sớm nhìn trúng đại kiếm cổ quái của Lý Cường.

 

Lý Cường cười hạ thanh kiếm xuống đưa cho hắn, nói: " Cẩn thận, rất là sắc bén." Trong lòng hắn lại đang suy tư: " Cái gì là Thiên Nha Nhân, thật là cái tên cổ quái."

 

Đồ Phu lập tức đón lấy đại kiếm, Lý Cường nhẹ nhàng buông tay, thân thể Đồ Phu chợt trầm xuống, kinh ngạc nói: " Mẹ kiếp, sao lại nặng như vậy…ai, ta thật sự dùng không được, sách sách! Binh khí tốt! Binh khí tốt! Đáng tiếc…đáng tiếc a!" Hắn cũng biết Sát Áp tướng quân nhìn trúng đại kiếm trong hai tay hắn.

 

Kê bì lại vừa nói: " Đến quan khẩu rồi."

 

Vị trí của Thổ Lang quan trên thực tế chính là lỗ hổng của hẻm núi, vô cùng hẹp hòi, giống như bị người dùng một thanh kiếm trời ở hẻm núi chém ra một cái lỗ hổng, ở ngay quan khẩu có thể thấy một đường chân trời, bên trong có thể đi song song hai con ngựa với nhau. Lý Cường đi ngang quan khẩu thì không khỏi than thở: " Một người giữ quan, vạn người khó qua. Kỳ quái? Tại sao phải cần tới ba ngàn binh lính giữ quan khẩu, căn bản là không cần a."

 

Đồ Phu nói: " Ba ngàn binh lính vẫn còn thiếu đó, chính thức giữ quan khẩu có tới năm ngàn binh lính, sau một hồi đại chiến thì chỉ còn sống không nhiều lắm a."

 

Trước mắt sáng ngời, Lý Cường bọn họ đã đi ra Thổ Lang quan. Bên ngoài quan khẩu đi dần xuống mảnh đất phía dưới, thưa thớt một ít cổ thụ thấp lùn, phóng mắt nhìn lại là một mảnh bình nguyên không thấy biên giới, có phần lớn rừng rậm cùng cây cỏ, dưới bầu trời màu lam có vẻ âm trầm, sinh cơ bừng bừng.

 

Đồ Phu thúc ngựa tiến lên, lớn tiếng ra lệnh các đội trưởng chỉ huy một ngàn hai trăm người tập hợp tại quan khẩu. Lý Cường nhẹ nhàng thúc ngựa đi theo phía sau hắn.

 

Lý Cường đối với hành động của binh lính cũng không thèm để ý, đối với những gì không quen hắn không bao giờ can thiệp. Hắn kìm cương ngựa, âu yếm vỗ vỗ cổ Hãn Thanh mã, cười nói: " Kê Bì lão đệ, ngựa của nơi này có thể chạy nhanh cỡ nào?"

 

Kê Bì cho tới bây giờ không có nghĩ vấn đề này, hắn xoay trường cung trên lưng, cười khổ nói: " Ta..ta không biết, ngựa của đại ca cưỡi tốc độ cực nhanh đó, nhưng cũng không..ân, nói không được."

 

Lý Cường híp mắt nhìn Đồ Phu đang cùng mấy trung đội trưởng chỉ huy binh lính. Kê Bì lén lút nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt Lý Cường mơ hồ chớp động vầng sáng màu vàng. Kê Bì sợ đến cả người run rẩy, hắn không nghĩ ra, con mắt của người làm sao có thể phát ra kim quang, trong lòng hiện lên một ý niệm: người này rốt cuộc là người hay là yêu quái a.

 

Đội ngũ tập hợp rất nhanh, lần này đi một ngàn hai trăm người toàn bộ đều là kỵ binh, trong đó binh lính của hai trung đội đều mặc khải giáp loại nặng, cũng may ngựa của nơi này cao lớn cường hãn, có thể chở được người và cương giáp nặng đến như vậy. Còn có hai trung đội khinh kỵ mặc giáp da thú mềm, vũ khí chủ yếu là trường cung, nhiệm vụ cũng rất khó khăn, đó là phụ trách hấp dẫn quái vật quái thú, không nghĩ tới là có thể không thể trở về.

 

Mỗi một trung đội đều có một lá cờ lớn, có bốn binh lính hộ vệ. Cờ chiến tại quân đội hàm ý không cần nói cũng biết, đó là tượng trưng cho sự đoàn kết, là tượng trưng cho lực lượng, là tượng trưng cho vinh dự, nhất là lãnh đạo quân đội đối với cờ chiến càng thêm coi trọng, trong đó còn có tác dụng hiệu lệnh quân đội.

 

Một tiếng tù và vang lên, Liệp Ưng tiểu đội xếp hàng đầu tiên phi đi trước, ngay sau đó đại đội nhân mã cũng di động. Lý Cường than thở: " Không nghĩ tới một ngàn nhân mã lại tráng quan đến như thế, chúng ta đi!"

 

Lý Cường không nghĩ tới bình nguyên hẹp dài như thế lại lớn đến như vậy, do hướng đạo dẫn đường, ngựa phi nhanh suốt một ngày, lướt qua vô số rừng rậm, lướt qua mấy con sông mới tính là đến gần dãy đất mà quái thú hoạt động. Dọc theo đường đi, Lý Cường không có nhìn thấy cái gì quái thú, một chút động vật nhỏ cũng không có, hắn nghĩ thầm, có lẽ đại đội nhân mã đông đảo, bụi mù cuồn cuộn, đã dọa quái thú bỏ chạy hết rồi.

 

Đang lúc hoàng hôn, đại đội nhân mã dừng ở một mảnh đất trống trải, Đồ Phu hạ lệnh lập trại. Bọn lính lập tức kết đội đi chặt cây cối, xây lên công sự phòng ngự, ở giữa doanh địa nổi lên hùng hùng ngọn lửa. Lý Cường cảm thấy mình giống như là đang cắm trại, hắn đưa dây cương cho Kê Bì còn mình cầm đại kiếm đi tới bên đống lửa, sớm có binh lính đã trải da thú trên mặt đất, Đồ Phu đang oa lạp gọi cái gì.

 

Lý Cường khoanh chân ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, Đồ Phu mang theo các đội trưởng vây quanh ngồi xuống, hắn ngồi bên cạnh Lý Cường, lớn tiếng than thở: " Ai, ta nói ca ca, ngươi thật ra rất khoái hoạt a, cái gì cũng mặc kệ hết, làm ta mệt chết thôi." Không đợi Lý Cường nói chuyện, hắn quay đầu lớn tiếng kêu lên: " Liệp Ưng tiểu đội đã trở về chưa? Đi tìm dã thú cũng phải thời gian dài như vậy, mẹ kiếp, một mùa mưa thôi mà đã làm biếng rồi."

 

Một trung đội trưởng ngồi bên kia của Lý Cường, hắn là một trung niên nhân, xước hào là Sơn Hùng( gấu núi), thân hình phi thường khôi ngô, cổ và đầu thô to, cánh tay hắn so với Lý Cường không biết lớn hơn bao nhiêu. Lý Cường lần đầu tiên nhìn thấy hắn thật sự là rất giật mình, ở quê hương cho dù là một vận động viên thể hình đẹp nhất cũng không có thân thể to lớn đến như vậy. Binh khí của người này cũng là do Lý Cường luyện chế, đó là một món binh khí hình tam giác, nặng năm mươi lăm cân, người bình thường căn bản là không múa được.

 

Sơn Hùng cầm lấy đại kiếm của Lý Cường, yêu thích vuốt ve không buông tay, Lý Cường dùng bả vai đẩy hắn một cái, cười nói: " Lão Hùng, đại kiếm của ta như thế nào?"

 

Sơn Hùng hâm mộ nói: " Thật không hiểu…thật là không hiểu nổi ngươi, người gầy yếu như vậy mà cũng có thể sử dụng binh khí nặng như vậy…"

 

Đồ Phu cười nói: " Không cần kỳ quái đâu, việc lạ của hắn có quá nhiều mà, mọi người cũng không phải không biết, lão tử sớm đã quen rồi, ha ha!" Hắn dùng sức vỗ lên vai Lý Cường một cái.

 

Lý Cường mỉm cười, nghĩ thầm: " Đã biết điểm bản lãnh này của mình trước mặt cao thủ thật sự trên thế giới này không thể so sánh, chênh lệch thế nào thì trong lòng mình hiểu được, nếu không mình cũng đã không lưu lạc tới nơi đây."

 

Biên Trùng Nha mang theo mấy người khiêng một con dã thú đi lại gần. Lý Cường biết chỉ có quan quân mới được ăn dã vị này, binh lính thì tự ăn lương khô do mình mang theo. Hắn ngoắc tay: " Biên Trùng Nha, lại đây ngồi, cùng nhau ăn đi."

 

Đồ Phu cũng nói: " Cùng nhau ăn, không sai, sẽ chuẩn bị đánh đến sống chết mà."

 

Biên Trùng Nha không có ngồi xuống, hắn chỉ ngồi xổm, có chút lo lắng nói: " Đội trưởng, ta cảm thấy kỳ quái, dã thú ít đến lạ lùng, quái thú cũng không có một con, có đúng là có gì biến hóa hay không?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

 

Bàn tay Đồ Phu vung lên: " Mẹ kiếp, có biến hóa gì chứ? Lần này đi ra nhiều người, quái thú đã sớm bị dọa bỏ chạy. Đợi tiến vào địa phương săn thú, chỗ đó…hắc hắc, lão tử cam đoan khắp nơi đều là quái thú, các ngươi chỉ cần buông ra lá gan giúp lão tử giết mà thôi. Lại đây ngồi xuống cùng nhau ăn thịt đi."

 

Lý Cường đối với lời của Biên Trùng Nha nói rất để ý, hắn đã gặp qua rất nhiều chuyện cổ quái, cho tới bây giờ luôn cẩn thận, theo công lực tăng trưởng, hắn càng thêm cẩn thận hơn: " Lão đệ, ta xem vẫn là nên cẩn thận một chút mới tốt, tối nay phái thêm lính tuần tra."

 

Đồ Phu không cho là đúng nói: " Không có việc gì đâu…được! Được! Nghe ngươi thôi." Hắn lập tức phân phó binh lính, phái thêm người tuần đêm.

 

Đêm đã khuya, cả doanh địa yên tĩnh, Lý Cường ôm đại kiếm ngồi bên đống lửa lâm vào trầm tư. Lần này vì Tu Thần Thiên Tiến Chương và Nghịch Thiên Bảo Kính hắn chọc vào hai tiên nhân, bị truy đến tối tăm mặt mày, cũng may kịp thời hủy đi ngọc đồng giản nên làm cho tiên nhân ôm ảo tưởng, mới có thể tạm thời giữ lại được cái mạng nhỏ.

 

Về phần còn có tiên nhân khác ở lại chỗ này hay không? Lý Cường đã không hề hoài nghi, dám chắc là sẽ có, chỉ là trong lòng hắn nghi hoặc, đã có tiên nhân tồn tại, vậy có thần nhân tồn tại trong thế giới này hay không? Nếu có thì chỉ sợ rằng thiên hạ sẽ đại rối loạn.

 

Từ tình huống trước mắt mà xem, trở lại tu chân giới là một chuyện rất khó khăn. Trừ phi ở chỗ này tìm lại được cỗ Truyền Tống Trận, bằng không bằng vào thực lực của chính mình hiện giờ thì không cách nào trở về. Hắn đang suy nghĩ đến đau đầu, rồi đột nhiên cảm thấy ngực vừa nhảy, hắn hơi kinh hãi, liền đưa tay lên sờ, nguyên lai là linh châu của Cổ Mị Nhi lại nhảy lên.

 

Lý Cường nắm lấy linh châu, đưa lên mắt quan sát, chỉ thấy linh châu lóe ra phấn sắc quang mang, nhưng vẫn còn rất yếu ớt, mỏng manh. Trong lòng hắn hiểu được Mị nhi sắp xuất thế nhưng hắn không cách nào phán đoán được khi nào Mị nhi sẽ xuất thế, còn bao lâu mới có thể huyễn hóa ra được. Suy nghĩ một chút, hắn lại đem linh châu đeo lên cổ, quyết định thuận theo tự nhiên tốt hơn.

 

Đột nhiên, một trận bất an nhảy trong tim, Lý Cường phóng xuất thần thức tìm tòi xung quanh, chung quanh tựa hồ rất yên tĩnh, hắn nghi hoặc nghĩ: " Kỳ quái, là vật gì làm ta khó chịu như vậy?"

back top