Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 139

Cổ Mị nhi vốn cũng không xuất thế nhanh như vậy, bởi vì trận pháp của Huyễn Tật tiên trận thuộc dương cương, vô hình trung đối với việc ấp trứng Mị nhi nổi lên tác dụng thúc đẩy. Lý Cường gỡ linh châu xuống ấp trong tay, ngay cả vân án bên kia có cái gì cũng không nhìn, toàn bộ tinh thần chăm chú chờ đợi.

 

Linh châu màu phấn sắc không ngừng nhảy lên, một vòng bạch quang lưu động quanh linh châu. Lý Cường ngưng thần nhìn kỹ, chuyện cổ quái thế này cũng là lần đầu tiên kinh nghiệm của hắn, sợ có gì ngoài ý muốn làm hại đến việc xuất thế của Mị nhi. Trong giây lát, hắn cảm thấy độ nóng nơi này không phải người bình thường có khả năng chống đỡ, dương tay xuất ra Thiên Ti Tử Kim Tốn, ngăn trở nhiệt lưu chung quanh.

 

Chỉ chốc lát sau linh châu thoát ly hai tay của Lý Cường, phiêu phù trong không trung, bắt đầu bành trướng. Lý Cường xoa xoa tay, từ từ nhắm hai mắt, tâm thần không an, cảm giác còn khẩn trương hơn khi thu thiên hỏa, phảng phất như linh châu chính là nữ nhi của mình. Đột nhiên, bên tai hắn vang lên tiếng khóc, vừa mở mắt nhìn, hắn kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.

 

Một đứa trẻ nhỏ, đang mở to cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn khóc lớn, cả người cô bé bao bọc luồng khói màu phấn sắc, tản ra từng trận Long Nghiệm Hương, ở trước mắt hắn đang phiêu phù lên xuống. Lý Cường nhìn thấy thì đã muốn ngất, luống cuống tay chân ôm lấy Mị nhi, hắn nghĩ không ra lại là một đứa trẻ xuất thế.

 

Mị nhi nằm trong lòng ngực Lý Cường, lập tức nín khóc, nàng đột nhiên mở mắt, đôi mắt như hạt nhãn xoay chuyển không ngừng, ngọt ngào nói: " Ca ca, đây là nơi nào? Di, ca ca, huynh hình như thay đổi, trên mặt sao lại có một cái mặt nạ, thật là khó coi nha."

 

Lý Cường bị nàng làm sợ hãi đến run run, cười khổ nói: " Mị nhi còn nhớ kỹ ta a." Hắn tưởng rằng Mị nhi một lần nữa biến ảo thì sẽ không còn nhớ được gì nữa.

 

Mị nhi bay lên, trong vòng bảo hộ nhẹ nhàng xoay một vòng, nói: " Đương nhiên là nhớ kỹ, Mị nhi có cảm giác như vừa mới ngủ…ai nha! Nơi này thật kỳ quái a! Đây là địa phương nào?"

 

Trong lòng Lý Cường nói thầm: " Một đứa bé nhỏ xíu như vậy mà có thể nói chuyện, thật là kỳ quái, sao lại như vậy?"

 

Chỉ nghe Mị nhi dịu dàng nói: " Ca ca, ta lớn lên một chút được không?"

 

Lý Cường càng thêm kỳ quái: " Mị nhi, muội…muội muốn lớn lên một chút? Làm thế nào lớn a?"

 

Mị nhi lăng không khoanh chân ngồi xuống, đôi tay nhỏ bé múp míp lại kháp linh huyền. Bởi vì nàng thật sự là quá nhỏ, mỗi một cử động đều có vẻ tức cười và không thích hợp, hết lần này tới lần khác bộ dáng của nàng lại ra vẻ rất trang trọng, Lý Cường cứ há mồm nói không ra lời. Chậm rãi, luồng khói phấn sắc bắt đầu ngưng kết lại trên người Mị nhi, mắt nhìn thấy nàng đã lớn hơn một chút.

 

Ước chừng lớn được tới tám, chín tuổi thì cũng dừng lại không lớn thêm được nữa, Mị nhi thở dài nói: " Ai, ca ca, muội chỉ có thể lớn như vậy thôi, trừ phi sau này công lực tăng trưởng, nếu không sẽ không có cách nào khác chính thức lớn lên. Ân, bỏ đi, dù sao vẫn còn có thời gian tu luyện mà." Nàng phi thân nhào tới lòng ngực Lý Cường, ôm cổ hắn, cười hì hì nói: " Ca ca, Mị nhi rất nhớ huynh nga, hì hì."

 

Nàng sờ sờ đầu vai Lý Cường: " Ai nha, Lam Quang của muội chạy đi đâu rồi?"

 

Lý Cường lắc đầu nói: " Mị nhi, Tiểu Hải Yêu không ở chỗ này, nói ra dài lắm, sau này có rảnh ca ca sẽ giải thích cho muội nghe, bây giờ cũng không có thời gian, nơi này là một tiên trận, ca ca bị vây bên trong này đã rất lâu."

 

Mị nhi rất nhu thuận, kéo tay Lý Cường nói: " Được rồi, ca ca, Mị nhi đi theo huynh."

 

Lý Cường phỏng chừng Mị nhi có thể chịu được độ nóng trong phòng, liền thu hồi Thiên Ti Tử Kim Tốn. Mị nhi bây giờ không hổ là linh kiếm thể, nàng cũng không quan tâm đến độ nóng như vậy, chỉ thấy nàng nhìn qua nhìn lại, nhỏ giọng kinh hãi than thở: " Trời ạ, nơi này có nhiều Mặc Hỏa Tử Vân Tinh như vậy a! Di, đó là vật gì vậy?" Nàng đang nói chính là bảo bối bên vân án kia.

 

Nàng bay tới trước vân án, cẩn thận quan sát. Lý Cường cũng chậm rãi tiến lên, chỉ thấy trên vân án có hai món đồ vật, một loại giống như một món bảo bối màu lam dài chừng một thước, lóng lánh rất đặc biệt. Một loại giống như một miếng da mềm. Mị nhị gãi gãi đầu, nghi hoặc nói: " Ca ca, cái này dường như là Đại Trạch Thần Sa được luyện chế qua, nhưng thật kỳ quái, Đại Trạch Thần Sa là màu lam nhạt, nhưng cái này lại là lam đậm, có lẽ là Mị nhi lầm chăng?"

 

Lý Cường ít đọc điển tịch, kiến thức không uyên bác như Mị nhi, hắn hỏi: " Đại Trạch Thần Sa có tác dụng gì? Nơi này là tiên trận, vật này hẳn nhiên là do tiên nhân tu luyện, chắc không phải là pháp bảo của tu chân giới."

 

Mị nhi nghi hoặc một chút, đột nhiên nở nụ cười: " Tiên trận? Hì hì, ca ca thật là lợi hại không tưởng nổi, sao lại xông vào trong tiên trận? Ân, ca ca, huynh nói cho Mị nhi một chút, đây là địa phương nào? Sao huynh lại tìm được?"

 

Nhìn thần sắc có vẻ mê tài vật của nàng, Lý Cường cười nói: " Tiểu nha đầu, đừng nói lung tung! Ca ca lần này bị hại muốn chết, là bị người gạt tới, còn thiếu chút nữa bị liệt hỏa của tiên trận thiêu chết, bất quá may mắn là ta không sợ lửa nên hắn mới không hại được đó thôi."

 

Cổ Mị nhi le lưỡi, có chút tiếc hận nói: " Mị nhi chỉ biết ca ca lợi hại! Được rồi, nếu là tiên nhân tu luyện, đây có lẽ không phải là Đại Trạch Thần Sa, hẳn là một bảo bối còn lợi hại hơn, đáng tiếc là bị cấm chế." Nàng thử đưa tay ra bắt, kim quang bao phủ trên thần sa dễ dàng hất văng tay nàng. Mị nhi lắc đầu nói: " Phòng hộ thật lợi hại, chúng ta không có biện pháp thu được a."

 

Lý Cường mỉm cười cũng đưa tay ra bắt, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, hai bọc cát lam đã bị hắn hấp vào trong lòng bàn tay. Mị nhi không thể tin nhìn Lý Cường: " Ca…ca ca nha, đây là thủ pháp gì? Quá lợi hại! Cấm chế tiên linh cũng có thể một trảo liền giải ngay, trời ạ, có phải là ca ca ăn linh đan diệu dược không?" Nàng cực kỳ kinh ngạc.

 

Lý Cường đem cát bỏ vào trong một Huyền Ngọc hạp, lại đưa tay bắt lấy quyển da mềm. Quyển da mềm rất mỏng, không biết là loại da động vật gì, như là dùng chỉ bạc để làm, cỡ một cái bàn bát tiên nhỏ. Mị nhi đột nhiên nói: " Bên trên có chữ viết, bên trên có chữ viết a! Ai nha, loại chữ này Mị nhi nhận ra! Ân, là cái gì mà tiên linh huyền, nội dung thật kỳ quái, Mị nhi không hiểu."

 

Lý Cường giật mình: " Tiên linh huyền? Có liên hệ gì với tiên nhân?" Hắn hỏi: " Mị nhi, cái gì là tiên linh huyền?"

 

Mị nhi nhìn kỹ một hồi, nói: " Hình như là một loại pháp môn tu luyện, chỉ là phương pháp loại này Mị nhi không có nghe nói qua." Nàng thử phiên dịch cho Lý Cường nghe. Chỉ nghe được mấy câu, Lý Cường liền hiểu được, đó là phương pháp tu luyện của tiên nhân, trong lòng nhất thời như phiên giang đảo hải, hưng phấn kích động.

 

Mị nhi lại nói: " Ca ca, pháp môn tu luyện này không được đầy đủ, chỉ có một bộ phận, mặt sau thiếu rất nhiều…" Lý Cường ôm lấy Mị nhi, hưng phấn nói: " Mị nhi, vật này huynh rất cần, ha ha, có nó ta sẽ không cần sợ tiên nhân."

 

Mị nhi cảm thấy kỳ lạ: " Cái gì tiên nhân?"

 

Lý Cường đem tình huống nói qua đơn giản một lần, sau đó nói: " Mị nhi, muội thật sự là phúc tinh của ca ca, có tiên linh huyền, ca ca có thể tu luyện tiên khí đối kháng với tiên nhân, ha ha, quá tuyệt vời!"

 

Mị nhi bị dọa sợ ngây người, hồi lâu mới nói: " Thật sự có tiên nhân…thật sự có tiên nhân, ca ca nha, lá gan của huynh thật sự là rất lớn, bọn họ muốn giết huynh thì chỉ cần nhấc tay thôi, bây giờ làm sao bây giờ?"

 

Bộ dáng của Mị nhi làm cho Lý Cường vừa buồn cười lại vừa cảm động, nàng nhìn qua chỉ có tám, chín tuổi, nhưng lại làm ra vẻ như người lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ tràn đầy lo lắng. Lý Cường ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: " Mị nhi, không có gì phải sợ cả, chúng ta có tiên linh huyền, thì đã có tiền vốn tranh đấu cùng tiên nhân, hừ, ta cũng không tin không có đường sống." Ngữ khí của hắn tràn ngập tự tin.

 

Mị nhi sờ lên mặt nạ trên mặt Lý Cường, ngọt ngào cười nói: " Dù sao Mị nhi vĩnh viễn đi theo ca ca, tiên nhân dám đến, Mị nhi sẽ đánh hắn, hì hì.." Nàng cẩn thận thu lại quyển da mềm, lại nói: " Mị nhi sẽ cẩn thận sửa sang lại chữ nghĩa trong này, ca ca yên tâm đi."

 

Bích Ngô Tử cả ngày tâm thần bất an, hắn đã giết chết quá nhiều người, chỉ cần có người hầu nào hắn nhìn không vừa mắt một chút thì cơ hồ rất khó giữ mạng sống, những nô lệ người phàm trong cung ai cũng vô cùng run sợ.

 

Sau khi Tịch Mịch lão tiên rời đi tiên cung, hơn ba trăm năm thời gian, Bích Ngô Tử sử dụng thủ đoạn cực kỳ đê tiện đem người tu chân trong tiên cung giết hết sạch sẽ, còn đem luyện hóa nguyên anh của người có tu vi cao nhất trong đó, tăng nhanh công lực của mình từ Nguyên Anh hậu kỳ tới Phân Thần kỳ, từ đó về sau, hắn ở trong tiên cung xưng vương xưng bá, hơn nữa tu luyện rất nhiều nguyên anh khôi lỗi thể, dùng để chỉ huy quái thú, từ Mãnh Chiêm quốc đến Xa Liệp quốc bắt đi dân cư, nhưng hắn còn chưa dám cưỡng chiếm hai quốc gia này, sợ Tịch Mịch lão tiên quay lại. Lần này hắn công kích Mãnh Chiêm quốc, cố gắng bắt đi dân cư, ai ngờ mới tập trung quái thú thì gặp ngay đội quân săn thú này, cho đến khi Lý Cường phát uy thì hắn biết không hay, nhưng hắn là một người cực kỳ âm hiểm, rất biết cách ngụy trang chính mình, sau khi nhìn thấy Lý Cường, hắn không biết rõ công lực đối thủ, cho nên mới dụ Lý Cường tiến vào Huyễn Tật tiên trận, ý đồ dùng uy lực của tiên trận tiêu diệt Lý Cường.

 

Nhưng qua thời gian dài như vậy, Bích Ngô Tử càng ngày càng không cách nào hiểu rõ tình huống trong tiên trận, hơn nữa không tìm được một chút dấu vết của Lý Cường, hắn là một người tâm cơ rất thâm hiểm, không có nắm chắc sẽ thắng thì tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, hắn kêu ba nguyên anh khôi lỗi thể có công lực cao nhất, bức bách họ tiến vào tiên trận tìm kiếm nguyên anh của Lý Cường.

 

Ba nguyên anh khôi lỗi thể này cũng là sư huynh đệ bị hắn hại chết, nguyên anh bị hắn luyện chế thành khôi lỗi thể, bởi vì Bích Ngô Tử phải có nhân thủ hỗ trợ, cũng không có đoạt đi ý thức của bọn họ. Ba nguyên anh khôi lỗi thể lần này biết dữ nhiều lành ít, trong đó có một khôi lỗi thể phẫn nộ nói: " Bích Ngô Tử, lão tiên mặc dù không tốt, nhưng ngươi so với hắn càng tàn nhẫn…ngươi…oa úc! Ngươi…"

 

Bích Ngô Tử nanh nọc cười: " Cam Lăng Nhị, lá gan ngươi không nhỏ ma, dám nói với ta như vậy, hay lắm, hay lắm!" Trong tay hắn năm một tinh bài màu xanh biếc, dùng móng tay gãi một cái, trên móng tay lóe lên một tia hỏa hoa thanh lân, mỗi một lần thổi qua, Cam Lăng Nhị lại kêu thảm thiết một tiếng, chiến giáp trên người rơi xuống từng mảnh, lộ ra xương cốt lẫn da của quái thú tu luyện thành thân thể, bên trên có thể thấy được hoa ngân. Hai nguyên anh khôi lỗi thể khác nhìn thấy vậy thì cuống quýt dập đầu: " Chúng ta đi! Chúng ta đi! Ngươi tha cho tam sư huynh đi!"

 

Cam Lăng Nhị đau đến lăn lộn trên mặt đất, Bích Ngô Tử cười lạnh nói: " Ngươi là kẻ cứng đầu nhất! Hừ, nói cho ngươi, nếu sau khi tiến trận tìm không được tên kia, đừng trách ta đem các ngươi tu luyện thêm một lần, ha ha, các ngươi nhất định rất thích cái tư vị kỳ diệu này đúng hay không?" Hắn giống như nổi điên rống lên.

 

Ba nguyên anh khôi lỗi thể sợ đến run rẩy, nếu một lần nữa bị tu luyện nghĩa là một vòng khốc hình, hơn nữa có thể mất đi ý thức của chính mình, như vậy nói bọn họ vĩnh viễn cũng đừng mong có ngày xuất đầu trở lại.

 

Bích Ngô Tử phát tiết ra xong, chậm rãi tỉnh táo lại, trong lòng hắn rất kỳ quái, mấy ngày nay không biết sao bản thân ngày càng không thể trầm tĩnh được, chỉ hơi chút không được vừa ý là nổi trận lôi đình? Thật ra hắn cũng hiểu được, đây là áp lực vô hình mà Lý Cường gây ra cho hắn, loại áp lực này hắn không cách nào hóa giải, cho nên mới càng thêm vui buồn bất thường.

 

Hắn âm trầm nghiêm mặt nói: " Các ngươi đợi ở chỗ này." Hắn thu hồi tinh bài trên tay, xoay người đi vào nội cung.

 

Khi hắn lại mở ra tiên trận, sợ đến chút nữa hồn phi phách tán, tiên trận đã hoàn toàn dừng lại.

 

Bích Ngô Tử tay kháp linh huyền khởi động lại Huyễn Tật tiên trận. Bởi vì thiên hỏa đã bị Lý Cường thu mất, cả tiên trận thiếu đi năng lượng vận chuyển, mặc dù miễn cưỡng khởi động nhưng uy lực cũng yếu đi rất nhiều.

 

Bích Ngô Tử thở dài một hơi, nghĩ thầm: " Có lẽ Lý Cường đã bị tiên trận luyện hóa cũng không chừng." Vừa nghĩ như vậy, hắn lại vui vẻ, xoay người trở lại đại điện, hắn nhìn ba khôi lỗi sư huynh đệ, trong lòng tính toán: " Ba cẩu đồ vật này nếu tìm được Lý Cường, dám chắc sẽ nói hết cho hắn nghe chuyện xảy ra nơi này, hừ, cũng tốt, đây cũng là một cơ hội…ta cho các ngươi cùng xong đời." Hắn ngẩng đầu, làm ra vẻ như không có chuyện gì: " Các ngươi tiến trận tìm một người, tìm được thì ném đồ này xuống đất, ta sẽ truyền tống cho các ngươi xuất trận. Nhớ kỹ! Nếu tới thời gian không tìm được hắn thì các ngươi cũng đừng đi ra nữa! Bằng công lực của ba ngươi, ở trong tiên trận chỉ được năm ngày, đừng có mà giở trò quỷ!"

 

Bích Ngô Tử xuất ra một viên hạt châu màu đỏ, ba khôi lỗi thể không cách nào đành tiếp nhân. Cam Lăng Nhị cúi đầu, trong lòng cực kỳ oán hận. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

 

Một đạo bạch quang hiện lên, ba khôi lỗi thể bị đưa vào Huyễn Tật tiên trận.

 

Cổ Mị nhi xem xét chung quanh tàng bảo thất, nàng nghi hoặc nói: " Không đúng a, hẳn là còn có cái gì đó…" Nàng vươn tay nhỏ bé qua lại kháp động, tựa hồ đang tính toán cái gì. Lý Cường biết Mị nhi kiến thức bất phàm, ở một bên cười hì hì chờ đợi, hắn còn không biết tiên trận đã dừng lại nên đã bỏ lỡ cơ hội xuất trận.

 

Lý Cường cười nói: " Mị nhi a, tính ra cái gì rồi?"

 

Mị nhi không đáp, giơ bàn tay nhỏ bé lên hươ nhanh, ý bảo Lý Cường đừng quấy rầy. Nàng đi tới đi lui trong phòng, một lúc lâu lắc đầu nói: " Ca ca, Mị nhi tính không ra, quá mâu thuẫn rồi…chỉ có thể tính được phương vị ra khỏi đây." Nàng chỉ lên đỉnh đầu: " Miệng ra ở bên trên đó."

 

Lý Cường khích lệ: " Vẫn là Mị nhi lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được cách ra, nhưng làm sao mở a?"

 

Tay Mị nhi phất nhẹ: " Mị nhi không biết a, ca ca, huynh vào bằng cách nào?" Nàng nhào vào trong lòng ngực Lý Cường, cười hì hì nói: " Ca ca chắc là biết chứ."

 

Đột nhiên trong phòng rung động, vân án hai bên lặng lẽ ẩn vào trong vách tường. Lý Cường vui vẻ nói: " Di, ở bên trên có miệng ra rồi." Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, ôm Mị nhi bay ra khỏi nơi đó.

 

Bích Ngô Tử khởi động lại tiên trận thì trong phút chốc nhưng động khẩu đều cũng đã mở.

 

Lý Cường cấp tốc từ thông đạo bay lên, Mị nhi đột nhiên kêu lên: " Nóng quá a!"

 

Lý Cường quát: " Mị nhi mau biến nhỏ, dùng huyền châu hộ thân."

 

Mị nhi đột nhiên thu nhỏ lại, một đạo màu đen vụ khí nhàn nhạt bao phủ quanh thân, nàng bay lên vai Lý Cường, bám vào Hỏa Tinh Giáp, trong lòng sợ hãi nói: " Ca ca a, tiên trận này thật lợi hại, Mị nhi có cảm giác như muốn sôi trào lên."

 

Vách thông đạo đúng là có nham tương đang sôi trào, nhưng lại bị một cỗ kình lực vô hình giữ vững, trên đỉnh đầu bọn họ quay cuồng nhuyễn động. Mị nhi kinh ngạc nói không ra lời, nàng rất rõ ràng uy lực của địa hỏa nham tương. Lý Cường nắm lấy Mị nhi trên đầu vai mình, đem nàng bỏ vào trong lòng ngực, hắn cười nói: " Mị nhi, ở trong Hỏa Tinh Giáp của ca ca một chút, nham tương của nơi này đã bị luyện qua, muội không chịu nổi đâu."

 

Mị nhi ở trong lòng ngực hắn ậm ừ không biết nói cái gì, Lý Cường xuất ra Thái Hạo Toa, một đầu bay thẳng vào trong nham tương, thông đạo phía sau hắn biến mất vô tung.

 

Lý Cường đột nhiên cảm thấy thân thể nặng nề, áp lực bốn phía thật lớn vô cùng, hắn không hề sợ hãi, thẳng một đường tiến tới. Thái Hạo Toa dù sao là tiên khí, hơn nữa hắn đã tinh luyện thời gian dài, uy lực đã khống chế tùy tâm sở dục.

 

Nham tương bị Thái Hạo Toa bức ra một đường trống rỗng. Lý Cường cảm thấy tốc độ quá chậm, hắn lại phun ra Hấp Tinh kiếm, ở trên đỉnh đầu huyễn hóa ra một cây trùy lớn chuyển động, tốc độ lập tức tăng cao. Mị nhi lặng lẽ vẹt Hỏa Tinh Giáp nhìn ra ngoài, nhịn không được than thở: " Thật xinh đẹp a!"

 

Nham tương màu đỏ do kim quang của Thái Hạo Toa chiếu rọi, có vẻ quang quái lục ly, từ bên trong nhìn lại, nham tương xuất ra một tia màu đỏ đen văn lộ, không ngừng có bong bóng bị phá vỡ, làm cho người ta có cảm giác như đang ở trong mộng cảnh.

 

" Hoa lạp!" Nham tương phun ra tứ tán, Lý Cường đã vọt tới phía trên hỏa nhãn.

 

Đây là một không gian hình bán cầu, nham tương cháy rực tựa như một dòng nước nóng đang sôi trào, nhiệt lưu bốc lên vặn vẹo chung quanh, vách tường đen âm u ánh lên hồng quang bên dưới, bên trên vách lóe lên quang điểm lân tinh, huyễn minh huyễn diệt( như sáng như tối). Lý Cường xem xét mọi nơi, nói: " Mị nhi, nơi này hình như lại không có đường đi."

 

Độ nóng như thế nên Mị nhi không dám đi ra, nàng nói: " Ca ca, huynh xoay chuyển thân thể, để cho muội xem thử."

 

Lý Cường nghe lời xoay người vòng vòng, Mị nhi nói: " Hì hì, trên vách nham có cái gì trong suốt, qua xem được hay không?"

 

Lý Cường nghe vậy chút nữa ngất đi: " Mị nhi, lúc này mà muội còn quan tâm thứ này sao?"

 

Hắn thật không nghĩ ra vì sao Mị nhi lại có hứng thú với loại đồ vật này, nhưng hắn vẫn bay đến gần bên nhìn kỹ, trong lòng không khỏi thầm giật mình.

 

Mị nhi cũng thấy rõ, nàng hưng phấn kêu lên: " Là bảo thạch a! Nhiều bảo thạch như vậy a! Ca ca, Mị nhi muốn!"

 

Lý Cường không khỏi nở nụ cười, bảo thạch trong suốt lấp lánh này hình như mỗi cô gái đều cũng thích. Trên vách động tràn đầy những bảo thạch hình thù kỳ lạ cổ quái, Lý Cường chỉ nhận ra vài loại vô cùng trân quý chính là hột xoàn và kim cương đá quý, lại cỡ như quả trứng, màu sắc khác nhau. Tay hắn đánh ra một kim quang nhàn nhạt, ầm ầm một tiếng đại chấn, cả động khẩu như lay động không ngừng.

 

Một trận vỡ vụn " ba lạp" " ba lạp" vang lên, bảo thạch trên vách động bay theo nham thạch rơi xuống như mưa. Mị nhi hưng phấn thét lên chói tai: " Ca ca mau thu a! Hì hì, đẹp mắt nga."

 

Lý Cường quát khẽ: " Sất!" Hấp Tinh kiếm huyễn hóa thành vô số bao nhỏ ngân quang lòe lòe, ở trong không trung không ngừng vũ động thật nhanh. Hắn hạ tay xuống, mỗi một bao nhỏ hứng lấy một viên bảo thạch, đứng yên giữa không trung. Lý Cường vươn tay cười nói: " Thu!"

 

Bảo thạch trong suốt sáng rực giống như dòng suối bay về hướng lòng bàn tay Lý Cường liền bị hắn thu vào trong thủ trạc. Mị nhi dịu dàng nói: " Hay a! Kiếm pháp của ca ca càng ngày càng lợi hại rồi." Nàng nhìn thấy kiếm quyết Lý Cường xuất ra vừa rồi không giống bình thường, đó là tùy tâm thu phát, nếu không phải là cao thủ chính thức thì vốn không xuất ra được.

 

Lý Cường nói: " Mị nhi, ẩn thân cho tốt, ta sẽ xông qua!"

 

Mị nhi lại càng hoảng sợ, vội vàng rút đầu về, không nói nữa. Nàng rất nhu thuận, tuyệt không quấy rầy Lý Cường lúc này, hơn nữa nàng mù quáng tín nhiệm Lý Cường, Lý Cường nói xông vào thì xông vào, nói đánh nhau thì đánh nhau, nàng quyết sẽ không phản đối.

 

Lý Cường đã dùng thần thức xem xét qua, tựa hồ chỉ có bên trái có khe hở, bởi vì giữ lực hắn bắn ra một viên Phích Lịch Tử, đó là bảo bối của Ẩn Lôi Các, hơn nữa đồ vật này lại có được dễ dàng vô cùng. Viên Phích Lịch Tử này sau khi rời tay, lập tức nở lớn như một quả túc cầu, phát ra thanh quang ám sắc lấp lánh, bay ra ngoài.

 

Ầm ầm nổ, Lý Cường không đề phòng bị một lực trùng kích làm tạt qua một bên, hắn không nghĩ đến Phích Lịch Tử lại lợi hại như vậy, nhịn không được lớn tiếng quát lên, tay lại bắn ra Phích Lịch Tử. Cả động bích đều kịch liệt chấn chiến, từng khối lớn nham thạch từ trong động bích rơi xuống, rơi xuống hỏa nhãn bên dưới, tạc vào nham tương, thanh thế cực kỳ kinh người.

 

Lý Cường không quản được nhiều như vậy, cho dù hỏa nhãn có sụp cũng không liên quan tới hắn, hắn liên tục không ngừng dùng Phích Lịch Tử oanh kích, một thông đạo cứ thế bị hắn oanh nổ ra. Dùng bạo lực tiến vào trong thông đạo, chợt nghe phía sau ầm ầm địa chấn, hỏa nhãn bị nham tương hoàn toàn lấp kín.

 

Mị nhi trốn trong Hỏa Tinh tiên giáp vui vẻ kêu to: " Ca ca, Phích Lịch Tử thật là lợi hại a, ở đâu ca tìm được bảo bối này nha? Mị nhi cũng muốn có, Mị nhi cũng muốn có Phích Lịch Tử."

 

Lý Cường cười đưa cho nàng vài viên, nói: " Đừng có dùng bậy nhé, thứ này rất lợi hại."

 

Bích Ngô Tử biết không hay rồi, tiên trận trên ngọc bích đột nhiên ảm đạm vô cùng, tiên trận liên tục mất đi thiên hỏa và hỏa nhãn, cả trận pháp đã bị phá đi. Bích Ngô Tử phẫn hận không thôi, cuống quýt chạy ra tiên cung, hắn biết đối thủ nếu có thể phá được Huyễn Tật tiên trận, thì mình sẽ không phải là đối thủ của hắn, còn đợi ở tiên cung thì chính là đợi cái chết.

 

Huyễn Tật tiên trận là chủ trận cấm chế cả Chiến Quyển đại lục, tiên trận bị phá vỡ, cấm chế cũng mất đi hiệu lực vây khốn cả Chiến Quyển đại lục, ngọn núi vây quanh Chiến Quyển đại lục liền mất tác dụng, nhiều chỗ bắt đầu sụp đổ, mọi người rốt cuộc phát hiện bên ngoài Chiến Quyển đại lục còn có miên duyên lãnh thổ cùng với tư nguyên vô cùng phong phú, Mãnh Chiêm quốc và Xa Liệp quốc đều cũng bắt đầu tranh thủ thời gian chiếm lĩnh vùng đất bên ngoài, bọn họ rất nhanh đã phát hiện, thế giới bên ngoài quả thật là quá lớn, bọn họ hoàn toàn không có khả năng chiếm lĩnh được hết.

 

Quái thú ở bình nguyên Chiến Quyển đại lục cũng di chuyển ra bên ngoài, mất đi sự cường lực khống chế, quái thú cũng tìm được nhạc viên của chính mình, Thiên Nha Nhân cũng lặng yên rời đi, chúng di chuyển đến nơi chốn nguyên thủy rừng rậm, không cần vì tiên cung mà liều mạng tranh đấu nữa.

 

Lý Cường vọt tới một tòa đại sảnh, gặp ba nguyên anh khôi lỗi thể ngăn trở đường đi. Chung quanh không có một tia lửa nào, tiên trận đã hoàn toàn dừng lại vận chuyển. Mị nhi lộ ra cái đầu nhỏ: " Ca ca, diệt lửa rồi sao? Mị nhi đi ra thôi." Nàng nhịn không được bay ra ngoài, ba nguyên anh khôi lỗi thể kinh hãi thất sắc, linh kiếm thể của Mị nhi so với bọn họ còn lợi hại hơn nhiều lắm.

 

Mị nhi không đợi Lý Cường nói chuyện, nhìn ba nguyên anh khôi lỗi thể kêu lên: " Các ngươi muốn chết a, dám đấu với ca ca ta!"

 

Cam Lăng Nhị ba người nhìn nhau, " phác thông" một tiếng quỳ trên mặt đất: " Thượng tiên từ bi! Xin cứu sư huynh đệ chúng ta."

 

Lý Cường đưa tay ngăn cản Mị nhi, cười nói: " Ước chừng Bích Ngô Tử không dám xuống đây, cho ba kẻ chết thế các ngươi xuống phải không? Không cần đa lễ như vậy, các ngươi là người tu chân bị Bích Ngô Tử làm hại phải không?" Lý Cường bây giờ có kim quang hộ thân, bộ dáng đã rất giống tiên nhân.

 

Trong lòng Cam Lăng Nhị run sợ nói: " Thượng tiên, đúng là như thế, cầu thượng tiên làm chủ cho nô tài."

 

Mị nhi kinh ngạc nói: " Nô tài? Ai nha, ca ca, bọn họ tự xưng là nô tài a, thật kỳ quái nga."

 

Tu chân giới cho tới bây giờ chỉ có bối phận lớn nhỏ, nhưng không có hiện tượng xem người là nô lệ, Cam Lăng Nhị tự xưng là nô tài làm cho Mị nhi cảm thấy rất kỳ quái.

 

Lý Cường có chút cau mày, nhàn nhạt nói: " Ta không phải là thượng tiên gì, không cần tự xưng nô tài, xin hỏi đại danh ba vị? Ta là Phong Duyên Tinh Lý Cường."

 

Cam Lăng Nhị lộ vẻ sầu thảm nói: " Chúng ta đều là những người tu chân bị Tịch Mịch lão tiên bắt tới, hắn bắt buộc chúng ta làm nô tài, bất quá lão tiên mặc dù hung ác, nhưng rất ít tàn hại chúng ta, sau khi hắn rời đi mấy trăm năm thì cũng không có quay lại, chúng ta chỉ có thể ở lại trong cung tu luyện, còn phải dựa vào quy củ hắn lưu lại, mỗi năm năm phải đánh một quốc gia…ai, sau đó…"

 

Mị nhi chen lời hỏi: " Tịch Mịch lão tiên là ai? Hắn lợi hại lắm hay sao?"

 

Cam Lăng Nhị thở dài nói: " Hắn là tiên nhân, tên là Thiên Thực, người tu chân chúng ta không thể kháng cự nổi."

 

Trong lòng Lý Cường cũng tức giận: " Mẹ kiếp! Lại chọc vào một tiên nhân." Hắn lại nghĩ: " Dù sao đã chọc hai tiên nhân, thêm một người thì cũng không có gì không tưởng tượng nổi."

back top