Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 142

Linh tướng đột nhiên nổi giận làm Lý Cường có chút ngoài dự liệu, hắn sửng sốt, nói: " Cái gì?"

 

Linh tướng đã ra tay, một đạo vàng xanh vụ khí cuốn đến Mị nhi. Lý Cường không nghĩ tới hắn lại ra tay với Mị nhi, không khỏi giận dữ nói: " Hỗn đản! Ngươi làm gì?"

 

Đoàn vụ khí nọ cũng không phải để đánh bị thương người mà Linh Quỷ giới dùng để truyền tống người, Mị nhi ứng phó không kịp hoảng sợ kêu to: " Ca ca…cứu…muội…" Trong phút chốc, nàng đã bị truyền đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

 

Kim quang trong mắt Lý Cường chớp động, hắn không xúc động giống như trước mà lạnh lùng nhìn chằm chằm linh tướng, lạnh lẽo nói: " Lập tức đưa tiểu muội lão tử truyền trở về!" Vừa dứt lời, cả người giống như liệt hỏa thiêu đốt, lửa cháy màu tử hồng sắc trên Hỏa Tinh tiên giáp phát ra quang mang mông mông màu xanh, không khí bốn phía bị thiêu đốt bay lên ngùn ngụt, đem mái tóc dài xõa tung trên vai Lý Cường bay lên phần phật, nhìn hắn như một pho tượng thiên thần đang tức giận.

 

Vị linh tướng không khỏi sợ hãi, hắn cố gắng trấn định quát: " Tại Linh Quỷ giới, ngoại trừ Linh Vương đại tôn và Quỷ Vương đại tôn, không ai có thể thu linh kiếm thể cho mình, bất kể ngươi là ai, ngươi đã xúc phạm vào linh luật chí cao vô thượng của nơi này, tại Linh Quỷ giới thì phải tuân thủ quy củ của nơi đây!"

 

Lý Cường lạnh như băng nói hai chữ: " Thúi lắm!" Tay bổ ra một đạo tử quang, đây chính là Diệt Ma Thần Lôi hắn đã tu luyện qua một lần nữa. Diệt Ma Thần Lôi có mang theo thần dịch lực, uy lực lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc ở Mãng Nguyên di chỉ, sau khi ra tay, tử quang hóa thành vô số điểm tinh lượng nhỏ, giống như thủy châu khuếch tán bay ra.

 

Linh Tướng biết, người như Lý Cường có khả năng đi vào Linh Quỷ giới, dám chắc cũng không phải là người bình thường, không có tuyệt đại pháp lực thì không có khả năng làm được. Thấy Lý Cường ra tay, Linh tướng không dám đón đỡ, hắn kêu lên một tiếng, con quỷ mã bốn vó bắn ra, đột nhiên cả người lẫn ngựa đều biến mất tại không trung.

 

Diệt Ma Thần Lôi lao vào trong luồng khói đen đang quay cuồng, một thanh âm bạo liệt nổ lên liên tiếp như chuỗi xuyến sét đánh, hồng quang bắn ra bốn phía lưu động trong hắc vụ làm nó hé ra một không gian trống rỗng, hắc vụ quanh thân nó lập tức ùn ùn kéo tới. Lý Cường nhìn thấy bên ngoài âm trầm, nhưng có ánh sáng chiếu đến, hắn hừ lạnh một tiếng: " Ngươi cho là như vậy thì có thể tránh được hay sao?"

 

Linh tướng quát to: " Linh Kiếm trận! Thất kiếm đều xuất hiện, tiến lôi nhiếp tâm!"

 

Bảy linh kiếm thể hóa thành võng kiếm cố gắng vây khốn Lý Cường, đồng thời vô số tinh lượng tiến lôi phóng tới, Lý Cường đối với công kích loại này đã sớm không còn xem vào mắt, kim quang phòng hộ của Thái Hạo Toa đột nhiên nở lớn, một tiếng nổ ầm ầm, bảy linh kiếm thể bị tạc văng vào trong khói đen.

 

Lý Cường bây giờ đối với thuấn di rất quen thuộc, thân hình hắn khẽ nhúc nhích, một đạo kim quang hiện lên, liền đứng ngay phía sau linh tướng, hắn chụp lấy gáy gã, trên tay hắn súc đầy thần dịch lực, một tay chộp tới thì gã linh tướng không cách nào giãy dụa.

 

Linh tướng cất tiếng la thảm, từ khi tu luyện thành linh tướng hắn cũng không biết đau đớn là như thế nào, nhưng lần này hắn lại nếm được mùi vị đó.

 

Lý Cường kéo linh tướng y như bắt một con chó, một cước đá bay quỷ mã mà hắn cưỡi, tay bắt linh tướng đến trước mặt. Bởi vì linh tướng là âm thể, trên mình Lý Cường lại mặc tiên giáp do Hỏa Tinh biến ảo, loại độ nóng cao khủng khiếp thế nay hắn không thể kháng cự, linh giáp trên người linh tướng tựa hồ như muốn hòa tan, trên người toát ra lượng lớn vụ khí, linh tướng cảm thấy rét lạnh.

 

Linh tướng kêu lên: " Nếu ngươi giết chết ta, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới rời được Linh Quỷ giới!"

 

Mặt nạ màu đen trên mặt Lý Cường phảng phất như lửa cháy thiêu đốt hùng hùng, hắn lạnh lùng nói: " Nếu không thả tiểu muội ta ra, hừ, Linh Vương Quỷ Vương gì đó của các ngươi….lão tử cũng sẽ tiêu diệt hắn! Nói! Ngươi truyền tống tiểu muội của ta đến địa phương nào?"

 

Bảy linh kiếm thể nhìn thấy linh tướng bị bắt, trong đó có một người lấy ra một cái sừng màu bạc liều mạng thổi, tiếng vang chói tai như muốn làm điếc tai người khác. Lý Cường càng thêm căm tức, Thái Hạo Toa hóa thành một đạo kim quang, một tiếng nổ sét đánh, linh kiếm thể kia bị chấn đến nát bấy. Lý Cường quát: " Lão tử đang hỏi, ồn ào cái gì!"

 

Linh kiếm thể kia vô cùng vất vả tụ tập thân thể một lần nữa, nguyên khí đại thương, những gì trên người đều bị một kích đó chấn nát bấy. Lý Cường thoáng có chút ngoài ý muốn, linh kiếm thể lại có thể chống cự một kích của Thái Hạo Toa, thật sự là không nghĩ ra. Hắn còn chưa rõ ràng, linh thể của Linh Quỷ giới vốn khác hẳn người tu chân, bọn họ là linh thể không có thân thể, chuyện thân thể tụ tán là chuyện thật bình thường.

 

Linh kiếm thể cảm thấy sợ hãi vạn phần, thực lực của đối thủ quá mạnh mẽ. Linh tướng ở trong tay Lý Cường mềm nhũn xuống, hắn thảm hào nói: " Nàng đã bị truyền tới Linh Hôn Khuyết Thành rồi, ta cũng không có cách nào…đưa nàng trở lại…ngươi…"

 

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Mau đưa lão tử đến Linh Hôn Khuyết Thành!"

 

Linh tướng cảm giác Lý Cường như là một ác ma trong truyền thuyết, thủ đoạn độc ác vô tình, tay Lý Cường nắm lấy cổ hắn giống như một gọng kìm đang thiêu cháy, làm hắn thật sự chịu không được, đau đớn cực kỳ, đau tới tận sâu trong linh hồn. Hắn thảm hào nói: " Buông tay a, cầu ngươi buông tay a! Oa! Đau chết ta rồi!"

 

Linh kiếm thể bên cạnh nghe được tiếng kêu đau đớn của linh tướng mỗi người đều kinh hãi rét lạnh, linh tướng mà bình thường bọn họ tuyệt đối tôn sùng lại cũng hướng tới đối thủ cầu xin tha thứ, điều này thật là không thể tư nghị. Mà người tuổi trẻ lạnh như băng kia, làm cho kẻ khác sợ hãi, thái độ hắn đối đãi linh tướng giống như đối đãi một kẻ thù, căn bản không hề quan tâm tới sự chết sống của hắn.

 

Lý Cường nói: " Nếu ngươi còn đang kéo dài thời gian, được! Lão tử phụng bồi, nhưng thời gian càng dài thì ngươi bị tổn thương cũng không dễ dàng khôi phục, tiếp tục như vậy, hừ hừ, chỉ sợ ngươi sẽ xong đời."

 

Hắc Ám Chi Tâm của Tu Thần Thiên Tiến Chương là một trong những cửa ải khó, là cảnh giới thứ hai của Nhị Dục Thiên, cảnh giới này tràn ngập ảnh hưởng từ bên ngoài, đáng sợ là chính bản thân Lý Cường còn không có ý thức sự chuyển biến này, phẫn nộ, táo bạo, lãnh khốc, vô tình… đủ loại tâm tình không tự chủ được ảnh hưởng hắn, nếu không phải bình thường hắn là người lạc quan khoáng đạt, sợ rằng chỉ cần một chút là đã bị trầm luân mãi mãi.

 

Linh tướng phí công đẩy không được tay Lý Cường, thanh âm của hắn cũng đã trở nên khàn đặc. Lý Cường vẫn lạnh như băng nhìn hắn, sự lạnh lùng trong mắt làm cho linh tướng không còn cách nào, sự thống khổ như nước thủy triều dâng lên, làm cho hắn có cảm giác sống không bằng chết. Hắn vô lực tiếp tục giãy dụa, dùng thanh âm khàn đục nói: " Các ngươi mau dẫn đường…ác oa…đau chết ta…"

 

Bảy linh kiếm thể căng thẳng, trong đó có một linh kiếm thể run rẩy nói: " Mời theo chúng ta đi."

 

Lý Cường phát hiện nếu mình còn nắm bắt cổ của linh tướng, chỉ sợ còn chưa tới nơi thì hắn sẽ xong đời. Lý Cường dương tay xuất Kim Liên Ngọc Tọa đồng thời buông linh tướng ra, nhàn nhạt nói: " Nếu ngươi muốn giở trò quỷ, đừng trách lão tử luyện hóa ngươi."

 

Kim Liên Ngọc Tọa trầm ở dưới chân Lý Cường, kim quang phát ra bao vây hai người. Linh tướng súc ở một bên run rẩy, hắn đã nhìn thấy sự lợi hại của Lý Cường, cũng không dám lộn xộn làm bậy nữa.

 

Bảy linh kiếm thể dẫn đường ở phía trước, Lý Cường đạp Kim Liên Ngọc Tọa đi theo ngay phía sau. Hắc vụ xoay cuồng tách ra một thông đạo mọi người dọc theo thông đạo hướng ra phía ngoài bay đi. Linh tướng trộm nhìn lại, chỉ thấy mặt nạ màu đen trên mặt Lý Cường lóe ra tử quang thâm sâu, tựa như một bức điêu khắc ác ma, lạnh lẽo vô tình làm cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi. Trong lòng linh tướng than thở: " Có người như vậy tiến đến, Linh Quỷ giới từ nay về sau nhiều chuyện nữa."

 

Trước mắt Lý Cường sáng ngời, hắn đã nhìn thấy được diện mạo chân thật của Linh Quỷ giới, hoàn toàn không giống như mình tưởng tượng, nơi này không hề hoang vu, bầu trời màu xám âm u, một đoàn nùng vụ màu đen quay cuồng, mặt đất mênh mông tít tắp, cũng có núi non sông ngòi cây cối, nhưng đều là màu đen, có cảm giác như đầy tử khí.

 

Cả Linh Quỷ giới do ba màu sắc trắng, đen, xám tạo thành, giống như là một bức tranh thủy mặc, nhìn không thấy màu sắc nào khác, kể cả thực vật và núi đá đều có sương khói liễu nhiễu, trong vụ khí mông lung, loáng thoáng hiển lộ ra hình thái vốn có.

 

Đột nhiên một tiếng tù và trầm thấp vang lên, đại địa phảng phất như rung động, từ hẻm núi bình nguyên thực vật toát ra vô số khói trắng, thẳng tắp bay lên không trung. Tiếng trống trận " Đông Đông" từ bốn phương tám hướng truyền đến, khói sương từ không trung dần dần ngưng kết, chậm rãi hiện ra một đại quân linh thể khổng lồ, một loại hào khí áp lực trầm muộn theo tiếng tù và khuếch tán ra.

 

Linh tướng co người trong góc Kim Liên Ngọc Tọa, chỉ có một thước mà thôi, hắn nhiều lần cố gắng lao ra khỏi kim quang của Kim Liên Ngọc Tọa, nhưng mỗi một lần đều bị kim quang đâm vào đau đớn không chịu nổi, hắn tuyệt vọng hỏi: " Ngươi…ngươi là ai? Tại sao lại đến Linh Quỷ giới?"

 

Lý Cường căn bản không để ý tới hắn, kim quang trong mắt liên tục bắn ra. Linh thể đại quân đột nhiên phát ra tiếng hô uy áp như núi thét biển gầm, Lý Cường lạnh lùng cười, vận đủ thần dịch lực, đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt sáo dài.

 

Linh tướng chỉ cảm thấy cả người hoảng loạn, thanh âm nọ thật sự là quá kinh khủng, linh lực toàn thân hắn cũng bị đánh tan, hắn liều mạng vận công chống cự. Tiếng huýt gió của Lý Cường nương theo vô số kim mang từ trên người hắn bắn ra, có thể nói làm cho phong vân biến sắc đất rung núi chuyển. Linh thể đại quân nhất thời tán loạn, rất nhiều linh thể có tu vi thấp bị chấn nhiếp đến hồn phi phách tán mất đi lực chiến đấu, không chết cũng đã mất nửa mạng.

 

Từ đại quân linh thể bay ra mười mấy cao thủ linh thể, đó là do ba linh suất suất lĩnh mười một linh tướng, cùng nhau vây quanh Lý Cường.

 

Lý Cường dừng lại tiếng huýt gió, nhìn qua nhìn lại, bộ dáng không chút quan tâm, sát khí trong lòng càng ngày càng đậm, không có Mị nhi bên người, không có sự ước thúc của thân tình, hắn tựa hồ như không có gì cố kỵ. Hắn thản nhiên nói: " Các ngươi nghe! Bây giờ tâm tình của lão tử không tốt, chớ chọc cho lão tử đại khai sát giới, lập tức thả muội muội của lão tử ra, hừ hừ, bằng không…đừng có trách lão tử phá đi Linh Quỷ giới!"

 

Linh suất cầm đầu nhìn thấy linh tướng bên chân Lý Cường, hắn trách mắng: " Ngươi có lá gan thật lớn, cũng dám giam cầm linh tướng! Ngươi là ai, dám đến Linh Quỷ giới giương oai?"

 

Lý Cường phát giác linh thể càng cao cấp thì trên người phát ra vụ khí càng ít, linh suất đang nói chuyện này toàn thân chẳng khác gì một người thật thể, mặc chiến giáp màu đen khảm hoa văn màu trắng, tóc dài màu đen, mặt thì trắng bệch, con mắt lại là màu lam. Trong tay hắn cầm một thanh Thất Nguyệt Nha màu đen, binh khí này rất có danh tiếng tại Linh Quỷ giới, tên là Thất Hồn Câu.

 

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Ngươi là ai? Báo danh đi, lão tử chẳng những giam cầm linh tướng, cho dù là Linh Vương đến, lão tử cũng sẽ bắt hắn, không tin sao? Ngươi tới thử xem!" Kiểu không nói lý như vậy đối với Lý Cường cũng là lần đầu tiên. Mị nhi không biết bị đưa đến nơi nào, hắn đã mất đi lý trí, chỉ còn chưa lập tức phát tác, tựa hồ muốn đùa giỡn đối thủ một chút, hắn tự cảm thấy không thoải mái, đây là vì Hắc Ám Chi Tâm đang ảnh hưởng hắn.

 

Lý Cường đối với Linh Vương có lời bất kính đã chọc giận mọi người, ba linh suất giận dữ, linh suất kia phẫn nộ nói: " Hay! Tại Linh Quỷ giới dám coi rẻ Linh Vương đại tôn thì giết không tha! Ngươi nghe rõ rồi chứ, ta là linh suất Hàm Mộc, lập tức thả ra linh tướng Bàn Sĩ, nếu không ngươi chết chắc…a nha…"

 

Không đợi linh suất Hàm Mộc nói xong, Lý Cường hóa làm một đạo kim quang, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tát mạnh vào mặt hắn một cái, cái tát này đã đem linh suất đỉnh đỉnh đại danh của Linh Quỷ giới bay khỏi lưng quỷ thú.

 

Lại một đạo kim quang hiện lên, Lý Cường lại quay lại trên Kim Liên Ngọc Tọa, làm như không có gì xoa xoa hai tay nói: " Khiếm nhã!"

 

Hàm Mộc linh suất bị Lý Cường làm cho phát mộng, từ khi hắn tu thành linh suất còn chưa có ai dám đánh vào miệng hắn, ngay cả Linh Vương đại tôn cũng không làm vậy với hắn, hắn phẫn nộ đến cả người run rẩy, trên người toát ra hùng hùng linh diễm, diễm quang màu xanh lấp lánh là âm sát hắn tu luyện ra lạnh lẽo vô cùng, hắn cả giận nói: " Ngươi…ngươi…dám đánh ta…ta, ta..mọi người nghe lệnh! Mau bắt tên hỗn đản này cho bổn linh suất! Ta muốn hắn sống!"

 

Linh quân chừng hơn hai ngàn, cả bầu trời đều bị che kín bởi linh kiếm thể đang bay múa, hàn khí càng ngày càng thịnh, dần dần trên bầu trời lại có tuyết bay tán loạn. Mười một linh tướng rất nhanh lui về trong linh quân, theo tiếng hô chói tai quái dị, linh quân nhanh chóng bày ra một tòa đại trận. Ba linh suất cưỡi quỷ thú, một người bay đến bên trên Lý Cường, một người bay xuống dưới, Hàm Mộc linh suất xuất ra Thất Hồn Câu giằng co với hắn ở mặt trước, nhất thời, Lý Cường bị vây quanh không còn chỗ hở.

 

Lý Cường vững vàng đứng ở trên Kim Liên Ngọc Tọa, nhìn đại trận do linh quân bày ra, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười tàn nhẫn, hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong cảnh giới của Hắc Ám Chi Tâm, kim quang hiện lên trên người cũng dần dần biến ảo, trong kim quang lưu chuyển màu đen và màu tím, nhìn qua quái dị tuyệt luân. Hắn dùng một loại ánh mắt mèo vờn chuột nhìn chằm chằm linh quân, tản mát ra một loại hơi thở đầy nguy hiểm.

 

Hàm Mộc linh suất đang giằng co với hắn ở trước mặt bị hơi thở kinh khủng của hắn áp bách làm cho không ngừng lui nhanh về phía sau, hắn thật sự là khó thể tưởng tượng, đối thủ đến tột cùng là thực lực như thế nào, làm cho hắn không cách nào đứng thẳng, khiến cho bản thân Hàm Mộc không cách nào ngừng lại được. Lửa giận trong lòng dần dần tiêu tán, cảm giác sợ hãi nhảy trong lòng, hắn có một loại dự cảm không tốt, đó là một loại cảm giác có đại họa ở trước mắt.

 

Lý Cường thở ra một hơi thật dài, cười lạnh nói: " Bận rộn cả nửa ngày mà các ngươi chưa chịu động thủ a! Lão tử không đợi được nữa, nếu không động thủ, mẹ kiếp! Lão tử cần phải xin lỗi rồi." Hắn đột nhiên chuyển động Kim Liên, thân thể cũng cấp tốc xoay tròn, vô số kim xà trong suốt lả lướt từ kim quang xoay tròn thoát ra, Kim Liên Ngọc Tọa cũng bắn ra vô số đạo kim mang, tiếng rít vang chói tai cũng vang vọng bầu trời.

 

Đây là lần đầu tiên Lý Cường sử dụng thủ pháp do chính mình ngộ ra, đó chính là bốn tầng điệp gia biến hóa ra từ Thập Bát Diệt Ma Thủ. Hắn tổng cộng ngộ ra ba chủng loại linh huyền, bởi vì có thần dịch lực làm trụ cột, uy lực của ba loại linh huyền này rất lợi hại, hắn đang dùng loại linh huyền đầu tiên, gọi là Kim Xà Loạn Vũ.

 

Hàm Mộc linh suất kinh hãi thất sắc, kiến thức của hắn cũng bất phàm, nhìn ra được sự lợi hại của chiêu thức này. Hắn vốn không dám chống cự, thét một tiếng, quỷ thú liền chuyển ra xa. Cùng lúc đó hắn phát ra mệnh lệnh lui quân nhưng đã quá muộn.

 

Thế giới của Linh Quỷ giới vốn hôn ám, Lý Cường phát ra Kim Xà Loạn Vũ chiếu sáng Linh Quỷ giới âm u, trong phút chốc, quang hoa năm màu chiếu rọi khắp nơi quang quái lục ly, con rắn nhỏ màu vàng bay múa đầy trời chung quanh bay đi, " ông ông" âm thanh rung động hòa lẫn tiếng rít, hướng chỗ linh quân đang vây quanh bắn tới.

 

Thân hình Lý Cường càng chuyển càng nhanh, hắn hét lớn từng chữ một: " Kim! Xà! Loạn! Vũ!"

 

Mỗi một chữ đều mang theo tiếng sét đánh nổ vang, linh quân đại loạn, ngay cả trận pháp vốn đã bày trí thật tốt cũng có chút tán loạn. Trận pháp này là Linh Kiếm trận nổi tiếng của Linh Quỷ giới, chuyên môn dùng để vây khốn cao thủ, linh quân không nghĩ tới Lý Cường lại ra tay nhanh như vậy, lập tức khởi động trận pháp, nhưng uy lực đã giảm đi. Hàm Mộc linh suất và hai linh suất khác thuấn chuyển ra bên ngoài linh quân, nhất thời hai màu sắc bóng kiếm kết thành một hình kiếm võng, lại thêm kim xà đang vũ động, cũng có loại mỹ diệu thật quỷ dị.

 

Một đạo ánh sáng cực kỳ chói mắt khởi lên, kim xà vũ động đánh vào trong kiếm võng, một âm thanh như tiếng nổ vang bạo liệt vang lên liên tục không ngừng, mỗi một kim xà phảng phất như là một viên tạc đạn, kiếm võng màu đen trắng kiên trì không tới vài phút thì ầm ầm nổ tung thành bốn năm mảnh, linh thể môn giống như bùn đất bị chấn nát, một luồng kình khí nổ bạo, liền vỡ vụn thành sương khói, bị lực đánh sâu cuồng bạo thổi tan.

 

Chỉ một kích mà cả đại quân linh thể ầm ầm đại loạn, mặc dù không một ai chết, nhưng tất cả linh thể bị đánh tan đều bị đại thương nguyên khí. Chừng hơn ba trăm linh thể một lần nữa tụ thể, lập tức ẩn núp dưới đất, linh thể trên bầu trời tán ra, kinh hoảng tán loạn, linh tướng và linh suất kêu to ầm ĩ, cố gắng thu lại linh quân.

 

Kim Xà Loạn Vũ lại có uy lực lớn như vậy, ngay cả Lý Cường cũng cảm thấy ngoài dự liệu. Sau khi hắn ngộ ra ba loại linh huyền cũng không xem nó là quan trọng, cũng chưa từng thử qua, lần này sau khi đánh ra Kim Xà Loạn Vũ, hắn rất vừa lòng, mặc kệ như thế nào đây cũng chính là thủ pháp tự hắn nghĩ ra. Tâm tình của hắn bởi vì thử chiêu thành công nên cũng dễ chịu hơn rất nhiều, ảnh hưởng của Hắc Ám Chi Tâm cũng bớt đi một chút, khi hắn động thủ thì lại bớt đi một chút phẫn nộ và quyết tâm giết chóc. Lý Cường cũng hiểu rõ đạo lý bắt giặc phải bắt người cầm đầu, hắn cũng không để ý tới những linh thể nay, mục tiêu của hắn là ba linh suất. Thân hình hắn như chớp, lao thẳng tới Hàm Mộc linh suất.

 

Hàm Mộc linh suất biết mình không thể chống cự lại Lý Cường, tại Linh Quỷ giới ước chừng chỉ có Linh Vương đại tôn và Quỷ Vương đại tôn mới có thể chống lại cao thủ thế này. Thất Hồn Câu trên tay hắn bay ra hơn mười đạo bạch quang hình trăng rằm, vừa xoay vừa bắn thẳng tới, vọt về hướng Lý Cường.

 

Hai linh suất khác cũng đồng thời ra tay, một người xuất ra một đại võng màu đen, từ phía trên chụp xuống Lý Cường. Chiếc võng này tại Linh Quỷ giới cũng rất có danh, khi Lý Cường mới đến Thiên Đình Tinh thì từng nhìn thấy qua Phần Thiên Quân Lạc Võng này, chiếc võng này cũng khác với những loại khác, nó tên là Lạc Phách Lân Tráo. Đáng tiếc Lý Cường cũng không còn là người tu chân nữa, Thái Hạo Toa hộ thân của hắn cùng với Hỏa Tinh tiên giáp đều là tiên khí, mà Hỏa Tinh tiên giáp lại có chút thần kỳ như thần khí, hắn bây giờ vốn không để thứ này vào mắt.

 

Một linh suất từ mặt sau đuổi theo bắn ra năm viên minh lôi màu đen, minh lôi cũng là bảo bối nổi danh quỷ Linh Quỷ giới, uy lực thật lớn. Minh lôi vừa xuất ra lập tức nở lớn, chuyển động tại không trung.

 

Bàn Sĩ linh tướng rúc trong kim liên, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, hắn phi thường rõ ràng sự lợi hại của ba linh suất nay, hắn tưởng rằng Lý Cường nhất định chống cự không được họ, tại Linh Quỷ giới rất khó tưởng tượng có ai có thể đối kháng với ba linh suất, trừ phi Linh Vương đại tôn tự mình ra tay. Hắn ngơ ngác nhìn các loại công kích đang phóng tới, trong lòng chỉ có một ý niệm: lần này dám chắc xong đời.

 

Đáng sợ hơn chính là mười một linh tướng kia rất ăn ý, cơ hồ đồng thời há mồm phun ra linh kiếm, bao quanh bốn phía thật chu đáo kín mít. Linh kiếm hóa thành vụ khí màu trắng mang mang, gấp gáp quay cuồng áp tới Lý Cường.

 

Lý Cường có chút phản ứng, hắn cảm nhận được áp lực. Hắn không chút hoảng hốt hay vội vàng vẫn đứng trên Kim Liên Ngọc Tọa, trong tay kháp ra một linh huyền kỳ quái, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, giữa hai tay chớp động một dây kim tuyến, hắn cấp tốc chuyển động, trước người xuất hiện chín sợi dây đàn màu vàng, mỗi một sợi dây dài ngắn khác nhau, dây đàn vàng lăng không dựng đứng, có vẻ rất đột ngột.

 

Bàn Sĩ linh tướng đã bị dọa ngây người, hắn mơ hồ không rõ Lý Cường đang làm gì.

 

Đây là chiêu thứ hai linh huyền do Lý Cường ngộ ra, hắn gọi là Thiên Lại Chi Âm, là kết hợp âm luật của Thiên Lại thành mà tạo ra.

 

Linh huyền trên tay Lý Cường lại vừa biến, hắn chậm rãi chuyển động thân thể, hai tay giống như con bươm đang vỗ cánh, chín sợi dây đàn vàng cấp tốc rung động, trong phút chốc cả thiên địa tựa hồ như yên tĩnh hoàn toàn, những vật đang phóng tới cũng đứng yên ở giữa không trung. Bàn Sĩ linh tướng đột nhiên tỉnh táo lại, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn kỳ quan bên ngoài Kim Liên, phát hiện mọi người và vật đều hoàn toàn bất động.

 

Theo dây đàn vàng rung động, mơ hồ một khúc ca từ chân trời truyền đến, phảng phất như có vô số thiên tiên tinh linh đang ca xướng Thiên Lại Chi Âm, tiếng ca như ẩn như hiện, đem tâm trạng mọi người như bất động, tất cả linh thể đều cũng ngây dại. Dần dần thanh âm ngày càng rõ ràng, biến thành tiếng tiêu du dương, tiếng tiêu vui vẻ khoan khoái làm cho tất cả mọi người trầm tĩnh lại.

 

Lý Cường cũng thầm giật mình, chiêu Thiên Lại Chi Âm này hắn ngộ ra khi ở cảnh giới thứ nhất của Nhị Dục Thiên, khi đó hắn đắm chìm trong cảnh giới vui sướng, bởi vậy Thiên Lại Chi Âm không có ý vị giết chóc, chỉ có một đoàn hòa khí. Khi hắn xuất Thiên Lại Chi Âm lên tới cao triều thì hắn cũng thoát ly ra khỏi cảnh giới của Hắc Ám Chi Tâm.

 

Thiên Lại Chi Âm mang đến sự tường hòa bình tĩnh đã đánh động thật sâu tất cả linh thể, lúc này không có một linh thể cảm thấy Lý Cường là người tà ác, ngay cả Bàn Sĩ linh tướng cũng ngây ngốc nhìn, cảm động đến cả người cũng khe khẽ run rẩy.

 

Lý Cường dừng tay lại, trong lúc khúc ca còn chuyển động, nói: " Hàm Mộc linh suất, mời thả tiểu muội của ta ra, ta không hy vọng tiếp tục đối địch thêm nữa." Khi hắn vừa thoát ly cảnh giới của Hắc Ám Chi Tâm, chỉ cảm thấy mình đã rất quá đáng, đây rõ ràng không phải là phong cách làm người ngày thường của mình, lập tức ra lời tỏ vẻ giải hòa.

 

Hàm Mộc linh suất đã hoàn toàn đắm chìm trong Thiên Lại Chi Âm, Lý Cường nói chuyện phối hợp với Thiên Lại Chi Âm cũng giống như lời nói của lão thiên, nếu lúc này Lý Cường kêu hắn đi chết, cũng sợ hắn sẽ không phản đối, hắn không tự chủ được ra lệnh cho mọi người dừng tay. Thiên Lại Chi Âm quả thật đúng là tuyệt chiêu lui binh không cần chiến đấu, chiêu này lợi hại ở chỗ không làm cho ai có ý niệm chiến tranh, so với Kim Xà Loạn Vũ còn cao minh hơn rất nhiều.

 

Sau khi Thiên Lại Chi Âm được kết thúc, tất cả các linh thể cũng đang như si như say. Hai tay Lý Cường khẽ vung lên, chín sợi dây đàn vàng lặng yên phiêu tán. Hắn thu hồi Kim Liên Ngọc Tọa, thả Bàn Sĩ linh tướng, nói: " Rất xin lỗi, làm cho ngươi bị sợ hãi, mời đưa ta đi Linh Hôn khuyết thành. Linh kiếm thể mà ngươi nhìn thấy chính là tiểu muội của ta, không phải ta dùng pháp thuật thu phục làm pháp bảo, cho nên không cần có địch ý như thế."

 

Bàn Sĩ linh tướng chỉ ngây ngốc không nói một lời, hắn thật sự không cách nào nghĩ ra Lý Cường hòa nhã của hiện tại và lúc bạo nộ khi nãy là cùng một người, giống như là hai người vậy, người trước cuồng bạo âm độc làm cho người ta rét lạnh kinh hãi, còn bây giờ hắn lại có biểu hiện ôn nhu nho nhã, làm cho người ta nhìn thấy liền sinh ra cảm giác thân thiết. Hắn ấp úng nói: " Ta..ta..này, ta không biết...không biết có thể hay không..ai.."

 

Hàm Mộc linh suất do dự một chút cũng bay lại gần. Hắn nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp của Bàn Sĩ linh tướng, mang theo linh quân đi tới, lời còn chưa nói rõ ràng thì đã đánh ngay, kỳ thật hắn cũng không hiểu được là chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết Bàn Sĩ linh tướng bị Lý Cường giam cầm, mà miệng Lý Cường thì cứ đòi vị tiểu muội nào đó.

 

Lý Cường lại xin lỗi: " Rất xin lỗi, ta là Lý Cường đến từ tu chân giới, vô tình ngộ nhập Linh Quỷ giới, ta có một tiểu muội linh kiếm thể bị các ngươi truyền tống đến Linh Hôn khuyết thành, mời hãy thả nàng ra." Bây giờ hắn không có tâm tư đánh nhau với bọn họ, chỉ nghĩ Mị nhi đang sợ hãi, hắn muốn tìm được Mị nhi trước đã.

 

Hàm Mộc linh suất kinh nghi không ngừng, hắn biết người tu chân của tu chân giới không có cách nào đi vào Linh Quỷ giới, đó là chuyện không có khả năng. Linh Quỷ giới cũng chưa bao giờ có người tu chân tiến tới, nhưng mà thực lực Lý Cường biểu hiện ra cũng không phải thủ đoạn của người tu chân. Hắn cười khổ nói: " Mỗi linh thể đi vào Linh Quỷ giới đều sẽ được tiếp dẫn, tiểu muội của ngươi tại Linh Hôn khuyết thành sợ rằng đã được tiếp dẫn rồi."

 

Lý Cường hỏi: " Tiếp dẫn? Cái gì gọi là tiếp dẫn?" Hắn có cảm giác không ổn.

 

Bàn Sĩ linh tướng nói: " Tại Linh Quỷ giới, tiếp dẫn chính là qua sự tẩy lễ của Tiếp Dẫn trì ( hồ tiếp dẫn), sẽ quên mất chuyện của kiếp trước."

 

Lý Cường nhất thời cảm thấy trong lòng trầm xuống. Hàm Mộc linh suất kinh ngạc phát hiện toàn thân Lý Cường cũng đang run rẩy, chỉ cảm thấy hắn tựa hồ đang cố gắng ức chế chính mình, cố gắng nói từng chữ: " Xin mời..mau..nhanh..ngăn cản! Lập tức đưa ta đến Linh Hôn khuyết thành!"

 

Trong mắt Lý Cường kim quang đại thịnh, cảnh giới của Hắc Ám Chi Tâm lại muốn bắt đầu phát uy lần nữa.

back top