Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 146

Lý Cường mang theo Linh Vương đại tôn bọn họ trở lại Huyễn Ma Châu, Quỷ Vương đại tôn quan sát một phen, cười nói: " Dát dát, bổn quỷ tôn biết rồi, nguyên lai là như vậy."

 

Linh Vương đại tôn cũng cuống quýt gật đầu nói: " Không sai, không sai, bổn tôn cũng hiểu được rồi."

 

Mị nhi cười duyên nói: " Tiểu sư tôn, đừng nói một nửa a, nói cho Mị nhi, biết cái gì nha?"

 

Quỷ Vương đại tôn lắc đầu cười khổ: " Tiểu sư tôn? Mị nhi a, sư tôn ngươi tuổi không còn nhỏ a, nếu theo cách tính của thế tục giới, đã tu hành suốt mấy ngàn năm rồi, gọi sư tôn là được, đừng thêm chữ tiểu, nghe không được tự nhiên." Hắn trong lòng không vui, cảm thấy thật thiệt thòi.

 

Lý Cường cười nói: " Gọi ngươi là tiểu sư tôn là có ý tứ thân thiết, vậy mà cũng nghe không ra sao? Quỷ Vương ngươi không một chút cơ trí."

 

Quỷ Vương dát dát kêu lên hai tiếng, vừa suy nghĩ, có thể như vậy sao? Gọi tiểu sư tôn dĩ nhiên cũng thân thiết hơn đại sư tôn. Hắn chợt vui vẻ, vội vàng nói: " Vậy thì cứ kêu tiểu sư tôn đi, dát..chi!"

 

Quỷ Vương đại tôn lại nói: " Linh Quỷ giới tại nhân gian đại biểu cho Truyền Linh giả, Tiếp Dẫn giả hai loại người. Trụ cột của Huyễn Ma Châu có tác dụng của Tiếp Dẫn giả Thu Hồn Châu, được cao thủ tu luyện thêm một lần nữa, mới có công hiệu như vậy, người tu luyện hạt châu này nhất định là một cao thủ vô cùng lợi hại khó thể tưởng tượng."

 

Linh Vương đại tôn cẩn thận quan sát tình huống hoàn cảnh chung quanh, phân phó: " Thiên Vụ Hoa linh suất, ngươi ở chỗ này thiết lập một Truyền Linh trận, trở lại Linh Quỷ giới lại lập thêm một cái, như vậy qua lại cũng rất thuận tiện, mặt khác tu kiến một tòa linh cung tại Huyễn Ma Châu cho Mị nhi, nếu lúc nào nàng muốn gặp ca ca, thì có thể ở lại đó."

 

Thiên Vụ Hoa linh suất vội vàng đáp lệnh.

 

Tu vi của Quỷ Vương đại tôn và Linh Vương đại tôn không chênh lệch nhau lắm, nhưng nói về thuộc hạ thì hắn không được như thế. Thấy Linh Vương đại tôn làm vậy, trong lòng hắn không khỏi gấp đến bốc lửa, vội vàng lấy ra một chuỗi hạt châu màu đen, đưa cho Mị nhi lấy lòng: " Mị nhi, đây là lễ vật tiểu sư tôn tặng cho con nga, mỗi một hạt châu đều có một quỷ hồn, có thể chơi với con, còn có thể hầu hạ con, dát dát...ách.." Hắn đột nhiên cảm thấy cười như vậy không hay, lập tức nín bặt, cẩn thận nhìn Mị nhi.

 

Mị nhi cười cười tiếp nhận chuỗi hạt châu, nói: " Trước tiên con cảm ơn đại sư tôn đã nghĩ chu đáo, sau này Mị nhi có thể thường xuyên nhìn thấy ca ca rồi."

 

Linh Vương đại tôn a a cười nói: " Mị nhi ngoan nhất, sau này có chuyện gì cứ nói với đại sư tôn, chỉ cần đại sư tôn có thể làm được, tiểu Mị nhi cứ yên tâm đi."

 

Quỷ Vương đại tôn nhìn Mị nhi đăm đăm, Mị nhi lúc này mới nói với hắn: " Tiểu sư tôn, Mị nhi cũng cảm ơn sư tôn cấp chuỗi châu xuyến, Mị nhi rất thích nga."

 

Quỷ Vương đại tôn nhịn không được mừng rỡ cười to.

 

Lý Cường cũng cảm thấy buồn cười, kết quả dự tính của hắn đã có rồi, hai đại tôn của Linh Quỷ giới cũng tranh nhau vỗ mông ngựa Mị nhi, xem ra cuộc sống sau này của Mị nhi sẽ không khó qua.

 

Lý Cường nói: " Mị nhi, sau này muội ở lại Linh Quỷ giới tu luyện, có rảnh thì đi ra nói chuyện với ca ca, phải ngoan nga."

 

Mị nhi vẫn lo lắng nhất là không thể thường xuyên nhìn thấy Lý Cường, sau khi thấy đã an bài xong, nàng yên lòng vui vẻ nói: " Được, ca ca, đây là bộ phận đầu tiên của Tiên Linh huyền do muội phiên dịch ra, còn những phần sau Mị nhi còn chưa làm xong, vậy thì kiện bảo bối kia để lại chỗ Mị nhi đi, ca ca phải cẩn thận a." Nàng đưa cho Lý Cường một khối ngọc đồng giản, lại nói: " Mị nhi ở bên trong bỏ thêm pháp thuật, đây là linh huyền, không có linh huyền này người khác xem không hiểu."

 

Thu lấy ngọc đồng giản, Lý Cường có chút thi lễ nói: " Cáo từ hai vị đại tôn, tạm biệt Mị nhi."

 

Hắn kháp động linh huyền trở lại tiên cung. Vừa mới hiện ra trong phòng, từ Huyễn Ma Châu bay ram một linh suất và một linh tướng, đó chính là Hàm Mộc linh suất và Bàn Sĩ linh tướng gặp đầu tiên trong Linh Quỷ giới, Lý Cường ngạc nhiên nói: " Các ngươi sao lại tới đây?"

 

Hàm Mộc linh suất nói: " Phụng lệnh Linh Vương đại tôn, Hàm Mộc và Bàn Sĩ sẽ theo hầu hạ Hỗn Thế Ma Vương đại tôn."

 

Lý Cường lại càng hoảng sợ: " Cái gì? Hầu hạ ta? Ai, ta có tay có chân, không cần hầu hạ đâu, các ngươi trở về đi."

 

Bàn Sĩ linh tướng nói: " Chẳng những là Hàm Mộc đại nhân và bộ hạ, còn có thuộc hạ của tiểu tướng, đều là người hầu của đại tôn, xin đừng đuổi chúng tôi đi, chúng ta là thủ vệ linh cung của Mị nhi đại nhân tại Huyễn Ma Châu, đại tôn có việc xin hãy sai phái."

 

Lý Cường gãi gãi đầu, đột nhiên hắn hiểu được, Linh Vương đại tôn không những vỗ mông ngựa Mị nhi, ngay cả ca ca của nàng cũng vỗ. Hắn nhịn không được lắc đầu, bởi vậy có thể thấy được Linh Quỷ giới tìm truyền nhân khó khăn cỡ nào.

 

Lý Cường tu luyện đến cảnh giới Bình Phàm Chi Tâm, lại khôi phục tâm cảnh nguyên lai, hắn cười hì hì nói: " Cái gì mà Ma Vương đại tôn, khó nghe muốn chết. Hàm Mộc linh suất, Bàn Sĩ linh tướng, lúc trước ta đã đắc tội, mời hai vị huynh đệ đừng trách, ta xin lỗi."

 

Hàm Mộc linh suất há mồm cứng lưỡi nói không ra lời, Bàn Sĩ linh tướng càng sợ đến muốn chết, hai người bọn họ không rõ Lý Cường nói vậy là muốn châm chọc hay là thật tâm xin lỗi. Hàm Mộc linh suất ấp úng nói: " Này...này..đại nhân, không dám..này..thật không dám."

 

Tại Linh Quỷ giới, Linh Vương đại tôn và Quỷ Vương đại tôn chính là thần, Lý Cường dám cùng hai người tranh đấu, cả Linh Quỷ giới đều cũng oanh động, trong vô hình, hắn có địa vị ngang bằng với hai vị đại tôn, Hàm Mộc và Bàn Sĩ làm sao lại không sợ hắn.

 

Lý Cường biết quan niệm của bọn họ không phải nhất thời có thể từ bỏ, hắn ôn hòa nói: " Như vậy đi, hai người các ngươi đi với ta. Được rồi, bộ dáng bây giờ của các ngươi không được, có thể biến hóa một chút được không?"

 

Hàm Mộc linh suất cung kính thi lễ, đây là lễ tiết cao nhất của Linh Quỷ giới, hai tay giơ lên cao, khom lưng cúi đầu, bộ dáng y như một tên tù binh bị nắm đầu, nhìn thấy rất tức cười. Lý Cường nhịn không được bật cười nói: " Ngươi đang làm gì vậy?"

 

Hàm Mộc và Bàn Sĩ cùng làm xong lễ, hai miệng đồng thanh nói: " Tuân lệnh đại nhân."

 

Lý Cường bất đắc dĩ nói: " Ai, như vậy được rồi, các ngươi cứ gọi ta là đại ca đi, chúng ta ở nơi này không cần gọi cái gì mà đại tôn đại nhân cả, ta thích nghe gọi là đại ca."

 

Hàm Mộc linh suất đầu óc cố chấp, hắn nói: " Hàm Mộc không dám cãi lời của Linh Vương đại tôn, xin đại nhân đừng trách."

 

Lý Cường thở dài nói: " Bỏ đi, tùy các ngươi, nhưng nên biến hóa ngoại hình một chút, như vậy đi ra ngoài hù chết người đó."

 

Bộ dáng của Hàm Mộc quả nhiên khác hẳn người khác, tu vi hắn tới cảnh giới linh suất, mắt hắn màu lam, tóc dài tận hông, sắc mặt trắng bệch không chút máu, nhìn y như quái vật, hắn mặc chiến giáp màu đen khảm hoa văn màu trắng, cầm Thất Hồn Câu trong tay, cũng may hắn không cưỡi quỷ thú, nếu không bộ dáng còn dọa người hơn. Bàn Sĩ linh tướng cũng không hơn gì, vẻ mặt râu ria xồm xoàm, khói đen trên người lúc ẩn lúc hiện, trong tay nắm một cây chùy, không kèm gì quỷ sứ.

 

Hai người cũng chưa từng sống tại thế tục giới, không biết phải huyễn hóa thành cái gì, đều không biết làm sao nhìn Lý Cường, không dám cử động.

 

Lý Cường linh huyền kháp động, Huyễn Ma Châu tự động bay trở về trên cổ, lặng yên tiến vào trong da thịt. Hắn quay đầu nhìn thấy hai người bọn họ, chỉ chớp mắt ngây ngốc mà đứng, không khỏi kỳ quái cười nói: " Ai, các ngươi kỳ quái a, a a, hình như rất khẩn trương, có vấn đề gì nói ta nghe một chút."

 

Hàm Mộc linh suất cảm giác mình như một tên ngốc, hắn xấu hổ nói: " Đại nhân, muốn biến hóa thành cái gì? Chúng ta không biết a, chúng ta là lần đầu tiên đi tới thế tục giới."

 

Bàn Sĩ linh tướng cũng gật đầu nói: " Đúng vậy, đúng vậy, đại nhân, chúng tôi chưa từng rời đi Linh Quỷ giới."

 

Lý Cường tỉnh ngộ: " A nha, là ta sơ ý, a a, như vậy đi, hai người các ngươi, sau này nhìn thấy người thì lập tức biến thành bộ dáng như bọn họ, đi, chúng ta đi ra bên ngoài Chiến Quyển đại lục." Hắn thu hồi Thiên Ti Tử Sắc Tốn, Hàm Mộc linh suất nhìn thoáng qua bãi An Hồn Thảo trên mặt đất, do dự nói: " Đại nhân, này...này có muốn thu hay không?"

 

Bàn Sĩ linh tướng lúc này mới chú ý tới chỗ đặc dị trên mặt đất, hắn kinh ngạc nói: " Đây là An Hồn Thảo! Tại Linh Quỷ giới đây là một kiện kỳ bảo, trời ạ! Lớn như vậy a."

 

Lý Cường không hề quan tâm tới bảo vật này, hắn cười nói: " Các ngươi thích thì cứ thu đi."

 

Bảo vật ở Linh Quỷ giới rất it, cho dù có cũng do hai vị đại tôn lấy được, Hàm Mộc và Bàn Sĩ đối với sự khảng khái của Lý Cường rất giật mình, hai người không chút do dự thu lấy An Hồn Thảo Tịch, sau đó đi theo Lý Cường ra khỏi tiên cung.

 

Hạ xuống bên dưới bình nguyên của tiên cung, Lý Cường đột nhiên nhớ tới một việc, hắn nói: " Lão Bàn, ngươi đi Linh Quỷ giới một chuyến, đưa một linh thể đến đây, hắn ở trong vòng tay của Mị nhi, tên là Cam Lăng Nhị."

 

Bàn Sĩ linh tướng nói: " Dạ, đại nhân, xin đại nhân đưa thuộc hạ vào Huyễn Ma Châu."

 

Lý Cường tay kháp linh huyền, một đạo thanh quang hiện lên, Bàn Sĩ linh tướng liền trở lại trong Huyễn Ma Châu.

 

Hàm Mộc linh suất cười nói: " Đại nhân có mang theo một thông đạo, tùy thời đều có thể đi tới Linh Quỷ giới, may là đại nhân là bằng hữu của Linh Vương đại tôn, nếu không..." Hắn không dám nói thêm gì nữa.

 

Lý Cường cười nói: " Yên tâm đi, ta không muốn lại cùng hai đại tôn của các ngươi đánh nhau đâu."

 

Lý Cường phân biệt phương hướng một chút, hắn mơ hồ nhớ Cam Lăng Nhị có nói qua, cỗ Truyền Tống Trận nằm ở phía tây. Hắn thả ra màn kim quang bao lấy Hàm Mộc linh suất, hướng phía tây thuấn di qua.

 

Một đạo kim quang hiện lên, Lý Cường rơi vào trên dãy đất. Hàm Mộc linh suất lần đầu tiên đi tới thế tục giới, đối với cái gì cũng đều cảm thấy hứng thú, hắn xoay đầu nhìn quanh khắp nơi, có một lần thậm chí còn vòng quanh tới ba trăm sáu mươi độ, Lý Cường nhìn thấy thiếu chút nữa cười đến chết. Chung quanh chỉ có một ít bụi rậm cây tùng vàng vọt thưa thớt, có chút dã thú nhỏ xuất hiện trong bụi cây, chỉ vậy đã làm cho Hàm Mộc linh suất ngạc nhiên vạn phần, hắn than thở: " Nơi này thật tốt, so với Linh Quỷ giới tốt hơn nhiều, hết thảy đều là sinh cơ bừng bừng."

 

Lý Cường cười nói: " Thật nghĩ không ra, đầu của Hàm Mộc ngươi lại có thể xoay chuyển như vậy, ha ha, giống y như một cái quạt gió, thật là thú vị."

 

Hàm Mộc linh suất còn chưa hiểu được thói quen nói chuyện của Lý Cường, không biết hắn vốn là không có gì cố kỵ. Hắn cung kính nói: " Linh thể chúng ta đều có thể như vậy cả, sau này đại nhân sẽ quen thôi." Hắn tỏ ra một bộ dáng cung kính vô cùng, làm cho Lý Cường không thể làm gì khác.

 

Hàm Mộc linh suất hỏi: " Đại nhân, chúng ta đi hướng nào?"

 

Lý Cường nói: " Chờ một chút..." Một đạo thanh quang từ trong Huyễn Ma Châu trên cổ bắn ra, Bàn Sĩ linh tướng đã mang theo Cam Lăng Nhị tới rồi.

 

Linh thể của Cam Lăng Nhị kém hơn Hàm Mộc hai người rất nhiều, hắn hành lễ nói: " Đại ca, tìm ta có chuyện gì?"

 

Bàn Sĩ linh tướng quát: " Không được thất lễ với đại nhân!"

 

Làm Cam Lăng Nhị sợ đến bật lui về sau, cúi đầu thật sâu. Lý Cường mất hứng: " Ngươi làm gì? Là ta bảo hắn gọi là đại ca đó, hắn vô lễ hồi nào? Ta không cho khi dễ người khác, có biết không?" Câu nói cuối cùng rõ ràng hàm chứa ý cảnh cáo.

 

Cả người Bàn Sĩ linh tướng run lên, hắn từng nếm phải đau khổ do Lý Cường mang đến, từ trong đáy lòng luôn cảm thấy sợ hắn, nhìn thấy khẩu khí nghiêm khắc của Lý Cường, hắn sợ đến luôn miệng xin lỗi.

 

Lý Cường nói: " Cam Lăng Nhị, ta còn nhớ ngươi nói cỗ Truyền Tống Trận nằm tại phía tây, đại khái ở địa phương nào ngươi có biết không?"

 

Cam Lăng Nhị cười khổ nói: " Thời gian quá lâu, chúng ta mặc dù từ nơi đó bị truyền tới, nhưng cũng không còn nhớ rõ nữa, chỉ có thể chậm rãi đi tìm."

 

Lý Cường gật đầu nói: " Được rồi, chúng ta từ từ tìm thôi."

 

Hàm Mộc linh suất chen lời: " Đại nhân, chỉ cần phải thuộc hạ của ta và Bàn Sĩ linh tướng, có thể tìm tòi khu này rất nhanh, đại nhân nghĩ như thế nào?"

 

Lý Cường cười nói: " A a, cũng tốt, bất quá đừng có kinh động người của nơi này." Hắn kháp động linh huyền đưa hai người trở lại Huyễn Ma Châu chiêu tập thuộc hạ. Đặc điểm của Huyễn Ma Châu khi không được chủ nhân cho phép, linh thể quỷ hồn tuyệt không thể tùy ý ra vào.

 

Cam Lăng Nhị bay lên không trung, xem xét chung quanh, một lúc lâu hắn hạ xuống nói: " Đại ca, ở địa phương rất xa phía trước, chỗ đó có rất nhiều quân đội, hình như đang có chiến tranh, chúng ta có tách ra không?"

 

Lý Cường lắc đầu nói: " Không cần lo cho bọn họ, chúng ta chỉ cần tìm được cỗ Truyền Tống Trận là tốt rồi." Trong lòng hắn rất nóng nảy, tại tinh cầu này mà lưu lại càng lâu thì càng nguy hiểm, ai biết Đại Nam Phong Ngự lúc nào sẽ quay lại, một khi nàng trở lại mình muốn chạy trốn thì quá khó khăn, hắn rõ ràng mình và tiên nhân chênh lệch cỡ nào.

 

Hàm Mộc linh suất và Bàn Sĩ linh tướng mang theo thuộc hạ của họ bay khỏi Huyễn Ma Châu, chừng năm trăm linh kiếm thể, trước mặt Lý Cường xếp thành hàng, Hàm Mộc linh suất hướng Lý Cường làm ra một lễ, sau đó lại ra lệnh cho các linh kiếm thể hành lễ, hơn nữa lại là lễ tiết cao nhất của Linh Quỷ giới. Lý Cường mỉm cười chào lại một lễ gặp mặt thường gặp nơi thế tục giới. Lễ tiết của Linh Quỷ giới thật sự là vô cùng thú vị, mỗi lần hắn nhịn không được đều bật cười.

 

Bàn Sĩ linh tướng phân phó nhiệm vụ, rất nhanh những linh kiếm thể liền hóa hình tản xuống đất, tìm tòi chung quanh.

 

Lý Cường nói: " Chúng ta đi về phía trước thôi, đừng có đứng ở chỗ này mà đợi. Hàm Mộc, các ngươi hãy ẩn hình tốt hơn, miễn làm cho kinh thế hãi tục."

 

Hàm Mộc linh suất và Bàn Sĩ linh tướng liền ẩn hình. Trình độ này của bọn họ làm cho người bình thường và người có tu vi dưới Nguyên Anh kỳ không có cách nào phát hiện ra, nhưng vẫn dấu diếm không được Lý Cường. Lý Cường quay về phía trước đi tới.

 

Lúc này mùa khô đã sắp chấm dứt, trải qua mùa hạn hán khốc liệt do mặt trời chiếu khắp, mặt đất tràn đầy sự vàng úa, hơi nóng bốc lên khắp nơi, cỏ dại khô héo chập chờn trong gió, tựa hồ như sắp gọi mùa mưa đi tới.

 

Theo một đường đi tới, xuyên qua một khu rừng cây nhỏ khô héo, nhìn thấy đại thảo nguyên mênh mông xuất hiện trước mắt. Một trận gió lớn thổi qua, cỏ dại cao chừng nửa người theo gió đung đưa lắc lư, lộ ra thân hình cô độc của Lý Cường, hắn chậm rãi đi sâu vào trong thảo nguyên.

 

Rất nhanh, linh kiếm thể tìm tòi chung quanh đã lục tục từ trong đất thoát ra, không ngừng báo cáo tình huống tiến triển. Lý Cường tâm hồn đang bay đến Phong Duyên Tinh, hắn đang suy nghĩ đám huynh đệ của mình, sư tôn Kỳ Quân Sát, lão ca Mạc Hoài Viễn, còn có Phó đại ca và Hầu lão ca bọn họ, không biết bọn họ bây giờ thế nào rồi, trong lòng hắn có một tia sầu lo, sợ Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự đi tìm bọn họ tính sổ, nếu thật sự là như vậy, thì đúng là đại kiếp nạn của tu chân giới.

 

Hàm Mộc linh suất phiêu phiêu phía sau người Lý Cường, Bàn Sĩ linh tướng lại chạy đến địa phương rất xa phía trước chủ động làm nhiệm vụ mở đường.

 

Lại có một linh kiếm thể báo lại, hắn phát hiện có một địa phương rất cổ quái, nhưng không rõ ràng có phải là cỗ Truyền Tống Trận hay không. Lý Cường nghe vậy tinh thần rung lên, cười nói: " Thật tốt quá, cảm ơn ngươi, ở nơi nào? Đưa ta đi xem."

 

Linh kiếm thể kia được khen mà sợ, nói: " Ngay phía trước, đại nhân theo ta đi, chỉ là..."

 

Hàm Mộc linh suất quát: " Báo cáo cho đại nhân phải nói cho dứt khoát, đừng có nói dông dài."

 

Linh kiếm thể kia vội vàng nói: " Dạ, linh suất đại nhân, địa phương kia có chiến tranh, có rất nhiều binh lính."

 

Lý Cường gật đầu nói: " Ân, ta biết rồi, ngươi đi đi. Cam Lăng Nhị, các ngươi nguyên lai ở địa phương nào tu chân vậy?"

 

Cam Lăng Nhị bay cạnh Lý Cường, cười khổ nói: " Quê quán của chúng ta rất kỳ lạ, tên là Huyễn Thụ Tinh."

 

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Huyễn Thụ? Cái gì Huyễn Thụ?"

 

Cam Lăng Nhị nói: " Huyễn Thụ chính là một tinh cầu hình dáng là một cái cây cực lớn, chúng ta gọi Huyễn Thụ, còn gọi là Thần Mộc."

 

Lý Cường kinh ngạc nói: " Lại có loại cây như vậy, thật sự là kỳ quái, một tinh cầu lại là một thân cây, thật sự là khó thể tưởng tượng."

 

Cam Lăng Nhị thoáng do dự nói: " Đại ca, ta còn có một vật duy nhất còn lại mang theo từ quê quán, ngươi xem sẽ biết."

 

Hắn cẩn thận lấy ra một vật gì đó nhỏ như đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Mặc dù hắn ẩn hình, nhưng Lý Cường vẫn còn thấy rất rõ ràng, trên mặt hắn toát ra vẻ không muốn xa rời. Trong tay hắn kháp động linh huyền, đồ vật nọ hóa thành luồng khói xanh hiện ra một tinh cầu hư ảnh treo trước mặt Lý Cường chậm rãi chuyển động.

 

Đó là một tinh cầu màu xanh lục, cảnh sắc trong hư ảnh phi thường tinh xảo, cả tinh cầu giống như là một tú cầu màu xanh biếc, tầng tầng lớp lớp lá xanh bao trùm mặt đất, Lý Cường chợt hiểu được: " Rễ cây là trung tâm, cành cây làm đại địa, lá cây chính là mặt đất, đây là một tinh cầu bằng mộc chất. Oa! Thật sự là không tưởng tượng nổi, người tu chân của nơi này nhất định đều là thể chất mộc tính."

 

Thanh âm Cam Lăng Nhị rất bi thương: " Đúng vậy, Huyễn Thụ Tinh chúng ta có mười mấy tầng mặt đất, người tu chân của chúng ta nơi đó đều có thể chất mộc tính, công pháp tu luyện cũng là mộc tính, khi chúng ta bị lão tiên bắt đi mười mấy người tu chân, đến tiên cung thì mới biết còn có người tu chân từ nơi khác tới. Công lực của người tu chân chúng ta tuy cao, nhưng pháp lực pháp bảo rất kém, nhưng người tu chân còn lại có thể giữ lại được trí nhớ chỉ có ta và Băng Vũ, còn Hải Hoanh Phân là từ chỗ khác bị bắt tới. Ai! Không biết sau này còn có thể trở về hay không."

 

Lý Cường an ủi: " Không cần thương cảm, sau này có lẽ ta sẽ đi tới quê hương của ngươi, ta cũng rất muốn kiến thức một chút về tinh túy của mộc tính, thật thú vị, lại có một tinh cầu như vậy. Sau này có lẽ các ngươi sẽ cùng ta lưu lãng khắp nơi, nói không chừng sẽ có ngày tới quê hương của ngươi đó, a a."

 

Cam Lăng Nhị buông linh huyền trên tay ra, " ba" một tiếng vang nhỏ, hư ảnh lập tức tán đi. Thanh âm của hắn thật khổ sở: " Đây là một khối thần mộc nhỏ cuối cùng mà ta có, chỉ có thể biến ảo được một lần trí nhớ quê hương, sau này cũng không cách thấy được nữa."

 

Lý Cường nói: " Cam Lăng Nhị đừng khổ sở, hết thảy đều cũng sẽ tốt đẹp thôi, ta tự tin như thế." Thật ra hắn một chút tin tưởng cũng không có, không chỉ có Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự hai tiên nhân này khó khăn tranh đấu, còn có chủ nhân của tiên cung Tịch Mịch lão tiên Thiên Thực, nếu hắn trở lại, thì mình cũng không dễ dàng sống được. Lý Cường chẳng những hủy đi Huyễn Tật tiên trận, còn phá đi tàng bảo thất của lão tiên, chuyện khác không đề cập tới, như tấm da mềm ghi lại tiên linh huyền, lão tiên cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

 

Hàm Mộc linh suất vẫn không nói gì, hắn âm thầm thấy may mắn đã đi tới thế tục giới, nơi này rất nhiều điều mới mẻ so với Linh Quỷ giới, đất đai và thực vật nơi này có sắc thái làm cho hắn nhìn không chán mắt, hắn cố lấy dũng khí nói: " Đại nhân, Hàm Mộc hy vọng có thể đi theo đại nhân, ta không muốn trở lại Linh Quỷ giới, nơi này thật sự tốt quá." Hắn thắc thỏm bất an nhìn Lý Cường, sợ Lý Cường không đáp ứng.

 

Lý Cường đối với bằng hữu là luôn tùy hòa, hắn nói giỡn: " Được a, nhưng...ngươi có thể nói chuyện tùy ý một chút không, ngươi nghiêm túc như vậy làm cho người ta rất khó chịu a, Hàm Mộc..ta rất tò mò..."

 

Hàm Mộc cung kính hỏi: " Đại nhân xin nói."

 

Lý Cường cười hì hì nói: " Hàm Mộc, ngươi có thể cười một lần cho ta xem một chút a, ta ngoại trừ nhìn thấy hai đại tôn của các ngươi cười qua, hình như các ngươi cũng chưa từng cười lớn a, cười một cái thế nào? Ai! Đừng làm vẻ mặt đau khổ, chẳng lẽ các ngươi không biết cười sao?"

 

Hàm Mộc linh suất nghĩ không ra Lý Cường sẽ nói vậy, hắn sửng sốt hồi lâu mới hé miệng, phát ra một tiếng cười khó nghe, sau đó nói: " Đại nhân, chúng ta biết cười, nhưng tại sao lại cần cười a?"

 

Lý Cường bất đắc dĩ khoát khoát tay: " Bỏ đi, bỏ đi, ngươi cười thật sự là khó coi." Hắn phát hiện linh thể của Linh Quỷ giới hình như thiếu hẳn sự thể nghiệm vui sướng, tử khí âm trầm vô cùng, không phải là đối tượng để nói giỡn.

 

Hàm Mộc linh suất sợ đến không biết làm sao mới tốt. Bàn Sĩ linh tướng từ phía trước bay trở về rất nhanh, nói: " Đại nhân, phía trước chính là chiến trường, chúng ta có đi tới không?"

 

Lý Cường nói: " Ta cũng đã nghe thấy tiếng chém giết rồi, ngươi cũng ẩn hình đi, theo ta qua xem." Hắn gấp không kịp đợi muốn tìm được Truyền Tống Trận, đối với chiến tranh của thế tục giới, hắn cũng không muốn nhúng tay.

 

Xa xa truyền đến tiếng chém giết mơ hồ, bụi mù màu vàng từ dưới đất cuộn lên thành khoảng lớn, Lý Cường đi về phía trước rất nhanh, bước chân của hắn nhìn thì chậm nhưng lại nhanh vô cùng, chỉ khoảng giây sau, hắn đã đi tới bên cạnh chiến trường. Dừng chân lại, hắn phát hiện ở giữa hai bên quân đội chính là cỗ Truyền Tống Trận, đã bị tàn phá tan hoang, hắn không khỏi lo lắng, nếu hai đội quân này xông vào chém giết, sợ rằng ngay cả cỗ Truyền Tống Trận bị tàn phá này cũng tan biến mất.

 

Lý Cường híp mắt nhìn lại, chỉ thấy công sự quân đội hai bên cách nhau mấy trăm thước, ở giữa là một con sông đã khô cạn, hai bên địa thế cao lên, hai quân thì chiếm một nơi, đông đến không biết là bao nhiêu người, phía trước cơ hồ đều được trang bị trọng trang mã đội. Ở giữa dòng sông khô cạn tán lạc rất nhiều năng lượng thạch, người thường nhìn thì chỉ thấy là tảng đá màu xanh đen mà thôi, người tu chân đều cũng biết, vật này là cơ thạch dùng để thiết lập Truyền Tống Trận, chỉ cần bố trí thêm một lần nữa, bỏ tiên thạch vào là có thể lập tức khởi động. Lý Cường vừa nhìn thấy thì trong lòng một trận kích động, đây là cỗ Truyền Tống Trận! Hắn cảm nhận được mình đã có cơ hội thoát khốn.

 

Đột nhiên, hai bên đồng thời vang lên " đô đô" tiếng tù và, " nha cáp" " nha cáp" tiếng hô vang, Lý Cường biết được đó chính là dấu hiệu muốn xông lên. Cam Lăng Nhị vội la lên: " Đại ca, bọn họ chỉ cần đánh vào, thì cỗ Truyền Tống Trận sẽ không cách nào khôi phục được nữa."

 

Đây là cơ hội duy nhất để Lý Cường rời đi Câu Lam Tinh, hắn tuyệt sẽ không buông tha. Kim quang chợt lóe, hắn thuấn di qua chỗ cỗ Truyền Tống Trận, dương tay xuất ra Thiên Ti Tử Sắc Tốn, trước tiên đem cỗ Truyền Tống Trận bao lại, lúc này mới yên tâm quan sát. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

 

Lúc hai quân sắp xáp vào nhau, ở giữa đột nhiên lóe ra một bóng người kim quang, ngay sau đó trong không khí mông mông của sông cạn, kim quang lặng lẽ tán đi, một người mặc bộ áo giáp cổ quái đứng ở bên cạnh, kỳ lạ là trên mặt người đó còn che một cái mặt nạ màu tím đen, tựa hồ như rất nhàn nhã mà xem náo nhiệt.

 

Chủ suất của hai quân đều không thể hạ lệnh dừng lại nữa, theo một tiếng tù và cuối cùng vang lên, trang kỵ binh đại đội đã khởi động, theo dốc đồi xông xuống, móng ngựa đạp động đại địa, phát ra tiếng run kinh tâm động phách " Nha cáp" " Nha cáp" tiếng hô điên cuồng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

 

Cam Lăng Nhị từng cùng với hai quốc gia của Chiến Quyển đại lục đánh qua vô số lần, hắn chỉ huy quái thú quân đoàn và Thiên Nha Nhân, đối với chiến tranh nơi này vô cùng quen thuộc, hắn nghi hoặc nói: " Kỳ quái, sao Xa Liệp Quốc và Mãnh Chiêm Quốc lại đánh nhau, bọn họ cho tới bây giờ không có giao thủ a, lão tiên không cho phép đâu." Hắn vẫn không biết, mình và Chiến Quyển đại lục đều là khôi lỗi của lão tiên, Chiến Quyển đại lục một khi bị phá tan, hết thảy đều mất đi khống chế, khôi lỗi cũng thu hoạch được tự do thì cũng bắt đầu tranh đoạt ích lợi cho mình, chiến tranh dĩ nhiên là không thể tránh được.

 

Lý Cường đột nhiên nhảy lên, tay trái vung lên, một đạo kim quang giống như một bức bình phong kim sắc mọc lên, ngăn ở giữa quân đội hai bên. Trọng trang kỵ binh của hai bên đều cũng dừng không được nữa, vẫn phóng nhanh như cuồng về phía trước, phương thức công kích nguyên thủy này quả thật kinh khủng, ngay cả Hàm Mộc linh suất và Bàn Sĩ linh tướng đều cũng khen không dứt miệng, Hàm Mộc nhịn không được nói: " Đại nhân, tại sao ngăn cản bọn họ? Cảm giác công kích này thật sự là tốt quá a."

 

Lý Cường nghe được dở khóc dở cười.

 

Rất nhanh kỵ binh hai bên đã đến gần, kỵ binh Mãnh Chiêm quốc vang lên một tiếng hét lớn: " Ném búa!" Vô số búa ngắn cùng bay ra. Cùng lúc đó, kỵ binh Xa Liệp quốc cũng có người hét lớn: " Bắn thương!" Vô số tiêu thương cũng được kỵ binh bắn ra.

 

Tiếp theo, kỵ binh hai nước cơ hồ đồng thời đánh vào bình phong màu vàng, ầm ầm một thanh âm vang lên, kỵ binh hai bên tựa như đánh vào tường đồng vách sắt cùng rớt xuống ngựa, nhất thời người kêu ngựa hí, một mảnh đại loạn, tất cả binh lính đều cũng sợ ngây người.

 

Lý Cường chợt phát hiện ra một người quen, hắn hét lớn: " Lão Hùng! Sơn Hùng! Sao lại là các ngươi?"

back top