Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 16

Bành Vĩnh Niên dập đầu đến tê dại, hành lễ: "Mạt tướng thống lĩnh cấm quân Bành Vĩnh Niên tham kiến Hổ Uy tướng quân."

 

Đỗ Định Quang lặng lẽ thối lui ra sau, Lý Cường dùng mắt ra lệnh cho Triệu Hào.

 

Thân hình Triệu Hào nhanh như quỷ mị xuất hiện trước mặt Đỗ Định Quang, cười nói: "Còn nghĩ đến chuyện chạy sao, lưu lại đây cho ta."

 

Đỗ Định Quang âm trầm nói: "Đừng có ép người quá đáng, ta cũng không phải là người dễ trêu chọc đâu!" Trên hai tay hắn xuất ra lân quang màu xanh nhạt, nhanh như chớp đánh ra, tư thế quái dị, lóe ra lao tới trước ngực Triệu Hào.

 

Triệu Hào cười to nói: "Ha ha, hãy nhìn xem Hàn Linh Cự Chưởng của lão phu." Bàn tay hiện lên luồng ánh sáng trắng, đúng là học từ Hầu Phích Tịnh chưởng pháp. Công lực của Triệu Hào vốn không đủ để đánh ra, nhưng uy lực đã kinh người. Dưới sự kinh hãi của Đỗ Định Quang, hắn nhanh chóng thối lui ra sau, Thanh Lân chưởng phản kích từ dưới lên.

 

Không đợi Đỗ Định Quang phát lực, năm đạo tiên ảnh màu trắng đã tiến đến trên thân làm hắn không kịp tránh né, đã bị cây roi của Mai Tinh Tinh cuốn chặt lấy. Triệu Hào cũng đã thu tay không kịp, vội vàng chuyển kình lực sang hướng khác, một đạo chân nguyên lực đã bay tới trước ngực hắn. "Xuy" một tiếng nhỏ vang lên, phần y phục trước ngực Đỗ Định Quang đã rách bươm thành một cái lỗ lớn. Chưởng kình đánh trúng trên mặt đất tạo nên một âm thanh lớn, mặt đất xung quanh bị ép xuống chừng một trượng.

 

Đỗ Định Quang tức giận lớn tiếng chửi rủa.

 

Triệu Hào cười khỉnh nói: "Chuyện gì đây? " Rốt cuộc tới cùng thì đại đương gia của Ngân Lâu quả thật bất phàm, chỗ ngực trần của Đỗ Định Quang đeo một sợi dây có đính một khối ngọc cỡ ngón cái. Lý Cường cũng đã thấy được, nói: "Đem lại đây!"

 

Triệu Hào thuận tay giật xuống, sắc mặt âm trầm của Đỗ Định Quang đột nhiên đại biến..

 

Bành Vĩnh Niên xấu hổ đứng ở một bên, không biết nên nói cái gì mới tốt, trong tay cầm bốn hạt dạ minh châu giống như là bốn quả cầu lửa, thật sự là nắm không nổi. Lý Cường cũng không nhìn hắn, trên tay cầm lấy khối ngọc, hình dáng trông rất kỳ lạ, giống như là một con chim đang bay, cấu tạo giống như là ngọc đồng giản. Lý Cường giật mình đưa một tia chân nguyên đi vào, không khỏi vô cùng mừng rỡ, dĩ nhiên cũng lại là một cái ngọc đồng giản siêu nhỏ.

 

Thoáng nhìn qua nội dung, Lý Cường thuận tay bỏ khối ngọc vào trong túi, cười hì hì nói: "Thất kính, thất kính! Ta gọi ngươi Đỗ lão bản hay là Đỗ cung phụng đây. À, à…Lệ Đường quốc cung phụng cao thủ tại Cố Tống quốc mở sòng bạc, thật sự là quá ủy khuất cho ngươi rồi." Sau đó hắn nhìn Bành Vĩnh Niên nói: "Chuyện này là đúng rồi, có cấm quân đề hạt quan của Cố Tống quốc chúng ta bảo vệ, tất cả sự việc dĩ nhiên là không thành vấn đề nữa rồi." nguồn TruyenFull.vn

 

Bành Vĩnh Niên vội quỳ sụp xuống, kinh hoàng nói: "Hạ quan tuyệt không có…không có... " Không có cái gì, tự hắn cũng không thể giải thích được rõ ràng nữa.

 

Lý Cường nhìn Trình Tử Trọng hỏi: "Nha môn nào sẽ tra án ở đây?"

 

Trình Tử Trọng đáp: "Là hình bộ án sát ti quản, để ta gọi người thông tri"

 

Lý Cường mời bốn vị cung phụng giám thị bốn phía, lệnh cho binh lính đi thăm dò sòng bạc, binh lính này đem sòng bạc ra phá hủy còn nhiều hơn. Mai Tinh Tinh cười dài đi tới trước mặt Bành Vĩnh Niên, vươn tay nhỏ bé: "Đem ra đây, nói dối mà không biết ngượng!"

 

Cung phụng phía tây đột nhiên quát to: "Là người nào, đứng lại! "Một bóng đen nhanh chóng bay qua, thân pháp giống như một làn khói xanh khó nắm lấy được, dĩ nhiên là cung phụng đó không giữ được hắn. Có mấy binh lính muốn ngăn cản, lập tức la thảm bay ra ngoài.

 

Lý Cường bắn nhanh ra một con kim ưng, lúc đó từ trên người bóng đen bay ra một tiểu phi kiếm. "Phốc" một âm thanh chạm nhau vang lên, kim ưng và tiểu phi kiếm đồng thời tiêu tán vô ảnh vô tung.

 

Triệu Hào cả kinh nói: "Là phi kiếm! "Lão há miệng phun ra Hàn Tước kiếm, cũng bay ra vốn đạo bóng kiếm màu bạc nghênh đón, nhưng bất quá kiếm pháp của lão còn rất yếu ớt.. Bảy đạo tiên ảnh của Mai Tinh Tinh cũng đã bay tới, còn bốn cung phụng kia từ các hướng dùng pháp bảo đánh về phía bóng đen.

 

Người nọ trầm giọng quát: "Hay lắm, tưởng rằng ta không tiếp nổi sao?

 

"Khai…! "Từ trên người hắn lóe ra lục quang mãnh liệt, bao phủ lấy Đỗ Định Quang đang trên mặt đất, nhập vào trong vòng sáng của lục quang bay thẳng lên nóc nhà. Lúc này ở trong phòng vòng lục quang mạnh mẽ chạm cùng các pháp bảo của mọi người, ầm ầm vang lớn, xé rách chân nguyên lực xung quanh, trong nhất thời khói đen chướng khí bay tung khắp nơi. Lý Cường bắn tới bảy, tám kim ưng đuổi theo, người nọ cười to: "Haha… chuyện vui này tới đây là chấm dứt, sau này sẽ từ từ tính toán với ngươi" Thanh âm dần dần đi xa.

 

Lý Cường ngăn cản mọi người đuổi theo, trong lòng hắn thống khổ phát hiện ra trước mặt là tu chân cao thủ thật sự, cũng đánh bó tay không còn cách nào khác. Đúng là tại thế tục thì hắn đã vô cùng cường đại, nhưng với tu chân giới xem như chỉ mới là lính mới nhập môn. Nếu sau này còn muốn về địa cầu, thì phải đứng vững bước chân tại tu chân giới, mà không có thực lực cường đại thì sẽ không có khả năng. Đến tận bây giờ Lý Cường mới chính thức hạ quyết tâm chuyên cần tham tu, thật nhanh đẩy mạnh tu vi của mình.

 

Nơi hình bộ án sát ti, quan viên tự mình dẫn theo một lượng lớn nhân mã đi tới sòng bạc, hướng Lý Cường làm lễ rồi bắt đầu tìm tòi tra xét.

 

Một thái giám tìm đến sòng bạc bẩm báo hoàng thượng triệu Lý Cường, Trình Tử Trọng tiến cung diện thánh. Trên người mang chức trách không thể từ chối, Lý Cường cười khổ nói với Triệu Hào, nữu nữu vài câu rồi cùng thái giám tiến cung.

 

Hoàng thượng tại Thủy Hiên Nhã Các triệu tập vài bộ viện đại thần cùng thương nghị về việc đàm phán cùng Lệ Đường quốc. Lúc này Lệ Đường quốc đặc sứ không ngừng thúc giục, thậm chí uy hiếp, nếu không tiến hành hội đàm, đặc sứ sẽ phá tan kết quả đàm phán, báo lên hoàng đế Lệ Đường quốc.

 

Mấy đại thần vì vậy đã tranh luận thật lâu. Hoàng thượng bởi vì nghe xong Đàm Trì Công phân tích tình báo, trong lòng do dự không quyết, vì thế triệu tập đại thần thảo luận, vậy mà khi nghe thêm chúng đại thần nói ra các lý do, hoàng thượng càng thêm trù trừ không thể quyết định đựơc.

 

Lý Cường và Trình Tử Trọng đi tới Thủy Hiên Nhã Các, ra mắt hoàng thượng cùng chúng đại thần. Sau khi ngồi xuống thì nghe binh bộ thượng thư nói: "Lão thần cho rằng, nhanh chóng cùng đặc sứ Lệ Đường quốc đàm phán, quân bị của chúng ta vừa mới chuẩn bị, nhân mã lương thảo và vũ khí đều đang điều động, và binh lính cũng vừa triệu tập, thậm chí cũng chưa kịp huấn luyện, lúc này không đàm phán đối với chúng ta rất bất lợi."

 

Hoàng thượng gật đầu: " Khu Mật Viện hãy nói ra cái nhìn của mình cho tất cả mọi người nghe đi!"

 

Lý Cường từ tốn lắng nghe, cũng hiểu được chuyện chính yếu chúng đại thần đang tranh luận, bọn họ phân chủ chiến và nghị hòa hai phe, nhưng cả hai phe đều muốn nhanh chóng bắt đầu đàm phán, phe chủ chiến là muốn đàm phán kéo dài thời gian, phe nghị hòa thì muốn không động đao binh, một khi khai chiến nguyên khí quốc gia sẽ bị thương tổn lớn, cần tới vài năm thời gian rất khó thể khôi phục được.

 

Nhìn chúng đại thần người một lời ta một lời, tranh luận kịch liệt phi thường, Lý Cường tập hợp phân tích một phen trong lòng, thì cũng đã có ý kiến của riêng mình, liền an tâm ngồi một mình nghe họ tranh cãi.

 

Hoàng thượng cũng có chút không quyết định được chủ ý, trầm ngâm cả nửa ngày chợt liếc mắt một cái nhìn thấy Lý Cường ngồi bên cạnh thần thái an nhàn bỗng cảm thấy tò mò. Khi hắn phong Lý Cường làm quan không phải vì coi trọng chân tài thực học, chủ yếu là muốn lợi dụng thân phận bối cảnh, đã có người báo Đại Hán quốc đã phong cho Lý Cường tước vị, Lý Cường bây giờ ý muốn như thế nào? Hoàng thượng cười hỏi: "Lý ái khanh có ý kiến gì thì cứ nói, bởi vì ngươi chính là đàm phán đặc sứ của trẫm đó."

 

Lý Cường tủm tỉm cười: "Mọi người nói cho ta biết, vì cái gì mà đặc sứ Lệ Đường quốc gấp gáp muốn đàm phán với chúng ta vậy? "

 

Nghe câu hỏi này, tất cả chúng đại thần tự nhiên bế khẩu không nói gì. Hoàng thượng nhẹ nhàng hỏi: "Đúng vậy, vì cái gì? "

 

Tất cả chúng đại thần im phăng phắc không nói, Lý Cường chậm rãi nói: "Bởi vì Lệ Đường quốc so với chúng ta còn gấp gáp hơn, nếu còn tiếp tục đàm phán chậm rãi thì họ sẽ không được ổn."

 

Tiếp theo hắn bắt đầu phân tích tình hình và dụng ý xuất binh của Lệ Đường quốc, hắn cứ nói suốt hơn một canh giờ. Cả thế cục của Lệ Đường quốc khi đã được hắn phân tích sửa sang lại, rõ ràng đã hiển hiện trước mặt tất cả mọi người.

 

Chúng đại thần chỉ có một ý niệm trong đầu, người này nếu làm thủ trưởng, thì cuộc sống của họ nhất định sẽ không ổn, vì hắn thật sự là thông minh tuyệt thế. Trong lòng hoàng thượng càng khiếp sợ, người này đích thực là có thể làm Tể Tướng, ta thật sự là quá xem thường hắn.

 

Lý Cường nói ra một kế sách thật tốt, đó là tiếp tục trì hoãn đàm phán, đồng thời tại trong nước bắt đầu chiêu binh lượng lớn, cấp thêm áp lực cho đối phương, lại cho gián điệp truyền bá ra ngoài. Quan trọng nhất là ngay lúc này ngừng lại việc giao dịch buôn bán với thương nhân Lệ Đường quốc, nhất là về chuyện giao dịch lương thực.

 

Nói đến đây, Lý Cường lại muốn nhắc đến sự việc ở sòng bạc Bảo Lai, cười nói: "Hoàng thượng, có một món đồ tặng cho ngươi, có thể để cho cao thủ cung phụng đường sao lục xuống, nhìn rồi ngươi sẽ biết." Nói đến đó, lấy ra khối ngọc giao cho hoàng thượng.

 

Một khi Lý Cường đã đem đại thế cục ra phân tích rõ ràng, tất cả các đại thần đều có thể lập tức phát huy bản lĩnh, đã có rất nhanh một phương án đầy đủ để đối phó. Trong lòng hoàng thượng đã quyết định, lập tức trọng thưởng cho Lý Cường.

 

Lý Cường cũng vừa mới đến Cố Tống quốc làm quan không nên thăng chức quá nhanh do đó đã kiên quyết chối từ. Hoàng thượng cũng không quá kiên trì ép buộc, cũng phải nhượng cho hắn vì hắn là huynh đệ của hoàng tổ gia. Cuối cùng Lý Cường hướng hoàng thượng cho hắn bế quan tiềm tu ít ngày tại Thánh Vương phủ.

 

Tại trong mắt chúng đại thần đầy hâm mộ, Lý Cường cáo từ hồi phủ.

 

Vừa về đến vương phủ, Lý Cường đã cho quản gia gọi Triệu Hào tới.

 

Triệu Hào hỏi: "Sư tôn có việc gì? "Lý Cường trầm ngâm một hồi, đột nhiên cười nói: "Ta có một ý nghĩ, có lẽ ngươi nghe xong sẽ kỳ quái, ngươi có thể dạy võ công cho ta không? "

 

Triệu Hào không kỳ quái mới là lạ, hắn không hiểu vì sao Lý Cường đối với loại võ công quơ quào này lại có hứng thú, bất quá nếu sư tôn muốn học hắn sẽ không cãi lệnh, bởi vì hắn từ tận trong lòng vô cùng kính nể tiểu sư tôn này.

 

Lý Cường tại Thánh Vương phủ bắt đầu chính thức tự mình bản thể nguyên thân bắt đầu tu luyện.

 

Triệu Hào trong lòng cảm khái, mới bắt đầu học công phu vài ngày, sư tôn đã đem hết tất cả những gì hắn biết học qua hết. Chỉ cần hắn giảng giải một lần, sư tôn đã hoàn toàn có thể ra tay, hơn nữa tu luyện so với hắn còn hoàn hảo hơn.

 

Chính Lý Cường cũng tự cảm thấy kỳ quái, sao học võ công đối với mình lại dễ dàng như thế. Kỳ thực cũng không phải dễ dàng, bởi vì hắn tu thành Tử Phủ Nguyên Anh, nội lực luận về võ giới cao thủ tuyệt đỉnh còn mạnh hơn gấp trăm lần, bởi vậy học các chiêu thức võ công giống như là nứớc theo thuyền lên, quả thực là quá đơn giản.

 

Không cần đợi Triệu Hào dạy hết tất cả, Lý Cường đã tự mình đến thư phòng để tìm. Tàng thư tại Thánh Vương phủ chính là nổi danh tại Cố Tống quốc, Hầu Phích Tịnh chính là từ võ công mà nhập tu chân giới, vì vậy nơi này tàng thư vô cùng phong phú. Tìm được một vài điển tịch võ công, điên cuồng học suốt bảy, tám ngày, Lý Cường cảm thấy một chút tính khiêu chiến cũng không có, cơ hồ hắn sẽ không còn nhịn được nữa.

 

Bỏ qua cho chuyện học tập võ công, Lý Cường bắt đầu tu luyện điển tịch của Nguyên Thủy môn.

 

Trước tiên hắn an trí cho đám người Triệu Hào, sau đó tại thư lâu mới bố trí một tòa phòng ngự trận, bắt đầu từ tư thế thứ nhất mà tu luyện. Tâm thần cơ hồ bắt đầu tiềm nhập vào trong cơ thể, nguyên anh của hắn cơ hồ lớn ra không ít, cả hai vai cơ hồ cao hơn, tử diễm trên người lóe ra thêm sáng ngời.

 

Phương pháp vận công của Nguyên Thủy môn, chính là thúc giục chân nguyên tại ngực bụng xoay tròn như tiểu vũ trụ. Đối với người mới học mà nói, đó là nơi khó nhất, là nơi hoàn toàn nhờ minh tưởng mà đem chân nguyên một chút, một chút đưa đến phương vị cố định, chỉ cần tâm thần không ổn định, tiểu vũ trụ không thể hình thành còn sẽ bị chân nguyên lực cắn trả, vô cùng hung hiểm.

 

Lý Cường đem tâm thần trùng nhập vào nguyên anh trong cơ thể, nguyên thần đã hoàn toàn rơi vào thế vô vi nhập định. Lúc này nếu có ai có thể trông thấy nguyên anh sẽ phát hiện ra nó đã mở to hai mắt.

 

Lý Cường tò mò mắt trợn tròn, thật sự là kỳ diệu, chính mình như phảng phất đứng ở một vùng hải dương, có năm luồng khí năm sắc đang vây quanh mình chuyển động. Khi hắn lấy tay tiếp xúc một luồng sáng, vầng sáng như chậm rãi bị hút vào trong cơ thể rồi lại rất nhanh tản mát ra ngoài cơ thể một vầng sáng khác. Lý Cường đột nhiên hiểu được, nguyên anh tựa như thân thể phát ra điện, tất cả năng lượng cũng đều là do hắn sinh ra, chỉ cần sắp xếp lại luồng năng lượng này thì có thể xuất ra phương pháp tu luyện tiểu vũ trụ của Nguyên Thủy môn. Bởi vì có nguyên anh trợ giúp, phương pháp tu luyện khó khăn nhất của Nguyên Thủy môn có thể từ từ vượt qua.

 

Khi tâm thần trở lại nguyên thần, Lý Cường nhìn thấy nguyên anh cùng vừa rồi đã hoàn toàn có chỗ bất đồng. Bốn vầng sáng chung quanh nguyên anh, tựa như quầng tinh sáng lạn, lóe ra chậm rãi lưu động, một bộ phận ngấm vào nguyên anh trong cơ thể, một lần nữa lại xoay chuyển đi ra. Tiểu vũ trụ là do nguyên anh hóa thành lá bùa hộ thân, nguyên anh có thể không cần tâm thần khống chế, tự động có thể tu luyện, chỉ là tương đối thong thả mà thôi...

 

Gần một tư thế ngồi tu luyện lại có thể có được công hiệu lớn như thế, xem ra tu chân pháp môn của Nguyên Thủy môn thật sự vô cùng cao thâm. Lý Cường một khắc cũng không chậm trễ, lập tức tiến hành tư thế ngồi tu luyện, thân thể ngồi xuống, một tay đưa lên một tay để trên đùi, tư thế này làm Lý Cường nhớ lại tư thế ngồi của Phật đạo, tư thế dĩ nhiên là hoàn toàn giống nhau.

 

Tư thế ngồi của Nguyên Thủy môn chính là Ảnh Mộng Giáp pháp môn tu luyện, phương pháp tu luyện này tại tu chân giới là độc nhất vô nhị, phương pháp này so với phương pháp tu luyện bên ngoài bất đồng, nó hoàn toàn là do chân nguyên cấu thành. Mấu chốt tu luyện là muốn đem chân nguyên lực tạo thành một loại trận pháp "Hoàn Nhiễu Tinh", có sự sắp xếp bên dưới da tay. Đây là sự đặc sắc lớn nhất, có thể tùy theo công lực của chủ nhân mà tiến hóa.

 

Tu luyện "Ảnh Mộng Giáp" làm cho Lý Cường tốn không ít thời gian. Tu luyện công giáp này hoàn toàn quan trọng, trọng yếu nhất là cần một sự kết cấu thành khí, nếu công lực không đủ ngàn vạn lần không thể nếm thử, một khi nửa đường phế bỏ sau này muốn tu luyện thì khó khăn thập bội, chỉ có thể tu luyện được một phần rất nhỏ. Công lực Lý Cường thì có dư, dùng chân nguyên thì dễ dàng bắt đầu tu luyện nhưng cũng dùng đến hơn mười ngày.

 

Rời khỏi thư lâu, Lý Cường phất tay ngăn cản đám thái giám cung nữ đang đi lên, hỏi quản gia: "Mấy ngày nay có chuyện gì không? "

 

Quản gia cung kính trả lời: "Thánh Vương lưu lại lời dặn, sau khi đại nhân xuất quan sau này hãy tới Ba Đạt Tinh gặp ngài."

 

Lý Cường cả kinh: "Sao hắn đi đến đó? "

 

Hắn nghĩ thầm: "Không xong, ta còn tưởng nhờ hắn nói rõ tình huống của Hàn Băng nguyên đại lục, điều này chỉ còn cách tự mình giải quyết." Trong lòng có chút thương cảm. Ở Thiên Đình Tinh kết giao được với vị huynh đệ hào sảng này, ngay cả một lời từ biệt cũng chưa nói được với hắn, trong lòng không khỏi có chút mất mác.

 

Trình Tử Trọng hưng phấn đi vào, sau khi nhìn thấy bọn Triệu Hào, vẻ mặt đầy phấn khởi.

 

Xa xa Trình Tử Trọng đã lên tiếng: "Chúc mừng đại nhân, cung hỉ đại nhân"

 

Lý Cường cười nói: "Lão phu tử, ta không có cưới vợ, hỉ từ đâu mà tới?"

 

Mọi người đều bật cười, Mai Tinh Tinh mặt đỏ bừng.

 

Trình Tử Trọng cũng cười đáp: "Đại nhân nếu muốn lập gia đình vô cùng dễ dàng, coi trọng cô nương nhà ai xin lên tiếng, phu tử sẽ đi thỉnh bà mai đến cầu thân, cam đoan cả hoàng thượng cũng sẽ làm chủ hôn cho đại nhân thôi!"

 

Mai Tinh Tinh trong lòng không biết vì sao lại thấy một trận phiền loạn, hận không được đem lão phu tử này ra đánh cho một trận.

 

Lý Cường trên mặt bật cười nói: "Còn có ai coi trọng lưu lãng giả như ta, hơn nữa ta cũng không biết nơi nào có mỹ nữ, sẽ không vì việc này mà phân tâm nữa. Không nói đến vấn đề này, có chuyện gì vậy?"

 

Trình Tử Trọng nói: "Hoàng thượng có chỉ, phong đại nhân tam đẳng công tước vị, tưởng thưởng đại nhân lần này cùng đàm phán với Lệ Đường quốc thành công."

 

"Cái gì? Cái gì? Đàm phán? Ta căn bản là không có đi đàm phán, mấy ngày nay bế quan, đàm phán đã kết thúc rồi sao? " Lý Cường không hiểu, kỳ lạ hỏi.

 

Triệu Hào giải thích: "Sư tôn bế quan hơn mười ngày, việc này cũng đã kinh động đến hoàng thượng. Sau này hoàng thượng phái cung phụng đường Đàm Trì Công đại nhân theo phương án sư tôn lưu lại mà đàm phán, kết quả Lệ Đường quốc chẳng những lui binh, còn bồi thường tổn thất của biên cương Cố Tống quốc, có thể nói không cần đánh mà thắng. Hoàng thượng vô cùng khen ngợi sư tôn, nói rằng ngài là quốc gia lương đống."

 

Trình Tử Trọng cười nói: "Đại nhân giao cho hoàng thượng khối ngọc đó, đã thu được những gián điệp tiềm nhập trường kỳ trong nước, hơn nữa mấy người này đều là những người đảm nhiệm quan tước không nhỏ, hoàng thượng còn nói muốn đại nhân kiêm quản cả hình bộ nữa đó."

 

Lý Cường lập tức phân phó nô tỳ: "Mọi người tất cả lui ra, không được nói chuyện ta xuất quan ra ngoài, có biết chưa? "

 

Nhìn ánh mắt khó hiểu của bọn Triệu Hào, Lý Cường có chút cười nói: "Bởi vì ta định hôm nay rời khỏi kinh thành" Trong lòng nghĩ thầm: "Cố Tống quốc không thể tiếp tục đợi, một ngày gần chắc chắn sẽ có thánh chỉ phong tước đến, như vậy ta nhất định sẽ không cách nào rời khỏi. Hơn nữa nhìn thấy thái độ của hoàng thượng, lúc này hướng hắn mà từ quan thì chắc rằng không thể được. Ta không có thê tử, có thể ung dung tiêu sái mà rời đi. Lúc này mà không đi thì còn đợi lúc nào nữa."

 

Lý Cường hướng Mai Tinh Tinh nói: "Nữu nữu, ta đưa ngươi đi Hàn Băng nguyên tìm cha mẹ có chịu không?"

 

Kỳ quái chính là Mai Tinh Tinh không có kêu lên vui mừng, trong lòng nàng có một cảm xúc rất lạ, Lý Cường ngay cả làm quan cũng đều không muốn mà lại muốn giúp mình tìm cha mẹ, phần tình ý này không biết phải nói sao cho hết. Mặt của nàng đã muốn khóc, đôi mắt thì ửng hồng, nhẹ đầu nói: "Cảm ơn huynh, ca ca"

 

Trình Tử Trọng khó khăn, ấp úng nói: "Này, còn chỗ hoàng thượng thì sao đây…"

 

Lý Cường cười nói: "Chuyện này dễ dàng, để ta lưu lại một đôi dòng, nếu ngươi nghĩ rằng khó hồi báo, có nó là được rồi." Trình Tử Trọng vừa muốn hỏi cái gì thì Lý Cường đã điểm lên người hắn làm hắn ngã vật xuống đất, gọi nô tỳ đưa hắn về phòng, Lý Cường cười nói: "Như vậy hoàng thượng sẽ không trách tội ngươi."

 

Lý Cường bắt đầu nhanh chóng an bài, trước tiên để Triệu Hào viết xong tấu chương. Bởi vì muốn đi Hàn Băng nguyên, công lực của Trịnh Bằng không đủ, không thể làm gì khác hơn là phái người đưa hắn đến Ngân Lâu ở tạm. Kế tiếp là vật phẩm hoàng thượng ban thưởng đặt ở trong đại sảnh, bất quá hắn giữ lại cung phụng kim bài và ngọc bài chứng minh thân phận, bởi vì dù sao đáp ứng lời thỉnh cầu của Hầu Phách Tịnh, sau này muốn trở lại Thiên Đình Tinh để chiếu cố Cố Tống quốc.

 

Khi đã chuẩn bị xong hết thảy, Lý Cường vui vẻ nói: "Tốt lắm, ba người chúng ta sẽ từ cửa sau mà đi."

 

Mai Tinh Tinh không thể phi hành thời gian quá lâu nên ba người không cách nào khác đành đi bộ, giữa sương gió phong trần mà tiến lên. Sau một ngày, đi tới một ngọn núi, Lý Cường dừng chân nói: "Sao ta luôn nghĩ có chút bất an, tựa hồ có cái gì đó đang đợi chúng ta, không biết các người có cảm giác như vậy hay không?"

 

Mai Tinh Tinh lắc đầu nghi hoặc: "Không có, nữu nữu không có cảm giác gì, chỉ thấy rất bình thường."

 

Triệu Hào suy nghĩ một chút: "cũng không chính xác nữa, chỉ là có chút cảm giác mơ hồ thoáng qua rồi mất, đệ tử thật sự nói không ra điều chi."

 

Lý Cường hỏi: "Đây là nơi nào vậy? " Ngẫm lại lại nói: "Nếu chúng ta bị thất lạc, tốt nhất là nên định một nơi để gặp lại."

 

Ba người thương lượng địa điểm gặp lại, Lý Cường thấy an tâm hơn, hắn và Mai Tinh Tinh đều không biết, chỉ có thể hỏi Triệu Hào.

 

Bọn họ hướng theo phương hướng đi Hàn Băng nguyên, theo phía tây Hàn Lâm thành mà đi, xuyên qua Hồng Nham Thạch sơn mạch là có thể tiến vào Hàn Băng nguyên. Bây giờ vị trí là muốn đến Mê Lâm, qua khỏi Mê Lâm là có thể tiến vào Hồng Nham Thạch sơn mạch.

 

Vừa đi tiếp một đoạn đường, đi tới một cái hồ trên núi, Lý Cường càng phát ra cảm giác bất an, đứng phắt lại quát to: "Đi ra! "

 

Không hề có âm thanh đáp lại thì đã có năm người mặc chiến giáp màu đen xuất hiện.

 

"Là người nào? Mau báo danh! "Triệu Hào quát.

 

Mai Tinh Tinh lập tức rút ra Ảnh Văn Tiên, Lý Cường cũng đã nhanh chóng chuẩn bị vũ khí, ai cũng biết người đã đến là không có thiện ý.

 

"Cần tính mạng của các ngươi"Cả năm người ngạo mạn cười to.

 

Lý Cường lập tức hiểu được những kẻ trả thù đã tới.

back top