Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 171

Hiên Long nói: " Chúng ta đi vào, tiến vào Thúy Hồ không thể bay." Hai người bước nhanh hướng trung ương, Lý Cường cảm giác rất kỳ dị, tình cảnh này y như khi đi vào Trấn Huyền Tháp, hoàn cảnh chung quanh càng đi vào gần thì càng lớn. Lúc này nếu có người nhìn thấy, nhất định phi thường kinh ngạc, chỉ thấy thân ảnh hai người càng lúc càng nhỏ, đi tới gần bên ngoài Thúy Hồ, hai người chỉ còn nhìn thấy như hạt đậu.

 

Hết thảy chung quanh đều toàn một màu lục đến choáng mắt, Lý Cường phát hiện mặt đất bắt đầu giống như phập phồng, cũng không có thực vật và động vật, trên mặt đất chỉ tràn một màu xanh lục thật đậm. Một đường đi xuống tới, Lý Cường âm thầm tính toán, đã đi gần trăm cây số, phía trước cách đó không xa có ngọn núi hiển hiện ra, hắn nhịn không được nói: " Nhìn qua địa phương này như rất gần, không ngờ phải đi xa như vậy."

 

Hiên Long cười nói: " Lão đệ, nơi này chỉ là dùng thần thuật bình thường nhất để hình thành đó, thần kỳ nhất là có thể hấp thu linh khí của thiên địa vũ trụ, ngươi xem mặt đất nơi này, bên trong ẩn chứa linh khí còn gấp mấy trăm lần so với linh sơn chủ mạch, nếu người tu chân có thể đi vào đến nơi đây, tu luyện bên cạnh Thúy Hồ, tiến cảnh cực nhanh đến mức ngươi nghĩ cũng không ra đâu."

 

Lý Cường lắc đầu nói: " Người tu chân không có cách nào đi được đến nơi đây, cho dù được tiên nhân mang theo cũng rất khó khăn, càng đừng nói là đi vào Thúy Hồ, dù nơi này dư thừa linh khí cũng không hữu dụng." Bộ dáng hai người bước đi như rất nhàn nhã, trên thực tế lại nhanh như bay, đang khi nói chuyện hai người đã đi lên ngọn núi cao lớn màu thúy sắc.

 

Hiên Long chỉ vào mặt hồ dưới ngọn núi: " Nhìn thấy rồi chứ, ở trung ương của hồ, có hòn đảo, chúng ta gọi nó là Thần Tích Đảo."

 

Lý Cường phóng mắt nhìn ra, chỉ thấy bầu trời màu xanh biếc giống như một cái lồng thủy tinh, ngay cả ánh sáng đều màu lục lóng lánh, đó là một loại màu xanh biếc đậm đặc, nhìn giống như cây cỏ ngày xuân mới ra lá mới, màu sắc của ngọn núi bốn phía cũng là màu xanh biếc dày đặc hơn, còn hòa lẫn những xen kẽ màu vàng kim, làm cho người ta có cảm giác như thật, Thúy Hồ dưới chân núi giống như một khối đá phỉ thúy thật lớn, sắc thái thanh thúy làm cho lòng người mê say.

 

Thần Tích Đảo giữa hồ có hình dáng như một con chim yến nhỏ đang bay lượn, một đoàn sương trắng nhàn nhạt lóe ra ngân quang, từ phía trên chậm rãi phiêu rơi xuống đảo, từ xa nhìn lại có vẻ thần bí dị thường. Lý Cường ngưng thần nhìn thật lâu không nói một lời, hoàn cảnh vẻ đẹp của nơi này, đúng là tạo hóa thần kỳ, đã thật sâu rung động hắn.

 

Hiên Long đã hạ xuống giữa sườn núi, hắn quay đầu lại kêu lên: " Lão đệ, chúng ta nhanh lên một chút đi, đừng ngẩn người nữa."

 

Lý Cường kinh tỉnh lại, hắn chợt bật cười, phát hiện thiếu chút nữa mình đã bị lạc ở bên trong, hắn vội vàng đáp ứng một tiếng, rất nhanh đi xuống phía dưới.

 

Ngọn núi này không có thực vật hay động vật gì, có thể nói là thuần túy chỉ là núi đá, bất quá tảng đá nơi này còn muốn xinh đẹp hơn cả phỉ thúy, như là dùng một khối ngọc thạch thúy sắc mà điêu khắc thành, ngẫu nhiên tại khe đá có thể nhìn thấy được chất dịch nhũ màu trắng, Lý Cường còn không biết đây chính là Lục Tủy Dịch nổi danh. Hắn rất nhanh đuổi kịp Hiên Long, hai người nhanh chóng đi tới bên hồ.

 

Lý Cường vớt lên bụm nước trong, kinh ngạc nói: " Nước này rất kỳ quái a, di, sao lại như thế này?" Nước trong rời khỏi mặt hồ liền biến mất sạch sẽ, hắn có cảm giác như chưa từng tiếp xúc với nước. Hiên Long nói: " Đây là Khinh Linh Thủy, là vật mà thế gian không có, người thường nếu có thể uống được một ngụm, có thể thoát thai hoán cốt duyên niên ích thọ, nhưng đối với chúng ta thì không hữu dụng."

 

Lý Cường không nói hai lời, lấy ra mấy cái bình thủy tinh lớn đựng đầy Khinh Linh Thủy, dùng pháp thuật cấm chế lại, loại đồ vật này, Hiên Long không muốn, nhưng thật rất hiếm có. Hiên Long đạp sóng đi ra giữa hồ, Lý Cường thu hồi mấy cái bình rồi vội vàng đuổi kịp.

 

Hai người rất nhanh đi đến tiểu đảo giữa hồ, Hiên Long dừng lại cảm khái nói: " Ta đây là lần thứ ba đi tới Thần Tích Đảo, mỗi lần đến đều có một tâm tình khác nhau, lão đệ, vận khí của ngươi thật sự quá tốt, nơi này đã thật lâu không có tiên nhân quang lâm rồi, Cam Thần Lộ và Thánh Thật Lãm hẳn là có không ít, hai dạng thần phẩm này ở tại tiên giới cũng là bảo bối."

 

Mị nhi từ trong lòng ngực Lý Cường nhảy ra, Hiên Long lập tức nhắc nhở: " Tiểu nha đầu, ngàn vạn lần đừng nên ly khai khỏi ca ca ngươi quá xa, nếu không ngươi sẽ bị tống xuất ra khỏi nơi này đó, biết không?"

 

Mị nhi cười hì hì gật đầu, dịu dàng nói: " Mị nhi hiểu được, lão gia tử yên tâm đi."

 

Mị nhi ngẩng đầu nhìn quanh, không ngừng phát ra tiếng sợ hãi than thở, nàng chỉ vào sương trắng cách đó không xa nói: " Ca ca, mau nhìn kìa, vụ khí nơi này cũng sáng lóe lên như vậy."

 

Hiên Long nói: " Đó là Khinh Linh Chi Vụ, Cam Thần Lộ và Thánh Thật Lãm ở ngay bên trong." Ba người rất nhanh đi vào trong vụ khí.

 

Mị nhi hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: " Ca ca, Mị nhi cảm thấy nơi này thật là thoải mái a, đáng tiếc không có thời gian ở chỗ này tu luyện, linh khí nơi này rất thích hợp Mị nhi." Vẻ mặt tiểu nha đầu như rất say mê.

 

Lý Cường cũng có cảm giác này, linh khí nơi này phi thường dư thừa, nếu có thể ở chỗ này tu luyện, tu vi nhất định đề cao rất lớn.

 

Ba người đi vào trung tâm, cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy vụ khí màu trắng đã lui sang một bên, một hình cầu màu xanh biếc treo ở không trung chậm rãi chuyển động, từ hình cầu bắn ra một đạo vụ khí màu xanh nhạt, thẳng tắp phun xuống một gốc cây thực vật quái dị.

 

Thực vật này cũng là màu xanh biếc, cỡ chừng nắm tay, bên trên bóng loáng, hình dáng phi thường kỳ quái, giống như là một cọng tảo cắm ngược trên mặt đất, tất cả cành nhỏ đều cũng sinh trưởng tại thân trên, bên trên kết trái màu đỏ dày đặc, chỉ cỡ hạt đậu, trong suốt, hương thơm lan tỏa bốn phía.

 

Lý Cường hỏi: " Thánh Thật Lãm là linh quả có tính chất gì?"

 

Hiên Long cười nói: " Đây không phải là linh quả, mà là thần quả, a a, người tu chân không có vượt qua thiên kiếp thì không thể ăn, tiểu nha đầu thì ăn được, nàng là linh thể, có thể trực tiếp hấp thu linh khí bên trong, nhưng chỉ có thể ăn một viên, thêm nữa thì không được, về phần lão đệ ngươi thì có thể tùy tiện mà ăn. Thánh Thật Lãm cũng là thần phẩm mà tiên nhân thích ăn, có thể tăng công lực, nhưng với Cô Tinh đại nhân và ta thì không có gì, tác dụng với chúng ta không lớn."

 

Mị nhi chỉ vào bên dưới thần thụ nói: " Lão gia tử, xem phía dưới."

 

Bên dưới thần thụ là một cái hồ hình tròn bằng phẳng, ước chừng ba thước phạm vi, bên trong có chất lỏng màu vàng kim không ngừng nhộn nhạo, giống như là thủy ngân. Hiên Long nói: " Đó là Cam Thần Lộ, a a, không ngờ cũng tích tồn nhiều như vậy, lần này thu hoạch không nhỏ, để cho ta đi thu thủ đi."

 

Hiên Long lấy ra một đoàn pháp bảo màu xanh, dương tay xuất ra, hóa thành một cái võng màu xanh kín kẽ, đầy đủ gắn vào trên cây, hắn kháp động linh huyền đánh ra, lập tức có vô số thanh mang tiến vào trong võng. Hắn nói: " Chờ trong chốc lát, Thánh Thật Lãm phải dùng tiên linh khí hóa thành Chu Ti bao vây mới có thể thu lấy được, nếu không chạm vào tay thì sẽ biến mất."

 

Một chốc, Hiên Long quát nhẹ một tiếng, Thánh Thật Lãm trên thần thụ bay khỏi cây, liên tục không ngừng rớt vào trong lòng bàn tay hắn, trong chớp mắt quả cây trong suốt đã bị hắn thu sạch sẽ, trên đầu thần thụ chỉ còn lại thưa thớt những quả còn chưa chín. Hiên Long đưa cho Lý Cường bảy, tám mươi quả Thánh Thật Lãm, nói: " Cam Thần Lộ ngươi có thể tự mình thu lấy, chỉ cần dùng thần dịch lực bao lấy là được, Cam Thần Lộ mà bị thoát khỏi địa khí của nơi này thì lập tức sẽ bị ngưng kết ngay tức khắc."

 

Lý Cường thử dùng thần dịch lực nâng lên một chút Cam Thần Lộ, thu tới tay nhìn xuống, chỉ thấy một viên hạt châu mà vàng kim đang bao phủ Cam Thần Lộ nhộn nhạo bên trong. Hắn và Hiên Long cùng nhau đồng thời động thủ, rất nhanh đã thu thập Cam Thần Lộ sạch sẽ. Lý Cường ước chừng đã ngưng tụ được một trăm mười viên, Hiên Long trước kia cũng từng thu qua, nên tốc độ của hắn cực nhanh, ngưng kết chừng ba trăm viên. Hai người đều đưa cho Mị nhi không ít, làm cho Mị nhi vui mừng cuống quýt đa tạ.

 

Hiên Long tiếc nuối nói: " Đáng tiếc không có thời gian, thiên điện này còn có không ít địa phương vẫn chưa tìm kiếm, vốn có thể nhờ thần nhãn của ngươi, nhưng nếu chúng ta còn không ra, chỉ sợ ba vị sư hữu của ngươi không còn giữ nổi chân của thần thú nữa."

 

Lý Cường vừa nghe liền bối rối, vội nói: " Có lẽ sau này còn có cơ hội, chúng ta làm sao đi ra ngoài?" Hắn bảo Mị nhi tiến vào trong tiên giáp.

 

Hiên Long nói: " Đi ra ngoài thì rất dễ dàng, chỉ cần hướng lên cao bay lên thì được rồi."

 

Lý Cường động thân bay lên, lục quang chớp động, hắn phát giác cách đó không xa chính là thủ hộ tháp. Hiên Long cũng lập tức bị truyền tống lại, hắn nói: " Theo sát ta, chúng ta đi vào." Hắn chuyển thân tiến vào thủ hộ tháp.

 

Bốn phía vẫn như trước một mảnh bạch mang mang, Hiên Long trở ra, lập tức dừng lại thân hình, Lý Cường đi phía sau suýt chút nữa đã đụng vào người hắn.

 

Lý Cường lao ra một khoảng cách thì xoay người trở về, chỉ thấy Hiên Long đang nghiêng tai lắng nghe, lập tưc ngửa đầu huýt sáo dài, Lý Cường bị hắn chấn động cuống quýt lui về phía sau, trong lòng nói thầm: " Làm cái gì đây? Muốn hù chết người sao?" Vừa chuyển niệm hắn đã hiểu được ý tứ của Hiên Long, hắn cũng theo Hiên Long huýt một tiếng sáo dài.

 

Hai người cơ hồ cùng dừng lại tiếng huýt sáo, nghiêng tai lắng nghe, Lý Cường cảm thấy có tiếng gió thổi mạnh, hắn nghi hoặc nói: " Kỳ quái, bọn họ chạy đi đâu rồi?"

 

Hiên Long có chút cau mày nói: " Có thể đã tiến vào Thủ Hộ Huyễn Quyển rồi, chúng ta đi xem." Hắn xoay người hướng bên phải bay đi, Lý Cường kêu lên: " Lão ca, ngươi xác định là phương hướng này?"

 

Hiên Long vừa cấp tốc phi hành, vừa trả lời: " Ta và Cô Tinh đại nhân có liên lạc, hắn đang ở một bên, còn một bên dám chắc là sư hữu của ngươi phụ trách."

 

Lý Cường nghe nhắc tới bèn vội vàng đuổi theo, trong lòng hắn cũng rất khẩn trương, hắn từng nhìn thấy qua Đại Viêm Linh Thú, thần thú nọ thật là đáng sợ, lần này lại là thần thú, không hiểu lại có bao nhiêu lợi hại.

 

Hai người một đường bay đi, Lý Cường phát hiện có nhiều cấm chế kỳ lạ, hắn căn bản xem không hiểu cũng không có cách nào hỏi, cũng may những cấm chế này không có tác dụng gì với hắn và Hiên Long.

 

Dần dần, hắn nghe được một trận oanh minh, bốn phía một mảnh hỗn độn, thấy không rõ nơi này rốt cuộc có bao lớn, phía trước mơ hồ có thải quang lóe ra sáng ngời như tia chớp.

 

Hiên Long trầm giọng nói: " Chuẩn bị tốt lắm rồi, ngươi tới tiếp ứng bọn họ, ta đi ngăn trở thần thú, nhớ kỹ, ngươi không cần ra tay."

 

Lý Cường nói: " Tuân lệnh!" Hắn hiểu được công lực của mình không đủ để ngăn cản thần thú. Những lúc này, Lý Cường rất hiểu biết, tuyệt sẽ không nhất thời ương ngạnh, có cao thủ như Hiên Long ở đây, hắn không muốn phải đi đối phó thần thú.

 

Khi hai người vọt tới phía dưới, Lý Cường nhìn thấy lão Nhàn, Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát thì nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng, hắn làm sao cũng nghĩ không ra, dựa vào thực lực của ba Tán tiên như bọn họ, mà cũng phải chật vật như thế. Trên lưng lão Nhàn chỉ còn hai cây gai, đó chính là bảo bối cứu mạng của hắn, khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Quân Sát cũng đã biến xanh, hắn tổn thất càng thêm thảm trọng, ngay cả tiên kiếm đều cũng ảm đạm không ánh sáng, chỉ có Mạc Hoài Viễn còn tốt hơn một chút, vì hắn có Thiên Giám Bảo Tương Luân hộ thân.

 

Hiên Long xuất ra Phi Lai Phong, phiến hình câu cắm trên lưng hóa thành bảy, tám đoàn quang cầu màu bạc, vang lên tiếng sét đánh liên tục bay ra. Lý Cường ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thần thú từ phía trên thét gào lao xuống, hắn cảm thấy kỳ quái cực kỳ, thần thú này chỉ dài chừng bảy, tám thước, nhìn qua cũng không có gì dọa người, nhưng sao lại lợi hại đến như vậy.

 

Ngoại hình của thần thú lại có thể biến hóa, lại biết cả phân thân, Lý Cường kinh ngạc phát hiện có tới năm thần thú đánh tới. Bộ dáng của thần thú rất cổ quái, thân thể dài màu đen bọc màu vàng sáng mờ nhàn nhạt, trên lưng có một gai nhọn màu bạc hình tam giác, theo thân thể bay múa thỉnh thoảng lại dựng đứng lên, trên đỉnh đầu có một viên bảo châu màu đỏ, phát ra hồng quang bao phủ toàn thân, không người nào có thể thấy được miệng và mắt của nó. Lý Cường nhìn một phân thân của thần thú đang đánh về phía mình, hắn nhịn không được muốn ra tay thử xem.

 

Mạc Hoài Viễn bay nhanh về hướng Lý Cường đang lao tới, quát to: " Mau tránh!"

 

Hiên Long quát: " Sất!" Gai nhọn trên lưng hắn hóa thành ngân quang đánh vào trên người hai phân thân thần thú.

 

" Ba, ba" Hai tiếng đoạn liệt thanh thúy, hai phân thân thần thú lập tức hóa thành mây khói, cùng lúc đó, Phi Lai Phong phát ra thải quang bao trùm hai phân thân thần thú khác. Thần sắc Hiên Long khẽ biến, hắn hét lớn: " Lão đệ cẩn thận!" Hắn đã biết, thần thú bay về phía Lý Cường mới đúng là chân thân.

 

Lý Cường cũng phát giác không hay, thần thú lại có thể thuấn di, trong thủ hộ tháp không ai có thể thuấn di được. Trong chớp mắt, thần thú đã cách hắn không đầy năm thước, Lý Cường chỉ kịp đem Thái Hạo Toa bổ ra. Chỉ thấy hồng quang của bảo châu trên đầu thần thú chợt lóe, Lý Cường liền cảm thấy một cỗ cự lực vọt tới, Thái Hạo Toa liền đánh vào luồng hồng quang.

 

" Bá!" " Oanh...ca ca băng!"

 

Thái Hạo Toa kim hoa tử quang chớp động, thần thú bị một kích này đánh bật lui về phía sau. Lý Cường thì càng khỏi nói, thân thể giống như mũi tên rời khỏi dây cung bắn ngược trở về, hắn cảm thấy cả người mình nặng nề như một tảng đá. Thần thú này nhìn qua không có chút nào lợi hại, không nghĩ tới lại kinh khủng như thế, chỉ một đạo hồng quang, đã đánh cho Lý Cường choáng váng đầu óc chẳng biết làm sao.

 

Kỳ Quân Sát nhìn thấy không hay, cấp tốc đuổi theo, hắn nắm được Lý Cường, quát: " Ổn lại!"

 

Mạc Hoài Viễn vừa lúc chạy tới, bị lực nổ mạnh chấn ngược lui nhanh về phía sau không ngừng, hắn tức giận đến điên cuồng thét lên một tiếng, Thiên Giám Bảo Tương Luân bay lên như một viên lưu tinh, chắn ngay phía trước thần thú. Vừa rồi ba người bị nếm khổ không ít từ thần thú, thần thú này phi thường thông minh, nó biết ai là yếu nhất, cũng liên tục công kích người đó không ngừng, đến khi hắn hoàn toàn không xong, may mắn có được Thiên Giám Bảo Tương Luân của Mạc Hoài Viễn mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được.

 

Hiên Long rất là căm tức, một sợi dây màu vàng liền xuất ra rất nhanh. Hắn không hổ là La Thiên Thượng Tiên, có thể đồng thời khống chế ba tiên khí chủng loại khác nhau, nhưng vẫn nhàn nhã như trước. Thần thú tựa hồ có chút e ngại kim tuyến do Hiên Long phóng tới, nó rống lên một tiếng, cấp tốc dời qua bên cạnh, trong phút chốc bốn phía xuất hiện bảy thần thú, thần thú lại phân thân hóa hình.

 

Kỳ Quân Sát nắm được Lý Cường, vừa nhìn thì không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy hắn đang trợn mắt, bộ dáng như sắp tức giận. Kỳ Quân Sát gấp đến độ luôn miệng kêu lên: " Đồ nhi ngoan, đồ nhi! Mẹ kiếp, tiểu tử thúi! Mau tỉnh lại!"

 

Lý Cường tựa hồ như rất gian nan, khó khăn ngẩng đầu lên, cố gắng nháy nháy mắt. Kỳ Quân Sát thở phào nhẹ nhõm nói: " Tiểu tử thúi, hù chết lão nhân gia ta rồi, ai, ngươi trợn trắng mắt như vậy, cẩn thận không nhắm lại được nữa đó!"

 

Lý Cường cuối cùng tỉnh táo lại, nghe lời ấy không nhịn được cười nói: " Sư tôn a, làm gì mà khẩn trương như vậy chứ, ngài nghĩ rằng ta thích trợn trắng mắt như người chết hay sao? Ta không phải là bị thần thú đánh cho phát ngốc ra sao, thứ này thật lợi hại a, dù một chút mà ta cũng không tiếp được, cũng may tiên giáp của ta so với trước kia đã lợi hại hơn, bằng không thì không may rồi." Hắn lại bay lên một lần nữa, liếc mắt nhìn thấy bảy thần thú, nhất thời cảm thấy chân như muốn nhũn ra, không khỏi cười khổ nói: " Bảy con? Một con ta còn chịu không được, vậy mà cũng ra bảy con!"

 

Lão Nhàn hận hận nói: " Đó là phân thân, phân thân thì không sợ, nhưng chờ khi người biết được chân thân là con nào thì đã muộn, làm hại ta mất đi bốn cây gai, thứ này thật quá giảo hoạt."

 

Hiên Long tựa hồ không thèm để ý, hắn nói: " Các ngươi ra ngoài trước, để ta đối phó nó."

 

Hắn liên tục kháp động linh huyền. Lý Cường nhìn thấy hắn khởi thủ thế, không khỏi lại càng hoảng sợ, hắn hét lớn: " Chúng ta đi mau! Lão ca muốn phát Ngũ Tiên Lôi đó." Mấy người ở đây đều biết Ngũ Tiên Lôi lợi hại, lão Nhàn nhanh nhất bay ra ngoài, bốn người nhanh như điện chớp hướng ra ngoài cuồng chạy, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng nổ mạnh liên tục không ngừng, hỗn loạn với tiếng thần thú hống lên tê ách. Lý Cường mười phần rõ ràng sự lợi hại của Ngũ Tiên Lôi, hắn đã học được một chút thủ pháp sơ cấp, mà đã phá hủy được một kiện tiên khí của lão Nhàn.

 

Chỉ chốc lát sau, bốn người đã bay ra tới thủ hộ tháp. Đi tới sân rộng, tất cả mọi người như trút được gánh nặng, Lý Cường hoàn toàn bỏ đi lòng hiếu kỳ đối với Huyễn Thần chánh điện, nơi này tuyệt đối không phải người có tu vi như hắn có thể tìm kiếm, uy lực của thần thú so với Đại Viêm Linh Thú còn mạnh hơn, người của thế giới này vốn không thể nào chống đỡ.

 

Rất nhanh Cô Tinh và Hiên Long cũng từ trong thủ hộ tháp đi ra, chỉ thấy thủ hộ tháp yên lặng trầm xuống, hai vị La Thiên Thượng Tiên thần thái thản nhiên đã đi tới. Lý Cường nhịn không được vỗ tay nói: " Không hổ là La Thiên Thượng Tiên, có thể dễ dàng đối phó với thủ hộ thần thú, thật không tưởng nổi, thật không tưởng nổi!"

 

Trong lòng hắn quả thật bội phục, tiên nhân của tiên giới và cao thủ của thế giới này đúng là khác hẳn, xem bộ dáng của họ thì biết, bọn họ cũng không để ý đến sự công kích của thần thú.

 

Mọi người lại khoanh chân ngồi xuống, Hiên Long lấy ra Cam Thần Lộ và Thánh Thật Lãm, đưa hai loại thần phẩm cho Cô Tinh, nói: " Cô Tinh đại nhân, ngài phân phái ra đi."

 

Lý Cường vừa nhìn thấy thì cũng muốn lấy ra, Hiên Long khoát tay nói: " Lão đệ, ngươi không cần lấy ra, nhiêu đây là đủ rồi, lần này nhiều lắm, phân phó là đủ."

 

Cô Tinh nhìn lão Nhàn, nói: " Ngươi không dùng được, không cần đâu, không nên lãng phí." Hắn đại khái bỏ riêng một ít, rồi lại cho Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát một ít, còn lại hắn thu lấy, nói: " Hai người các ngươi đem thần phẩm luyện hóa, chuyển thế hẳn là không có chuyện nữa, còn lại Cam Thần Lộ và Thánh Thật Lãm thì phải cấp cho Thanh Đế, ba người các ngươi tạm thời đi theo chúng ta, theo ta đi Hâm Ba, trên đường ta thuận tiện chỉ điểm cho hai người các ngươi cách tu luyện hấp thu thần phẩm, trở về thì các ngươi có thể chuyển thế rồi."

 

Lý Cường vội la lên: " Còn ta làm sao bây giờ?"

 

Cô Tinh hắc hắc cười nói: " Ngươi không thể đi, bởi vì có chuyện ta cần ngươi giúp." Cô Tinh hiếm khi cười, khi hắn đột nhiên cười ra tiếng, làm cho Lý Cường không rét mà run, trong lòng thầm nói: " Thảm rồi, người này dám chắc không có ý tốt."

 

Cũng quả nhiên Cô Tinh nói: " Ngươi phải mang theo Xích Minh Ma Tôn, xem chừng hắn, chờ ta trở lại sẽ giải quyết, nhớ kỹ! Đây là điều kiện trao đổi, ta giúp sư hữu ngươi chuyển thế, ngươi giúp ta canh giữ Xích Minh Ma Tôn, còn có, không cho thương tổn hắn..."

 

Lý Cường ngã ngửa về phía sau, nằm trên mặt đất hô: " Không có thiên lý a! Thần tiên bao che đại ma đầu a! Trời ơi, ta sắp điên rồi!"

 

Hiên Long a a cười to: " Lão đệ, nói cho ngươi, tiên ma hai giới có hiệp định không xâm phạm, lần này là chúng ta làm sai, bởi vậy không thể trừng phạt Xích Minh Ma Tôn, phải tiễn hắn trở về. Ngươi đừng có hô hoán nữa, ngươi yên tâm, Cô Tinh đại nhân sẽ truyền cho ngươi tiên huyền chế phục Xích Minh Ma Tôn."

 

Cô Tinh gật đầu nói: " Hiên Long nói đúng, lần này là ta làm sai, nếu ngươi đã cầu ta hỗ trợ, hắc hắc, ngươi cũng phải làm việc gì đó cho ta, vốn ta cũng không cần ngươi lo, chỉ là đi Hâm Ba không thể mang theo Xích Minh Ma Tôn, cho nên..." Bộ dáng của hắn như muốn làm khó Lý Cường, làm cho Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát cũng cảm thấy không được thoải mái, nhưng bọn họ đối với Cô Tinh cũng rất bất đắc dĩ, dù sao hắn cũng là trưởng bối của Mạc Hoài Viễn, lại là cao thủ của tiên giới, thực lực quyết định địa vị chủ đạo của hắn.

 

Lý Cường giơ hai tay lên, cười khổ nói: " Được! Được! Được! Ta mang theo, ta mang theo Xích Minh Ma Tôn...được rồi, nhưng ta phải tận mắt nhìn sư tôn và đại ca của ta chuyển thế, ngươi đáp ứng không?" Hắn niệm niệm không quên muốn làm người tiếp dẫn cho họ.

 

Trong lòng Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát cảm động không biết làm sao cảm kích Lý Cường, hai người đồng thời cúi đầu.

 

Cô Tinh nói: " Không thành vấn đề, ngươi đợi một thời gian ta sẽ tới tìm ngươi." Hắn đưa cho Lý Cường một cái vòng tay, lại nói: " Khi nào ta thông tri cho ngươi, thì vòng tay sẽ nhảy lên, vòng tay này có thể thu vào trong cổ tay." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

 

Mạc Hoài Viễn nói: " Ngũ đệ, ngươi hãy bảo trọng..." Hắn suy nghĩ một chút, lấy Thiên Giám Bảo Tương Luân đưa cho Lý Cường, nói: " Huynh đệ, tiên khí này lưu ngươi sử dụng, ta đi theo tổ sư thì không cần dùng nữa."

 

Cô Tinh liếc mắt nhìn thấy, nói: " Thiên Giám Bảo Tương Luân ngươi biết dùng sao? Bỏ đi, để ta nói cho ngươi tiên huyền của Thiên Luân, có ngọc đồng giản không? Cho ta một cái."

 

Kỳ Quân Sát vội vàng lấy ra một ngọc đồng giản trống đưa cho Cô Tinh, Cô Tinh niết trong tay một chút, nói: " Thái Hạo Toa chỉ là tiên khí tu luyện có một nửa, bởi vì ta vội vã chuyển thế, không có tiếp tục tu luyện thêm, phương pháp tu luyện ta cũng đã ghi chép vào bên trong, có hứng thú tự mình xem đi, mặt khác thất tự tiên huyền khống chế Xích Minh Ma Tôn cũng ở trong đó, ngươi tự mình luyện tập một chút đi."

 

Lý Cường tiếp nhận ngọc đồng giản, trước tiên hắn nở nụ cười đa tạ, sau đó sắc mặt khổ sở, thương cảm nói: " Cô Tinh lão đại, có một khó khăn rất lớn a...không biết có nên nói hay không.."

 

Cô Tinh nói: " Khó khăn gì?"

 

Lý Cường gãi gãi đầu nói: " Ở giới này, theo ta được biết tổng cộng có năm vị tiên nhân, a a, trong đó có ba vị không buông tha cho ta, chỉ cần ta gặp phải một vị...a a, Cô Tinh lão đại a, ta ngoại trừ chạy trối chết, hình như không thể làm được chuyện gì, ngươi nói, ta làm sao mà mang theo Xích Minh Ma Tôn?"

 

Lý Cường là người cơ trí nhất trong chuyện thế này, điều này quan hệ đến sống chết của hắn, cho nên hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội. Mạc Hoài Viễn cũng góp lời: " Đúng vậy, tiên nhân ở thế giới này cơ hồ là vô địch, hắn bây giờ còn chưa đỡ được công kích của tiên nhân, nếu chạy trốn, có Xích Minh Ma Tôn liên lụy, hắn cũng trốn không thoát a, tổ sư gia, điều này làm sao bây giờ?"

 

Cô Tinh nói: " Nga, là ba tiên nhân nào?"

 

Lý Cường nói: " Kiền Thiện Dong, Đại Nam Phong Ngự và Thiên Thực."

 

Cô Tinh cực kỳ kinh ngạc: " Nhìn không ra a, sao tiểu tử ngươi lại chọc phải mấy tiên nhân này? Hay, bản lãnh lớn a, ngươi vậy mà cũng còn sống, không bị bọn họ đánh chết a?" Hắn thật sự cảm thấy tò mò, lại nói: " Bọn họ tại sao không tha cho ngươi, nói thử nghe xem."

 

Hai tay Lý Cường xòe ra, bộ dáng như rất vô tội: " Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự phát hiện tiểu tử có thần dịch lực, liền bức hỏi ta tu thần Thiên Tiến Chương, Kiền Thiện Dong lại còn nói ta cầm Nghịch Thiên Bảo Kính của hắn. Về phần Thiên Thực, tiểu tử không cẩn thận phá hủy Huyễn Tật tiên trận của hắn, cầm một ít đồ vật của hắn mà thôi."

 

Trong lòng Kỳ Quân Sát cảm thấy buồn cười, biết đồ nhi ngoan đang cấp một vấn đề khó khăn cho Cô Tinh.

 

Cô Tinh có chút cau mày, Hiên Long ở một bên giải thích chuyện của Tịch Mịch lão tiên đã làm tại Câu Lam Tinh. Cô Tinh lơ đễnh nói: " Chỉ cần hắn không thương tổn người tu chân, Thanh Đế sẽ không xử phạt hắn đâu, nếu hắn giết nhiều người tu chân, Thanh Đế sẽ phái người đến tìm hắn thôi. Ân, nói như vậy, ngươi có thể cấp tu thần Thiên Tiến Chương cho Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự, bất quá không phải Thanh Đế cấp Thiên Tiến Chương, mà là Thiên Tiến Chương, ngươi hiểu được?"

 

Lý Cường hiểu ngay, Cô Tinh là có ý muốn hại hai tiên nhân này, hắn không khỏi nhịn được cảm thấy rùng mình.

 

Cô Tinh trầm ngâm chốc lát, nói: " Về phần Thiên Thực..." Hắn cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, hắn rất rõ ràng Thiên Thực là một tiên nhân rất khó chọc vào.

back top