Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 189

Thiên Sư thần thú tiểu Bạch có vẻ rất hưng phấn, nó hốt đông hốt tây tới lui không ngớt. Lý Cường nói: " Hay thật, có không ít người ma, không giống như đang đánh nhau sinh tử, như là đang tỷ thí cái gì, chúng ta mau đi tới!"

 

Trong mắt Xích Minh ma tôn hồng quang chợt lóe, nói: " Ta đi trước!" Từ khi bị Ma Cấm, hắn không thể hóa hình di động, tốc độ chậm rất nhiều, nhưng so với Lý Cường lại không kém, lời còn chưa dứt hắn đã phóng nhanh đi.

 

Lý Cường nói với Yển Thiên Hồi: " Lão Yển, ngươi mang theo Dịch Thanh và Thịnh Chân đi sau, ta phải đi trước." Hắn thu hồi Thiên Ti Tử Sắc Tốn, thuấn chuyển qua bên người Xích Minh ma tôn, hai người song song phi hành. Tốc độ của Xích Minh ma tôn rất nhanh, Lý Cường vì muốn đuổi kịp hắn đã phải tăng cao tốc độ đến mức tận cùng, trong phút chốc tiếng xé gió vang lên thật lớn, dĩ nhiên lại phát ra tiếng huýt gió chói tai.

 

Rất nhanh hai người bọn họ nhìn thấy dưới ngọn núi diệu khởi lên loang loáng, Xích Minh ma tôn kêu lên: " Oa...đang so đấu a, ha ha, lão huynh, chúng ta cũng gia nhập..."

 

Lý Cường đối với người này thật sự cảm thấy đau đầu, nghe khẩu khí của hắn cũng không có hảo ý, nếu hắn động thủ, những người đó không khỏi gặp tai ương.

 

Sau khi tới gần, Lý Cường phát hiện đó là một đôi đang đấu nhau, bên ngoài còn phiêu phù bảy, tám người đang đứng, làm cho hắn giật mình là những người đó cũng không phải là người tu chân, cũng không phải Tán tiên, mà là một loại hình thái tu luyện hắn chưa từng nhìn thấy qua. Đám người kia nhìn thấy hai người Lý Cường bay tới, lập tức dừng lại tranh đấu, rất tự nhiên vây quanh lại gần.

 

Xích Minh ma tôn đắc ý liên thanh kêu lên dát dát, hắn lấy ra Huyết Ma Kích, bộ dáng như muốn xông lên: " Lão huynh, bọn họ hình như không có hảo ý nga, chúng ta có cần động thủ hay không?"

 

Những người đó không có mặc chiến giáp hay tiên giáp, cũng không có phi kiếm, trong đó có một nửa người mặc bộ bào phục màu xanh rộng thùng thình, một nửa mặc bào phục màu tím, trên đầu đều đeo một vật rất rộng, nhìn không ra là hình dáng gì, trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy thô cao chừng nửa người, nhìn không ra là do tài liệu gì chế tác, đen đen phát ra tử mang nhàn nhạt.

 

Lý Cường cảm thấy những người này rất cổ quái, lúc trước hắn từng đoán nơi này có không ít người tu chân, nhưng xem những người này, hoàn toàn không có cảm giác là người tu chân, mà như là một loại người khác thường, từ trên người bọn họ tán vọng lại năng lượng ba động làm hắn hoàn toàn không quen. Phải biết rằng bây giờ kiến thức của Lý Cường không còn tầm thường, từ Linh Quỷ giới đến Hắc ma giới, từ tu chân giới đến tiên giới, cơ hồ đại bộ phận hình thức tu luyện hắn cũng đều kiến thức qua, hắn còn chưa có gặp qua người tu luyện như thế này.

 

Xích Minh ma tôn cũng rất nghi hoặc, hắn nhỏ giọng nói: " Lão huynh, lực lượng của bọn họ hình như là mượn, không phải lực lượng chân thật của chính mình."

 

Lý Cường nghe vậy cũng rất giật mình, hắn đột nhiên chợt hiểu, trách không được lực lượng của những người này rất cổ quái, nguyên lai là mượn. Nhưng hắn lại nảy sinh ra một nghi vấn: " Bọn họ mượn lực lượng của ai?"

 

Những người đó ánh mắt cũng kinh nghi không chừng nhìn Lý Cường và Xích Minh ma tôn, bộ dáng hai người này bọn họ cho tới bây giờ không gặp qua, nhất là Diệt Thiên Thần Giáp trên thân Lý Cường, còn có vài điểm tinh mang bao bọc quanh thân, càng là chưa từng thấy, uy thế của hai người toát ra khiến cho bọn họ lưu lại ấn tượng thật sâu.

 

Song phương không ai nói lời nào, chỉ lẳng lặng đánh giá lẫn nhau, một hồi lâu vẫn là Xích Minh ma tôn không nhẫn nhịn được, hắn vung Huyết Ma Kích lên quát: " Đây là địa phương nào? Các ngươi là ai?" Hắn dùng ngữ ngôn thông dụng của tu chân giới. Một người mặc bào phục màu tím giật đi bao che trên đầu, lộ ra một gương mặt không buồn không vui, dĩ nhiên lại là một vị cô nương xinh đẹp.

 

Xích Minh ma tôn nhất thời nhịn không được, ở trước mặt Lý Cường hắn vẫn rất thu liễm, nhưng lúc này hắn cho rằng vị cô nương trước mặt không có quan hệ gì với Lý Cường, Lý Cường hẳn là sẽ không vì nàng mà chỉnh mình, hắn bắt đầu mở miệng nói lung tung: " Oa nha, là một tiểu muội muội xinh đẹp, ngươi có thể nghe hiểu được lời ca ca nói?" Bộ dáng tuấn mỹ hiện giờ là do hắn biến ảo, khi cười rộ lên thì mi phi sắc vũ, làm cho người ta nhìn thấy tâm sinh hảo cảm.

 

Vị cô nương xinh đẹp kia sắc mặt ửng đỏ, nói: " Chúng ta là thị vệ của thần điện, nơi này là cấm khu của thần điện, các ngươi vào bằng cách nào? Các ngươi là ai?" Thanh âm thanh thúy động lòng người.

 

Xích Minh ma tôn giở khuôn mặt tươi cười nói: " Chúng ta là...., này, chúng ta là người bên ngoài tới, ân, thần điện? Đây là thần điện gì?"

 

Lý Cường ôm lấy tiểu Bạch, hỏi: " Đây là tinh cầu gì? Có người tu chân hay không?"

 

Những người đó đều mở bao che đầu ra, đến lúc này Lý Cường mới phát hiện, những người mặc bào phục màu tím đều là nữ tử, còn mặc bào phục màu xanh đều là thanh niên phiêu hãn. Xích Minh ma tôn chép miệng đến nước miếng cũng muốn chảy ra, hồng mang trong ánh mắt loạn sáng.

 

Nữ tử kia nói: " Cái gì tinh cầu? Cái gì người tu chân? Các ngươi..." Nàng quay đầu thương lượng vài câu với người mặc bào phục màu xanh, còn nói: " Mời các ngươi đến thần điện xem đi."

 

Lý Cường đối với thần điện rất tò mò, cho nên nghe nói muốn đi thần điện, hắn không chút phản đối, lập tức đáp: " Không thành vấn đề, thần điện ở nơi nào? Chúng ta đi xem."

 

Yển Thiên Hồi mang theo Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân xa xa bay tới, Xích Minh ma tôn cười nói: " Lão Yển tính tình thật là chậm chạp, ngươi mang theo bọn họ thuấn di qua là được rồi, hắn còn thật là siêng năng, mang theo hai người chậm rãi mà bay, ta xem không cũng mệt."

 

Trong lòng Lý Cường biết Yển Thiên Hồi là vì muốn đảm bảo an toàn, hắn cười nói: " Lão Xích, được rồi, đừng lao thao không yên nữa."

 

Xích Minh ma tôn cười hì hì bay đến bên người cô gái áo tím, nói: " Nàng tên là gì? Ta họ Xích, hắc hắc, gọi ta là Xích ca ca là được." Người này da mặt thật là dày, trực tiếp liền tiến lên làm quen với người khác ngay lập tức. Vị cô nương nọ hình như là đầu lĩnh của thị vệ thần điện, sắc mặt nàng có chút trầm xuống, trách mắng: " Xin ngươi đừng nói hưu nói vượn! Chúng ta là người phục vụ cho thần điện, vốn không có tên, mời đi theo chúng ta!"

 

Lý Cường a a cười nói: " Lão Xích a, nếm mùi thất bại rồi sao, ngươi có thể an ổn cho ta một chút có được không? Hết thảy đợi tới được thần điện rồi hãy nói, ta không muốn lại lại tinh cầu này vĩnh viễn đâu."

 

Xích Minh ma tôn đương nhiên hiểu được ý tứ của Lý Cường, hắn thật ra cũng rất thông minh, chỉ là sau khi bị Ma Cấm, thực lực bị giảm xuống, không có cách nào tùy tâm sở dục làm việc, hắn biết bây giờ nặng yếu nhất chính là tìm được phương pháp rời đi nơi này, còn ngoài ra đều không quan hệ khẩn yếu. Hắn nói: " Được rồi, nghe ngươi, chúng ta đi."

 

Xích Minh ma tôn ở trên không trung bay đi, hắn vừa bay vừa nói: " Ta nói, muội muội áo tím a, nhanh lên một chút có được hay không, có muốn ta ôm ngươi bay không a, ai! Chậm chạp như vậy đó, các ngươi phải bay nhanh lên chứ!"

 

Những người đó vốn lơ lửng ở cách mặt đất không tới mười thước, cô nương áo tím đưa bọn họ tụ tập cùng một chỗ, đồng thời niệm một đoạn văn gì đó giống như là chú ngữ, Lý Cường nghe không hiểu một câu nào, xem bộ dáng bọn họ như rất sùng tín, hoặc như đang cầu khẩn cái gì. Chỉ thấy bào phục trên người những thị vệ thần điện này phát ra quang mang nhàn nhạt, cô nương áo tím cầm đầu đột nhiên kêu lên một tiếng bén nhọn, trong phút chốc, bào phục trên người họ hình thái đại biến, phảng phất như một đoàn màu tím và màu xanh vụ khí, bao phủ toàn thân bọn họ ở bên trong, vụ khí tụ mà không tiêu tan, từ một đoàn màu tím vụ khí truyền ra một thanh âm: " Mời đi theo chúng ta!"

 

Lý Cường đột nhiên hiểu được, vừa rồi bọn họ niệm chú ngữ là vì mượn lực, bào phục bọn họ mặc trên người là một loại môi giới, loại hình thức tu luyện này cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Lý Cường đối với thần điện càng thêm tò mò, hắn cơ hồ có thể kết luận, thần điện và cung điện bên vệ tinh kia có liên lạc trực tiếp.

 

Hình thái phi hành của những người đó cũng phi thường cổ quái, tốc độ mặc dù rất nhanh, nhưng không thể so sánh với mấy người Lý Cường, họ di động giống như là một đám mây đang bay, nhìn qua quái dị tuyệt luân. Xích Minh ma tôn không ngừng tới gần bọn họ, tựa hồ muốn nghiên cứu một chút nguyên lý trong đó.

 

Lướt qua một ngọn núi cao lớn, Lý Cường liếc mắt nhìn lại, không khỏi kinh ngạc không nói gì. Chỉ nghe Xích Minh ma tôn hét lớn: " Trời ạ, thật là quá tráng quan, không tưởng tượng nổi a!"

 

Trước mắt là một quần cung điện nhìn không thấy biên giới, cung điện vây vòng quanh một tòa cự hình tháp nhọn cao ngất trong mây kiến tạo mà thành. Tổng cộng có bảy tòa tiêm tháp, hình dáng phi thường giống như Kim Tự Tháp, chỉ là càng thêm cao lớn, tòa tiêm tháp trung gian cao nhập trong mây, tỏa ra quang hoa màu tím chói mắt, phía dưới chân tiêm tháp vươn ra sáu con đường rộng lớn, mỗi đường đều thông tới một tòa tiểu tiêm tháp, sáu tòa tiểu tiêm tháp và một tòa trung ương, hình thành nên một ngôi sao hình sáu cánh, cung điện kiến trúc hằng hà vờn quanh tiêm tháp, từ không trung nhìn lại thật làm cho người khác khó có thể tin được. Công trình như vậy thật sự là quá lớn, phải tốn hao bao nhiêu nhân lực và vật lực? Bởi vì cả kiến trúc không phải dùng pháp thuật tạo thành, mà hoàn toàn lấy thủ công chế tạo.

 

Tốc độ của Xích Minh ma tôn cực nhanh, một khi hắn đã sinh ra lòng hiếu kỳ, đã lập tức hiểu được ngay, hắn không đi theo thị vệ thần điện, mà gia tốc bay tới hướng tiêm tháp của cung điện. Lý Cường mỉm cười, hắn rất rõ ràng, một địa phương như vậy nhất định sẽ có phòng hộ cường đại. Cũng quả nhiên, thân ảnh Xích Minh ma tôn đột nhiên phát ra hồng quang chói mắt, phảng phất như một hỏa tinh tiến vào không khí du động, chỉ nghe ầm ầm một tiếng nổ, một màn hào quang màu xanh tím cấp tốc thoáng hiện ra. Xích Minh ma tôn bị đánh bay đến lửa bốc cao ba trượng, Huyết Ma Kích trong tay hắn thúc giục bay ra, trong phút chốc trong thiên địa một mảnh gió tanh mưa máu, ma sát màu đỏ tương cả bầu trời cung điện ánh sấn một mảnh thảm đạm âm trầm. Chợt nghe Xích Minh ma tôn quát to: " Ma Thiên Trầm Luân!"

 

Huyết Ma Kích ở tại không trung càng ngày càng lượng, vô số ma sát theo phương hướng Huyết Ma Kích hướng tới vòng bảo hộ cấp tốc đánh sâu vào, đại địa run rẩy lên, vòng bảo hộ màu tím xanh phát ra quang hoa như tia chớp.

 

Lý Cường không nói một lời, xuất ra Thiên Ti Tử Sắc Tốn bao bọc ba người Yển Thiên Hồi. Yển Thiên Hồi hỏi: " Mộc tử huynh vì sao không ngăn cản hắn?"

 

Lý Cường nói: " Không vội, ta muốn nhìn thần điện này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, để cho hắn phát tiết một chút cũng tốt, người này đã buồn chán đến phá hủy, ta có thể khống chế được hắn, ngươi yên tâm đi."

 

Đám thị vệ thần điện bị Xích Minh ma tôn làm cho sợ hãi, cho tới bây giờ không ai cố gắng công kích phòng hộ của thần điện, đó là bổn nguyên lực lượng của thần điện, chỉ bằng sức một người căn bản không cách nào khiêu chiến được lực lượng như vậy. Bọn họ ngừng lại theo tiếng quát của cô nương áo tím, trợn mắt há hốc mồm nhìn ma sát bay múa đầy trời, bọn họ cũng nhận không ra lực lượng của Xích Minh ma tôn là gì, chỉ ngơ ngác nhìn hắn công kích.

 

Xích Minh ma tôn càng đánh càng không đúng, hắn tựa hồ như bị vật gì đang chọc giận. Lý Cường cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hắn ngạc nhiên nói: " Mụ nội nó, sao ta cũng nhịn không được nữa? Yển huynh, ngươi xem chừng bọn họ, ta đi hỗ trợ!"

 

Yển Thiên Hồi lại không có cảm giác gì, hắn nghe được Lý Cường nói vậy cảm thấy hoảng sợ, hai vị này đang xảy ra chuyện gì, lại đại động can qua một cách kỳ lạ như vậy. Trong lòng Lý Cường tựa hồ dấy lên một cỗ chiến ý vô danh, hắn thầm nghĩ cần phải phóng thích ra ngoài. Rồi đột nhiên, hắn thuấn chuyển qua bên người Xích Minh ma tôn, cười nói: " Muốn ta hỗ trợ hay không."

 

Xích Minh ma tôn khó tin liếc mắt nhìn Lý Cường một cái, nhịn không được cười vang nói: " Nguyên lai ngươi cũng nhịn không được rồi, hay a, cùng nhau chơi thôi!"

 

Chiến ý của Lý Cường càng ngày càng mãnh liệt, cháy bừng lên làm cả người hắn cũng không được tự nhiên, thầm nghĩ phải phát tiết một phen, Kim Tôn Thần Tâm giống như trống trận điên cuồng lôi động, đại lượng thần dịch lực tinh thuần trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, hắn cố nén hướng tới bầu trời trên cung điện bay đi. Từ trong khu cung điện bay ra vô số người, giống như những con kiến đang di động, hướng tới cự hình tiêm tháp bay qua.

 

Xích Minh ma tôn cũng sắp điên cuồng lên, hắn và Lý Cường cũng giống nhau, tựa hồ bị một loại lực lượng kỳ lạ gọi về, nhưng tầng phòng ngự cổ quái này đang ngăn trở đường đi của hắn. Bảy tòa tiêm tháp phát ra quang hoa chói mắt, đem cả đại địa chiếu sáng rực rỡ, mây mù màu tím xanh trên bầu trời cổn động cũng gấp gáp nổi lên sóng gió.

 

Cho tới bây giờ Lý Cường cũng chưa từng có chiến ý mãnh liệt như thế, hắn không suy tư kháp động Ngũ Tiên Lôi, kháp xong tiên huyền hắn mới phát hiện Ngũ Tiên Lôi của mình đã không còn là Ngũ Tiên Lôi khi xưa nữa, mà biến thành một dạng hắn không cách nào giải thích, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không rõ nguyên nhân, thì tiên huyền đã được thả đi ra.

 

Yển Thiên Hồi đột nhiên cảm thấy một trận sợ hãi, đó là một loại cảm giác đại họa đang đến trước mắt, hắn ở trong Thiên Ti Tử Sắc Tốn thả ra Biến Ảo Lân Ban Tiến, vô số màu trắng bạc loang loáng bao quanh bản thân hắn và Hiên Viên Dịch Thanh, Bách Thịnh Chân, hắn quát to: " Mau vận công."

 

Trong phút chốc, Lý Cường ở xa xa toàn thân thả ra quang mang màu vàng kim sáng chói, mây mù màu tím xanh trên bầu trời giống như bị một cây thiên bổng khuấy động, chuyển thành một dòng suối chảy thật lớn.

 

Tia chớp chói mắt chớp động giữa tầng mây, đáng sợ nhất chính là tia chớp dĩ nhiên cũng là màu vàng. Xích Minh ma tôn cũng bị hoảng sợ, không đợi hắn triệu hồi ma sát đầy trời, cả bầu trời phảng phất như muốn sụp xuống tới, ngàn vạn lần màu vàng sét đánh vặn vẹo từ trên trời giáng xuống.

 

Lý Cường đột nhiên hiểu được, mình đã bị cỗ chiến ý vô danh này thiêu đốt, rốt cuộc đã học xong một tầng Ngũ Tiên Lôi càng cao hơn, có lẽ đó là bí mật bất truyền của tiên nhân, hắn cũng chỉ biết tên, mà không rõ ràng phương pháp tu luyện, đây là một loại tiên huyền cao cấp của tiên giới, được gọi là Tê Thiên Lôi.

 

Xích Minh ma tôn luống cuống tay chân triệu hồi ma sát, Tê Thiên Lôi đã bộc phát.

 

Lý Cường quay về phía tiêm tháp lớn nhất màu tím phát ra Tê Thiên Lôi, tất cả sét đánh màu vàng cũng đều chớp tới tiêm tháp, những chỗ bị dư chấn cũng không được nhiều lắm. Đạo sét đánh màu vàng thứ nhất hạ xuống thì bảy tòa tiêm tháp đồng thời phát ra quang mang bảy màu, ầm ầm một tiếng nổ, sét đánh màu vàng liên tục rơi xuống.

 

Bộ dáng của Lý Cường rất điên cuồng, mái tóc đen dài của hắn hoàn toàn phi tán ra, trong mái tóc đen phiêu vũ phần phật tựa hồ cũng có lôi hỏa điện hoa lóe ra, trong đôi mắt lóe lên quang mang màu vàng kim, ánh mắt bắn ra chừng vài thước, hắn hoàn toàn chìm vào trong chiến ý, mục tiêu chỉ có một, chính là tiêm tháp trước mắt. Nguồn tại http://Truyện FULL

 

Không ai có thể tưởng tượng Lý Cường phát ra Tê Thiên Lôi kinh khủng đến cỡ nào, cả bầu trời của cung điện giống như núi lửa bộc phát, lôi điện hỏa hoa chung quanh vẩy ra, bầu trời tựa hồ như bị vặn vẹo xé rách, đại địa giống như cổ diện bị xao đánh trúng kịch liệt chấn động, màn hào quang phòng ngự của cung điện hạ xuống là các kiến trúc bắt đầu sụp đổ từng tảng lớn, sương khói nồng đậm bay lên trời.

 

Sự công kích cuồng bạo đánh sâu vào theo màn hào quang phòng ngự khuếch tán ra, đầu tiên bị ảnh hưởng chính là Xích Minh ma tôn, ma sát bị hắn thả ra bị Tê Thiên Lôi đảo qua biến mất sạch sẽ, hắn đau xót rú lên điên cuồng, Huyết Ma Kích vung lên, một đạo màu đỏ sậm loang loáng mang theo tiếng vang long long bay ra ngoài, lao thẳng tới Lý Cường.

 

Những thị vệ thần điện đã dẫn bọn họ tới đều bị hoảng sợ đến choáng váng, bởi vì tốc độ bọn họ phi hành rất chậm, cho nên còn đang ở dưới chân ngọn núi, cho dù như vậy bọn họ cũng không may mắn thoát khỏi sự dư chấn của Tê Thiên Lôi, tất cả đều rớt xuống, lăn lóc khắp nơi chật vật không chịu nổi.

 

Thiên Ti Tử Sắc Tốn cũng không ngoại lệ bị ảnh hưởng, lực lượng đánh sâu vào thật lớn làm Thiên Ti Tử Sắc Tốn bị đánh dạt ra phía xa đổ xuống chân núi. Yển Thiên Hồi không khỏi nhịn được thở dài một hơi, trong lòng không ngừng xưng tán, Thiên Ti Tử Sắc Tốn quả thật là một kiện pháp bảo thật kỳ lạ. Hắn thu hồi Biến Ảo Lân Ban Tiến, nói: " Ở chỗ này xem đi, hẳn là không có gì nguy hiểm."

 

Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân hai người đều sắc mặt tái nhợt, Lý Cường ra tay làm cho hai người bọn họ cảm thấy thật sự kinh khủng, bọn họ phát hiện sư tôn càng lợi hại hơn rất nhiều khi ở Bảo Linh Sơn.

 

Uy lực của Tê Thiên Lôi bị Lý Cường thôi động đến mức tận cùng, thì đúng lúc sự đánh lén của Xích Minh ma tôn cũng đã tới rồi.

 

Đây là một chiêu Ma Kích Đoạt Hồn của Xích Minh ma tôn, còn chưa tính là tuyệt học lợi hại của hắn. Lý Cường vừa mới thu nhiếp tiên huyền, đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn ngay cả thuấn di đều không còn kịp rồi, bèn mạnh mẽ thúc giục Diệt Thiên Thần Giáp, ngạnh đón tiếp Ma Kích Đoạt Hồn.

 

Lý Cường chỉ cảm thấy một cỗ kình lực kỳ lạ đánh lại, chợt nghe " ca bá" một tiếng nổ, hắn bị tạc bay về phía trước, mà vào lúc này cũng là lúc Tê Thiên Lôi đại bộc phát, hai cỗ kình lực đồng thời đè ép lại, ngay cả Lý Cường đã tu luyện đến đến cảnh giới của Tam Diệt Thiên cũng cảm thấy chịu không được, Thái Hạo Toa nhất thời thả ra quang hoàn thật lớn. Lý Cường hết lớn: " Tiểu Minh..."

 

Xích Minh ma tôn sợ đến co rụt tay lại, hắn đột nhiên tỉnh táo, quay đầu chạy đến bên cạnh Yển Thiên Hồi, luôn miệng nói: " Lão Yển, mau hỗ trợ, mau hỗ trợ, ta là không cẩn thận lỡ tay đánh hắn a." Hắn thật sự sợ Lý Cường hung hăng sửa trị hắn.

 

Do khu tiêm tháp cung điện bố trí phòng ngự cường đại vô cùng, do Lý Cường và Xích Minh ma tôn điên cuồng công kích mà cũng vẫn kiên cố như trước, không chút nào tổn hao gì. Lý Cường đưa tay bỏ vào miệng một viên Thánh Thật Lãm, hắn bị một cỗ chiến ý khó hiểu thúc giục đến không thể tự chủ, hắn cho tới bây giờ không từng xúc động qua như vậy, bao tay bảo vệ bắt đầu chớp động quang mang màu tử sắc, hắn chuẩn bị dùng lực lượng của bao tay công kích vòng bảo hộ.

 

Không đợi Lý Cường cắn nát Thánh Thật Lãm, từ bảy tòa tiêm tháp bắn ra bảy đạo thải quang, vừa ra liền hóa thành bảy vòng thải quyển, trong chớp mắt đã đem Lý Cường bọc lại, ngay sau đó lại thêm bảy đạo thải quang hóa thành thải quyển, bao bọc cả Xích Minh ma tôn đang trốn dưới chân núi, hai người nhất thời không thể động đậy.

 

Lý Cường cảm thấy mình giống như bị đóng băng, chẳng những không cách nào nhúc nhích, thậm chí ngay cả việc cắn nát Thánh Thật Lãm cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số người bay từ trong tiêm tháp ra.

 

Trong lòng Lý Cường kinh hãi không hiểu, hắn cảm nhận được bảy đạo thải quyển này uẩn hàm chứa năng lượng ba động cùng loại với thần dịch lực, nói cách khác đây là thủ đoạn của thần nhân. Hắn rất có thể rõ ràng nhìn thấy và cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, trong lòng cái gì đều cũng hiểu được, nhưng chỉ là không thể nhúc nhích.

 

Người bên ngoài có thể rõ ràng nhìn thấy Lý Cường bị phong bế, chỉ thấy tay hắn đang giơ lên, tóc đen phảng phất giống như bị gió thổi bay, trong lúc bay múa bị đọng lại, trên trán còn phủ một phần tóc che một bên mặt, lộ ra một con mắt lóe kim mang, Diệt Thiên Thần Giáp ba động lam quang, thỉnh thoảng có ánh sáng mờ màu vàng thoáng hiện, một tiên khí kỳ dị đang dừng lại trên đầu hắn, đó là hai mảnh hình bán nguyệt tổ hợp lại, Thái Hạo Toa. Cho dù là bị phong bế, Lý Cường cũng toát ra một cỗ uy thế cường đại vô cùng.

 

Rất nhanh, phòng ngự tráo của tiêm tháp biến mất không còn, Yển Thiên Hồi biết không hay, hắn dặn dò: " Dịch Thanh, Thịnh Chân, ở yên bên trong vòng bảo hộ không nên đi ra, ta đi qua đó." Hắn đột nhiên thuấn chuyển qua bên người Lý Cường và Xích Minh ma tôn, xuất phi kiếm bao vòng bảo hộ cho hai người, bất quá trong lòng hắn khiếp sợ tới cực điểm, hắn cảm giác được chân nguyên lực của mình đang tiêu tán rất nhanh, phảng phất như bị vật gì cường lực hấp thu. Hắn lập tức phao xuất Biến Ảo Lân Ban Tiến ra phòng hộ, cây gai nhọn trên lưng cũng đã dựng đứng lên, trong lòng hắn hiểu được, mình tuyệt đối không chịu được bao lâu nữa.

 

Người từ trong tiêm tháp bay ra đã đoàn đoàn tương ba người vây quanh, cầm đầu chính là một lão nhân mặc bào phục màu vàng, hắn nhìn Yển Thiên Hồi một chút, khẽ thở dài một tiếng. Trong lòng Yển Thiên Hồi càng thêm kinh nghi không chừng, hắn hỏi: " Ngươi là..?"

 

Lão nhân mặc bào phục màu vàng mở khăn che trên đầu, nói: " Ngươi thu hồi pháp bảo đi, nơi này đã rất nhiều năm không có người tu chân tới, không nên tiếp tục vận công nữa, nếu không sẽ giống như ta, mất đi lực lượng tu chân, bởi vì trước kia ta cũng là người tu chân, tu vi so với ngươi còn cao hơn rất nhiều, ta từng đạt tới Đại Thừa kỳ."

 

Yển Thiên Hồi nghe vậy không khỏi đạo tâm đại loạn, nói giỡn sao, Đại Thừa kỳ là một giấc mộng của người tu chân, lão nhân trước mắt nào có phong phạm của một cao thủ Đại Thừa kỳ, rõ ràng chỉ là một lão giả gầy yếu. Hắn ấp a ấp úng hỏi: " Điều này...này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nơi này là địa phương nào?"

 

Lão nhân kia nói: " Địa phương này bị thần cấm chế, nơi này được cung phụng cho Thần Chi Chiến Hồn, người tu chân nào sau khi tiến vào đây, đều cũng sẽ luân lạc trở thành tế phẩm của chiến hồn, a a, ta chính là người xuất ngôn của Thần Chi Chiến Hồn, mời đến Thần Chi Tháp nói chuyện một chút, ngươi yên tâm đi, ta không có ác ý. Úc, hai người bọn họ là ai? Không giống như người tu chân, tựa hồ không bị Thần Chi Chiến Hồn ảnh hưởng."

 

Yển Thiên Hồi chỉ cảm thấy chân nguyên lực của mình như nước hướng ra ngoài chảy xuôi, mình căn bản là không thể tự khống chế, hắn quyết định thật nhanh thu hồi Biến Ảo Lân Ban Tiến và phi kiếm, nhất thời cảm nhận được tốc độ tán đi chân nguyên lực thong thả trở lại, mặc dù còn đang không ngừng bị tán đi, nhưng tốc độ nguyên anh vận chuyển đã đuổi kịp tốc độ tiêu hao. Hắn cười khổ nói: " Đây là hai đồng bạn của ta, có thể phóng bọn họ ra không?"

 

Lão nhân lắc đầu nói: " Đây không phải do lực lượng chúng ta có thể giải khai được, hai người bọn họ đã kích thích Chiến Hồn nổi giận, là bị Chiến Hồn giam cầm rồi. Chỉ là rất kỳ quái, phàm những tính mạng hình thức đi tới nơi này, đến trước mắt mà nói, còn không có một ai có thể mạnh mẽ kháng ngự Chiến Hồn, hai người bọn họ sao lại có lực lượng cường đại như vậy, thật sự làm cho người ta không thể giải thích được."

 

Yển Thiên Hồi chỉ cảm thấy mình không nhịn được mà muốn ra tay, lão nhân mỉm cười nói: " Phải khắc chế ý niệm muốn chiến đấu của mình, ở chỗ này một khi phát sinh tranh đấu, ngươi sẽ như bị ngọn lửa thiêu đốt, đợi đến khi tro tàn thì đã hối hận không còn kịp nữa." Hắn nói giống như một gáo nước lạnh đổ vào đầu, Yển Thiên Hồi lập tức tỉnh táo lại, hắn ngạc nhiên nói: " Kỳ quái, sao ta lại nhịn không được mà muốn động thủ?"

 

Lão nhân mỉm cười đáp: " Nơi này cung phụng chính là Thần Chi Chiến Hồn, những ai có năng lực cũng phát hiện mình điên cuồng muốn chiến đấu, chiến ý mạnh mẽ, chính là tinh túy của Chiến Hồn, cho nên ở chỗ này phải luôn nhắc nhở bản thân mình không nên rối loạn ra tay, có hiểu hay không?"

 

Lý Cường có thể rõ ràng nghe thấy họ nói chuyện, cũng phi thường rõ ràng tình cảnh của mình, hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận, chính mình và Xích Minh ma tôn có bản chất tu vi khác hẳn với người tu chân, Thần Chi Chiến Hồn thúc giục chiến ý của bọn họ, nhưng không cách nào tiêu tán được lực lượng của bọn họ, bởi vì mình đang tu thần, mà Xích Minh ma tôn đang tu đại thần ma, có lẽ có nhân tố nào đó tương tự như Thần Chi Chiến Hồn, cho nên Thần Chi Chiến Hồn chỉ có thể dựa vào lực lượng của tiêm tháp giam cầm hai người bọn họ.

 

Trên không trung tề chỉnh sắp xếp hơn một ngàn thị vệ thần điện, đều mặc bào phục rộng thùng thình, người mặc bào phục màu vàng chỉ có lão nhân trước mắt này, còn có mười mấy trung niên nhân mặc màu trắng, còn lại toàn là những người mặc đủ mọi bào phục đủ màu sắc, tựa hồ là trang phục do bọn họ thống nhất, trên tay mỗi người đều cầm một cây gậy, vũ khí cũng lại là thống nhất.

 

Lý Cường đem tâm thần chìm vào cảnh giới Bất Tử Chi Tâm, cấp tốc thúc giục Kim Tôn Thần Tâm, thần dịch lực mạnh mẽ hướng ra ngoài khởi lên, nhưng lập tức đã bị thải quyển lực lượng vô cùng áp chế. Lý Cường tranh thủ một sát na tự do này, hắn cắn nát Thánh Thật Lãm trong miệng, năng lượng ẩn chứa trong Thánh Thật Lãm rất nhanh bắt đầu khởi động, Kim Tôn Thần Tâm lập tức điên cuồng nhảy lên.

 

Có người cả kinh kêu lên: " Mau nhìn Thần Cấm Quyển, đây là chuyện gì xảy ra?"

back top