Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 207

Người nằm trên mặt đất chính là Hoa Mị Nương.

 

Hai tay Lý Cường hai tay có chút chia ra, đám người đang tán loạn bị một cỗ kình lực thật lớn đẩy ra.

 

Miệng của Hoa Mị Nương bị tuôn máu, hơi thở yếu ớt, mỏng manh, nhìn bộ dáng đã bị đả kích trí mạng.

 

Lý Cường rất nhanh trấn định trở lại, hắn lấy ra một viên Ly Vẫn Đan, nói: " Triệu Trì, ngươi tới."

 

Triệu Trì lập tức tiếp nhận Ly Vẫn Đan, chia ra làm hai, dùng chân nguyên lực hòa tan nửa viên, một cỗ hương thơm nồng nặc nhất thời phiêu tán ra, dược vụ màu phấn sắc rất nhanh ẩn tiến vào trong cơ thể Hoa Mị Nương. Chỉ nghe Hoa Mị Nương quát to một tiếng: " Chết ta rồi..ách." Thừa dịp nàng há mồm ra, Triệu Trì bắn nửa viên Ly Vẫn Đan còn lại vào trong miệng nàng.

 

Tay Lý Cường xuất ra một vòng kim quang bao vây Hoa Mị Nương, quát: " Hoa đại tỷ, mau vận công!"

 

Thân thể Hoa Mị Nương chấn động, nàng nhắm hai mắt chậm rãi đứng lên, hai tay kháp một linh huyền cổ quái, phảng phất như là một đóa hoa đào đang nở rộ. Theo hai tay vũ động, thân nàng dâng lên một hương vụ màu phấn hồng, dần dần, hai tay hoa xuất ra vô số đóa hoa, vây vòng quanh người nàng bay múa.

 

Lý cường khen: " Hoa Vũ Huyền...đúng là công pháp không bình thường."

 

Đột nhiên vang lên tiếng xé gió bén nhọn, từ trên bầu trời hạ xuống ba người tu chân. Lý Cường nhận ra trong đó có siêu cấp cao thủ Hợp Thể kỳ, nhưng hắn đang trợ giúp Hoa Mị Nương vận công, không thèm để ý tới, tâm niệm khẽ động, một đạo kim quang vờn quanh đi ra, đem Nạp Thiện, Triệu Trì và Hoa Mị Nương đồng thời bao phủ.

 

Chỉ nghe có người quát: " Tiểu yêu nữ, ngươi chạy không thoát đâu! Uy, ngươi là ai? Dám quản chuyện của Tiềm Kiệt Tinh chúng ta...ân, là ngươi? Là ngươi!"

 

Nạp Thiện vừa nghe hốt nhiên giận dữ, hung hăng mắng: " Cẩu đồ vật! Dám đả thương Hoa tiền bối, ta bổ chết ngươi!" Hắn thoát ra khỏi vòng phòng hộ, ngân quang chợt lóe, Minh Lôi kiếm hóa thành một đạo sét đánh, hung hăng bổ tới.

 

Lý Cường quát: " Nạp Thiện trở lại, ngươi không phải đối thủ của hắn..." Truyện được copy tại Truyện FULL

 

Minh Lôi kiếm của Nạp Thiện là một thanh cổ kiếm rất nổi tiếng, uy lực không tầm thường, nhưng hắn gặp phải đối thủ quá lợi hại.

 

Người này, chính là lão đối đầu của Lý Cường, Tiềm Kiệt Tinh Đấu Chiến Vương Tư Đồ Ung, hắn cũng đã nhận ra Lý Cường.

 

Trong lòng Tư Đồ Ung kinh nghi không chừng, từ Tháp Lăng hoang sơn nhìn thấy sự lợi hại của Lý Cường, hắn vẫn sợ hãi bất an, đối với Lý Cường hắn thật sự không có nắm chắc đối phó. Trong hoảng hốt, hắn bức hồi phi kiếm của Nạp Thiện.

 

Nghe được tiếng quát của Lý Cường, Nạp Thiện lại không kịp thu kiếm, hắn ngạnh cứng liều mạng bổ tới Tư Đồ Ung, chỉ cảm thấy cả người tê dại, kính lưu cuồng bạo đem những phòng ốc bên cạnh đều cũng chấn đổ xuống tới. Nạp Thiện bị chấn lui về phía sau, Minh Lôi kiếm cũng ảm đạm xuống, may mắn lực chú ý của Tư Đồ Ung đều tập trung trên người Lý Cường, nếu không hắn sẽ nếm khổ nhiều.

 

Lý Cường nói: " Nạp Thiện, Triệu Trì, canh giữ cho Hoa đại tỷ, để ta đến xem thử mấy năm nay Tư Đồ Ung có tiến bộ gì hay không."

 

Ánh mắt của Tư Đồ Ung cũng không tầm thường, hắn nhận thấy được Lý Cường đã khác hẳn khi xưa, hắn bình sinh mới có cảm giác nguy cơ lần đầu tiên.

 

Sát Lục Chi Tâm của Lý Cường lại bắt đầu xuẩn xuẩn dục động, một cỗ chiến ý vô cùng tràn ngập trái tim. Tư Đồ Ung cũng dám đánh Hoa Mị Nương bị thương, Lý Cường vô luận thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn chậm rãi tiến tới từng bước, sát ý điên cuồng như cơn sóng gió động trời ồ ạt tiến tới Tư Đồ Ung.

 

Lý Cường lạnh băng nói: " Là ngươi làm bị thương đại tỷ của ta?"

 

Tư Đồ Ung không khỏi nhịn được rùng mình một cái, hai người tu chân bên người hắn càng cuống quýt lui về phía sau. Xa xa có người phàm đang quan sát cũng kêu lên tứ tán bỏ chạy, những người có thể chất yếu ớt cũng đã bị cỗ sát ý này làm hoảng sợ ngất đi.

 

Tư Đồ Ung cắn răng thả ra phi kiếm, tu vi hắn rất cao, miễn cưỡng có thể ngăn cản sát ý của Lý Cường, nhưng trên trán đã toát ra mồ hôi hột ướt đẫm, hắn kỳ thật cũng đang rất khiếp đảm.

 

Chiến Hồn Đao của Lý Cường súc trong lòng bàn tay, hắn chậm rãi giơ tay lên, quang hoa chói mắt ở trong bàn tay hắn phun ra nuốt vào không ngừng. Hắn quát to: " Tư Đồ Ung, tiếp ta một đao!"

 

Lý Cường định dùng Chiến Hồn Đao bổn nguyên lực lượng thử ra một lần, lần trước hắn dùng chính là lực lượng biến ảo, uy lực quá kinh người, nên hắn không dám tùy tiện loạn dùng nữa, dùng bổn nguyên của Chiến Hồn Đao ra nếm thử, hắn nghĩ mình nắm chắc có thể khống chế.

 

Chỉ thấy lưu quang lóe ra, tay của Lý Cường đã giơ lên, Chiến Hồn Đao phát ra tiếng ông ông rất nhỏ, tựa như một cây đàn đang rung động.

 

Tư Đồ Ung phát giác mình không có cách nào phát ra phi kiếm, toàn thân phảng phất như bị thanh âm chấn chiến nọ giữ chặt, hắn kinh khủng tuyệt vọng thầm nghĩ kêu hống, nhưng chỉ có thể phát ra thanh âm chi chi, tựa như đang ở trong ác mộng đáng sợ.

 

Đột nhiên, Nạp Thiện hét lớn: " Hoa tiền bối tỉnh rồi..."

 

Tâm thần của Lý Cường chợt nhẹ đi, Tư Đồ Ung rốt cuộc giải cởi, hắn không hề suy nghĩ liền quát: " Đi!" Một đạo bạch quang hiện lên, hắn mang theo hai thuộc hạ na di đi. Bây giờ cuối cùng hắn hoàn toàn hiểu được, thực lực của Lý Cường đã không thể đối phó được nữa, lúc này không nhân cơ hội bỏ chạy thì sẽ trốn không thoát.

 

Hoa Mị Nương mặc dù có Ly Vẫn Đan chữa thương, lại có Lý Cường trợ giúp nàng vận công, nhưng bởi vì bị thương quá nặng, trong lúc nhất thời còn chưa thể hoàn toàn khôi phục. Nàng vừa mở mắt nhìn thấy Lý Cường, kinh ngạc nói: " Ngũ đệ là ngươi sao?" Nàng còn nhớ lời nói đùa khi xưa của Lý Cường, nên vẫn giữ cách gọi như vậy.

 

Thân hình Lý Cường chợt lui lại, hắn dìu Hoa Mị Nương nói: " Hoa đại tỷ, là đệ." Một tiếng ngũ đệ này làm trong lòng hắn thật nhiều cảm xúc giao nhau. Đại ca Mạc Hoài Viễn và sư tôn đi theo Cô Tinh đến Hâm Ba Giác, nhị ca Phó Sơn, tam ca Hầu Phích Tịnh cũng đã tu nhập Đại Thừa, chuyện phi thăng chỉ là sớm muộn, chỉ có tứ tỷ Hoa Mị Nương còn ở lại giới này khổ tu.

 

Lý Cường hỏi: " Hoa đại tỷ, là Tư Đồ Ung ra tay sao?"

 

Cho dù bị thương, Hoa Mị Nương cũng không thay đổi bổn sắc của tiểu yêu nữ, nàng khinh thường nói: " Bằng vào hắn? Hừ, nếu không bị vây trong trận pháp của hắn, ta không sợ hắn..."

 

Một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đội cấm quân của đại đô từ bốn phương tám hướng vây lại, còn có bảy, tám người tu chân bình thường hỗn hợp trong đội ngũ, ước chừng là cung phụng của Cung Phụng đường của Cố Tống quốc. Lý Cường nhẹ giọng phân phó: " Nạp Thiện, để cho họ lui về..."

 

Nạp Thiện hưng phấn xuất ra Minh Lôi kiếm của mình định tiến lên, Lý Cường quát: " Nạp Thiện, ai cho ngươi động thủ! Thu hồi phi kiếm đi, đứng sang một bên." Nạp Thiện vuốt cái đầu trọc xấu hổ cười, thành thật đứng qua một bên.

 

Triệu Trì nói: " Ta tới."

 

Cấm quân có chừng năm, sáu trăm người, một quan quân mặc khôi giáp tay cầm đao, chỉ huy cấm quân vây quanh bốn người. Triệu Trì nói: " Ai là chủ quan? Qua đây nói chuyện."

 

Quan quân quát: " Các ngươi là ai? Dám ở đại đô gây nháo?"

 

Triệu Trì cũng không thèm nói nhảm với hắn, trực tiếp đem kim bài nhất đẳng thị vệ của mình đưa cho hắn, nói: " Nơi này không có đại sự gì, các ngươi triệt lui đi."

 

Quan quân kia nhận được kim bài liếc mắt một cái, cả người run run. Hắn là quan quân của cấm quân đại đô, đương nhiên nhận ra kim bài này, đây là hoàng cung chuyên cấp một loại tiêu chí thân phận cho người tu chân được mời tới, cùng hộ vệ chính thức khác hẳn nhau. Hắn nhanh chóng cung cẩn trả lại cho Triệu Trì, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức hạ lệnh thu binh.

 

Lý Cường nói: " Hoa đại tỷ, chúng ta đi ra ngoài thành nói chuyện." Một vòng kim mang hiện lên, hắn mang theo ba người na di ra ngoài thành.

 

Gió lạnh mùa đông thổi qua rừng hoang thưa thớt, cỏ dại khô vàng theo gió chập chờn, rét lạnh khởi lên, tiếng kêu to oa oa như quanh quẩn tại bầu trời trống trải hoang dã.

 

Một đạo kim quang hiện lên, Lý Cường mang theo ba người rơi vào một tảng đá lớn, hắn nói: " Hoa đại tỷ, trước tiên tỷ nên vận công chữa thương đi đã."

 

Hoa Mị Nương cười nói: " Ngũ đệ, ngươi đã lợi hại không tưởng nổi, tỷ tỷ cũng không dám tin tưởng ngươi lại được như vậy, được rồi, nghe ngươi thôi, ta chữa thương trước đã." Nàng rất yên tâm cho Lý Cường hộ pháp, khoanh chân ngồi xuống, lập tức bắt đầu vận công. Bởi vì có linh hiệu thần kỳ của Ly Vẫn Đan, nàng vận công chữa thương cũng dễ dàng hơn.

 

Trong lòng Lý Cường lo lắng cho Mai Tinh Tinh và Kiều Vũ Hồng, không biết hai nàng có đi theo Hoa Mị Nương hay không. Hắn vẫn nhẫn không hỏi, biết rằng bây giờ không phải lúc.

 

Nạp Thiện đi lại chung quanh, Lý Cường hỏi: " Nạp Thiện, vừa rồi ngươi đón đỡ Tư Đồ Ung một kiếm, có bị thương hay không?"

 

Nạp Thiện lắc đầu, cười khổ nói: " Mặc dù không có bị thương, nhưng đệ biết không đánh thắng được hắn, người này rất lợi hại."

 

Lý Cường nói: " Sau này nhìn thấy hắn lập tức bỏ chạy, Tư Đồ Ung đã có tu vi đại cao thủ Hợp Thể kỳ, ngươi kém hắn quá xa...kỳ quái, sao hắn lại nhanh chóng đạt tới tu vi này như vậy chứ."

 

Nạp Thiện vuốt cái đầu trọc, chuyện mà ngay cả Lý Cường cũng không hiểu rõ ràng, hắn càng thêm không rõ. Hắn không cho là đúng cười nói: " Có gì không tưởng nổi chứ, cao thủ Hợp Thể kỳ ta cũng thấy nhiều rồi, cũng không thấy có bao nhiêu cao minh. Ở Phong Duyên Tinh nhiều năm như vậy, ta biết Hợp Thể kỳ cao thủ độ kiếp, ít nhất phải có năm phần hình tiêu thần tán, lặng lẽ độ kiếp không thành công thì càng nhiều hơn, hừ, Tư Đồ Ung sợ rằng cũng khó qua một cửa này."

 

Triệu Trì nói: " Lão Nạp, chờ cho chúng ta tới ngày đó, có lẽ cũng giống nhau, độ kiếp cũng là một chuyện rất đáng sợ a."

 

Nạp Thiện ngồi trên một tảng đá, không quan tâm nói: " Có gì đáng sợ chứ, lúc ở Hắc Ngục ta cứ tưởng rằng mình chết chắc, nhưng lại vẫn sống đến bây giờ. Hắc hắc, lão Nạp ta sống thêm một ngày thì tính một ngày, không thèm đi quản mấy chuyện xa xôi như thế."

 

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Nhìn không ra, Nạp Thiện lại khoáng đạt như thế, ân, không tệ, không tệ." Trong lòng hắn hiểu được, sau này Nạp Thiện càng dễ dàng độ kiếp hơn so với Triệu Trì, bởi vì ý nghĩ của hai người về sự sinh tử hoàn toàn khác nhau.

 

Hoa Mị Nương ngồi trị thương cũng một ngày một đêm, thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai, nàng mới hoàn toàn thu công.

 

Nhìn ánh mắt ân cần của Lý Cường, trong lòng Hoa Mị Nương không khỏi nhịn được nóng lên, nghĩ thầm: " Phó đại ca đi, trong giới này chỉ có huynh đệ này xem như là thân nhân rồi, nhìn thấy hắn tựa như nhìn thấy được Phó đại ca." Nàng chậm rãi đứng dậy, nói: " Ngũ đệ, tỷ tỷ hoàn toàn tốt lắm rồi. Ai, trận pháp thật là lợi hại a, thiếu chút nữa thì chạy không thoát."

 

Lý Cường hỏi: " Hoa đại tỷ, sao tỷ lại đến đại đô của Cố Tống quốc?"

 

Hoa Mị Nương cười khổ nói: " Muốn tìm tam ca ngươi hỗ trợ a, không nghĩ tới lại gặp được ngươi, tam ca không ở Thánh Vương phủ hay sao?"

 

Trong lòng Lý Cường thầm thấy may mắn, nếu mình không tìm đến Hầu Phích Tịnh, Hoa Mị Nương coi như thảm rồi. Hầu Phích Tịnh đã rời khỏi đại đô, Hoa Mị Nương căn bản sẽ không tìm được người trợ thủ, nếu bị Tư Đồ Ung chộp được, hậu quả sẽ nghiêm trọng vô cùng.

 

Lý Cường nói: " Hoa đại tỷ, Hầu lão ca đã rời đi đại đô, ta cũng không nhìn thấy hắn, Nữu Nữu và Hồng muội vẫn khỏe chứ?"

 

Hoa Mị Nương nói: " Hai tiểu muội muội này của ngươi cũng khỏe lắm, còn đang bế quan tiềm tu, rất nhanh sẽ đến tham gia đại hội tranh tài pháp thuật ở Phong Duyên Tinh."

 

Nạp Thiện tò mò hỏi: " Hoa tiền bối, sao ngươi lại đánh nhau với Tư Đồ Ung?"

 

Hoa Mị Nương tức khí nói: " Cũng bởi vì bọn họ ở khắp nơi cướp đoạt dân cư! Tiềm Kiệt Tinh bây giờ hoàn toàn rối loạn, Tư Đồ Ung và Tử Tiên Vương hai phái nhân mã không ngừng tranh đấu, hơn nữa cũng đang thiên di phàm nhân, Tử Tiên Vương còn đỡ một chút, Tư Đồ Ung này hỗn đản, ở khắp nơi cướp đoạt phàm nhân, rất nhiều người chết trên tay bọn họ, bà cô thật sự nhịn không được nên cùng hắn đảo loạn, không nghĩ tới bị lạc vào trong cạm bẫy của hắn, may mắn phát giác sớm, nếu không đã trốn không thoát rồi."

 

Trong lòng Lý Cường ngầm cảm động, thật ra tu chân tu tiên hay tu thần, khi tới cảnh giới nhất định sẽ không quá để ý đến chuyện của thế tục giới, tu chân cao thủ giống như Hoa Mị Nương như vậy, có thể đưa tay quản loại chuyện này, quả thật không dễ dàng.

 

Lý Cường nói: " Nếu bọn họ dám phạm đến Hoa đại tỷ, chúng ta đi đến Tiềm Kiệt Tinh theo chân bọn họ chơi đùa!"

 

Hoa Mị Nương vỗ tay nói: " Hay a! Cũng là ngũ đệ sảng khí, không giống như Phó đại ca ngươi băn khoăn nhiều như vậy. Hì hì, chúng ta đi đảo loạn cùng Tư Đồ Ung."

 

Nhìn bộ dáng mặt mày hớn hở của nàng, Lý Cường không khỏi cười khổ, không hổ là tiểu yêu nữ của tu chân giới, thương thế nặng như vậy vừa mới chuyển tốt, nhưng nàng lại không thèm quan tâm mà lại muốn tiếp tục kiếm chuyện, xem ra nếu ai chọc phải nàng, thật sự là gặp phiền toái.

 

Lý Cường hỏi: " Hoa đại tỷ, chúng ta làm sao đi tới?"

 

Nạp Thiện và Triệu Trì cũng ma quyền sát chưởng, có cơ hội thật chiến là chuyện hai người bọn họ hy vọng đã lâu.

 

Hoa Mị Nương phân biệt phương hướng một chút, nói: " Ngũ đệ, ngươi dẫn chúng ta dời qua đó, bên đó hẳn là có truyền tống trận."

 

Lý Cường đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhàn nhạt nói: " Đó là cái gì?"

 

Trên không trung ở cực xa xa có một điểm đen, không chú ý căn bản là phát hiện không được.

 

Công lực của Nạp Thiện không đủ, hắn cẩn thận quan sát một phen, cười nói: " Lão đại, trên bầu trời không có vật gì a, có phải huynh hoa mắt hay không."

 

Hoa Mị Nương nhìn thoáng qua, nàng nhận ra vật đó: " Là Tiềm Kiệt Tinh Ám Ảnh Bảo, hừ, Tư Đồ Ung dám chắc đang ở trên đó, ngũ đệ, chúng ta đi." Nàng giành bay ra ngoài trước.

 

Khi Lý Cường còn là người tu chân thì từng bị Tư Đồ Ung bắt được hơn nữa còn thông qua Ám Ảnh Bảo truyền tống đến Thản Bang Tinh, chỉ là hắn không biết đó chính là Ám Ảnh Bảo, cho nên hắn rất tò mò.

 

Một pháo đài có thể di động trên không trung, có thể thấy được thực lực của Tiềm Kiệt Tinh quả thật không phải chuyện đùa. Lý Cường bây giờ rất rõ ràng, loại pháo đài này phải có đại hình trận pháp chống đỡ, phải tiêu hao đại lượng tinh thạch năng lượng, không phải tu chân môn phái bình thường có thể có được vật xa xỉ như vậy.

 

Nạp Thiện và Triệu Trì mặc dù biết bay, nhưng tốc độ quá chậm, Lý Cường mỗi tay một người, nắm lấy hai cánh tay hai người, nháy mắt đã đuổi theo sát Hoa Mị Nương.

 

Nạp Thiện cuồng kêu lên: " Oa nha nha, tốc độ hảo sảng khoái nha, ách, lão Triệu, ai..."

 

Triệu Trì nghiêng đầu qua, vận công nói: " Than thở gì a?"

 

Lý Cường cười nói: " Hắc, Triệu Trì, vậy mà cũng không hiểu? Hắn học được phi hành ước chừng cho tới bây giờ không có bay nhanh như vậy, cho nên trong lòng hâm mộ đó."

 

Hoa Mị Nương cũng cười nói: " Ngũ đệ, đại tỷ cũng không biết ngươi tu cái gì? Hỏi Phó đại ca hắn cũng không chịu nói, đại tỷ biết ngươi không phải sử dụng thủ đoạn của tu chân giới, đúng hay không? Nếu không thì không có tiến cảnh nhanh như vậy." Nàng dù sao lịch duyệt không cạn, một chút liền đoán đúng vấn đề thực chất.

 

Lý Cường bây giờ không muốn dấu diếm cái gì nữa, hắn nói: " Hoa đại tỷ, tiểu đệ tu luyện chính là tu thần Thiên Tiến Chương, không biết Hoa đại tỷ có nghe nói qua hay không?"

 

Hoa Mị Nương lại càng hoảng sợ: " Không có khả năng...ta nhớ kỹ đó là công pháp của tiên nhân tu luyện, a...ta nhớ ra rồi, ngươi học được lúc ở Thánh Vương phủ...trách không được...ngũ đệ, ngươi phải cẩn thận tu luyện, nghe nói công pháp này rất cổ quái đó."

 

Lý Cường gật đầu nói: " Ta cũng hiểu được rất kỳ quái, a a, bất quá khi tu luyện cũng không có gì đặc biệt hơn người, Hoa đại tỷ đừng lo lắng." Đang khi nói chuyện, bốn người đã tiến đến gần Ám Ảnh Bảo.

 

Ám Ảnh Bảo là do Bách Hoàng lão nhân tốn hao đại lượng tâm huyết mà tạo ra, tại tu chân giới có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh, trong đó hạch tâm trận pháp do Tán tiên Ngân Bố Di xếp đặt, có đặc điểm của tiên trận. Bằng vào sự phòng hộ của Ám Ảnh Bảo, Tiềm Kiệt Tinh mới có thể đối kháng với người tu chân của Phong Duyên Tinh, từ khi Bách Hoàng lão nhân mất tích, Ám Ảnh Bảo đã bị Tư Đồ Ung tiếp quản.

 

Bởi vì Tư Đồ Ung nhân duyên rất kém, cho nên người tu chân đi theo hắn không nhiều lắm, đại bộ phận người tu chân ở Tiềm Kiệt Tinh đều cũng truy tùy Tử Tiên Vương, chỉ có số ít người tu chân đi theo hắn, trong đó đa số đều đang ở trong Ám Ảnh Bảo. Mục đích Tư Đồ Ung cướp đoạt con người, chính là định bồi dưỡng một nhóm thuộc hạ, nhưng thủ đoạn của hắn quá mức tàn nhẫn, cho nên mới chọc cho Hoa Mị Nương nhịn không được đến đây đảo loạn.

 

Ám Ảnh Bảo có ba tầng phòng hộ vô hình, bốn người Lý Cường chạm vào tầng thứ nhất thì liền kinh động người tu chân trong Ám Ảnh Bảo, nhất thời, cảm thấy như bị vật cản, một đoàn người tu chân đông đảo bay đi ra.

 

Lý Cường biết tự mình không thể đại khai sát giới, nhưng khi nhìn thấy đông đảo người tu chân tràn ra như thế, sát ý lại không tự chủ được mà xông ra.

 

Hoa Mị Nương tựa hồ cảm giác được sát ý của Lý Cường, nàng nhắc nhở: " Ngũ đệ, sát khí của ngươi quá nặng rồi, thu liễm một chút đi."

 

Trong lòng Lý Cường hơi kinh hãi, cười khổ nói: " Hoa đại tỷ, không biết tại sao...ta gần đây cảm thấy không thuận tâm mà muốn cuồng sát một phen mới tốt, ai, ta tự mình cũng cảm thấy kỳ quái."

 

Nạp Thiện dù sao cảnh giới cũng quá thấp, hắn cười nói: " Lão đại, giết thì giết, ai có thể quản được huynh chứ, a a."

 

Hoa Mị Nương nhíu mày, nói: " Ngũ đệ, tỷ tỷ không biết tu thần sẽ thế nào, nhưng tỷ tỷ nghĩ việc mà ngươi càng khống chế không được, thì càng có thể có chuyện, loại này, ngàn vạn lần không nên muốn làm việc bằng trực giác."

 

Lý Cường hiểu được, hắn gật đầu nói: " Cảm ơn đại tỷ dạy bảo, tiểu đệ hiểu được."

 

Sự nhắc nhở của Hoa Mị Nương, để cho Lý Cường kịp thời tỉnh ngộ, hắn kiệt lực khống chế sát ý của mình, nói: " Hoa đại tỷ, tỷ đi nói đi."

 

Hoa Mị Nương cười duyên nói: " Bây giờ Tiềm Kiệt Tinh với lúc còn Bách Hoàng lão nhân đã hoàn toàn khác hẳn, bọn họ không có bao nhiêu cao thủ, hì hì, xem bà cô giáo huấn bọn họ." Nàng mặc vào Đào Hoa chiến giáp, vô số cánh hoa đột nhiên xuất hiện quanh thân thể nàng.

 

Lý Cường không khỏi khen ngợi nói: " Hay a, thủ đoạn nghĩ vật hóa hình, thủ pháp phi kiếm của Hoa đại tỷ càng thêm cao cường."

 

Nạp Thiện lặng lẽ đẩy Triệu Trì một cái, nhỏ giọng cười nói: " Di, lão đại cũng biết vỗ mông ngựa a, hắc hắc."

 

Trong lúc còn đang nói đùa giỡn, người tu chân bay tới đã vây quanh bốn người, có người kêu lên: " Là tiểu yêu nữ tới, nàng tìm ba người hỗ trợ!"

 

" Nhanh đi thông tri lão vương gia, yêu nữ tới!" Một trận ồn ào nhưng không ai dám ra tay, chỉ là xoay quanh bốn người mà thôi.

 

Hoa Mị Nương khẽ kêu một tiếng, hoa đào quanh thân phát ra tiếng rít bén nhọn bay ra, không trung nhất thời một mảnh đại loạn.

 

Công lực của Hoa Mị Nương đã rất cao, người tu chân Nguyên Anh kỳ bình thường căn bản không phải là đối thủ của nàng, cho dù cao thủ đạt tới Xuất Khiếu kỳ cũng đỡ không được công kích của nàng, những người tu chân này đều hướng ra ngoài chạy trốn.

 

Nạp Thiện và Triệu Trì thấy ngứa ngáy khó nhịn, hai người đồng thời bắn ra phi kiếm, cũng gia nhập vào trong vòng chiến.

 

Lý Cường cười hì hì đứng nhìn, tạm thời hắn không có ý muốn ra tay.

 

Hoa Mị Nương vừa rồi bị trận pháp của Tiềm Kiệt Tinh làm cho bị thương nặng, trong lòng đang tức giận, vừa ra tay thì toàn lực ứng phó, lúc này có không ít người tu chân bị thương dưới hoa đào của nàng.

 

Một chốc lát thời gian, người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh tỉnh táo lại, bọn họ rất nhanh tổ chức thành mấy đại hình kiếm trận. Hoa Mị Nương biết tiếp tục đánh tiếp cũng không được tiện nghi nữa, nàng đắc ý nở nụ cười một tiếng, mang theo Nạp Thiện và Triệu Trì trở lại bên cạnh Lý Cường, nói: " Ngũ đệ, tới ngươi ra tay rồi, hì hì, đừng làm cho tỷ tỷ thất vọng nga."

 

Lý Cường nói giỡn: " Ai nha, Hoa đại tỷ thật không công bình, các ngươi đi gây họa, lại bắt ta tới thu thập...ách, được rồi, được rồi, ta tới."

 

Hoa Mị Nương lộ ra một vẻ tươi cười, Lý Cường thấy thế lập tức đầu hàng, ai mà không biết tiểu yêu nữ thích chọc người, càng huống chi nàng chính là đại tẩu trong mắt của mình kia chứ. hắn nói: " Hoa đại tỷ, che chở cho hai người bọn họ."

 

Từ trong Ám Ảnh Bảo lại đi ra một đám người, cầm đầu chính là Tư Đồ Ung.

 

Vẻ mặt của Tư Đồ Ung tức giận, mặc dù tại đại đô bị Chiến Hồn Đao của Lý Cường chấn nhiếp qua một lần, nhưng trong lòng hắn cũng không phục, vô luận như thế nào hắn cũng nghĩ không ra vì sao tiểu tử thúi này lại lợi hại như vậy. Hắn mang theo một nhóm cao thủ chuẩn bị ra quần công, bị người đánh đến ngay trước cửa nhà, khẩu khí này hắn thật sự không cách nào chịu được.

 

Lý Cường tiến lên nghênh đón, hắn hoán xuất ra Kình Thiên thần giáp, Chiến Hồn Đao hóa thành một mạt kim quang vờn quanh trong người.

 

Người tu chân trên không trung bày thành một đại trận, là trận pháp công kích do tu chân giới thường dùng- Thiên Tập kiếm trận, lại là Bảo Kiếm Lôi đại trận, bên cạnh còn có bốn tiểu trận phòng ngự, chuyên môn phòng hộ Thiên Tập kiếm trận chung quanh, hai bên bốn phía không gian mặc dù chỉ là trận pháp đơn giản, uy lực không phải chuyện đùa, đây là một trong những phương pháp đối phó siêu cấp cao thủ.

 

Tư Đồ Ung khí thế hung hăng bay lại đây, khoảng cách còn cách Lý Cường năm mươi thước thì hắn ngừng lại, chẳng những mặc vào chiến giáp xuất ra phi kiếm, còn đặc ý dùng một kiện pháp bảo hộ thân. Hắn quát to: " Tiểu tử, lần này nhìn người làm thế nào đây?" Hắn tràn đầy tự tin nhìn Lý Cường, thật ra nguyện vọng của hắn chỉ là dọa cho Lý Cường bỏ đi, hắn không muốn thật sự giao thủ cùng Lý Cường, bởi vì hắn biết tiểu tử này thật sự vô cùng lợi hại.

 

Lý Cường cũng không muốn đại khai sát giới, bây giờ hắn có rất nhiều băn khoăn, vẫn không bằng lúc tu chân lại có rất nhiều tùy tâm sở dục. Tu thần dù sao cũng bất đồng, không giống như tu chân, tu chân đôi khi còn được cao thủ chỉ điểm, mà tu thần hoàn toàn dựa vào chính mình tìm hiểu mà thôi.

 

Lý Cường do dự một chút, đột nhiên nhớ tới một chiêu từng dùng qua tại Linh Quỷ giới, Thiên Lại Chi Âm.

 

Lần này hắn không dùng thần dịch lực trống rỗng ngưng kết cầm huyền, mà là đem Chiến Hồn Đao hóa thành Ngũ căn Thất thải cầm huyền, tay nhẹ nhàng bát động, đinh nhiên một thanh âm vang lên, Lý Cường thầm kêu kỳ quái, thanh âm lần này hoàn toàn không nhu hòa như thanh âm của lần trước chút nào.

 

Những ngón tay của Lý Cường liên tục gảy nhanh, thanh âm liên tiếp như chuỗi xuyến vang lên, sát ý giống như cơn sóng lớn dâng trào lên, lúc này hắn mới hiểu được khúc nhạc này có liên quan tới cảnh giới của chính mình.

 

Một cơn sóng âm thanh tiết liệt đánh tới. Tư Đồ Ung chỉ cảm thấy cả người chấn động, trước mắt kim tinh choáng váng, hắn cấp tốc lui nhanh về phía sau, đồng thời hét lớn: " Mau lui lại! Nhanh...lui!"

 

Lý Cường đắm chìm trong khúc nhạc của Thiên Lại Chi Âm, từng đạo ánh sáng từ trên dây đàn tản mát bay ra, hắn đã hoàn toàn say mê trong cảnh giới giết chóc.

 

Ba người Hoa Mị Nương bởi vì đứng ngay phía sau Lý Cường, cho nên bị ảnh hưởng rất nhỏ, Hoa Mị Nương còn có thể bảo trì tỉnh táo, Nạp Thiện và Triệu Trì có vẻ có chút lực bất tòng tâm.

 

Hoa Mị Nương cực lực che chở cho hai người, trong miệng nhẹ giọng mắng: " Tiểu tử thúi này dùng cái thứ gì vậy, sao lại lợi hại thế này?"

 

Người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh thì không được may mắn như vậy, Thiên Tập kiếm trận bị sóng âm kích đánh cho tán loạn ra, bốn trận pháp phụ trợ cũng không ổn định được nữa, trong phút chốc, cơ hồ tất cả người tu chân đang giằng co đều đã bị thương nặng, đừng nói là công kích Lý Cường, ngay cả lui cũng không làm được nữa.

 

Tư Đồ Ung hận cực điên cuồng hét lên, tiếng hô thật lớn đem tất cả người tu chân bừng tỉnh, nhưng theo sự ba động của Thiên Lại Chi Âm, bọn họ không cách nào trốn tránh, cũng không cách phản kháng. Do thần khí phát ra công kích tuyệt đối không phải người tu chân bình thường có khả năng kháng cự, nếu để cho Lý Cường gảy hết khúc nhạc của Thiên Lại Chi Âm, người tu chân có khả năng sống sót thật không còn được bao nhiêu nữa.

 

Hoa Mị Nương cũng dần dần cảm thấy không đúng, Lý Cường gảy khúc nhạc có sát ý càng ngày càng thịnh, tựa hồ có xu thế không còn khống chế được nữa. Nàng nũng nịu quát: " Ngũ đệ, mau dừng lại ngay!"

 

Nhưng căn bản là Lý Cường không còn nghe được tiếng quát của nàng nữa, hắn đã hoàn toàn dung hợp vào trong nhạc khúc của Thiên Lại Chi Âm mất rồi.

 

Sát Lục Chi Tâm cảnh giới bắt đầu phát ra uy lực khủng khiếp của mình.

back top