Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 214

Gần đây Lý Cường có được một kiện bảo vật luyện đan – Bối Dã Đan Đỉnh, đó là thần phẩm Nguyên Cổ Thượng Nhân đưa cho hắn, vốn hắn chuẩn bị trở lại Phong Duyên Tinh mới mở lô luyện đan, bây giờ hắn không thể không đề cập đến chuyện bắt đầu tu luyện, nhưng có một vấn đề, Bối Dã Đan Đỉnh tu luyện chính là tiên đan và thần đan, người tu chân không cách nào sử dụng, nếu để cho người tu chân sử dụng được linh đan, thì phải có người hỗ trợ.

 

Tất cả hy vọng của Phong Đạt Khải trút vào trên người Lý Cường, tâm chí của hắn mặc dù kiên định, nhưng trạng huống của đệ tử bây giờ thật sự là làm cho hắn nổi giận, hắn đã lần thứ ba dùng thần thức xem xét thân thể của đệ tử, mỗi một lần hắn đều bị đả kích trầm trọng, hắn nghĩ không ra có linh đan diệu dược gì có thể khôi phục công lực của đệ tử.

 

Lý Cường nói: " Ta muốn tìm một người đến hỗ trợ, hắn hẳn là còn ở Thiên Đình Tinh."

 

" Là ai? Ta đi mời!" Phong Đạt Khải gấp không kịp đợi, nói.

 

Lý Cường nói: " Hồi Xuân Cốc Mai Du Băng, hắn ở tại Hàn Băng Nguyên Hồi Xuân Cốc, nơi đó không thể phi hành, phải thuấn di qua mới được, ngươi nhận thức được nơi đó không?"

 

Phong Đạt Khải nói: " Hàn Băng Nguyên ta có đi qua, được, ta đi xem." Hắn vừa muốn đi, do dự một chút, còn nói: " Sư huynh, mời giúp ta chiếu cố đệ tử..."

 

Nặc Tác chen lời nói: " Tiền bối yên tâm, ta sẽ chiếu cố bọn họ."

 

Lý Cường nói: " Tìm được Hồi Xuân Cốc, ngươi nói cho bọn họ, ta ở chỗ này." Phong Đạt Khải gật đầu, một đạo bạch quang hiện lên, hắn thuấn di đi.

 

Lý Cường suy nghĩ một chút nói: " Nặc Tác, ta muốn ở chỗ này bày trận, ngươi giúp ta dọn sạch nơi sân."

 

Nặc Tác là tinh hồn của Nhiếp Quyển, dựa vào lực lượng của Nhiếp Quyển, có thể hành động giống như người thường. Hắn nói: " Tiền bối phân phó đi, nên làm như thế nào?" Hắn cũng không hỏi Lý Cường tại sao muốn bày trận, bây giờ Lý Cường nói gì hắn cũng đều tuân lệnh. Nặc Tác dựa vào sự mẫn cảm của tinh hồn trực giác biết, những gì Lý Cường làm ra đều là vì hai người bị trọng thương này.

 

Lý Cường dặn dò Nặc Tác xong, đi tới sân rộng. Hắn vươn ngón tay trên mặt đất vẽ ra một đồ hình đơn giản, nói: " Xuất ra bảy khối đất trống, mỗi khối đất trống dùng tảng đá bằng phẳng đặt lên, lại đào bốn mươi chín cái hố hình vuông, cũng dùng tảng đá bằng phẳng đặt xuống, trận pháp này bố trí xong thì sau này ta cũng bỏ đi, để lại cho sở vu tộc làm phòng ngự."

 

Nặc Tác nhìn kỹ đồ hình trên mặt đất, lại hỏi rõ ràng độ lớn nhỏ của mỗi khối đất trống và hố sâu lớn nhỏ, sau đó bắt đầu động thủ.

 

Lý Cường lấy ra lá cờ nhỏ bảy mặt màu vàng, đã tìm được trong địa huyệt nơi Bách Hoàng lão nhân độ kiếp, hắn biết đây là cờ trận pháp thuộc thổ tính, chỉ là có một mặt cờ đã bị tổn hại. Dựa vào kiến thức bây giờ của Lý Cường, tu bổ lá cờ trận pháp này cũng dễ dàng. Lý Cường đem bảy mặt lá cờ đơn giản tu luyện một chút, làm cho trận pháp này liền có thêm một chút đặc điểm của tiên trận.

 

Nặc Tác hành động cực nhanh, hắn là tinh hồn, làm loại chuyện này thì tùy tâm là xong. Chờ hắn bố trí xong, Lý Cường cũng đã tu luyện xong bảy mặt của lá cờ màu vàng, hắn mặc dù không biết tên của lá cờ này, nhưng lá cờ bảy mặt này bao hàm trận pháp làm hắn than thở không thôi, không hổ là pháp bảo của Bách Hoàng lão nhân, những tinh xảo rất nhỏ đích xác không tầm thường.

 

Lý Cường cười nói: " Không tệ, Nặc Tác làm rất khá, ngươi lui ra sau lưng ta."

 

Nặc Tác bay nhanh ra sau lưng Lý Cường, hắn tò mò muốn nhìn xem Lý Cường làm sao bày trận.

 

Một đạo quang hoa màu vàng trắng từ trong tay Lý Cường lóe ra, ngay sau đó lại thêm một đạo, liên tiếp bảy đạo quang hoa màu vàng trắng tương giao hiện lên, quang mang màu vàng và màu trắng chói mắt đang ở bảy phương vị truyền động cho nhau. Lý Cường kháp động tiên linh huyền, mỗi một lần linh huyền được buông ra thì có một tiếng sét đánh vang lên, liên tục bốn mươi chín thanh âm, Nặc Tác phát hiện bốn mươi chín cái hố do hắn đào ra đều cũng biến thành màu vàng kim. Trong lúc Lý Cường khải động trận pháp, cả thiên địa phảng phất như cũng xoay tròn lên, quang hoa chói mắt đem hạp cốc chiếu sáng rực.

 

Lý Cường thả tiên linh huyền cuối cùng ra, cười nói: " Thành, như vậy khi ta luyện đan không cần lo lắng bị bên ngoài quấy nhiễu nữa." Text được lấy tại Truyện FULL

 

Nặc Tác kinh ngạc phát hiện do trận pháp bao phủ, tất cả nham thạch và bùn đất đều hóa thành ngọc thạch trong suốt, tảng đá sân rộng lại biến thành những phiến ngọc thạch màu vàng trắng xen kẽ, phảng phất như do thiên nhiên sinh ra, ngay cả cột đá nơi lầu gỗ cũng biến thành bộ dáng như ngọc vàng, chỉ có lầu gỗ vẫn còn như trước. Nặc Tác cố gắng tiềm(chìm) xuống đất, kết quả làm hắn phi thường giật mình, hắn căn bản không có cách nào chui xuống, cả doanh địa của sở vu tộc đã hoàn toàn bị cấm chế.

 

Lấy ra một khối ngọc đồng giản, dùng thần thức đem linh huyền chỉ cách ra vào kỳ môn trận pháp lưu lại.

 

Lý Cường đem ngọc đồng giản đưa cho Nặc Tác nói: " Kỳ môn trận pháp này bị phong kín rồi, trừ phi có ai có thể phá hủy, nếu không sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này, đây là trận pháp không thể thu hồi. Ta ở tại góc đông bắc lưu lại một cách ra vào, người thường có thể ra vào được, nếu muốn phong bế thì trong ngọc đồng giản có lưu lại linh huyền để phong bế và mở, như vậy có thể chiếu cố đến tộc nhân bình thường của sở vu tộc."

 

Nặc Tác luôn miệng đa tạ, thu lấy ngọc đồng giản xong, hắn cảm kích nói: " Tiền bối còn có cái gì phân phó?" Hắn càng ngày càng bội phục sự thần thông quảng đại của Lý Cường.

 

Lý Cường liếc mắt nhìn hắn, trong lòng có chút vừa động, hỏi: " Nặc Tác, ngươi ở trong Nhiếp Quyển làm sao tu luyện?"

 

Nặc Tác không nghĩ tới Lý Cường lại hỏi vấn đề này, hắn nói: " Nhiếp Quyển có không ít hồn phách, ta tu luyện tương đối lâu nhất, bởi vì Nhiếp Quyển có tác dụng cấm cố hồn phách cường đại, bởi vậy chúng ta cũng đều không tiến vào được Linh Quỷ giới, trừ phi ta có thể tu đến linh thể hoặc quỷ thể mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Nhiếp Quyển tiến vào Linh Quỷ giới."

 

Lý Cường rất tò mò, hắn hiểu rõ về Linh Quỷ giới không ít, lúc đầu khi Mị nhi còn chưa tiến vào Linh Quỷ giới, là vì sự trở ngại của đại hình cấm chế của Phật tông, sau lại may mắn gặp mình mới tu nhập linh kiếm thể, còn Nặc Tác này là vì uy lực của Nhiếp Quyển, bị ngăn cản việc tiến vào Linh Quỷ giới. Ở thế tục giới linh thể có tốc độ tu luyện rất chậm, nhưng lại có một chỗ tốt, một khi tu thành linh thể hoặc quỷ thể, sau khi tiến vào Linh Quỷ giới, tốc độ tu hành sẽ trở nên rất nhanh, có thể tương đối dễ dàng tu nhập linh tướng hay linh suất cảnh giới.

 

Tinh hồn cũng là âm hàn thể, Nặc Tác khác với người khác là hắn dựa vào năng lượng do Nhiếp Quyển cung cấp, có thể ngưng hình như người, thực lực cũng không kém, nếu cùng người tranh đấu không thể thắng được thì có thể lập tức tán hình chạy trốn trở về Nhiếp Quyển, cho nên hắn nghĩ ở trong Nhiếp Quyển tu luyện cũng rất tốt, cũng không muốn tiến vào Linh Quỷ giới.

 

Lý Cường lấy ra vài viên Huyền Băng Tinh Túy được ngưng kết, cười nói: " Nặc Tác, mấy viên Huyền Băng Tinh Túy này tặng cho ngươi, không cần bao lâu ngươi có thể tu đến cảnh giới linh thể rồi, nếu muốn tu đến linh kiếm thể, còn cần một đoạn thời gian."

 

Nặc Tác vừa mừng vừa sợ, hắn đã sớm có nghe nói qua về Huyền Băng Tinh Túy, biết đồ vật này đối với việc tu luyện của tinh hồn có trợ giúp thật lớn. Hắn tiếp nhận Huyền Băng Tinh Túy yêu thích không buông tay, hưng phấn nói: " Cảm ơn tiền bối, ta dựa vào năng lượng của Nhiếp Quyển có thể hóa hình thành người, nhưng nếu rời khỏi Nhiếp Quyển quá xa, lực lượng của ta sẽ tiêu tán, cho nên không có cách nào ra ngoài sưu tầm bảo bối tu luyện."

 

Lý Cường đột nhiên ngẩng đầu cười nói: " Bọn họ tới." Hắn kháp động linh huyền mở ra kỳ môn trận pháp, một đạo bạch quang sáng lên, Phong Đạt Khải và Mai Du Băng xuất hiện ở trước mắt.

 

Mai Du Băng vừa nhìn thấy Lý Cường, hung hăng vỗ cho Phong Đạt Khải một cái: " Ai nha, Phong lão đệ, sao ngươi lại không nói tiểu ca nhi đang ở chỗ này..." Lão lắc mình đi tới trước mặt Lý Cường, nắm lấy đầu vai hắn, cười nói: " Tiểu ca nhi, ngươi không biết có bao nhiêu người tưởng niệm ngươi đâu, nhiều năm như vậy rồi, ngươi đã chạy đi đâu vậy?"

 

Lý Cường sửng sốt một chút, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Mai Du Băng nhiệt tình phóng khoáng như vậy, hoàn toàn khác hẳn sự trầm ổn nội liễm của trước kia. Lý Cường vội vàng thi lễ nói: " Bái kiến gia gia." Hắn còn nhớ kỹ tình cảnh lần đầu gặp mặt, khi đó đã bắt chước tiểu muội Mai Tinh Tinh gọi gia gia.

 

Phong Đạt Khải ấp a ấp úng nói: " Gia gia? Ngươi...ngươi, trách không được ngươi lại có Ly Vẫn Đan...các ngươi là?"

 

Lý Cường cười nói: " Lão nhân gia là gia gia của muội tử của ta, ngươi nói ta phải gọi ông ấy là gì?"

 

Phong Đạt Khải than thở: " Ta và Mai lão ca là lần đầu quen biết, nhờ vào lòng ưu ái của hắn, đáp ứng đến đây cứu trị đệ tử, sư huynh, Mai lão ca thật sự là một người nhiệt tâm a."

 

Nặc Tác nghe sự xưng hô của bọn họ cảm thấy đầu cũng choáng váng, những bối phận này quả thật là vô cùng rối loạn.

 

Mai Du Băng trong vòng trăm năm nay, dựa vào thuật luyện đan cao minh, kết giao vô số bằng hữu, nhưng thật ra do hắn bị Phó Sơn và Lý Cường ảnh hưởng mới bắt đầu kết giao bằng hữu, bởi vậy ở Phong Duyên Tinh tu chân giới, danh khí của Hồi Xuân Cốc Mai Du Băng rất lớn, tính tình tính cách của lão cũng đã thay đổi rất nhiều.

 

Lý Cường vui vẻ cười nói: " Gia gia, nói đến dài lắm, a a, trước tiên khoan nói chuyện này, ta cho lão nhân gia nhìn một bảo bối." Hắn lấy ra Bối Dã Đan Đỉnh đặt giữa lòng bàn tay, hỏi: " Có nhận ra bảo bối này hay không?"

 

Mai Du Băng nhu nhu mắt, có chút không dám tin tưởng con mắt của mình, lão nhìn Bối Dã Đan Đỉnh thật lâu cũng nói không ra lời, qua một lát, mới như là tự nói hay là như dò hỏi: " Không có khả năng...này...trong cuộc sống làm sao có bảo bối này được..không có khả năng..tiểu ca nhi..ngươi muốn hại chết ta rồi..."

 

Bối Dã Đan Đỉnh cỡ bằng nắm tay đang phát ra hồng quang thần bí mà mê người.

 

Phong Đạt Khải tò mò nói: " Vật này tựa như là luyện đan lô."

 

Mai Du Băng thì thào nói: " Tiểu ca nhi, a Cường a...này...chẳng lẽ thật sự thần đỉnh trong truyền thuyết hay sao? Ta muốn nhìn kỹ xem...ai nha..." Hắn đưa tay cầm Bối Dã Đan Đỉnh, vừa chạm vào, đã bị luồng nóng mạnh mẽ của đan đỉnh hất ra. Bằng vào công lực của hắn, ngay cả cầm lấy Bối Dã Đan Đỉnh cũng làm không được.

 

" Đây là Bối Dã Đan Đỉnh, gia gia, lão nhân gia có nghe nói qua không?"

 

Mai Du Băng ôm lấy ngực, vẻ mặt hoảng hốt bước tới hai bước: " Bối Dã Đan Đỉnh? Bối Dã Đan Đỉnh? Đó là thần khí luyện đan a! Ngươi tìm được kỳ bảo này ở nơi nào? Hồi Xuân Cốc chúng ta trong điển tịch từ xưa có ghi lại, đối với người tu chân dùng luyện đan nhập đạo mà nói, Bối Dã Đan Đỉnh là luyện đan đỉnh lô, giấc mộng cuối cùng, nghe nói nó uẩn hàm lực lượng bí ẩn nhất trong thiên địa đến không thể tư nghị, Hóa Hủ Hủ Vi thần kỳ lực lượng." Hắn kích động đến run người, Bối Dã Đan Đỉnh đã mang cho hắn kích thích thật lớn, hắn cả đời đều lo luyện đan, có thể nhìn thấy Bối Dã Đan Đỉnh, hắn cảm thấy mình thật sự là quá may mắn.

 

Lý Cường nói: " Đây là do một vị có đại pháp lực đưa cho ta mượn dùng, nguyên chuẩn bị trở lại Phong Duyên Tinh sẽ tu luyện một ít thần đan, bởi vì đệ tử của Phong sư đệ và tộc trưởng của sở vu tộc bị hủy đi căn cơ tu chân, a a, ta mới quyết định dùng Bối Dã Đan Đỉnh luyện chế một lô linh đan, nhưng ta khiếm khuyết kinh nghiệm của phương diện luyện đan, cho nên đặc ý mời gia gia đến hỗ trợ."

 

Vẻ mặt Mai Du Băng vui mừng, lão xoa xoa hai tay hưng phấn không biết nên làm sao mới tốt, đừng nói chỉ dùng Bối Dã Đan Đỉnh luyện đan, có thể được nhìn thấy Bối Dã Đan Đỉnh thì cũng rất đáng giá. Người tu chân dùng luyện đan nhập đạo khi nhìn thấy Bối Dã Đan Đỉnh thì cũng rất khó khống chế được tâm tình của mình, càng huống chi Lý Cường cần Bối Dã Đan Đỉnh tu luyện linh đan, Mai Du Băng không muốn hưng phấn thì cũng khó.

 

Mai Du Băng tại Phong Duyên Tinh tu chân giới được công nhận là luyện đan cấp nhân vật đại tông sư, ở phương diện luyện đan có tạo nghệ sâu đậm, đối với tầm quan trọng của đỉnh lô hắn hiểu rõ nhất, hắn biết, muốn luyện chế một lô Ly Vẫn Đan, phải sử dụng đan lô tốt nhất tu chân giới luyện chế, không đến một trăm ngày thì không có khả năng, nhưng dùng Bối Dã Đan Đỉnh luyện chế, nhiều nhất chỉ cần tốn hao một ngày thời gian, dược hiệu lại càng tốt thần kỳ.

 

Phong Đạt Khải vốn đã tuyệt vọng, nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Mai Du Băng, hắn cảm thấy đã có hy vọng.

 

Lý Cường nói: " Nặc Tác, ngươi đi ra lầu gỗ chiếu cố cho hai người bọn họ, Phong sư đệ, lúc chúng ta luyện đan, thì ngươi tới hộ pháp, nhớ kỹ, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần...điều này quan hệ đến sinh tử của đệ tử ngươi, hiểu chứ?"

 

Phong Đạt Khải không nói hai lời, đưa phi kiếm xoay quanh toàn thân, đằng đằng sát khí nói: " Sư huynh yên tâm, nếu có ai dám đi tới kinh nhiễu, ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết!"

 

Mai Du Băng có chút cau mày, nói: " Không cần đại động can qua như thế, chỉ cần không cho ai kinh nhiễu chúng ta là được."

 

Bối Dã Đan Đỉnh chậm rãi từ trong tay Lý Cường bay lên, lên tới ước chừng cao cỡ vị trí một người, bắt đầu thong thả chuyển động, Lý Cường phun ra một ngụm thần dịch lực, một đạo kim quang bắn vào đan đỉnh. Bối Dã Đan Đỉnh chỉ có tiên linh khí và thần dịch lực mới có thể khai đỉnh, chân nguyên lực không có cách nào khởi động Bối Dã Đan Đỉnh.

 

Lý Cường liên tục phun ra ba ngụm thần dịch lực, chỉ thấy Bối Dã Đan Đỉnh phát ra một tiếng oanh minh trầm thấp, đan đỉnh rốt cuộc bị khải động.

 

Trong lòng Lý Cường thất kinh, ba ngụm thần dịch lực tinh thuần phun ra ngoài, hắn cũng cảm thấy có chút khó khăn. Theo sự khải động của Bối Dã Đan Đỉnh, thần dịch lực toàn thân như nước thủy triều cuồng dũng tuôn vào, trong phút chốc, kim quang chói mắt khởi lên sáng chói, Lý Cường và Bối Dã Đan Đỉnh phát ra quang hoa màu vàng sáng rực. Bối Dã Đan Đỉnh kịch liệt chấn động lên, bắt đầu từ từ biến lớn, nếu không có kỳ môn trận pháp bao phủ phòng hộ, thì có thể nhìn thấy quang hoa đẹp mắt trên bầu trời.

 

Bối Dã Đan Đỉnh hóa thành một đại đỉnh lô cao chừng bảy thước, Lý Cường bay lên trên đỉnh lô cách một thước, toàn thân lóng lánh tỏa ra quang hoa bảy màu, đây là hắn dùng Chiến Hồn Đao hộ thân, độ nóng của đỉnh lô thật ngoài sự dự liệu của hắn. Đột nhiên, Lý Cường kêu lên: " Phong sư đệ, nhanh đi bảo vệ lầu gỗ!"

 

Phong Đạt Khải liền thi triển phi kiếm bảo vệ cho lầu gỗ có đệ tử nằm trong đó, chỉ nghe " oanh" một thanh âm vang lên, bốn phía lầu gỗ bị độ nóng cực lớn làm dấy lên hùng hùng liệt hỏa, hết thảy những gì liên quan đến gỗ ở chung quanh tất cả đều bốc cháy.

 

Mai Du Băng hoảng sợ bay ngược về phía sau, hắn phát hiện Bối Dã Đan Đỉnh bá đạo vô cùng, đừng nói mình muốn luyện đan, cho dù khải động nó cũng không có khả năng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn hưng phấn đến đỏ bừng, kêu lớn: " Tiểu ca nhi, cẩn thận, đây là Đan Nguyên Thần Hỏa, không thể dùng, mau chuyển Văn Đan Chi Hỏa."

 

Lý Cường dù sao kinh nghiệm không đủ, mặc dù đã xem qua Bối Dã Thiên Kinh, nhưng đối với việc nắm giữ đan đỉnh vẫn còn không bằng Mai Du Băng. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, tự mình dùng thần dịch lực điểm đốt Bối Dã Đan Đỉnh, nếu Đan Nguyên Thần Hỏa quá mãnh liệt, thì chung quanh đừng mong có vật gì còn nguyên vẹn, loại ngọn lửa của đỉnh lô ở thế giới này quá lợi hại, ngay cả thiên hỏa cũng không thể so sánh. Hắn lập tức dựa theo linh huyền của Bối Dã Thiên Kinh, bắt đầu chuyển hóa lửa trong lô.

 

Phong Đạt Khải dùng phi kiếm bảo vệ lầu gỗ, hắn cảm thấy mình giống như bị chìm vào trong lò lửa, chỉ chốc lát mà giống như có điểm ăn không tiêu nữa. Trong lòng hắn khiếp sợ tới cực điểm, vội vàng phao xuất hai kiện pháp bảo, một kiện tăng mạnh sự phòng hộ lầu gỗ, một kiện dùng để hộ thể, mắt nhìn nhưng lầu gỗ chung quanh không được phòng hộ dấy lên hùng hùng liệt hỏa, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

 

Phong Đạt Khải rốt cuộc hiểu được mình và Lý Cường chênh lệch nhau bao nhiêu, hắn âm thầm may mắn mình đã rất lý trí, thật sự không dám tưởng tượng nếu đắc tội Lý Cường thì sẽ có hậu quả thế nào.

 

Cũng may trú địa của sở vu tộc có kỳ môn trận pháp phòng hộ, nếu không tất cả những gì có thể thiêu đốt trong hạp cốc cũng không còn tồn tại nữa.

 

Khoảng mười phút sau, Bối Dã Đan Đỉnh bắt đầu thu nhỏ lại, rất nhanh biến thành cao cỡ như Lý Cường, vầng sáng màu đỏ không ngừng lóe ra, độ ấm bốn phía cũng đã nhanh chóng giảm xuống.

 

Lý Cường khoanh chân ngồi lơ lửng ở bên cạnh đan đỉnh hai thước, nhắm mắt điều chỉnh độ lửa của đan đỉnh.

 

Mai Du Băng thở dài một hơi, hắn lau mồ hôi trên mặt, cuống quýt lắc đầu nói: " Thật không tưởng nổi, thật không tưởng nổi, chỉ khai đỉnh thôi mà đã kinh thiên động địa như vậy rồi."

 

Phong Đạt Khải cũng trầm tĩnh lại, hắn xoay người nhìn lửa lớn đang bốc cao, trong lòng nói thầm: " Loại liệt hỏa nóng đến thế này làm sao có thể luyện đan?"

 

Lý Cường nhất thời cao hứng khải động Bối Dã Đan Đỉnh, sau khi ổn định lại, hắn có chút hối hận. Một bên hắn lo điều chỉnh Văn Đan Chi Hỏa, một bên từ từ đưa thần dịch lực vào, cười khổ nói: " Gia gia...ta còn chưa nghĩ ra sẽ luyện đan dược gì..."

 

Mai Du Băng thiếu chút nữa không thở ra hơi, lão ấp a ấp úng nói: " Tiểu...tiểu ca nhi...ngươi...đang nói giỡn?"

 

Lý Cường giở khuôn mặt tươi cười nói: " Gia gia, ta chỉ muốn nhìn xem khi khai mở Bối Dã Đan Đỉnh sẽ ra sao, a a, nóng nảy quá, không sao, ta còn có thể kiên trì được."

 

Bối Dã Đan Đỉnh là nhờ vào thần dịch lực dẫn đạo, nói cách khác Lý Cường phải không ngừng cung cấp năng lượng cho đan đỉnh, một khắc cũng không thể đình chỉ, cũng may bây giờ chỉ là Văn Đan Chi Hỏa, chỉ cần rất ít thần dịch lực, nếu là Đan Nguyên Thần Hỏa, Lý Cường tuyệt đối là chịu không nổi.

 

Mai Du Băng tuy đem theo rất nhiều dược tài luyện đan đơn giản, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn lưu dược tài trân quý nhất trong thủ trạc, còn những đồ vật khác thì để ở nhà, hắn cho rằng linh đan có thể tùy lúc luyện chế, dược tài thì không phải lúc nào cũng dễ tìm được. Hắn bất đắc dĩ cười nói: " Tiểu ca nhi, đừng có động, đan đỉnh mở ra sẽ nhất định phải luyện chế một lô...ân, thì luyện chế một lô Nguyên Dương Đan đi, dược tài ta đều có, ta đi xem người bị thương, để coi làm sao đối chứng luyện đan."

 

Lý Cường nghe thấy cảm giác thật mới mẻ: " Đối chứng luyện đan?" Điều này cũng chỉ có Mai Du Băng dám nói như vậy, thay đổi là người khác không ai dám mạnh miệng như thế. Hắn cười nói: " Gia gia, ông đi xem đi, để trước tiên ta phải quen thuộc công năng của Bối Dã Đan Đỉnh đã." Mai Du Băng biết không thể trì hoãn quá lâu, hắn bay về phía lầu gỗ rất nhanh.

 

Phong Đạt Khải đã diệt xong những ngọn lửa lớn, trú địa của sở vu tộc còn lại một tòa lầu gỗ, ngoài ra đều bị lửa đốt cháy hết. Hắn buông ra phi kiếm phòng hộ, thu hồi pháp bảo phòng hộ lầu gỗ, đi theo Mai Du Băng vào trong.

 

Căn cứ sự ghi lại của Bối Dã Thiên Kinh, công năng lớn nhất của Bối Dã Đan Đỉnh là tu luyện thần đan, còn có một công năng khác chính là làm vũ khí. Bối Dã Đan Đỉnh làm thần khí thì có thể dùng để công kích tiên nhân, nhưng Nguyên Cổ Thượng Nhân cấp Bối Dã Thiên Kinh cho Lý Cường xem thì không có cho hắn xem thần huyền công kích, bởi vậy chỉ có thể dùng để luyện đan.

 

Văn Đan Chi Hỏa mọc lên, cũng ý nghĩa Bối Dã Đan Đỉnh có thể tu luyện thần đan, hơn nữa không thể không đem chế luyện ngay linh đan. Nhưng trong tay Lý Cường cũng không thủ sẵn dược tài, cho dù muốn tùy tiện tu luyện một chút linh đan cũng không có khả năng.

 

Lý Cường không cam lòng hao phí đại lượng thần dịch lực của mình như vậy, hắn cẩn thận hồi tưởng những ghi chép chế dược trong Bối Dã Thiên Kinh, trong đó hạng nhất tinh luyện khiến cho hắn chú ý, đó chính là đơn giản tăng lên dược lực nùng súc( ép chặt) linh thảo. Loại phương pháp nùng súc này đối với thần phẩm không có tác dụng gì, nhưng đối với linh dược thường dùng của tu chân giới lại có công hiệu thần kỳ.

 

Lý Cường lấy ra vài cọng linh thảo, đó chính là Bạc Diệp màu xanh biếc nhạt đã hái được tại Bảo Linh Sơn, hắn dùng thần dịch lực tống vào trong Bối Dã Đan Đỉnh.

 

Bạc Diệp là linh thảo đặc sản của Bảo Linh Sơn, có thể an thần định hồn, cùng Bách Nhiếp Quả tác dụng không khác lắm, nhưng dược hiệu càng thêm linh nghiệm. Bạc Diệp là một phiến lá màu xanh nhạt, mỗi một phiến đều cỡ một bàn tay, bởi vì cất giữ trong Huyền Ngọc Hạp, cho nên vẫn tươi xanh như lúc vừa mới hái, không có chút dấu hiệu bị hư hao.

 

Thần dịch lực bọc Bạc Diệp ở trong Bối Dã Đan Đỉnh chậm rãi chuyển động. Đây chính là dược tài đang tinh luyện, có điều bất đồng với luyện đan, màu sắc của Bối Dã Đan Đỉnh biến thành màu bạc nhàn nhạt, không ngờ cũng do cực nóng chuyển hóa thành cực lạnh, điều này làm cho Lý Cường đang khống chế đan đỉnh cũng không có nghĩ đến. Từ cực nóng đến cực lạnh là chuyển biến phi thường khó khăn, nhất là biến hóa thật nhanh trong vô thức.

 

Lý Cường cẩn thận khống chế. Rất nhanh, Bạc Diệp bắt đầu thu nhỏ lại, màu sắc cũng đã biến thành màu xanh rất nhạt.

 

Tinh luyện dược tài là thủ pháp cơ bản nhất, Lý Cường rất nhanh đã vận dụng tự nhiên. Không tới ba mươi phút, hắn đã đem thần dịch lực bọc Bạc Diệp thu trở lại.

 

" Không hổ là Bối Dã Đan Đỉnh, ngay cả dược tài tinh luyện đơn giản mà cũng hoàn mỹ như thế."

 

Mai Du Băng lặng yên trở lại bên cạnh Lý Cường, đang nhìn thấy Lý Cường thu hồi Bạc Diệp. Hắn có mấy trăm năm kinh nghiệm luyện đan, tại luyện đan cao minh hơn Lý Cường rất nhiều, hắn liếc mắt liền nhìn ra Bạc Diệp tinh luyện đã là tinh phẩm hiếm thấy.

 

Hắn cầm lấy một mảnh thu nhỏ lại chừng như móng tay cái cẩn thận quan sát, trong lòng vừa mừng vừa sợ, hắn không tưởng tượng một mảnh Bạc Diệp bình thường như thế nào có thể tinh luyện được đến trình độ như vậy, mấu chốt chính là Bạc Diệp chỉ rút nhỏ, chẳng những không có tổn thất dược hiệu, thậm chí so với dược hiệu nguyên lai còn muốn tốt hơn nhiều. Hắn cảm thán than thở: " Khó được, thật sự là khó được..."

 

Lý Cường cười nói: " Hay thật, thiếu chút nữa đã khống chế không được, hoàn hảo ta đã suy nghĩ được cẩn thận sự chuyển đổi của thần trận đan đỉnh." Thần thái hắn cũng thật tự nhiên, có vẻ du nhàn có thừa. Dựa vào, cảnh giới Ngũ Kình Thiên, công lực của hắn cũng đủ khống chế Bối Dã Đan Đỉnh.

 

Trong lòng Mai Du Băng rất là khiếp sợ, hắn biết thao khống Bối Dã Đan Đỉnh không có đại pháp lực đại thần thông thì rất khó làm được. Hắn nói: " Tiểu ca nhi, nếu cảm thấy phải cố hết sức thì ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng. Dùng đan đỉnh tu luyện linh đan, nếu hỏa hầu không cách nào nắm giữ tinh xác, thì đan dược sẽ hỏng mất."

 

Lý Cường vừa mới tinh luyện xong Bạc Diệp, tin tưởng tăng cường không ít. Hắn nói: " Gia gia, ông tới chỉ huy, chúng ta trước tinh luyện dược tài, sau đó lại luyện chế linh đan, có kinh nghiệm ta có thể luyện chế thần đan rồi."

 

Mai Du Băng lại càng hoảng sợ, luyện chế thần đan không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa luyện chế thần đan phải có tiên thảo thần quả làm chủ dược, ở thế giới này đi đâu mà tìm những bảo bối không có bóng dáng này đây? Lão lắc đầu cười khổ nói: " Chúng ta luyện chế Nguyên Dương Đan đi, vừa rồi ta xem qua, công lực của bọn họ có thể khôi phục, chỉ là nguyên anh sơ kết hoàn toàn tiêu tản, nếu linh đan hữu hiệu, tu luyện một đoạn thời gian thì vẫn có thể tu đến Nguyên Anh kỳ một lần nữa."

 

Hồi Xuân Cốc không chỉ nổi danh luyện đan, Mai Du Băng còn là y giả ( người hành y) nổi tiếng của tu chân giới, hắn ngoại trừ có thể luyện chế một ít linh đan độc môn, còn có thể căn cứ theo bệnh mà luyện chế một ít linh đan đặc hiệu, nhưng lúc này khác hẳn, bởi vì Lý Cường có Bối Dã Đan Đỉnh, hắn cũng không biết sẽ luyện ra được linh đan diệu dược gì. Có một chút có thể xác định chính là linh dược do Bối Dã Đan Đỉnh luyện chế ra nhất định sẽ tốt hơn do mình luyện chế.

 

Mai Du Băng xuất ra dược thảo trân quý từ thủ trạc, linh dược của hắn đều là thứ được tinh luyện rất tốt. Phối xong linh dược, hắn đưa đồ vật cho Lý Cường, nói: " Tiểu ca nhi, ngươi nghe ta an bài, khống chế lô hỏa của đan đỉnh là mấu chốt của luyện đan."

 

Lý Cường mừng rỡ vô cùng, khống chế hỏa hậu của đan đỉnh nếu có thể nắm giữ thật tốt, thì luyện đan sẽ tăng nhanh bội lần.

 

Lý Cường biết bằng kinh nghiệm của Mai Du Băng, lần này nhất định có thể luyện chế ra linh đan, mà hắn chuẩn bị tu luyện thần đan cũng sẽ có nắm chắc. Hắn cười nói: " Gia gia, chúng ta bắt đầu đi."

back top