Phò mã cũng là hoa nhi

Chương 22


Công chúa tuy rằng đoán được biến cố hôm nay cùng ta có liên quan, nhưng lại vạn vạn không ngờ tới những món ăn trên bàn này là ta tự mình làm, cho nên nhất thời, trong mắt nàng vẫn là kinh ngạc không nhỏ.

“Ngươi làm?” Công chúa nhìn mấy món ăn tinh xảo trên bàn, ngây người nửa ngày mới mở miệng hỏi ta.

Vừa thấy bộ dáng ngây ngốc này của nàng, ta liền đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Tất nhiên là ta làm.”

“Ngươi.. Tự mình xuống bếp vì bản cung nấu cơm?”

“Làm sao vậy?” Ta hỏi nàng.

Nàng liếc mắt cao thấp đánh giá ta một cái. “Không hạ độc chứ?”

Ngươi muội!!

Câu này của nàng làm cơn tức của ta xông lên đến đỉnh đầu, nhưng nhớ tới mục đích đêm nay, ta lại đem cơn giận áp chế xuống, yên lặng cả buổi, mới tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngày thường ta đối đãi ngươi cũng không ác độc như vậy chứ?”

Lời này nói xong, nhưng lại làm cho biểu tình của nàng có một chút không được tự nhiên, quả thật, ta đối nàng cũng không tính là quá kém, nàng nghĩ ta cũng quá nhỏ mọn rồi.

Không khí thoáng chốc có điểm xấu hổ, ta thấy nàng không nói lời nào, cũng không cầm đũa, trong lòng hơi hơi có chút không vui, đồ ăn này đều là một thân ta tự làm, tự chế biến, bận bịu suốt cả một buổi chiều trong bếp, dễ dàng sao, nàng không ăn thì ta ăn, đồ ăn vẫn còn nóng sốt như thế này mà.

“Ngươi rốt cuộc có ăn hay không?” Ta thở phì phì hỏi nàng: “Ngươi không ăn ta thì ta ăn trước a.”

“Ăn chứ.” Lão Cửu cười lắc đầu, cầm lấy đũa rồi lại ngừng lại, nàng liếc mắt nhìn ta một cái nói: “Bất quá Hiếu Ân không giới thiệu một chút cho ản cung sao? Mấy món này bản cung còn chưa thấy qua mà.”



Sớm nói thôi!

Ta cầm lấy đôi đũa, chỉ vào một đĩa rau xanh mượt nói: “Cần tây xào bách hợp.”

Công chúa kinh ngạc gật đầu, rồi sau đó hỏi ta: “Đây là ngươi tự nghĩ ra? Bản cung vẫn là lần đầu tiên biết bách hợp này cũng có thể làm đồ ăn.”

“Nông cạn quá.” Ta bắt lấy thời cơ, không chút nào keo kiệt bắt đầu cười nhạo nàng, có điều đây cũng là lần đầu tiên, ta nói nàng như vậy mà nàng cũng không cùng ta đấu võ mồm, Lão Cửu như thế không khỏi làm cho ta bực bội, vì thế liền nói tiếp: “Bách hợp không chỉ là hoa, mà còn thường dùng làm thuốc Đông y, có công dụng dưỡng âm nhuận phế, thanh tâm, an thần, thường dùng làm phụ trợ trị liệu cho bệnh bạch cầu, ung thư phổi này nọ...” Vấn đề này vừa được khơi dậy, ta liền chậm rãi mà nói, bệnh nghề nghiệp lại tái phát.

Công chúa vẫn chăm chú nghe, cũng chưa từng đánh gãy lời ta, điều này làm cho ta càng thêm đắc ý, tiếp tục đem những món còn lại nhất nhất đều nói cho nàng.

Đến khi ta nói xong, cũng không thấy công chúa hoàn thần, dường như nàng đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau, nàng mới ngẩng đầu nói với ta: “Hiếu Ân nói những thứ này bản cung cũng nghe hiểu một phần, thế nhưng bệnh bạch cầu, ung thư phổi là cái gì? Bản cung mới nghe lần đầu.”

Hỏng rồi!

Trong lòng ta kêu lên một tiếng, quả nhiên là ta quá đắc ý quên hình* rồi.

(*Vì đắc ý nên quên đi dáng vẻ vốn có của mình. Ở đây là chỉ thân phận xuyên không của ẻm.)

Ho khan hai tiếng, ta liền giải thích cho có lệ: “Ngươi tất nhiên chưa từng nghe qua, ngươi lại không học y, kiến thức y học là rất nhiều, ngươi sao có thể đều biết được chứ. Trong thế giới này con người chúng ta đều là nhỏ bé, có rất nhiều thứ mà chúng ta không biết.”

Cửu công chúa cười gượng hai tiếng, “Cho tới bây giờ chỉ biết là Hiếu Ân hạ độc hại người, khi nào thì bắt đầu học y cứu người vậy?”


Lão Cửu nhìn ta, nhìn đến trong lòng ta cảm thấy sợ hãi, chuyện này quả nhiên không thể nhiều lời, càng nói càng rơi vào đường cùng. Ta cúi đầu cả buổi, nghĩ muốn trả lời nàng, lại phát hiện căn bản không biết phải nói cái gì. Cũng may Cửu công chúa ‘Thiện giải nhân ý*’ cuối cùng không tiếp tục truy vấn, nhỏ giọng nói: “Dùng bữa đi.” Chuyện này mới xem như trôi qua.

(*am hiểu lòng người; Giỏi đoán ý người.)

Vừa rồi nhận được giáo huấn nên lúc ăn cơm ta vô cùng im lặng. Không nói lời nào, cũng không ba hoa nữa, chỉ cúi đầu chuyên tâm ăn cơm của mình. Hơn mười lăm phút sau, cơm trong chén đã bị ta ăn sạch sẽ, lại ngẩng đầu vừa vặn thấy công chúa, trong bát nàng còn gần nửa bát cơm, nhưng lại thấy trên bàn, ba món một canh ước chừng ít đi hai ba phần.

Kỳ thật ta làm phân lượng không nhiều lắm, bởi vì dù sao chỉ có đôi ta ăn, nhưng cho dù như vậy, ta cũng thật không ngờ công chúa hôm nay lại ăn nhiều như vậy. Tần suất của hai ta vừa vặn tương phản, ta là ăn ba khẩu cơm mới gắp đồ ăn một lần, còn nàng lại là ăn ba khẩu đồ ăn mới gắp vài hạt cơm, cho nên đại bộ phận đồ ăn trên bàn đều là Lão Cửu ăn.

Nàng có thể cho ta mặt mũi như vậy sao?

Trong lòng ta rất vui vẻ, ngoài miệng hỏi nàng: “Ăn ngon không?”

Nàng chậm rãi nhấm nuốt, từng động tác đều lộ vẻ cao quý, chờ ta hỏi xong, ước chừng qua năm sáu giây sau mới nghe nàng nói: “Tạm chấp nhận.”

Ta xuy thanh: “Tạm chấp nhận mà ngươi còn ăn nhiều vậy?”

“Đói.”

Ôi mẹ của ta, ta còn lâu mới tin ngươi, cười hắc hắc, từ từ di chuyển ghế đến bên cạnh nàng, a dua nói: “Tốt xấu gì thì ta cũng đã ở phòng bếp bận biệu suốt cả một buổi chiều, ngươi không biết ánh mắt bọn hạ nhân nhìn ta thành cái gì đâu, cho dù thực sự không thể ăn, ngươi cũng nên khen ta hai câu chứ.”

“Nhìn ngươi làm cái gì? Phò mã vì công chúa nấu cơm là đạo lý hiển nhiên, lần sau nếu bọn chúng còn nhìn ngươi, ngươi cứ móc mắt chúng.”


Những lời của nàng làm ta bỗng chốc hút một ngụm lãnh khí, ngươi nói xem thân là một nữ nhân, tại sao nàng có thể ác độc như vậy? Động một cái liền đòi móc mắt người khác, ta hèn mọn nhìn nàng, nói: “Đó là mạng người đấy, đừng hở chút là đòi đánh đòi giết, ngươi không sợ ứng báo ứng à.”

Lão Cửu đột nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, đồ ăn cũng không ăn.

Trong nháy mắt ta liền ngậm miệng không nói nữa, dời đi tầm mắt không nhìn tới nàng. Cô nãi nãi, Lão Cửu cô nãi nãi, hiện tại ta thật sự là nói cũng không dám nói. Giữa lúc ta đang bất mãn, lại nghe Lão Cửu ha ha cười, nói với ta: “Vậy không bằng như vầy, ngày mai bản cung liền phân phó xuống, để Hiếu Ân mỗi ngày đều vì bản cung nấu cơm, nếu ai còn dám dùng ánh mắt kia nhìn ngươi, bản cung sẽ đem bọn họ toàn bộ trục xuất Phò mã phủ, được không?”

Được! Ta vừa lòng gật đầu, đang muốn nói như vậy mới đúng chứ. Lại đột nhiên ý thức được có gì đó sai sai!

Con bà nó, Lão Cửu này nói đi nói lại, cuối cùng lại thành mỗi ngày ta phải xuống bếp nấu cơm cho nàng! Nàng thế nào có thể đem người khác đẩy xuống hố như vậy! Nghĩ đến việc này ta liền không vui, “Như thế nào, đem ta trở thành đầu bếp, ngươi muốn đem đầu bếp nuôi như Phò mã sao?”

“Ngươi cũng nói là bản cung nuôi ngươi, bản cung đã không ngại cực khổ nuôi ngươi hai năm, ngươi ngay cả vì bản cung làm vài bữa cơm cũng không vui sao?”

“Ngươi...”

Ngươi muội a! Lão nương vất vả nấu cơm cho ngươi, không sợ ngạt khói không sợ nóng phỏng, bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng trái lại được con bạch nhãn lang* không biết tri ân báo đáp này cắn lại?! Ta phẫn hận trừng mắt nhìn Lão Cửu, nói thầm nữ nhân này da thịt không có, vóc dáng cũng không, như thế nào lại lợi hại như vậy? Công phu miệng lưỡi kia quả thực cường đại như Transformers**.

(*chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.)

(**Người máy biến hình. Ai chưa biết thì có thể lên google xem.)

Trong lúc ta đang cúi đầu hờn dỗi thì Lão Cửu đã buông đũa, than dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai của ta nói: “Bản cung no rồi, quả thật không tồi, hôm nay là lần đầu tiên trong hai ba năm qua, bản cung ăn nhiều như vậy.”

Đây là đang khen ngợi ta sao?

Ta nhếch miệng, tinh thần lại phấn chấn lên.

Kỳ thật, có đôi khi đến bản thân ta cũng tự cảm thấy ta thực thiện lương, tính cách chòm sao Song Ngư là như thế sao? Tóm lại chính là lòng dạ mềm mại, không thù dai, cho dù cãi nhau lớn như thế nào, chỉ cần người ta cho ta một chút lợi lộc, ta lập tức sẽ bỏ qua chuyện cũ, lại tiếp tục cùng nàng đùa giỡn.



“Nói đi.” Lão Cửu nhấp một ngụm trà, đột nhiên hỏi ta: “Tự mình xuống bếp là có mục đích gì?”

...

Cái gì cũng không thể gạt được Cửu công chúa.

Nhưng thực ra ta chính là muốn để Lão Cửu vạch trần mà, hôm nay nấu cơm cho nàng quả thật là có mục đích, nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi, đến khi thực sự đối mặt ta lại như thế nào cũng không mở miệng được, bây giờ thì tốt rồi, Lão Cửu thay ta mở miệng, vậy thì ta sẽ nương theo lời của nàng.

“Chính là..” Ta nhìn nàng, cười hắc hắc, ngượng ngùng nói: “Muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện.”

Lão Cửu đem chung trà đặt xuống, “Hiếu Ân từ trước đến nay chẳng phải đều không cần sự giúp đỡ từ bản cung sao, hôm nay lại phá lệ như vậy, chắc cũng không phải là việc gì nhỏ đâu nhỉ?”

Ta nghe xong liền vội vàng lắc đầu: “Đối với ngươi mà nói, xác thực không phải là đại sự gì.”

“Vậy sao?” Lão Cửu nhìn ta, nói: “Nói thử xem.”

“Ta không phải là mất trí nhớ sao...” Ta dừng một chút, hít sâu nói tiếp: “Sau đó ta cũng đã quên mất công phu. Giờ ta muốn luyện lại nhưng lại không biết cách, ta đã xem sách rồi những vẫn không hiểu. Ta chỉ có một thân nội lực lại không biết phải vận dụng như thế nào, cho nên mới muốn nhờ ngươi giúp ta, chỉ điểm cho ta một chút.”

Ta nói một hơi xong, trong lòng cũng khẩn trương, chỉ sợ Lão Cửu không đồng ý, cự tuyệt yêu cầu của ta.

Mà Lão Cửu, quả nhiên như ta dự đoán, bày ra khuôn mặt lạnh băng, mặc dù nàng không nói rõ là không đồng ý, nhưng biểu tình như thế cũng có khác gì nói đâu. Thấy dáng vẻ như vậy của nàng, ta nhất thời giống như khí cầu bị rút khí.

Ai ngờ một lát sau, Lão Cửu lại mở miệng, “Bản cung có lợi ích gì?”

- -------------------




back top