Phu thê nhà nghèo

Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung

Edit: Sahara
****Con ngựa hoang = con nai = đàn nai chạy loạn trong lòng: một cách ám chỉ cảm giác tim đập mạnh, nhộn nhạo, yêu thích.
________
Uỳnh!
Tần Chung có cảm giác như trăm hoa đang đua nở trong lòng mình, ngay thời khắc này, hắn thậm chí đã tưởng tượng ra được bộ dáng của các bảo bối do hắn và Lý Hầu La sinh ra. Khẳng định là vô cùng hoạt bát lại đáng yêu, tuyệt đối sẽ không giống với Tần Tử Viễn, tên nhóc kia quá ngốc! Nội tâm Tần Chung bây giờ tựa như một con ngựa hoang đã được thoát cương, tùy ý tung vó câu, phi nhanh về phương xa.
Nội tâm kích động kịch liệt như vậy, nhưng biểu hiện ra ngoài lại chỉ là hai hàng mi khẽ run một chút, lại còn biến mất rất nhanh, thậm chí lực xoa bóp tay cho Lý Hầu La vẫn không nặng không nhẹ y như cũ. Một hồi lâu sau, Tần Chung mới ngẩng đầu lên, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Câu đầu tiên đã nói ra, những câu tiếp theo sau cũng không quá khó để mở miệng, Lý Hầu La kể lại chuyện hôm nay và những bâng khuâng trong lòng mình cho Tần Chung nghe, rồi nói: "Cho nên, ta cần ở lại Tần gia...." Lý Hầu La lí nhí nói, chuyện này quả là không có đạo nghĩa, nên Lý Hầu La thấy rất chột dạ.
"Được!" Tần Chung không đợi Lý Hầu La nói hết câu thì đã đồng ý.
"Ta muốn nói là sẽ vĩnh viễn ở lại Tần gia!" Lý Hầu La thấy Tần Chung đồng ý quá nhanh, tưởng rằng là do Tần Chung không hiểu ý mình.
Tần Chung nhìn Lý Hầu La một cái, rồi đột nhiên cười: "Ta biết!"
Lý Hầu La thấy Tần Chung đáp như vậy, không thể không hỏi thêm: "Nếu ta ở lại Tần gia, thì sẽ chiếm lấy vị trí thê tử của huynh, vậy sau này huynh làm sao mà thành thân?"
Rầm!
Con ngựa hoang trong lòng đang phóng lên trời bỗng té xuống đất một rầm, tuy Tần Chung đang mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại không có một chút độ ấm.
"Sao... Sao thế?" Lý Hầu La bỗng cảm thấy, lúc này đây, Tần Chung có chút đáng sợ. Nàng không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng.
Hai cánh môi mỏng của Tần Chung khẽ run rẩy với biên độ cực nhỏ, thầm hít sâu từng hơi một trong lòng, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lý Hầu La, dịu dàng nói: "Không sao!" Có nàng là đủ rồi!
Trực giác nói cho Lý Hầu La biết không thể tiếp tục về đề tài này, tuy rằng nàng rất muốn hỏi Tần Chung là định xử lý mối quan hệ giữa bọn họ như thế nào? Đối với nàng, Tần Chung có cảm giác gì? Nhưng mà nghĩ lại, nàng vì yêu thích cái đẹp, nên mới không ngừng nâng tay nghề thêu thùa của mình đến cảnh giới tối cao, nàng không dám xác định, cái cảm giác mông lung của nàng đối với Tần Chung rốt cuộc là bởi vì bản thân Tần Chung? Hay là vì cái gương mặt có sức hấp dẫn mê hoặc lòng người kia? Ngay cả tâm ý của mình mà nàng còn chưa xác định được, thì đi hỏi tâm ý của một đứa trẻ chưa đầy mười sáu tuổi có ích gì chứ? Cứ thuận theo tự nhiên vậy....
Chỉ trong một thời gian ngắn, mà tâm tình của Tần Chung hết lên thiên đàng rồi rớt xuống địa ngục, hắn hơi hơi khép mi mắt, nếu nói trước kia hắn vẫn còn mơ mơ hồ hồ, thì hôm nay, thời điểm mà Lý Hầu La cầm cái sạn đứng chắn trước người hắn, trái tim hắn cứ không ngừng đập mạnh kịch liệt vì Lý Hầu La. Ngay thời khắc ấy, hắn đã xác định, hắn muốn Lý Hầu La trở thành thê tử chân chính của hắn.
Chỉ là, trong những ngày chung sống với Lý Hầu La, hắn hiểu rõ, Lý Hầu La không giống như những cô nương khác. Bề ngoài thì nàng luôn cười hi hi ha ha, nhưng trong lòng lại cực kỳ có chủ kiến. Lòng hắn hướng về Lý Hầu La, thế nhưng, hắn không có cách nào xác định được tâm ý của nàng. Điều này khiến cho Tần Chung thấy vô cùng bất an.
Trước kia, lúc Lý Hầu La định ra giao ước hai năm, hắn còn chưa để tâm đến Lý Hầu La, cho nên không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng hiện tại, dù chưa có cách nào biết được tâm ý của nàng, thì hắn cũng hiểu rõ, để Lý Hầu La ở lại bên cạnh mình mới là lựa chọn tốt nhất.
Vì thế, hắn sai Tần Tử Viễn đi tìm Trương Tam Nương bị bỏ đói lâu ngày kia đến, mượn chuyện của nàng ta mà làm Lý Hầu La yên tâm ở lại bên cạnh hắn, khiến nàng không quan đến cái gì hai năm, ba năm gì đó nữa. Dù bây giờ Lý Hầu La vẫn chưa động tâm với hắn, hắn cũng muốn giữ nàng lại bên người, rồi sau đó, hắn sẽ dùng thời gian cả đời mình, từ từ đi vào tim nàng.
"Tiểu thúc thúc, tiểu thẩm thẩm, bà nội gọi hai người ra ngoài ăn cơm." Giữa lúc hai người đang bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút kỳ diệu, thì Tần Tử Viễn bỗng đẩy cửa đi vào, cất giọng non nớt nói lớn.
"Biết rồi!" Lý Hầu La đột ngột đứng dậy, bước nhanh về phía trước. Vừa rồi ánh mắt Tần Chung nhìn nàng có chút kỳ quái, khiến nội tâm nàng chợt thấy hoảng hốt.
Tần Chung liếc nhìn Tần Tử Viễn đang đứng cạnh cửa một cái, đang nói chuyện mà bị cắt ngang, hắn không biết là nên thở phào nhẹ nhõm, hay là nên cảm thấy mất mát. Suýt chút nữa thì hắn đã không nhịn được mà hỏi tâm tư của Lý Hầu La là thế nào? Hắn cũng không dám chắc rằng Lý Hầu La có xem hắn như trượng phu chân chính hay không? Bây giờ... Bị cắt ngang như vậy cũng tốt! Sau này rồi tính tiếp.
Chờ Lý Hầu La đi rồi, Tần Tử Viễn mới len lén nhìn những người khác trong chính sảnh, sau đó nhóc đi vào phòng, đến cạnh Tần Chung: "Tiểu thúc thúc, điểm tâm thúc hứa cho con đâu?"
Tần Chung xoa xoa đầu Tần Tử Viễn, mở hộp điểm tâm để trong ngăn tủ ra, lấy từ trong đó ra hai miếng điểm tâm.
Tuy Tần Tử Viễn chưa được đọc sách, nhưng cũng biết hai miếng điểm tâm này hoàn toàn bằng với mọi lần: "Tiểu thúc thúc, thúc gạt con, thúc nói sẽ cho con nhiều điểm tâm hơn mà! Nhưng sao số điểm tâm này cũng giống mọi lần vậy?" Nói là nói vậy, nhưng động tác thu điểm tâm của Tần Tử Viễn lại nhanh nhẹn vô cùng.
"Trước kia con vốn chỉ được một miếng, một miếng còn lại là thúc thưởng cho con. Hôm nay, con không được thưởng, nhưng lại có hai miếng, vậy không phải là nhiều hơn mọi lần à?" Lý Hầu La nói trẻ con không được ăn quá nhiều đồ ngọt, cho nên Tần Chung chỉ cho Tần Tử Viễn hai miếng điểm tâm mà thôi.
Tần Tử Viễn nghiêng nghiêng đầu nhỏ, hình như đúng là vậy thật.
Nhóc con còn sợ câu hỏi của mình vừa rồi sẽ chọc cho Tần Chung không vui, cho nên lập tức nhón mũi chân, vỗ vỗ lên cánh tay Tần Chung: "Tiểu thúc thúc, thúc thật tốt! Về sau nếu còn có chuyện gì, cứ việc sai con!" Lúc nói câu cuối cùng, Tần Tử Viễn còn khẳng khái vỗ vỗ lên bộ ngực nhỏ của mình.
Tần Chung gật gật đầu: "Đi thôi!"
Trong chính sảnh, Tần phụ đang ngùn ngụt lửa giận. Hôm nay, đại phòng quả thật đã làm ra chuyện vô cùng mất mặt mà. Tàn tiệc rượu, mọi người ra ngoài liền thì thầm bàn tán, Tần phụ đi theo bên cạnh nghe thấy mà chỉ muốn chui thẳng xuống đất.
Thời điểm mà Tần phụ đi tìm Tần đại bá nói về chuyện này, càng nhắc lại càng tức thêm. Tần đại bá dõng dạc hùng hồn nói, tiệc rượu làm sơ sài như vậy là tại vì trước đó Tần phụ không chịu cho ông ta vay bạc.
Tần phụ vừa về đến nhà liền ngồi xuống cạnh bàn, ôm một bụng tức. Lúc trước, ông bảo cho đại ca vay bạc, cả nhà đều không đồng ý, bây giờ thì hay rồi, thể diện của Tần gia ở Tiểu Thanh Thôn này coi như mất sạch hết cả rồi.
Tần mẫu gọi Tần phụ ăn cơm, Tần phụ còn hừ lạnh một tiếng, không thèm ngồi xuống bàn cơm.
Những người khác của Tần gia cũng nhịn không được, món ăn mà đại phòng đại khách không chỉ qua loa sơ xài, mà còn rất ít, tay nghề nấu nướng của Lý Hầu La lại quá tốt, món ăn dọn lên không được bao lâu thì đã bị cướp hết sạch. Cháo loãng thì có thể soi được cả bóng người, làm sao mà ăn no? Đặc biệt là nhóm nữ quyến của Tần mẫu, bận bịu đủ việc trong bếp lâu như vậy, còn chưa có cái gì bỏ bụng.
Tần mẫu vừa về đến nhà liền phân phó Tần Phương đi nấu cơm, bây giờ thấy Tần phụ không chịu ăn cơm, Tần mẫu biết là trong lòng Tần phụ đang giận dỗi. Nhưng bụng Tần mẫu cũng chứa không ít lửa, vì thế, bà mặc kệ Tần phụ, không ăn thì thôi!
Kỳ thực, do tức giận, nên lúc ở tiệc rượu Tần phụ cũng không ăn nổi thứ gì, hiện tại ông cũng rất đói. Lúc Tần Chung bước ra chính sảnh, thấy Tần phụ đang mang thần sắc u ám ngồi ở một bên, liền hỏi: "Cha, sao cha không ăn cơm? Có phải trong người có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Tần phụ vớ được bậc thang, vội vàng leo xuống, giả vờ ho khụ khụ hai tiếng: "Có hơi mệt! Bây giờ ăn!" Vẫn là con trai nhỏ tri kỷ.
(*bắc thang leo xuống, tiếp bậc thang,...: từ bậc thang này là tiếng lóng của TQ, thường dùng ám chỉ trong những tình huống căng thẳng, có một bên xuống nước trước, mở lời, hay làm ra hành động gì đó có ý ngầm hòa giải, bên kia thuận theo thế đó để hòa giải mâu thuẫn, giảm căng thẳng. Hành động này gọi là tiếp bậc thang, bắt cho bậc thang leo xuống,..v..vv..)
Tần gia tất nhiên không có cái quy tắc ăn không nói, ngủ không nói gì gì đó. Sau khi Tần phụ ăn một ngụm cháo đặc sệt, tâm trạng cũng hòa hoãn lại đôi chút, ông nói: "Hôm nay, đại ca đãi tiệc rượu thế nào thì mọi người cũng thấy rồi đó! Lần này, Tần gia chúng ta quả thật là bị mất hết mặt mũi rồi!"
Tần Diệu lại chẳng để bụng: "Có mất cũng là bọn họ mất, đâu phải chúng ta! Cha, cha ít lo chuyện của người khác một chút đi!"
Tần phụ lập tức trừng mắt: "Đồ ngu xuẩn nhà ngươi thì hiểu cái gì? Đại bá ngươi cũng là người Tần gia, nhà bọn họ mất mặt còn không phải là nhà chúng ta mất mặt à?"
Tần Diệu kêu lên một tiếng: "Cha ơi! Cha ruột của con ơi! Người tỉnh táo lại một chút đi! Người xem người ta là người thân, moi tim moi phổi ra mà đối đãi, nhưng người ta chưa chắc gì đã xem người là người thân đâu! Cứ nhìn những chuyện mà họ làm trong mấy năm qua thì biết! Chẳng lẽ cha còn chưa nhìn rõ được sao?"
Tần phụ lập tức trừng lớn hai mắt, nếu không phải do ông ngồi quá xa, thì ông đã gõ lên đầu Tần Diệu một cái rồi: "Nhớ trước kia Tần gia chúng ta vinh quang tới cỡ nào, hiện tại lại đi đến bước đường này. Nếu như tổ tiên Tần gia mà biết được, chỉ sợ...."
Những lời này, Tần phụ không biết đã nói bao nhiêu lần. Ông nói thì nói, mọi người cũng không có ai phụ họa theo. Sau khi Tần phụ nói được một lúc, lại thấy không ai hiểu cho khổ tâm của ông, ông thở ngắn than dài một hồi, rồi từ từ im bặt.
Lý Hầu La thấy Tần phụ hiện ra dáng vẻ tội nghiệp, trong lòng nàng thầm thấy buồn cười. Đây là do mọi người trong Tần gia biết không cách nào lay chuyển được Tần phụ, nên mới sử dụng chiêu bài im lặng?
Thời tiết càng ngày càng lạnh, khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, thì cũng là lúc mọi người trong Tiểu Thanh Thôn gấp rút may y phục mùa đông.
Lý Hầu La đã bắt đầu thêu đợt hàng thứ hai. Ngoại trừ túi tiền và khăn tay, lần này nàng còn thêu thêm cả khăn che mặt.
Ngày ấy, trên đường phố huyện thành, Lý Hầu La nhìn thấy Lý Nguyệt Nga có mang khăn che mặt, vừa đẹp mắt, lại vừa có công dụng chống lạnh. Khăn che mặt đẹp, càng tô điểm thêm vẻ đẹp ẩn ẩn hiện hiện cho mỹ nhân
Tuy Đại Việt không có quy định, nhưng đại đa số những cô nương chưa xuất giá, khi đi ra đường đều mang khăn che mặt. Khăn che mặt mùa hè được làm từ lụa mỏng, thoạt nhìn trông vừa uyển chuyển nhẹ nhàng, vừa nhu mì xinh đẹp một cách tự nhiên. Khăn che mặt mùa đông thì được làm bằng vải dày, tuy rằng có công dụng giữ ấm, nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến mỹ quan
Lý Hầu La đang nghĩ xem làm sao để dung hòa hai thứ này thành một.
"Tam tẩu, tẩu nhìn xem muội thêu như vầy có đúng không?" Ở phương diện thêu thùa, Tần Phương xem như là có chút ít năng khiếu, bản thân nàng cũng rất dụng tâm học hỏi, Lý Hầu La thấy Tần Phương hiếu học, nên cũng dạy nhiều và kỹ hơn. Mấy ngày nay, trình độ thêu thùa của Tần Phương tiến bộ rất nhanh.
Lý Hầu La dừng lại dòng suy nghĩ trong đầu, nghiêng người nhìn sang: "Không sai! Chính là như vậy!"
Trong lòng Tần Phương mừng rỡ, từ sau khi nàng học thêu, cả người trông hoạt bát hơn rất nhiều, vừa nghe câu trả lời của Lý Hầu La thì hai mắt liền sáng rực lên.
Ánh mắt của Tần Phương nhìn Lý Hầu La lúc này hoàn toàn giống như đang nhìn một thần tượng siêu cấp, có đôi khi còn làm cho Lý Hầu La cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Muội làm rất tốt! Chỉ cần bỏ công luyện tập thêm mấy ngày, chắc chắn muội sẽ có thể nắm vững các mũi thêu này!"
Tần Phương gật gật đầu: "Dạ biết, tam tẩu!"
Trương Thúy Thúy thấy thế, cũng vội nghiêng đầu qua hỏi, tiến độ của Trương Thúy Thúy hoàn toàn không bì kịp Tần Phương, tính đến hiện tại, Tần Phương đã nắm vững được hơn mười mũi thêu, nhưng Trương Thúy Thúy thì chỉ mới học được bốn mũi thêu mà thôi, còn thường bị kim đâm vào tay.
Tuy nhiên, Trương Thúy Thúy lại rất kiên trì, dù mấy đầu ngón tay chồng chất vết đâm mới, cũ, nhưng Trương Thúy Thúy lại chưa từng có ý bỏ dỡ giữa chừng.
Mã Đại Ni thì ngồi ở một bên gặm khoai lang khô cùng ba đứa nhỏ. Nhân dịp mùa hè, Tần gia đem khoai lang phơi khô, mùa thu lại tiếp tục phơi sương. Khoai lang khô phơi sương sẽ tạo được độ mềm cứng vừa phải, còn có hương vị ngọt dịu, phơi sương vài ngày là có thể dùng ăn vặt, cũng có thể hấp chung với cơm.
Tuy nhiên, ruộng nương của Tần gia không nhiều, thu hoạch khoai lang cũng chẳng được bao nhiêu. Chính vì vậy mà số khoai lang khô này chủ yếu là để làm đồ ăn vặt thường ngày cho mấy đứa trẻ trong nhà mà thôi.
Số khoai lang khô mà Mã Đại Ni đang ăn là lấy từ trong tay con gái nhỏ nhà mình, nàng thấy Trương Thúy Thúy cứ bắt lấy Lý Hầu La hỏi không ngừng, bèn mở miệng nói thẳng: "Muội nói đại tẩu này, tẩu không nghe Hầu La nói à? Thêu thùa là cần phải có... Phải có.. Ngộ tính! Đúng! Chính là ngộ tính! Tiểu muội chính là người có ngộ tính, còn muội và tẩu thì đều không có! Nhân lúc còn sớm, tẩu mau bỏ cuộc đi! Miễn cho bản thân phải chịu tội!"
Hai mắt Trương Thúy Thúy sa sầm: "Ta biết ta ngu ngốc, nhưng cứ học từ từ thì chắc chắn sẽ có ngày học được!"
Mã Đại Ni cũng không nói nhiều làm gì nữa! Bản thân nàng không ăn được cái khổ này, nhưng người khác ăn được, thì nàng cũng không có quyền gì mà cản họ. Chẳng qua cái mà nàng nhìn không thuận mắt chính là, rõ ràng Trương Thúy Thúy biết hai ngày này tam đệ muội đang thêu lô hàng đồ thêu thứ hai, vậy mà suốt ngày cứ quấn lấy tam đệ muội hỏi này hỏi nọ không ngừng, làm trễ nải chính sự của tam đệ muội! Tần mẫu thường mắng nàng là người không có mắt nhìn, theo nàng thấy, Trương Thúy Thúy mới đúng thật là người không có mắt nhìn.
Tần Chung ở một bên cũng nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện, mỗi khi Lý Hầu La bắt đầu phát họa là lại bị Trương Thúy Thúy cắt ngang. Người đại tẩu này quá sốt ruột với tiến độ học thêu của mình, mà hoàn toàn xem nhẹ người khác.
Tần Chung nhẹ nhàng buông sách xuống: "Hầu La, rất khó vẽ à?" Mấy lần Lý Hầu La sắp hạ bút đều bị Trương Thúy Thúy làm phiền cắt ngang.
Lý Hầu La ừm một tiếng.

Tần Chung im hơi lặng tiếng liếc nhìn Trương Thúy Thúy một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Hầu La, ngăn cách Lý Hầu La và Trương Thúy Thúy: "Nàng tả đi, để ta vẽ!" Bàn tay trắng nõn đặt cạnh bút than đen, vậy mà lại trông đẹp kinh người. Tần Chung vừa nói dứt lời, thì bàn tay đã tiếp lấy cây bút trong tay Lý Hầu La.
(*bút than: là than đen gọt nhỏ và mảnh, lấy vẽ lên vải thêu tạo hình, thêu xong giặt sạch sẽ mất đi. Tương tự như bút chì ngày nay. Những bức thêu lớn, nhiều bố cục, chi tiết thì dùng bút phát họa trước rồi mới thêu, các thợ thêu nghiệp dư hay thêu không chuyên đều cần dùng bút phát họa hình trước, nhưng thợ thêu chuyên nghiệp thì có thể thêu mà không cần đến phát họa.)
Chỉ là thời điểm mà Tần Chung tiếp lấy bút than, ngón tay lại cọ nhẹ vào lòng bàn tay Lý Hầu La một cái.
Nội tâm Lý Hầu La bỗng nhảy dựng lên.
Mi mắt Tần Chung khẽ run hai cái rất nhanh, trên mặt lại làm ra vẻ bình tĩnh mà hỏi Lý Hầu La: "Làm sao vậy?"
"Không.. Không có gì!" Sức khỏe Tần Chung không tốt, đặc biệt sợ lạnh, y phục mà hắn mặc luôn dày hơn người khác, dù vậy thì nhiệt độ cơ thể của Tần Chung cũng vẫn thấp hơn người bình thường. Lý Hầu La có cảm giác như ngón tay của Tần Chung cố ý dừng lại ở lòng bàn tay mình một chút, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của Tần Chung, nàng lại thấy là do bản thân mình nghĩ quá nhiều.
Lý Hầu La hận không thể túm lấy cổ áo Tần Chung xách lên mà hỏi: Mẹ nó! Rốt cuộc là ngươi có ý gì hả? Có biết là cứ vô tình quyến rũ người khác như vậy là sẽ xảy ra án mạng hay không hả?
Tuy Lý Hầu La là một quả dưa chuột già quét sơn xanh, nhưng trên con đường tình yêu, nàng lại thật sự là một người ngây thơ! Nếu đã quyết định ở bên Tần Chung cả đời, thì lưỡng tình tương duyệt* là tốt nhất! Vì thế, nàng sợ bộ dáng hung hãn của mình sẽ dọa sợ tiểu trượng phu nhỏ bé tươi ngon, từ đó chặt đứt mất ý niệm thích nàng của Tần Chung thì phải làm sao?
(*lưỡng tình tương duyệt: cả hai bên đều có tình ý với nhau.)
Thấy Lý Hầu La không phát hiện ra hành động nhỏ của mình, Tần Chung có chút thất vọng. Trong lòng Tần Chung đang nổi lên mưa rền sóng dữ, nhưng trên mặt lại là thần thái trời trong nắng ấm, vì thế, Lý Hầu La không nhận ra sự thất vọng của Tần Chung.
Hai người đều ôm tâm tư riêng của mình, làm cho không khí xung quanh cả hai nhất thời trông có chút cổ quái.
Sau khi Trương Thúy Thúy bị đâm trúng một kim nữa, vừa định quay sang hỏi Lý Hầu La, thì chợt nhìn thấy hai người kia như vậy, cho nên chỉ đành tạm thời im miệng.
"Nàng muốn vẽ cái gì?" Tần Chung lặng lẽ kéo gần khoảng cách giữa hai người, dịu dàng hỏi.
"Hả? À....." Lý Hầu La hồi thần lại, nói ra ý tưởng của mình cho Tần Chung nghe.
Đợi vẽ xong rồi, Tần Chung mới hơi mỉm cười, cất lời khen ngợi: "Rất đẹp!"
Lý Hầu La gạt bỏ tâm tư nhỏ trong lòng mình qua một bên, đắc ý liếc nhìn Tần Chung một cái: "Tất nhiên rồi!"
(*người vẽ là Tần Chung, nhưng Tần Chung lại khen rất đẹp, ý ở đây là khen ý tưởng của Lý Hầu La rất đẹp, không phải là Tần Chung tự khen mình vẽ đẹp đâu nha.)
Lý Hầu La không biết, dáng vẻ này của mình lại làm cho con ngựa hoang không an phận trong lòng Tần Chung chạy loạn một lần nữa.
Khi Lý Hầu La hoàn thành lô hàng đồ thêu thứ hai, thì thời gian đã đến tháng mười một. Lúc này, tuyết trên đường đã đóng rất dày, một mình Lý Hầu La đi giao đồ thêu, người trong nhà ai nấy cũng đều không yên tâm, Tần Chung thì lại càng khỏi phải nói.
Tần Chung bước đến đứng trước mặt Lý Hầu La: "Ta đi cùng nàng!"
"Không được!"
"Không được!"
Tần mẫu và Lý Hầu La gần như phủ quyết cùng một lúc.
Lý Hầu La cầm rổ, trên người mặc y phục rất dày: "Tướng công, chàng yên tâm, ta sẽ không có việc gì đâu! Cũng đâu phải là chàng không biết ta khỏe như thế nào!"
Tần Chung há miệng, nhưng rồi lại phát hiện bản thân không biết nên nói cái gì. Hắn cũng biết, với thời tiết thế này mà hắn cứ khăng khăng đòi đi theo thì chỉ gây thêm phiền toái cho Lý Hầu La thôi. Hơn nữa, nếu đi trên đường đọng tuyết dày như vậy, sẽ làm cho sức khỏe của hắn kém hơn, thậm chí ngay cả mạng sống cũng có thể không còn, đến lúc đó, Lý Hầu La sẽ như thế nào? Chỉ cần tưởng tượng đến cái cảnh Lý Hầu La sánh vai bên người khác, thì e là dù hắn có biến thành ác quỷ, chắc cũng muốn bò ra khỏi địa ngục mà trở về.
Tần Chung nắm chặt lấy tay áo rộng của mình, nét mặt căng thẳng, nhìn về phía Tần Diệu.
Đây là lần đầu tiên Tần Diệu nhìn thấy gương mặt không có một chút ý cười nào của Tần Chung, hắn chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng: "Sao.... Sao vậy?"
"Nhị ca, làm phiền huynh trên đường chăm sóc Hầu La nhiều một chút!"
"Đệ cứ yên tâm! Yên tâm!" Chăm sóc thì chăm sóc, cần gì nhìn hắn như thế chứ? Tần Diệu cảm thấy trong đôi mắt bình tĩnh mà Tần Chung nhìn mình còn chứa một chút cảnh cáo. Có thê tử thì ghê gớm lắm hả? Hắn cũng có thê tử kia kìa! Hắn cũng rất thương thê tử nhà mình, nhưng còn chưa đến nỗi giống như bộ dáng này của Tần Chung. Há ha, đúng là tiểu tử mới lớn, vừa cưới thê tử! Trong lòng Tần Diệu thầm lý giải nguyên nhân Tần Chung có ánh mắt như vừa rồi.
Thế nhưng, vừa mới lên đường không bao lâu, Tần Diệu đã phải cảm thán cái câu dặn dò chăm sóc Lý Hầu La của Tần Chung rõ ràng là đang chơi hắn mà! Đôi chân của Lý Hầu La đi trên tuyết mà vẫn nhanh như lướt trên mây, ngược lại, hắn lội tuyết đuổi theo Lý Hầu La mệt muốn đứt hơi.
"Đệ muội, muội... Muội đi chậm lại một chút đi!" Tần Diệu thở gấp, nói.
"Nhị ca, mỗi ngày huynh đều đi đi lại lại trên con đường này, sao vẫn còn đi chậm như vậy?" Lý Hầu La đứng lại tại chỗ, nói.
Tần Diệu liếc mắt xem thường một cái, tam đệ muội này thật là không biết bản thân muội ấy đi nhanh thế nào mà, hắn phải chạy theo mới đuổi kịp được.
"Đệ muội đi... Đi... Nhanh như vậy làm gì? Ta... Ta có trễ giờ làm cũng không gấp gáp như muội!" Tần Diệu hầu như là sử dụng cả tay lẫn chân, lúc này mới miễn cưỡng đuổi kịp đến trước mặt Lý Hầu La.
Lý Hầu La nói: "Lúc muội đi, tướng công rất lo lắng!"
Tần Diệu thở dốc: "Cho nên, muội muốn đi sớm về sớm?"
Lý Hầu La gật đầu: "Đúng vậy! Nhị ca, nếu không thì huynh cứ từ từ theo sau, muội đi đến huyện thành trước."
"Không.... Không được! Nếu để tiểu đệ biết ta để muội đi một mình, thì nó nhất định sẽ trách ta!" Huynh đệ ruột cùng nhau lớn lên, dù Tần Chung che giấu rất tốt, thì Tần Diệu vẫn biết được một chút về tính cách thật của Tần Chung. Đừng thấy bề ngoài tiểu đệ kia của hắn vừa ngoan ngoãn lại nghe lời mà lầm, kỳ thực, trong bụng tiểu đệ không biết đang ấp ủ bao nhiêu mưu mô đâu! Lúc còn nhỏ, hắn đã không ít lần trúng ám chiêu của Tần Chung rồi!
Trên đường đi, Lý Hầu La đi được một lúc lại phải dừng lại một lúc để đợi Tần Diệu, mãi đến khi tới cổng huyện thành, nàng mới được tách khỏi Tần Diệu. Ngay lập tức, Lý Hầu La ôm rổ của mình chạy đi nhanh như bay.
Khóe miệng Tần Diệu co giật, tam đệ muội thật sự xem hắn như kẻ kéo chân sau à?
Lý Hầu La căn cứ theo trí nhớ của mình, đi đến trước đại môn Tiền phủ. Lần này, cửa hông bên cạnh đại môn đóng chặt, Lý Hầu La tiến đến gõ gõ mấy cái lên cửa hông.
Người mở cửa lần này là một lão đầu, ông hỏi Lý Hầu La tìm ai? Lý Hầu La giòn giã đáp: "Lão nhân gia, làm phiền lão báo với Tiền quản gia một tiếng, nói là có thê tử của Tần Chung đến tìm ngài ấy."
Lão đầu hồ nghi nhìn Lý Hầu La, thấy nàng cười tủm tỉm để mặc cho ông đánh giá, lúc này, lão đầu mới chịu đi vào xin chỉ thị.
Không bao lâu sau, Tiền quản gia đã chậm rãi đi đến: "Tiểu nương tử, cô tới thật đúng lúc, phu nhân nhà chúng ta thấy cô đã lâu rồi không tới, còn đang định sai ta đi tìm cô."
Lý Hầu La nghe xong liền mỉm cười, xem ra số hàng thêu lần trước bán cho Tiền gia đã phát huy tác dụng rồi.
Lý Hầu La một đường đi theo Tiền quản gia đến đại sảnh. Khi đến nơi, nàng nhìn thấy Tiền phu nhân đang ngồi trên chủ vị cùng với một người đàn ông tuổi độ trung niên, dáng người mập mạp phúc hậu, không khí giữa hai người khá là thân mật.
Vị đại thúc mập mạp này chắc hẳn là Tiền lão gia.
Lý Hầu La bước lên trước vài bước: "Tiền phu nhân, Tiền lão gia!"
Tiền lão gia cười hiền hậu y như Đức Phật Di Lạc: "Thì ra cô chính là thê tử mới cưới của Chung ca nhi! Không tệ! Không tệ! Tay nghề thêu thùa kia của cô quả thật là xuất thần nhập hóa!"
(*tên đúng là Phật Di Lặc, nhưng mà người Việt Nam chúng ta quen miệng gọi là Phật Di Lạc, cho nên Sa cũng edit là Phật Di Lạc nha. Bạn nào khó tính thì mong thông cảm, đừng bắt lỗi.
*xuất thần nhập hóa: cao siêu, khó mà đo lường được.)
Lý Hầu La cười một tiếng: "Chẳng qua là làm việc mà mình yêu thích thôi! Thật không đảm đương nổi lời khen tặng này của Tiền lão gia!"
Tiền lão gia đã nghe Tiền phu nhân nói qua về xuất thân của Lý Hầu La, thứ nữ bị chèn ép, dù có cố ra vẻ thế nào trước mặt người khác, thì vẫn không che giấu được sự nhút nhát trong xương cốt của mình.
Nhưng, Lý Hầu La trước mặt kia thật tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, quả là nằm ngoài dự đoán của ông! Ngẫm lại, người có thể có được tay nghề thêu thùa cao như thế, nhất định là người thông minh, có nội hàm, có lẽ là do ông đã dùng tiêu chuẩn đo lường của người thường, nên mới phán đoán sai về Lý Hầu La.
"Lão gia, ở đâu lại có đạo lý khách đến mà không mời người ta ngồi nói chuyện như vậy? Cô mau ngồi đi!" Tiền phu nhân đợi Lý Hầu La ngồi xuống xong rồi mới lên tiếng hỏi: "Lần này Hầu La lại mang đến đồ thêu gì thế?"
Lý Hầu La liền xốc rổ lên: "Ngoài trừ khăn tay và túi tiền như lần trước, lần này còn có thêm khăn che mặt!" Nói xong, Lý Hầu La liền lấy một cái khăn che mặt ra, mang thử lên mặt mình. Hoa văn thêu trên khăn che mặt này là tịch mai. Khăn che mặt có hai lớp, lớp trong là vải bông trắng muốt, lớp ngoài là lụa mỏng, hoa văn tịch mai được thêm trên lớp vải bông bên trong. Thế nhưng, không biết nguyên nhân do đâu, mà khi nhìn vào, mọi người lại không thấy được sự nặng nề của vải bông dày, mà chỉ thấy sự uyển chuyển nhẹ nhàng của lụa mỏng. Hình thêu tịch mai cho người ta cảm giác rằng nó đang nở giữa bầu trời đầy hoa tuyết, chứ không phải là trên chiếc khăn che mặt nho nhỏ kia.
Khi Lý Hầu La mang khăn che mặt lên, Tiền lão gia và Tiền phu nhân không biết có phải là bản thân hai người bị ảo giác hay không, mà lại cảm thấy khóe mắt đuôi mày lộ ra bên ngoài của Lý Hầu La trông có vẻ càng phong tình.
Tiền phu nhân vừa thấy thì đã thích ngay, chờ Lý Hầu La gỡ khăn che mặt xuống, bà liền cầm lấy vuốt ve không rời tay.
"Phu nhân, người thử mang khăn che mặt này lên xem!" Lô hàng thêu thứ hai này, dị năng của Lý Hầu La đã thăng lên cấp hai, trùng hợp để cho nàng phát hiện ra một công năng mà kiếp trước nàng không phát hiện, đó là sức quyến rũ*. Người mang đồ thêu của nàng, có thể tăng thêm sức quyến rũ của bản thân.
(*mị: quyến rũ, sức quyến rũ: sức quyến rũ.)
Lúc thêu số khăn che mặt này, nàng đã không chế tốt dị năng, thêm vào một chút công năng như vậy cũng sẽ không bị ai phát hiện. Vì thế mà vừa rồi, lúc nàng mang khăn che mặt lên, Tiền lão gia và Tiền phu nhân mới có cảm giác rằng nàng bỗng trở nên xinh đẹp hơn.
Thời điểm mà Tiền phu nhân mang khăn che mặt lên, trong mắt Tiền lão gia liền xuất hiện một tia kinh diễm, dáng vẻ che đi phân nửa dung nhan này của Tiền phu nhân, khiến ông như nhìn thấy lại tình ý ẩn trong đôi mắt trong veo của Tiền phu nhân thời bà còn trẻ: "Phu nhân, bà mang khăn che mặt này lên đúng là cực kỳ xinh đẹp!"
Tiền phu nhân nghe xong thấy rất vui, lại ra vẻ giả bộ giận dỗi: "Đều là phu thê già hết rồi, còn nói những lời này!" Dứt lời, Tiền phu nhân liền tháo khăn che mặt xuống: "Hầu La, ta thấy vải nền lần này cô dùng tốt hơn lần trước. Như vầy đi! Mỗi món đồ thêu, ta sẽ trả cho cô ba trăm văn tiền."
Lý Hầu La không có từ chối: "Vậy xin đa tạ Tiền phu nhân!" Cái giá như vậy đã rất cao rồi!
Tiền phu nhân mỉm cười gật đầu, trò chuyện qua lại thêm vài câu, rồi mới thử thăm dò, bà nói: "Hầu La, cô có muốn lập một hiệp nghị với chúng ta không? Về sau, cô thêu ra bao nhiêu đồ thêu, chúng ta sẽ mua hết bấy nhiêu! Nhưng cô phải đảm bảo là không được bán đồ thêu cho nhà khác!" Số đồ thêu mà lần trước Lý Hầu La bán đã phát huy tác dụng rất lớn, giúp cho Tiền gia có thêm được không ít mối quan hệ. Bà cũng kết giao thêm rất nhiều thái thái và phu nhân. Tuy nhiên, Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường cũng vì thế mà bắt đầu để ý đến số đồ thêu này. Luận về quy mô kinh doanh hàng thêu, Tiền gia hiển nhiên là thua kém hai đại phường này, bà sợ lỡ như Lý Hầu La bị bọn họ lôi kéo đi mất, nên mới muốn lập hiệp nghị như vậy.

back top