Edit: Sahara
Lời Tần Chung vừa dứt, ba người đối diện liền cứng đờ cả người như bị hóa đá. Làm rối kỉ cương, ám chỉ giám khảo bất công, đây là tội lớn cỡ nào? Khoa cử là con đường kén tài của triều đình, ngàn vạn người đọc sách trong thiên hạ đều mượn cơ hội này để xoay người. Một khi xuất hiện chuyện làm rối kỉ cương, vậy thì tiếp theo sau đó chính là dân chúng phẫn nộ....
"Tướng công, thì ra bụng dạ của bọn họ khó lường như vậy. Vẫn là chàng thông minh, vừa liếc mắt đã nhìn thấu âm mưu của bọn họ. Tướng công, chàng thật lợi hại!" Lý Ỷ La vươn đầu ra từ sau lưng Tần Chung, vẻ mặt kinh ngạc sùng bái. Nhìn xem, đây mới gọi là đánh rắn đánh giập đầu, quả nhiên, nàng chỉ thích hợp với việc động thủ.
Ba người đối diện hiện giờ không rảnh mà bận tâm đến chuyện Lý Ỷ La vừa bổ thêm một đao. Nếu lời Lý Ỷ La làm bọn họ tức phát điên, thì lời của Tần Chung càng làm bọn họ phát lạnh từ tận đáy lòng. Nhìn Tần Chung thản nhiên nói ra lời nói giết người không thấy máu, mà hắn lại còn mỉm cười, cả ba người kia đều không nhịn được mà run lên. Mắc cái gì mà bọn họ phải độc mồm độc miệng chứ....
"Ngươi đừng nói bậy, chúng ta không hề có ý này! Ta thấy ngươi mới đúng là kẻ dụng tâm bất lương!" Kẻ đứng đầu trong ba người kia, cũng chính là kẻ ban đầu nói Tần Chung giống nữ tử, hắn yếu ớt hô lên một câu: "Chúng ta đi!" Chuyện này không thể tiếp tục tranh cãi nữa, bằng không sẽ ngày càng lớn chuyện.
Nói không chừng bọn họ còn mắc vào tội lao ngục. Cũng may tất cả mọi người đều không quen biết, chỉ cần không chạm mặt tên tiểu bạch kiểm này, thì chắc sẽ không sao. Đá phải tấm ván sắt là bọn họ xui xẻo!
Ba người kia cơ hồ là quắp đuôi hốt hoảng chạy đi.
Ánh mắt Lý Ỷ La lạnh lùng, vũ nhục Tần Chung xong rồi cứ thế mà bỏ đi? Ba cây kim lặng im không tiếng động xuất hiện trong tay Lý Ỷ La. Sau đó nàng khẽ nhấc tay một cái, ba cây kim liền chia ra bắn vào lưng ba người kia. Cho các ngươi độc miệng, vậy thì cho các ngươi nếm thử mùi vị họa từ miệng ra.
Tần Chung im lặng nhìn theo bóng lưng ba người kia, mi mắt hơi híp lại. Chờ ba người đi khuất rồi, Tần Chung mới xoay người lại xoa xoa đầu Lý Ỷ La: "Đừng sợ!" Ba người kia vũ nhục hắn, Ỷ La đã giúp hắn hả giận. Đối với loại người thùng rỗng kêu to, Tần Chung căn bản là không thèm chấp nhặt làm gì. Suy cho cùng, cái tội danh làm rối kỉ cương chẳng qua là Tần Chung chụp mũ cho ba người kia, một khi làm lớn chuyện thì chính hắn cũng bị liên lụy. Nhưng bọn họ mắng Ỷ La, bọn họ lại dám mắng Ỷ La là độc phụ! Đây là điều mà Tần Chung ngàn vạn lần không thể nhịn! Ỷ La của hắn lương thiện như vậy, độc chỗ nào?
Lý Ỷ La đâu biết suy nghĩ trong đầu Tần Chung, nàng lắc đầu đáp: "Ta không sợ!" Nàng có cái gì mà sợ? Nàng chỉ giận đám người kia dám vũ nhục Tần Chung. Còn về chuyện bị người ta mắng, Lý Ỷ La không hề để trong lòng.
"Thật là đen đủi, gặp phải mấy kẻ bệnh thần kinh!" Nàng và Tần Chung nói lời âu yếm, chọc ghẹo gì đến bọn họ chứ? Lại cứ thích chen miệng vào, chen miệng thì chen miệng, cố tình sức chiến đấu còn yếu như vậy.
Tần Chung dắt tay Lý Ỷ La: "Đi thôi, chúng ta đi tìm khách điếm."
Hai người mang theo hành lý đi về phía thành bắc. Thành bắc náo nhiệt phồn hoa, Lý Ỷ La đi bên cạnh Tần Chung, không ngừng nhìn ngó hai bên đường, hoàn toàn để mặc Tần Chung dắt tay mình đi.
Thành bắc có không ít khách điếm, bọn họ muốn tìm khách điếm nào gần trường thi một chút. Họ có thể nghĩ đến điều này thì tất nhiên những người khác cũng nghĩ đến. Vì thế, mấy khách điếm gần trường thi đều đã chật cứng người.
Hai người đành phải tìm ngược trở lại, thời điểm sắp ra khỏi thành bắc, cuối cùng cũng tìm được một khách điếm tạm xem là hài lòng.
Tần Chung muốn thuê phòng trung đẳng, Lý Ỷ La lại quả quyết thuê một căn phòng thượng đẳng. Khu phòng thượng đẳng có một cái sân, rất an tĩnh. Ở đó, Tần Chung có thể an tâm đọc sách.
Chưởng quầy thấy Lý Ỷ La sảng khoái móc bạc ra, Tần Chung thì ở bên cạnh nhìn một cách bất đắc dĩ, ông ta lập tức hiểu, ừm, lại là một kẻ sợ vợ!
"Khách quan, mời theo tôi!" Tiểu nhị dẫn Lý Ỷ La và Tần Chung đến gian phòng thượng đẳng: "Khách quan mời nhìn, đây là Cao Trung Viện của chúng tôi, nơi này chỉ có bốn gian phòng, đảm bảo tuyệt đối yên tĩnh."
Cao Trung Viện! Lý Ỷ La suýt bật cười, cái tên này cũng quá trắng trợn rồi.
(*Cao Trung Viện: ý nói ai ở trong đó thì nhất định sẽ đổ cao, chính vì vậy Lý Ỷ La mới nói cái tên này quá trắng trợn.)
Vào Cao Trung Viện, quả nhiên đúng như lời tiểu nhị nói, cực kì yên tĩnh. Tiểu nhị vừa dẫn hai người đến gian phòng của họ, vừa nói: "Hai vị khách quan thật may mắn, tiểu viện chỉ còn thừa lại gian phòng cuối cùng này thôi, khách trong ba gian còn lại đều là thí sinh, ngày thường luôn đóng cửa khổ học. Hoàn cảnh như vậy, khách quan nhất định có thể yên tâm đọc sách."
Tiểu nhị này nói hơi nhiều, mấy câu phía sau đều là tự khen khách điếm bọn họ đã có bao nhiêu người thi đậu tú tài, tất cả mọi người đều đổ cao v..v....
Lý Ỷ La và Tần Chung ở trên thuyền suốt sáu ngày, Lý Ỷ La còn đỡ, nhưng Tần Chung chưa từng ngồi thuyền lâu như vậy, ít nhiều cũng có chút không khỏe. Lý Ỷ La lấy ra nửa lượng bạc vụn đưa cho tiểu nhị: "Được rồi, tiểu nhị ca, cám ơn huynh đã dẫn đường. Không biết có thể mượn dùng phòng bếp của khách điếm không, ta muốn nấu chút canh cho tướng công."
Tiểu nhị cầm bạc thưởng, cười đến hai mắt cong vòng: "Có thể, có thể, sao lại không thể chứ? Khi nào khách quan cần dùng phòng bếp cứ căn dặn tiểu nhân một tiếng là được!"
"Vậy được! Làm phiền tiểu nhị ca chuẩn bị nước nóng, tướng công ta mệt rồi, cần tắm rửa."
"À được, tiểu nhân sẽ đi ngay!" Tiểu nhị được thưởng nhiều bạc như vậy, tất nhiên phải ra sức lấy lòng. Lý Ỷ La vừa căn dặn, hắn lập tức đi làm ngay.
Lúc nghe phải tắm rửa, Tần Chung chợt nheo mắt lại.
Căn phòng này rất lớn, trong phòng có thùng gỗ tắm chuyên dụng, còn có bình phong ngăn cách.
Không bao lâu sau, nước nóng đã chuẩn bị xong, tiểu nhị nhanh nhẹn đổ đầy nước vào thùng tắm cho bọn họ: "Tiểu nhân làm việc ở Cao Trung Viện này, khách quan có gì cần thì cứ gọi tiểu nhân." Lúc lui ra ngoài, tiểu nhị còn chớp chớp đôi mắt nhỏ.
"Tướng công, chàng đi tắm đi! Ta sắp xếp hành lý một chút." Lý Ỷ La lấy rương hành lý ra, bắt đầu sửa sang lại. Nếu Tần Chung đậu kỳ thi phủ, thì bọn họ phải ở lại khách điếm đến hết tháng sáu mới có thể đi.
Tần Chung cởi áo ngoài ra đi về phía thùng tắm, lúc đi được nửa đường bỗng quay đầu lại hỏi Lý Ỷ La: "Ỷ La, có muốn tắm không~?"
Lý Ỷ La hừ: "Còn không đi mau!"
Tần Chung ờ. Lát sau, từ phìa sau bình phong truyền tới tiếng nước tí tách.
"Ỷ La...."
"Làm sao vậy?"
"Ta quên lấy y phục thay."
Lý Ỷ La vỗ trán mình một cái, đúng, y phục còn trong rương: "Chàng chờ một chút!" Lý Ỷ La vội lật lật đồ trong rương, tìm một bộ y phục rồi vắt lên bình phong: "Chốc nữa tự chàng lấy nha!"
Tần Chung ở sau bình phong ừ.
Qua thêm một lúc, dường như Tần Chung đã tắm xong: "Ta lấy không được....."
"Sao lại lấy không được? Ở ngay trên bình phong mà, không phải chàng lại muốn lừa ta đó chứ?"
"Thật mà, bình phong cách thùng tắm quá xa."
Lý Ỷ La vừa nghe liền vội vàng đứng dậy, trời lạnh như vậy, nếu không mau mặc y phục sẽ rất dễ cảm mạo. Nàng cầm y phục đi vòng qua bình phong, liền thấy Tần Chung đang đứng thẳng người bên ngoài thùng tắm.
"Ta đang định tự mình đi lấy thì nàng bước vào~." Vừa nói còn vừa lấy tay che lại.
"Được rồi, cũng sớm thấy hết rồi, mau mặc vào đi." Lý Ỷ La đưa y phục cho Tần Chung, nhìn khoảng cách giữa bình phong và thùng tắm, đúng là có hơi xa. Hửm? Sao nàng cứ cảm thấy vị trí bình phong hình như bị thay đổi? Vừa rồi không phải là ở chỗ này sao?
Tần Chung tắm xong, không bao lâu sau Lý Ỷ La cũng đi tắm. Trong lúc Lý Ỷ La tắm rửa, Tần Chung liên tục đi tới đi lui trong phòng, tầm mắt thường xuyên liếc liếc về phía bình phong.
Lúc lên giường ngủ, Tần Chung đột ngột gọi Lý Ỷ La: "Ỷ La!"
"Hả?"
"Ta không nhỏ chứ?"
Lý Ỷ La không trả lời.
"Vừa nãy nàng đã xem qua rồi, lớn hơn trước rất nhiều."Giọng nói ai kia thấp thỏm, còn có chút ý vội vàng chứng minh.
Lý Ỷ La phụt một tiếng, bật cười lớn. Nàng sờ sờ gương mặt Tần Chung trong bóng tối: "Tần Tiểu Chung, chàng giở trò lưu manh nha."
Tần Chung nhất định đòi cho được đáp án: "Nàng còn chưa trả lời ta."
"Lớn! Lớn rất nhiều! Ngủ đi!"
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chung (tâm hồn bé nhỏ nhớ mãi không quên): Cứ nói ta nhỏ, ta rõ ràng không hề nhỏ.....
Lý Ỷ La: Cái lão nương nói rõ ràng là tuổi tác của chàng có được không!
Lời Tần Chung vừa dứt, ba người đối diện liền cứng đờ cả người như bị hóa đá. Làm rối kỉ cương, ám chỉ giám khảo bất công, đây là tội lớn cỡ nào? Khoa cử là con đường kén tài của triều đình, ngàn vạn người đọc sách trong thiên hạ đều mượn cơ hội này để xoay người. Một khi xuất hiện chuyện làm rối kỉ cương, vậy thì tiếp theo sau đó chính là dân chúng phẫn nộ....
"Tướng công, thì ra bụng dạ của bọn họ khó lường như vậy. Vẫn là chàng thông minh, vừa liếc mắt đã nhìn thấu âm mưu của bọn họ. Tướng công, chàng thật lợi hại!" Lý Ỷ La vươn đầu ra từ sau lưng Tần Chung, vẻ mặt kinh ngạc sùng bái. Nhìn xem, đây mới gọi là đánh rắn đánh giập đầu, quả nhiên, nàng chỉ thích hợp với việc động thủ.
Ba người đối diện hiện giờ không rảnh mà bận tâm đến chuyện Lý Ỷ La vừa bổ thêm một đao. Nếu lời Lý Ỷ La làm bọn họ tức phát điên, thì lời của Tần Chung càng làm bọn họ phát lạnh từ tận đáy lòng. Nhìn Tần Chung thản nhiên nói ra lời nói giết người không thấy máu, mà hắn lại còn mỉm cười, cả ba người kia đều không nhịn được mà run lên. Mắc cái gì mà bọn họ phải độc mồm độc miệng chứ....
"Ngươi đừng nói bậy, chúng ta không hề có ý này! Ta thấy ngươi mới đúng là kẻ dụng tâm bất lương!" Kẻ đứng đầu trong ba người kia, cũng chính là kẻ ban đầu nói Tần Chung giống nữ tử, hắn yếu ớt hô lên một câu: "Chúng ta đi!" Chuyện này không thể tiếp tục tranh cãi nữa, bằng không sẽ ngày càng lớn chuyện.
Nói không chừng bọn họ còn mắc vào tội lao ngục. Cũng may tất cả mọi người đều không quen biết, chỉ cần không chạm mặt tên tiểu bạch kiểm này, thì chắc sẽ không sao. Đá phải tấm ván sắt là bọn họ xui xẻo!
Ba người kia cơ hồ là quắp đuôi hốt hoảng chạy đi.
Ánh mắt Lý Ỷ La lạnh lùng, vũ nhục Tần Chung xong rồi cứ thế mà bỏ đi? Ba cây kim lặng im không tiếng động xuất hiện trong tay Lý Ỷ La. Sau đó nàng khẽ nhấc tay một cái, ba cây kim liền chia ra bắn vào lưng ba người kia. Cho các ngươi độc miệng, vậy thì cho các ngươi nếm thử mùi vị họa từ miệng ra.
Tần Chung im lặng nhìn theo bóng lưng ba người kia, mi mắt hơi híp lại. Chờ ba người đi khuất rồi, Tần Chung mới xoay người lại xoa xoa đầu Lý Ỷ La: "Đừng sợ!" Ba người kia vũ nhục hắn, Ỷ La đã giúp hắn hả giận. Đối với loại người thùng rỗng kêu to, Tần Chung căn bản là không thèm chấp nhặt làm gì. Suy cho cùng, cái tội danh làm rối kỉ cương chẳng qua là Tần Chung chụp mũ cho ba người kia, một khi làm lớn chuyện thì chính hắn cũng bị liên lụy. Nhưng bọn họ mắng Ỷ La, bọn họ lại dám mắng Ỷ La là độc phụ! Đây là điều mà Tần Chung ngàn vạn lần không thể nhịn! Ỷ La của hắn lương thiện như vậy, độc chỗ nào?
Lý Ỷ La đâu biết suy nghĩ trong đầu Tần Chung, nàng lắc đầu đáp: "Ta không sợ!" Nàng có cái gì mà sợ? Nàng chỉ giận đám người kia dám vũ nhục Tần Chung. Còn về chuyện bị người ta mắng, Lý Ỷ La không hề để trong lòng.
"Thật là đen đủi, gặp phải mấy kẻ bệnh thần kinh!" Nàng và Tần Chung nói lời âu yếm, chọc ghẹo gì đến bọn họ chứ? Lại cứ thích chen miệng vào, chen miệng thì chen miệng, cố tình sức chiến đấu còn yếu như vậy.
Tần Chung dắt tay Lý Ỷ La: "Đi thôi, chúng ta đi tìm khách điếm."
Hai người mang theo hành lý đi về phía thành bắc. Thành bắc náo nhiệt phồn hoa, Lý Ỷ La đi bên cạnh Tần Chung, không ngừng nhìn ngó hai bên đường, hoàn toàn để mặc Tần Chung dắt tay mình đi.
Thành bắc có không ít khách điếm, bọn họ muốn tìm khách điếm nào gần trường thi một chút. Họ có thể nghĩ đến điều này thì tất nhiên những người khác cũng nghĩ đến. Vì thế, mấy khách điếm gần trường thi đều đã chật cứng người.
Hai người đành phải tìm ngược trở lại, thời điểm sắp ra khỏi thành bắc, cuối cùng cũng tìm được một khách điếm tạm xem là hài lòng.
Tần Chung muốn thuê phòng trung đẳng, Lý Ỷ La lại quả quyết thuê một căn phòng thượng đẳng. Khu phòng thượng đẳng có một cái sân, rất an tĩnh. Ở đó, Tần Chung có thể an tâm đọc sách.
Chưởng quầy thấy Lý Ỷ La sảng khoái móc bạc ra, Tần Chung thì ở bên cạnh nhìn một cách bất đắc dĩ, ông ta lập tức hiểu, ừm, lại là một kẻ sợ vợ!
"Khách quan, mời theo tôi!" Tiểu nhị dẫn Lý Ỷ La và Tần Chung đến gian phòng thượng đẳng: "Khách quan mời nhìn, đây là Cao Trung Viện của chúng tôi, nơi này chỉ có bốn gian phòng, đảm bảo tuyệt đối yên tĩnh."
Cao Trung Viện! Lý Ỷ La suýt bật cười, cái tên này cũng quá trắng trợn rồi.
(*Cao Trung Viện: ý nói ai ở trong đó thì nhất định sẽ đổ cao, chính vì vậy Lý Ỷ La mới nói cái tên này quá trắng trợn.)
Vào Cao Trung Viện, quả nhiên đúng như lời tiểu nhị nói, cực kì yên tĩnh. Tiểu nhị vừa dẫn hai người đến gian phòng của họ, vừa nói: "Hai vị khách quan thật may mắn, tiểu viện chỉ còn thừa lại gian phòng cuối cùng này thôi, khách trong ba gian còn lại đều là thí sinh, ngày thường luôn đóng cửa khổ học. Hoàn cảnh như vậy, khách quan nhất định có thể yên tâm đọc sách."
Tiểu nhị này nói hơi nhiều, mấy câu phía sau đều là tự khen khách điếm bọn họ đã có bao nhiêu người thi đậu tú tài, tất cả mọi người đều đổ cao v..v....
Lý Ỷ La và Tần Chung ở trên thuyền suốt sáu ngày, Lý Ỷ La còn đỡ, nhưng Tần Chung chưa từng ngồi thuyền lâu như vậy, ít nhiều cũng có chút không khỏe. Lý Ỷ La lấy ra nửa lượng bạc vụn đưa cho tiểu nhị: "Được rồi, tiểu nhị ca, cám ơn huynh đã dẫn đường. Không biết có thể mượn dùng phòng bếp của khách điếm không, ta muốn nấu chút canh cho tướng công."
Tiểu nhị cầm bạc thưởng, cười đến hai mắt cong vòng: "Có thể, có thể, sao lại không thể chứ? Khi nào khách quan cần dùng phòng bếp cứ căn dặn tiểu nhân một tiếng là được!"
"Vậy được! Làm phiền tiểu nhị ca chuẩn bị nước nóng, tướng công ta mệt rồi, cần tắm rửa."
"À được, tiểu nhân sẽ đi ngay!" Tiểu nhị được thưởng nhiều bạc như vậy, tất nhiên phải ra sức lấy lòng. Lý Ỷ La vừa căn dặn, hắn lập tức đi làm ngay.
Lúc nghe phải tắm rửa, Tần Chung chợt nheo mắt lại.
Căn phòng này rất lớn, trong phòng có thùng gỗ tắm chuyên dụng, còn có bình phong ngăn cách.
Không bao lâu sau, nước nóng đã chuẩn bị xong, tiểu nhị nhanh nhẹn đổ đầy nước vào thùng tắm cho bọn họ: "Tiểu nhân làm việc ở Cao Trung Viện này, khách quan có gì cần thì cứ gọi tiểu nhân." Lúc lui ra ngoài, tiểu nhị còn chớp chớp đôi mắt nhỏ.
"Tướng công, chàng đi tắm đi! Ta sắp xếp hành lý một chút." Lý Ỷ La lấy rương hành lý ra, bắt đầu sửa sang lại. Nếu Tần Chung đậu kỳ thi phủ, thì bọn họ phải ở lại khách điếm đến hết tháng sáu mới có thể đi.
Tần Chung cởi áo ngoài ra đi về phía thùng tắm, lúc đi được nửa đường bỗng quay đầu lại hỏi Lý Ỷ La: "Ỷ La, có muốn tắm không~?"
Lý Ỷ La hừ: "Còn không đi mau!"
Tần Chung ờ. Lát sau, từ phìa sau bình phong truyền tới tiếng nước tí tách.
"Ỷ La...."
"Làm sao vậy?"
"Ta quên lấy y phục thay."
Lý Ỷ La vỗ trán mình một cái, đúng, y phục còn trong rương: "Chàng chờ một chút!" Lý Ỷ La vội lật lật đồ trong rương, tìm một bộ y phục rồi vắt lên bình phong: "Chốc nữa tự chàng lấy nha!"
Tần Chung ở sau bình phong ừ.
Qua thêm một lúc, dường như Tần Chung đã tắm xong: "Ta lấy không được....."
"Sao lại lấy không được? Ở ngay trên bình phong mà, không phải chàng lại muốn lừa ta đó chứ?"
"Thật mà, bình phong cách thùng tắm quá xa."
Lý Ỷ La vừa nghe liền vội vàng đứng dậy, trời lạnh như vậy, nếu không mau mặc y phục sẽ rất dễ cảm mạo. Nàng cầm y phục đi vòng qua bình phong, liền thấy Tần Chung đang đứng thẳng người bên ngoài thùng tắm.
"Ta đang định tự mình đi lấy thì nàng bước vào~." Vừa nói còn vừa lấy tay che lại.
"Được rồi, cũng sớm thấy hết rồi, mau mặc vào đi." Lý Ỷ La đưa y phục cho Tần Chung, nhìn khoảng cách giữa bình phong và thùng tắm, đúng là có hơi xa. Hửm? Sao nàng cứ cảm thấy vị trí bình phong hình như bị thay đổi? Vừa rồi không phải là ở chỗ này sao?
Tần Chung tắm xong, không bao lâu sau Lý Ỷ La cũng đi tắm. Trong lúc Lý Ỷ La tắm rửa, Tần Chung liên tục đi tới đi lui trong phòng, tầm mắt thường xuyên liếc liếc về phía bình phong.
Lúc lên giường ngủ, Tần Chung đột ngột gọi Lý Ỷ La: "Ỷ La!"
"Hả?"
"Ta không nhỏ chứ?"
Lý Ỷ La không trả lời.
"Vừa nãy nàng đã xem qua rồi, lớn hơn trước rất nhiều."Giọng nói ai kia thấp thỏm, còn có chút ý vội vàng chứng minh.
Lý Ỷ La phụt một tiếng, bật cười lớn. Nàng sờ sờ gương mặt Tần Chung trong bóng tối: "Tần Tiểu Chung, chàng giở trò lưu manh nha."
Tần Chung nhất định đòi cho được đáp án: "Nàng còn chưa trả lời ta."
"Lớn! Lớn rất nhiều! Ngủ đi!"
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chung (tâm hồn bé nhỏ nhớ mãi không quên): Cứ nói ta nhỏ, ta rõ ràng không hề nhỏ.....
Lý Ỷ La: Cái lão nương nói rõ ràng là tuổi tác của chàng có được không!