Phù Vân Hoa

Chương 62: Phiên ngoại 5: Làm cha rồi lại làm chồng

 

Chuyện này xảy ra sau sự kiện ma tộc nội chiến không bao lâu. Tố Linh nhận được món quà cuối cùng của Bảo nhi – kỳ tích. Lúc đó Tố Linh có thai được 2 năm rồi, cái bụng to và quả trứng to chiếm gần hết chiếc giường nhỏ. Nàng co người, ôm bụng, ôm cả trứng mà ngủ.

 

Trứng phượng hoàng – chưa ai từng thấy nó.

 

Qủa trứng của Tố Linh to hơn bụng nàng một tí, vỏ màu trắng có hoa văn đỏ kì lạ, không theo bố cục gì. Tố Linh rất thích vuốt ve nó, sau đó áp tai vào nghe ngóng, có khi sẽ nghe thấy âm thanh cọc cạch rất quái lạ.

 

Một chú chim nhỏ sống ở trong này sao? Giống như Tiểu Bảo đang lớn dần trong bụng nàng… Tố Linh xúc động, đem chăn quấn lại, ấm ủ hai quả trứng chung một chỗ. Nàng và kỳ tích ở với nhau cho tới tận lúc lâm bồn. Thật ra Tố Linh rất muốn làm điều gì đó cho món quà này, nàng muốn đem nó tới Hoa Sơn nhưng lại bị tiên môn ngăn cản. Hiểu biết của họ về chim thần quá ít, phượng hoàng Hoa Sơn là chim trống, nó không biết cách ấp trứng, lỡ nó mổ hỏng quả trứng thì sao? Tính khí loài thần điểu thất thường, họ càng không thể tiếp xúc gần. Nay Thái Hành lão quân không còn nữa, chẳng có ai đủ khả năng thuần phục chim phượng.

 

Xét cho cùng thì nó chỉ là một con chim, nó có hiểu ý nghĩa của quả trứng không? Trứng phượng nghe nói có thể sống qua ba nghìn năm, hết thời hạn thì cũng bị ung như trứng vịt. Chim hoàng giữ tổ rất kín đáo, gần như thời kỳ ấp trứng nó không cho phép ai tới gần, dù là bạn đời của mình. Tố Minh Bảo vượt hàng vạn dặm, đối đầu với nó bằng cách nào để rồi cướp được quả trứng về? Tố Linh mãi mãi không có cơ hội hỏi hắn.

 

Kỳ tích – nó là người bạn thân thiết đã cùng nàng trải qua hết thai kỳ ba năm rưỡi dằng dặc. Nó thay người nào đó đem hơi ấm đến cho nàng qua những đêm giá lạnh, nó im lặng ngồi bên cạnh nàng, nghe nàng trò chuyện, cùng nàng ngắm ánh trăng… Thanh Vân mỗi lần đến thăm đều che miệng cười

 

- Ta thấy muội đã hóa thành gà mái rồi, giá như quả trứng nhỏ một tí thì muội sẽ ấp nó thật!

 

Tố Linh không phản bác, chỉ cười nhạt đem chăn choàng lên quả trứng. Trẻ con luôn sợ lạnh!

 

Phong Trạch không có ý kiến về việc nàng kè kè quả trứng bên cạnh. Một ngày nọ nàng tình cờ nghe thấy hắn nói chuyện với Chế Sâm:

 

- Bán Thần thai không có cha là một bất hạnh, nó sẽ không thể sống khỏe mạnh. Chúng ta đều là tiên, không cách nào chạm vào được, cũng không cách nào hỏi hang ra tình trạng của nó…

 

Chế Sâm cười nhạt, phe phẩy quạt mà gật gù

 

- Cho nên đệ muốn một thứ bảo vật có Thần khí thật mạnh ở bên nàng?

 

- Ít ra thì có chút tác dụng. Linh nhi ngày một gầy, dường như đứa trẻ đó hút hết sức sống của nàng.

 

- Phải. Ta nghe sư phụ nói ngày xưa cứ 10 bán thần thai thì có 3 cái chết non. Linh nhi là tiên, về cơ bản không thể một mình nuôi cái thai kia! Haizzz… tạm thời cứ để quả trứng ở lại đi, nói không chừng Tố Minh Bảo cũng có ý này!

 

Phong Trạch nghe nhắc tới cái tên kia liền cao giọng:

 

- Có ý? Đệ thấy hắn thậm chí không biết mình có con!

 

Chế Sâm đem quạt che nửa mặt, mắt híp lại thăm dò:

 

- Đệ chấp nhận sự thật rồi? Không còn muốn tự nhận làm cha đứa trẻ nữa?

 

Phong Trạch liếc xéo sư huynh, buông tiếng thở dài:

 

- Đệ không đủ đức để có đứa con như vậy. Có lẽ huynh nói đúng, Linh nhi… chưa hẳn là tình kiếp của đệ.

 

- Vậy Ma hậu?

 

- Chuyện cũ rồi, nàng thậm chí không nhận mặt đệ!

 

- Ây da, A Trạch à, ta thấy đệ quá đáng thương. Thiên Thiên vì Ma Vương si tình. Linh nhi chỉ chờ Tố Minh Bảo. Đệ mắc nợ hai anh em hắn hồi nào vậy?

 

Chế Sâm thiệt có khiếu hài hước! Phong Trạch lại không thấy buồn cười tí nào

 

- Chỉ là tình kiếp của đệ chưa đến… Thôi, vậy càng mừng!

 

Chế Sâm tà tà nhìn, sau đó nho nhã thu quạt, vén tà áo đứng lên

 

- Cũng không phải tốt đâu, ta thấy đôi khi tình kiếp lại rất ngọt ngào, xứng đáng để đánh đổi bằng tất cả đau thương!

 

Chế Sâm nháy mắt, không lời báo trước mà nhảy từ đỉnh Kỳ Lâm xuống. Phong Trạch chán nản uống cạn tách trà, miệng làu bàu

 

- Huynh đi đi, lần này sư phụ có hỏi đệ sẽ khai ra huynh xuống phàm giới “hái hoa”!

 

Vào một ngày cuối thu, Linh nhi có thai ba năm rưỡi cuối cùng cũng lâm bồn. Gần như Hoa Đông bị náo loạn. Sự thật là Phong Trạch từng có ý thừa nhận đứa trẻ là của mình, như vậy sẽ giảm bớt áp lực cho Linh nhi, cũng là cái cớ để hắn bảo hộ nàng. Nhưng Tố Linh vẫn không đồng ý, nàng không muốn liên lụy sư phụ, không muốn thanh danh cả đời hắn bị nàng dẫm hư. Kỳ Lâm Viện chứa chấp một bà bầu, thật là tai tiếng biết bao!

 

Ngay lúc Tố Linh chuẩn bị gói ghém đồ đạc bỏ đi thì không ngờ Thiền Thị và Gia Lăng tới gặp nàng.

 

- Đây là Thần mạch cuối cùng, tuy không ai nói ra nhưng cả Tiên giới đang kỳ vọng vào nó!

 

- Chúng ta sẽ bảo vệ con, Tiên giới cũng không gây khó dễ con.

 

- Nhưng điều kiện tiên quyết là đứa bé phải nhập Tiên, đi đúng con đường lỗi lạc, tránh để Ma Vương thứ hai tái xuất!

 

- Hoa Đông này sẽ là nhà của đứa trẻ, chúng ta rất thích một đồ đệ bán Thần!

 

- Ta biết cha của nó không phải người xấu. Thái Hành lão quân cũng rất tốt, hậu thế dòng dõi Ma Thần cũng rất đáng hy vọng…

 

Và thế là Tố Linh đường đường chính chính trở lại Tiên phái. Lời thị phi vẫn đầy rẫy nhưng ai cũng e ngại nàng, không dám trực tiếp xúc phạm, càng không dám động vào hai mẹ con họ.

 

Tố Linh trở dạ vào giữa đêm, mất một ngày mới sinh ra Đại Bảo. Một cậu bé khỏe mạnh và tràn trề quyền năng. Chưa kịp vui mừng thì mọi người lại phát hoảng. Vẫn còn? Vẫn còn một đứa nữa!!!

 

Tiểu Bảo chào đời sau anh trai một canh giờ. Lúc đó Chế Sâm đang đứng xa xa phòng sinh, hớn hở xem náo nhiệt

 

- Ái chà chà, Tố Minh Bảo này cũng thật mãnh, sinh đôi nha! Sao ta không sớm đoán là song sinh nhỉ? Một đôi bán thần thai, lịch sử chưa từng có!

 

Phong Trạch thì nhíu mày nghe tiếng khóc ồn ào của hai đứa nhóc, một bụng buồn phiền

 

- Lại lòi ra hai cái tôn đồ, tốt nhất là đừng giống cha nó!

 

Phong Trạch thật không may mắn, bởi vì Đại Bảo Tiểu Bảo không phải giống mà cực kỳ giống, càng lớn càng giống, từ bề ngoài đến khí chất… Ôi không sao cả, người phiền muộn nhất vì hai thằng nhóc chưa phải là Phong Trạch… cha của chúng nó đáng thương hơn nhiều!

 

Một thời gian sau đó, sự kiện hai bán thần thai chào đời dần lắng xuống, nhường chỗ cho chuyện bát quái khác còn lý thú hơn nhiều. Giới tiên nhân đồn đại họ trông thấy vùng Hoa Sơn có động tĩnh lạ. Đại khái là con phượng hoàng không còn ở yên trong tổ mà sớm chiều bay tới bay lui. Nghe đồn nhiều tiên môn gần đây hay bị mất trộm. Vụ đình đám nhất chính là con tiểu cẩu lông vàng – thú cưng của Vân Ti Thủy ở Kim Tinh môn, sau một đêm thì không thấy bóng. Cái ổ của nó chỉ còn lại mấy vết máu khô.

 

Những vụ mất tích cứ thỉnh thoảng xảy ra, mãi cho tới khi một nhân chứng chính mắt trông thấy thủ phạm không ai xa lạ chính là chim phượng nhà ta. Nó nhanh như chớp dùng bộ móng vuốt sắc bén quắp lấy một con trâu mộng, cứ vậy mà mất hút trên tầng mây. Kể từ đó, danh tiếng con chim bị suy giảm nghiêm trọng. Từ “chim thần” đã biến thành “chim trộm”.

 

Tố Linh nói gì về sự thay đổi tính nết của con thần điểu?

 

Nàng chỉ nhàn nhạt bảo rằng: “Giống đực đôi khi rất đa tài. Họ có thể từ một đứa trẻ cần nữ nhân nuôi lớn rồi dần dần trở thành nam nhân của nàng ta. Cũng có khi họ tình nguyện làm cha trước, sau đó mới làm chồng!”

 

Một thời gian sau nữa, có người lại tình cờ phát hiện một loài ấu điểu lông tơ trắng mút, không may bị rơi từ tổ xuống, nằm mệt nhoài dưới góc cây ngô đồng. Vị tiên nhân kia muốn tới xem thử đây là giống chim gì nhưng không ngờ hắn bị đôi cánh khỏe của phượng hoàng hất bay ra xa, trọng thương. Vừa nhìn thấy bộ dạng xù lông, giương vuốt của Thần điểu, tiên nhân nọ đã hoảng sợ chạy mất dép. Hắn chỉ kịp trông thấy con chim rực rỡ cắp lấy chú chim non bay trở về tổ.

back top