Gío thổi mang theo mùi máu, nhàn nhạt lại nồng nồng. Khoảng rừng thông đã trở nên tan tác, cây đổ trơ những thân chảy nhựa, mặt đất cằn cỏi và bụi mù.
Ở trong cảnh hoang tàn ấy, cô gái với tà áo tím vẫn hiên ngang cầm kiếm, tóc lòa xòa bay trên mặt, khóe môi dính máu càng tương phản gây gắt với màu da trắng như tuyết, bây giờ là trắng bệch…
Phía xa xa hai vị tiên tử đã cưỡi pháp bảo bỏ đi, so với Tố Linh thương thế của họ còn nặng hơn. Nàng hạ mi mắt, nhẹ nhàng thu kiếm ra sau lưng. Tố Linh biết giông bão rồi sẽ đến, Ngũ Lục tiên môn sẽ không tha cho kẻ cản trở đồ đệ của họ nhập tiên, còn đả thương hai đệ tử đi làm nhiệm vụ. Xem ra nơi này không thể tiếp tục ở lại!
Tố Linh chậm chạp xoay người, lúc này mới trông thấy Bảo nhi đang tựa vào tản đá, ngơ ngác nhìn nàng. Thằng bé đã thấy rồi? Nó có muốn đi theo bọn họ lên tiên giới hay không? Điều này nàng không dám hỏi, nàng đã giữ nó lại, vì sự ích kỷ của mình!
Tố Linh cẩn thận đi tới, ngồi xuống trước mặt Bảo nhi, ôn tồn hỏi:
- Bảo nhi ngoan, con đứng ở đây từ khi nào vậy?
Thằng bé chăm chăm nhìn nàng, không trả lời. Nó giơ bàn tay lau đi vệt máu bên khóe môi. Tố Linh sững sờ nhìn vết đỏ trên ngón tay bé nhỏ, lúc này mới bối rối xoa xoa mặt, vuốt vuốt mái tóc tán loạn. Hình như nàng trông rất cẩu thả thì phải, Bảo nhi sẽ không thích người ăn mặc lượm thượm. Đứa trẻ đưa đôi mắt trong veo nhìn cô gái ngốc nghếch cứ như làm chuyện xấu bị phát hiện, ngượng ngùng sửa sang lại bộ quần áo nhăn nhúm. Bảo nhi đã mười ba tuổi rồi và thậm chí nó hiểu biết nhiều hơn phạm vi ý thức của một đứa trẻ mười ba.
- Bảo nhi… sẽ ở với sư phụ!
Tố Linh sững sờ ngừng mọi động tác, mắt nghi hoặc thì thằng bé
- Con vừa nói gì?
- Sẽ không ai có thể đưa Bảo nhi đi, ta chỉ đi theo sư phụ…
Khuôn mặt non nớt, giọng nói trẻ con, nhưng mang một phong thái kiên định vững vàng. Tố Linh run run cánh môi, nghẹn ngào ôm lấy Bảo nhi.
- Cảm ơn, cảm ơn, người bạn nhỏ!
Hai gò má của đứa bé hơi ửng đỏ, nó tỏ ra thờ ơ đứng im, để Tố Linh gục lên vai mình. Thật ra nó thích nàng ôm như vậy hơn, khiến nó không cảm thấy mình là một phàm nhân yếu ớt, cần nàng chở che, ngược lại nó cũng có thể là một cái cây chắn gió ngăn mưa, để cô gái ngốc nghếch này tin tưởng dựa vào…
Buổi sớm ngày hôm đó vô cùng đẹp, trong không gian tựa như có hoa rơi, cái ôm nồng ấm xoa dịu những tâm hồn đơn độc, từ đây, chúng ta sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau!
.
.
Vội vã rời khỏi rừng thông, hai thầy trò bối rối không hề biết mình sẽ đi đâu. Xưa nay chưa từng có một đồ đệ nào không nhập tiên môn khi đã được kính thần xác nhận. Phải đi đâu mới trốn được đây?
Tố Linh nhìn bốn bể mênh mông, khổ tâm không thôi. Cuối cùng thì nàng đưa ra quyết định khả thi nhất: đến vùng đất thuộc Hoa Đông! Vì sao là Hoa Đông? Có lẽ trong ý thức của nàng, Hoa Đông kia vẫn là nhà.
Nhưng có thêm một vấn đề khác nữa, muốn đến nơi đó, bắt buộc phải đi ngang qua khu vực của Song Nguyệt tiên môn và không có gì bất ngờ khi giờ phút này đây, hai đệ tử của phái Song Nguyệt đang đứng trước mặt nàng. Một nam, một nữ, một trường kiếm, một song kiếm. Chỉ có thể nghĩ tới một từ:Thảm!
Tố Linh nghiêm mặt quay lại nói với Bảo nhi
- Tránh xa sau vách đá! Có chuyện gì cũng không cho di chuyển!
Bảo nhi lo lắng đưa mắt nhìn hai người kia, họ cũng đang nhìn chăm chăm nó bằng ánh mắt sáng ngời
- Cậu bé, hãy đi theo tỷ tỷ đến tiên môn, núi Nguyệt Minh có ánh trăng không bao giờ tắt, có chim hạc ca hát ngày đêm, có tiên quả vừa ngon vừa lạ… Bé ngoan, ngươi chắc chắn sẽ thích!
Đây chính là chiêu thức cũ rích mà họ luôn dùng để dỗ dành những đứa trẻ sắp nhập tiên. Trước giờ luôn thành công, nhưng không ngờ thằng bé này lại thờ ơ nghe, rồi lặng lẽ quay đi, chẳng hề bị thứ tiên cảnh kia dụ hoặc. Tố Linh cười đắc ý, chưa đánh nhưng nàng cảm thấy mình đã chiến thắng một nửa!
Kiếm gỗ run run tự đắc, pháp trận mạnh mẽ khai triển. Váy tím như một cánh hoa dập dìu trong gió, dẻo dai uốn lượn, hết lần này đến lần khác né tránh kiếm của kẻ thù. Trường kiếm của nam tiên tử tràn đầy sức mạnh, lưu loát dứt khoát. Song kiếm của nữ tiên tử yểu điệu, thành thục, nhanh nhẹn hài hòa. Họ đều rất giỏi!
Tố Linh dùng thuật phân thân, biến thành hai Tố Linh so tài mới họ. Mà có vẻ Tố Linh nào cũng cường đại như nhau, không hề vì phân tâm mà khiến kẻ thù chiếm lợi thế. Đối với nam tiên tử kia, Tố Linh chú trọng phòng ngự, chờ thời cơ phản công. Cái dáng của nàng mảnh mai như cành liễu, đem tới cảm giác không thực, cứ như sương khói không thể nào chém trúng, không thể nào bắt được. Trong một phút bối rối, nam tiên tử kia chậm mất một khắc, Tố Linh đột nhiên biến mất. Hắn chỉ nghe một luồng gió nhẹ phía sau, như ai đó thổi vào ót
- Ở đây kia mà….
Tiếng lầm bầm mang theo ý cười, lả lơi, dụ hoặc, quả nhiên là Yêu nữ!
Nam tiên tử một phát xoay người, kiếm đâm tới không do dự. Nhưng Tố Linh lại xoay một vòng, váy tím tung lên như hoa mẫu đơn xòe cánh, nàng dùng tay kia giữ chặt cổ tay cầm kiếm của đối phương, cả người giả vờ ngã nào ngực hắn. Nam tiên tử kia nghe thấy mùi lan rừng từ trong tóc nàng, ngơ ngẩn chốc lát
- Kiếm đẹp, không nên dùng để cắt hoa…
Vặn mạnh bàn tay, bẻ trật khớp cổ tay, kiếm của nam tiên tử liền rơi xuống đất. Tố Linh liền thuận thế chưởng hắn bay thật xa, đập vào gốc cổ thụ gần đấy. Nàng xinh đẹp mỉm cười, kéo lại một bên áo đã trượt xuống lộ ra bờ vai xương xương. Tố Linh đưa mắt sắc bén nhìn hai người bên kia, thong thả bước đến nhập cuộc.
Song kiếm của nữ tiên tử cùng lúc cản thanh kiếm gỗ của hai Tố Linh. Nàng ta kinh hoàng nhìn hai khuôn mặt giống hệt nhau, một người ma mị mỉm cười, một người nâng mày thách thức. Đây là tuyệt đỉnh của Phân Thân Thuật, hai mà một, một mà hai!
Hai Tố Linh đồng loạt xoắn lấy song kiếm, hất một cái, cả đôi kiếm ngọc vuột khỏi tay nữ tiên tử, cấm xuống đất cách đó một khoảng xa. Nàng ta sửng sờ nhìn trái và phải, rốt cuộc người nào mới là nguyên bản?
Tố Linh trái tà tà mỉm cười
- Cô thua rồi…
Tố Linh phải nhướng mày đe dọa
- Đem đồng môn của cô biến khỏi đây ngay, nếu không…
Nữ tiên tử kia dĩ nhiên biết lượng sức mình. Nàng ta cắn môi vội vàng triệu hồi lại pháp bảo, kéo nam tiên tử bất tỉnh lên kiếm ngọc, song song rời đi, vẫn không quên để lại một câu
- Yêu nữ, ngươi chờ đấy!
Chỉ khi họ hoàn toàn khuất vào tầng mây, hai Tố Linh đồng loạt ngã xuống, ảo ảnh kia lập tức run run biến mất, chỉ còn nguyên bản Tố Linh đang cắn răng ngăn máu nồng sắp trào ra cổ họng.
Đùa gì chứ! Nàng chỉ là một tiên nhân không quá ba trăm năm tu vi, có giỏi cỡ nào cũng không thể lấy kiếm gỗ so với pháp bảo mang tiên khí. Chẳng qua nàng không muốn bọn họ biết thực lực của mình!
Một bàn tay be bé đỡ lấy nàng, Tố Linh ngước nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó vì lo lắng. Nàng nuốt máu ngược vào bụng, hào sảng tươi cười
- Ta không sao, lâu ngày không dùng nhiều năng lượng như vậy, quá tải thôi!
Tố Linh chống kiếm đứng lên, phủi phủi chỗ đất bẩn
- Bảo nhi, từ bây giờ chúng ta không đi nữa, phải chạy, chạy – con hiểu không?
Bảo nhi nhíu mày gật đầu, nó im lặng nắm lấy bàn tay run run của nàng. Vậy là hai người cùng nhau chạy, núi Hoa Đông ở xa xa đằng kia, có thể là “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” nhưng Tố Linh vẫn nuôi hy vọng, hy vọng vào chút tình xưa nghĩa cũ của sư phụ nàng.
Khi hoàng hôn buông xuống, hai thầy trò bình an vào lãnh thổ của Hoa Đông tiên phái. Bảo nhi còn quá nhỏ, nó thở hồng hộc trượt xuống đất, không còn chút sức lực nào. Tố Linh cũng không khá hơn, hai ngày hai trận chiến, toàn là cao thủ tiên môn, nàng có trâu bò tới đâu cũng biết mệt chứ, huống chi…
Tố Linh bí mật sờ mạch tượng trên cổ tay, kiếm gỗ hút quá nhiều tiên khí, nội đan đang bị tổn thương, ngày càng yếu đi, run rẫy… nếu cứ tiếp tục nó sẽ vỡ vụn ra mất! Tố Linh lắc đầu, không thể, nàng phải kiên cường!
Hai thầy trò tìm một sơn động, ở tạm qua đêm. Tố Linh ngồi thiền suốt đêm, muốn gia cố lại chỗ hao hụt bên trong. Bảo nhi rất ngoan ngoãn không phát ra tiếng động, như chú gấu con cuộn tròn bên chân nàng. Thật ra cả đêm Bảo nhi cũng không ngủ, cái đầu bé suy nghĩ về những điều trọng đại. Nó không có sức mạnh, phải làm sao để giúp đỡ cho nàng?
Bình minh đến thật nhanh, cứ như một đêm chỉ ngắn bằng thời gian chiếc lá vàng rơi từ trên cây xuống. Chào đón họ không phải tiếng chim líu lo, không phải nắng mai rực rỡ mà là năm đệ tử Hoa Đông phái đã chờ sẵn bên ngoài. Tố Linh không khỏi cảm thán, Minh Tâm kính quá lợi hại! Nàng có đem Bảo nhi chạy cùng trời cuối đất thì dường như tấm kính luôn dõi theo sau, nó sẽ không bao giờ buông tha!
Năm người, cả năm người này Tố Linh đều quen biết. Sở dĩ Hoa Đông phái năm đệ tử là vì họ hiểu rõ năng lực của Tố Linh, biết nàng không phải người dễ đối phó.
- Hà sư huynh, lâu rồi không gặp. Tống sư tỉ, dạo này tỉ càng lúc càng đẹp ra. Còn có… Đồng sư muội, Tam sư đệ… Trương sư huynh, sao huynh ốm thế? Chế Sâm minh tôn bỏ đói huynh à?
Năm người đối với màn chào hỏi của Tố Linh không hề đáp lại, họ dàn một hàng ngang vô cùng hùng dũng, như một bức tường thép không thể đâm thủng. Thật ra cả năm người chưa ai là đối thủ của Tố Linh, nhưng nếu cả năm hợp sức, có lẽ nàng không cầm cự được bao lâu…
Bảo nhi hé mắt từ sau vách động nhìn ra, nó cũng đoán được kết cục sắp tới, trong lòng bày ra một biện pháp.
Trương Chí Thành là người đầu tiên bước lên. Hắn là đệ tử xuất sắc của Chế Sâm minh tôn, hôm nay theo lệnh sư môn làm nhiệm vụ này, thật ra cũng rất bất đắc dĩ. Hắn cẩn thận đánh giá tiểu sư muội. Nàng vẫn như vậy, ngỗ nghịch và bướng bỉnh, kiêu hãnh và kiên cường. Trước mắt Trương Chí Thành đột nhiên hiện lên hình ảnh nàng tiên áo tím kề Hàn Cực kiếm vào cổ hắn, đôi mắt tinh quái đầy ý cười
- Sư huynh à, muội lại thắng rồi ~~~
Đã từng có một thời gian dài, mỗi đêm hắn đều mơ thấy thanh kiếm lạnh như khối băng kia, hắn mãi đánh nhau với nó mà chưa bao giờ chạm vào góc áo màu tím mơ hồ kia…
Trương Chí Thanh thở dài mở mắt ra, nâng Phong Thanh lên, hắn đã sẵn sàng!
Tố Linh cười nhạt đỡ lấy đường kiếm, vẫn là cái chiêu này, bao nhiêu lần rồi mà sư huynh vẫn dùng chiêu thức này mở màng cho cuộc so tài. Sau đó sẽ đưa kiếm sang trái… chính xác! Tiếp theo sẽ khai triển Tiên Trói, muốn định thân đối phương để phản công. Tố Linh dễ dàng hóa giải pháp trận nho nhỏ này, cảm giác như đang ôn lại bài học cũ.
Phong Thanh kiếm nhuần nhuyễn chạm vào kiếm gỗ, sau vài lần đã làm thanh gỗ kia sứt mẻ. Hàng nhái làm sao xịn bằng đồ thật? Tố Linh chỉ có thể cấp thêm tiên khí bảo vệ cây kiếm, thật là không công bằng mà!
Bốn người kia lặng lẽ nhìn nhau, dường như đã có sự sắp xếp từ trước. Tam sư đệ, Hà sư huynh cùng bắt đầu nhập cuộc với Trương Thành Chí. Đồng sư muội và Tống sư tỉ hướng về phía Bảo nhi.
Cục diện lúc này thật nguy! Tố Linh cùng lúc đối phó với ba vị huynh đệ, trong khi hai vị tỉ muội thì đang tiếp cận muốn bắt Bảo nhi. Nàng cắn răng muốn thoát ra nhưng bọn họ quấn lấy quá chặt chẽ. Tố Linh không thể dùng phép Phân Thân nữa, quá tốn sức lực, lại không thể phân làm ba mà vẫn cường đại như một.
Phía bên kia, hai nữ tiên tử xinh đẹp mỉm cười nhìn Bảo nhi. Tống Thanh Vân ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi thằng bé
- Đệ tên là gì?
Bảo nhi lạnh lùng nhìn lại nàng. Tống Thanh Vân có chút khó xử, đôi mắt này… sao cảm giác hơi đáng sợ!
Đồng Tiêu Mi cũng ngồi xuống, ra vẻ thân thiết
- Tỉ tỉ là tiên nữ ở Hoa Đông, hôm nay đến đây để đưa đệ về nhà, chúng ta mau đi thôi, tỉ sẽ cho đệ xem cách cưỡi gió vượt mây!
Đồng Tiêu Mi đưa bàn tay xinh đẹp ra, nghiêng đầu mỉm cười chờ Bảo nhi bắt lấy. Thằng bé nhìn bàn tay của nàng, rồi lại nhìn Tố Linh đang chật vật chống cự bên kia, mím môi do dự…
Tống Thanh Vân tiếp tục khuyên nhủ
- Ngoan nào, đệ không thể đi cùng cô ấy đâu, đệ phải đến tiên môn, ở đó các sư phụ sẽ dạy đệ học múa kiếm, sau này còn giỏi hơn mấy ca ca đằng kia nữa….
Tống Thanh Vân đang nói thì Bảo nhi đột nhiên chạy đi. Thì ra Tố Linh vừa bị Phong Thanh kiếm chém trúng cánh tay, mất đà ngã xuống. Lúc này ba nam nhân không biết thương hoa tiếc ngọc kia chuẩn bị hướng về phía nàng làm một phép đánh chưởng, không ngờ trong khắc cuối cùng, một đứa bé từ đâu lao ra, liều mạng chắn ở phía trước
- Dừng tay!!!
Ba người vội vã thu phép thuật lại, vừa may, không đả thương thằng bé!
Bảo nhi quắc mắt nhìn bọn họ, đôi long mày rậm nhíu lại tức giận
- Ba đánh một, đồ hèn!
Ba anh chàng kia hoàn toàn không lường được thằng bé sẽ nói như thế, nhất thời ngây ra như phỗng. Vấn đề này… đúng là có chút xấu hổ, vì tiên môn giao phó, không thể khác được! May là Đồng Tiêu Mi đã chạy tới, tiếp tục thương lượng với Bảo nhi
- Tiểu đệ đệ à… đây là lệnh của tiên môn, nếu đệ không theo chúng ta thì người kia sẽ bị đánh rất thảm. Đệ muốn hại nàng ta sao?
Lập tức Bảo nhi chần chừ nhìn lại Tố Linh đã trọng thương phía sau. Có phải nó nên đi hay không? Thôi cứ đi theo họ trước rồi tìm cách tẩu thoát. Nếu không đi, sư phụ sẽ bị đau, nó không muốn nàng chết…
Tố Linh nhận ra sự đắng đo trong mắt thằng bé. Nàng phun máu tanh trong miệng ra, mỉm cười nói với nó
- Đừng Bảo nhi… đừng bỏ rơi ta… ta sẽ bảo vệ con… đến chết cũng sẽ không buông tay…
Nước mắt nàng im lặng rơi xuống. Thật giống như năm đó, cô gái nhỏ đã ôm chân sư phụ mình, nức nỡ van xin người đừng đuổi nàng đi. Tố Linh là một nữ tử kiên cường nhưng… dù có mạnh mẽ thế nào, nàng vẫn là một cô gái và bản thân luôn mang theo trái tim yếu ớt của nữ nhân
Tống Thanh Vân mím môi nhẹ khuyên
- Tố Linh, muội cần gì như thế?
Tố Linh lắc đầu, rướn người kéo góc quần Bảo nhi, run rẫy nói:
- Bảo… Bảo nhi… bảo bối… con đã hứa sẽ không xa sư phụ… làm ơn, đừng nuốt lời… ở đây lạnh lắm, Bảo nhi không thương ta bị lạnh hay sao?
Đứa trẻ cúi đầu nhìn nàng, mắt nó cũng đỏ hồng nhưng kiên cường không muốn nhỏ lệ. Nó nhẹ nhàng gỡ bàn tay nàng ra khỏi góc quần, sau đó dùng đôi tay nhỏ bao trọn lấy
- Bảo nhi sẽ không đi, Bảo nhi còn phải ở bên sư phụ cả đời!
Năm người đứng phía sau liền tái mặt, “bên cạnh cả đời” – đây là ý gì, vì sao nghe có chút kì lạ? Chưa bao giờ việc đi đón tân đệ tử lại khó khăn như thế. Đồng Tiêu Mi cũng không còn kiên nhẫn, nàng giằng tay hai người ra, kéo Bảo nhi về phía mình
- Đệ không ở đây được đâu, phải lên tiên môn mới tu tiên được, đừng nghe lời người ngoài làm lỡ mất tiên duyên!
Bảo nhi đối với hành động cưỡng chế này rất không vui, nó nhìn bàn tay đang kéo lấy mình, nghiêm mặt gằn từng chữ:
- BUÔNG! RA!
Đồng Tiêu Mi cũng không biết chuyện gì xảy ra sau đó, nàng ta chỉ thấy tay mình tự nhiên mềm nhũn đi, không thể níu lấy Bảo nhi được nữa. Trương Chí Thanh cũng cảm thấy bất thường
- Gì vậy?
- Muội… muội không biết…
Đồng Tiêu Mi co dũi bàn tay, trở lại bình thường rồi, vừa này… là thứ gì? Không phải tiên khí, không phải ma khí, càng không giống phàm khí…
Cứ dằn co thế này không phải cách, dù thế nào họ cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Tống Thanh Vân nhanh trí tung ra mê hương, muốn làm ngủ Bảo nhi rồi đem nó đi. Tố Linh lập tức phát hiện, nàng gọi gió lùa độc khí trở về, thẳng tấp đánh vào Tống Thanh Vân, nàng ta tự trúng mê hương, ngã ra bất tỉnh. Cùng lúc đó, Tố Linh kéo Bảo nhi ra sau, nàng đã đứng dậy, dù rất kiệt sức nhưng sẽ không đầu hàng. Hà Kinh Trì cản đòn tấn công của Tố Linh, lo lắng nhìn Trương Chí Thanh
- A Thanh, sao lại đứng im như thế?
Lúc này Chí Thanh mới tỉnh ra, nhìn Tố Linh ngang bướng đấu với hai vị huynh đệ kia. Hắn vẫn quyết định không động thủ, dù sao… Tố Linh sẽ không còn chịu được lâu.
Kiếm bén không lưu tình, một đường khứa vào cổ nàng, suýt nữa lìa đầu! Sau đó lại bị Tam sư đệ một chưởng đánh trúng ngực, tiên khí hao tổn gây nội thương. Lần thứ hai Tố Linh ngã xuống. Váy tím của nàng vẫn như vậy, luôn có chút gì đó u buồn miên man. Đôi mắt xinh đẹp quật cường nhìn lên, giống như con thú nhỏ bị vây nơi vực thẩm, nó sẽ dùng ánh mắt thù hận nhìn gã thợ săn, quyết định nhảy xuống chứ không làm thức ăn cho hắn!
- Nếu còn đánh, thứ các người đem về là cái xác khô!
Bảo nhi phía sau điềm nhiên rút ra một con dao nhỏ, con dao này vài ngày trước Tố Linh đã ra chợ mua cho nó, để nó phòng thân. Không ngờ lần đầu dùng đến lại là tự kề cổ mình!
Nụ cười của đứa trẻ lạnh như cổ quan tài nghìn năm, một thứ khí chất lẽ ra trẻ con không nên có…
- Đừng cưỡng cầu thứ không thuộc về mình. Làm căng quá thì là cá chết lưới rách thôi!
Những người ở đây đều là bậc thần tiên tu hành trăm năm, họ sẽ có cảm nghĩ gì khi một đứa bé mười ba tuổi có đôi mắt lấp lánh thứ ánh sáng quỷ dị như thế? Đồng Tiêu Mi là người đầu tiên lùi lại một bước, nàng run run kéo tay áo Trương Chí Thanh
- Sư huynh… đứa trẻ này… không bình thường… muội nghĩ chúng ta hay là về hỏi các minh tôn.
Tố Linh thì đang ngỡ ngàng nhìn Bảo nhi. Thằng bé nhỏ như vậy, nó có hiểu chết là thế nào không? Là ai dạy nó cái câu “cá chết lưới rách”, còn có “cái xác khô” nữa… Tố Linh quay đầu nhìn con quạ đen từ nãy giờ vẫn đậu trên ngọn cây, quan sát mọi thứ đang diễn ra. Nàng nhìn đôi mắt đỏ kì lạ của con chim, gào khóc lên
- Sư phụ!!! Người không thể ép Linh nhi tới mức này! Bảo nhi là đồ đệ của con, người muốn đem nó đi thì phải lấy mạng Linh nhi trước! Tính Linh nhi người hiểu rõ hơn ai hết, sư phụ không thể vì chút tình cảm sư đồ mấy trăm năm mà tha cho con một lần hay sao? Người rốt cuộc có bao giờ xem con là đồ đệ chưa???
Con quạ im lặng đứng đó, giống như một pho tượng đen không có sự sống. Tất cả mọi người đều nhìn về phía con vật, chờ đợi chút hồi âm
Thật lâu… thật lâu…. Cái mỏ dài của chú quạ mới mở ra
- Trở về đi!
Ba chữ ngắn gọn nhưng làm mọi người thở phào nhẹ nhõm. Các đồ đệ Hoa Đông trút đi gánh nặng, ngậm ngùi nhìn Bảo nhi một cái rồi triệu hồi pháp bảo, đem Tống Thanh Vân đã mê ngủ mà bay đi. Tố Linh nhắm mắt kéo Bảo nhi vào ngực, đoạt lấy cây dao nhỏ của nó, xoa đầu thương tiếc nói:
- Sau này không cho Bảo nhi đùa với dao nữa!
Ở xa xa, núi Hoa Đông ẩn hiện trong mây mù. Tại chính điện của tiên phái, Ngũ Nguyệt minh tôn lắc đầu nhìn Phong Trạch
- Sư đệ vẫn là không nỡ…
Phong Trạch im lặng cúi đầu
- Chuyện này coi như ta nể mặt đệ, về sau có hậu quả gì, sư đệ tự đi báo cáo với sư phụ!
Ngũ Nguyệt minh tôn có chút buồn bực từ ghế vàng đứng dậy, thong thả rời khỏi điện. Bên trong còn lại Chế Sâm và Phong Trạch. Chế Sâm nhìn vào tấm kính to tròn đặt giữa điện, hình ảnh từ chim quạ thu về, hắn vuốt vuốt cằm, ngẫm nghĩ một lát rồi bảo
- Đứa trẻ đó…. Hình như Gia Lăng bà bà sắp xuất quan rồi, sách thiên cơ có thể tra ra nhiều chuyện….
Chế Sâm nói một câu rất tối nghĩa nhưng Phong Trạch lại sáng tỏ gật đầu
- Đệ sẽ!
Chế Sâm lừ lừ nhìn sư đệ, thở dài vỗ vỗ vai hắn mấy cái rồi tung áo rời đi. Phong Trạch chầm chậm nâng mi nhìn vào ảo kính. Trong đó, một nàng tiên áo tím dịu dàng ôm đứa bé trai trong lòng, vẫn là khuôn mặt này, đôi mắt này… nhưng sao hắn cảm giác mình vừa mất đi thứ gì đó quan trọng.