Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 51: Chém giết

Chương 51: Chém giết
"Hắn đi vào bên trong hay là đi hướng nào?"
Giọng nói khàn khàn mang theo vẻ lo lắng kia, không cần nhìn, Thủy Nhan và Tử Hạ cũng biết đó là Cửu gia.
Trong lòng hai người chấn động, chưa từng nghĩ hắn lại tới nơi này nhanh như vậy, hơn nữa lại khẳng định Tử Hạ ở trong phòng.
Thủy Nhan nhíu mày, cảm thấy hắn không thể phát hiện nhanh như vậy, nhưng Tử Hạ lại bấm tay nàng, hướng nàng lắc đầy, ý bảo mình đã vô ý để độ tung tích.
"Ta sẽ cưỡng ép ngươi đi ra ngoài, như vậy bọn họ sẽ không nghĩ ngươi và ta là đồng bọn."
Thủy Nhan lạnh lùng cười, cắt ngang lời hắn: "Bọn họ thà giết nhầm một trăm chứ không bỏ sót một người, chỉ cần hơi ngoài nghi ta liền sẽ giết ta."
"…"
Hai người trầm mặc, cả hai đều hiều rằng tình hình hiện tại, đánh cũng chết, không đánh cũng chết, nhưng nếu kéo dài thời gian, kỳ tích xuất hiện, có lẽ sẽ vượt qua chăng.
Hắn nhìn vào Thủy Nhan, "Nàng sợ sao?"
Nàng lắc đầu, "Không sợ, chỉ có điều chết như thế này thật không cam lòng."
Trong lòng Tử Hạ chấn động, hắn nhìn kĩ lại nàng, hắn không rõ, rốt cục là có nguyên gì khiến một nư nhẫn mảnh mai có thể cùng hắn định ra lời hứa như thế, hắn nhịn không nổi, nói với nàng: "Ngày xưa ta đối đãi với nàng như một nữ tử tầm thường, thật sự là vũ nhục nàng."
Thủy Nhan lạnh lùng đảo mắt qua nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững, coi như những lời hắn vừa nói không có quan hệ tới nàng.
Ngay lúc đó Cửu gia đã cho người hành động, hắn dự định từ ngoài xông vào, nhưng đột nhiên nhớ rằng bản thân mình bị té xỉu cũng là do bị hạ dược, liền cẩn thận đề phòng. Hắn liền dẹp bỏ phương pháp cường công, bản thân hắn không phải sợ Tử Hạ, chủ yếu là sợ Tử Hạ dùng độc gì, nếu chết đi thật không đáng. Vì vậy, hắn vẫn đứng ngoài, nhưng vẫn không có ý định trực tiếp xông vào.
Hắn thầm nghĩ: "Sai ngời vây xung quanh sương phòng này, đến lúc đó ngươi có cánh cũng không bay nổi, ngươi chỉ như con rùa trong hũ bị ta chơi đùa thôi."
Thủy Nhan không dám chậm trễ, vội thổi tắt nến trong phòng, trong bóng đêm, nàng nắm tay hắn, thấp giọng nói: "Cửa chính không thể đi, cửa sổ không thể nhảy, không thể đi xuống, chúng ta đành hướng lên trên."
"Được, biện pháp tốt!" Tử Hạ hiểu được ý đồ của nàng, trong lòng không thể không phát ra cảm thán.
Qủy Trủng cùng đám người kia thuận lợi tiến vào phòng từ phía sau, không ngờ không thấy một bóng người. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Cả bọn ngơ ngoác nhìn nhau, không thể nào giải thích được tại sao hai người có thể biến mất được.
"Gia, trong phòng không có ai."
Một gã thuộc hạ thất sắc chạy đến mở cửa phòng, sau đó đi ra, đúng như lời hắn nói, không có ai.
"Một đám phế vật, rõ ràng vừa rồi còn ở bên trong, chẳng lẽ tắt nến đi sẽ tiêu thất trong không trung!"
"Dạ, thuộc hạ xin đi bắt…"
Tử Hạ ôm Thủy Nhan, thở một hơi, mượn lực, thoáng chốc đã nhảy lên mái nhà.
Bình tĩnh nhìn lại phía sau, hắn thờ phì phì, gấp gáp che miệng vết thương, từ khe hở, máu tươi lại ri rỉ tràn ra.
"A…. Miệng vết thương của ngươi lại nứt ra." Thủy Nhan nhíu mày, trong lòng lo lắng vì hắn.
Trán Tử Hạ đổ mồ hôi lạnh, hiển nhiên là do chịu đựng vết thương, đau đớn vô cùng. "Đừng lo, ta có thể chịu được."
"Ngươi phải cố gắng lên, nếu ngươi chết, nhiều năm cố gắng như vậy sẽ uổng phí." Thủy Nhan lãnh đạm nói, mang theo sự chắc chắn không thể nghi ngờ.
Hắn khẽ cười và gật đầu.
Trên mái nhà trống trải truyền đến đến tiếng xé rách, Thủy Nhan xé váy trong của chính mình, không nói một lời, băng lại miệng vết thương của hắn, toàn thân hắn đau đớn khò khè hít không khí, thân thể run nhè nhẹ, nhưng hắn không hề rên rỉ một tiếng, nghị lực này khiến Thủy Nhan giật mình.
"Như vậy sẽ đỡ mất máu hơn một chút, nhưng ngươi phải mau mau nghĩ biện pháp liên lạc với Triệu Vũ Quốc."
"Được."
Tử Hạ gật đầu, từ trong lòng rút từ trong ngực ra một ống sáo bạc nhỏ như ngón tay.
"Tiếng sáo sẽ đưa bọn chúng tới đây." Nàng nhắc nhở hắn.
Hắn không để ý, cầm sao bạc thổi, nhưng kỳ quái là, Thủy Nhan nghe chỉ được những tiếng trầm trầm.
"Sáo hạ âm." Nàng không kịp suy nghĩ, trong đầu tự nhiên hiện ra mấy chữ này.
"Ngươi… Đây là sáo hạ âm?" Nàng muốn chứng minh đáp án có phải như nàng nghĩ.
"Phải." Hắn gật đầu, kinh ngạc không biết sao nàng lại nhận ra là sáo hạ âm.
"Làm sao nàng biết?"
Thủy Nhan bất đắc dĩ nói, "Nếu ta biết là tại sao, ta đã có thể biết mình là ai…"
Nhưng vào lúc này, hai người cũng nghe được tiếng vang khác thường, người của Cửu gia cũng đang hướng trên mái nhà tới.
Tầng tầng mây đen chặn ánh sáng của những vì sao, nhưng lại không thể che khuất ánh trăng vàng, ánh trăng như nước rải đầy đỉnh lầu, nếu là ngày thường thì đây quả là một dịp tốt để thưởng ngoạn cảnh đẹp, nhưng bây giờ, ánh trăng lại khiến Thủy Nhan và Tử Hạ không có chỗ nào để lẩn trốn.
Tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể phó mặc cho số phận, nàng nói với hắn: "Ta không muốn chết, bất luận như thế nào!"
Hắn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Một bóng đen như ma quỷ đã chạy tới trên đỉnh lầu, Qủy Trủng đã đến bên cạnh, chứng kiến vẻ mặt của Thuỷ Nhan bình tĩnh bên cạnh Tử Hạ, ánh mắt u ám, tay lăm lăm kiếm, giọng nói vừa đủ nghe: "Gạt ta cần phải trải giá nhiều..."
Thủy Nhan chỉ thấy hàn quanh dưới Lãnh Nguyệt xuất ra, thân ảnh ấy di động như quỷ mị hướng nàng và Tử hạ đánh úp.
Tử Hạ đẩy Thủy Nhan ra,vừa hay kiếm của Quỷ Trùng đâm tới, hắn liền nhảy lên không trung một bước dùng nhục chưởng kẹp chặt lấy kiếm của Quỷ Trùng, hắn vận nội lực khiến cho nhục chưởng tựa như hai cái kìm sắt khiến cho Quỷ Trùng dùng cách nào cũng không thể rút kiếm ra được.
Hai người vừa rơi xuống đất Tử Hạ liền vận lực cả người tựa như cái dùi dùng quỹ tích quỷ dị cuốn lấy thanh kiếm, Quỷ Trùng thấy tình thế không ổn liền vội vàng buông kiếm trong tay ra, chỉ nghe thấy một tiếng vỡ ròn tan, thanh kiếm đã bị lực của Tử Hạ bẻ gãy.
Nếu Quỷ Trùng không buông tay sớm thì chỉ sợ lúc này cánh tay kia đã bị phế.
Bởi vậy có thể thấy được chiêu số cao minh mà Tử Hạ sử dụng, Tử Hạ võ công mặc dù không dưới Quỷ Trùng nhưng lúc này lại mất máu quá nhiều hơn nữa thương thế quá nghiêm trọng, hắn cũng không dám nghĩ có thể chống đỡ được đến lúc nào.
Hai người dừng lại thở dốc một chút, Thủy Nhan thấy miệng viết thương của Tử Hạ chạy máu càng lúc càng nhiều, nàng vô cùng lo lắng chỉ sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì không cần chờ cho đến khi Triệu Vũ Quốc đến cũng không cần Quỷ Trùng động thủ, nếu cứ để máu chảy như vậy thì hắn cũng đến mất máu mà chết.
Không được, hắn tuyệt đối không thể chết.
Hắn không thể chết, nếu hắn chết thì sẽ không có ai giúp nàng nhận rõ thân phận, hắn nếu chết thì nàng cũng không sống được.
Nghĩ đến đây nàng có chút khó chịu " Cái gì cũng tính toán tốt, như thế nào lại xảy ra tình huống hiện tại chứ?"
Nàng một bên thầm nghĩ một bên thấp giọng nhắc nhở " Ngươi tiếp tục như vậy thì không chờ địch nhân giết ngươi cũng sẽ rất nhanh chết vì mất máu."
" Không được, như vậy sẽ chết nhanh hơn."
Quỷ Trùng thấy Tử Hạ sau khi bị thương võ công vẫn mạnh như vậy nhất thời cũng không dám tiến lên, trong khoảng khắc dưới ánh trăng chỉ thấy thân ảnh nháy động, hồng vụ tràn ngập xung quanh, đôi giày thêu tinh mỹ của Thủy Nhan lúc này đang giẫm lên một thanh kiếm đầy máu tươi lộ ra vẻ không sạch sẽ.
Nàng nhìn thấy một hắc ảnh hướng phía mình phóng đến liền không chút do dự giơ tay chém xuống, tức thì một cái đầu người liền rơi xuống.

back top