Chương 59: Hữu tình lạnh bạc
Trước phản ứng của Thủy Nhan, Tưởng Mộng Nhược gấp gáp giải thích:
- Thái tử hạ lệnh, giết hết người ở Đào Hoa lâu, tuy có chút tàn nhẫn, nhưng đại đa số người trong đó sớm đã là nô dịch của Hổ Tam Nương, những người đó trong tay dính đầy máu tươi, vả lại, Thái tử từng ở bên Nam viện, chẳng lẽ tương lai muốn người trong thiên hạ nói Thái từ từng hầu hạ…
- Muội muội, muội nói gì thế, đó là chuyện của nam nhân, chỉ cần chúng ta không mất người thân, không mất mạng, mọi sự như vậy là tốt đẹp rồi…
- Là lệnh của Hạ Ngải? Nguồn tại http://
Thủy Nhan hỏi trọng điểm.
- Vâng, đúng vậy.
Hai tỷ muội đồng thanh trả lời nàng.
- Chính tai hai người nghe thấy?
Hai tỷ muội tức khắc ảm đạm, bởi vì khi đó hai nàng chưa nghe thấy, dưới tình thế cấp bách Thủy Nhan hỏi cũng chưa kịp tự trả lời bản thân, thật có gì khác thường.
Tưởng Mộng Nhược nói với nàng:
- Sau khi hai chúng tôi khôi phục thính lực và thị lực, chính miệng ngài nói ra, hy vọng chúng ta từ nay về sau bảo toàn những bí mật này của ngài.
Thủy Nhan tức khắc thoải mái, thậm chí có chút may mắn, may mắn kia không phải là là do Triệu Vũ Quốc, đồng thời nàng cũng thầm mắng mình ngu xuẩn, vấn đề đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra.
Tương lai Hạ Ngải là hoàng đế Nam quốc, hắn làm sao cho phép sử sách ghi lại những chuyện như vậy? Huống chi Trần Cửu kia vì được sủng mà sinh ra kiêu ngạo, lấy thân phận hoạn quan khống chê hơn phân nửa triều đình uy hiếp thái tử tương lai lên làm hoàng đế, việc xấu như thế, Hạ Ngải là một thành viên hoàng thất sao có thể để lan ra, như thế nào có thể khiến cho phụ hoàng của hắn mang danh là hôn quân?
Huống hồ, chuyện này còn có người phía sau chưa trồi lên khỏi mặt nước, tin tức Đào Hoa lâu lại bị phong tỏa, Thủy Nhan đoán Hạ Ngải chưa hề tuyên án đối với hành vi phạm tội của Trần Cửu, hắn ẩn nhẫn chờ giăng một mẻ lưới bắt hết, sau đó thuận lợi đăng cơ!
Cân nhắc lợi hại, những người vô tội ở Đào Hoa lâu tại sao lại bị giết?
Hai tỷ muội nhìn thấy trên gương mặt Thủy Nhan lộ ra nụ cười không hẹn mà gặp cùng nhẹ nhàng thở ra, Tưởng Hàm Doanh thừa dịp Thủy Nhan không lưu ý trừng mắt nhìn Tưởng Mộng Nhược một cái, trách muội muội mình vô tình nói ra sự tình kia cho nàng.
Tưởng Mộng Nhược hé miệng cười, rất chi là đắc ý khiến cho người khác không hiểu vì sao nàng cười.
- Thủy Nhan tỷ tỷ, tỷ cười gì thế.
Tưởng Mộng Nhược nhất thời trầm lãnh, ý cười lại nhất thời mang kỳ quái, trong lòng kinh ngạc:
- Không phải là tỷ cảm nhận được cái gì chứ?
Nghe câu hỏi của Tưởng Mộng Nhược, cả người Thủy Nhan run lên, vừa rồi bản thân không khống chế được, nàng cảm thấy chưa khi nào khủng hoảng như lúc này, gấp gáp uống một ngụm trà, vọng tưởng ngăn chặn hoảng sợ trong lòng phát sinh lên.
- Trà này uống được phải không tỷ?
Tưởng Hàm Doanh hỏi
- Ừ… Ừm.. Đúng vậy!
Thủy Nhan cảm thấy miệng mình có chút co rút.
- Ha ha, bây giờ ta mới cảm nhận được tỷ giống một nữ tử bình thường trong nhân gian.
Tưởng Hàm Doanh che miệng cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy giờ phút này Thủy Nhan hết sức kích động, sâu trong nội tâm cũng có ức chế không kiềm được khủng hoảng bốc lên.
- Hả…?
Thủy Nhan không hiểu.
Tưởng Mộng Nhược tiếp lời:
- Đó là bởi vì trước kia tỷ rất lạnh, như là người gỗ, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nghe xong lời nàng ta nói, Thủy Nhan mới cảnh giác hôm nay mình để lộ bản thân quá nhiều, nghĩ thầm: "Có lẽ vì cùng nhau trải qua hoạn nạn nên mới có thể bộc lộ ra trước mặt các nàng như vậy."
Nhưng ngay lập tức nàng lưu ý đến ánh mắt của Tưởng Hàm Doanh, định thần một chút nàng khôi phục giọng điệu:
- Ngươi sợ ta?
- A, a… Không. Tại sao tỷ lại nói vậy?
Đối mặt với Thủy Nhan như có năng lực nhìn thấu suy nghĩ người khác từ ánh mắt kia, Tưởng Hàm Doanh cảm thấy chột dạ.
Nhìn biểu hiện cùa nàng ta, trong lòng Thủy Nhan đột nhiên sáng ngời, thầm mắng mình hôm nay phản ứng trì độn, "Người có thể vì mục đích không từ mọi thủ đoạn, nhất là nữ nhân, các nàng như thế nào lại chỉ vì muốn cảm ơn hay ôn chuyện mà tìm mình tới quý phủ?"
Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng trầm xuống, dung mạo khôi phục vẻ ung dung, trầm lãnh vốn có.
- Có chuyện gì mà hôm nay tìm ta uống trà?
Hai tỷ muội cùng ngây người, Tưởng Mộng Nhược phản ứng đầu tiên là đi tới, cười nói với nàng:
- Không phải là vừa đúng lúc sao?
Thủy Nhan nhàn nhạt nhìn vào nàng, tâm tư lại dao động: "Vì cái gì mà sớm không mời, chiều không mời, cố tình mời ta lúc vừa rời phủ Thái tử đi ra?"
Nghĩ đến đây, lại liên tưởng đến vẻ mặt hai tỷ muội này lúc đề cập tới Hạ Ngải, trong nội tâm nàng huy động hết các mối liên kết liền hiểu ra, hai tỷ muội này cùng có tình cảm với Hạ Ngải, tìm đến nàng, chẳng qua là vì thăm dò hay uy hiếp nàng, đơn giản là vì nàng đã lưu lại ở phủ Thái tử mấy ngày…
- Ta giúp Hạ Ngải thu thập thông tin ở Đào Hoa lâu, đơn giản là vì giữa hai chúng ta có một hiệp nghị, quan hệ giữa hai chúng ta thuần túy là hợp tác, không còn gì khác, các ngươi chớ suy nghĩ nhiều.
Thủy Nhan đột nhiên nói ra những lời này khiến hai tỷ muội họ Tưởng trở tay không kịp.
Lập tức Tưởng Hàm Doanh làm bộ dạng giận mà nói:
- Thủy tỷ tỷ, nói thế là có ý gì, chúng tôi mời tỷ tới đây lại có gì liên quan tới Thái tử điện hạ?
Thủy Nhan dứng dậy, trong lòng có chút mất mát, thản nhiên nhìn qua hai tỷ muội họ Tưởng đang bối rối, lạnh lùng cười, hồi tưởng tới lời Ngũ Nhi từng nói qua: "Bằng hữu không phải là đồ chơi, không phải mình muốn là sẽ có được…"
Nàng hôm nay có thể tới, không phải là nàng không quý trọng hai tỷ muội Tưởng thị từng cùng mình chung hoạn nạn, chính là không ngờ hai người sau khi có được cuộc đời mới lại không hề để ý tới đoạn ân tình kia…
- Ta phải đi, chúc các người giữ gìn được cuộc đời mới này, ta vốn là phường tiểu dân, hai vị tiểu thư sau này không nên qua lại với ta thì tốt hơn…
Dứt lời, nàng không hề lưu luyến đi ra khỏi chòi nghỉ mát, lưu lại hai tỷ muội ngẩn người nhìn nhau, hai người cũng thấy được trong mắt đối phương sự tiếc hận, nhưng không cách nào lệnh cho ai lên ngừng được bước đi của Thủy Nhan.
Tưởng Hàm Doanh thấp giọng hỏi:
- Vừa rồi vì sao muội lại nói nhiều với nàng ấy vậy?
Tưởng Mộng Nhược nói:
- Không có gì, muội chỉ là muốn nàng chán ghét Thái tử…
…
Lúc Thủy Nhan ở phủ thừa tướng ra có ngẩng đầu nhìn phía mặt trời, mặt nàng có chút trắng bệch, mắt hoa lên, nàng đoán là vì chuyện hộc máu vừa rồi, đột nhiên nhớ tới Triệu Vũ Quốc, nhìn lại trời, vừa lúc là giờ Mùi, lại nhìn cửa ra vắng tanh không một bóng người, trong lòng không khỏi cười nhạt một tiếng, ngẫm nghĩ lời của Triệu Vũ Quốc kia hóa ra cũng chỉ là nói suông, nhưng thế nào mình lại tin cơ chứ, chẳng lẽ đầu óc có chỗ nào bị hỏng rồi sao?
Đang lúc tự cười bản thân dễ tin người thì Triệu Vũ Quốc đã cưỡi ngựa xuất hiện trước mắt nàng, thân ảnh cao lớn chặn đứng ánh mặt trời chói chang, cười nhàn nhạt:
- Vừa kịp lúc!
Thủy Nhan ngẩng đầu nhìn hăn, không từng cảm thấy nam nhân này cười sẽ mê người như thế, mà lại còn cảm thấy ấm áp nữa, trong lòng khẽ thấy bối rối, giờ phút này đột nhiên có đáp án, nàng nghĩ: "Có lẽ, ta cùng hắn mới chính là bằng hữu chân chính!"
Nàng mỉm cười với hắn:
- Ngươi cưỡi ngựa đến, là muốn ta chạy theo ngươi đi về.
Hắn nhíu mày, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên ý cười:
- Rốt cục là đang đùa giỡn với ta sao?
Nàng từ chối cho ý kiến:
- Ngươi cảm giác thế sao?
Hắn không có nói thêm gì, vung tay lên, một chiếc xe ngựa ở trong ngõ dần tiến ra.
Thủy Nhan lại lắc đầu:
- Ngươi ngồi xe, ta cưỡi ngựa!
Hắn thả người xuống ngựa, lẳng lặng đem dây cương giao cho nàng, cũng không nói đồng ý hay không đồng ý, bởi vì từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng cũng đang mang tới cho hắn không ít kinh ngạc.
Nhưng lúc này đây, nàng nói với hắn:
- Bản thân ta cũng không rõ nữa.
(Lời tác giả: Các tỷ muội thân, hành văn không sai a, mọi người đề phòng nhìn xem.)
(Chỗ này ý là nàng trả lời cho câu hỏi "Rốt cục là đang đùa giỡn với ta sao?" của Triệu Vũ Quốc.)
Trước phản ứng của Thủy Nhan, Tưởng Mộng Nhược gấp gáp giải thích:
- Thái tử hạ lệnh, giết hết người ở Đào Hoa lâu, tuy có chút tàn nhẫn, nhưng đại đa số người trong đó sớm đã là nô dịch của Hổ Tam Nương, những người đó trong tay dính đầy máu tươi, vả lại, Thái tử từng ở bên Nam viện, chẳng lẽ tương lai muốn người trong thiên hạ nói Thái từ từng hầu hạ…
- Muội muội, muội nói gì thế, đó là chuyện của nam nhân, chỉ cần chúng ta không mất người thân, không mất mạng, mọi sự như vậy là tốt đẹp rồi…
- Là lệnh của Hạ Ngải? Nguồn tại http://
Thủy Nhan hỏi trọng điểm.
- Vâng, đúng vậy.
Hai tỷ muội đồng thanh trả lời nàng.
- Chính tai hai người nghe thấy?
Hai tỷ muội tức khắc ảm đạm, bởi vì khi đó hai nàng chưa nghe thấy, dưới tình thế cấp bách Thủy Nhan hỏi cũng chưa kịp tự trả lời bản thân, thật có gì khác thường.
Tưởng Mộng Nhược nói với nàng:
- Sau khi hai chúng tôi khôi phục thính lực và thị lực, chính miệng ngài nói ra, hy vọng chúng ta từ nay về sau bảo toàn những bí mật này của ngài.
Thủy Nhan tức khắc thoải mái, thậm chí có chút may mắn, may mắn kia không phải là là do Triệu Vũ Quốc, đồng thời nàng cũng thầm mắng mình ngu xuẩn, vấn đề đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra.
Tương lai Hạ Ngải là hoàng đế Nam quốc, hắn làm sao cho phép sử sách ghi lại những chuyện như vậy? Huống chi Trần Cửu kia vì được sủng mà sinh ra kiêu ngạo, lấy thân phận hoạn quan khống chê hơn phân nửa triều đình uy hiếp thái tử tương lai lên làm hoàng đế, việc xấu như thế, Hạ Ngải là một thành viên hoàng thất sao có thể để lan ra, như thế nào có thể khiến cho phụ hoàng của hắn mang danh là hôn quân?
Huống hồ, chuyện này còn có người phía sau chưa trồi lên khỏi mặt nước, tin tức Đào Hoa lâu lại bị phong tỏa, Thủy Nhan đoán Hạ Ngải chưa hề tuyên án đối với hành vi phạm tội của Trần Cửu, hắn ẩn nhẫn chờ giăng một mẻ lưới bắt hết, sau đó thuận lợi đăng cơ!
Cân nhắc lợi hại, những người vô tội ở Đào Hoa lâu tại sao lại bị giết?
Hai tỷ muội nhìn thấy trên gương mặt Thủy Nhan lộ ra nụ cười không hẹn mà gặp cùng nhẹ nhàng thở ra, Tưởng Hàm Doanh thừa dịp Thủy Nhan không lưu ý trừng mắt nhìn Tưởng Mộng Nhược một cái, trách muội muội mình vô tình nói ra sự tình kia cho nàng.
Tưởng Mộng Nhược hé miệng cười, rất chi là đắc ý khiến cho người khác không hiểu vì sao nàng cười.
- Thủy Nhan tỷ tỷ, tỷ cười gì thế.
Tưởng Mộng Nhược nhất thời trầm lãnh, ý cười lại nhất thời mang kỳ quái, trong lòng kinh ngạc:
- Không phải là tỷ cảm nhận được cái gì chứ?
Nghe câu hỏi của Tưởng Mộng Nhược, cả người Thủy Nhan run lên, vừa rồi bản thân không khống chế được, nàng cảm thấy chưa khi nào khủng hoảng như lúc này, gấp gáp uống một ngụm trà, vọng tưởng ngăn chặn hoảng sợ trong lòng phát sinh lên.
- Trà này uống được phải không tỷ?
Tưởng Hàm Doanh hỏi
- Ừ… Ừm.. Đúng vậy!
Thủy Nhan cảm thấy miệng mình có chút co rút.
- Ha ha, bây giờ ta mới cảm nhận được tỷ giống một nữ tử bình thường trong nhân gian.
Tưởng Hàm Doanh che miệng cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy giờ phút này Thủy Nhan hết sức kích động, sâu trong nội tâm cũng có ức chế không kiềm được khủng hoảng bốc lên.
- Hả…?
Thủy Nhan không hiểu.
Tưởng Mộng Nhược tiếp lời:
- Đó là bởi vì trước kia tỷ rất lạnh, như là người gỗ, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nghe xong lời nàng ta nói, Thủy Nhan mới cảnh giác hôm nay mình để lộ bản thân quá nhiều, nghĩ thầm: "Có lẽ vì cùng nhau trải qua hoạn nạn nên mới có thể bộc lộ ra trước mặt các nàng như vậy."
Nhưng ngay lập tức nàng lưu ý đến ánh mắt của Tưởng Hàm Doanh, định thần một chút nàng khôi phục giọng điệu:
- Ngươi sợ ta?
- A, a… Không. Tại sao tỷ lại nói vậy?
Đối mặt với Thủy Nhan như có năng lực nhìn thấu suy nghĩ người khác từ ánh mắt kia, Tưởng Hàm Doanh cảm thấy chột dạ.
Nhìn biểu hiện cùa nàng ta, trong lòng Thủy Nhan đột nhiên sáng ngời, thầm mắng mình hôm nay phản ứng trì độn, "Người có thể vì mục đích không từ mọi thủ đoạn, nhất là nữ nhân, các nàng như thế nào lại chỉ vì muốn cảm ơn hay ôn chuyện mà tìm mình tới quý phủ?"
Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng trầm xuống, dung mạo khôi phục vẻ ung dung, trầm lãnh vốn có.
- Có chuyện gì mà hôm nay tìm ta uống trà?
Hai tỷ muội cùng ngây người, Tưởng Mộng Nhược phản ứng đầu tiên là đi tới, cười nói với nàng:
- Không phải là vừa đúng lúc sao?
Thủy Nhan nhàn nhạt nhìn vào nàng, tâm tư lại dao động: "Vì cái gì mà sớm không mời, chiều không mời, cố tình mời ta lúc vừa rời phủ Thái tử đi ra?"
Nghĩ đến đây, lại liên tưởng đến vẻ mặt hai tỷ muội này lúc đề cập tới Hạ Ngải, trong nội tâm nàng huy động hết các mối liên kết liền hiểu ra, hai tỷ muội này cùng có tình cảm với Hạ Ngải, tìm đến nàng, chẳng qua là vì thăm dò hay uy hiếp nàng, đơn giản là vì nàng đã lưu lại ở phủ Thái tử mấy ngày…
- Ta giúp Hạ Ngải thu thập thông tin ở Đào Hoa lâu, đơn giản là vì giữa hai chúng ta có một hiệp nghị, quan hệ giữa hai chúng ta thuần túy là hợp tác, không còn gì khác, các ngươi chớ suy nghĩ nhiều.
Thủy Nhan đột nhiên nói ra những lời này khiến hai tỷ muội họ Tưởng trở tay không kịp.
Lập tức Tưởng Hàm Doanh làm bộ dạng giận mà nói:
- Thủy tỷ tỷ, nói thế là có ý gì, chúng tôi mời tỷ tới đây lại có gì liên quan tới Thái tử điện hạ?
Thủy Nhan dứng dậy, trong lòng có chút mất mát, thản nhiên nhìn qua hai tỷ muội họ Tưởng đang bối rối, lạnh lùng cười, hồi tưởng tới lời Ngũ Nhi từng nói qua: "Bằng hữu không phải là đồ chơi, không phải mình muốn là sẽ có được…"
Nàng hôm nay có thể tới, không phải là nàng không quý trọng hai tỷ muội Tưởng thị từng cùng mình chung hoạn nạn, chính là không ngờ hai người sau khi có được cuộc đời mới lại không hề để ý tới đoạn ân tình kia…
- Ta phải đi, chúc các người giữ gìn được cuộc đời mới này, ta vốn là phường tiểu dân, hai vị tiểu thư sau này không nên qua lại với ta thì tốt hơn…
Dứt lời, nàng không hề lưu luyến đi ra khỏi chòi nghỉ mát, lưu lại hai tỷ muội ngẩn người nhìn nhau, hai người cũng thấy được trong mắt đối phương sự tiếc hận, nhưng không cách nào lệnh cho ai lên ngừng được bước đi của Thủy Nhan.
Tưởng Hàm Doanh thấp giọng hỏi:
- Vừa rồi vì sao muội lại nói nhiều với nàng ấy vậy?
Tưởng Mộng Nhược nói:
- Không có gì, muội chỉ là muốn nàng chán ghét Thái tử…
…
Lúc Thủy Nhan ở phủ thừa tướng ra có ngẩng đầu nhìn phía mặt trời, mặt nàng có chút trắng bệch, mắt hoa lên, nàng đoán là vì chuyện hộc máu vừa rồi, đột nhiên nhớ tới Triệu Vũ Quốc, nhìn lại trời, vừa lúc là giờ Mùi, lại nhìn cửa ra vắng tanh không một bóng người, trong lòng không khỏi cười nhạt một tiếng, ngẫm nghĩ lời của Triệu Vũ Quốc kia hóa ra cũng chỉ là nói suông, nhưng thế nào mình lại tin cơ chứ, chẳng lẽ đầu óc có chỗ nào bị hỏng rồi sao?
Đang lúc tự cười bản thân dễ tin người thì Triệu Vũ Quốc đã cưỡi ngựa xuất hiện trước mắt nàng, thân ảnh cao lớn chặn đứng ánh mặt trời chói chang, cười nhàn nhạt:
- Vừa kịp lúc!
Thủy Nhan ngẩng đầu nhìn hăn, không từng cảm thấy nam nhân này cười sẽ mê người như thế, mà lại còn cảm thấy ấm áp nữa, trong lòng khẽ thấy bối rối, giờ phút này đột nhiên có đáp án, nàng nghĩ: "Có lẽ, ta cùng hắn mới chính là bằng hữu chân chính!"
Nàng mỉm cười với hắn:
- Ngươi cưỡi ngựa đến, là muốn ta chạy theo ngươi đi về.
Hắn nhíu mày, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên ý cười:
- Rốt cục là đang đùa giỡn với ta sao?
Nàng từ chối cho ý kiến:
- Ngươi cảm giác thế sao?
Hắn không có nói thêm gì, vung tay lên, một chiếc xe ngựa ở trong ngõ dần tiến ra.
Thủy Nhan lại lắc đầu:
- Ngươi ngồi xe, ta cưỡi ngựa!
Hắn thả người xuống ngựa, lẳng lặng đem dây cương giao cho nàng, cũng không nói đồng ý hay không đồng ý, bởi vì từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng cũng đang mang tới cho hắn không ít kinh ngạc.
Nhưng lúc này đây, nàng nói với hắn:
- Bản thân ta cũng không rõ nữa.
(Lời tác giả: Các tỷ muội thân, hành văn không sai a, mọi người đề phòng nhìn xem.)
(Chỗ này ý là nàng trả lời cho câu hỏi "Rốt cục là đang đùa giỡn với ta sao?" của Triệu Vũ Quốc.)