Chương 66: Thủy Nhan chuyển biến
Ngày cứ như vậy trôi qua, nhưng cảm giác như không gian ngưng đọng lại, trong năm ngày này, Thủy Nhan không có đi bất cứ đâu, từ cái ngày mà nàng không nhìn thấy Triệu Vũ Quốc nữa thì Ngũ Nhi cũng không đến đây tìm nàng. Lúc trước nàng thường ngồi nghe Ngũ Nhi nói chuyện, đó là một cô nương đơn thuần hay dùng một góc độ khác để nhìn nhận thế giới, khi đó nàng chỉ nghĩ Thủy Nhan đang lãng phí sức lực để nói những chuyện thừa thãi, nhưng bây giờ nàng cần thận nghĩ lại những gì Ngũ Nhi nói thì quá thực nó cũng có chút ý nghĩa. Buổi trưa ngày hôm đó, Ngũ Nhi dùng cơm cùng với Thủy Nhan, nàng kỳ quái nhìn Thủy Nhan, miệng vừa nhai nhóp nhép vừa hỏi:
- Sao tỷ ăn cơm như chết đói vậy?
Đang ngồi ăn nhiệt tình, Thủy Nhan ngẩng đầu lên kỳ quái nhìn Nhũ Nhi:
- Ăn cơm thế thì sao?
Ngũ Nhi chợt vỗ trán theo thói quen:
- Muội chưa từng thấy ai như tỷ, khó trách Triệu công tử cũng không tới…
- Ta ăn cơm thì liên quan quái gì đến Triệu Vũ Quốc?
Về việc nàng gọi thẳng tên thì Ngũ Nhi đang muốn nhắc nhở nàng chẳng qua sắc mặt nàng trở nên khó chịu với những lời xì xầm quanh đó.
- Cô nương này đang nuốt chứ không ăn cơm…
- Đừng nói vớ vẩn nữa…
Người kia thận trọng trả lời.
Trong lòng Ngũ Nhi rầu rĩ…
- Nhưng tỷ ăn chả nói lời nào cả, ăn cơm vô cùng nhàm chán.
Thủy Nhan buông bát đũa trong tay xuống.
- Vậy thì ăn thế nào?
Ngũ Nhi thấy trong mắt Thủy Nhan có chút hứng thú, lập tức bày ra bộ dáng dạy đời nói:
- Mặc dù cổ nhân nói rằng lúc ăn không được nói. Ngủ không trò chuyện.
Thủy Nhan cười:
- Ăn không nói. Ngủ không!
- Ừ! Đúng là như vậy. Nhưng tỷ vốn đã đẹp rồi, tại sao ăn mà cũng phải tạo dáng? Nhất là khi ăn cùng các chị em tốt. Tỷ không thể nào hảo sảng hàn huyên một chút sao?
- Nói chuyện phiếm có liên quan đến cơm canh à?
Ngũ Nhi đặt chiếc đũa xuống. Dùng ánh mắt ngưng trọng kỳ thị nhìn nàng:
- Tất nhiên, người thì cần phải ăn, nói đúng hơn thì bữa cơm là một thứ rất cần thiết và tôn quý. Nếu mỗi bữa cơm chỉ để ăn cho nó thì từ trước đến nay người ta mất công nghiên cứu ra các món ăn món để làm gì?
- Ừ, nhưng ngươi nói thế thì liên quan gì đến chuyện ta ăn cơm?
- Đương nhiên cái muội nói cho tỷ biết là, ăn cơm vô cùng quan trọng nhưng tỷ cũng không cần ăn như vậy. Tỷ ăn như thế sẽ không thể cảm nhận được mùi vị trong món ăn đó. Tỷ không thấy giống như uống nước lã sao?
Thủy Nhan trừng mắt nhìn, tựa hồ cũng có hứng thú với cái mà Ngũ Nhi nói.
- Vậy ngươi nói ta nên ăn thế nào mới cảm nhận được mùi vị trong món ăn đó?
- Đầu tiên tỷ nên học xong cách nói chuyện phiếm về những câu chuyện thú vị với muội đã, làm như thế tỷ vừa no bụng lại vừa no đầu óc, cảm giác rất thích thú….
Thủy Nhan gật đầu nhớ tới mỗi lần mình ăn cơm, tựa hồ như đang vội, cũng không biết tại sao cảm giác vừa nói chuyện phiếm với Ngũ Nhi vừa ăn cơm vào hôm nay không tệ lắm, hơn nữa còn ăn nhiều thêm một ít, cho nên nàng quyết định Ngũ Nhi nói sao nàng sẽ làm vậy.
- Ngươi nghĩ ta nói chuyện phiếm sẽ thú vị?
Nàng hỏi Ngũ Nhi.
Hai mắt Ngũ Nhi tỏa sáng, cả người tràn đầy càm giác thành công, gật đầu nói:
- Ừ, tỷ nói một chút đi.
Thủy Nhan bắt chước múc một môi canh đặt ở trước miệng thổi, sau đó từ từ uống và ăn một miếng cơm, rồi mới bắt đầu nói:
- Ở Đào Hoa Lâu, Hổ Tam Nương sai người đến kiếm tra thân thể của ta, lúc ấy ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau đó một người gọi là Hắc Bà đến trói ta lại, cởi cả quần lót ta ra…
Ngũ Nhi cắn chiếc đũa, vẻ mặt khẩn trương:
- Tại sao, tại sao bà ấy lại khi dễ tỷ?
Thủy Nhan lắc đầu:
- Không có, bà ta chỉ muốn coi ta xem có còn là xử nữ nữa không thôi, sau đó lại phải kiểm tra…
- A a a a…Sao bà ta lại…
Nàng xấu hỏ quá không các nào nói tiếp được. Nàng không chớp mắt nhìn Thủy Nhan, ý bào nàng tiếp tục nói đi.
Thủy Nhan cười lắc đầu:
- Ha ha! Đừng có nghĩ vớ vẩn, ta không có bị người ta chiếm tiện nghi đâu. Sau đó tới cảm thế khí trong cơ thể bị tán loạn, rồi hôn mê bất tỉnh…
- A…Vậy sao?
Ngũ Nhi mở to hai mắt, lộ ra vẻ thất vọng.
Thủy Nhan gắp thức ăn lên ăn. Cắn một miếng, cảm giác khác hẳn trước kia, khi đó thậm chí nàng còn không biết mình ăn gì. Nhưng bây giờ nàng có thể cảm nhận được mùi vị của nó, còn có cái mà Ngũ Nhi gọi là dư vị nữa…
Nàng cười cười, nói tiếp:
- Sau khi ta tỉnh lại, lại nhìn thấy trên người Hắc Bà có cái lỗ thủng lớn, có máu trào ra từ đó, hiển nhiên đã chết rồi, mà cả người ta cũng đầy máu, làm cho hai nha đầu ở phòng khác sợ đến phát run.
Ngũ Nhi buông bát đũa xuống, vẻ mặt kinh hoàng:
- Sao Hắc Bà kia lại chết?
- Bị ta giết…
- Tỷ?
Thủy Nhan gật đầu, thuận tiện gắp miếng thịt lên cho vào miệng, hời hợt nói:
- Ừ lúc đó ta vô ý thức dùng tay đâm xuyên qua bà ta.
- Tỷ! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Ngũ Nhi trợn trừng hai mắt, chẳng qua từ khi nàng biết Thủy Nhan đến nay, tựa hồ nàng sẽ không nói láo…Hơn nữa Trương đại phu cũng nói võ công của nàng cũng không kém…
Nghĩ tới đây, Ngũ Nhi nhất thời rõ ràng Thủy Nhan hứng thú đâm một người đang sống sờ sờ thành một cái sàng, đỏ máu đầm đìa….
Lúc này nàng không còn hứng thú ăn nữa, chỉ nhìn cái đĩa đựng thức ăn xào màu đo đỏ, giống như dùng máu để ngâm món ăn vậy nhất thời cảm thấy buồn nôn, để bát đũa xuống chạy ra ngoài…
Nhìn gương mặt Ngũ Nhi nhăn nhó ói liên tục, trong lòng Thủy Nhan buồn bực:
- Không phải khi ăn nói chút chuyện sẽ dễ ăn hơn sao?
Ngũ Nhi trở lại với gương mặt tái nhợt, uống một ngụm nước, nhìn thần sắc mờ mịt của Thủy Nhan, bất đắc dĩ nói:
- Sau này ăn cơm…Tỷ đừng nói những chuyện kiểu đó….
Nàng cảm thấy yêu cầu này của Ngũ Nhi không tệ, dù sao nàng cũng không có thói quen vừa ăn cơm vừa nói chuyện, nhưng nghe Ngũ Nhi nói bô bô cũng không tồi.
Như lời Ngũ Nhi nói, Thủy Nhan có thể hiểu được. Kể từ khi nàng tỉnh lại, để biết rõ được thân thế mình, nàng đã có gắng đi tìm. Nhưng sau một số chuyện khác nhau, ý nghĩ của nàng đã không còn như vậy nữa.
Nàng từng nghĩ đến cuộc đời mình, nếu biết rõ thân phận của mình, rời khỏi Biệt Uyển, thì mình sẽ làm gì tiếp đây? Sau kinh nghiệm về Đào Hoa Lâu, nàng đã khắc sâu hàm nghĩa năm đấu gạo khom lưng là gì.
Một người dù có mạnh đến đây, nếu ngay cả mạng sống của mình cũng không bảo vệ được, đợi chờ cái chết thì mạnh lên có ý nghĩa gì?
Giống như chuyện mình vẫn không thể dung hợp vào cái Biệt Uyển này, bởi vì nàng luôn luôn cao ngạo tạo nên một cảm giác cách xa ngàn dặm cho người khác. Người ta thường nói nhiều bằng hữu là đường đi tốt nhất, dựa theo tình trạng trước mắt, e rằng việc Ngũ Nhi đã là bằng hữu ngoài ý muốn rồi, hơn nữa nàng phát hiện ra bên cạnh có bằng hữu thật tốt.
Nghĩ tới đây, trong đầu nàng xuất hiện thân ảnh của Triệu Vũ Quốc. Nàng hồi tưởng lại cảnh cưỡi ngựa cùng hắn vào hôm đó, ánh mặt trời không hề chói mắt, cảm giác trống rỗng trong lòng cũng đã biến mất. Hai người mặc dù không có nói chuyện, nhưng lại cảm thấy khi cùng trên lưng ngựa là toàn bộ thế giới đều bình thường.
- Khi đó, hắn đem ta làm quân cờ những vẫn coi là bằng hữu ư?
Thủy Nhan có chút thất thần lầu bầu nói…
Ngày cứ như vậy trôi qua, nhưng cảm giác như không gian ngưng đọng lại, trong năm ngày này, Thủy Nhan không có đi bất cứ đâu, từ cái ngày mà nàng không nhìn thấy Triệu Vũ Quốc nữa thì Ngũ Nhi cũng không đến đây tìm nàng. Lúc trước nàng thường ngồi nghe Ngũ Nhi nói chuyện, đó là một cô nương đơn thuần hay dùng một góc độ khác để nhìn nhận thế giới, khi đó nàng chỉ nghĩ Thủy Nhan đang lãng phí sức lực để nói những chuyện thừa thãi, nhưng bây giờ nàng cần thận nghĩ lại những gì Ngũ Nhi nói thì quá thực nó cũng có chút ý nghĩa. Buổi trưa ngày hôm đó, Ngũ Nhi dùng cơm cùng với Thủy Nhan, nàng kỳ quái nhìn Thủy Nhan, miệng vừa nhai nhóp nhép vừa hỏi:
- Sao tỷ ăn cơm như chết đói vậy?
Đang ngồi ăn nhiệt tình, Thủy Nhan ngẩng đầu lên kỳ quái nhìn Nhũ Nhi:
- Ăn cơm thế thì sao?
Ngũ Nhi chợt vỗ trán theo thói quen:
- Muội chưa từng thấy ai như tỷ, khó trách Triệu công tử cũng không tới…
- Ta ăn cơm thì liên quan quái gì đến Triệu Vũ Quốc?
Về việc nàng gọi thẳng tên thì Ngũ Nhi đang muốn nhắc nhở nàng chẳng qua sắc mặt nàng trở nên khó chịu với những lời xì xầm quanh đó.
- Cô nương này đang nuốt chứ không ăn cơm…
- Đừng nói vớ vẩn nữa…
Người kia thận trọng trả lời.
Trong lòng Ngũ Nhi rầu rĩ…
- Nhưng tỷ ăn chả nói lời nào cả, ăn cơm vô cùng nhàm chán.
Thủy Nhan buông bát đũa trong tay xuống.
- Vậy thì ăn thế nào?
Ngũ Nhi thấy trong mắt Thủy Nhan có chút hứng thú, lập tức bày ra bộ dáng dạy đời nói:
- Mặc dù cổ nhân nói rằng lúc ăn không được nói. Ngủ không trò chuyện.
Thủy Nhan cười:
- Ăn không nói. Ngủ không!
- Ừ! Đúng là như vậy. Nhưng tỷ vốn đã đẹp rồi, tại sao ăn mà cũng phải tạo dáng? Nhất là khi ăn cùng các chị em tốt. Tỷ không thể nào hảo sảng hàn huyên một chút sao?
- Nói chuyện phiếm có liên quan đến cơm canh à?
Ngũ Nhi đặt chiếc đũa xuống. Dùng ánh mắt ngưng trọng kỳ thị nhìn nàng:
- Tất nhiên, người thì cần phải ăn, nói đúng hơn thì bữa cơm là một thứ rất cần thiết và tôn quý. Nếu mỗi bữa cơm chỉ để ăn cho nó thì từ trước đến nay người ta mất công nghiên cứu ra các món ăn món để làm gì?
- Ừ, nhưng ngươi nói thế thì liên quan gì đến chuyện ta ăn cơm?
- Đương nhiên cái muội nói cho tỷ biết là, ăn cơm vô cùng quan trọng nhưng tỷ cũng không cần ăn như vậy. Tỷ ăn như thế sẽ không thể cảm nhận được mùi vị trong món ăn đó. Tỷ không thấy giống như uống nước lã sao?
Thủy Nhan trừng mắt nhìn, tựa hồ cũng có hứng thú với cái mà Ngũ Nhi nói.
- Vậy ngươi nói ta nên ăn thế nào mới cảm nhận được mùi vị trong món ăn đó?
- Đầu tiên tỷ nên học xong cách nói chuyện phiếm về những câu chuyện thú vị với muội đã, làm như thế tỷ vừa no bụng lại vừa no đầu óc, cảm giác rất thích thú….
Thủy Nhan gật đầu nhớ tới mỗi lần mình ăn cơm, tựa hồ như đang vội, cũng không biết tại sao cảm giác vừa nói chuyện phiếm với Ngũ Nhi vừa ăn cơm vào hôm nay không tệ lắm, hơn nữa còn ăn nhiều thêm một ít, cho nên nàng quyết định Ngũ Nhi nói sao nàng sẽ làm vậy.
- Ngươi nghĩ ta nói chuyện phiếm sẽ thú vị?
Nàng hỏi Ngũ Nhi.
Hai mắt Ngũ Nhi tỏa sáng, cả người tràn đầy càm giác thành công, gật đầu nói:
- Ừ, tỷ nói một chút đi.
Thủy Nhan bắt chước múc một môi canh đặt ở trước miệng thổi, sau đó từ từ uống và ăn một miếng cơm, rồi mới bắt đầu nói:
- Ở Đào Hoa Lâu, Hổ Tam Nương sai người đến kiếm tra thân thể của ta, lúc ấy ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau đó một người gọi là Hắc Bà đến trói ta lại, cởi cả quần lót ta ra…
Ngũ Nhi cắn chiếc đũa, vẻ mặt khẩn trương:
- Tại sao, tại sao bà ấy lại khi dễ tỷ?
Thủy Nhan lắc đầu:
- Không có, bà ta chỉ muốn coi ta xem có còn là xử nữ nữa không thôi, sau đó lại phải kiểm tra…
- A a a a…Sao bà ta lại…
Nàng xấu hỏ quá không các nào nói tiếp được. Nàng không chớp mắt nhìn Thủy Nhan, ý bào nàng tiếp tục nói đi.
Thủy Nhan cười lắc đầu:
- Ha ha! Đừng có nghĩ vớ vẩn, ta không có bị người ta chiếm tiện nghi đâu. Sau đó tới cảm thế khí trong cơ thể bị tán loạn, rồi hôn mê bất tỉnh…
- A…Vậy sao?
Ngũ Nhi mở to hai mắt, lộ ra vẻ thất vọng.
Thủy Nhan gắp thức ăn lên ăn. Cắn một miếng, cảm giác khác hẳn trước kia, khi đó thậm chí nàng còn không biết mình ăn gì. Nhưng bây giờ nàng có thể cảm nhận được mùi vị của nó, còn có cái mà Ngũ Nhi gọi là dư vị nữa…
Nàng cười cười, nói tiếp:
- Sau khi ta tỉnh lại, lại nhìn thấy trên người Hắc Bà có cái lỗ thủng lớn, có máu trào ra từ đó, hiển nhiên đã chết rồi, mà cả người ta cũng đầy máu, làm cho hai nha đầu ở phòng khác sợ đến phát run.
Ngũ Nhi buông bát đũa xuống, vẻ mặt kinh hoàng:
- Sao Hắc Bà kia lại chết?
- Bị ta giết…
- Tỷ?
Thủy Nhan gật đầu, thuận tiện gắp miếng thịt lên cho vào miệng, hời hợt nói:
- Ừ lúc đó ta vô ý thức dùng tay đâm xuyên qua bà ta.
- Tỷ! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Ngũ Nhi trợn trừng hai mắt, chẳng qua từ khi nàng biết Thủy Nhan đến nay, tựa hồ nàng sẽ không nói láo…Hơn nữa Trương đại phu cũng nói võ công của nàng cũng không kém…
Nghĩ tới đây, Ngũ Nhi nhất thời rõ ràng Thủy Nhan hứng thú đâm một người đang sống sờ sờ thành một cái sàng, đỏ máu đầm đìa….
Lúc này nàng không còn hứng thú ăn nữa, chỉ nhìn cái đĩa đựng thức ăn xào màu đo đỏ, giống như dùng máu để ngâm món ăn vậy nhất thời cảm thấy buồn nôn, để bát đũa xuống chạy ra ngoài…
Nhìn gương mặt Ngũ Nhi nhăn nhó ói liên tục, trong lòng Thủy Nhan buồn bực:
- Không phải khi ăn nói chút chuyện sẽ dễ ăn hơn sao?
Ngũ Nhi trở lại với gương mặt tái nhợt, uống một ngụm nước, nhìn thần sắc mờ mịt của Thủy Nhan, bất đắc dĩ nói:
- Sau này ăn cơm…Tỷ đừng nói những chuyện kiểu đó….
Nàng cảm thấy yêu cầu này của Ngũ Nhi không tệ, dù sao nàng cũng không có thói quen vừa ăn cơm vừa nói chuyện, nhưng nghe Ngũ Nhi nói bô bô cũng không tồi.
Như lời Ngũ Nhi nói, Thủy Nhan có thể hiểu được. Kể từ khi nàng tỉnh lại, để biết rõ được thân thế mình, nàng đã có gắng đi tìm. Nhưng sau một số chuyện khác nhau, ý nghĩ của nàng đã không còn như vậy nữa.
Nàng từng nghĩ đến cuộc đời mình, nếu biết rõ thân phận của mình, rời khỏi Biệt Uyển, thì mình sẽ làm gì tiếp đây? Sau kinh nghiệm về Đào Hoa Lâu, nàng đã khắc sâu hàm nghĩa năm đấu gạo khom lưng là gì.
Một người dù có mạnh đến đây, nếu ngay cả mạng sống của mình cũng không bảo vệ được, đợi chờ cái chết thì mạnh lên có ý nghĩa gì?
Giống như chuyện mình vẫn không thể dung hợp vào cái Biệt Uyển này, bởi vì nàng luôn luôn cao ngạo tạo nên một cảm giác cách xa ngàn dặm cho người khác. Người ta thường nói nhiều bằng hữu là đường đi tốt nhất, dựa theo tình trạng trước mắt, e rằng việc Ngũ Nhi đã là bằng hữu ngoài ý muốn rồi, hơn nữa nàng phát hiện ra bên cạnh có bằng hữu thật tốt.
Nghĩ tới đây, trong đầu nàng xuất hiện thân ảnh của Triệu Vũ Quốc. Nàng hồi tưởng lại cảnh cưỡi ngựa cùng hắn vào hôm đó, ánh mặt trời không hề chói mắt, cảm giác trống rỗng trong lòng cũng đã biến mất. Hai người mặc dù không có nói chuyện, nhưng lại cảm thấy khi cùng trên lưng ngựa là toàn bộ thế giới đều bình thường.
- Khi đó, hắn đem ta làm quân cờ những vẫn coi là bằng hữu ư?
Thủy Nhan có chút thất thần lầu bầu nói…