Chương 68: Liên thủ giết đâm
- Mau tránh ra.
Thủy Nhan hô to lên với hắn.
Nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Thủy Nhan, Triệu Vũ Quốc mới hồi phục tinh thần lại, nhất thời cảm thấy phía sau có động, hắn nghiêng người, khóe mắt ánh lên hàn quang, thầm nghĩ trong lòng không ổn!
Nhanh như chớp Thủy Nhan lướt qua người hắn, lấy tay bắt được mũi kiếm đang đâm về phía Triệu Vũ Quốc, tầm mắt vẫn mơ hồ bị khuất, nhưng trong mắt Triệu Vũ Quốc thấy rõ tay nàng chảy máu.
Tiếng gầm nhẹ nồng đậm mùi nguy hiểm từ cổ họng hắn phát ra:
- Sát!
Ngay sau đó, tiếng rút kiếm bén ngọt phát ra, Triệu Vũ Quốc phi kiếm trong tay thoảng qua mắt Thủy Nhan, kiếm hắn đâm xuyên lồng ngực kẻ đánh lén kia, bốn phía nhất thời xuất hiện bảy tám tên mặc đồ đen, tất cả đều che mặt, trong tay hoặc là cầm đao, hoặc cầm kiếm, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi đằng đằng sát khí.
Nhưng ngay khi Triệu Vũ Quốc một kiếm đâm xuyên ngực kẻ đánh lén, nhất thời sát khí trong mắt lũ thích khách yếu đi hẳn, đơn giản là chúng bị ánh mắt của Triệu Vũ Quốc át chế, phảng phất nhìn thấy một kiếm kia không kiêng nể bén nhọn đâm thủng lồng ngực kẻ kia, những tên này không ai bảo ai, phút chốc không rét mà run.
Sát khí kia rốt cục uy lực như thế nào?
Tựa như một cuộc chiến một mất một còn.. mà người chết là kẻ lạ kia. Cả người Triệu Vũ Quốc dính đầy hơi thở tử vong cùng mùi vị tàn bạo, huyết quang trong mắt đã không còn thuộc về loài người mà là của sư tử mạnh mẽ, một tiếng hét liền khiến vạn thú phủ phục…
- Chủ nhân có lệnh, nếu không mang được đầu hắn về, thì chúng ta phải thế mạng! Một người giống như dẫn đầu đám hắc y nhân, khiếp sợ chốc lát đã hồi phục tinh thần lại, hắn hô to một tiếng, muốn ổn định lại tâm cả đám người.
Nhất thời, sấm sét vang dội, mưa to kéo đến, Vũ Quốc đưa mắt nhìn Thủy Nhan, trên mặt hắn lộ ra vẻ bình tĩnh, đối với lòng bàn tay bị mũi kiếm cắt trong tâm nổi lên sự khác thường.
Hắn nổi giận đùng đùng, ánh mắt lạnh lẽo, tàn độc nhìn chăm chú vào đám thích khách:
- Ngày hôm nay, nơi này là mồ chôn các ngươi.
Nói xong. Hắn tung người nhảy lên trên mặt nước như giao long. Thoáng nhìn vô cùng mềm mại. Chỉ để lại trong mắt mọi người chút tàn ảnh. Thích khách gần hắn nhất còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đầu đã gần lìa khỏi cổ, như muốn rơi trên mặt đất. Đầu lâu kia mở trợn trừng hai mắt. Trước khi chết một khắc này, hắn không kịp suy nghĩ được Triệu Vũ Quốc vung kiếm như thế nào cắt rụng đầu mình.
Triệu Vũ Quốc và Thủy Nhan đối lưng vào nhau. Trở thành trung tâm công kích của thích khách. Nhưng giờ phút này sắc mặt của cả hai vô cùng bình tĩnh. Bốn mắt mang theo vẻ khinh miệt chăm chú nhìn và bốn phía.
Mới vừa rồi. Lúc Thủy Nhan thấy có thích khách hướng Triệu Vũ Quốc đánh tới. Nàng không có nghĩ gì cả. Chỉ là muốn nhanh nhất làm sao có thể giúp hắn thoát hiểm dù có phải trả một cái giá lớn thế nào…
Lúc này. Hai người kề vai chiến đấu. Nàng biết mình không có nội lực, lại hoàn toàn không có một nửa phần chiêu thức. Nhưng nàng lại không cảm giác có chút e ngại nào. Thậm chí lúc này đây, dựa vào thân thể ấm áp rộng rãi của Triệu Vũ Quốc, trong lòng nhất thời hiện lên cảm giác mong đợi. Mong đợi nàng có thể kề vai sát cánh cùng hắn đánh một trận.
Triệu Vũ Quốc khẽ híp mắt. Sắt khí nhất thời tăng vọt. Chỉ nghe hắn hô:
- Khai! (Mở)
Cầm kiếm trong tay liền nhằm phía vòng vây bên cạnh, nhất thời bóng kiếm vung lên, máu nóng phun mạnh, phốc một cái, hai thích khách đang công kích trước mặt Thủy Nhan bị hắn chém thành đôi, máu cùng da thịt hòa lẫn phun lên trên xiêm áo của Thủy Nhan.
Hắn vội vã cầm tay nàng, ý bảo nàng không phải sợ, không muốn ánh mắt nàng âm u như vậy.
Mùi máu tươi nồng đậm kia đã hoàn toàn gợi lên bản năng sâu trong tiềm thức của Thủy Nhan, nàng buông lòng tay Triệu Vũ Quốc ra, thân hình khẽ dao động, hành động mau lẹ. thực xảo diệu, giây lát đoạt được đao trong tay thích khách, không đợi tên kia đánh tới, đao đã vung lên, cánh tay thích khách bị đao gọt một nhát, lăn xuống nền đất đẫm mưa, ngón tay kia vẫn còn động đậy…
- Hảo đao pháp.
Triệu Vũ Quốc không nhịn được khen ngợi, khóe miệng hiện lên nụ cười vui vẻ.
Thủy Nhan cũng trở về bên cạnh hắn, khẽ mỉm cười, trong mắt mang theo khiêu khích.
- Ta muốn ba người!
Hắn nhíu mày, thuận thế vung lên, ba thích khách nữa đầu liền rời khỏi thân mình.
Nháy mắt, vốn là muốn tới đâm giết người, trong khoảnh khắc lại từ công biến thành thủ, sát ý trong mắt tan đi, còn lại là khát vọng sống...
Ai từng nghĩ đến, nữ nhân yểu điệu kia giống như ma quỷ, giơ tay chém xuống không mang nửa phần do dự.
Mục tiêu vốn là nam nhân, ngoan tuyệt mà lạnh lùng, chính là làm sao nơi này lại có chuyện đột ngột này xảy ra?
Chỉ còn duy nhất một tên cầm đầu đám thích khách, Thủy Nhan cùng Triệu Vũ Quốc đều ngừng lại, nàng khỏi:
- Muốn sống?
Hắn lắc đầu.
Tên thủ lĩnh kia thừa dịp hai người bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên lấy từ trong lồng ngực ra một cây roi chín khúc, roi kia thực sự âm độc, mỗi một đoạn đều để gai nhọn, khẽ vung lên cũng thấy mùi xộc vào mũi, hiển nhiên trên roi kia có tẩm kịch độc.
Triệu Vũ Quốc vọng tưởng lấy kiếm đẩy roi tên kia vung tới, lại không nghĩ roi chín khúc vô cùng quái đản, làm hắn nhất thời không có cách nào phá giải, lúc này, Thủy Nhan lại cảm thấy khúc roi kia rất quen thuộc, nhìn lại tên đang sử dụng roi chín khúc này, chiêu thức còn vụng về, mặc dù lực đạo có chút linh động nhưng là không đủ, hoàn toàn không thể phát huy được hết uy lực của roi chín khúc. Trong mắt nàng, thích khách kia sử dụng roi chín khúc vô cùng vụng dại, cơ hồ hắn vung tay lên, nàng liền biết điểm rơi của roi.
Nàng cười khinh miệt một tiếng, nghênh đón roi tới, một đao làm lá chắn ngăn trở đợt công kích thứ nhất, thuận thế xoay tròn liền cướp đi roi chín khúc trong tay thích khác, nàng thản nhiên nói:
- Đây chỉ là đùa bỡn roi!
Cảm thấy như roi chín khúc kia cùng Thủy Nhan hòa với nhau, giống như giao long nổi trên mặt nước, rất mạnh mẽ lại biến hóa vô cùng, Thủy Nhan cảm thấy trong thân thể như có một nguồn khí lực vô tận cần tản ra ngoài, nàng khẽ vung roi, lại mang theo gợn sóng rung động, thích khách kia còn đang suy nghĩ nên làm thế nào tiếp thì cảm thấy thắt lưng chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, thân thể đã bị roi chín khúc quấn chặt nơi đó, tiếng sấm lại vang lên, tựa hồ như cười nhạo hắn không tự lượng sức mình mà đầu rơi máu chảu nơi xa lạ…
Thích khách đã bị bắt rồi, nhưng Thủy Nhan dừng không được, nàng nắm chặt roi chín khúc, chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác quen thuộc đang bảo phủ thân thể nàng, nàng không dám dừng lại, bởi vì việc vung roi khiến nàng không nghĩ được thứ gì nữa.
- Muốn, muốn dùng sức, ta đã nhớ lại, là ai muốn giết ta, ta thấy rõ...
Triệu Vũ Quốc thấy mắt Thủy Nhan lộ ra vẻ điên cuồng, roi trong tay múa loạn tới mức gió thổi không lọt, chiêu thức lạnh lùng thấu xương mà tàn nhẫn, mỗi một chiêu đều không để lối thoát, tất cả đều là những chiêu hiểm độc nhất, trong mắt hắn cảm thấy có gì đó quen thuộc trong những chiêu thức đó, nhưng giờ phút này hắn không còn tâm trí mà suy nghĩ nhiều như thế, nhìn nàng điên cuồng như vậy, hắn chỉ mong mau chóng đoạt được roi trong tay nàng, không thể để Thủy Nhan tiếp tục như vậy, nếu không sẽ chết vì tẩu hỏa nhập ma, tình hình hết sức nguy hiểm.
- Đủ rồi, ngưng cho ta!
Hắn rống giận.
Mưa dần dần nhỏ, khi thanh âm giận dữ của hắn vang lên, Thủy Nhan đột ngột dừng lại, ngay sau đó đừng trầm mặc trong mưa không nói một lời, hai mắt không chớp chăm chú nhìn về một hướng xa xăm.
- Nhất định phải sống!
Nhìn Thủy Nhan lúc này, trong lòng Triệu Vũ Quốc tràn ngập lo lắng, một lần nữa lớn tiếng nhiếc mắng.
Một tiếng quát lớn này làm cả người Thủy Nhan chấn động, nàng cảm thấy thứ tiếng này làm cho đầu óc hỗn loạn của nàng lặng yên, cổ họng nóng lên, đột ngột phun một ra ngụm máu tươi.
Triệu Vũ Quốc tiến lên muốn đỡ, nàng vội tránh ra, cũng lanh lùng nói:
- Việc nô tài phải làm, chủ nhân chớ để trong lòng.
Cả người hắn run lên, lời của nàng trước giờ vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng lúc này đây, hắn không biết vì sao, nghe những lời này của nàng trong lòng phút chốc lạnh như băng.
Mưa càng ngày càng nhỏ, không thể xối đi được máu tươi đỏ lòm đang tràn ra từ lòng bàn tay Thủy Nhan, mùi máu tươi xông lên khiến lòng hắn cảm thấy buồn bực. Nguồn tại http://
- Tay ngươi bị thương…
- Ngươi cứu ta ba lần, ta trả lại ngươi một lần, còn thiếu hai lần!
- Mau tránh ra.
Thủy Nhan hô to lên với hắn.
Nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Thủy Nhan, Triệu Vũ Quốc mới hồi phục tinh thần lại, nhất thời cảm thấy phía sau có động, hắn nghiêng người, khóe mắt ánh lên hàn quang, thầm nghĩ trong lòng không ổn!
Nhanh như chớp Thủy Nhan lướt qua người hắn, lấy tay bắt được mũi kiếm đang đâm về phía Triệu Vũ Quốc, tầm mắt vẫn mơ hồ bị khuất, nhưng trong mắt Triệu Vũ Quốc thấy rõ tay nàng chảy máu.
Tiếng gầm nhẹ nồng đậm mùi nguy hiểm từ cổ họng hắn phát ra:
- Sát!
Ngay sau đó, tiếng rút kiếm bén ngọt phát ra, Triệu Vũ Quốc phi kiếm trong tay thoảng qua mắt Thủy Nhan, kiếm hắn đâm xuyên lồng ngực kẻ đánh lén kia, bốn phía nhất thời xuất hiện bảy tám tên mặc đồ đen, tất cả đều che mặt, trong tay hoặc là cầm đao, hoặc cầm kiếm, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi đằng đằng sát khí.
Nhưng ngay khi Triệu Vũ Quốc một kiếm đâm xuyên ngực kẻ đánh lén, nhất thời sát khí trong mắt lũ thích khách yếu đi hẳn, đơn giản là chúng bị ánh mắt của Triệu Vũ Quốc át chế, phảng phất nhìn thấy một kiếm kia không kiêng nể bén nhọn đâm thủng lồng ngực kẻ kia, những tên này không ai bảo ai, phút chốc không rét mà run.
Sát khí kia rốt cục uy lực như thế nào?
Tựa như một cuộc chiến một mất một còn.. mà người chết là kẻ lạ kia. Cả người Triệu Vũ Quốc dính đầy hơi thở tử vong cùng mùi vị tàn bạo, huyết quang trong mắt đã không còn thuộc về loài người mà là của sư tử mạnh mẽ, một tiếng hét liền khiến vạn thú phủ phục…
- Chủ nhân có lệnh, nếu không mang được đầu hắn về, thì chúng ta phải thế mạng! Một người giống như dẫn đầu đám hắc y nhân, khiếp sợ chốc lát đã hồi phục tinh thần lại, hắn hô to một tiếng, muốn ổn định lại tâm cả đám người.
Nhất thời, sấm sét vang dội, mưa to kéo đến, Vũ Quốc đưa mắt nhìn Thủy Nhan, trên mặt hắn lộ ra vẻ bình tĩnh, đối với lòng bàn tay bị mũi kiếm cắt trong tâm nổi lên sự khác thường.
Hắn nổi giận đùng đùng, ánh mắt lạnh lẽo, tàn độc nhìn chăm chú vào đám thích khách:
- Ngày hôm nay, nơi này là mồ chôn các ngươi.
Nói xong. Hắn tung người nhảy lên trên mặt nước như giao long. Thoáng nhìn vô cùng mềm mại. Chỉ để lại trong mắt mọi người chút tàn ảnh. Thích khách gần hắn nhất còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đầu đã gần lìa khỏi cổ, như muốn rơi trên mặt đất. Đầu lâu kia mở trợn trừng hai mắt. Trước khi chết một khắc này, hắn không kịp suy nghĩ được Triệu Vũ Quốc vung kiếm như thế nào cắt rụng đầu mình.
Triệu Vũ Quốc và Thủy Nhan đối lưng vào nhau. Trở thành trung tâm công kích của thích khách. Nhưng giờ phút này sắc mặt của cả hai vô cùng bình tĩnh. Bốn mắt mang theo vẻ khinh miệt chăm chú nhìn và bốn phía.
Mới vừa rồi. Lúc Thủy Nhan thấy có thích khách hướng Triệu Vũ Quốc đánh tới. Nàng không có nghĩ gì cả. Chỉ là muốn nhanh nhất làm sao có thể giúp hắn thoát hiểm dù có phải trả một cái giá lớn thế nào…
Lúc này. Hai người kề vai chiến đấu. Nàng biết mình không có nội lực, lại hoàn toàn không có một nửa phần chiêu thức. Nhưng nàng lại không cảm giác có chút e ngại nào. Thậm chí lúc này đây, dựa vào thân thể ấm áp rộng rãi của Triệu Vũ Quốc, trong lòng nhất thời hiện lên cảm giác mong đợi. Mong đợi nàng có thể kề vai sát cánh cùng hắn đánh một trận.
Triệu Vũ Quốc khẽ híp mắt. Sắt khí nhất thời tăng vọt. Chỉ nghe hắn hô:
- Khai! (Mở)
Cầm kiếm trong tay liền nhằm phía vòng vây bên cạnh, nhất thời bóng kiếm vung lên, máu nóng phun mạnh, phốc một cái, hai thích khách đang công kích trước mặt Thủy Nhan bị hắn chém thành đôi, máu cùng da thịt hòa lẫn phun lên trên xiêm áo của Thủy Nhan.
Hắn vội vã cầm tay nàng, ý bảo nàng không phải sợ, không muốn ánh mắt nàng âm u như vậy.
Mùi máu tươi nồng đậm kia đã hoàn toàn gợi lên bản năng sâu trong tiềm thức của Thủy Nhan, nàng buông lòng tay Triệu Vũ Quốc ra, thân hình khẽ dao động, hành động mau lẹ. thực xảo diệu, giây lát đoạt được đao trong tay thích khách, không đợi tên kia đánh tới, đao đã vung lên, cánh tay thích khách bị đao gọt một nhát, lăn xuống nền đất đẫm mưa, ngón tay kia vẫn còn động đậy…
- Hảo đao pháp.
Triệu Vũ Quốc không nhịn được khen ngợi, khóe miệng hiện lên nụ cười vui vẻ.
Thủy Nhan cũng trở về bên cạnh hắn, khẽ mỉm cười, trong mắt mang theo khiêu khích.
- Ta muốn ba người!
Hắn nhíu mày, thuận thế vung lên, ba thích khách nữa đầu liền rời khỏi thân mình.
Nháy mắt, vốn là muốn tới đâm giết người, trong khoảnh khắc lại từ công biến thành thủ, sát ý trong mắt tan đi, còn lại là khát vọng sống...
Ai từng nghĩ đến, nữ nhân yểu điệu kia giống như ma quỷ, giơ tay chém xuống không mang nửa phần do dự.
Mục tiêu vốn là nam nhân, ngoan tuyệt mà lạnh lùng, chính là làm sao nơi này lại có chuyện đột ngột này xảy ra?
Chỉ còn duy nhất một tên cầm đầu đám thích khách, Thủy Nhan cùng Triệu Vũ Quốc đều ngừng lại, nàng khỏi:
- Muốn sống?
Hắn lắc đầu.
Tên thủ lĩnh kia thừa dịp hai người bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên lấy từ trong lồng ngực ra một cây roi chín khúc, roi kia thực sự âm độc, mỗi một đoạn đều để gai nhọn, khẽ vung lên cũng thấy mùi xộc vào mũi, hiển nhiên trên roi kia có tẩm kịch độc.
Triệu Vũ Quốc vọng tưởng lấy kiếm đẩy roi tên kia vung tới, lại không nghĩ roi chín khúc vô cùng quái đản, làm hắn nhất thời không có cách nào phá giải, lúc này, Thủy Nhan lại cảm thấy khúc roi kia rất quen thuộc, nhìn lại tên đang sử dụng roi chín khúc này, chiêu thức còn vụng về, mặc dù lực đạo có chút linh động nhưng là không đủ, hoàn toàn không thể phát huy được hết uy lực của roi chín khúc. Trong mắt nàng, thích khách kia sử dụng roi chín khúc vô cùng vụng dại, cơ hồ hắn vung tay lên, nàng liền biết điểm rơi của roi.
Nàng cười khinh miệt một tiếng, nghênh đón roi tới, một đao làm lá chắn ngăn trở đợt công kích thứ nhất, thuận thế xoay tròn liền cướp đi roi chín khúc trong tay thích khác, nàng thản nhiên nói:
- Đây chỉ là đùa bỡn roi!
Cảm thấy như roi chín khúc kia cùng Thủy Nhan hòa với nhau, giống như giao long nổi trên mặt nước, rất mạnh mẽ lại biến hóa vô cùng, Thủy Nhan cảm thấy trong thân thể như có một nguồn khí lực vô tận cần tản ra ngoài, nàng khẽ vung roi, lại mang theo gợn sóng rung động, thích khách kia còn đang suy nghĩ nên làm thế nào tiếp thì cảm thấy thắt lưng chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, thân thể đã bị roi chín khúc quấn chặt nơi đó, tiếng sấm lại vang lên, tựa hồ như cười nhạo hắn không tự lượng sức mình mà đầu rơi máu chảu nơi xa lạ…
Thích khách đã bị bắt rồi, nhưng Thủy Nhan dừng không được, nàng nắm chặt roi chín khúc, chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác quen thuộc đang bảo phủ thân thể nàng, nàng không dám dừng lại, bởi vì việc vung roi khiến nàng không nghĩ được thứ gì nữa.
- Muốn, muốn dùng sức, ta đã nhớ lại, là ai muốn giết ta, ta thấy rõ...
Triệu Vũ Quốc thấy mắt Thủy Nhan lộ ra vẻ điên cuồng, roi trong tay múa loạn tới mức gió thổi không lọt, chiêu thức lạnh lùng thấu xương mà tàn nhẫn, mỗi một chiêu đều không để lối thoát, tất cả đều là những chiêu hiểm độc nhất, trong mắt hắn cảm thấy có gì đó quen thuộc trong những chiêu thức đó, nhưng giờ phút này hắn không còn tâm trí mà suy nghĩ nhiều như thế, nhìn nàng điên cuồng như vậy, hắn chỉ mong mau chóng đoạt được roi trong tay nàng, không thể để Thủy Nhan tiếp tục như vậy, nếu không sẽ chết vì tẩu hỏa nhập ma, tình hình hết sức nguy hiểm.
- Đủ rồi, ngưng cho ta!
Hắn rống giận.
Mưa dần dần nhỏ, khi thanh âm giận dữ của hắn vang lên, Thủy Nhan đột ngột dừng lại, ngay sau đó đừng trầm mặc trong mưa không nói một lời, hai mắt không chớp chăm chú nhìn về một hướng xa xăm.
- Nhất định phải sống!
Nhìn Thủy Nhan lúc này, trong lòng Triệu Vũ Quốc tràn ngập lo lắng, một lần nữa lớn tiếng nhiếc mắng.
Một tiếng quát lớn này làm cả người Thủy Nhan chấn động, nàng cảm thấy thứ tiếng này làm cho đầu óc hỗn loạn của nàng lặng yên, cổ họng nóng lên, đột ngột phun một ra ngụm máu tươi.
Triệu Vũ Quốc tiến lên muốn đỡ, nàng vội tránh ra, cũng lanh lùng nói:
- Việc nô tài phải làm, chủ nhân chớ để trong lòng.
Cả người hắn run lên, lời của nàng trước giờ vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng lúc này đây, hắn không biết vì sao, nghe những lời này của nàng trong lòng phút chốc lạnh như băng.
Mưa càng ngày càng nhỏ, không thể xối đi được máu tươi đỏ lòm đang tràn ra từ lòng bàn tay Thủy Nhan, mùi máu tươi xông lên khiến lòng hắn cảm thấy buồn bực. Nguồn tại http://
- Tay ngươi bị thương…
- Ngươi cứu ta ba lần, ta trả lại ngươi một lần, còn thiếu hai lần!