Chương 91: Một góc ngự hoa viên
- Vương đại ca, phải cạo râu thật sao?
Vẻ mặt Trương Thiết đau khổ hỏi Vương Thạch.
- Lưỡi có đốm à? Giả thái giám mà đòi có râu ư?
Vương Thạch đập cho hắn một quyền.
Nhĩ Đóa không nhịn được lườm hắn một cái:
- Đại nam nhân mà phải xoắn cái vụ cạo râu sao? Thế thì nói chi đến việc lên núi đao xuống biển lửa…
Nhĩ Đóa còn chưa nói xong thì đã ngây hết người ra, mắt dán vào Tuyết Dao đã mặc y phục cung nữ đi ra từ phía sau. Nàng mặc bộ đồ đó tôn vinh hẳn vóc người lên, lấy dải hồng cột dài đến thắt lưng để lộ ra gương mặt mỹ lệ, cộng với đó là đôi mắt đẹp lạnh lùng khiến người khác chỉ có thể len lén chiêm ngưỡng dung nhan nàng mà không dám đối mắt nhìn thẳng vào cặp mắt ấy… Sáu người xoa xoa, gãi đầu, vẻ mặt quái dị…
- Hở… Ai vậy?
Lưu Phi lẩm bẩm nói.
- Đó… Đó là… lão đại sao?
Sáu người này từ khi biết Tuyết Dao thì nàng toàn mặc nam trang, lúc nào cũng dính máu, cả người đầy phong trần làm sáu người bọn họ sớm đã không để ý đến giới tính nàng ở trong lòng, thế nên hiện tại nàng mặc trang phục nữ nhân khiến bọn họ ngạc nhiên không thôi.
Nhĩ Đóa bước lên, cẩn thận đánh giá Tuyết Dao một hồi lâu mới nói:
- Lão… Đại… bộ dáng như vậy liệu có quá…
Tuyết Dao liếc mặt hỏi:
- Quá cái gì?
- Quá.. quá trêu ngươi không? Quá câu hồn đoạt phách người khác?
Nhĩ Đóa nghèo nàn vốn từ cho nên không biết dùng từ nào để có thể tả được Tuyết Dao nhưng lại không để ý thấy nàng chau mày.
Vương Thạch bước tới, chợt gõ vào đầu Nhĩ Đóa một cái:
- Cái đầu của người quả thật toàn đánh nhau. Có việc tả lão đại đẹp thôi à cũng không biết dùng từ à?
Mọi người đều gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Uhm, rất đẹp… Không không… chậc…
- Mặc như vậy mất đi sát khí khiến các ngươi không quen sao?
Tuyết Dao giãn mày nói.
- Đúng đúng, lão đại, chúng ta đều có ý này!
Mọi người đồng loạt gật đầu, bộ dạng mừng rỡ.
Sáu người này đều là những hán tử lỗ mãng, đánh giặc thì quen nhưng đứng trước nữ nhân thì định lực tương đối kém, nhìn trang phục của Tuyết Dao như vậy tuy rằng trông rất thích mắt, bất quá lão đại vẫn là lão đại, không thể xen tình cảm nam nữ vào đây được. Thế nên bọn họ phải bỏ qua những ý nghĩ kia cho dù Tuyết Dao có xinh đẹp động lòng người.
Những lời nói thực lòng này làm nàng có chút không được tự nhiên, chi là lần này không thể so sánh với bình thường được, nếu mà nàng vận bộ cung nữ mà cả người lại tỏa ra sát khí thì đến khi đó người ta không phát hiện ra mới là lạ đó. Ban ngày nàng đứng trước gương thật lâu để cố nặn ra nụ cười hòng che dấu sát khí trên người mình.
Đối mặt với mọi người, nàng cũng có chút ít hài lòng, việc bọn họ thi thoảng đưa mắt liếc nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang kinh diễm chính tỏ nàng ít nhất cũng có khí chất nữ nhân.
- Uống rượu nhiều như vậy rồi thì hiện tại vẫn ổn chứ?
Tuyết Dao đột nhiên cười chuyển đề tài.
Mọi người lắc đầu, Nhĩ Đóa nói:
- Rượu kia đã là cái gì, nếu không phải sợ người bị ám mùi rượu làm hỏng chuyện thì làm gì có chuyện chúng ta ngưng.
Tuyết Dao gật đầu, lập tức ngồi xuống ý bảo mọi người bắt đầu an bài.
- Còn gì không rõ không?
Ánh mắt sáu người đều trầm ổn, cùng kêu lên nói:
- Hết thảy đều nghe theo hiệu lệnh của lão đại.
- Tốt, ba ngày sau chúng ta gặp lại.
- Rõ!
Ánh nắng bắt đầu chiếu lên trăm hoa tựa như những tấm lụa tuyệt đẹp, trên cành cây, những chú chim mới thức giấc đang hót lên những tiếng kêu thánh thót yêu đời. Binh minh chính là thời khắc đẹp nhất trong một ngày.
Trong đình, một người mặc áo vàng đang nhìn hình ảnh mình ở dưới hồ trong suốt, dưới hồ cá chép đùa nghịch tung tăng vui vẻ nhưng người đó lại hơi chau mày, tóc mai người này hơi bạc khiến người khác thấy hơi tội. Người này chính là hoàng đế Triệu Cảnh của Điểm Thương quốc.
Ngay lúc này, một thái giám đoan chính mang hộp đựng thức ăn lên, cung kính nói:
- Mời hoàng thượng dùng.
Triệu Cảnh thở dài xoay người lại, nhìn chút thức ăn làm trong hộp cơm tinh xảo gật gật đầu: tại
- Hôm nay đồ ăn có vẻ không tệ, để trẫm nếm thử.
Thái giám bưng lên một chén cháo, nhẹ giọng nói:
- Đây là cháo ngó sen.
Triệu Cảnh nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đồ ăn sáng nay là do ai làm?
Ánh mắt thái giám kia bối rồi, lập tức quỳ xuống:
- Khởi bẩm hoàng thượng… cháo này là do Tô Tiệp Dư đã làm…
"Loàng xoảng, loảng xoảng", Triệu Cảnh làm rớt chén cháo xuống mặt đất, làm thái giám kia sợ hãi, run rẩy cả người, trong miệng liên tục hô tha mạng.
Nhưng mà hiện tại cơn thịnh nộ của Triệu Cảnh lại trở thành thở dài, gương mặt thoáng cái có vẻ già đi rất nhiều:
- Ngươi đã theo trẫm từ nhỏ, nói đi nói lại cũng đã được ba mươi năm, sao lại không thể rõ được lòng của trẫm chứ?
Thái giám kia chính là tổng quản thái giám Ngô Lương, từ nhỏ đã làm thái giám theo hầu bên cạnh Triệu Cảnh, nên Triệu Cảnh cư xử với hắn khác với những thái giám khác, có thịnh nộ cũng không tính lôi hắn ra chém đầu, nhưng cho dù có vậy thì Ngô tổng quản cũng bị dọa cho sợ toát hết cả mồ hô lạnh, thầm nghĩ trong lòng: " Tô Hà à Tô Hà, ngươi lần này làm không tốt rồi…"
Lúc này, Ngô Lương có gan cũng không dám ra ngoài, vẫn tiếp tục cúi đầu đợi Triệu Cảnh thở dài cho qua chuyện.
- Aiiiii… Nhiều năm nay nàng đối với trẫm như thế nào, chẳng lẽ trẫm lại không biết? Chỉ là hiện tại nàng vẫn giữ được mạng sống là tốt lắm rồi, vậy mà sao còn muốn được long sủng chứ?
Trong lòng Ngô Lương thở dài: " Tô Hà ơi Tô Hà, rốt cuộc không phải là ngài ấy không hiểu ngươi…"
Triệu Cảnh thấy Ngô Lương không nói gì, đành tiếp tục nói:
- Nhi tử của nàng… Thiên hạ kia muôn vàn kẻ xấu, nếu nàng tiếp tục không an phận thì coi như trẫm có lòng muốn cứu cũng không thể…
- Hoàng thượng… thật ra thì… Tô Tiệp Dư chỉ muốn ngài ăn một chút điểm tâm…
- Im miệng, thủ đoạn nữ nhân trẫm đã nhìn nhiều, chẳng lẽ trẫm không rõ ư?
Cả người Ngô Lương bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu đồng ý:
- Hoàng thượng anh minh, nó tài kiến thức hạn hẹp, không rõ những chuyện này…
Triệu Cảnh nhíu mày:
- Tên nô tài đáng chết, trong cung còn nhiều chuyện vậy mà hiện tại vẫn đứng đây nói chuyện? Nhanh chóng thu xếp mọi chuyện, sau này đừng hành động theo cảm tính nữa…
Trong lòng Ngô Lương nhảy dựng lên, ấp a ấp úng nói:
- Hoàng thượng, ngài cũng biết rồi…
- Những chuyện trên đời này còn có chuyện gì mà có thể giấu được trẫm? Ngươi là đồng hương với nàng, năm đó nàng có ân huệ với ngươi.
- Hoàng thượng…
- Được rồi, trẫm cũng không nhiều lời nữa. Hôm nay trẫm tha cho ngươi, chỉ trừ bổng lộc một tháng của ngươi. Nhớ kỹ, lẫn sau còn tái phạm thì trẫm sẽ lấy đầu ngươi!
Ngô Lương vội quỳ xuống tạ ơn:
- Tạ ơn hoàng thượng, nô tài tuân lệnh!
Một lát sau, ngự hoa viên yên lặng trở lại, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua từng cành cây chiếc lá, phối hợp với ánh nắng ban mai chiếu lên một người thiếu nữ, tạo lên một khung cảnh rực rỡ. Thiếu nữ đó không phải ai khác mà chính là Tuyết Dao, nàng lạnh lùng nhìn nghĩ: "Người nào làm cho hắn phải chịu khổ thì ta cũng sẽ không để cho kẻ đó sống yên ổn."
- Vương đại ca, phải cạo râu thật sao?
Vẻ mặt Trương Thiết đau khổ hỏi Vương Thạch.
- Lưỡi có đốm à? Giả thái giám mà đòi có râu ư?
Vương Thạch đập cho hắn một quyền.
Nhĩ Đóa không nhịn được lườm hắn một cái:
- Đại nam nhân mà phải xoắn cái vụ cạo râu sao? Thế thì nói chi đến việc lên núi đao xuống biển lửa…
Nhĩ Đóa còn chưa nói xong thì đã ngây hết người ra, mắt dán vào Tuyết Dao đã mặc y phục cung nữ đi ra từ phía sau. Nàng mặc bộ đồ đó tôn vinh hẳn vóc người lên, lấy dải hồng cột dài đến thắt lưng để lộ ra gương mặt mỹ lệ, cộng với đó là đôi mắt đẹp lạnh lùng khiến người khác chỉ có thể len lén chiêm ngưỡng dung nhan nàng mà không dám đối mắt nhìn thẳng vào cặp mắt ấy… Sáu người xoa xoa, gãi đầu, vẻ mặt quái dị…
- Hở… Ai vậy?
Lưu Phi lẩm bẩm nói.
- Đó… Đó là… lão đại sao?
Sáu người này từ khi biết Tuyết Dao thì nàng toàn mặc nam trang, lúc nào cũng dính máu, cả người đầy phong trần làm sáu người bọn họ sớm đã không để ý đến giới tính nàng ở trong lòng, thế nên hiện tại nàng mặc trang phục nữ nhân khiến bọn họ ngạc nhiên không thôi.
Nhĩ Đóa bước lên, cẩn thận đánh giá Tuyết Dao một hồi lâu mới nói:
- Lão… Đại… bộ dáng như vậy liệu có quá…
Tuyết Dao liếc mặt hỏi:
- Quá cái gì?
- Quá.. quá trêu ngươi không? Quá câu hồn đoạt phách người khác?
Nhĩ Đóa nghèo nàn vốn từ cho nên không biết dùng từ nào để có thể tả được Tuyết Dao nhưng lại không để ý thấy nàng chau mày.
Vương Thạch bước tới, chợt gõ vào đầu Nhĩ Đóa một cái:
- Cái đầu của người quả thật toàn đánh nhau. Có việc tả lão đại đẹp thôi à cũng không biết dùng từ à?
Mọi người đều gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Uhm, rất đẹp… Không không… chậc…
- Mặc như vậy mất đi sát khí khiến các ngươi không quen sao?
Tuyết Dao giãn mày nói.
- Đúng đúng, lão đại, chúng ta đều có ý này!
Mọi người đồng loạt gật đầu, bộ dạng mừng rỡ.
Sáu người này đều là những hán tử lỗ mãng, đánh giặc thì quen nhưng đứng trước nữ nhân thì định lực tương đối kém, nhìn trang phục của Tuyết Dao như vậy tuy rằng trông rất thích mắt, bất quá lão đại vẫn là lão đại, không thể xen tình cảm nam nữ vào đây được. Thế nên bọn họ phải bỏ qua những ý nghĩ kia cho dù Tuyết Dao có xinh đẹp động lòng người.
Những lời nói thực lòng này làm nàng có chút không được tự nhiên, chi là lần này không thể so sánh với bình thường được, nếu mà nàng vận bộ cung nữ mà cả người lại tỏa ra sát khí thì đến khi đó người ta không phát hiện ra mới là lạ đó. Ban ngày nàng đứng trước gương thật lâu để cố nặn ra nụ cười hòng che dấu sát khí trên người mình.
Đối mặt với mọi người, nàng cũng có chút ít hài lòng, việc bọn họ thi thoảng đưa mắt liếc nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang kinh diễm chính tỏ nàng ít nhất cũng có khí chất nữ nhân.
- Uống rượu nhiều như vậy rồi thì hiện tại vẫn ổn chứ?
Tuyết Dao đột nhiên cười chuyển đề tài.
Mọi người lắc đầu, Nhĩ Đóa nói:
- Rượu kia đã là cái gì, nếu không phải sợ người bị ám mùi rượu làm hỏng chuyện thì làm gì có chuyện chúng ta ngưng.
Tuyết Dao gật đầu, lập tức ngồi xuống ý bảo mọi người bắt đầu an bài.
- Còn gì không rõ không?
Ánh mắt sáu người đều trầm ổn, cùng kêu lên nói:
- Hết thảy đều nghe theo hiệu lệnh của lão đại.
- Tốt, ba ngày sau chúng ta gặp lại.
- Rõ!
Ánh nắng bắt đầu chiếu lên trăm hoa tựa như những tấm lụa tuyệt đẹp, trên cành cây, những chú chim mới thức giấc đang hót lên những tiếng kêu thánh thót yêu đời. Binh minh chính là thời khắc đẹp nhất trong một ngày.
Trong đình, một người mặc áo vàng đang nhìn hình ảnh mình ở dưới hồ trong suốt, dưới hồ cá chép đùa nghịch tung tăng vui vẻ nhưng người đó lại hơi chau mày, tóc mai người này hơi bạc khiến người khác thấy hơi tội. Người này chính là hoàng đế Triệu Cảnh của Điểm Thương quốc.
Ngay lúc này, một thái giám đoan chính mang hộp đựng thức ăn lên, cung kính nói:
- Mời hoàng thượng dùng.
Triệu Cảnh thở dài xoay người lại, nhìn chút thức ăn làm trong hộp cơm tinh xảo gật gật đầu: tại
- Hôm nay đồ ăn có vẻ không tệ, để trẫm nếm thử.
Thái giám bưng lên một chén cháo, nhẹ giọng nói:
- Đây là cháo ngó sen.
Triệu Cảnh nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đồ ăn sáng nay là do ai làm?
Ánh mắt thái giám kia bối rồi, lập tức quỳ xuống:
- Khởi bẩm hoàng thượng… cháo này là do Tô Tiệp Dư đã làm…
"Loàng xoảng, loảng xoảng", Triệu Cảnh làm rớt chén cháo xuống mặt đất, làm thái giám kia sợ hãi, run rẩy cả người, trong miệng liên tục hô tha mạng.
Nhưng mà hiện tại cơn thịnh nộ của Triệu Cảnh lại trở thành thở dài, gương mặt thoáng cái có vẻ già đi rất nhiều:
- Ngươi đã theo trẫm từ nhỏ, nói đi nói lại cũng đã được ba mươi năm, sao lại không thể rõ được lòng của trẫm chứ?
Thái giám kia chính là tổng quản thái giám Ngô Lương, từ nhỏ đã làm thái giám theo hầu bên cạnh Triệu Cảnh, nên Triệu Cảnh cư xử với hắn khác với những thái giám khác, có thịnh nộ cũng không tính lôi hắn ra chém đầu, nhưng cho dù có vậy thì Ngô tổng quản cũng bị dọa cho sợ toát hết cả mồ hô lạnh, thầm nghĩ trong lòng: " Tô Hà à Tô Hà, ngươi lần này làm không tốt rồi…"
Lúc này, Ngô Lương có gan cũng không dám ra ngoài, vẫn tiếp tục cúi đầu đợi Triệu Cảnh thở dài cho qua chuyện.
- Aiiiii… Nhiều năm nay nàng đối với trẫm như thế nào, chẳng lẽ trẫm lại không biết? Chỉ là hiện tại nàng vẫn giữ được mạng sống là tốt lắm rồi, vậy mà sao còn muốn được long sủng chứ?
Trong lòng Ngô Lương thở dài: " Tô Hà ơi Tô Hà, rốt cuộc không phải là ngài ấy không hiểu ngươi…"
Triệu Cảnh thấy Ngô Lương không nói gì, đành tiếp tục nói:
- Nhi tử của nàng… Thiên hạ kia muôn vàn kẻ xấu, nếu nàng tiếp tục không an phận thì coi như trẫm có lòng muốn cứu cũng không thể…
- Hoàng thượng… thật ra thì… Tô Tiệp Dư chỉ muốn ngài ăn một chút điểm tâm…
- Im miệng, thủ đoạn nữ nhân trẫm đã nhìn nhiều, chẳng lẽ trẫm không rõ ư?
Cả người Ngô Lương bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu đồng ý:
- Hoàng thượng anh minh, nó tài kiến thức hạn hẹp, không rõ những chuyện này…
Triệu Cảnh nhíu mày:
- Tên nô tài đáng chết, trong cung còn nhiều chuyện vậy mà hiện tại vẫn đứng đây nói chuyện? Nhanh chóng thu xếp mọi chuyện, sau này đừng hành động theo cảm tính nữa…
Trong lòng Ngô Lương nhảy dựng lên, ấp a ấp úng nói:
- Hoàng thượng, ngài cũng biết rồi…
- Những chuyện trên đời này còn có chuyện gì mà có thể giấu được trẫm? Ngươi là đồng hương với nàng, năm đó nàng có ân huệ với ngươi.
- Hoàng thượng…
- Được rồi, trẫm cũng không nhiều lời nữa. Hôm nay trẫm tha cho ngươi, chỉ trừ bổng lộc một tháng của ngươi. Nhớ kỹ, lẫn sau còn tái phạm thì trẫm sẽ lấy đầu ngươi!
Ngô Lương vội quỳ xuống tạ ơn:
- Tạ ơn hoàng thượng, nô tài tuân lệnh!
Một lát sau, ngự hoa viên yên lặng trở lại, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua từng cành cây chiếc lá, phối hợp với ánh nắng ban mai chiếu lên một người thiếu nữ, tạo lên một khung cảnh rực rỡ. Thiếu nữ đó không phải ai khác mà chính là Tuyết Dao, nàng lạnh lùng nhìn nghĩ: "Người nào làm cho hắn phải chịu khổ thì ta cũng sẽ không để cho kẻ đó sống yên ổn."