Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1092: Tu la vương 2

Trở tay lôi kéo, giá y trên người trong nháy mắt bị xé xuống, lộ ra trường bào tinh sảo màu đen bên trong, ánh mắt đảo qua mặt những người một lượt, không nói, xoay người đi.

Nàng không tức giận, ngửa đầu cười to.

Trong vương điện trống trải, tiếng vọng quanh quẩn như lao tù vây dã thú, chung quanh phá vòng vây nhưng lại vô tình bị bắn ngược trở về.

Từ bậc thang đi xuống vài bước, đột nhiên một bóng dáng thấp bé che ở trước mặt.

Thấp chỉ tới đầu gối của nàng, lúc nàng ngửa đầu cười to căn bản không nhìn thấy, bởi vậy bước chân xuống suýt giẫm đến người tí hon kia.

Song, chuyện không lường được là nàng bước xuống chẳng những không giẫm đến tiểu nhân kia, ngược lại bị một sức mạnh cường đại đẩy ngược về phía sau.

Nếu không phải nàng thân thủ lợi hại, mượn lực thổi về phía sau mà vững vàng rơi trên bậc thang, sợ rằng rơi rất bi thảm.

"Ha ha ha ha" Yểm vô tình cười lớn,"Xem bộ dáng nàng kia, ngốc đến đáng yêu!"

Hoàng Bắc Nguyệt không quay đầu lại hưởng ứng, chỉ hơi khiếp sợ ngẩng đầu tiểu nhân đứng trên bậc thang.

Chân phải của nàng vì sức mạnh phản chấn vừa rồi mà mất cảm giác...

Mặc quần áo đỏ tím giao nhau, tóc ngắn ngang tai, tóc mái cùng lông mi phủ trên trán, lông mi cau chặt lại, nhắm lại mắt, cả khuôn mặt đều có chút ủy khuất nhăn nhó.

Rất giống đồng tử trong tranh tết, nhưng bộ dáng sầu khổ không có nửa phần vui mừng như đồng tử.

"Thiên Quỳ đại nhân?" Ô Sát hết sức khiếp sợ thốt lên.

Hít vào một hơi, Hoàng Bắc Nguyệt cẩn thận nhìn tiểu hài tử, cô ta chính là Ma thú Đia ngục của Thành Tu La - Thiên Quỳ?

Hồi tưởng lại tình cảnh ở hồ máu Địa ngục, người bị ép thành máu loãng rót vào cung cấp nuôi dưỡng Ma thú Địa ngục, nhìn lại người nhỏ con này nhưng sức mạnh tương phản khiến lông tơ dựng đứng cả lên!

Ma thú Địa ngục bị thức tỉnh, Phong Liên Dực không có ở đây, làm sao cô ta thức tỉnh được?

Trước khi nàng có đáp án, Lệ Tà đã bước xuống, khó tin nhìn Thiên Quỳ, sau đó mới quay đầu nhìn lại Quân Ly "Là ngươi?"

"Có cảm thấy khó tin khi không có huyết mạch Tu La vương cũng có thể thức tỉnh Ma thú Địa ngục hay không?" Yểm yêu nghiệt cười, làm càn vô lễ.

Quân Ly lạnh lùng nói:"Lệ Tà, thời đại không giống trước nữa."

Hắn vừa mở miệng, tiểu hài tử nhắm chặt hai mắt bỗng nhiên mở ra, con ngươi đen nhánh rất nhanh lướt qua Hoàng Bắc Nguyệt.

"Quân Ly, ngươi trăm phương ngàn kế thức tỉnh ta, chính là vì nha đầu kia?"

"tân chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương." Quân Ly thản nhiên nói.


"A?" Thiên Quỳ cảm thấy hứng thú, tuy nhiên vậy khuôn mặt vẫn rất sầu khổ, liếc nàng một cái, sau đó xoay người "Đi theo ta."

Hoàng Bắc Nguyệt đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặt không biểu cảm, từ trên cao nhìn xuống ả.

Bốn năm cao thủ tuyệt thế trước mặt cũng vẫn trấn định như thế, đến mức người khác không thể xem thường.

Thiên Quỳ nghiêng đầu nói: "hậu nhân của Hiên Viên Cẩn có khác, lá gan không nhỏ".

Hoàng Bắc Nguyệt châm biến giương môi, nàng không muốn đi, ai làm gì được.

Thấy nàng kiên định như vậy, núi Thái Sơn sụp trước mặt cũng không biến sắc, Thiên Quỳ cũng không vui mím môi, trên mặt sầu khổ lộ ra vẻ âm u.

"Đi cùng cô ta" Quân Ly nhàn nhạt mở miệng sau lưng nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt cười gằn: "Quân Ly, đừng gạt ta, ta là hạng người gì ngươi không rõ sao, giải thích rõ ràng thì mọi thứ đều tốt".

"Ngươi muốn biết cái gì"

"Vừa rồi Yểm nói là có ý gì"

"Nghĩa là dù ngươi không có huyết mạch thành Tu La, nhưng vẫn có thể trở thành Tu La Vương". Chưa đợi Quân Ly lên tiếng, Yểm đã mở miệng trước.

Nhìn cặp mắt yêu mị đỏ như máu, Hoàng Bắc Nguyệt khó hiểu.

Quân Ly nói: "Ngươi có Vạn Thú Vô Cương"

Lại liên quan tới Vạn Thú Vô Cương, Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ, vật này cũng thật phiền phức.

Nghe bọn hắn nói, Thiên Quỳ cũng mở miệng nói: "Trước kia ta hợp tác cùng Hiên Viên Cẩn..."

"Phốc..." Cô ta vừa nói xong, Yểm không nể mặt bật cười, nửa người nghiêng trên vương tọa, cười đến lăn lộn: "Hợp tác? Ha ha ha, ngươi lại còn nói hợp tác?"

Thiên Quỳ quắc mắt nhìn hắn: "Ngươi có ý gì?"

"Ý là người của Thành Tu La các ngươi đều mặt dày", Yểm thoải mái cười to "Đừng quên ngươi và Lệ Tạ gộp lại đều là bại tướng dưới tay Cẩn nhi".

Bị Yểm kích thích, nhưng Thiên Quỳ không dễ trêu, không ngờ vẫn có thể nhẫn nhịn, không phát hỏa. Lệ Tà nhìn ả ẩn nhẫn cũng không phát tác.

Mà Hoàng Bắc Nguyệt cũng từ đối thoại của bọn họ đoán được vài thứ, tâm tư hơi chuyển động thầm nghĩ.

Sức ảnh hưởng của Vạn Thú Vô Cương vượt xa suy nghĩ của nàng.

Lệ Tà đuổi tận giết tuyệt nàng, cho dù Phong Liên Dực nhiều lần ngăn cản, hắn cũng không từ bỏ ý định.


Trước cho rằng Lệ Tà sợ nàng trở ngại Phong Liên Dực đoạn tình tuyệt ái, cho nên không thể không giết nàng, hiện tại ngẫm lại chuyện này còn có ý vị sâu xa.

Liếc Lệ Tà, Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh nói: "Các vị thực phí hết tâm tư".

Lệ Tà trầm mặt, xem ra vẫn chưa bỏ cuộc.

"Muốn biết nhiều thêm thì theo ta" Thiên Quỳ nói.

Lần này Hoàng Bắc Nguyệt không cự tuyệt, sau khi nghĩ thông suốt, nàng biết tình cảnh của mình cũng không bị động như vậy.

"Đi thôi", cười nhạt, nàng đã đi xuống bậc thang.

Đi qua Thiên Quỳ, không ngờ Ma thú địa ngục này lại mở cánh tay ngắn ngủn, mặt không đổi sắc: "bế ta"

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, sau lưng Yểm cười cợt mới hiểu, trong lòng hơi kinh ngạc nhưng nàng không biểu hiện ra, rất nhanh ôm Thiên Quỳ lên đi xuống bậc thang.

Bên Vương tọa, bốn nam nhân nhìn theo bóng lưng nàng biến mất, từng người mới thu hồi tâm tư.

"Hắc tử, ta dám cược xú nha đầu này tuyệt đối không thể dựa vào được, ngươi nhìn cô ta mười phần sai, nói tới giảo hoạt gian trá, ta và ngươi đều phải bái phục chịu thua cô ta". Yểm híp mắt nói.

Quân Ly chỉ trầm mặc không nói

Lệ Tà mơ hồ phẫn nộ, nói: "Quân Ly các hạ không có huyết mạch Thành Tu La, mạnh mẽ triệu hồi Ma thú Địa ngục, cho nên sau khi cô ta thức tỉnh chỉ có thể mang trạng thái trẻ nhỏ. Hiện tại muốn mượn sức mạnh Vạn Thú Vô Cương cho ả phát triển, sợ rằng không dễ như vậy!"

"Cô ta sẽ làm theo ý ta." Quân Ly không nghi ngờ, hắn liếc mắt một cái là nhìn ra nha đầu kia là hạng người gì.

Trên thế giới này, ngươi muốn đạt được một thứ gì đó thì nhất định cần phải hy sinh một thứ khác, rất công bình.

Hắn biết nàng hiểu rõ quy tắc thế giới này.

Nàng vẫn tỉnh táo, thông minh, không giống cô gái bình thường vọng tưởng may mắn, biết hết thảy đều khổ cực mới đạt được, chưa từng không làm mà hưởng.

"Ngươi tin cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời người sao?" Lệ Tà hừ lạnh một tiếng, nữ nhân kia, hắn không dám nói hiểu rõ, nhưng cũng biết tuyệt đối không phải một người cơ hội.

"Cô ấy sẽ không." Quân Ly rất có tự tin "Ta phong ấn nguyên khí của ta trong Vạn Thú Vô Cương, nếu cô ấy có dị động, ta lập tức sẽ biết."

Nghe vậy, Lệ Tà mới thoáng yên tâm một chút.

Yểm nhàm chán trợn tròn mắt: "Ta nói, các ngươi rốt cuộc đùa cái gì? Đại gia không thích quanh co lòng vòng, thống thống khoái khoái ra ngoài tàn sát một hồi không phải tốt sao?"

"Đến một ngày ngươi giết hết sạch thì làm được gì nữa?" Ô Sát bất chợt vù vù mở miệng.


"Cũng đúng a, trước kia ta giết nhiều người như vậy, vẫn thấy rất nhàm chán." Yểm thở dài, uể oải hỏi,"Vậy các ngươi muốn chơi đùa cái gì?"

"Ngươi không cần hỏi nhiều, đến lúc đó ngươi sẽ cảm giác thú vị hơn trăm lần so với giết người." Quân Ly thản nhiên nói, hắn hiểu rõ cá tính Yểm.

Nếu hắn cũng nói như vậy, Yểm cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Hắn bẻ đầu ngón tay nói: "Hắc tử, ngươi đừng gạt ta, nếu dám thì ta liền phản lại giết ngươi"

Hắn đẹp đến mức khiến nữ nhân xấu hổ, giọng nói tà ác có cảm giác mị hoặc, trực tiếp khiến người ta phun máu mũi xúc động.

Phía bên này, Hoàng Bắc Nguyệt ôm Thiên Quỳ, dựa theo chỉ thị của hắn đi tới một gian phòng, đặt hắn trên giường đá.

Thiên Quỳ ngồi xếp bằng, không biết khi nào đã nhắm mắt lại.

"Vạn Thú Vô Cương ở trên người ngươi chứ."

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, mặc dù ả nhắm mắt lại, tuy nhiên nàng biết đối phương thấy được, cho nên cũng không mở miệng.

Quả nhiên, nàng gật đầu một cái, Thiên Quỳ đã nói: "Vạn Thú Vô Cương được sáng tạo ra, có ba thời kỳ rất trọng yếu, hơn một trăm năm trước, mươi chín năm trước, cùng với hiện tại, ngươi hẳn hiểu rõ một ít."

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, hắn nói tiếp: "Hơn một trăm năm trước, Đại lục Tạp Nhĩ Tháp có thể nói là thời kỳ huy hoàng nhất. Hiên Viên Cẩn sáng tạo Vạn Thú Vô Cương, Cây Kết Ngạnh là cao thủ chú thuật, Tu La vương Lâu Càng mạnh mẽ hung tàn, thánh quân Tống Vân Sương kinh tài tuyệt thế của Điện Quang Diệu, Dạ Vương Tiêu Lan quỷ dị thần bí của Tư U Cảnh. Ngoài Hiên Viên Cẩn, những người này đều xa lạ với ngươi chứ?"

Quả thật ả nói một số người đúng là lần đầu tiên nàng nghe nói.

Tuy nhiên, thời đại kia không cần nghĩ cũng biết là bậc thịnh thế tao nhã thế nào, có điều hôm nay nàng không hứng thú nghe chuyện xưa.

"Thiên Quỳ các hạ, nói trọng điểm đi!."

Thiên Quỳ sắc mặt thờ ơ nói: "Vừa rồi Yểm nói không sai, ta quả thật thua dưới tay Hiên Viên Cẩn, năm đó Cây Kết Ngạnh muốn cùng bệ hạ Lâu Càng đồng quy vu tận, thời khắc nguy cấp, Lâu Càng triệu hồi ta.

Ta giết Cây Kết Ngạnh, chọc giận Hiên Viên Cẩn, cô ta đại náo Thành Tu La, khi đó cô ta không có Vạn Thú Vô Cương, nhưng ba năm sau, cô ta mang theo Vạn Thú Vô Cương xuất hiện lần nữa, ta cùng Lệ Tà không có cực nhỏ phần thắng, cô ta bức chúng ta lập khế ước với Vạn Thú Vô Cương, trọn đời thần phục khối hắc ngọc này, không được làm trái."

Hoàng Bắc Nguyệt hít một hơi, lập tức mỉm cười, nếu Hiên Viên Cẩn còn sống, tuyệt đối là đồng bọn ăn nhịp cùng nàng!

"Hiên Viên Cẩn rời đi thì phong ấn ta tại hồ máu. Gần trăm năm sau khi cô ta chết, Vạn Thú Vô Cương mai danh ẩn tích. Đến khi mười chín năm trước Hiên Viên Vấn Thiên xuất hiện, hắn có Vạn Thú Vô Cương, Lệ Tà đành phải bại lui, hắn trong cơn giận dữ mời bệ hạ triệu hồi ta, đáng tiếc Tu La vương Thương Mặc thích mĩ nhân không ngó ngàng đến giang sơn, bị Huyền Xà Âm Hậu đầu độc, buông tha triệu hồi, cuối cùng bị thánh quân Tống Mịch của Điện Quang Diệu thừa dịp nhảy vào, ôm hận mà chết."

"Ngươi hiện tại hẳn đã hiểu vì sao Lệ Tà muốn đẩy ngươi vào chỗ chết rồi chứ." Thiên Quỳ cười lạnh một tiếng "Đại khái chính là số mệnh, ngươi có Vạn Thú Vô Cương, đầu độc tân nhiệm Tu La vương, đừng nói Lệ Tà không thể tha cho ngươi, ta cũng không thể tha."

Hoàng Bắc Nguyệt tự động quên câu nói của ả, hiện tại mọi thứ về Phong Liên Dực, nàng cũng tự động tránh không muốn nhắc tới.

"Nói như vậy, ai là chủ nhân Vạn Thú Vô Cương, ai có thể khiến ngươi cùng Lệ Tà thần phục đều trở thành vua của Thành Tu La?"

"Lời nói như thế không sai, tuy nhiên, cũng phải xem thực lực người kia." Thiên Quỳ lạnh lùng nói, "Vừa rồi lúc ngươi ôm ta, ta lặng lẽ sờ qua mạch đập của ngươi, ngươi hiện tại chỉ có ba trong năm loại chú ấn?"

"Không sai." Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, ở trước mặt kẻ mạnh dị thường này, nàng biết thực lực mình rất khó ẩn giấu.

Thiên Quỳ nói:"Ba loại chú ấn, Quân Ly lại nói ngươi rất mạnh, xem ra, ta cũng nên cẩn thận một chút."

"Hắn phí nhiều thủ đoạn tìm ta chắc là vì ngươi, ta đoán không sai thì ngươi hình thái này cũng không phải bộ dáng bình thường."

Thiên Quỳ gật đầu "Lúc Hiên Viên Cẩn phong ấn ta đã lấy nguyên khí Vạn Thú Vô Cương áp chế, hiện tại ngươi chỉ cần mỗi ngày lấy nguyên khí truyền vào kinh mạch ta, mười hai ngày sau, ta tự nhiên có thể khôi phục."



"Quân Ly đã đủ mạnh mẽ, ta không rõ hắn còn muốn ngươi làm gì?" Quân Ly cùng Yểm cộng lại cũng đủ quấy khối đại lục long trời lở đất.

Thiên Quỳ trầm ngâm chốc lát nói: "Ta ngay từ đầu nói mấy người kia, trừ Thành Tu La chúng ta thì hậu nhân Cây Kết Ngạnh, thánh quân Điện Quang Diệu, Dạ Vương của Tư U Cảnh, cùng với hiện tại Tống Mịch không biết tung tích đều không phải hạng người hời hợt."

Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc, những người này, trừ hậu nhân Cây Kết Ngạnh, đại bộ phận cũng là nàng muốn đối phó, ít nhất là Tống Mịch.

"Bắt đầu đi." Tựa hồ hiểu rõ suy nghĩ của nàng, Thiên Quỳ cũng không dài dòng, hai tay kết ấn, nhẹ nhàng hít một hơi, an tĩnh ngồi.

Quân Ly đã sớm an bài ổn thỏa hết thảy, xem ra, nàng muốn cự tuyệt cũng không cự tuyệt được.

Khóe miệng lạnh lùng cong lên, Hoàng Bắc Nguyệt cũng dứt khoát ngồi trên giường, khoanh chân ngồi phía sau Thiên Quỳ, nguyên khí màu đen trong lòng bàn tay chậm rãi xuất hiện, nàng chậm rãi đặt trên thân thể nho nhỏ.

Nhất thời nguyên khí màu đen tiến vào, thần thức của nàng cũng chạy theo vào kinh mạch Thiên Quỳ.

Không phải chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương nên nguyên khí màu đen di chuyển chật vật chậm rãi trong kinh mạch ả.

Tuy nhiên, bởi tốc độ chậm nên lần đầu tiên nàng nhìn thấy kinh mạch ma thú.

Bởi vì trước từng thấy kinh mạch Tiểu Hổ nên hiểu rõ kinh mạch thần thú, song ma thú khác thần thú, kinh mạch bọn họ càng cứng cỏi hơn.

Vách kinh mạch còn có một tầng màng mỏng bao trùm, những màng thoạt nhìn yếu ớt, nhưng mỗi khi nguyên khí màu đen tới gần, chúng sẽ sinh ra lực đẩy thật lớn bài xích nguyên khí màu đen.

Hoàng Bắc Nguyệt không thể không gia tăng nguyên khí, tiếp tục len lỏi đi trước.

Hai canh giờ sau, nguyên khí mới khó khăn tới bên trong kinh mạch, nơi này là chỗ mạch máu, mặc kệ là triệu hồi sư, thần thú, hay là ma thú, chỉ cần bị phá hư nơi này chắc chắn sẽ nguy hiểm tới tánh mạng.

Bởi vì bọn họ ngưng tụ nguyên khí ở chỗ này, giống như trái tim có vô số kinh mạch liên tiếp, tất cả nguyên khí theo kinh mạch đi vào, cũng tụ tập ở chỗ này.

Chỉ cần nàng thoáng động tay chân một chút, thần không biết quỷ không hay, ma thú này...

Hoàng Bắc Nguyệt tuy nghĩ như vậy, song ý nghĩ này chỉ chợt lóe đã từ bỏ.

Quân Ly dám phóng tâm để nàng đến trợ giúp Thiên Quỳ, sao lại không làm biện pháp phòng hộ chứ?

Sợ rằng nàng chưa kịp động thủ, hắn sẽ lập tức phát hiện.

Cho nên, Hoàng Bắc Nguyệt không suy nghĩ nhiều, khiến nguyên khí màu đen ở trong khí nguyên vận chuyển một vòng rồi đi ra ngoài, đột nhiên thần thức liếc nhìn khí nguyên một lần, một vệt đen lặng lẽ nổi lên trên nguyên khí đỏ thẫm, thần không biết quỷ không hay chui vào trong nguyên khí vận chuyển của nàng.

Thần thức cảm giác rất nhạy cảm, nàng lập tức nhận thấy vệt khí đen này không thuộc về nàng!

Song, khí tức này vừa khít với khí tức của Vạn Thú Vô Cương khiến nguyên khí của nàng không cự tuyệt được!

Hoàng Bắc Nguyệt kinh hãi, tách vệt đen ra, nhưng bọn chúng vừa tiếp xúc đã hoàn toàn hòa vào nhau như nước sữa, nàng loay hoay đầy mồ hôi cũng không thể tách được vệt đen kia!

Theo khí đen dũng mãnh tiến vào, một tia nguyên khí trong nguyên khí màu đỏ của Thiên Quỳ cũng tiến vào trong nguyên khí của nàng.

Hết thảy giằng co ngắn ngủn mười mấy giây, song khiến nàng cảm giác vô cùng dày vò, lúc màu đen cùng màu đỏ dung hợp cũng không có chuyện đặc biệt gì phát sinh.

Nguyên khí lại bình tĩnh chạy trong kinh mạch.


back top