Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1098: Thành trì mặt trời lặn 4


"Ta không tốt như vậy." Dạ Vương vui mừng nở nụ cười.

"Có!" Chi Chi kiên định gật đầu,"Phụ vương giữ lại Nguyệt nhi tỷ tỷ, bảo vệ bọn họ, người chính là tốt nhất!"

Bởi vì bị Hỏa Vương chỉnh rất nhiều lần, Hoàng Bắc Nguyệt cũng bày mưu đặt kế nên Chi Chi đổi giọng gọi nàng "Tỷ tỷ". Nàng là Hoàng Bắc Nguyệt, không phải Bắc Nguyệt quận chúa, bởi vậy không lo lắng bối phận có gì bất ổn.

Nụ cười trên mặt Dạ Vương có chút buồn bã, tuy nhiên không để Chi Chi nhìn thấy.

"Nguyệt nhi tỷ tỷ nhất định sẽ trị được bệnh cho phụ vương!" Chi Chi tin tưởng gấp trăm lần nói xong, xoay người chạy ra.

Dạ Vương kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng nặng nề như đá tảng đè xuống, vừa nặng vừa buồn bực.

Do dự trong chốc lát, Dạ Vương lập tức đứng lên, lớn tiếng nói: "Lộc Nhai!"

Tiếng nói vọng quanh quẩn trong cung điện.

Một thị nữ chạy vào, cung kính nói:"Bệ hạ có dặn dò gì ạ?"

"Để Lộc Nhai trở về!".

Thị nữ lộ vẻ khó xử,"Lộc Nhai đại nhân sợ rằng đã đi xa......"

Dạ Vương bước nhanh ra, thị nữ muốn ngăn trở, lại bị hắn gạt mạnh sang một bên, hắn đi tới ngoài cung điện bắt đầu ho khan liên tục.

Màn đêm dày đặc, tối nay gió lạnh bốn phía thổi mạnh, bầu trời không trăng không sao, ảm đạm như Địa ngục.

Bão tố ẩn giấu trong bóng tối dường như bắt đầu rục rịch......

Dạ Vương đột nhiên hít phải không khí lạnh mang theo sương đêm.

Phủ của Hỏa Vương.

Xuyên qua kết giới, tiếng đao kiếm vang kịch liệt không dứt.

Một trận cười to vang lên đến: "Ha ha ha... nha đầu kia thật lì đòn, lâu như vậy mà vẫn có thể kiên trì!".

"Đừng xem thường cô ta, cẩn thận một chút!" Giọng nói âm lãnh thanh đạm vang lên, nhưng rất nhanh bị tiếng binh khí va chạm cắt ngang.

"Lúc đánh với ta đừng phân tâm nha" Bóng dáng Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt tới gần như một tia chớp, một thanh thiết kiếm dựng thẳng lên, chặn lại kiếm của Thổ Nhuyễn cùng Phong Vô Hành.

Cánh tay nặng trịch xuống, tuy nhiên vẫn cắn răng chống đỡ.

Thổ Nhuyễn giơ chân bay lên, nguyên khí thổ nặng nề ngưng tụ trên đùi, lực lượng hùng hậu, chưa tới gần đã sinh ra áp lực từng đợt.

Hoàng Bắc Nguyệt cố định chân trên mặt đất, một tay nắm kiếm, khửu tay kia đột nhiên đè xuống, không có bất cứ phòng hộ gì mà đặt trên đùi Thổ Nhuyễn.

Thổ Nhuyễn kinh hãi: "Nha đầu này điên rồi!"


Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu cười, trong nháy mắt chỗ khửu tay sắp bị chân hắn đá tới có một tầng nguyên khí thổ đột nhiên phát ra khỏi đầu ngón tay, hình thành một vách tường dày dưới thân thể.

Thổ Nhuyễn đá một cước, nhất thời cả khuôn mặt cùng đầu bóng loáng đều xanh mét, gầm nhẹ một tiếng, thân thể bị bật ra, trượt dài trên mặt đất.

Hắn ngẩng đầu, khó tin nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, hồi lâu mới dựng thẳng ngón cái, nói: "Khá lắm!"

Một câu nói bội phục phát ra từ nội tâm, Hoàng Bắc Nguyệt ảm đạm cười, ánh mắt trở nên nghiêm túc chuyển hướng Phong Vô Hành.

"Phong Vương các hạ, hiện tại chúng ta một chọi một!" Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi nguyên khí thổ, khơi dậy nguyên khí phong trong thân thể chuyển động.

Phong Vô Hành vẫn không chủ động công kích, mỗi khi Thổ Nhuyễn sắp bị nàng đánh bại mới ở bên cạnh đánh một phát vào điểm yếu của nàng, thủ đoạn vừa ngoan vừa nhanh khiến nàng hận nghiến răng.

Hiện tại rốt cuộc có thể đối diện đánh một hồi với hắn, từng tế bào hiếu chiến trong lòng đều hưng phấn cả lên.

Phong Vô Hành bình thản liếc nàng một cái, thực lực cùng nghị lực nha đầu kia ngoài dự liệu của hắn, khiến người ta vừa vui mừng lẫn khiếp sợ. Lúc chiến đấu với nàng tựa hồ như năm đó chiến đấu với Tiêu Cẩn vậy.

Ở Tư U Cảnh nhiều năm, nói thật, đã rất nhiều năm không gặp đối thủ như vậy.

Rất thú vị.

Trên thân kiếm của Phong Vô Hành có một vòng nguyên khí phong vô hình chậm rãi bao trùm, hắn trầm thấp:"Nhìn cho rõ."

Lúc nói đến chữ "rõ", bóng dáng của hắn đã từ biến mất, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, lập tức nguyên khí phong hiện lên chung quanh, vô số sương đêm bị thổi đến, quấn quanh người nàng.

Thổ Nhuyễn khập khiễng đi dọc hành lang tới bên cạnh đám người Hỏa Vương nghiến răng nói:"Nha đầu kia ngoan độc, nhưng đánh rất đã!"

Hỏa Vương thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, tiện tay ném một bình thuốc ra, dung mạo cao nhã, dường như gặp chuyện gì cũng không thay đổi sắc mặt.

Tuy nhiên cử động này làm tâm hoa của Thổ Nhuyễn bộc phát, ánh mắt nhìn về phía nàng càng phát ra ái mộ nhiệt tình.

Hỏa Vương là mỹ nữ cao ngạo như vậy, đã sớm quen với ánh mắt nam nhân ái mộ, bởi vậy không hề mất tự nhiên, nhìn về Lôi Nộ nói:"Phong Vô Hành lần này thật sự động thủ rồi."

"Ngay từ đầu đã sử dụng mê trận Hắc Sát, xem ra thật sự dự định kịch chiến một hồi với Nguyệt nha đầu." Nhìn tràng diện chiến đấu, Lôi Nộ cũng không nhịn được hâm mộ.

Nếu Hoàng Bắc Nguyệt hiện tại không thiếu chú ấn Lôi, hắn đã sớm đi xuống đánh một hồi!

"Trong mê trận Hắc Sát, Phong Vô Hành mặc sức điều khiển, nhất cử nhất động của Hoàng Bắc Nguyệt đều trong lòng bàn tay hắn. Còn Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn không biết gì, rất hung hiểm!" Nhìn sương mù đêm dày như mực, Hỏa Vương nói.

"Đừng xem thường nha đầu kia, cô ta thường xuyên ngoài dự đoán của mọi người a!" Lôi Nộ rất tin tưởng, đã từng giao thủ với Hoàng Bắc Nguyệt một lần, biết rõ tính cách của nàng, không thể so với người bình thường!

Hỏa Vương gật đầu, nàng cũng rất chờ mong nha đầu kia có biến hóa.

Nhìn cô ta đối chiến cùng Thổ Nhuyễn, tin tưởng sẽ lấy được Chú ấn Thổ, chỉ còn Chú ấn Phong......

Đang suy nghĩ sâu sa, đột nhiên sương mù đen như mực lay động một chút, một bóng người đột nhiên đi ra từ bên trong. Lảo đảo từng bước, khiếp sợ ngẩng đầu, vẻ mặt rung động nhìn sương mù ban đêm.

"Phong Vô Hành?" Hỏa Vương lắp bắp kinh hãi, trên khuôn mặt ưu nhã tràn ngập khiếp sợ.


Lôi Nộ bước xuống, giọng nói như sấm,"Phong Vô Hành, ngươi sao vô dụng như vậy? Vừa bắt đầu đã bị đánh ra?"

Phong Vô Hành quay đầu lại, vẻ mặt cũng có chút khó hiểu,"Chúng ta chưa bắt đầu đánh."

"Không đánh? Ngay cả Mê trận Hắc Sát ngươi đều đưa ra, sao......" Lôi Nộ nói một nửa dừng lại, Mê trận Hắc Sát xuất hiện, Phong Vô Hành nhất định ở trong trận, hắn ra khỏi thì trận pháp sẽ bị huỷ bỏ.

Nhưng là......

Phía trước sương mù dày đặc vẫn tràn ngập cả sân, Lôi Nộ đột nhiên hét lớn một tiếng, bầu trời sấm sét từng đợt.

"Là ai? Dám xông vào Tư U Cảnh!"

Hắn đang định vọt vào lại bị Phong Vô Hành duỗi tay ngăn lại, nghiêm giọng nói: "Trong Tư U Cảnh ngoài ta có thể dùng Mê trận Hắc Sát thì chỉ còn Dạ Ảnh, cận vệ của Dạ Vương!"

Lôi Nộ cả người chấn động.

"Bệ hạ cho dù biết chúng ta âm thầm trợ giúp Hoàng Bắc Nguyệt, cũng không đến mức phái Dạ Ảnh đến ngăn cản!" Hỏa Tịch đi tới cạnh sương mù, chớp mắt nói với Phong Vô Hành: "Nếu đã giúp cô ta, thì giúp thêm một lần đi!".

Phong Vô Hành gật đầu, Lôi Nộ cùng Thổ Nhuyễn cũng đồng ý, bốn người đứng thành một đường thẳng, tự thi triển nguyên khí bản thể, dự định phá vỡ Mê trận Hắc Sát.

Song, bốn người vừa mới có động tác, đột nhiên một bóng người đi ra khỏi Mê trận Hắc Sát, chậm rãi ngước khuôn mặt tái nhợt từ vành nón màu xám lên.

"Bốn vị đại nhân, đây là chuyện Dạ Vương bệ hạ dặn dò, khuyên các vị không nên ngăn trở."

"Tiểu tử thúi Lộc Nhai!" Lôi Nộ vừa nhìn thấy hắn, lập tức giận dữ xông lên tóm áo Lộc Nhai, nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất: "Ngươi nói! Vì sao lần nào cũng đối nghịch với ta?"

"Ta nghe lệnh Dạ Vương bệ hạ!" Lộc Nhai bất đắc dĩ nói,"Lôi Vương, có một số việc các ngươi không biết. Hoàng Bắc Nguyệt là người mà Tư U Cảnh không xác định được, vì sao nhanh chóng diệt trừ, miễn nỗi lo về sau?"

"Bổn Vương không biết tiểu tử ngươi đầu độc gì bệ hạ, tuy nhiên, hôm nay bổn vương sẽ không để ngươi thực hiện được!"

Lôi Nộ nảy sinh ác độc bắt lấy Lộc Nhai, xoay người quát ba người phía sau:"Cứu người a!"

Ba người Phong Vô Hành, Hỏa Tịch, Thổ Nhuyễn không lập tức hành động, chỉ liếc nhìn nhau lộ vẻ chần chờ.

Lộc Nhai nhìn bọn họ phản ứng, hài lòng giương môi,"Lôi Vương, chúng ta đều là người của Tư U Cảnh, cân nhắc đầu tiên phải là Tư U Cảnh."

"Vô liêm sỉ!" Lôi Nộ cắn răng thầm mắng một tiếng,"Từng người các ngươi..."

Thất vọng, đau thương, đủ loại tâm tình xông đến, Lôi Nộ không giận ngược lại cười "Được lắm người không xác định được! Năm đó trên lưng Cẩn điện hạ cũng đeo tội danh như vậy! Các ngươi, các ngươi vì lý do đó phản bội điện hạ, buồn cười!"

"Lôi Nộ!" Hỏa Tịch không nhịn được kích động, khuôn mặt đoan trang tao nhã chậm rãi xuất hiện vẻ đau lòng: "Chúng ta làm sao nguyện ý như vậy? Nhưng Lộc Nhai tiên đoán thành hiện thực, chúng ta sao có thể lại phạm sai lầm?"

"Ha ha ha ha..." Lôi Nộ ngửa đầu cuồng tiếu,"Tiên đoán thành thực? Chẳng lẽ không phải vì các ngươi bức bách điện hạ thực hiện tiên đoán này sao?"


Ba vị vương đều chấn động, mà Lôi Nộ sau khi cười xong đã không nói một lời xông vào trong Mê trận Hắc Sát.

Ba người Hỏa Tịch nhìn nhau, còn không có động tác đã nghe thấy một tiếng vang lớn trong Mê trận Hắc Sát.

Lộc Nhai lắp bắp kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại, trong lúc đó vài đạo bóng đen nhanh chóng tránh ra bốn phía. Mà giữa mê trận bốc lên lửa cháy thiêu mở một lỗ thủng. Lôi Nộ dìu Hoàng Bắc Nguyệt ra khỏi bên trong, lập tức bay vút ra xa xa không dừng lại.

"Đuổi theo! Không thể để cô ta chạy!" Lộc Nhai hét lớn một tiếng, hạ lệnh với Dạ Ảnh.

Qua trong giây lát, hơn mười bóng đen vù vù vù bắn lên trời cao, giống như mũi tên rời khỏi dây cung!

"Sao lại thế này?" Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng khẽ quát một tiếng, giận không kiềm được.

"Dạ Vương hạ lệnh giết ngươi, ta lập tức đưa ngươi ra khỏi Tư U Cảnh!" Lôi Nộ thấp giọng nói.

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt,"Dạ Vương?"

Lôi Nộ gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: "Trên đời này chỉ có ta mới trị độc được cho hắn, ta chưa hề nói láo, hắn là phụ thân Chi Chi, ta quả thật muốn giúp hắn!"

"Cái này nói rất dài......" Lôi Nộ có chút áy náy,"Nha đầu, thân là vua của Tư U Cảnh, có những lúc hắn không thể không hạ quyết định, ngay cả chúng ta cũng không thể trách hắn."

"Quyết định vô liêm sỉ!" Hoàng Bắc Nguyệt gầm lên, trong lồng ngực đau nhức, lần này thật sự là thiệt thòi lớn!

Trong Mê trận Hắc Sát, nàng tưởng Phong Vô Hành kiểm tra, bởi vậy chỉ dùng nguyên khí phong đơn giản ngăn cản, vì vậy trúng của Dạ Ảnh rất nhiều ám chiêu.

Người bình thường căn bản không ngờ quyết đấu chân chính lại tuyệt sát.

Cũng may nàng trời sinh nhạy cảm với sát khí, bởi vậy mấy lần ăn đòn liền toàn lực phản kích, tuy nhiên vẫn rơi vào cảnh thua thiệt!

Dạ Ảnh phối hợp chặt chẽ, xuất quỷ nhập thần, mà nàng không mang theo đám người Nến Đỏ bên người. Bị vây trong Mê trận Hắc Sát, nếu không phải khoảnh khắc cuối cùng Thiên Quỳ ra tay, nàng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thành bộ dáng gì nữa.

Phía sau Dạ Ảnh đuổi theo như quỷ mị, trong đêm đen như cá gặp nước, lặng yên không một tiếng động xuất hiện từ sương mù.

Leng keng...

Giữa sương mù đột nhiên một thanh kiếm chém tới, Lôi Nộ giơ cánh tay ngăn cản, trong nháy mắt một trận hoa lửa kích phát trong màn đêm

"Bọn người này......" Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng hung hăng nói, một tay kết ấn, nguyên khí màu đen lượn vòng trong bùa ấn. Nàng đem bùa ấn chụp vào sương mù, ánh chớp màu đen từ bốn phương tám hướng liền kéo dài vào trong sương mù.

Sau một lát, trong sương mù truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết.

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh,"Ở trong Mê trận Hắc Sát nhất thời vô ý bị các ngươi đánh được, các ngươi cho rằng ta dễ bắt nạt vậy sao?"

"Từng người bọn họ thực lực mặc dù không mạnh, nhưng bọn họ có phương pháp hợp tác chiến đấu rất khủng bố, không nên dây dưa với bọn họ thì hơn." Lôi Nộ lo lắng nói.

Dạ Vương đã phái Dạ Ảnh, xem ra là chuyện khiến hắn rất lo lắng.

"Không đuổi bọn họ ở đây, bọn họ sẽ đuổi theo như cái đuôi!" Lúc ở trong Mê trận Hắc Sát ngắn ngủi so chiêu, nàng cũng hiểu rõ đại khái thực lực của Dạ Ảnh.

Nàng không muốn bị đuổi giết, cho nên chỉ có thể lựa chọn ở đây phân thắng bại với bọn họ.

Nghe tiếng kêu thảm trong sương mù, trên tay Hoàng Bắc Nguyệt ngưng tụ hắc khí nhè nhẹ, không ngừng quấn quanh ngón tay kết ấn nhanh chóng.

"Thiên la địa võng trận!" Trong sương mù có tiếng âm lãnh cấp tốc vang lên, hiển nhiên là chỉ huy Dạ Ảnh.

Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe, đột nhiên biến mất, sau đó từ chỗ vang lên tiếng chỉ huy truyền đến tiếng hét thảm.



Những Dạ Ảnh còn lại nghe thấy tiếng hét thảm này, không chút trì hoãn, trật tự chia làm hai nhóm, một nhóm thẳng hướng phía chân trời, một nhóm quỷ dị chui vào đất!

Hoàng Bắc Nguyệt kết ấn xong, hung hăng chụp xuống đất, màu đen chợt lóe, dưới đất liên tiếp vang lên tiếng hét thảm.

Song, trên đỉnh đầu nguyên khí khổng lồ đột nhiên đè xuống, nàng ngẩng đầu nhìn, một tấm lưới nguyên khí bao phủ xuống đầu.

"Ngự hỏa: Nổ!" Nhanh chóng ném một tờ bùa ra ngoài, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức như chim én bay ra, phía sau liền dâng lên một đám mây hình nấm nho nhỏ, sau đó lửa cháy bốc lên trời.

Nhìn một màn này, Lôi Nộ dựng thẳng ngón tay cái với nàng. Dạ Ảnh là đội cận vệ bảo vệ Dạ Vương, cũng là đội chấp pháp ở Tư U Cảnh, thực lực khi bọn họ hợp tác không thể khinh thường.

Nhưng nha đầu này lần đầu tiên đối chiến cùng bọn họ lại có thể làm tổn thất lớn Dạ Ảnh trong thời gian ngắn như vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ, đã có bốn loại chú ấn, nàng hiện tại vận dụng Vạn Thú Vô Cương cùng bùa chú không giống như trước, sức mạnh cũng khác nhiều.

"Thổ Nhuyễn không ở đây, ta giúp ngươi phá vỡ phòng thủ cửa thành để ngươi ra ngoài." Lôi Nộ nói.

"Bọn Nến Đỏ chưa theo kịp!" Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được quay đầu lại, sương mù dày đặc, chẳng nhìn rõ cái gì.

Ban đêm ở Tư U Cảnh, nguyên khí dao động rất yếu ớt, muốn cảm giác nguyên khí của đám Nến Đỏ cũng không dễ dàng, đại khái là cách quá xa.

Lôi Nộ nói:"Người Dạ Vương muốn đối phó là ngươi, tạm thời sẽ không động tới bọn họ, huống hồ có Dao Điện hạ ở đó, ngươi yên tâm ra ngoài, ta đi tiếp ứng bọn họ."

Hoàng Bắc Nguyệt đứng trên tường thành, cảm kích nhìn hắn: "Lôi Nộ các hạ, đại ân không lời nào cảm tạ hết, bằng hữu như ngươi, ta Hoàng Bắc Nguyệt nhớ kỹ!".

Lôi Nộ sang sảng địa cười rộ lên:"Bổn Vương cũng nhận định bằng hữu là ngươi!"

Hai người ở trong trời đêm nặng nề vỗ tay, Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, mũi chân nhún lên tường thành, theo nguyên khí phong bay vút ra ngoài.

Nhìn nàng khuất vào bóng tối, Lôi Nộ mới thả lỏng xoay người rời đi.

Có Lôi Nộ hỗ trợ, Hoàng Bắc Nguyệt không có bất cứ trở ngại nào rời khỏi Tư U Cảnh. Hạ xuống rừng rậm cổ kính, bốn phía dã thú hí lên, trời tối như mực đưa tay không thấy được năm ngón.

Đầu ngón tay đốt một đám lửa chiếu sáng chung quanh, trong bóng tối một ít con thú bị lửa chiếu sáng mắt.

Tuy nhiên, trên người nàng phát ra nguyên khí quá cường đại, đám dã thú kia căn cũng không dám tới gần.

Lấy đao nhỏ khắc một ký hiệu trên cây, phong ấn nguyên khí bản thể bên trên ký hiện, nói cho Nến Đỏ rằng nàng muốn đi nước Nam Dực. Nếu bọn họ an toàn đi ra thì lập tức đuổi theo nàng.

Quân Ly nhất định sẽ chờ nàng ở Nước Nam Dực, tên kia hiểu rõ nàng, chỉ có xác định Nước Nam Dực không việc gì thì nàng mới có thể gả cho hắn.

Hiện tại một mình mang Thiên Quỳ theo nên không thể dừng lại, nếu Dạ Vương phái người đuổi theo thì sẽ không tránh được phiền toái.

Nến Đỏ nhìn thấy ký hiệu nàng lưu lại sẽ rất nhanh theo kịp.

Nghĩ tới đó, Hoàng Bắc Nguyệt không do dự chuyển hướng phía nam, đi mười lăm phút, đột nhiên cảm giác xung quanh bất thường, bước chân chậm lại.

Bất thường ở chỗ toàn bộ đám dã thú nhìn chằm chằm nàng đã biến mất.

Không có từng đôi mắt lòe lòe tỏa sáng quỷ dị nhìn chằm chằm, cũng khiến nàng cảm giác rất không tự nhiên.

Nhưng xung quanh nguyên khí dao động rất bình thường, không hề thấy bất thường, chính điểm ấy làm nàng nghi hoặc. Tuy nhiên không hoài nghi lâu, nếu xung quanh có một cao thủ siêu cấp nguyên khí phong ẩn núp thì đương nhiên sẽ không thể tiết lộ nửa điểm nguyên khí.

Nghĩ có lẽ là cường giả thuộc tính phong, Hoàng Bắc Nguyệt liền váng đầu.



back top