Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1100: Vây khốn chết yểu tình 1


Gió nhẹ thổi vào chuông gió trên cửa sổ phát ra tiếng ring ring dễ nghe, ở nơi sơn minh thủy tú thanh tĩnh này, tiếng chuông gió trở lên đặc biệt vang xa.

Thân ở chỗ này có cảm giác rời xa khỏi nơi đánh đánh giết giết, không còn dính dáng gì nữa.

Cửa gỗ đẩy ra nhẹ nhàng, Hoàng Bắc Nguyệt mặc y phục trắng thanh lịch bước tới, làn váy khẽ nhếch, gió từ mặt hồ xa xa nhẹ nhàng phất phơ thổi qua gò má..

Đây là một tòa nhà gỗ xây giữa hồ, xung quanh đều là cột gỗ dày lơ lửng trong nước, bốn phía mái hiên đều treo chuông gió.

Chuông gió nhìn bình thường, nhưng chỉ cần thân thể vượt qua giới hạn thì chuông gió sẽ rung lên, sau đó kết quả không cần nói cũng biết.

Cơ quan đơn giản tinh xảo nhưng lại đặc biệt hữu hiệu khi nàng bị phong ấn nguyên khí.

Nàng đi tới bên hồ, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng duỗi tay trêu chọc mặt hồ, đột nhiên một lực đẩy đẩy nàng ngược trở lại.

Có chút kinh ngạc, Hoàng Bắc Nguyệt rụt tay lại, phía sau lập tức có giọng nói thản nhiên truyền đến: "Ngươi không trốn thoát khỏi đây được."

Nàng quay đầu lại nhìn chỗ vừa rồi mình đứng, giờ phút này Phong Liên Dực chắp tay đứng, ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, nhìn hắn cười lạnh: "Trốn? Trên đời này không chỗ nào có thể giam giữ ta, trừ phi chính mình không muốn đi."

"Ngươi có thể trốn khỏi đây?"

"Ta đánh cược bằng tính mạng ta, ngươi nghĩ rằng ta không thể đi được sao?" Ánh mắt lạnh phóng thẳng đến, Hoàng Bắc Nguyệt cười trong trẻo "Không phải ngươi sợ ta chạy nên chạy vội tới sao?".

"Ngươi thử trốn xem!" Phong Liên Dực bắt tay nàng, dễ dàng kéo nàng trở lại trong phòng, quăng ra giường, chính mình đè thân lên.

Hoàng Bắc Nguyệt ra tay như điện chụp vào cổ hắn, nửa đường cổ tay lại bị hắn chế trụ, nhíu mi lại: "Nguyên khí bị phong ấn mà vẫn cường ngạnh như vậy!".

"Ngươi buông ta ra!" Hoàng Bắc Nguyệt gầm lên.

"Thế nào? Chưa gả cho Quân Ly nên muốn thủ thân như ngọc vì hắn sao?" Phong Liên Dực cười nhạo, bây giờ không cần phí nhiều khí lực vẫn có thể áp chế nàng.

Nhìn nàng đỏ mặt vì phẫn nộ, mặc dù biết nàng cực kỳ tức giận, nhưng vẫn không nhịn được cúi đầu hôn môi nàng.


Bất kể thế nào cũng không cự tuyệt được vẻ đẹp của nàng, giống như không cự tuyệt được không khí chung quanh vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hai tay bị chế trụ. Trong tình huống này chỉ có thể dùng cách mà nàng cho rằng ngu nhất khi thấy mọi nữ nhân bình thường áp dụng, đó là hé miệng dùng sức cắn hắn.

Nàng tàn nhẫn không phải hư danh, không động thì thôi, vừa động nhất định thấy máu!

Trong lúc đó, mùi máu tươi rất nhanh tuôn ra, môi người là một trong những bộ phần thần kinh nhạy cảm nhất, cũng có nghĩa là một khi bị thương cũng hiểu rõ nhất.

Nhưng dưới sự đau nhức, hắn chẳng những không bỏ qua môi nàng, ngược lại trong vị máu mang theo một loại thô bạo dị thường cùng mạnh mẽ, làm sâu sắc nụ hôn này.

Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cảm thấy đầu choáng váng, trong thân thể tri giác như bị đóng băng, trong lòng lạnh lẽo.

Tâm tình này không thể diễn tả được, chỉ cảm thấy vô cùng thương tâm, vô cùng khổ sở......

Mạnh mẽ như nàng, kiêu ngạo như nàng, lần đầu tiên không cự tuyệt một người cướp đoạt mình, mặc hắn ta lấy.

Không phải không muốn phản kháng, mà là biết...... kết quả hiện tại đều là chính mình tạo thành.

Gieo gió gặt bão......

Hoàng Bắc Nguyệt a, tại sao ngươi từ bỏ hạnh phúc của mình? Lúc mất đi mới hối hận?

Có phải thứ vốn không thuộc về mình nên muốn có được phải hết sức gian nan?

Người này là Dực của nàng, cùng nàng thề nguyền sinh tử bên nhau, không rời không bỏ, nhưng tại sao lại ra cục diện hôm nay?

Hắn yêu nàng không thể nghi ngờ, nàng thương hắn đến chết không thay đổi. Trong lòng bọn họ, dù bóng tối mịt mờ cũng có thể dựa vào hơi thở mà tìm được lẫn nhau. Tại sao xứng đáng bên nhau mà lại biến thành thương tổn tuyệt vọng?

Hoàng Bắc Nguyệt, rốt cục ngươi làm sai cái gì?

Từng bước một đi tới hôm nay, mọi chuyện nàng từng làm qua tưởng rằng đều là chính xác, nhưng tạo thành hậu quả lại khiến nàng trở tay không kịp.


Nụ hôn kịch liệt, hô hấp nặng nề như thủy triều dâng lên bao phủ nàng. Song lúc nước biển sắp tạo thành tai ương ngập đầu thì hắn đột nhiên dừng lại.

Chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt màu tím khóa khặt gương mặt nàng, ánh mắt thâm thúy mang theo một chút lạnh lùng khiến trái tim nàng bất giác đập nhanh một chút.

"Tại sao dừng lại?" Nàng thì thào hỏi.

"Tại sao không phản kháng?" Hắn chưa trả lời nàng, nhưng lại hỏi một vấn đề càng buồn cười.

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, lập tức cười lạnh: "Ta phản kháng được sao?"

Phong Liên Dực đứng lên, lạnh lùng hạ lời:"Ta không thích ép buộc một phụ nữ thân thể lạnh như xác chết."

Nàng cắn chặt môi cố gắng kiềm chế, ngay cả tự tôn cũng đè xuống chỉ để đổi lấy một câu nói lạnh như băng của hắn sao?

"Phong Liên Dực, ngươi muốn sỉ nhục ta tới khi nào?".

"Đến khi ngươi cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ta mới thôi!" Hắn lạnh lùng cười, đáy mắt màu tím lạnh như băng khiến lòng người kinh sợ.

Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, bất lực nói: "Tại sao ngươi thay đổi thành như vậy?"

"Bị ngươi bức."

Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên đứng khỏi giường, tiến lên tóm cổ áo hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi có thể giết ta, có thể tùy ý nhục nhã ta, nhưng ngươi không thể mang con người cũ của hắn đi, ngươi trả hắn lại cho ta!".

"Con người cũ của hắn?" Phong Liên Dực đùa cợtliếc nàng,"Là ngươi đuổi hắn đi, tại sao còn muốn tìm ta đòi lại?"

"Hắn sẽ không đi!" Hoàng Bắc Nguyệt khẳng định nói.

"Hoàng Bắc Nguyệt, ta không thể không nói, ngươi quá tự phụ, quá tin tưởng chính mình mới khiến ngươi hoàn toàn mất hắn." Nhìn khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của nàng, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ về làn da mịn màng lạnh lẽo.


"Phong Liên Dực trước kia không nỡ để ngươi chịu cực nhỏ ủy khuất. Ngươi hào quang vạn trượng, hắn cam nguyện ảm đạm tầm thường. Ngươi kiêu ngạo, hắn mọi cách nhân nhượng. Ngươi trọng tình trọng nghĩa, hắn cùng ngươi diễn trò. Ngươi có vô số khúc mắc chưa giải quyết xong, hắn nguyện ý chờ ngươi trọn đời suốt kiếp. Ngươi muốn gả cho người khác, hắn nguyện ý yên lặng rời đi. Hoàng Bắc Nguyệt, hắn vì ngươi, ngay cả bản thân cũng từ bỏ, để ngươi giẫm xuống lòng bàn chân, thấp đến trong bụi bậm......"

"Ta......"

"Dù tâm ma cả ngày lẫn đêm cắn nuốt hắn, hắn cũng có thể vì ngươi chiến thắng, nhưng hắn duy nhất không thắng được tình yêu với ngươi. Chỉ hoàn toàn từ bỏ, hắn mới có thể thành toàn cho ngươi tất cả ý muốn, không ngăn cản ngươi." Phong Liên Dực cúi đầu, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Nàng trợn to hai mắt nhìn hắn, cảm giác như con thú nhỏ bị vứt bỏ yếu ớt đáng thương, đây là bộ dáng mà Hoàng Bắc Nguyệt cường đại tự tin trong dĩ vãng chưa bao giờ từng có.

Hắn trầm thấp cười "Ngươi có từng nghĩ hắn cũng là hào quang vạn trượng, vạn người kính ngưỡng. Hắn cũng kiêu ngạo cường đại, không dứt bỏ được cảm tình. Hắn vì ngươi mà từ bỏ thiên thu bá nghiệp, thân tình, thuộc hạ, tại sao ngươi không chịu vì hắn lui về phía sau dù là nửa bước!? Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi chỉ cần lùi nửa bước, hắn thà chết cũng không từ bỏ ngươi."

"Ta hiện tại hối hận!" Hoàng Bắc Nguyệt lớn tiếng nói, nước mắt tuôn ra.

"Nhưng muộn rồi." Trầm mặc một chút, Phong Liên Dực lạnh lùng nói.

"Xin lỗi, ta thật sự hối hận, ta chẳng có cái gì ngoài hắn! Ta sẽ không gả cho Quân Ly, đây chỉ là cái bẫy mà thôi, ta muốn bảo vệ Nước Nam Dực, muốn đoạt lại Vương Tỉ bảo vệ ngươi. Chỉ cần thành công thì cả đời ta sẽ bồi thường cho ngươi......"

Tay ôm giữ mặt của nàng chậm rãi buông ra, nàng liều mạng duỗi tay chộp lấy tay hắn "Ngươi tin ta một lần cuối cùng đi!"

Hắn vẫn cố chấp phất tay rời đi, mắt tím lạnh lùng, dáng vẻ khuynh quốc, hắn dứt khoát xoay người đi.

Thân thể nàng run rẩy, môi trắng bệch, trái tim đau như bị xé thành nghìn mảnh, trong lòng đau đớn khiến nàng bất giác xông lên, ôm thật chặt hắn từ phía sau.

"Đừng đi!"

Nàng giờ phút này vẫn hi vọng sau lúc hiểu nhầm có thể gương vỡ lại lành, hắn vẫn ở lại bên nàng.

Lúc làm sai chuyện gì thì nàng không phải tự phụ đến mù quáng. Có một số việc, nàng có thể tùy ý chính mình mắc thêm lỗi lầm nữa, nhưng có những chuyện nàng biết không có cơ hội lần thứ hai.

Hắn kiên quyết như vậy là thực sự bỏ qua yêu thương sao? quá khứ bao nhiêu năm không thể vãn hồi lại được sao?

Nghe giọng nói run rẩy cầu khẩn của nàng, sắc mặt hắn bình tĩnh sơ lạnh vẫn có một chút động dung. Hắn biết nàng là người kiêu ngạo, có thể ăn nói khép nép cầu khẩn hắn chính là thật tâm thật ý.

Nhưng......

Hắn chậm rãi giơ tay lên, rất lạnh lung giựt tay nàng ra, nhưng nàng quật cường chết cũng không buông tay, hắn bất đắc dĩ cười.



"Hoàng Bắc Nguyệt, hận ý khiến Yểm cùng Quân Ly thành ma, nhưng ta lại vì yêu ngươi mà thành ma."

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, trố mắt một lúc, tay nàng rốt cuộc bị hắn giựt lại, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định nắm lấy cánh tay hắn.

Phong Liên Dực xoay nhanh người, một chưởng đánh hung hăng lên ngực nàng. Nàng chưa từng nghĩ hắn sẽ ra tay, nhất thời không phòng bị, bị một chưởng đánh bay ra.

Thân thể đụng phải bình phong bằng gỗ, nàng giật mình, mắt trống rỗng chảy lệ xuống.

Đau, thật sự rất đau...

Cả lồng ngực như bị xé rách, đau nhức từ trong ra ngoài, một tia máu chậm rãi trào ra qua khóe môi, nàng cũng chẳng muốn lau đi.

"Rất đau chứ?" Hắn lạnh lùng mở miệng, giọng nói bình thản không có cảm tình, có vẻ lãnh huyết vô tình,"Hiện tại thấy ngươi đau như vậy cũng sẽ không đau lòng."

Một lần nữa, sự kiêu ngạo cùng tự tôn bị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân!

Không chỉ bị dẫm còn bị hắn dùng lực nghiền nát.

"Phong Liên Dực, ngươi điên rồi......"

"Bởi vì mọi chuyện đã kết thúc." Hắn nói xong, chậm rãi xoay người đi ra ngoài.

Hết thảy cũng kết thúc...... Bên khóe môi tái nhợt chậm rãi nở ra nụ cười lạnh bạc, Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng mở miệng:"Ta tưởng rằng gặp ngươi là may mắn duy nhất của cuộc đời ta, không ngờ may mắn cũng chỉ là tạm thời."

"Phong Liên Dực, ta hận thời đại này! Bởi vì... Bởi vì nó cướp ngươi đi... Ta hối hận với ngươi, nhưng...... nếu cho lựa chọn một lần nữa, ta vẫn chọn Nước Nam Dực, không phải ngươi không quan trọng, mà đây là sự trả giá của ta."

Nàng nói xong chậm rãi cười rộ lên, muốn trừng phạt một người có rất nhiều cách.

Biện pháp tốt nhất chính là giam cầm nàng trong thời gian vĩnh hằng, đặt thứ nàng khao khát nhất trước mặt, mỗi khi nàng muốn tới gần liền cướp vật đó đi, như thế lặp đi lặp lại, để nàng cầu không được, không chiếm được.

Chúng ta đều phải cúi đầu xưng thần khi đứng trước thời gian, bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết, nó mạnh thế nào, có thể hoàn toàn thay đổi một người như thế nào.

Nàng hiện tại nhìn bóng lưng lạnh lùng xơ xác tiêu điều của Phong Liên Dực khi rời đi, không còn phong nhã ôn nhu. Hắn là một người khác, thời gian đang đoạt một nửa con người của hắn đi.

Nhìn hắn hiện tại dường như đang cười nhạo âm lãnh, nhìn có chút hả hê.

Hoàng Bắc Nguyệt, vì trừng phạt tham vọng của ngươi nên cướp đi thứ duy nhất mà ngươi có được



back top