Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1107: Lấy được vương tỉ 2


"Ngươi cũng tính kế tốt lắm......" Quân Ly vô lực cười lạnh.

"Ta biết ngươi đã rời núi lửa dưới Nước Nam Dực đi, ta cũng gả cho ngươi, chúng ta hoàn thành giao dịch, còn lại đều bằng bản lãnh đòi lấy!"

"Được!" Quân Ly lạnh lùng nói "Ngươi muốn Vương Tỉ, dùng chính năng lực của ngươi đi"

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, nhìn nạp giới trên ngón tay hắn, ngưng mắt suy nghĩ sâu xa.

Nạp giới cùng linh hồn ký khế ước, không có lực linh hồn người nọ, không thể mở ra.

Ngón tay nàng động nhẹ vào nạp giới, một nụ cười hiện lên.

"Ta không đoán sai thì nạp giới này là của Hiên Viên Vấn Thiên, mà hắn kế thừa từ Hiên Viên Cẩn." Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, trên ngón tay, một chút nguyên khí màu đen chậm rãi dũng mãnh vào nạp giới Quân Ly.

Sắc mặt bình tĩnh của hắn rốt cuộc có chút dao động, muốn rút tay về nhưng màu đen nồng nặc đã tiến vào trong nạp giới.

Nạp giới mặc dù lấy lực linh hồn ký khế ước, tuy nhiên nạp giới cao cấp rất thưa thớt, bởi vậy trong truyền thừa nạp giới còn có quy tắc kế thừa.

Nếu một vị cao thủ qua đời, nạp giới của hắn có thể để người khác kế thừa, nhưng trong nạp giới vẫn có khí tức linh hồn hắn.

Có một số lính đánh thuê hắc ám sẽ lợi dụng cấm thuật mạnh mẽ mở ra nạp giới, đoạt bảo tàng bên trong, tuy nhiên loại thủ đoạn này cũng phải trả giá lớn.

Lúc nàng bắt đầu đụng tới nạp giới Quân Ly đã cảm giác trong phù nguyên, nguyên khí màu đen lấy được từ trong cơ thể Thiên Quỳ dao động khác thường.

Nàng biết màu đen là nguyên khí của Hiên Viên Cẩn, bởi vậy mới có thể đưa ra phán đoán như vậy.

Hiện tại xem ra phán đoán của nàng là chính xác!

Nguyên khí Màu đen dũng mãnh vào, tinh thần lực của nàng cũng theo vào nạp giới của Quân Ly, trong không gian vô số trân bảo rực rỡ muôn màu, có một ít dược liệu trân quý nàng chỉ thấy trên sách cũng tùy ý đặt ở trong.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa tìm kiếm Vương Tỉ, vừa không quên nhân lúc cháy nhà hôi của một phen, coi như bồi thường vì thất thân cho hắn đi!

Ý niệm vừa động, trong nháy mắt bắt được Vương Tỉ, đột nhiên cảm giác một sức mạnh hung hãn tiến vào nạp giới!

Nàng thầm nghĩ không tốt, nàng sắp đặt độc dược không có tác dụng lâu với Quân Ly, sợ rằng hắn muốn khôi phục!

Ôm Vương Tỉ liền lập tức rời khỏi nạp giới, nếu hắn mạnh mẽ phong bế nạp giới, nàng sẽ bị giam ở bên trong không ra được!


Quân Ly quẩy người một cái, cả người xụi lơ vô lực, nhưng ngón tay hết sức bắt được nàng: "Ta sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Những lời này ta giữ nguyên trả lại cho ngươi!" Hoàng Bắc Nguyệt bắt được tay hắn, hung hăng đẩy ra, mặc quần áo vào, liếc nhìn vết thương trên người hắn, không đành lòng nhìn thẳng, kiên quyết đứng lên rời đi.

Đi tới bên cạnh bình phong, chợt nghe phía sau tiếng nói trầm thấp của hắn: "Ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có từng động tâm với ta hay không?"

"Không!" Trả lời dứt khoát lưu loát, không hề do dự nửa giây.

Nam nhân trên giường môi tái nhợt, nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Trước kia cũng không sao?"

"Không!"

"Được......" Quân Ly thấp giọng nói "Ta sau này cũng không cần nương tay với ngươi nữa."

"Yên tâm, ta cũng sẽ không nương tay!" Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu, trầm mặc chốc lát mới nói:"Năm năm ở đây, ta rất cảm kích sư phụ ta, đáng tiếc ngươi không phải là hắn!"

Nói xong nàng bước ra ngoài.

Trong động phòng bừa bộn, hoa nến đột nhiên chập chờn, không biết gió từ đâu thổi tới làm tắt ngọn nến, cả phòng chìm vào bóng tối.

Bóng tối yên tĩnh không hề có ánh sáng, bóng tối từ bốn phương tám hướng vây quanh lại.

Một tiếng cười lạnh tà ác vang lên trong bóng đêm.

Bên ngoài đã không còn hiện trường hôn lễ vui mừng náo nhiệt, tất cả đèn lồng đỏ treo cao ở hành lang đều bị thổi rơi trên mặt đất, hoa đào trong cốc rơi xuống lẫn vào trong đất bùn.

Đầy đất hỗn độn, như hiện trường sau một hồi đại chiến.

Trong thâm cốc, khắp nơi đều là tiếng gào khóc thảm thiết, khẳng định có không ít linh thú cùng thần thú cao cấp đã vây quanh!

Hoàng Bắc Nguyệt vừa sửa sang lại quần áo vừa chạy ra.

Nơi này xảy ra chuyện gì? Chỉ ngắn ngủn một hai canh giờ, vậy mà xảy ra biến hóa long trời lở đất như vậy.

"Chủ nhân!" Nến Đỏ từ gió bão nhanh chóng chạy tới.

"Có phải Điện Quang Diệu cùng Tống Mịch đánh nhau hay không?" Hoàng Bắc Nguyệt giương giọng hỏi.


Nến Đỏ vội vàng gật đầu: "Tống Mịch rời đi, Mặc Liên không chịu bỏ qua hắn, một hồi đại chiến, sau đó Yểm cùng Thiên Quỳ cũng ra tay!"

"Ai thắng?" Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng hỏi, lúc nghe Mặc Liên đối phó với Tống Mịch, trong lòng kịch liệt trầm xuống.

Mặc Liên, hắn là phụ thân ngươi, ngươi điên rồi sao?

"Tống Mịch chạy trốn, Mặc Liên cũng đuổi theo!" Nến Đỏ vừa nói vừa kéo nàng "trong Rừng rậm Phù Quang thần thú hiếu chiến đều bị Yểm triệu tập về, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta rời đi trước!".

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nhìn cảnh tượng chung quanh tự nhiên biết không thể ở lâu, nhưng ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía nói:"Chiến Dã còn ở đây, mang bọn họ cùng đi!"

Hai người hướng tới chỗ tân khách ở lại, mới chạy hai bước liền cảm giác gió lớn hơn trước nhiều.

Xuất phát từ tính cảnh giác trời sinh, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức lôi kéo Nến Đỏ dừng lại, ánh mắt lợi hại, quét một vòng xung quanh, lạnh lùng nói: "Ra đi!"

Nến Đỏ cả kinh, theo ánh mắt của nàng mới phát hiện Lệ Tà không biết khi nào mà đứng dưới góc tối của một bức tường, nghe giọng nói của Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi đi tới.

Tóc trắng bay múa trong gió, sắc trời quá mờ, không nhìn thấy đồ đằng trên mặt hắn, nhưng vẫn có thể cảm giác khí tức quỷ dị.

"Bệ hạ nắm rõ hành vi của ngươi như lòng bàn tay, biết ngươi sẽ chạy đến, để ta chờ ngươi ở chỗ này, quả nhiên không để chờ lâu lắm a." Lệ Tà âm lãnh nói.

Trong lòng trầm xuống, cảm giác nguyên khí lưu động chung quanh không có khí tức của Phong Liên Dực, những cao thủ thuộc tính Phong rất giỏi ẩn giấu khí tức, nhất là hắn.

Mặc dù không có khí tức dao động, nhưng không chừng hắn có thể ở ngay gần đây nhìn.

"Chờ ta, sao hắn không đích thân đến?" Hoàng Bắc Nguyệt đùa giỡn ngược lại.

Lệ Tà cười nói: "Đều nói bệ hạ hiểu ngươi, nếu ngươi chạy đến thì đương nhiên là ám toán Quân Ly, vì giúp ngươi diệt cỏ tận gốc, bệ hạ sẽ không chờ ngươi."

Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên xoay người, nhìn cung điện xa xa lặng lẽ trong bóng tối, trong lòng căng thẳng.

Lệ Tà chợt lóe thân tới trước mặt nàng nói:"Ngươi muốn đi ngăn cản, quá muộn, mọi việc đều ở trong lòng bàn tay bệ hạ."

"Không hổ là Tu La vương, đơn giản ngồi ngư ông đắc lợi, khiến người ta không thể không bội phục." Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói vừa lặng lẽ đặt tay trên nạp giới.

Vương Tỉ bên trong, nàng vốn định giao cho Phong Liên Dực, nhưng hiện tại nếu giao Vương Tỉ ra cho hắn thì chính mình sẽ không có đường sống.


Nhưng Vương Tỉ trong tay nàng, Thiên Quỳ không nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, năm đó Hiên Viên Cẩn để Thiên Quỳ cùng Lệ Tà lập khế ước thần phục chủ nhân Vạn Thú Vô Cương, hiện tại hai người này vẫn trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ nàng.

Do dự về Vương Tỉ, Lệ Tà đã chuẩn bị động thủ, Nến Đỏ lắc mình đi tới, nói: "Lệ Tà, không tới phiên ngươi động thủ!"

"Chê cười, hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt đừng mơ tưởng chạy thoát!"

"Kiếm kĩ: Ngàn quân ngân quang trảm!" giọng nói thanh lạnh đột nhiên vang lên, bầu trời u ám bị một luồng kiếm quang chiếu chói mắt.

Lệ Tà ngẩn ra, không khí chung quanh bị quấy chấn động, hắn vội vàng lui về phía sau, song vạt áo vẫn bị kiếm quang cắt thành từng khối nhỏ!

"Mang bọn Chiến Dã đi trước!" Nói nhanh với Nến Đỏ, Hoàng Bắc Nguyệt ra hiệu bằng ánh mắt cho nàng an tâm, một mình nàng rất dễ hành động!

Nến Đỏ tin tưởng năng lực của nàng, gật đầu xoay người rời đi.

Xiêm áo bị cắt, Lệ Tà tức giận, cũng không khách khí, trong tay chợt lóe sắc lạnh, bảo kiếm xuất hiện trong tay.

Hai người lạnh lùng nhìn liếc mắt nhau một cái, Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm ngưng tụ nguyên khí Vạn Thú Vô Cương, nếu muốn đánh thì thống thống khoái khoái đánh một hồi đi!

"Ha ha ha..." Tiếng cười to từ xa đến gần, trong nháy mắt, một thân ảnh yêu hồng xuất hiện tới chỗ Hoàng Bắc Nguyệt cùng Lệ Tà "Tiểu mỹ nhân, ngươi không động phòng cùng Quân Ly, ở chỗ này làm gì?"

Yểm xuất hiện ngoài ý muốn, Lệ Tà cũng không ngờ, nhưng thấy hắn rõ ràng không phải chuyện tốt gì, bởi vậy sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Nghe nói ngươi động thủ cùng Thiên Quỳ, ta tò mò đi ra nhìn một cái."

"Cô ta?" Yểm đùa giỡn nói, ngẩng đầu một chút, một thân ảnh như tia chớp lao xuống, nhưng lúc ở gần Yểm mười thước đã dừng lại.

Một vẻ mặt sầu khổ hàm chứa tức giận lạnh lùng nói: "Đánh một nửa đã chạy thì tính bản lĩnh gì?"

"Ai nói ta trốn? Ta chợt nhớ tới đồ vật quên ở chỗ Xú nha đầu này, đặc biệt tìm đến nàng lấy!" Yểm ác ý nhìn ả "Dù sao ngươi cũng không đánh lại ta, cần gì giãy chết?"

Một câu nói hoàn toàn chọc tức Thiên Quỳ, mắt thấy ả sắp động thủ, Yểm lại đột nhiên quay đầu nói: "Xú nha đầu, mau giao Địa hỏa Song Nguyệt Liêm ra đây! Nếu không Thiên Quỳ thừa dịp nhảy vào, ngươi nhẫn tâm thế sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt ảm đạm cười: "Ngươi không cùng phe cánh với ta, ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi sao?"

"Xú nha đầu, ngươi hai ba lần muốn chết, quả nhiên là chán sống?" Yểm tàn nhẫn uy hiếp.

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi lại, ngước cằm về phía Lệ Tà nói: "Người này muốn giết ta, ngươi giúp ta giải quyết hắn, ta sẽ trả Địa hỏa Song Nguyệt Liêm cho ngươi."

"Ha ha ha, dễ thôi" Yểm tà ác cười lớn một tiếng, quay người lại, dẫn theo lưỡi hái màu đen thật lớn như đại bàng chụp mồi đánh về phía Lệ Tà!

Lệ Tà gầm lên: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi quá âm hiểm" Một bên nhanh chóng thối lui, rất nhanh giao chiến với Yểm.



Âm hiểm?

Nàng vẫn âm hiểm như vậy, chẳng lẽ bây giờ hắn mới phát hiện?

Nhìn thoáng qua cục diện chiến đấu, Hoàng Bắc Nguyệt mới nhìn hướng Thiên Quỳ nói:"Nếu ta là ngươi, sẽ đi theo, hợp lực giải quyết một trong hai người."

"Ta làm việc không cần ngươi nhắc nhở." Thiên Quỳ lạnh lùng nói, đứng tại chỗ không động lòng.

Đối phó với người không quan tâm gì hết như ả cũng váng đầu.

Thiên Quỳ không bị chia rẽ, nàng cũng bất đắc dĩ nói: "Nếu bây giờ ngươi muốn giết ta, ta khuyên ngươi đừng động ý niệm đó trong đầu."

Hai mắt híp lại một chút, Thiên Quỳ lập tức hiểu rõ gì đó nói: "Ngươi lấy được Vương Tỉ?"

Cổ tay vừa lộn, một quả ấn tỉ thuần trắng xuất hiện trong tay nàng, trên ấn tỉ hoa quang lưu động, Thiên Quỳ đứng gần, suýt nữa bị hoa quang phía trên chiếu đến, vội vàng lui một khoảng cách.

Trong Vương Tỉ có sức mạnh khiến ma thú Địa ngục sợ hãi cùng thần phục, Thiên Quỳ căn bản không dám tới gần.

Nhìn thấy ả phản ứng như thế, Hoàng Bắc Nguyệt giương môi nói: "Ta mặc dù không muốn dùng Vương Tỉ uy hiếp ngươi, tuy nhiên, ta cũng không muốn bị ngươi uy hiếp, cho nên, cách xa ta một chút."

"Hoàng Bắc Nguyệt, cho dù có Vương Tỉ, ta cũng không nhất định sẽ thần phục ngươi!" Thiên Quỳ nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ta biết." Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái mà nói "Khế ước trong Vạn Thú Vô Cương các ngươi cũng không nhìn, có thể thấy ma thú cường đại không thể đoán trước, ta cũng không trông cậy vào ngươi thần phục ta."

"Vậy vì sao ngươi phải lấy Vương Tỉ!?" Thiên Quỳ cả giận nói.

Vì sao?

Vấn đề này khiến Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, lúc đầu trăm phương ngàn kế muốn đoạt Vương tỉ trong tay Quân Ly là vì không hy vọng một người bị thương.

Nhưng hiện tại xem ra, nàng làm hết thảy cũng không có ý nghĩa.

Người kia đã không cần nàng bảo vệ.

"Không mượn ngươi xen vào." Hoàng Bắc Nguyệt thờ ơ nói,"Thiên Quỳ, ta hiện tại phải rời đi, lấy Vương Tỉ ra lệnh ngươi không được ngăn cản!"

Nàng giơ Vương Tỉ lên cao, hoa quang trên Vương Tỉ chiếu sáng gương mặt tinh sảo của nàng.

Thiên Quỳ cắn răng, tràn ngập hận ý, nhưng thật sự không có bất cứ cử động gì.

Hoàng Bắc Nguyệt hài lòng cười cười, chậm rãi lui về phía sau.

Nến Đỏ hẳn đã đem Chiến Dã theo phía sau đi vào trong rừng rậm, chỉ cần không ai ngăn cản nàng là có thể thuận lợi rời đi.


back top