Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 130: Minh tranh ám đấu (4)


“Cái này….” Tiêu Trọng Kỳ cũng không thể nói được nguyên nhân tại sao, trong lòng thầm nghĩ có lẽ là hôm nay dây dưa với nha hoàn của Tuyết di nương trong vườn nên đã làm rớt.

Nhưng lời như vậy sao hắn có thể nói ra khỏi miệng? Nếu để cho mẫu thân biết hắn cùng nha hoàn của Tuyết di nương có quan hệ mờ ám, nhất định sẽ tức giận, phụ thân cũng sẽ tức giận!

Thật đáng hận!

“Nhất định là Tiết Triệt cố ý hãm hại ta! Đồ vật bị mất trộm trong phủ của bọn họ không tìm được lại muốn đổ vấy lên đầu ta!”

Tiêu Viễn Trình vừa nghe, cũng nghĩ là có khả năng như vậy liền hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng quay đầu đi.

Cầm di nương nhìn con của mình phải chịu oan khuất lớn như vậy, cảm thấy đau lòng vội nói: “Lão gia, chuyện này phải mau nghĩ biện pháp!”


“Hừ! Giải quyết như thế nào? Trước hết để cho tiểu tử thúi này giải thích xem ngọc của nó sao lại trong phủ An Quốc công!” Tiêu Viễn Trình lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng lại thêm buồn bực.

Vốn đã dự định tốt để cho Tiêu Vận cùng Tiết Triệt của phủ An Quốc công kết thân, mượn này thế lực của phủ An Quốc công để củng cố địa vị của hắn một chút, kế hoạch đang tiến hành rất tốt, hai nhà cũng rất hài lòng.

Nhưng mà ai biết nửa đường lại xảy ra chuyện lớn như vậy!

Trấn phủ chi bảo của phủ An Quốc công – Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, còn có Tị Thủy Châu trong truyền thuyết! Hai vật này đồng thời mất trộm, hơn nữa hiềm nghi lại ngay trên con của hắn!

Đây tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ, không giải quyết đoàng hoàng, Tiêu gia bọn họ thật sự chọc giận đến phủ An Quốc công, sợ rằng rất khó ở Nam Dực quốc có nơi sống yên ổn.

Trong lòng hắn càng nghĩ càng cảm thấy bất an, ở trong viện đi tới đi lui.

“Giải quyết như thế nào? Trọng Kỳ, ngươi nói!”

Miệng Tiêu Trọng Kỳ mở ra nhưng trong đầu ý tưởng gì cũng không có, chỉ có thể rầu rĩ nói: “Chuyện này không liên quan gì tới ta, nếu không thì để cho bọn họ lục soát trong phủ là được!”

“Hoang đường!” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên.


Tiêu Viễn Trình quay đầu nhìn lại, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi từ cổng đi tới, sắc mặt không vui.

“Để cho người ta tùy tiện tới lục soát, mặt mũi của phủ trưởng công chúa định ném đi đâu?” Con ngươi đen nhánh trong mắt đảo qua nét mặt của mỗi người trong viện tử này một vòng, nhãn quang bình thản, nhưng bên trong có loại uy hiếp không nói nên lời.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong viện bị ánh mắt của nàng làm cho chấn động.

“Phủ trưởng công chúa là nơi mà trưởng công chúa ở khi còn sống, cung phụng linh vị trưởng công chúa, nếu ai dám để cho người ta đi vào lục soát, kinh động vong hồn trưởng công chúa, Hoàng thượng mà biết kiến long nhan giận dữ, tội danh này ai có thể gánh chịu?”

Tuyết di nương lập tức nói tiếp đi: “Đúng vậy, bản thân đại thiếu gia gây ra họa, hay là chính mình nghĩ biện pháp giải quyết đi, phủ trưởng công chúa không thể để người khác tùy ý lục soát như vậy!”

Cầm di nương hung hăng trừng mắt liếc Tuyết di nương một cái, trong lòng thầm mắng tiện nhân này hôm nay lại dám bỏ đá xuống giếng! Chờ tìm được cơ hội sẽ khiến ngươi không được yên ổn!


“Tam cô nương, lần này đại ca ngươi bị người khác vu oan, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu được.” Cầm di nương đột nhiên cười tủm tỉm đối với Hoàng Bắc Nguyệt nói chuyện.

Trong trí nhớ, nàng rất ít khi nhìn thấy Cầm di nương sẽ đối với Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra loại tươi cười mang theo chút lấy lòng này.

Khuôn mặt Cầm di nương không tồi, nhưng tươi cười như vậy khiến nàng cảm thấy thật chán ghét!

“Di nương nói đùa, ta có thể có biện pháp nào? Ta chỉ là một người bình thường mà thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, nhẹ nhẹ ho khan vài tiếng, trên gương mặt tái nhợt có vài phần bộ dáng ốm yếu.

Tuyết di nương sao có thể không biết Tuyết di nương có tâm tư gì, đơn giản là muốn để cho Hoàng Bắc Nguyệt ra mặt van xin Hoàng thượng giải quyết chuyện này, bà sẽ không để cho Cầm di nương dễ dàng toại nguyện như vậy.



back top