Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 164: Trừng phạt chi hỏa (14)


Cái đuôi to cũng không trốn tránh, trực tiếp mạnh mẽ va chạm vào hai mươi bốn đạo lưỡi dao hàn băng sắc bén, nhất thời mảnh băng văng khắp nơi, lực lượng mãnh liệt dù ở trong nước cũng không thể khinh thường.

Những mảnh băng rơi vãi bị đánh trở lại, vù vù vù, lực công kích rất mạnh, Hoàng Bắc Nguyệt cầm băng vũ ở trong nước vung lên, chặn lại toàn bộ.

Nhưng mà sau lượt giao đấu này, thân thể nàng vốn trúng độc, giờ có chút chống đỡ không được nữa, đầu từng đợt choáng váng, cố gắng mở to mắt, mới có thể thấy rõ ràng tình huống phía trước.

Ở trong nước hành động khó khăn, dưỡng khí không đủ, loại khó chịu này dù là người khoẻ mạnh cũng không chịu được! Huống chi còn muốn toàn lực đối phó cuồng long màu đen to lớn này!

Mái tóc màu đỏ rực từ trong vành mũ phân tán, giống như hải tảo ở trong nước di động bay bổng lay động.

Chiến Dã đứng phía sau thấy nàng sắp không chống cự nổi, lập tức bơi ngược dòng nước đến gần.


Hai mắt thật lớn của Linh Tôn đảo qua, cái đuôi kiêu ngạo khẽ động, dòng nước chảy ngược lại, hình thành một vòng xoáy thật lớn, Chiến Dã vừa mới bơi đến một đoạn đã lập tức bị cuốn vào trong vòng xoáy.

Sau đó Linh Tôn dùng cái đuôi cuộn Hoàng Bắc Nguyệt lại, đột nhiên xoay người, mạnh mẽ kéo nàng rời đi.

Chiến Dã ở trong vũng xoáy không cam lòng nhìn, lập tức triệu hồi ra Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân, trong lòng nói: “Cứu nàng!”

Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân ngước hai mắt lên, nhìn thoáng qua Linh Tôn ở trong nước hoành hành di động, đây là thần thú chân chính.

Đừng nói là ở trong nước, thực lực của bọn họ đã bị giảm một nửa, coi như là ở trên đất bằng, đánh nhau bình thường, bọn họ cũng không phải là đối thủ của Linh Tôn!

“Chiến Dã, lối ra ở gần đây, nếu không đi, ngươi cũng sẽ chết.” Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân tỉnh táo nói.

Chiến Dã cắn răng, kiên trì nói: “Cứu nàng!”

“Tính mạng triệu hoán sư cùng linh thú gắn liền một chỗ, ngươi chết, ta cũng sẽ chết!”

“Cứu nàng!”

Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân không muốn nhiều lời, trực tiếp gầm nhẹ một tiếng, thân hình ở trong nước bành trướng mấy lần, sau đó há mồm, ngậm Chiến Dã vào trong miệng, theo dòng nước chảy chạy như điên rời đi.


********************Bắc Nguyệt hoàng triều**********************

Hoàng Bắc Nguyệt mơ mơ màng màng, xà độc phát tác, hơn nữa ở trong nước thiếu không khí, sắc mặt rất nhanh liền biến thành màu xanh tím, một tia khí lực cũng không có, nằm ở trên đuôi Linh Tôn.

Vảy rồng lạnh lẽo sắc bén cứa vào cánh tay khiến nó chảy máu.

Từ miệng toát ra bọt khí, hiển nhiên là luồng không khí cuối cùng từ phổi cũng thoát ra rồi.

“Chủ nhân!” Băng Linh Huyễn Điểu vội la lên, “Mau triệu hồi ta! Ta có thể bảo vệ ngươi!”

Hoàng Bắc Nguyệt lắc lắc đầu, may là trong lòng trao đổi không cần há mồm, “Không, lão quái vật này có lẽ tạm thời sẽ không giết ta, ngươi đi ra chỉ có chọc giận hắn.”

Tính mạng đang gặp nguy hiểm như vậy, sau khi trúng độc đầu óc hỗn loạn còn có thể bảo trì thanh tỉnh, không khỏi làm Băng Linh Huyễn Điểu cũng bội phục.


Hắn không biết, lúc Hoàng Bắc Nguyệt còn ở hiện đại, vào sinh ra tử, trải qua chuyện hung hiểm vạn phần còn nhiều hơn, kinh nghiệm từ từ tích luỹ lại.

Bản lĩnh, cũng là luyện từ từ sẽ thành!

Mặc dù nàng không biết Linh Tôn mất công sức lớn như vậy nhưng lại chỉ là bắt nàng mà không giết nàng là chuyện gì xảy ra, tuy nhiên chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng, Hoàng Bắc Nguyệt nàng vĩnh viễn có biện pháp trở mình!

“Hừ, thật ra ngươi rất tỉnh táo.” Yểm chậm rãi từ trong lòng nói, “Ngươi cũng đã thấy qua trừng phạt chi hỏa của Linh Tôn, nếu là hắn ném ngươi vào trong trừng phạt chi hỏa, mặc dù mạng nhỏ của ngươi được bảo vệ, nhưng loại dày vò này….”

Hoàng Bắc Nguyệt cũng rùng mình một cái, trừng phạt chi hỏa…

Trừng phạt chi hỏa sẽ không thương tổn đến tính mạng.



back top