Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 57: Đại hội đấu giá (9)


Bởi vậy sau đó cạnh tranh với nhau chỉ còn lại An quốc công cùng một vài thế lực tiền tài dư dả.

Bất quá An quốc công của cải hùng hậu không phải bọn họ có thể so sánh, mỗi lần ra giá đều thêm vào mấy vạn kim tệ, đối thủ cũng chỉ có thể trố mắt mà nhìn.

Số người tham gia đấu giá dần dần ít đi, giá cả cuối cùng dừng lại ở mức 9900 vạn kim tệ.

9900 vạn, cái giá này tuy có chút vượt ra khỏi dự tính của An quốc công, bất quá vẫn có thể tiếp thụ được.

” 9900 vạn kim tệ, còn có ai ra giá cao hơn không?” Lôi Lỵ Ti cười híp mắt nhìn mọi người trên đài, sau một phen đấu giá, không ít người trên trán đều đầy mồ hôi.

9900 vạn kim tệ, thủ bút lớn như vậy, thậm chí có thể mua được không ít vật liệu cao cấp để cho nàng thử nghiệm a, không sợ lãng phí hay thiếu tiền nữa rồi.

Từ giá khởi đầu là 800 vạn, một đường lên tới 9900 vạn, cái giá này khiến nàng vô cùng hài lòng.

Thấy nữ đấu giá sư Lôi Lỵ Ti sắp gõ chùy định giá, An quốc công mới lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, nâng chung trà lên nhàn nhã uống.


” Cấp mười một Hồng Thù, cuối cùng cũng đã đến tay…….” Tiết Triệt thì thào nói, nhìn trân trân vào đầu Hồng Thù sắp vào tay kia.

Nhưng lúc này bỗng nhiên một thanh âm nhã nhặn vang lên: ” 10000 vạn kim tệ.”

An quốc công phun ngụm trà trong miệng ra ngoài, hai con mắt nhỏ xíu lồi ra.

Là ai!

Lôi Lỵ Ti trong thanh âm đã tràn ngập kích động:

” Tiêu Dao vương ra giá 10000 vạn kim tệ, còn có ai ra giá cao hơn không?”

Gương mặt thành thục quyến rũ của nàng chậm rãi hiện lên nét đỏ ửng mê người, Lôi Lỵ Ti ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ nhìn phòng khách quý số mười sáu, cũng là nơi vị cẩm bào công tử đang ngồi.

Tay hắn cầm quạt giấy khẽ phe phẩy, vài sợi sợi tóc đen lướt qua đôi con ngươi ấm áp như gió xuân, vẻ mỉm cười thản nhiên hiện ra trên môi hắn, hờ hững nho nhã, ngay cả hoa mai trang trí bên cửa sổ cũng mất đi vẻ ưu nhã vốn có.


Ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhàn nhạt đảo qua mọi người, cuối cùng rơi vào trên mặt An quốc công mập mạp kia.

“Đa tạ An quốc công đưa lễ.”

Một nụ cười như vậy khiến cho Hoàng Bắc Nguyệt kiếp trước thấy qua đủ loại quý tộc thượng lưu cũng phải thoàng thất thần.

Tên gọi Tiêu Dao vương quả nhiên không phải là giả, phong thái ưu nhã kia quả thực đủ tiêu dao a!

Phong Liên Dực sau lưng hắn thì càng thêm hờ hững. Trong phòng khách quý không biết từ khi nào đã có thêm một bộ bàn cờ, hắn đang quay lưng về phía mọi người nghiên cứu quân cờ, dường như mọi việc trong phòng đấu đều không có quan hệ với hắn.

An quốc công trên khuôn mặt béo núc lộ ra nụ cười khó coi, lạnh lùng nói: ” Tiêu Dao vương thân là Luyện dược sư, không biết muốn đầu Hồng Thù để làm gì?”

Tiêu Dao vương cười nhạt: ” Bổn vương nghe nói cho dù không phải là Triệu hoán sư thì vẫn có thể cùng Hồng Thù ký khế ước. Bổn vương thân là một kẻ Luyện dược sư, thân thủ không được, hi vọng đầu Hồng Thù này có thể bảo vệ bản vương an toàn.”

Thật đáng cười! An quốc công trên mặt co giật kịch liệt!

Thân là Luyện dược sư đứng đầu Tạp Nhĩ Tháp đại lục, bao nhiêu cao thủ muốn xách giày cho hắn còn không được, hắn sẽ có nguy hiểm gì chứ?

Tên tiểu tử họ Tống đáng chết này, đây rõ ràng là muốn đối địch với hắn mà.

Hắn bắt buộc phải có được Hồng Thù, làm sao có khả năng nhường lại cho người khác được?



back top