Phượng Phi Ly

Chương 1

Lần đầu tiên gặp mặt đã kết thù chuốc oán kỳ thực không phải chủ ý của Từ Hi mà nó thuộc về bản tính.

 

Tất cả cũng tại lão cha. Cái bình hoa trên giá trong thư phòng với dáng vẻ quá đỗi bình thường ấy Từ Hi vốn không hề để mắt đến nhưng bên tai lão cha cứ luyên thuyên mãi. Nào là chiếc bình hoa kia quí giá có thừa, tính nghệ thuật đầy thân, còn hung hăng nhéo tai buộc hắn không được đụng, dù chỉ bằng một ngón tay vào món bảo bối.

 

Thực chất Từ Hi có thể ra khỏi thư phòng chán ngắt ấy nhưng bản tính nghịch ngợm trong người lại trỗi dậy. Lão già chỉ cấm chạm chiếc bình vào nếu hắn có hứng thú với nó thôi. Có nằm mơ chắc lão cũng không thể tưởng tượng nổi thằng con dựa ngay trên lệnh cấm của mình để “lách luật”.

 

Bởi vậy phụ thân vừa rời đi Từ Hi liền kéo chiếc ghế ở sau lưng lại gần để đứng lên nhìn “món bảo bối” cho rõ. Sờ soạng một lúc , hắn chẳng thấy cái bình cũ này có gì đáng xem.

 

Đang định đặt lại chiếc bình vào giá bỗng sau lưng hắn vang lên tiếng quát non nớt của một tiểu hài tử: “Ngươi đang làm cái gì đó?”

 

Hắn giật mình buông tay, món bảo bối duyên dáng thả mình theo hình vòng cung nhanh chóng tiếp đất. Chiếc bình hoa quí giá có thừa, tính nghệ thuật đầy thân không có bị vỡ tan tành, bất quá chỉ thành ra năm sáu mảnh mà thôi.

 

Tuy rằng Từ Hi là loại không sợ trời không sợ đất nhưng lại rất sợ đau. Nhớ tới bàn tay cực đại của lão cha, dù chưa bị đánh hắn đã cảm thấy nhức mông, tự nhiên đưa ánh mắt căm hận hướng về phía cửa.

 

Tiểu hài tử xông vào, chỉ thẳng mặt hắn quát to: “Ngươi chết chắc rồi! Dám làm vỡ chiếc bình này!”

 

Ngay lập tức công tắc phần diễn kịch thiên phú của Từ Hi được khởi động

 

Vừa chớp chớp mắt vài lần oánh oánh lệ hoa đã xuất hiện, hắn vội vàng giải thích với âm thanh nhỏ xíu: “Ta vốn không hề cố ý, cầu ngươi giúp ta, đừng để cho người khác biết chuyện này…”

 

“Bình đã bị vỡ, nói gì cũng vô ích, ngươi phải bị trừng phạt!”

 

Trưng ra bộ dạng đáng thương, kẻ tội nghiệp vội níu áo tiểu hài tử: “Cầu ngươi, chỉ cần ngươi không nói ra ta chắc chắn sẽ gắn lại nó như cũ….nhanh thôi…Xin ngươi đừng kể với ai…”

 

“Sao có thể?” Tiểu hài tử hất cằm. “Ta chưa bao giờ thấy bình hoa bị vỡ mà dính được như trước.”

 

“Thật sự có thể, chỉ cần cho ta cơ hội…để ta thử…..một lần thôi…” Từ Hi cắn môi làm hàng nước mắt lăn dài trên gò má.

 

Tiểu hài tử lộ vẻ hiếu kỳ: “Vậy…ngươi làm cho ta xem”

 

Từ Hi kéo tiểu hài tử lại gần bảo nó đứng lên ghế, cốt không để nó nhìn thấy hành động của mình. Hắn lấy miếng giấy nhỏ được vo tròn nhúng mực, trát một ít vào tay nó, còn lại bôi lên các mảnh vỡ của chiếc bình. Tiếp đó, nhặt lấy mảnh lớn nhất ở đó rồi từ từ mắt nhắm lại, ngoài miệng lẩm bẩm, trong lòng tính toán thời gian lão già quay trở lại.

 

“Rốt cuộc ngươi làm được không vậy?” Tiểu hài tử suốt ruột hỏi.

 

“Làm được, chẳng qua cái bình lớn quá nên phải tốn nhiều thời gian” Hắn vội trấn an.

 

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Từ Hi đột nhiên thả tay, mảnh bình hoa rơi xuống đất tạo ra tiếng động nghe thật lọt tai.

 

Cuớc bộ ngoài hành lang trở nên gấp gáp. Từ cửa truyền đến một giọng nói nghiêm khắc pha lẫn khiển trách: “Cung Lệ! Lớn mật!”

 

Tiểu hài tử mặt mày tái mét, vội vàng nhảy khỏi ghế, run rẩy nói: “Phụ hoàng, không phải… không phải ta… lỗi của hắn… là hắn”

 

Người vừa tới đưa ánh mắt uy nghiêm nhìn quanh. Môi Từ Hi khẽ run run, vành mắt đã ầm ập nước chực rơi, bộ dạng muốn biện minh nhưng không thể.

 

Lão cha bây giờ mới từ phía sau người nọ tiến đến, nhéo tai người thằng con: “Tiểu súc sinh, ta đánh chết ngươi!”

 

“Từ khanh, không phải lỗi của lệnh lang. Ngươi cố tình không nhìn ra ư? Mực từ mảnh vỡ của Phạm Tịnh bình còn dính trên tay Cung Nhi. Đã làm sai còn vu oan giá họa cho người khác, có xứng đáng là Đại hoàng tử?”

 

“Hoàng thượng….” Lão cha nơm nớp lo sợ định nói thêm điều gì nhưng bị Hoàng đế phất tay ra lệnh ngừng lại.

 

Hài tử tên Cung Lệ nhanh chân lại gần, níu chặt lấy thủ phạm: “Nói! Mau nói là ngươi làm vỡ! Nói đi!”

 

Từ Hi giả bộ bị dọa, vội dập đầu quỳ xuống, giọng nói run rẩy: “Vâng… Là thần…. Thần không hề nhìn thấy….. Cái gì thần cũng không có thấy…”

 

Tiểu hài tử tức giận gân xanh nổi đầy mặt, tức khắc đánh một quyền hướng về phía Từ Hi. Thấy vậy hắn liền ngồi bật dậy ôm đầu tránh đòn: “Không cần đánh ta… Ta sẽ không nói ra là lỗi…. Là lỗi của ta….. Sẽ không nói là ngươi…. Đừng đánh ta”

 

Dường như không để ý trời đất là gì nữa, tiểu hài tử chuẩn bị ra thêm một cước thì truyền đến âm điệu tức giận của Hoàng đế “Cung Lệ! Ngươi còn định chối bỏ trách nhiệm ngay trước mặt trẫm sao? Người đâu, lôi Đại hoàng tử đến viện tử phạt đứng nửa ngày, phải mang ba chương luận ngữ, năm bản Mạnh Tử, bảy bài cổ phong, tám bài thơ Đường, không cho ăn uống gì hết.”

 

Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng “Tuân mệnh”. Cung Lệ vừa gào thét vừa nhân cơ hội định đá kẻ kia một phát nhưng hắn đã nhanh chân lẩn mất, sau đó liền bị thái giám mang đến viện tử phơi nắng.

 

Sắc mặt hoàng đế giãn đôi chút, cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt: “Đây là con của ngươi? Trông thực thanh tú.”

 

Phụ thân hắn khom người cười nói: “Bất quá tính khí….”

 

“Văn nhược cũng tốt, các ngươi vốn là danh gia vọng tộc, cần phải cường hãn làm gì?” Hoàng đế thản nhiên nói.

 

Từ Hi để ý thấy hai đường nếp nhăn trên mặt lão cha hội tụ tại một điểm, hiểu rõ lão rất muốn nói thực chất tính tình hắn ương ngạnh láu cá vô cùng.

 

Rõ là, tinh ranh thì có gì không tốt, cứ như lão cha thật thà quá mới hay bị người khác khi dễ.

 

Mối quan hệ Từ Hi cùng Chu Lệ Cung bắt đầu từ đó. Năm ấy Phượng Dương thế tử được 8 tuổi còn đại hoàng tử lên 7 . [Lúc này Tiểu Bảo vừa mới ra đời ~~~ cười ~~~]

 

Kỳ thực, hậu quả của việc gặp gỡ này không chỉ hình thành mối oan gia giữa hai người mà còn vô tình tạo nên một kết cục tốt hơn mong đợi.

 

Từ xưa đến nay, qua nhiều triều đại, các Hoàng đế đều e ngại quyền lực của Phượng Dương vương, lo ngại dã tâm làm phản cướp ngôi. Bởi vậy khi nhìn thấy bộ dạng nhu nhược cam chịu của Phượng Dương vương thế tử, Hoàng đế cũng bớt lo lắng cho đứa con mình tương lai sẽ bị thao túng, rồi sau này khi nhận ra hắn không phải bù nhìn thì hối hận đã quá muộn. Nghiệp Châu đã được trang bị binh hùng tướng mạnh, kho lương dồi dào, dân chúng no đủ sung túc lại dũng mãnh gan dạ, trong lòng họ từ lâu coi Phượng Dương vuơng là minh quân thiên tử, thực lực có thể sánh ngang với triều đình.

 

Lần đầu tiên xa nhà theo phụ thân vào kinh thành, trong lòng Từ Hi không khỏi hi vọng được vui chơi bên ngoài lâu một chút. Từ nhỏ vận thế hắn vốn cường, lần này cũng không ngoại lệ. Rất nhanh hắn liền phát hiện nguyện vọng của mình được đáp ứng. Nửa tháng sau, lão cha quay trở lại Nghiệp Châu, còn hắn lưu lại hoàng cung làm thư đồng cho Đại hoàng tử theo lệnh của Hoàng thượng.

 

Trước khi đi, lão cha căn dặn không mấy ai có cơ hội được ở cạnh Hoàng đế tương lai, hắn nên biết trân trọng hoàng ân, mai này nhất định phải luôn trung thành tận tâm đền đáp. Từ Hi tuy ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ lời Ngô sư gia: Hoàng thượng giữ ngươi lại thực chất là làm con tin để nắm giữ Phượng Dương gia. Ngươi vạn lần phải cẩn trọng, tránh bộc lộ tài năng.

 

Biết Từ Hi sẽ là thư đồng của mình, Chu Cung Lệ phi thường cao hứng, tưởng tượng ra sau này có đầy cơ hội trả thù nên ngay cả lúc ngủ cũng đột nhiên bật dậy ha hả cười sung sướng, hoàn toàn không ngờ rằng những ngày thống khổ đang chờ đón mình.

 

Dạy dỗ Đại hoàng tử Chu Cung Lệ và Phượng Dương vương tương lai Từ Hi là một việc vô cùng trọng đại, liên quan đến cơ nghiệp trăm năm của quốc gia nên Hoàng thượng cùng trọng thần đã nhiều lần thượng nghị. Rốt cuộc cũng tìm được những người như ý, một sư phó võ nghệ cao cường dạy công phu phòng thân; một bậc thầy Nho học truyền dạy cổ văn; một chi sĩ uyên bác giúp tinh thông thiên văn, địa lý, thuật số; một vị phong nhã tài tử truyền thụ thi từ ca phú; một sư phó giáo dục lễ nghi; một nhạc sư cung đình giảng dạy âm luật nhạc khí. Lịch học mỗi ngày đều dày đặc. Không những vậy các lão sư còn quyền xử phạt nghiêm khắc học trò nếu chúng phạm lỗi.

 

Từ Hi vốn lanh lợi đáng yêu từ nhỏ, mới ba tuổi đã biết gặp quỉ nói tiếng quỉ, gặp người nói tiếng người, tức sẽ không thể hiện ra mình thông minh khiến sư phó mất mặt, cũng không giả bộ ngốc nghếch quá trớn làm người khác cảm thấy dạy trẻ con thật khó nên ngay ngày đầu đi học đã nhận được cảm tình của các sư phụ. Đối lập với hắn, tiểu hoàng tử phi thường kiêu ngạo kia luôn làm cho người ta đau đầu. Thân phận cao quí cộng thêm nhận được sự sủng ái của hậu cung khiến y, ngoại trừ phụ hoàng, bất luận kẻ nào trách mắng đều không chịu nghe, ngược lại còn hăm dọa.

 

Hoàng Thượng vừa rời khỏi thư phòng, Cung Lệ hung hăng hướng tới kẻ thù định đá cho vài cái. May mắn, Từ Hi tránh được nhưng quần áo bám đầy bụi. Thấy vậy, mấy vị sư phó tức giận, đem hai đứa trẻ tách ra. Cung Lệ bị Nho học và Lễ Nghi lão sư giáo huấn về phong thái hoàng gia tận ba canh giờ, cho đến khi tiểu hoàng tử hai mắt trắng dã, toàn thân mệt lử mới thôi. Trong khi đó, Từ Hi vui vẻ học đánh đàn với nhạc sư.

 

Buổi học đầu tiên trôi qua như vậy.

 

Buổi học thứ hai, nhờ các vị sư phó đề cao cảnh giác nên hòa bình cũng miễn cưỡng được thiết lập.

 

Đến cuối buổi thứ ba, Từ Hi mang vẻ mặt hối lỗi tới tìm Cung Lệ giải thích, rõ ràng có nói hắn có thể kêu cứu bất cứ lúc nào. Quả thật, cái sân chẳng có mấy chỗ để trốn, tuy nhiên lạ ở chỗ đại điện hạ hôm nay không những không ra tay đánh mà còn để hắn có cơ hội nói [dối].

 

Từ Hi bên trong nghĩ cần gì phải biện giải nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng ăn năn: “Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi ngươi. Bình thường ta vẫn gắn được mấy bình hoa vỡ lại như cũ, không hiểu sao lúc ấy lại không làm nổi. Đều tại ta không đúng, ta nhát gan, ích kỷ nhưng rõ ràng ta đã nhận tội, hoàng thượng lại không tin… Cầu ngươi đừng giận ta nữa… Kỳ thực ta rất khâm phục sự dũng cảm của ngươi, ngay trước mặt phụ thân có thể nói một cách hiên ngang đĩnh dạc như vậy. Ta rất muốn trở thành người giống ngươi, oai phong lẫm liệt. Ngươi xem, ngươi lại còn cao hơn ta nữa….”

 

Chẳng biết Cung Lệ có cao hơn Từ Hi hay không nhưng vốn là trẻ con, nghe thấy những lời tâng bốc như vậy vẫn không nhịn được mà ưỡn ngực.

 

“Sau này chúng ta sẽ là đồng môn, mọi lời ngươi nói ta đều nghe, hi vọng ngươi coi ta là hảo bằng hữu…. A không, đương nhiên ta không xứng làm bằng hữu của đại hoàng tử… Là người hầu, đúng, người hầu của điện hạ. Ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, xin ngươi đừng sinh khí nữa….” Từ Hi quan sát sắc mặt Cung Lệ rồi tiếp tục trưng ra bộ dạng đáng thương.

 

“Vậy ngươi đứng yên để ta đá một phát, ta sẽ hết giận. À, mà cấm ngươi kêu đau” Đại hoàng tử thấy hắn như vậy liền mềm lòng.

 

Khuôn mặt thanh tú trở nên trắng bệch, Từ Hi cắn răng nói: “Chỉ cần ngươi nguôi giận, đừng nói là đá một cước dù bị lấy một ngón tay hay móc mắt ta cũng nguyện ý.”

 

Cung Lệ đương nhiên không tin nổi lời nói cường điệu như vậy: “Tốt, chặt đi, khoét đi.”

 

Thấy ánh mắt tràn đầy ai uyển đang nhìn mình, trong lòng Cung Lệ có chút sợ hãi. Đột nhiên từ trong áo, Từ Hi lấy ra một thanh đao nhỏ, thân ảnh phi đến bàn. Hai âm thanh đồng thời vang lên, tiếng đao chém, tiếng thét lớn, máu vương đầy trên mặt bàn. Cung Lệ vẫn còn bàng hoàng đã thấy đối phương đem ngón út tới trước mặt y. Máu từ tay trái rơi xuống đất thành vũng, hắn khóc nức nở: “Ngươi vẫn còn muốn con mắt, đúng không?”

 

Y cật lực lắc đầu nhưng đáng tiếc quá muộn, kẻ đối diện từ từ đưa tay đầy máu lên móc mắt. Lại thêm một tiếng hét thảm thiết, một vật nhỏ tròn tròn từ hốc mắt trái đen rỗng lòi ra ngoài mang theo huyết ti cùng kinh lạc*. Hai bàn tay co giật từng hồi. Khuôn mặt Từ Hi vốn trắng trẻo thanh tú giờ điểm thêm sắc đỏ, thoạt nhìn phi thường đáng sợ.

 

*huyết ti: tơ máu; kinh lạc: kinh là những đường dây nối liền các huyệt châu thân theo một hàng dọc và lạc là những đường nối liền từ kinh nọ sang kinh kia, chạy theo hàng ngang.

 

Đại hoàng tử 7 tuổi bị dọa tới mức hồn vía lên mây, đã thế con người cực kỳ kinh dị kia còn dùng giọng điệu thê thảm nói: “Đại điện hạ, còn chưa đủ ư? Hay ngươi còn muốn nốt con mắt bên này?”

 

Thấy nhãn cầu dính máu lại gần, Cung Lệ thét vang rồi cắm đầu chạy thục mạng.

 

Từ Hi tựa như âm hồn bám đuổi ngay phía sau, rên rỉ: “Vì sao…. Vì sao…. Rõ là làm vậy ngươi sẽ tha thứ cho ta… Tại sao lại không để ý đến ta…”

 

Có cho vàng Cung Lệ cũng không dám quay đầu lại, chạy như tưởng như tắc thở tới nơi về tẩm cung của mình. Hiển nhiên cơm tối không có động vào, tiều hài tử quyết định lên giường từ sớm nhưng mãi mà không ngủ nổi, trong đầu luôn nghĩ tới hình ảnh nam hài thanh lệ đáng yêu trong nháy mắt biến thành kinh dị. Nhìn Tử Hi máu đầy người, y rất sợ hắn sẽ chết nên không dám phái người đi nghe ngóng nhưng cũng sợ không biết sẽ trả lời như thế nào nếu phụ hoàng biết chuyện. Mãi đến nửa đêm mới dỗ được mình vào giấc ngủ thì lại mơ thấy khuôn mặt đầm đìa máu liền lập tức giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch. Không muốn… Không muốn ngủ nữa… Thành ra đến sáng trông y sắc mặt thật tiều tụy, hai mắt thâm quầng.

 

Biết tối qua chủ tử chưa ăn nên sáng sớm bọn người hầu đã thuyết phục y ăn chút gì. Không có thấy ai đến truy hỏi cái chết của Phượng Dương vương tử lại chưa tìm được lí do nghỉ học nên y đành miễn cưỡng lết tới thư phòng.

 

Bước vào cửa, Cung Lệ chợt ngập ngừng. Y sợ gặp phải bàn tay đầy máu của Từ Hi. May mắn bên trong chẳng có người.

 

Vừa thở phào một cái, y bỗng giật bắn khi có người vỗ nhẹ vào vai mình, ngọt ngào chào hỏi: “Đại điện hạ, người tới sớm quá!”

 

Cung Lệ thét lên một tiếng rồi vội lùi ra xa, lấy tay dụi dụi mắt liên tục. Mặc kệ có nhắm mở mắt bao lần thì vẫn thấy Từ Hi bộ mặt vui vẻ hướng y cười khanh khách, cả người vẫn lành lặn, không mất sợi tóc nào.

 

Trông bộ dạng hóa đá trước mặt, Từ Hi vô cùng hài lòng: “Biết Đại điện hạ thực sự không muốn bộ phận nào trên cơ thể của ta nên ta đã dùng đồ giả thay thế. Cái này giống với biến hí pháp*, chơi vui lắm, ngươi có muốn thử không?”

 

* Biến hí pháp: ảo thuật

 

Cung Lệ tức run người. “Chát”, âm thanh gọn lỏn của cái tát vang lên. Y không khỏi ngạc nhiên, trước kia dù cố gắng đến đâu cũng không thể đánh trúng Từ Hi vậy nên lúc này y không nghĩ đối phương đứng yên để cho đánh, làm bàn tay mình đau nhức.

 

Gương mặt trắng nõn của Từ Hi dần hiện lên dấu tay màu hồng hồng. Hai mắt hắn trợn tròn, nước mắt tuôn ra như suối dường như không thể tin được sự việc vừa diễn ra.

 

Thấy hắn bất động, Cung Lệ lúng túng lắc lắc cổ tay vài cái rồi xoay người bỏ đi. Từ Hi từ phía sau đột nhiên ôm chặt lấy y, khóc lớn: “Tại sao? Tại sao ngươi lại đối với như vậy? Ta thích ngươi, muốn làm ngươi vui vẻ. Ngươi muốn ngón tay ta liền chặt ngón út, ngươi đòi con mắt ta liền móc mắt. Ta tốn công sức để làm giả vì biết ngươi sẽ hối hận khi thốt ra những lời nói đó… Ta đã tận tâm tận lực hết sức, vì sao ngươi còn đánh ta… Trước đây ta có sai, ngươi đánh cũng đúng nhưng vì cái gì ngươi lại không chịu để ý đến ta… Ngươi thật xấu xa…. thật xấu xa….”

 

Không ngờ khí lực Từ Hi lớn như vậy, Cung Lệ có giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi gọng kìm, bị hắn ôm cứng vào trong lòng, nước mắt dây đầy vạt áo. Đúng lúc mấy lão sư phó bước vào thấy thư đồng khóc lóc như vậy, trên mặt còn hằn rõ dấu của năm ngón tay đương nhiên không nghĩ là do hắn gây sự, lại bắt đầu giáo huấn Cung Lệ mặc kệ y cố gắng giải thích.

 

Từ Hi nắm một góc áo của Cung Lệ, lắp bắp thay y nhận lỗi: “Đại điện hạ không có sai… Không nên trách điện hạ… Đều là ta… là ta không đúng…” Khi nghe những lời này, cư nhiên các vị ấy đều cho rằng do bản tính nhún nhường nên hắn mới nói vậy, căn bản không quan tâm đến Đại điện hạ.

 

Liên tiếp ăn hai vố, Chu Lệ Cung từ chỗ một lòng quyết tâm báo thành hy vọng vĩnh viễn không bao giờ phải nhìn thấy bản mặt tiểu ác ma kia nữa. Đáng tiếc, nếu không gặp Từ Hi thì vận thế y có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Mỗi sáng đều phải nhìn khuôn mặt hết sức trung thành tươi cười rạng rỡ, khí lực sung mãn, lớn tiếng chào hỏi: “Thỉnh an Đại điện hạ!”, vậy là một ngày khổ não bắt đầu.

 

Khi có các sư phụ bên cạnh, Từ Hi luôn thể hiện là một đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, ân cần chăm sóc Cung Lệ nên nghiễm nhiên trở thành thư đồng của Đại hoàng tử. Chỉ đến lúc còn hai người hắn lại tác yêu tác quái.

 

Có lúc hắn giả bộ tiểu ngốc tử bị nói lắp, cả ngày quấn quýt bên y không ngừng thuyết: “Đại… A Đại… A Đại…. A Đại… Điện hạ!” dù biết y đang rất nộ khí.

 

Có khi lại sắm vai kẻ đần độn, thường nhìn chằm chằm vào y, nước miếng chảy dài: “Tóc ngươi đen thật… Da ngươi trắng đẹp quá…. Mắt ngươi sáng a…. Răng ngươi đều thế…. Thật muốn sờ vào….” khiến người nghe sởn da gà.

 

Một trong những vai diễn hắn thích là tiểu tử hay thẹn. Lúc ấy hắn luôn đứng cạnh y làm bộ lúng túng, hai tay vân vê vạt áo, mặt đỏ ửng, nửa ngày cũng không được câu ra hồn rồi đột nhiên lôi ra một đồ vật từ trong ngực áo, ấp úng nói: “Tặng ngươi” sau đó nhanh chân trốn sau cột nhà lén nhìn y. Lần đầu tiên Cung Lệ không biết bèn mở luôn chiếc hộp được cho, bên trong là một con nhện ngũ sắc. Trên đời này y sợ nhất là côn trùng nên vừa nhìn thấy suýt nữa đã té xỉu.

 

Ngẫu nhiên khi này y bị gán mác quý công tử nóng tính, ném tất cả những thứ gì Từ Hi đưa, làm thư phòng trở nên lộn xộn. Đến khi các sư phó bước vào, cũng không cần lo lắng đổ lỗi vì dù sao chẳng ai hỏi “Là ai làm?” mà hầu như toàn hướng y thở dài: “Đại điện hạ, người sinh khí gì vậy?”

 

Ngoài ra, cứ vài ngày Từ Hi lại đóng vai hắn ưa thích nhất, tiểu nam hài đáng thương bị tiểu bằng hữu ghét bỏ. Thường thường nhân lúc Cung Lệ quay đầu lại liền trưng ra bộ mặt u oán ngập nước mắt, âm điệu vô cùng bi thảm: “Vì cái gì ngươi không cần ta…..Vì cái vì ngươi lừa gạt ta…..Vì cái gì ngươi vứt bỏ ta….”

 

Đầu tiên, Cung Lệ định nện cho hắn một trận, bất quá nhanh chóng phát hiện ra tuy có hơi vất vả né tránh nhưng đúng là y không thể nào đánh trúng được liền đem mọi chuyện bẩm báo với phụ hoàng, còn tự tay viết huyết lệ thư kể từng tội của hắn. Không ngờ Hoàng thượng đã nghe các vị lão sư bẩm báo, ngược lại phạt y viết chữ.

 

Tứ cố vô thân, đành tự lẩm bẩm, nhẫn tự đầu thượng nhất bả đao, cắn răng chịu đựng. Tưởng mình coi như không để ý đến là xong mà không biết rằng đời này kiếp này y đã bị gắn chặt với hắn.

 

* nhẫn tự đầu thượng nhất bả đao: trên đầu chữ Nhẫn là thanh đao.

 

Chữ Nhẫn được ghép từ bộ Đao ( 刀) ở trên và bên dưới là bộ Tâm (心). Theo như cách hiểu của một số người học thì ý nghĩa của Nhẫn là nếu tâm (tim) mà không yên thì ….phập… đi đời. Số khác cho rằng Nhẫn ở đây nghĩa là nhẫn nại đợi thời cơ, rồi cơ hội đến thì xông lên => là anh hùng, là thành công. Để biết thêm chi tiết mời liên hệ Google ca ca.Còn hiểu theo nghĩa hẹp trong câu nói của Lệ Nhi là nhẫn nhịn cho xong chuyện

back top