Phượng Tù Hoàng

Chương 100: Bản tính nghiện mua sắm

Dung Chỉ nói xong, Sở Ngọc liền đề cập đến điều nàng vẫn quan tâm: “Có biện pháp nào để đoạt được chiếc vòng không?” Nàng nói chậm chạp, trái tim nhảy nhót theo từng con chữ.

 

Dung Chỉ nghiêng đầu nhìn nàng cười: “Công chúa cho rằng ngày xưa ta chưa từng thử ư?”

 

“Hả?” Sở Ngọc giật mình kêu lên. Như vậy tất nhiên là hắn đã thất bại, nếu không cũng không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh hiện nay. Bất ngờ nàng nghe thấy Dung Chỉ nói: “Ta đã từng thử… Mặc dù khó khăn, nhưng ta đã từng lừa được Thiên Như Nguyệt tháo vòng đưa cho ta, chỉ có điều…” Hắn cười bất lực “Ta không thể nào sử dụng được chiếc vòng. Khi đeo lên tay, ta không thể tạo ra được vầng hào quang màu lam hay làm bất cứ thứ gì khác. Ngược lại, có một khí lực kỳ quái xâm nhập cơ thể ta, giống như bị châm, lại giống như bị hỏa thiêu, khiến cho toàn thân ta đau đớn chết đi sống lại”.

 

Nghe Dung Chỉ miêu tả tỉ mỉ tình huống lúc đó, Sở Ngọc hiểu đã xảy ra chuyện gì: hắn bị điện giật. Như vậy chiếc vòng có cơ chế bảo vệ chống người lạ, nếu bị đánh cắp sẽ làm đối phương bị điện giật.

 

Như thế, nếu muốn có được chiếc vòng, trước hết phải chuẩn bị găng tay cách điện.

 

Nàng thảo luận rất lâu với Dung Chỉ, tuy không biết cách cụ thể để lấy được chiếc vòng, nhưng chí ít biết một số điều cần lưu ý. Ví dụ người nào muốn sử dụng thì phải xác nhận vân tay, mà kẻ nào muốn cướp đoạt thì sẽ bị phóng luồng điện.

 

Như vậy, việc này nàng phải tiến hành từ từ từng bước một, không thể nóng vội. Cướp đoạt chiếc vòng chỉ là biện pháp bất khả kháng cuối cùng, sau khi lung lạc Thiên Như Kính thất bại mà thôi. Nếu tìm được cách hòa bình, không đối lập với hắn là tốt nhất!

 

Hai người trò chuyện đến tận đêm khuya. Trong lúc phân tích về chiếc vòng, Sở Ngọc đã để lộ việc nàng biết khá rõ về thứ này, nhưng Dung Chỉ lại không hề thắc mắc. Cho đến khi kết thúc cuộc chuyện trò, bỗng Sở Ngọc nhớ lúc trước Dung Chỉ nói về ba người làm hắn phải nhìn với con mắt khác, bèn thuận miệng hỏi: “Vậy người còn lại là ai?”

 

Dung Chỉ vẫn còn mải nghĩ đến Thiên Như Nguyệt và chiếc vòng, bỗng nghe Sở Ngọc chuyển chủ đề, không khỏi ngẩn người. Một lát sau hắn mỉm cười: “Người này công chúa không nhận ra đâu, có nói cũng vô dụng!”

 

Sở Ngọc hỏi là vì đột nhiên nhớ ra, nghe Dung Chỉ đáp như vậy cũng chẳng nghĩ ngợi thêm làm gì. Hắn xoay người rời đi rồi, nàng cũng đóng cửa, trở về phòng ngủ.

 

Chậm rãi ra khỏi Đông Thượng các, Dung Chỉ không quay về nơi ở của mình. Vẻ mặt bình tĩnh, thâm trầm, hắn đi qua ngưỡng cửa có tấm bảng hiệu “Tam ngàn phồn hoa”. Băng qua khu biệt viện đầy cỏ cây đứt gãy tan hoang như vừa trải qua trận cuồng phong, Dung Chỉ bước vào phòng Hoa Thác.

 

Lát sau trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ: “Ngươi đến đúng lúc lắm! A Chỉ, ngươi cho ta dùng thuốc gì mà toàn thân lại đau đớn như có ngàn vạn con kiến cắn, mất hết sức lực? Cứ thế này thì ta thật sự không chịu nổi!”

 

Trong phòng tối mờ, Hoa Thác nằm trên giường, cả người băng bó. Vài chỗ băng vải lộ ra thuốc mỡ đen đặc, mùi nồng nặc khó ngửi.

 

Dung Chỉ đứng bên giường, từ tốn nói: “Như vậy mới chữa khỏi bệnh cho ngươi được! Năm đó ngươi không nghe lời ta khuyên can, đi ám sát Thiên Như Nguyệt, nội thương đã thâm nhập vào gân cốt. Nếu không dùng dược liệu mạnh thì bệnh sẽ không trị được tận gốc!”

 

Hoa Thác cứng họng không nói được gì, nhưng vẫn có chút không cam lòng: “Ai biết ác ma đó lại cổ quái như vậy?” Rồi hắn lại tiếp tục kêu rên: “Ôi ngứa quá, đau quá, a a a…Lúc nào mới thoát khỏi thứ thuốc đáng chết này a?”

 

Dung Chỉ bất đắc dĩ nói: “Cả ngày ngươi không kêu, tại sao nhè lúc ta đến lại kêu ầm ĩ như vậy?”

 

Hoa Thác cười hắc hắc: “Đương nhiên là ngươi đến ta mới kêu. Không có người nghe ta kêu làm gì? Chẳng phải sẽ uổng phí sức lực sao?”

 

Dung Chỉ liền xoay người rời đi: “Uống thuốc, bôi ngoài da, thuốc ngoài da ta không trị được ngươi, ngươi cứ việc kêu. Chờ xem, ngày mai ta sai Thượng Dược ti tăng thêm hai lạng hoàng liên vào thuốc sắc cho ngươi uống!”

 

(hoàng liên là một vị thuốc rất đắng trong Đông y)

 

Hoa Thác lập tức hét thảm: “Đợi một chút, đợi, đợi, đợi!....A Chỉ! Ta sai rồi, ta sai còn không được sao?”

 

-------------------

 

Tuy ngầm mưu tính đoạt vòng tay của Thiên Như Kính, nhưng lúc gặp lại hắn, Sở Ngọc không biểu hiện điều gì khác thường. Không phải nàng từ bỏ ý định, mà vì trước mắt có muốn cũng không được. Hơn nữa mâu thuẫn giữa bọn họ không đến mức đối chọi gay gắt, trước mắt chưa phải gấp gáp đối phó với hắn.

 

Mặc dù theo lời Dung Chỉ, Thiên Như Kính khác sư phụ Thiên Như Nguyệt, nhưng nếu dồn ép hắn đến bước đường sinh tử, thì chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Gặp Thiên Như Kính ở cửa hoàng cung, Sở Ngọc khẽ gật đầu với hắn. Lúc đi qua, nàng thừa dịp nói nhỏ: “Sau giờ ngọ đến nhà ta!” Nàng cũng nên thực hiện lời hứa của mình.

 

Sở Ngọc tâm tư bình ổn, nhìn Lưu Tử Nghiệp ngồi trước trường kỷ, mặc triều phục trang trọng. Mọi tấu sớ trên bàn bị hắn quét sạch, nhường chỗ cho những thứ hôm qua mua được ở chợ. Lưu Tử Nghiệp hết cầm cái này lại cầm cái kia lên xem, hứng trí bừng bừng. Thấy Sở Ngọc đến, hắn cho tả hữu lui ra rồi giữ chặt lấy nàng: “A tỷ, a tỷ, hôm qua thật là thú vị! Hôm nào chúng ta lại cải trang đi vi hành?”

 

Sở Ngọc nhìn trường kỷ, trong lòng ngột ngạt. Nàng tuy không có tham vọng tạo nên một minh quân có một không hai, nhưng cũng không muốn đào tạo được một tín đồ shopping a! Xem bộ dạng của Lưu Tử Nghiệp, rõ ràng là đã nghiện dạo phố mua sắm rồi!

 

Sớm biết dẫn tới kết quả thế này, thà rằng nàng cứ đóng cửa trong cung kể chuyện cho hắn nghe còn hơn.

 

Sở Ngọc ngẫm nghĩ, tìm lời khuyên can: “Bệ hạ, lần trước chúng ta xuất cung đã không dễ dàng gì. Lần này chắc còn phải lâu lâu…”

 

Lưu Tử Nghiệp nghe xong cực kỳ mất hứng, bỗng mắt lại sáng ngời: “A tỷ, nếu không thể xuất cung vi hành, thì chúng ta tạo một cái chợ trong cung, sai cung nữ thái giám giả làm người mua bán. Vậy có được không?”

 

Sở Ngọc nghe xong suýt nữa bị sặc. Lưu Tử Nghiệp thật là thiên tài, muốn cải trang vi hành ngay trong cung. Hắn nghĩ được cả trò này, chữ “hôn quân” trên mặt đúng là to quá, chỉ sợ người khác không tới làm phản!

 

Cố gắng áp chế xúc động, Sở Ngọc nhẫn nại giải thích: “Bệ hạ, cải trang vi hành đâu chỉ có mỗi dạo chợ, người quên rồi sao? Ta kể chuyện hoàng đế Khang Hi vi hành, chủ yếu là đánh kẻ mạnh, giúp người yếu, trừ gian diệt bạo, thấy sự bất bình không tha mà!” Có phải biện pháp giáo dục của nàng sai rồi không? Không những không giúp Lưu Tử Nghiệp có chí tiến thủ, ngược lại làm phát triển sở thích mua sắm tiềm ẩn của hắn.

 

Nghe Sở Ngọc nói vậy, Lưu Tử Nghiệp cũng tạm thời giảm bớt cơn nghiện mua sắm cuồng nhiệt. Hắn nhăn mày nói: “Nhưng hôm qua, lúc chúng ta cải trang vi hành, vẫn chưa nhìn thấy kẻ ác a! Cũng chẳng có đạo tặc trộm cướp gì, làm thế nào mà diệt ác được?”

 

Sở Ngọc thầm nghĩ: ở ngay dưới chân thiên tử, dù sao trật tự trị an cũng phải được đảm bảo. Đến ngay cả kinh đô mà đạo tặc trộm cướp dám hoành hành ngang nhiên thì hoàng đế cũng không còn nữa! Cái ác nơi này, chủ yếu là từ bọn công tử nhà giàu. Nhưng bọn chúng phần lớn đều có thế lực dựa dẫm, chưa nói Sở Ngọc không bắt được tận tay, mà ngay cả muốn động vào chúng cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng, không thể ra tay tùy tiện. Tuy rằng sau lưng nàng có chỗ dựa vững chắc nhất, nhưng đắc tội với các thế lực lớn cũng không phải là hay ho gì.

 

Trong lòng trầm tư, sắc mặt Sở Ngọc biến đổi. Cuối cùng nàng hạ quyết định, nói với Lưu Tử Nghiệp: “Bệ hạ, mấy ngày nữa chúng ta lại cải trang đi vi hành. Hôm qua đến nơi quá thanh bình, không có kẻ ác, lần sau chúng ta đổi địa điểm!”

 

An ủi xong Lưu Tử Nghiệp, lại kể chuyện một chút, Sở Ngọc liền sớm rời cung. Lúc nàng về đến phủ mới là giữa trưa. Nàng cho gọi Dung Chỉ, Hoàn Viễn, Liễu Sắc, Mặc Hương, kể cả Hoa Thác đang dưỡng thương. Trừ Lưu Tang vì tuổi còn quá nhỏ, có thể coi lần này là họp mặt trai lơ lần thứ ba.

 

Mọi người ngồi thành vòng tròn, chỉ riêng Hoa Thác ở phía xa xa. Hoa Thác toàn thân băng bó như xác ướp, chỉ để hở khuôn mặt. Hắn nằm trên giường, cả người nồng nặc mùi thuốc đông y nên chỉ ở phía xa, không thể đến gần mọi người.

 

“Hoa Thác là người tập võ, tai thính hơn người thường. Công chúa không cần lo lắng, hắn nghe được!” Dung Chỉ hời hợt nói.

 

Sở Ngọc khe khẽ mỉm cười, đảo mắt qua tất cả những người trước mặt. Mỗi người có một điểm đặc sắc riêng, nhưng đều là những khuôn mặt tuấn mỹ xuất chúng. “Gọi các ngươi tới, là vì có chuyện cần các ngươi làm!”

 

Duỗi một ngón tay ra, Sở Ngọc đề xuất luận đề: “Ta khả năng có hạn, hi vọng mọi người cùng suy nghĩ, hợp sức giúp ta…làm thế nào để có thể khi quân một cách thiện ý!”

back top