Phượng Tù Hoàng

Chương 127: Đêm khuya mưa gió

 

“Lưu Vĩnh…” Trong đêm khuya mưa to gió lớn, Sở Ngọc suýt buột miệng kêu lên, nhưng nàng như bừng tỉnh, lập tức ngậm miệng.

 

Lưu Sưởng nhìn thấy Sở Ngọc, biết là không xong rồi. Vừa nãy tiếng mưa quá to, cộng với cú ngã xuống đất làm choáng váng, nên hắn không nghe rõ cuộc đối thoại giữa Sở Ngọc và Tiêu Biệt. Nếu biết người trên chiếc xe kia lại là trưởng công chúa, dù có thế nào hắn cũng không ngẩng đầu lên.

 

Nhìn thấy Lưu Sưởng, Sở Ngọc hiểu ra vì sao thái độ của Tiêu Biệt lại bối rối như vậy, vì sao trong đêm mưa gió hắn lại một mình ra ngoài.

 

Ánh mắt nàng dừng trên người Lưu Sưởng: hóa ra là thế!

 

Tiêu Biệt giúp Lưu Sưởng bí mật trốn đi. Hắn giả vờ muốn ra khỏi thành, cho Lưu Sưởng đóng giả phu xe để trốn tránh tai mắt bên ngoài.

 

Trận mưa lớn này giúp bọn họ che đậy cực tốt, nhưng vì số đen, trên đường lại phát sinh sự cố, phương tiện giao thông bị Việt Tiệp Phi dùng hai nhát kiếm phá hủy.

 

“Công chúa…” Khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Biệt vừa bối rối lại vừa lúng túng, không biết nên làm thế nào, không dám nhìn thẳng vào mặt Sở Ngọc. Dù về âm nhạc bọn họ có tương thông đến đâu, nhưng lúc này đang đứng ở lập trường đối địch. Chí ít trong mắt tất cả mọi người, Sở Ngọc theo phe Lưu Tử Nghiệp.

 

Trong lòng Lưu Sưởng chỉ có bốn chữ: trời muốn hại ta.

 

Vừa rồi hắn đã chứng kiến kiếm thuật của Việt Tiệp Phi. Cả hắn và Tiêu Biệt cộng lại cũng không phải là đối thủ của kẻ kia. Trước mắt, muốn thoát qua cửa ải này đúng là khó hơn lên trời.

 

Trong lúc Lưu Sưởng tuyệt vọng, Lưu Sở Ngọc lại nhấc màn xe lên, thản nhiên nói: “Các người còn đứng ngoài làm gì? Nhanh lên xe!”

 

Tiêu Biệt kinh ngạc ngước mắt nhìn: “Công chúa?” Thế nhưng cho bọn hắn lên xe?

 

Sở Ngọc nhìn xung quanh, nói với vẻ thúc giục: “Các ngươi nhanh lên, đừng kì kèo lôi thôi nữa! Trên xe vẫn còn rộng rãi, cả hai cùng lên đi!”

 

Lưu Sưởng và Tiêu Biệt liếc nhìn nhau, tuy có hơi chần chừ nhưng đều hiểu, nếu còn dây dưa bên ngoài chỉ sợ càng không ổn, bèn lần lượt lên xe ngựa của Sở Ngọc.

 

Bên trong xe đủ chỗ cho bốn người, Sở Ngọc và Dung Chỉ ngồi một bên, hai người còn lại ngồi bên kia.

 

Sở Ngọc hạ màn xe rồi, Dung Chỉ lập tức bảo Việt Tiệp Phi: “Rời khỏi đây!” Rồi hắn mở rương mây bên cạnh, lấy ra hai tấm khăn vải sạch sẽ, ném cho Tiêu Biệt và Lưu Sưởng: “Lau khô đi!”

 

Nói xong hắn khoát tay chỉ ra ngoài xe: “Lau khô xong vết máu, phiền Lưu huynh tạm thời làm nhiệm vụ đánh xe!”

 

Lúc Việt Tiệp Phi chém ngựa, một ít máu tươi bắn lên mặt và người Lưu Sưởng. Hầu hết vết máu đã được nước mưa cọ rửa, chỉ còn sót lại hai ba vết máu khô. Hắn nghe lời nói của Dung Chỉ, tay cầm chiếc khăn hơi dừng lại, lập tức hiểu ra ý tứ.

 

Lúc này hắn đang ăn vận kiểu phu xe. Tuy không có kẻ nào cả gan lục soát xe của công chúa, nhưng để đề phòng, hắn tiếp tục đóng vai phu xe thì tốt hơn. Nếu thực sự có người cản lại, sẽ rà soát kỹ trong xe chứ không quá chú ý đến tên mã phu.

 

“Nhưng trước đó, mong Lưu huynh xá tội!” Thình lình, Dung Chỉ vươn người về phía Lưu Sưởng, tay phất nhẹ trên mặt hắn. Lưu Sưởng chỉ cảm thấy khuôn mặt mình bị thứ gì âm ấm xoa lên, nhưng không nhìn rõ là cái gì. Lúc Dung Chỉ rút tay, Tiêu Biệt quay sang nhìn khuôn mặt Lưu Sưởng, không khỏi chấn động.

 

Dung Chỉ không làm gì nhiều, chỉ vẽ thêm cho lông mày hướng vào trong, khóe mắt dài hơn, mũi khoằm giống chim ưng và gò má nhấn đậm.

 

Nếu không phải người quen biết Lưu Sưởng, e rằng lúc này không thể nhận ra hắn.

 

Dung Chỉ thu tay, uể oải dựa vào vách xe, từ tốn nói: “Tối nay chúng ta đội mưa mà xuất hành, vốn để tìm người, vì vội vàng nên chuẩn bị không chu đáo, khiến hai vị chê cười!”

 

Tiêu Biệt lại cười không nổi. Bọn họ vừa mới lên xe, nhìn thấy chàng trai văn nhã ung dung này, trong lời nói dường như nhận ra Lưu Sưởng, nhưng lại không hề có vẻ cung kính, sai khiến rất tự nhiên. Phong thái này có lẽ của người thường xuyên ở địa vị bề trên.

 

Mà vừa vung bút tô điểm, lại thể hiện tay nghề thần kỳ.

 

Chàng trai này, rốt cuộc là người thế nào?

 

Lưu Sưởng vừa được hóa trang, lập tức đội nón. Tuy chẳng vui vẻ gì với lời nói và hành động của Dung Chỉ, nhưng lúc này là thời điểm tồn vong, không phải lúc sĩ diện. Hắn là kẻ rất thức thời, lập tức vâng theo điều khiển của kẻ kia, đội nón nhảy ra phía trước xe.

 

Bên trong xe ngựa, chỗ hắn ngồi đọng lại một vũng nước đen.

 

Nãy giờ, Sở Ngọc vẫn tùy cho Dung Chỉ an bài, nhưng bây giờ cảm thấy hơi…ngột ngạt. Nàng không hề nói ra thân phận của Lưu Sưởng, nhưng biểu hiện của Dung Chỉ cho thấy, dường như hắn nắm rõ toàn bộ thế cục. Tại sao hắn biết được?

 

Nhưng vì sự có mặt của Tiêu Biệt, nàng cũng không nói ra, chỉ biểu lộ chút nghi ngờ trong mắt.

 

Dung Chỉ chậm rãi nghiêng người, nhẹ nhàng nói nhỏ một câu bên tai nàng; “Chọn mặt gửi vàng, tùy người đoán thân phận!” Một câu đơn giản giải thích vì sao hắn nhận ra Lưu Sưởng.

 

Cao thủ, chỉ nhìn một chiếc lá rơi mà biết trời vào thu.

 

Tiêu Biệt cầm lấy tấm khăn, trước tiên lau nước trên hộp đàn rồi mới lau đến chính hắn. Toàn thân hắn cơ hồ bị tưới ướt đẫm, vài sợi tóc tuột khỏi trâm cài, lòa xòa trước mặt. Ngồi trong xe, hắn có vẻ câu nệ, tâm trí căng thẳng.

 

Sở Ngọc nhìn hắn, khe khẽ mỉm cười: “Vừa lúc ta muốn ra khỏi thành, thuận đường tiễn các ngươi một đoạn!”

 

Tiêu Biệt muốn nói lại thôi, nhưng bỗng nhiên xe ngựa dừng lại. Trời vẫn mưa như trút, hơi nước nhè nhẹ lạnh buốt xâm nhập vào trong khoang xe.

 

Sở Ngọc lẳng lặng hỏi: “Việt Tiệp Phi, sao thế?”

 

Ngoài xe truyền vào tiếng Việt Tiệp Phi đè thấp: “Công chúa, có trở ngại! Phía trước là…phía trước…”

 

Sở Ngọc nghiêng người xốc rèm xe lên. Xuyên qua màn mưa mờ mịt, nàng nhìn thấy phía trước có ánh sáng lành lạnh, là đao thương kiếm kích lố nhố. Người cầm đầu ngồi trên ngựa, thân mình cao lớn càng hiển hiện rõ ràng. Ông ta cũng mặc đồ che mưa giống như mọi binh lính khác, ngay cả gương mặt bị che khuất nhưng khí thế này không ai có thể bắt chước được.

 

Phía trước là… chiến thần Nam Tống Thẩm Khánh Chi.

 

Sở Ngọc khẽ mỉm cười, chỉ lộ ra nửa gương mặt, cũng không xuống xe, vẫn ngồi yên chậm rãi nói: “Thẩm tướng quân, ngươi ngăn cản ta giữa đường, có chuyện gì sao?”

 

Thẩm Khánh Chi cười lạnh một tiếng: “Đêm khuya giữa giờ giới nghiêm, công chúa ra ngoài có chuyện gì sao?”

 

Sở Ngọc cảm thấy lo lắng, thầm kêu gặp xui. Từ trước đến nay Thẩm Khánh Chi vẫn cho rằng nàng mê hoặc hoàng đế, thấy rất không thuận mắt, tối nay vừa lúc có lý do gây khó dễ cho nàng. Dù nàng đã tỏ rõ thân phận công chúa, vẫn không có biện pháp đi qua thuận lợi.

 

Việt Tiệp Phi rút trường kiếm quát to: “To gan, Thẩm Khánh Chi! Đây là xa giá của trưởng công chúa điện hạ, ngươi muốn mạo phạm công chúa sao?” Hắn vừa rút kiếm, binh lính phía sau Thẩm Khánh Chi cũng nhất tề giơ vũ khí hướng thẳng về đối phương, hét lớn một tiếng: “Này!” Động tác của bọn họ cực kỳ thống nhất, trong nháy mắt tiếng quát hoàn toàn áp chế tiếng mưa rơi, mũi nhọn đao kiếm đồng loạt giương lên như sẵn sàng nghênh chiến với đối phương.

 

Hai bên rút kiếm giương cung, không hẹn mà cùng chuẩn bị khai chiến. Bống nhiên Sở Ngọc cảm thấy trâm gài tóc trên đầu bị rút đi, mái tóc xõa xuống. Ngay sau đó, một bàn tay đặt trên vai nàng, tay kia vươn qua tai nàng kéo hẳn rèm xe ra. Tiếng nói nũng nịu, uyển chuyển như nước mùa xuân vang lên thánh thót, giao hòa trong tiếng mưa rơi càng trở nên tình tứ: “Công chúa, sao vẫn chưa trở lại? Công chúa…”

 

Lúc này Thẩm Khánh Chi nhìn rõ quang cảnh trong xe, không khỏi sửng sốt. Theo tiếng nói, Sở Ngọc quay đầu nhìn lại người phía sau mình, cũng ngạc nhiên sững người.

 

Trong lúc hai phía Sở Ngọc và Thẩm Khánh Chi đang giằng co, cách bốn mươi dặm ở chân núi phía đông thành, một bóng người đứng cô độc, toàn thân y phục tím, cơ hồ bị đêm tối đen thẫm như nuốt lấy.

 

Mưa gió mịt mù

back top