Phượng Tù Hoàng

Chương 133: Niên niên có Niên Niên (*)

“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?” Sở Ngọc nghe được danh xưng này lúc người đó đã tới Kiến Khang được hai ngày.

 

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tên là Chung Niên Niên. Thân phận Chung Niên Niên cũng khá phức tạp. Nàng vốn là con gái của một thương gia. Bởi vì gia cảnh sa sút, năm mười sáu tuổi nàng bất đắc dĩ phải lưu lạc phong trần. Nhưng khác với các cô gái phong nguyệt khác, nàng thích du ngoạn nhiều nơi, gặp gỡ người tài hoa, đặc biệt là thích ca xướng.

 

Nếu gặp người ưng ý, nàng sẽ dành cho đối phương một đêm, nếu không ưng thì khách chỉ có thể trả tiền nghe nàng hát mà thôi.

 

Chung Niên Niên kết giao với nhiều người thế lực và giàu có, vì vậy không bị cưỡng ép trái với mong muốn. Đã được bảy năm, tiếng tăm Chung Niên Niên truyền khắp Giang Nam. Nàng đi nhiều nơi, kết bạn với không biết bao nhiêu danh lưu sĩ tộc. Những người đã từng gặp nàng, không ai không thừa nhận nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Nàng có nhiều tài, cầm kỳ thi họa đều giỏi. Những văn sĩ đã từng trò chuyện và kết giao với nàng đều bội phục văn tài của người thiếu nữ này.

 

Chung Niên Niên đến Kiến Khang tổng cộng bốn lần. Từ bốn năm trước, mỗi năm nàng lại tới một lần. Nhưng Sơn Âm công chúa không chú ý đến nữ giới, nên chưa từng gặp qua. Nếu bây giờ Sở Ngọc có đến gặp thì Chung Niên Niên cũng không có bất cứ ấn tượng nào.

 

Lần này Chung Niên Niên đến thành Kiến Khang phát thư mời rộng rãi tới các danh lưu hào môn. Ngay cả “Dụ Tử Sở” và “Dụ Tử Viễn” cũng nhận được lời mời.

 

Nhìn kỹ thiếp mời tinh xảo trên tay, Sở Ngọc cười tít mắt, quay sang Hoàn Viễn cũng đang cầm một thiếp mời tương tự: “Thế nào Hoàn Viễn? Có muốn đi xem mỹ nhân không?”

 

Sắc mặt Hoàn Viễn trầm tĩnh phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng: “Xin tùy công chúa sai bảo!”

 

Thấy hắn trả lời nghiêm trang quá, Sở Ngọc mất hứng vui đùa: “Được rồi, đừng nghiêm túc quá! Ta rất muốn biết thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trông như thế nào, Tử Viễn huynh đi cùng ta đi!”

 

Vừa lúc Liễu Sắc bê sổ sách vào phòng, nghe thấy câu nói sau của Sở Ngọc bèn thuận miệng tiếp lời: “Công chúa muốn đi xem Chung Niên Niên? Năm ngoái nàng ấy đến Kiến Khang, ta ở bên đường nhìn thấy, quả thật là mỹ nhân!”

 

Sở Ngọc quay lại nhìn Liễu Sắc. Kể từ khi Mặc Hương mất đi, Liễu Sắc trở nên lặng lẽ hơn rất nhiều, không còn trau chuốt dung mạo như trước, cũng không còn những hành vi cử chỉ quyến rũ câu dẫn nàng nữa. Đối thủ cạnh tranh không còn, có lẽ Liễu Sắc cũng chịu đả kích rất lớn.

 

Thời gian này hắn trầm mặc ít nói, thỉnh thoảng lại ngẩn người ra. So với vẻ yểu điệu lả lướt trước đây, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.

 

Sở Ngọc thấy Liễu Sắc bảo đã từng gặp Chung Niên Niên, không nén nổi tò mò: “Chung Niên Niên đó đẹp lắm sao? Đẹp đến mức nào?”

 

Nghe Sở Ngọc hỏi, Liễu Sắc hơi lúng túng. Thế nhưng hắn lại quên mất, công chúa cũng là phái nữ. Sao hắn có thể khen cô gái này đẹp trước mặt một cô gái khác cơ chứ!

 

Thấy Liễu Sắc ấp úng, Sở Ngọc ngẫm nghĩ liền hiểu ra vì sao. Cảm thấy thú vị, cũng không giải thích, Sở Ngọc cười hứng thú tiếp lời: “So với ta thì sao?” Chờ xem hắn ứng đối thế nào! Một hồi lâu sau, Liễu Sắc không thể không mở miệng: “Không giống nhau! Công chúa là đệ nhất mỹ nhân của hoàng gia, Chung Niên Niên chỉ là mỹ nhân trong dân gian. Thân phận của công chúa và nàng ta không giống nhau, sao có thể so sánh được!”

 

Thật là mưu mẹo! Dựa vào danh tiếng “đệ nhất mỹ nhân”, nhất định là Chung Niên Niên đẹp hơn Sơn Âm công chúa. Nếu hắn dám trái lương tâm nói Chung Niên Niên không đẹp bằng, Sở Ngọc mà cố tình bới móc sẽ xử lý hắn tội dối gạt. Nhưng nếu thành thật nói Chung Niên Niên đẹp hơn, thì lại sợ chọc giận Sở Ngọc. Vì thế hắn rất khôn ngoan tách thân phận hai người ra, đều là mỹ nhân, nhưng vì thân phận khác nhau nên không thể so sánh.

 

Nghe câu trả lời này, Sở Ngọc cảm thấy rất thú vị. Tuy Liễu Sắc xu nịnh nhưng hắn cũng khá nhanh trí. Thế là Sở Ngọc cười cười, chuyển đề tài để hắn khỏi lo lắng nữa.

 

***

 

Hai ngày sau, Sở Ngọc cải nam trang đi cùng Hoàn Viễn, theo lời mời của mỹ nhân.

 

Địa điểm là nhà của một người quyền quý ở ngoại ô thành Kiến Khang. Ở kinh thành, Chung Niên Niên không có nhà cửa cố định, mỗi lần tới lại mượn nhà của người khác để tổ chức tụ họp. Các danh môn công tử tuổi trẻ cao ngạo nhưng tranh nhau cho Chung Niên Niên mượn nhà, có thể thấy nàng ta có sức hấp dẫn thế nào.

 

Lần này, buổi tụ họp diễn ra trong một gian phòng lớn, bên ngoài là rừng phong.

 

Lúc Sở Ngọc đến ngưỡng cửa đại sảnh, liếc vào trong thấy hai bên bày một loạt án kỷ, phía sau là bình phong chạm khảm hoa văn tinh tế. Đã có rất nhiều người đến, chắc đều là vì mong ngóng mỹ nhân.

 

Sở Ngọc nhìn khắp phòng, không thấy ai có khả năng là Chung Niên Niên. Chắc đối phương còn chưa đến, nàng cũng không vội vàng bước vào mà quay sang ngắm rừng phong.

 

Có lẽ vì chưa đúng thời điểm, hoặc vì loại phong này không đẹp, nên rừng phong không có màu đỏ rực giống như trong tưởng tượng của Sở Ngọc. Khoảng một nửa phiếm hồng, một nửa vẫn xanh đậm, hồng xanh đan xen, tuy trông cũng hay hay nhưng không hẳn là đẹp.

 

Nhưng ở mép rừng, lại có người đang khoanh tay đứng ngắm cảnh.

 

Bảo Hoàn Viễn đi vào trước, Sở Ngọc bước nhanh tới, vỗ vai người kia: “Ý Chi huynh cũng ở đây à?”

 

Vương Ý Chi bị vỗ vai mà không hề giật mình, chỉ mỉm cười quay lại: “Được đệ nhất mỹ nhân mời, sao ta có thể không đến? Nhưng còn Tử Sở huynh, sao lại cũng có hứng thú với mỹ nhân này?”

 

Sở Ngọc cười đáp: “Sao? Chẳng lẽ mọi người có thể đến xem đệ nhất mỹ nhân, ta lại không ư? Nhưng Ý Chi huynh này, đã vì mỹ nhân mà tới, sao không vào mà còn đứng đây?”

 

Vương Ý Chi thản nhiên: “Ta chỉ thấy hơi lạ, năm nay không hiểu sao Chung Niên Niên lại đến muộn thế!”

 

“Hả? Sao vậy?”

 

“Những năm qua Chung Niên Niên đến Kiến Khang đều vào mùa xuân, mùa hạ, nhưng năm nay mãi tới mùa thu...Ta thấy hơi lạ!” Bỗng nhiên hắn cười thoải mái: “Quả thật cũng chẳng liên quan gì đến ta, chắc là ta nghĩ nhiều rồi. Tự nhiên lại lo âu, đúng là rỗi việc!”

 

Hắn nói xong, cả hai cùng sóng bước đi vào. Vương Ý Chi đi trước, ống tay áo tung bay.

 

Vương Ý Chi là người đệ nhất phong lưu, cộng với thân phận “Dụ Tử Viễn” mà Sở Ngọc dày công xây dựng, hai người đồng thời bước vào, thu hút không ít ánh mắt trong phòng. Từ sau khi tổ chức tiệc trà, đây là lần đầu tiên Sở Ngọc xuất hiện trước đông đảo mọi người như vậy, thấy những cặp mắt đổ dồn về phía mình không khỏi nhảy dựng trong lòng.

 

Trong lúc nàng còn đang giật mình hồi hộp, thì một âm thanh uyển chuyển mềm mại đưa tới, giống như mật ngọt, lại giống như làn nước sóng sánh mùa xuân: “Để chư vị đợi lâu, Niên Niên thật không phải!”

 

Thanh âm này như có chứa thuốc tê, ai nghe thấy dường như xương cốt cũng mềm đi một nửa. Sở Ngọc tuy là phái nữ, không đến mức phản ứng quá độ, nhưng cũng không khỏi toàn thân run rẩy.

 

Chung Niên Niên, rốt cuộc đã tới.

back top