Phượng Tù Hoàng

Chương 139: Bó tay trong thành trì

“Sao ngươi lại ở đây?” Sau phút chấn kinh, ánh mắt gã áo đen chuyển sang bi phẫn, nghi ngờ, hoài niệm…Nhiều tình cảm đan xen phức tạp trên khuôn mặt tuấn tú nhưng tà ác của gã.

 

Sở Ngọc quay sang nhìn bên cạnh mình…Dung Chỉ? Ách, nhầm hướng.

 

Quay sang bên kia, Sở Ngọc mới biết người mà gã áo đen đang nhìn là ai.

 

Là Hoa Thác.

 

Hoa Thác cũng đang đăm đăm nhìn gã áo đen, vẻ mặt phức tạp. Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ cất tiếng: “Đã lâu không gặp, Hạc Tuyệt!”

 

Hình như bọn họ biết nhau từ trước.

 

Gã áo đen được gọi là Hạc Tuyệt cười lạnh một tiếng: “Hóa ra ngươi vẫn còn nhớ tên ta, cứ tưởng ngươi đã quên hết rồi chứ!”

 

Hoa Thác cười khổ, im lặng.

 

Hạc Tuyệt vẫn nhìn Hoa Thác chằm chằm, tiếp lời: “Sao không nói năng gì? Bốn năm không gặp, chuyện “Hoa thương Hạc kêu” không nói làm gì, nhưng trông ngươi thay đổi nhiều quá!”

 

Hoa thương Hạc kêu?

 

Nghe hắn nói, Sở Ngọc đột nhiên nhớ ra chuyện Việt Tiệp Phi từng kể. Năm đó Hoa Thác đã từng kết giao với một kiếm khách họ Hạc, sau đó hai người chia tay. Xem ra, chính là vị Hạc Tuyệt này.

 

Nhưng không ngờ Hạc Tuyệt còn là một sát thủ. Trong quá trình đi ám sát, bỗng gặp lại bằng hữu năm xưa.

 

Hoa Thác nói, giọng hơi lạc đi: “Là bốn năm năm tháng”. Đã lâu như thế.

 

Hạc Tuyệt liếc sang Sở Ngọc, ánh mắt khinh thường và chán ghét, liếc một cái lập tức rời mắt ngay: “Ngày xưa lúc chia tay, ngươi nói muốn đi tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Đây mà là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân? Hình như trình độ thẩm mỹ của ngươi hơi kém thì phải?”

 

Lúc này Sở Ngọc tóc tai tán loạn, trông xấu đi một chút, nhưng chí ít vẫn nhận ra là nữ. Nghe Hạc Tuyệt nói, Sở Ngọc cảm thấy kinh ngạc: thiên hạ đệ nhất mỹ nhân? Không phải Chung Niên Niên sao?

 

Hoa Thác vẫn hơi đờ đẫn, một lát sau hắn mới cười cười, thấp giọng: “Đó đã là chuyện quá khứ rồi, bây giờ, không còn quan trọng nữa!” Giọng nói của hắn chất chứa sầu não, dường như không muốn nhắc đến chuyện buồn đã qua.

 

Hạc Tuyệt hừ một tiếng: “Đừng tưởng nói như vậy là ta sẽ bỏ qua cho ngươi!” Hắn nâng tay, mũi kiếm lạnh lẽo chỉ thẳng vào Hoa Thác, lớn tiếng quát: “Rút kiếm! Sau bốn năm, ta muốn xem rốt cuộc ngươi đã tiến bộ thế nào rồi!”

 

Giờ phút này, hắn tập trung chú ý toàn bộ vào Hoa Thác. Mục tiêu ban đầu là Sở Ngọc hoàn toàn bị bỏ qua, không thèm để ý.

 

Sở Ngọc lúc này chỉ mong được bỏ qua, thừa dịp Hạc Tuyệt khiêu chiến với Hoa Thác liền vội vàng kéo tay Dung Chỉ và ra hiệu cho A Man. Bọn họ vừa tránh ra, Hạc Tuyệt lập tức động thủ.

 

Đường kiếm của Hạc Tuyệt rạch không khí như muốn xé màng nhĩ, hắn và Hoa Thác vung kiếm vun vút khiến Sở Ngọc không còn nhìn rõ nữa. Nhân cơ hội này, nàng kéo Dung Chỉ đến xem tình hình Việt Tiệp Phi nằm ở ngưỡng cửa. Không chết. May quá!

 

Thấy Việt Tiệp Phi vẫn còn thở thoi thóp, Sở Ngọc vội vàng sai Dung Chỉ băng bó cầm máu. Nghe thấy tiếng kêu của A Man, Sở Ngọc ngẩng đầu lên, A Man đã tham gia cuộc đấu.

 

A Man vung thương kêu to, khiến Hoa Thác và Hạc Tuyệt cùng dừng động tác, nhờ thế Sở Ngọc mới nhìn rõ tình hình. Trên người Hoa Thác chi chít vết thương, dù là bị thương nhẹ nhưng so với Hạc Tuyệt, y phục hắn chỉ xộc xệch một chút chứ không bị tổn thương chút nào. Thắng bại thế nào nhìn quá rõ ràng.

 

A Man hẳn cũng nhìn thấy Hoa Thác gặp bất lợi, nên mới vung thương xông lên trợ lực.

 

Hạc Tuyệt khinh miệt nhìn Hoa Thác: “Không hiểu bốn năm nay ngươi làm những gì, kiếm thuật không chút nào tiến triển! Bốn năm trước, kiếm thuật chúng ta tương đương, chứ không chênh lệch nhiều thế này!”

 

Hoa Thác thở dài, cũng không nói mình bị nội thương triền miên ba năm, mặc cho kẻ kia tùy ý hiểu lầm.

 

Hạc Tuyệt càng bất mãn, cau mày: “Ta đã từng khuyến cáo ngươi, nữ sắc gây tai họa. Chúng ta học kiếm thuật phải xa rời nữ sắc. Ngươi lại không nghe lời, đi tìm cái gì thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Không phải ngươi vì lấy lòng đàn bà mà tự phế bỏ kiếm thuật đấy chứ?”

 

Sở Ngọc vừa phái người đi triệu tập vệ binh, lúc này đã đuổi tới. Nhìn tình hình trước mắt, cả trăm hộ vệ vây quanh, tầng tầng đao kiếm, phía sau giương cung nỏ nhằm thẳng Hạc Tuyệt.

 

Hạc Tuyệt thầm tính toán. Hắn chẳng ngại gì trận thế này, nhưng muốn giết hết những vệ binh được huấn luyện chuyên nghiệp kia cũng phải mất khá nhiều thời gian công sức. Một bên còn có Hoa Thác như hổ rình mồi, hợp lại đối phó, e rằng hắn sẽ rơi vào thế bất lợi.

 

Nhanh chóng cân nhắc lợi hại, Hạc Tuyệt không chần chừ, nhún chân nhảy lên không. Binh sĩ xung quanh lao tới, nhanh như chớp hắn giết mấy người, rồi thừa dịp hỗn loạn biến mất không tung tích.

 

Thống lĩnh thị vệ định cho quân đuổi theo, Sở Ngọc cản lại: “Khoan đã, không cần đuổi theo. Truyền lệnh của ta, tăng cường phòng vệ. Sau này đừng để kẻ nào dễ dàng ra vào phủ như vậy nữa!”

 

Nghĩ đến hôm nay Hạc Tuyệt nghênh ngang xâm nhập không coi phòng vệ trong phủ ra gì, Sở Ngọc cảm thấy lạnh toát đến tận xương tủy. Nếu hôm nay không có Hoa Thác thu hút sự chú ý của Hạc Tuyệt, e rằng nàng đã bị giết chết!

 

Hoa Thác và Việt Tiệp Phi bị thương, Dung Chỉ sau khi xử lý qua liền giao cho đại phu trong phủ chăm sóc. Hai người chỉ bị thương phần mềm, không cần hắn đích thân lo liệu.

 

Vết thương trên người Hoa Thác tuy nhiều nhưng không sâu, chỉ ở ngoài da. Hình như Hạc Tuyệt muốn đày đọa hắn, nên cật lực khắc vạch khắp nơi trên cơ thể Hoa Thác. Việt Tiệp Phi thì thảm hơn, ngoài hai vết thương ở vai và bụng, còn có vết khá sâu phía sau lưng. Hơn nữa trên đường chạy về phủ, hắn bị mất máu rất nhiều, chậm hơn chút nữa e rằng không cứu được.

 

Sở Ngọc sai người vẽ dung mạo Hạc Tuyệt, thông báo truy nã khắp thành Kiến Khang và treo thưởng hậu hĩnh, bất kể sống hay chết. Ý cuối cùng là Sở Ngọc nhấn mạnh thêm. Bốn mươi bảy người trong Sở viên, cộng với tám người trong phủ công chúa, tổng cộng Hạc Tuyệt nợ nàng năm mươi lăm mạng người, đối xử với hắn như thế vẫn còn quá nhân từ.

 

Mấy ngày sau, Sở Ngọc chỉ có thể lưu lại trong phủ, không dám đi đâu. Trước đây mỗi lần nàng ra khỏi cửa đều có Việt Tiệp Phi đi theo, gặp chuyện gì cũng có thể ứng phó. Nhưng hiện nay đụng phải một thích khách có kiếm thuật cao cường đáng sợ, chẳng những không bảo đảm an toàn cho nàng, mà chính Việt Tiệp Phi cũng khó lo nổi cho bản thân. Tốt nhất, Sở Ngọc vẫn nên ở trong phủ, dựa vào binh lực phòng vệ trong phủ là thượng sách.

 

Ba tầng hộ vệ vây xung quanh phủ, thành trì này của Sở Ngọc là an toàn nhất.

 

Mỗi ngày tiến cung theo thông lệ là không thể thực hiện được rồi, cũng không thể ra ngoài, Sở Ngọc chỉ có thể thu thập những đoạn tin tức ngắn.

 

Tam vương vẫn sống. Chuyện này khiến tâm trạng Sở Ngọc thật nôn nao phức tạp. Về mặt tình cảm, nàng không muốn nhận tin họ chết. Nhưng về lý trí, nàng biết ngày nào họ còn chưa chết thì nguy cơ tử vong đẩy về phía mình càng nhiều bấy nhiêu.

 

Trong bao nhiêu chuyện sầu thảm, nếu nói có điều gì khiến Sở Ngọc vui mừng, thì chính là ngày đó Hạc Tuyệt xâm nhập Sở viên, Hoàn Viễn rất may lại đi vắng nên tránh được một kiếp.

 

Tháng tám, gió thu mơn man. Mùa thu cũng phảng phất giống như đường kiếm của Hạc Tuyệt. Chỉ khác là, Hạc Tuyệt giết người, còn mùa thu giết đi màu xanh tươi của vạn vật.

 

Đóng cửa trong nhà mấy ngày, Sở Ngọc nhận được hai tin tức khiến nàng đứng ngồi không yên.

back top