Phượng Tù Hoàng

Chương 168: Bị khuất phục bởi chính mình

Mùa xuân, lá dâu mới nhú xanh tươi mơn mởn. Sang mùa hạ, lá dâu to bản xanh thẫm. Nhưng đến mùa thu, cả vườn dâu bắt đầu héo úa xơ xác.

 

Tuy vậy, nhìn những ngôi nhà lấp ló giữa vườn dâu, Sở Ngọc vẫn cảm nhận được không khí thoải mái nhàn nhã.

 

Vu Văn đến sớm hơn nàng, đã nghỉ ở đây khoảng một, hai ngày. Hắn đứng ở đầu thôn nói chuyện với một cụ già, thấy xe ngựa Sở Ngọc đi tới liền chắp tay thi lễ với cụ già, rồi đi về phía bọn họ.

 

Cách khoảng một trượng, xe ngựa và Vu Văn đồng thời dừng lại.

 

Ánh mắt Vu Văn lướt nhanh qua Việt Tiệp Phi, rồi quay sang Sở Ngọc lúc này đã bước xuống, khẽ mỉm cười: “Huynh đài quả nhiên là đúng giờ!”

 

Sở Ngọc cũng mỉm cười: “Vẫn còn thua kém các hạ, đã để các hạ đợi lâu!”

 

Hai người không nói thêm nhiều lời, lập tức xuất phát.

 

Vu Văn cưỡi ngựa, còn dẫn theo một đội hộ vệ phía trước, Sở Ngọc và mọi người đi xe ngựa ở phía sau.

 

Trong khoang xe, Sở Ngọc giới thiệu qua về Vu Văn, đồng thời cũng hơi tiết lộ, quan hệ giữa Dung Chỉ và họ Vu ở Giang Lăng không hề tầm thường.

 

Chuyện này nàng chưa hề nói khi còn trong phủ. Nghe xong, Hoa Thác nhíu mày, lẩm bẩm: “Họ Vu ở Giang Lăng, sao ta lại không biết nhỉ!”

 

Hắn buột miệng nói rất khẽ, nhưng mọi người trong xe đều lặng thinh, lại thêm cự ly gần nên Sở Ngọc nghe rõ từng từ từng chữ. Nàng mỉm cười với vẻ hơi đắc ý: “Hả? Hóa ra ngươi không biết họ Vu và Dung Chỉ có quan hệ sao? Ta thấy ngươi thân thiết với hắn như thế, cứ tưởng ngươi biết cơ!”

 

Sở Ngọc cũng nói rất nhỏ, nhưng lời lẽ như một thanh kiếm sắc đâm vào nội tâm Hoa Thác, khiến vẻ mặt kiêu ngạo của kiếm khách này có đôi chút lúng túng.

 

Tuy không chịu thừa nhận, nhưng Hoa Thác không thể không nhìn thẳng vào sự thật, thực ra hắn cũng không hiểu rõ lắm về Dung Chỉ.

 

Ba năm qua Hoa Thác làm bạn với Dung Chỉ, biết Dung Chỉ làm những việc gì, nhưng hồi tưởng lại mới thấy: thậm chí hắn không biết Dung Chỉ từ đâu tới, học hành thế nào, cha mẹ người thân ra sao.

 

Hắn vẫn tự cho là mình biết nhiều, nhưng hôm nay, một câu nói vô tình của Sở Ngọc làm hắn chợt nhận ra, có điều nàng còn biết hơn hắn. Có lẽ còn rất nhiều điều mà hắn chưa biết. Ít nhất, họ Vu ở Giang Lăng và Thương Hải, hắn chưa nghe Dung Chỉ nhắc đến bao giờ.

 

Hoa Thác hơi hoảng loạn, nhìn Sở Ngọc ở phía đối diện. Người thiếu nữ diễm lệ trong y phục nam nhân, mang vẻ thanh nhã và phóng khoáng. Cặp mắt ôn hòa trong veo của nàng lấp lánh ý cười, nhìn hắn chằm chằm như có thể thấu suốt sự chột dạ.

 

Vì một điều chưa biết mà hoảng hốt, nhưng Hoa Thác cũng vì một câu nói mà bắt đầu nghi ngờ Dung Chỉ…

 

Không đúng, không được nghĩ nữa! Dung Chỉ làm thế là có nỗi khổ tâm riêng. Sao hắn có thể vì một câu nói của công chúa mà dao động?

 

Thấy vẻ mặt biến đổi phức tạp của Hoa Thác, Sở Ngọc khẽ cười, dựa lưng vào vách xe êm ái, để cơ thể được thoái mái hơn.

 

Nàng cũng không cố ý châm ngòi ly gián, chỉ là thuận miệng thôi.

 

Hoa Thác yêu ghét rất mãnh liệt, luôn thù địch với nàng một cách cực đoan thái quá. Làm hắn dao động một chút cũng hay. Chí ít trong khoảng thời gian này, hắn sẽ vì phân tán tư tưởng mà chịu an phận hơn.

 

Nhưng tin tức đó cũng nằm ngoài dự kiến của nàng. Sở dĩ nàng kéo Hoa Thác đi theo là để hắn gặp Vu Văn. Nhưng xem thái độ cho thấy, bọn họ không hề biết nhau, và đều không biết mối quan hệ của đối phương với Dung Chỉ.

 

Như vậy có lẽ, Vu Văn cũng không biết thân phận của nàng. Nàng tưởng rằng bọn họ đã quen biết Dung Chỉ thì mọi thứ đều phải biết rõ mới phải…Nhưng việc này cũng không quan trọng! Biết hay không, không ảnh hưởng đến Sở Ngọc hiện tại!

 

Ý cười vừa mới lấp láy ở khóe mắt, cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài. Chẳng ai muốn mình chỉ là một quả trứng gà xếp giữa giỏ trứng, nhưng không biết, trong giỏ của Dung Chỉ có tất cả bao nhiêu quả?

 

Một “quả trứng” đang ngồi trong khoang xe, còn một “quả trứng” khác cưỡi ngựa đi phía trước. Sở Ngọc thở dài: hai quả trứng lần này vô tình đụng nhau một chỗ, nhưng đừng vỡ nát là được!

 

Lần này nàng thật mạo hiểm! Thực ra, nàng có thể ở lại phủ, phái người đi thay. Thế nhưng, thứ nhất là nàng không có nhiều người đáng tin, thứ hai là, sau lần chủ động nhảy khỏi vách núi, nội tâm nàng đã có sự biến chuyển.

 

Ham ăn biếng làm, cực kỳ sợ chết.

 

Sở Ngọc cố gắng đánh giá lại mọi hành động của mình từ khi đến với thế giới này một cách khách quan. Mặc dù nàng đã rất nỗ lực, thậm chí nhiều lúc vất vả khổ cực, nhưng vẫn không nằm ngoài tám chữ nói trên.

 

Bị tai nạn máy bay đã chết một lần, không những không làm nàng bớt sợ chết, mà còn thấy sợ nhiều hơn. Bởi đã từng chết, nên càng muốn sống. Mà khi tỉnh lại, phát hiện mình trở thành công chúa, khiến suy nghĩ của nàng có đôi chút lệch lạc.

 

Nàng bị Hạc Tuyệt bắt cóc, đã trải qua giờ phút nguy hiểm “ngàn cân treo sợi tóc”, sau đó lại rơi vào tay bọn cướp, sống qua những ngày thấp thỏm lo lắng, có cả khổ sở. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, nàng vẫn thấy có cái gọi là may mắn.

 

Trong lúc cái chết cận kề, Dung Chỉ đã tỉnh táo chỉ đường cho nàng, giúp nàng thay đổi cách nhìn nhận quan sát. Sau đó, dám mạo hiểm nhảy từ vách núi xuống, đó là dũng khí và quyết tâm tìm đường sống ngay trong cái chết.

 

Mà lúc bị bọn cướp cầm tù, Dung Chỉ thi triển thủ đoạn để giao thiệp với Tôn Lập, nàng đã không nhận ra, mình lạc lối quá rồi, thói quen sống giàu có xa hoa đã ăn sâu vào xương tủy.

 

Nàng đến nơi đây, lập tức có quyền lực nghiêng ngả triều chính, nắm trong tay sự sống chết của nhiều người. Thậm chí hoàng đế - vua của một nước cũng thân thiết, yêu chiều nàng hết mực. Ăn ngon mặc đẹp, tiền hô hậu ủng, dù nàng gắng hết sức giữ vững quan niệm lý tưởng sống, nhưng vẫn bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng và biến đổi lúc nào không hay. Hưởng thụ sự tôn kính trọng vọng của mọi người, ít nhiều nàng đã chệch đường lạc lối.

 

Bần tiện bất năng di, phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất (*)

 

(*): Nghèo khó không lay chuyển được, giàu sang không dụ dỗ được, cường quyền không khuất phục được. Đây là câu nói về bản lĩnh vững vàng của người quân tử.

 

Con người lầm đường lạc lối là do chính bản thân mình.

 

Hoàn cảnh bên ngoài chỉ tác động thêm, còn lý do chính là nội tâm không đủ kiên định.

 

Sở Ngọc thấy may mắn ở chỗ, nàng thành thật với chính mình. Sau những lúc mơ hồ, nàng cũng có thể tự thức tỉnh.

 

Người trên xe, người trên ngựa, mỗi người có một tâm tư. Đôi bên đều lặng lẽ, mà Hoa trứng gà và Vu trứng gà cũng rất yên phận.

 

Sau vài ngày, họ đến thành Giang Lăng – nơi tập trung rất nhiều thế gia vọng tộc.

back top