“Ta là kẻ thù của hắn!”
Lúc Thương Hải phun ra câu này, Sở Ngọc đứng ngây người.
Sở Ngọc ước gì mình trở nên yếu ớt, trước mắt chỉ thấy một màu tối đen, ngã xuống ngất xỉu. Nhưng gần đây nàng ăn ngon ngủ kỹ, tinh thần thoải mái, gặp chuyện đả kích như vậy vẫn ngồi vững vàng. Đừng nói là mảng tối đen nào, ngay cả một bóng ma cũng không nhìn thấy!
Nếu lúc này Dung Chỉ ở bên cạnh, nàng nhất định sẽ nhào tới cắn hắn.
Trêu đùa người khác như vậy sao!
Sở Ngọc vốn cho là, Dung Chỉ muốn giao tín vật quan trọng cho Thương Hải, thì người đó hoặc là thuộc hạ tâm phúc, hoặc là bằng hữu thân thiết của hắn.
Nhưng trăm triệu lần nàng cũng không nghĩ đến, bọn họ là thù địch.
Lại có chuyện trước khi chết giao vật quan trọng cho kẻ địch sao? Rõ ràng hắn có nhiều trứng gà…ách, thuộc hạ như vậy, cớ sao phải tìm kẻ thù để bàn giao công việc?
Sửng sốt nửa buổi, Sở Ngọc oán hận nghiến răng, đập mạnh lên đầu gối: đầu óc tên đó đúng là bất bình thường, nàng không sao lý giải nổi!
Thương Hải cười cười với nàng, rồi lại xoay sang chỗ khác, tiếp tục ung dung câu cá. Lúc này Sở Ngọc mới chú ý, lưỡi câu của hắn không hề có mồi. Mỗi lúc cá bơi gần chỗ lưỡi câu, hắn chỉ cần khẽ vẩy cần, móc sắt liền xuyên thẳng vào quai hàm hay mồm cá, thế là kéo cần lên.
Thay vì nói câu cá, thực ra hắn đang bắt cá.
Mặc dù mắt không thể nhìn thấy, nhưng khả năng phân biệt và dùng lực của hắn tuyệt đối chính xác, không thể xem thường.
Lại câu được một con cá, Thương Hải vung tay ném vào giỏ trúc. Cá trong suối không to lắm, chỉ bằng một, hai ngón tay, nhưng hắn câu được mấy chục con nên giỏ cũng khá đầy.
“Chỉ khi nào Dung Chỉ chết, ân oán mới xóa bỏ, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn!” Thương Hải lại quăng lưỡi câu “Chỉ cần hắn vẫn tồn tại trên đời, ta tuyệt đối không ra tay!”
Sở Ngọc im lặng. Quả thật như vậy! Lúc ấy Dung Chỉ đã nói, nếu hai tháng sau hắn không thoát thân thì xem như đã chết, hoàn toàn là kiểu dặn dò hậu sự. Mà người này nói, chỉ sau khi hắn chết, mới thực hiện yêu cầu.
Việc phó thác hoàn toàn ăn khớp, không một chút khe hở. Vì vậy, nàng tự ý nói dối lập tức bị vạch trần.
Thương Hải không nói thêm gì nữa, còn Sở Ngọc vẫn ngồi uể oải. Lát sau hắn ngạc nhiên cất tiếng: “Sao còn chưa đi? Ta chính là kẻ thù của Dung Chỉ, không sợ ta làm hại cô sao?”
Sở Ngọc liếc nhìn hắn, khóe miệng cong lên thành nụ cười: “Vốn định chạy, nhưng bây giờ không có ý đó nữa!” Ban đầu nghe Thương Hải thừa nhận có thù oán với Dung Chỉ, nàng kinh ngạc vô cùng, lập tức nghĩ đến chuyện chạy trốn, sợ người này giận Dung Chỉ lây sang mình. Khoảnh khắc sau, nàng lại thay đổi ý định.
Nếu Thương Hải muốn đối phó với nàng thì đã sớm ra tay rồi, việc gì phải mất thời gian nói chuyện một cách bình tĩnh hòa nhã như vậy?
Nếu hắn muốn, với võ nghệ đó, nàng không có cách nào chạy trốn. Vậy tại sao phải làm một việc vô ích?
Mặc dù biết Thương Hải có võ công tuyệt thế, lại có trí tuệ bất phàm, nhưng Sở Ngọc không hề có cảm giác đề phòng hắn, ngược lại thấy ấm áp, an tâm như gặp một người bạn tốt đã quen biết từ lâu.
Dù sao cũng đã ngả bài, vậy cứ thản nhiên đón nhận thôi!
Nhưng có một chuyện, Sở Ngọc vẫn muốn cố gắng thử xem.
Ngẫm nghĩ một lát, nàng hứng chí bừng bừng kiến nghị: “Không phải ngươi có mối thù với Dung Chỉ sao? Vậy ngươi cam tâm để hắn cứ thế chết đi ở một xó xỉnh nào đó mà ngươi không hề hay biết?”
Thương Hải bật cười: “Tiếp theo cô muốn nói, ta nên đi tìm Dung Chỉ, tự tay giết hắn để giải mối hận trong lòng? Ta đối phó với bọn cướp, còn cô theo đuôi ta nghĩ cách cứu viện? Tiểu cô nương, để cứu tình lang, cô đúng là dốc lòng hết sức đó!” Đương nhiên hắn không bị mắc lừa.
Sở Ngọc đỏ bừng mặt, biết ý định của mình đã bị đối phương nhìn thấu. Mắt Thương Hải không thể nhìn thấy, nhưng lòng hắn sáng tỏ như gương. Mặc dù như vậy, nàng vẫn không nhịn được khẽ biện bạch: “Hắn không phải là tình lang của ta!”
Vốn chỉ muốn giải thích, nhưng lời vừa thốt ra, lòng nàng bỗng ảm đạm. Nàng đối với Dung Chỉ là chân tình, còn hắn đối với nàng thế nào?
Dường như phát hiện ra tâm tình phức tạp của nàng, Thương Hải chậm rãi nói: “Tuy ta là kẻ thù của Dung Chỉ, nhưng lại rất khâm phục khả năng của hắn, nên không tìm hắn báo thù. Thứ nhất, ta tự nhận tài nghệ không bằng người. Thứ hai, mắt ta bị mù là một bất lợi. Ta không thể nhìn vạn vật, nhưng có thể đánh giá lòng người khá tinh tường! Tiểu cô nương, ta khuyên cô một câu, Dung Chỉ không phải là người tốt. Kẻ như hắn, không tránh khỏi sẽ có lúc phụ lòng cô. Nên sớm rời xa hắn!”
***
Sở Ngọc ngồi bó gối, cúi nhìn dưới chân. Trên đường đi, mũi giày nàng dính bùn đất, còn có một ít lá mục bám vào. Hơi lạnh se se thấm qua xiêm áo, ngấm dần vào cơ thể, khiến nàng cảm nhận không khí lạnh mùa thu càng lúc càng rõ ràng.
“Mùa thu, thời tiết ngày càng mát mẻ”.
Sở Ngọc thầm lặp đi lặp lại câu văn đơn giản trong sách giáo khoa tiểu học. Vẻ mặt nàng buồn bã, một hồi sau thì vui vẻ, cuối cùng trở thành ý cười nhợt nhạt. Nàng bình tĩnh gạt khóe mắt: “Đa tạ các hạ đã chỉ giáo! Ta cũng nên cáo từ thôi!”
Thương Hải xoay người, nhảy khỏi phiến đá. Hắn xách giỏ cá lên, mỉm cười với Sở Ngọc: “Không nếm thử đã đi sao? Vì cô, ta mới câu nhiều cá như thế này đó!”
Trời đã chạng vạng, là lúc ăn tối.
Sở Ngọc mỉm cười thoải mái, nhặt cần câu lên hộ Thương Hải: “Thế thì ta cung kính không bằng tuân mệnh!” Khó có thể gặp một người kỳ tài như vậy, Sở Ngọc cũng rất muốn kết giao. Tuy có vướng mắc là Dung Chỉ, nhưng Thương Hải đã không quan tâm, thì nàng cũng không quan tâm!
Dung Chỉ là Dung Chỉ, Thương Hải là Thương Hải.
Mà nàng, Sở Ngọc là Sở Ngọc.
Dù là tình cảm hay thù hận, không can thiệp công việc của nhau là được!
Hai người cười nói vui vẻ, giống như bạn tốt lâu ngày không gặp, đi vào rừng trúc.
Còn Vu Văn, vẫn đang ở bìa rừng cạnh xe ngựa, đau khổ chờ đợi. Hắn rất tò mò, không hiểu vị Thương Hải thần bí kia nói chuyện gì với Sở Ngọc. Nhưng hắn cũng biết rõ, Thương Hải có thực lực kinh người, chỉ cần hơi tới gần là sẽ bị phát hiện.
Nhìn sắc trời, Vu Văn nhíu mày, thầm nghĩ: Thương Hải sẽ không giữ người lại ăn cơm tối chứ?
***
Lúc Sở Ngọc trở lại xe ngựa, trăng đã treo đầu cành. Vu Văn ngồi cạnh xe đếm kiến. Ngửi thấy đầy mùi cá nướng trên người Sở Ngọc, hắn không khỏi đen mặt tức tối. Sớm biết như thế, thà rằng về ăn cơm xong mới quay lại đón người!
Nhưng dù tức tối đến mấy, hắn cũng chỉ yên lặng đoán thầm, Sở Ngọc đã ăn cơm với ai, ở chỗ nào.
Xe ngựa trở về, lúc qua núi “Họa phiến”, Sở Ngọc nhìn thoáng qua cửa sổ. Trong bóng đêm, trăng sáng vằng vặc như dát bạc xuống đỉnh núi, trông xa giống một bức tranh thủy mặc.
“Hóa ra phải ngắm núi Họa phiến vào ban đêm mới đẹp!” Sở Ngọc dựa người bên vách xe, cười cười. Nàng cứ mỉm cười khiến Vu Văn sửng sốt.