Phượng Tù Hoàng

Chương 188: Gió trên đồng hoang vu (2)

Rút tay ra khỏi tay hắn, Sở Ngọc cất tiếng hỏi: “Thượng sách là gì, hạ sách là gì?” Vốn nghĩ gặp Dung Chỉ sẽ ngả bài, nhưng nghe hắn nhắc tới thượng, trung, hạ sách khiến nàng hiếu kỳ.

 

Về việc chính của nàng, có thể tạm thời chưa nhắc đến.

 

Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười: “Tình hình trước mắt là bệ hạ đã trở mặt với công chúa. Như vậy trong 3 cách, thượng sách là công chúa tìm cách phế bỏ vị hoàng đế đã hoa mắt ù tai này, chọn lấy một hoàng đệ nhỏ tuổi lên thay. Công chúa ở sau rèm chỉ đạo, như vậy có thể nắm chắc triều chính. Trung sách là, an ủi thuyết phục bệ hạ, khiến bệ hạ lại tin tưởng công chúa, đồng thời mưu hại phò mã để hắn không thể thay bệ hạ giám sát nàng nữa. Hạ sách, chính là chỉ lo thân mình, lặng lẽ trốn khỏi phủ công chúa!”

 

Vấn đề mấu chốt là sự rạn nứt giữa Sở Ngọc và Lưu Tử Nghiệp. Như vậy biện pháp giải quyết cũng rất đơn giản. Cách thứ nhất: Lưu Tử Nghiệp biến mất, cách thứ hai: lý do rạn nứt biến mất, cách thứ ba: Sở Ngọc biến mất.

 

Hắn nói chậm rãi, vừa nói vừa cười ung dung tao nhã, giống như đang đàm đạo chuyện thơ văn trăng thanh gió mát, dưới nước trên cầu, chứ không phải là âm mưu tạo phản tranh giành quyền lực.

 

Sở Ngọc kinh ngạc nhìn Dung Chi. Nàng đã sớm biết hắn rất to gan, nhưng không ngờ lại có thể ngông cuồng đến mức độ này. Hắn dám mở miệng nói thượng sách là mưu phản, để nàng buông rèm chấp chính như Võ Tắc Thiên. Mà điều nàng hiện tại đang làm, thì theo hắn chỉ là hạ sách.

 

Thực ra khi cân nhắc một cách cẩn thận, thì quả thực là như thế. Xuất phát từ góc độ của nàng, tất nhiên hi vọng có thể lấy tổn thất ít nhất để đổi lấy bình an. Nhưng Dung Chỉ thì khác, hắn vốn là kẻ tàn nhẫn, thâm sâu. Hắn không suy tính dựa trên an toàn của bản thân, mà mục đích là nắm chắc toàn cục, đoạt lấy lợi ích tốt đa.

 

Nếu nàng chạy trốn, nhất định sẽ bị Lưu Tử Nghiệp sai quân lính đuổi bắt. Nếu nàng hi vọng hòa giải mâu thuẫn, có thể được một lần, khó có lần thứ hai.

 

Mà thượng sách của Dung Chỉ, nhìn qua là cách mạo hiểm nhất, quá trình cũng sẽ gập ghềnh khó khăn, nhưng khi thành công thì trước mắt là con đường bằng phẳng trải rộng.

 

Có điều…Sở Ngọc cười lạnh: đó là đường bằng phẳng của ai, còn chưa dám chắc!

 

Nếu nàng bị lời Dung Chỉ mê hoặc, lựa chọn thượng sách theo ý hắn thì tất nhiên phần lớn mọi chuyện phải phụ thuộc vào hắn, dùng mưu kế của hắn, dùng người do hắn chỉ định…Hắn muốn làm gì, thật dễ như trở bàn tay.

 

Nàng tin tưởng tuyệt đối, Dung Chỉ có khả năng thực hiện thành công thượng sách này. Về phía nàng, điều này cũng hoàn toàn khả thi, bởi vì chẳng bao lâu nữa Lưu Tử Nghiệp sẽ bị ám sát. Nàng chỉ cần lựa chọn đúng thời cơ, ở giữa hưởng lợi. Chỉ có điều…thượng sách thật sao? Đó là thượng sách của Dung Chỉ, không phải thượng sách của Sở Ngọc.

 

Huống chi, cách thức tiến hành của Dung Chỉ tất nhiên sẽ vô cùng tàn bạo, đầu rơi máu chảy, không biết có bao nhiêu sinh mạng vô tội phải lót đường.

 

Cho dù cách này không phải là âm mưu của Dung Chỉ, mà thực sự vì nàng, thì nàng cũng không muốn làm theo.

 

Lòng dạ nàng yếu mềm, do dự thiếu quyết đoán. Nàng xử trí theo cảm tính, cầm lên được nhưng không bỏ xuống được. Bởi vậy dù có những lúc, biết rõ phải làm thế nào mới đạt hiệu quả cao nhất, nàng cũng không đành lòng.

 

Nàng tình nguyện làm một dân thường vô danh tiểu tốt ở thế kỷ hai mươi mốt, chứ không muốn làm một nữ hoàng ở thế ký thứ năm sau công nguyên.

 

Đợi đã?!

 

Thế kỷ hai mươi mốt?!

 

Ý nghĩ không bờ bến tung bay. Mới một khắc trước, Sở Ngọc còn đang buồn rầu nghĩ, làm thế nào có thể thoát khỏi phủ công chúa một cách bình yên. Ngay sau đó, toàn bộ tinh thần nàng đã tập trung vào vấn đề này.

 

Đúng rồi, sao nàng lại quên nhỉ? Trên cổ tay Thiên Như Kính có hi vọng trở về của nàng. Nếu nàng có thể lấy được chiếc vòng, tìm ra cách hoạt động của nó thì có thể trở về thế giới quen thuộc hay không?

 

Nghĩ đến đây, hơi thở hơi gấp gáp, đồng thời Sở Ngọc cũng nhớ Dung Chỉ đã từng đánh giá về Thiên Như Kính…

 

Thiên Như Kính bây giờ, không thể nào sánh kịp với sư phụ hắn. Hắn rất sạch sẽ.

 

Nói Thiên Như Kính sạch sẽ, là so với hành vi của Thiên Như Nguyệt – kẻ lấy người sống làm thí nghiệm, giết người không chớp mắt.

 

Chứ Thiên Như Kính, giữa lúc khẩn cấp lại hãm hại nàng, có còn sạch sẽ không?

 

Mà Dung Chỉ đã từng lừa Thiên Như Nguyệt cởi vòng khỏi tay…

 

Sở Ngọc nghe tim mình đập càng lúc càng dồn dập. Khát vọng mấy ngày trước gắng đè nén xuống, bây giờ lại bùng lên. Nếu là Dung Chỉ, có thể một lần nữa lấy được chiếc vòng của Thiên Như Kính không?

 

Chỉ cần có chiếc vòng là được, nàng sẽ nghiên cứu cách sử dụng. Ngược lại, Thiên Như Kính khi mất chiếc vòng sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất.

 

Tuy làm như vậy rất tổn hại cho Thiên Như Kính, nhưng để có thể về nhà, nàng mặc kệ!

 

Nàng muốn trở về.

 

Không ai có thể ngăn cản!

 

Chỉ cần trở về là được. Về với thế giới quen thuộc, cho dù nhất thời chưa có thân phận hợp pháp, nhưng sẽ không có kẻ nào muốn lấy mạng sống của nàng.

 

Đúng, chỉ cần trở về là được!

 

Từ trước đến giờ, Sở Ngọc chưa từng mong mỏi chuyện gì như vậy, mục đích duy nhất đó cơ hồ như thiêu rụi lý trí của nàng.

 

Viễn cảnh thật sự quá mê người!

 

Nghĩ đến đây, Sở Ngọc bỗng cất tiếng hỏi Dung Chỉ: “Ngươi có cách gì lấy được chiếc vòng trên tay Thiên Như Kính không?”

 

Dung Chỉ giật nảy mình: “Công chúa muốn lấy cái đó làm gì? Vật đó chỉ mình Thiên Như Kính dùng được thôi! Lúc trước ta lấy được từ Thiên Như Nguyệt, không những không dùng được còn bị toàn thân đau đớn, mới bị thất bại nặng nề!”

 

Sở Ngọc thầm nghĩ: là do ngươi bị điện giật, nhưng tất nhiên nàng không nói với hắn mà chỉ khoát tay: “Tóm lại là ngươi có cách lấy được hay không? Chỉ cần lừa Thiên Như Kính cởi vòng ra là được!” Về công dụng cụ thể, chỉ có mình nàng biết mà thôi.

 

Dung Chỉ khẽ nhếch khóe miệng: “Công chúa muốn có chiếc vòng, thực ra rất đơn giản! Chỉ cần mời Thiên Như Kính đến phủ dùng cơm, cho ít thuốc vào thức ăn và rượu. Dễ như trở bàn tay!” Tất nhiên, nếu Sở Ngọc chịu đích thân mời rượu thì càng hiệu quả.

 

Khuôn mặt Sở Ngọc đầy vẻ hồ nghi, nhìn hắn một trăm hai mươi phần không tin.

 

Lời hắn nói chính là thủ pháp thông thường trong hắc điếm. Hạ dược trong thức ăn và rượu, biện pháp quá phổ biến như thế có thể dùng sao? Nếu dễ thành công như vậy, năm đó Dung Chỉ tội gì phải giao đấu với Thiên Như Nguyệt đến chết đi sống lại?

 

Dung Chỉ cười dài nhìn Sở Ngọc. Nụ cười của hắn rất…ghê tởm, rất bí hiểm, như đang cười nhạo chuyện hắn biết rõ mà nàng không biết gì, khiến Sở Ngọc vô cùng khó chịu: “Ngươi cười cái gì?”

 

Ý cười của Dung Chỉ càng sâu, trong đôi mắt lóe lên vẻ nghiền ngẫm: “Ta nói có vẻ đùa cợt như vậy, nhưng chính xác hoàn toàn đấy! Công chúa cứ thử một lần xem sao, nếu không thành công, thì tìm ta tính sổ cũng chưa muộn!”

 

Hắn dừng một chút, đáy mắt càng lúc càng sâu thăm thẳm: “Có điều, ta muốn nhờ chút việc. Nếu công chúa đoạt được rồi, có thể cho ta biết, công chúa muốn lấy chiếc vòng để làm gì được không?”

back top