Nằm ngoài dự liệu của Sở Ngọc, người kia bắt cóc nàng không phải vì bản thân nàng. Hắn muốn thông qua nàng để biết được thân phận thật sự của Hoa Thác.
Nghe hắn cất tiếng hỏi, vẻ mặt Sở Ngọc kỳ quái: “Nếu ngươi muốn biết, tại sao không hỏi thẳng chủ nhân của ta?” Lúc trước, khả năng diễn xuất quá kém của Hoa Thác đã thu hút toàn bộ sự chú ý và nghi ngờ, Sở Ngọc thấy mừng vì gã này thực sự tin nàng là thị nữ của Quan Thương Hải. Chỉ có điều, vì sao hắn không tự mình hỏi Quan Thương Hải, mà lại lén bắt nàng đến đây?
Người kia thản nhiên đáp: “Tất nhiên là ta sẽ hỏi hắn. Nhưng trước đó, muốn bắt giữ ngươi…” Dừng một chút, hắn cười lạnh tự giễu: “…bởi vì ta rất đa nghi!”
Sở Ngọc ngẫm nghĩ, chợt hiểu ra.
Nếu người này hỏi Quan Thương Hải, ngay cả khi Quan Thương Hải nói thật thì hắn cũng không tin. Vì vậy hắn quyết định bắt nàng thẩm vấn trước, sau đó mới hỏi Quan Thương Hải, đối chiếu lời của hai người sẽ biết thật giả.
Sự đa nghi này không phải vì bất an, mà đã trở thành thói quen.
Sở Ngọc không khỏi hiếu kỳ. Rốt cuộc hắn là ai mà lại quen thói đa nghi như vậy?
Cảm giác này… đọng lại thành bốn chữ, quả thực chính là… “cô gia quả nhân”. Nơi cao nhất, rét lạnh nhất và cũng cô độc nhất, là ngôi vị hoàng đế.
Nhưng điều này hoàn toàn không thể!
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Sở Ngọc lập tức phủ định phán đoán của mình.
Hiện tại ở phía nam và phía bắc có hai quốc gia. Đương kim hoàng đế Nam triều chính là thúc phụ của Lưu Tử Nghiệp. Chỉ có điều không hiểu vì sao, đến ngày hai mươi chín, tức là sau hai ngày, bọn họ mới tuyên bố phế bỏ Lưu Tử Nghiệp và kế vị, đúng với nội dung trong chiếc vòng của Thiên Như Kính. Còn tân đế ở phía bắc, theo như dân chúng bàn tán, thì năm nay mới khoảng mười ba tuổi. Người trước mặt Sở Ngọc, ít nhất cũng phải mười tám, mười chín tuổi.
Dù quý tộc Bắc Ngụy có dậy thì sớm đến mức nào, thì cũng không thể trông già hơn đến năm, sáu tuổi chứ?
Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, Sở Ngọc chậm rãi trả lời đối phương, cố gắng lấy tư cách của một thị nữ, khách quan tường thuật những việc đã xảy ra. Nàng chỉ nói, mấy ngày trước Hoa Thác xâm nhập vào trang viên của Quan Thương Hải, tưởng Quan Thương Hải là Dung Chỉ. Không biết bọn họ nói chuyện gì, nhưng ngày hôm sau, Hoa Thác được sắp xếp làm người hầu đứng sau lưng Quan Thương Hải. Chuyện tiếp theo, chắc đối phương đã rõ.
Người kia vừa nghe Sở Ngọc nói, vừa nhíu mày suy tư. Sở Ngọc cẩn thận quan sát nét mặt hắn. Lúc nàng nhắc đến Dung Chỉ, hai hàng mày kẻ kia khẽ động đậy.
Thẩm vấn xong xuôi, người đó trầm tư trong khoảnh khắc rồi cất tiếng mỉa mai bỡn cợt: “Có muốn biết ngươi đáng giá thế nào trong lòng Quan Thương Hải không? Nếu hắn quả thật coi trọng ngươi, nhất định sẽ tới cứu. Trước khi hắn đến, hãy ở bên cạnh ta đi!”
Nghe những lời hắn nói, Sở Ngọc dở khóc dở cười. Vốn dĩ nàng và Quan Thương Hải chẳng có quan hệ gì. Nhưng tất nhiên nàng không thể nói như thế với gã, chỉ có thể cúi đầu im lặng cố nín cười.
Sở Ngọc đi phía sau người kia, ra khỏi gian phòng cầm tù nàng. Vừa bước ra phòng ngoài, hộ vệ đứng ở cửa lập tức xông tới, vây quanh nàng.
Sở Ngọc và người kia, một trước một sau, cách nhau khoảng hai thước. Tổng cộng có mười sáu thị vệ vây quanh nàng, mỗi người cách nhau ba thước đều tăm tắp. Bọn họ xông tới chỗ nàng đồng thời, giống như đúc cùng một khuôn, mang theo sát khí lạnh lẽo khiến Sở Ngọc cảm thấy rất không thoải mái.
Cảnh tượng như vậy trước mặt người kia, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, nói cách khác là hắn vẫn quen như thế.
Đến trước thư phòng, người kia dừng bước, hỏi Sở Ngọc: “Ngươi có biết chữ không?”
Sở Ngọc vô thức gật đầu, nhưng nghe câu tiếp theo của hắn thì nàng thấy hối hận: “Vậy thì, tới hầu đọc sách cho ta đi!”
Bước vào thư phòng, chỉ có Sở Ngọc và người kia. Hộ vệ lại đợi ở bên ngoài như trước. Trên giá có một số bộ sách, còn trên chiếc bàn gần cửa sổ, một quyển sách đang mở dở dang.
Người kia ngồi xuống bên bàn, cầm quyển sách đang đọc dở, nhưng không lật trang mà trầm tư rất lâu, khóe miệng hình như khẽ nhếch một nụ cười. Sở Ngọc đứng cạnh liếc trộm một cái, phát hiện ra đó là sổ sát hạch quan lại và dân cư. Nàng nhìn tiếp những bộ sách trên giá, hơn một nửa là sách sử binh thư, còn lại là các ký lục ghi chép.
Người kia đọc rất chăm chú tập trung, thỉnh thoảng lại sai Sở Ngọc tìm tư liệu, thực sự dùng nàng như một thị nữ.
Lúc Sở Ngọc tỉnh lại là buổi chiểu. Cứ tưởng Quan Thương Hải sẽ nhanh chóng phát hiện ra nàng mất tích, không ngờ cho đến buổi tối, vẫn chưa thấy hắn hoặc ai khác đến cứu.
Dù Quan Thương Hải không tới, thì Hoàn Viễn, Lưu Tang và mọi người ở nhà sau khi phát hiện nàng mất tích, cũng phải tìm cách chứ!
Vừa phán đoán vừa chờ đợi, Sở Ngọc thực hiện nhiệm vụ thị nữ từ chiều đến tối. Tới giờ người kia đi ngủ, nàng hơi bị kích động, vì thấy hắn bước vào phòng ngủ, dang hai tay ra lệnh nàng cởi áo cho hắn.
Dù Sở Ngọc luôn khẳng định người kia chẳng có tâm tư gì khác với mình, nhưng đến giờ phút này, nàng cũng không khỏi nhụt chí. Mục đích thật sự của kẻ kia là do thám về thân phận của Hoa Thác, nhưng hắn hoàn toàn có thể nhân tiện dùng nàng để ấm giường. Dù sao bây giờ trong mắt hắn, nàng cũng chỉ là một thị nữ nhỏ bé không đáng kể mà thôi!
Người kia chú ý đến phản ứng của Sở Ngọc. Hắn ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra sự lo lắng của nàng, gương mặt tao nhã nở nụ cười trào phúng: “Chẳng lẽ chủ nhân của ngươi không cho ngươi biết, ta không phải nam giới sao?”
Nghe lời này, Sở Ngọc thực sự sửng sốt.
Không phải nam giới?
Như vậy, người này… là nữ?
Một lúc sau, Sở Ngọc mới trấn tĩnh lại, ánh mắt dừng ở ngực người kia. Nơi đó quả thật hơi nhấp nhô, nhưng bởi vì áo hắn quá rộng nên người ngoài khó nhìn thấy đường cong.
Đó là một cô gái.
Từ điều này, Sở Ngọc bắt đầu quan sát đánh giá khắp cơ thể nàng ta, lập tức phát hiện ra rất nhiều chứng cứ ủng hộ cho luận điểm đó. Diện mạo tuy hơi trung tính, giọng nói tuy hơi trầm khàn, nhưng làn da quá mịn màng, cổ rất mảnh dẻ. Thân hình tuy khá cao so với nữ giới, nhưng vẫn thấp hơn Dung Chỉ một chút…
Tất cả những điều đó đã thuyết minh cho giới tính của nàng ta. Nhưng nếu không nói rõ, có lẽ Sở Ngọc vẫn cứ tưởng đó là đàn ông. Nếu Dung Chỉ đứng cạnh nàng ta, mà cần đoán ai là nam, ai là nữ, thì chắc Sở Ngọc sẽ nói Dung Chỉ mới là nữ.
Bởi khí chất của cô gái này quá rắn rỏi quyết đoán.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, điều khiến Sở Ngọc chú ý không phải ngoại hình, mà là khí thế vừa tôn quý vừa sắc bén, kiêu ngạo cao cao tại thượng, giống như cuồng phong có thể càn quét hết thảy. Điều đó khiến Sở Ngọc nhận ngay ra không phải Dung Chỉ, và khẳng định, đó đương nhiên là một người đàn ông.
Sở Ngọc còn đang sững sờ, thì gã… không, phải nói là cô gái mang khí chất nam giới kia cười lạnh một tiếng, bước ra khỏi phòng ngủ, mở cửa sổ gian ngoài.
Trong bóng đêm, tiếng náo động hỗn loạn từ xa vọng lại, ngày càng tới gần.